Việt Thiên Quyết (Bách Việt Tranh Mệnh)
-
Chương 127: Thập Nhị Tào chiến Tam Hoàng
Lôi đình gào thét, ly hỏa rợp trời, thần long bay lượn, Diêm Ngục bị đánh tan tác, Diêm Hoàng mất tay hai, chân không lo nổi bản thân mình, bị lão Tả cùng lão Đinh nghiền ép liên tục, một hồn một phách còn lại của lão lung lung muốn tan rã, Diêm Ngục uy áp càng lúc càng yếu, Diêm Hỏa cùng u hồn bị hồ lô của lão Tả hút mất phân nửa, nửa còn lại bị đầu quyền của lão Đinh đánh hỏng.
Những tưởng Diêm Hoàng phải chết thì đột ngột lão lại há miệng cười lớn, tiếng cười của lão chứa đầy mỉa mai, lão nói: “Lý Minh, sau này ta sẽ có đại lễ cảm tạ.”
Đúng lúc này Vong Xuyên Giang nước sông sôi sùng sục bỏng chết vô số oan hồn trôi bên trong, Khúc Tào ngừng quan chiến vội vã xách thương nhảy vào mặt sông, đột nhiên hắn bị một lực lượng cường hoành hất tung lên trời, xương sườn bị đánh gãy năm sáu rẻ, Liễu Tào thất kinh vội vã tế Thạch Quan ứng chiến, Hứa Tào đón đỡ lấy Khúc Tào.
Một bàn tay đầy lông lá từ dưới sông nhô lên đập văng Thạch Quan, Liễu Tào phun máu bay đi, một bộ thân thể khổng lồ từ dưới lòng Vong Xuyên nổi lên hướng phía hắc động lao đi.
“Diêm Hoàng pháp thân, mau chặn hắn lại!”, Khúc Tào hò hét, bốn phương tám hướng âm binh âm tướng đổ về Vong Xuyên, thiên la địa võng bày ra, Khúc Tào đích thân chủ trì trận thế hình thành một xoáy nước đen đặc khổng lồ cuốn lấy chân của Diêm Hoàng pháp thân, Liễu Tào đẩy ra nắp Thạch Quan thôn phệ chân còn lại, Hứa Tào tế Vong Đài đập xuống liên tục không ngừng.
Diêm Hoàng hồn phách ở Long Sào cười lớn, đôi mắt lão bùng lên pháp văn, Diêm Hỏa nhảy múa biến hóa đa đoan theo hắc động chạy tới Cửu U, miệng lão đọc ra ngôn ngữ tối nghĩa, pháp thân giống như bị lực kéo vô hình không tự chủ được muốn xông tới nhân giới.
Vực nước của Khúc Tào nháy mắt bị Diêm Hỏa thiêu đốt bốc hơi, âm binh âm tướng chết vô số, hắn gào thét hướng nhân giới gọi: ”Lý Minh, mau đóng lại Địa Ngục Chi Môn.”
Nhưng ba ông cháu Lý Minh lúc này ốc còn không mang nổi mình ốc, huống chi đòi trợ giúp Khúc Tào. Từ phía Diêm Ngục hình chiếu, u ảnh quỷ hỏa đột nhiên bạo động lao ra tới hàng tỷ đầu nhảy tới cắn xe nguyên thần ba ông cháu hắn, Hắc Động Hồ Lô của lão Tả bị mấy đầu u vương gặm tới ken két, thu không xuể u ảnh vào trong, lão Đinh ôm lấy Lý Minh trốn đông trốn tây, phía sau kéo theo một vệt sông dài quỷ hỏa truy sát, đi tới đâu Long Sào tan tác tới đó.
Cửu Ngũ Chí Tôn là bậc nào tồn tại, chỉ một hồn của Diêm Hoàng đã điên đảo hai giới, Diêm Hoàng là lão hồ ly, lợi dụng Địa Ngục Chi Môn của Lý Minh ném đi một tia thần thức tới Minh Giới muốn triệu hồi pháp thân tới đây, nếu thành thì sẽ là một hồi đại họa, Cửu U lẫn nhân giới đảo lộn tưng bừng, hàng tỷ sinh linh trong chốc lát sẽ biến thành u hồn quỷ ảnh tá sinh vào Diêm Ngục, đẩy thực lực Diêm Hoàng pháp thân lên tới cảnh giới chí cao, pháp lực của lão thậm chí có thể bóp méo không gian đem một mảnh thế giới rộng lớn Diêm La Điện kề sát nhân giới, để đại quân ồ ạt tràn vào.
Đồn đãi Diêm Hoàng có ba bộ pháp thân, chiến lực chỉ kém bản thân lão đôi chút, bởi vậy Vong Xuyên Giang lũ lụt ngập trời, đã tới sáu vị Phán quan cũng không địch nổi pháp thân lão, khoảng cách tới Địa Ngục Chi Môn chỉ còn mấy bước, Ly Tào điên cuồng vung Ôn Phán Bút vẽ tới tỷ tỷ độc vật bọc Diêm Hoàng pháp thân thành một cái kén kéo dìm xuống đáy sông, nhưng chỉ được khoảnh khắc lão lại đập bay lục vị Phán quan nhô lên, nước sông của bị lão uống cạn mấy phần.
“Thành Tào ngươi mau báo mộng tới Lý tiểu tử.”, Ly Tào hô hoán.
Thành Tào bực dọc: “Hắn đang trạy trốn giữa ban ngày ban mặt, không ngủ ta làm sao báo mộng.”
Liễu Tào cắn chặt ma thảo, Thạch Quan vung vẩy đập khắp nơi, hô hoán: “Cầm chân hắn đợi bọn Tống Tào tiếp viện.”
Liễu Tào nói chưa hết lời vậy mà méo mặt, hắn bị một cọng dây leo nhô lên từ dưới mặt sông quạt thẳng vào mặt, một đòn khiến Liễu Tào văng đi như tên bắn cắm đầu xuống một tòa quỷ thành gần đó, Vong Xuyên Giang bên trên xuất hiện thêm một tên cự đầu, lần này là Đế Hoàng pháp thân.
Khúc Tào tức tới hộc máu, Vong Xuyên chỉ mấy ngày mà tan tành khói lửa, hắn nhìn một người cây khổng lồ bước đi trên mặt sông mà hận tới ngứa răng, nói: “Đế Nghi, ngươi đừng làm quá, tốt nhất nên nể mặt Diêm Vương một chút.”
Người cây tản mát ra thanh sắc quang mang, sinh mệnh đại đạo bùng lên khiến vô số hồn phách hai bên bờ sông tham lam lao tới cắn nuốt, nhưng chỉ trong chớp mắt liền biến thành tro bụi, bản thân trở thành một phần sinh mệnh quang mang lớn mạnh cho thân cây, Đế Nghi pháp thân cười nói: “Diêm Vương lão nhi ư, hắn bị giam vạn năm còn có thể làm khó bổn Hoàng.”
Khúc Tào sắc mặt khó coi, Đế Nghi Thần Hoàng chưởng khống sinh mệnh, tuyệt đối là khắc tinh đối với Cửu U, Đế Nghi có lẽ nghe phong thanh nên vội vã dùng pháp thân đóng ở Minh Giới mượn đường Đô Thiên ngược Vong Xuyên chạy tới, như vậy còn mấy lão quái vật kia ở đâu, không lẽ cũng chạy tới nữa, nhưng nếu không có chuyển thân ở nhân giới kêu gọi, bọn hắn sao có thể đi qua Địa Ngục Chi Môn.
“Nhị vị, đừng làm khó Thập nhị huynh đệ bọn ta!”, Tống Tào cấp bách xuất hiện cùng mấy vị phán quan còn lại chạy tới đem vòng vây bọc lấy Đế Hoàng cùng Diêm Hoàng, tuy không làm gì được hai lão cự đầu nhưng bọn hắn muốn bước qua Địa Ngục Chi Môn là điều không thể.
Đế Nghi rung rinh than thở nói: “Mươi hai tên tiểu tử các ngươi rất khá, Diêm Vương lão nhi có được các ngươi thật là phúc đức tu mấy đời. Vi Hoàng đạo hữu còn không hiện thân?”
Từ dưới lòng sông lại nhô lên một nữ tử to lớn, dung mạo xinh đẹp có mấy phần giống với Hiểu Băng Thanh, tay áo nàng bồng bềnh theo gió, quanh người hiện lên ngũ sắc quang mang chói lọi, Vi Hoàng cười tươi mê người nói: “Đế đạo hữu có nhất thiết phải kéo ta vào!”
Đế Nghi cười lạnh không đáp lời, Vi Hoàng ẩn mình muốn đợi hắn cùng Diêm La ngọc đá cùng tan với Thập nhị Tào huynh đệ, hắn sao lại không biết.
Ly Tào quát: “Vi Hoa, ngươi cũng là nhân tộc máu mủ, chẳng lẽ ngươi quên cội nguồn của mình sao?”
Vi Hoàng nghiêm mặt nói: “Bổn Hoàng làm việc còn cần ngươi dạy!”, dứt lời ngũ sắc quang mang quanh người nàng tản ra, Ly Tào cảm thấy mình như đang gánh vạn tòa núi trên lưng, xương cốt kêu kẽo kẹt, Vi Hoàng chưởng khống nguyên từ lực lượng, nguyên từ quanh thân nàng phóng ra ma sát cùng không khí tạo nên ánh sáng ngũ sắc nhảy múa mê người, kẻ không biết cho là đẹp đẽ mỹ miều, kỳ thực đó là vẻ đẹp chết chóc, sa lầy vào đấy chỉ có thịt nát xương tan.
“Giết bọn hắn, cá chết rách lưới!”, Tiêu Tào tế lên một cái niêu đất, đấy là thần binh hắn dùng để điều khiển thổ lực, quản lý Thổ Công, niêu đất tạo ra thổ lực vững chắc chống lại từ lực của Vi Hoa khiến cả bọn dễ dàng di chuyển một chút, nhưng chẳng mấy chốc niêu đất tanh tách nứt ra mấy chỗ, Tiêu Tào xót ruột không nỡ đành phải thu hẹp phạm vi, huynh đệ nhà hắn chống không nổi ba vị Thần Hoàng.
---oo0oo---
Long Sào, lão Đinh hô to: “Lão hồ đồ, bọn ta đánh không lại gã cụt tay kia, ngươi mau nghĩ cách.”
Lão Tả đưa hồ lô lên ngửa cổ làm một ngụm, chân vẫn không ngừng chạy đuổi theo ngay phía sau lão Đinh, nói: “Chạy tới Lộc Cung có thể đánh một trận!”
Lão Đinh vỗ tay khen phải nói: “Đúng, tới đó mượn Tổ Long chi khí.”
Lý Minh ngồi sau lưng lão Đinh tự vì mình chữa trị thương thế, nguyên thần không gian bị gặm nhỏ mất ba phần tuy nhất thời không tài nào bù đắp nhưng Thái Cực Đồ vẫn đang không ngừng mở rộng, linh khí ba động đổ liên tục vào Động Thiên của hắn, thương thế đã khỏi bảy tám phần, hắn đưa mắt nhìn vào Địa Ngục Chi Môn thấy Cửu U chi khí nhiễu loạn tưng bừng, Âm Dương Song Nhãn âm thầm vận chuyển, miệng ngâm lên Cửu U Linh Quyết, hắn lờ mờ nhìn thấy trận chiến kinh thiên động địa trên Vong Xuyên Giang, Thập Nhị Phán Quan chiến Tam vị Thần Hoàng, Vong Xuyên khô cạn, Cửu U rung chuyển, u hồn gào khóc, âm binh thảm tử.
Lý Minh ầm thầm tính toán hỏi: “Đinh gia, làm sao vận dụng Tổ Long chi khí của Lộc Sơn.”
Lão Đinh Kiền đáp: “Huyết thống càng cao, Long khí càng mạnh, lực lượng càng lớn.”
Lão Tả chợt nghĩ ra hô lớn: “Đúng, tiểu tử ngươi là thích hợp nhất, cho hắn thử dùng Tổ Long mạch.”, một đầu u vương hướng lão Tả gặm một cái khiến lão ngã túi bụi về phía trước.
Lão Đinh co giò đá chết tên u vương, xách lão Tả lên hướng Lộc Cung chạy tiếp đáp lời: “Phải, cho Minh nhi thử.”
Chẳng mấy chốc ba người chạy tới Lộc Sơn, thế núi nhô cao trông tựa một cặp sừng rồng, đây là Tổ Sơn của Long Sào, niên đại xa xưa không thể nhớ rõ, mười tám đời Hùng Vương chi chủ chính là bắt nguồn từ ngọn núi này.
Trên trời, Diêm Ngục hình chiếu đuổi theo ba người không buông, Diêm Hoàng hồn phách đứng trên cao đuổi tới Lộc Sơn truy sát, u ảnh quỷ hỏa lao tới không ngừng nghỉ.
Lão Tả Ao phất lên Hắc Kỳ, điều động sơn xuyên địa mạch tạo ra một mảnh trận pháp chí cương bảo vệ ba người, ngũ hành lực lượng bạo động sinh ra phong lôi thủy hỏa tạm thời nhấn chìm đám u quỷ, lão truyền tới đầu Lý Minh một tia thần thức, dạy hắn làm thế nào để cảm nhận Tổ Long mạch, lão Tả nói: “Lý Minh, ngươi biết Hình Khí Môn sinh ra để làm gì không?”
Lý Minh mờ mịt lắc đầu.
Lão Tả nghiêm mặt nói: “Chúng ta sinh ra để bảo hộ nhân giới, chém giết những kẻ ngoại vực dám đặt chân tới mảnh đất này, đất đai Lục Hợp Bát Hoang tuyệt không thể để ngoại vực thống trị.”
Lý Minh nghiêm túc gật đầu, hay bàn tay đặt xuống đất đá, đôi mắt nhắm nghiền, nguyên thần tản ra, khí huyết sục sôi cảm nhận Long mạch chi khí của dãy núi.
Phía dưới lòng đất Lộc Sơn, hàng vạn mạch khí nhỏ chảy xuôi tụ mà không tán, mạch khí du động giống như tiểu long bơi lội thong thả chảy về Tổ mạch, đột nhiên bầy tiểu long reo hò nhảy múa, bọn chúng cảm nhận được huyết mạch triệu hoán điên cuồng bơi ngược dòng chạy tới chỗ Lý Minh. Chính giữa dãy núi, Tổ mạch khổng lồ ngủ yên vạn năm cũng mở mắt bạo động, cả dãy núi đùng đùng rung lắc kịch liệt, hoàng sắc phóng thẳng trời thiêu đốt u ảnh, một đầu rồng khổng lồ nhô lên khỏi dãy núi, long tu bay lượn trong gió, đầu rồng há miệng gầm vang rồi hụp xuống chạy hướng Lý Minh.
“Tổ Long Chủ Mạch, hắn điều động được Tổ Mạch!”, Lão Tả nhìn một màn trố mắt nói không nên lời.
Những tưởng Diêm Hoàng phải chết thì đột ngột lão lại há miệng cười lớn, tiếng cười của lão chứa đầy mỉa mai, lão nói: “Lý Minh, sau này ta sẽ có đại lễ cảm tạ.”
Đúng lúc này Vong Xuyên Giang nước sông sôi sùng sục bỏng chết vô số oan hồn trôi bên trong, Khúc Tào ngừng quan chiến vội vã xách thương nhảy vào mặt sông, đột nhiên hắn bị một lực lượng cường hoành hất tung lên trời, xương sườn bị đánh gãy năm sáu rẻ, Liễu Tào thất kinh vội vã tế Thạch Quan ứng chiến, Hứa Tào đón đỡ lấy Khúc Tào.
Một bàn tay đầy lông lá từ dưới sông nhô lên đập văng Thạch Quan, Liễu Tào phun máu bay đi, một bộ thân thể khổng lồ từ dưới lòng Vong Xuyên nổi lên hướng phía hắc động lao đi.
“Diêm Hoàng pháp thân, mau chặn hắn lại!”, Khúc Tào hò hét, bốn phương tám hướng âm binh âm tướng đổ về Vong Xuyên, thiên la địa võng bày ra, Khúc Tào đích thân chủ trì trận thế hình thành một xoáy nước đen đặc khổng lồ cuốn lấy chân của Diêm Hoàng pháp thân, Liễu Tào đẩy ra nắp Thạch Quan thôn phệ chân còn lại, Hứa Tào tế Vong Đài đập xuống liên tục không ngừng.
Diêm Hoàng hồn phách ở Long Sào cười lớn, đôi mắt lão bùng lên pháp văn, Diêm Hỏa nhảy múa biến hóa đa đoan theo hắc động chạy tới Cửu U, miệng lão đọc ra ngôn ngữ tối nghĩa, pháp thân giống như bị lực kéo vô hình không tự chủ được muốn xông tới nhân giới.
Vực nước của Khúc Tào nháy mắt bị Diêm Hỏa thiêu đốt bốc hơi, âm binh âm tướng chết vô số, hắn gào thét hướng nhân giới gọi: ”Lý Minh, mau đóng lại Địa Ngục Chi Môn.”
Nhưng ba ông cháu Lý Minh lúc này ốc còn không mang nổi mình ốc, huống chi đòi trợ giúp Khúc Tào. Từ phía Diêm Ngục hình chiếu, u ảnh quỷ hỏa đột nhiên bạo động lao ra tới hàng tỷ đầu nhảy tới cắn xe nguyên thần ba ông cháu hắn, Hắc Động Hồ Lô của lão Tả bị mấy đầu u vương gặm tới ken két, thu không xuể u ảnh vào trong, lão Đinh ôm lấy Lý Minh trốn đông trốn tây, phía sau kéo theo một vệt sông dài quỷ hỏa truy sát, đi tới đâu Long Sào tan tác tới đó.
Cửu Ngũ Chí Tôn là bậc nào tồn tại, chỉ một hồn của Diêm Hoàng đã điên đảo hai giới, Diêm Hoàng là lão hồ ly, lợi dụng Địa Ngục Chi Môn của Lý Minh ném đi một tia thần thức tới Minh Giới muốn triệu hồi pháp thân tới đây, nếu thành thì sẽ là một hồi đại họa, Cửu U lẫn nhân giới đảo lộn tưng bừng, hàng tỷ sinh linh trong chốc lát sẽ biến thành u hồn quỷ ảnh tá sinh vào Diêm Ngục, đẩy thực lực Diêm Hoàng pháp thân lên tới cảnh giới chí cao, pháp lực của lão thậm chí có thể bóp méo không gian đem một mảnh thế giới rộng lớn Diêm La Điện kề sát nhân giới, để đại quân ồ ạt tràn vào.
Đồn đãi Diêm Hoàng có ba bộ pháp thân, chiến lực chỉ kém bản thân lão đôi chút, bởi vậy Vong Xuyên Giang lũ lụt ngập trời, đã tới sáu vị Phán quan cũng không địch nổi pháp thân lão, khoảng cách tới Địa Ngục Chi Môn chỉ còn mấy bước, Ly Tào điên cuồng vung Ôn Phán Bút vẽ tới tỷ tỷ độc vật bọc Diêm Hoàng pháp thân thành một cái kén kéo dìm xuống đáy sông, nhưng chỉ được khoảnh khắc lão lại đập bay lục vị Phán quan nhô lên, nước sông của bị lão uống cạn mấy phần.
“Thành Tào ngươi mau báo mộng tới Lý tiểu tử.”, Ly Tào hô hoán.
Thành Tào bực dọc: “Hắn đang trạy trốn giữa ban ngày ban mặt, không ngủ ta làm sao báo mộng.”
Liễu Tào cắn chặt ma thảo, Thạch Quan vung vẩy đập khắp nơi, hô hoán: “Cầm chân hắn đợi bọn Tống Tào tiếp viện.”
Liễu Tào nói chưa hết lời vậy mà méo mặt, hắn bị một cọng dây leo nhô lên từ dưới mặt sông quạt thẳng vào mặt, một đòn khiến Liễu Tào văng đi như tên bắn cắm đầu xuống một tòa quỷ thành gần đó, Vong Xuyên Giang bên trên xuất hiện thêm một tên cự đầu, lần này là Đế Hoàng pháp thân.
Khúc Tào tức tới hộc máu, Vong Xuyên chỉ mấy ngày mà tan tành khói lửa, hắn nhìn một người cây khổng lồ bước đi trên mặt sông mà hận tới ngứa răng, nói: “Đế Nghi, ngươi đừng làm quá, tốt nhất nên nể mặt Diêm Vương một chút.”
Người cây tản mát ra thanh sắc quang mang, sinh mệnh đại đạo bùng lên khiến vô số hồn phách hai bên bờ sông tham lam lao tới cắn nuốt, nhưng chỉ trong chớp mắt liền biến thành tro bụi, bản thân trở thành một phần sinh mệnh quang mang lớn mạnh cho thân cây, Đế Nghi pháp thân cười nói: “Diêm Vương lão nhi ư, hắn bị giam vạn năm còn có thể làm khó bổn Hoàng.”
Khúc Tào sắc mặt khó coi, Đế Nghi Thần Hoàng chưởng khống sinh mệnh, tuyệt đối là khắc tinh đối với Cửu U, Đế Nghi có lẽ nghe phong thanh nên vội vã dùng pháp thân đóng ở Minh Giới mượn đường Đô Thiên ngược Vong Xuyên chạy tới, như vậy còn mấy lão quái vật kia ở đâu, không lẽ cũng chạy tới nữa, nhưng nếu không có chuyển thân ở nhân giới kêu gọi, bọn hắn sao có thể đi qua Địa Ngục Chi Môn.
“Nhị vị, đừng làm khó Thập nhị huynh đệ bọn ta!”, Tống Tào cấp bách xuất hiện cùng mấy vị phán quan còn lại chạy tới đem vòng vây bọc lấy Đế Hoàng cùng Diêm Hoàng, tuy không làm gì được hai lão cự đầu nhưng bọn hắn muốn bước qua Địa Ngục Chi Môn là điều không thể.
Đế Nghi rung rinh than thở nói: “Mươi hai tên tiểu tử các ngươi rất khá, Diêm Vương lão nhi có được các ngươi thật là phúc đức tu mấy đời. Vi Hoàng đạo hữu còn không hiện thân?”
Từ dưới lòng sông lại nhô lên một nữ tử to lớn, dung mạo xinh đẹp có mấy phần giống với Hiểu Băng Thanh, tay áo nàng bồng bềnh theo gió, quanh người hiện lên ngũ sắc quang mang chói lọi, Vi Hoàng cười tươi mê người nói: “Đế đạo hữu có nhất thiết phải kéo ta vào!”
Đế Nghi cười lạnh không đáp lời, Vi Hoàng ẩn mình muốn đợi hắn cùng Diêm La ngọc đá cùng tan với Thập nhị Tào huynh đệ, hắn sao lại không biết.
Ly Tào quát: “Vi Hoa, ngươi cũng là nhân tộc máu mủ, chẳng lẽ ngươi quên cội nguồn của mình sao?”
Vi Hoàng nghiêm mặt nói: “Bổn Hoàng làm việc còn cần ngươi dạy!”, dứt lời ngũ sắc quang mang quanh người nàng tản ra, Ly Tào cảm thấy mình như đang gánh vạn tòa núi trên lưng, xương cốt kêu kẽo kẹt, Vi Hoàng chưởng khống nguyên từ lực lượng, nguyên từ quanh thân nàng phóng ra ma sát cùng không khí tạo nên ánh sáng ngũ sắc nhảy múa mê người, kẻ không biết cho là đẹp đẽ mỹ miều, kỳ thực đó là vẻ đẹp chết chóc, sa lầy vào đấy chỉ có thịt nát xương tan.
“Giết bọn hắn, cá chết rách lưới!”, Tiêu Tào tế lên một cái niêu đất, đấy là thần binh hắn dùng để điều khiển thổ lực, quản lý Thổ Công, niêu đất tạo ra thổ lực vững chắc chống lại từ lực của Vi Hoa khiến cả bọn dễ dàng di chuyển một chút, nhưng chẳng mấy chốc niêu đất tanh tách nứt ra mấy chỗ, Tiêu Tào xót ruột không nỡ đành phải thu hẹp phạm vi, huynh đệ nhà hắn chống không nổi ba vị Thần Hoàng.
---oo0oo---
Long Sào, lão Đinh hô to: “Lão hồ đồ, bọn ta đánh không lại gã cụt tay kia, ngươi mau nghĩ cách.”
Lão Tả đưa hồ lô lên ngửa cổ làm một ngụm, chân vẫn không ngừng chạy đuổi theo ngay phía sau lão Đinh, nói: “Chạy tới Lộc Cung có thể đánh một trận!”
Lão Đinh vỗ tay khen phải nói: “Đúng, tới đó mượn Tổ Long chi khí.”
Lý Minh ngồi sau lưng lão Đinh tự vì mình chữa trị thương thế, nguyên thần không gian bị gặm nhỏ mất ba phần tuy nhất thời không tài nào bù đắp nhưng Thái Cực Đồ vẫn đang không ngừng mở rộng, linh khí ba động đổ liên tục vào Động Thiên của hắn, thương thế đã khỏi bảy tám phần, hắn đưa mắt nhìn vào Địa Ngục Chi Môn thấy Cửu U chi khí nhiễu loạn tưng bừng, Âm Dương Song Nhãn âm thầm vận chuyển, miệng ngâm lên Cửu U Linh Quyết, hắn lờ mờ nhìn thấy trận chiến kinh thiên động địa trên Vong Xuyên Giang, Thập Nhị Phán Quan chiến Tam vị Thần Hoàng, Vong Xuyên khô cạn, Cửu U rung chuyển, u hồn gào khóc, âm binh thảm tử.
Lý Minh ầm thầm tính toán hỏi: “Đinh gia, làm sao vận dụng Tổ Long chi khí của Lộc Sơn.”
Lão Đinh Kiền đáp: “Huyết thống càng cao, Long khí càng mạnh, lực lượng càng lớn.”
Lão Tả chợt nghĩ ra hô lớn: “Đúng, tiểu tử ngươi là thích hợp nhất, cho hắn thử dùng Tổ Long mạch.”, một đầu u vương hướng lão Tả gặm một cái khiến lão ngã túi bụi về phía trước.
Lão Đinh co giò đá chết tên u vương, xách lão Tả lên hướng Lộc Cung chạy tiếp đáp lời: “Phải, cho Minh nhi thử.”
Chẳng mấy chốc ba người chạy tới Lộc Sơn, thế núi nhô cao trông tựa một cặp sừng rồng, đây là Tổ Sơn của Long Sào, niên đại xa xưa không thể nhớ rõ, mười tám đời Hùng Vương chi chủ chính là bắt nguồn từ ngọn núi này.
Trên trời, Diêm Ngục hình chiếu đuổi theo ba người không buông, Diêm Hoàng hồn phách đứng trên cao đuổi tới Lộc Sơn truy sát, u ảnh quỷ hỏa lao tới không ngừng nghỉ.
Lão Tả Ao phất lên Hắc Kỳ, điều động sơn xuyên địa mạch tạo ra một mảnh trận pháp chí cương bảo vệ ba người, ngũ hành lực lượng bạo động sinh ra phong lôi thủy hỏa tạm thời nhấn chìm đám u quỷ, lão truyền tới đầu Lý Minh một tia thần thức, dạy hắn làm thế nào để cảm nhận Tổ Long mạch, lão Tả nói: “Lý Minh, ngươi biết Hình Khí Môn sinh ra để làm gì không?”
Lý Minh mờ mịt lắc đầu.
Lão Tả nghiêm mặt nói: “Chúng ta sinh ra để bảo hộ nhân giới, chém giết những kẻ ngoại vực dám đặt chân tới mảnh đất này, đất đai Lục Hợp Bát Hoang tuyệt không thể để ngoại vực thống trị.”
Lý Minh nghiêm túc gật đầu, hay bàn tay đặt xuống đất đá, đôi mắt nhắm nghiền, nguyên thần tản ra, khí huyết sục sôi cảm nhận Long mạch chi khí của dãy núi.
Phía dưới lòng đất Lộc Sơn, hàng vạn mạch khí nhỏ chảy xuôi tụ mà không tán, mạch khí du động giống như tiểu long bơi lội thong thả chảy về Tổ mạch, đột nhiên bầy tiểu long reo hò nhảy múa, bọn chúng cảm nhận được huyết mạch triệu hoán điên cuồng bơi ngược dòng chạy tới chỗ Lý Minh. Chính giữa dãy núi, Tổ mạch khổng lồ ngủ yên vạn năm cũng mở mắt bạo động, cả dãy núi đùng đùng rung lắc kịch liệt, hoàng sắc phóng thẳng trời thiêu đốt u ảnh, một đầu rồng khổng lồ nhô lên khỏi dãy núi, long tu bay lượn trong gió, đầu rồng há miệng gầm vang rồi hụp xuống chạy hướng Lý Minh.
“Tổ Long Chủ Mạch, hắn điều động được Tổ Mạch!”, Lão Tả nhìn một màn trố mắt nói không nên lời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook