Thế cục lúc này bị chia làm hai phe, một nửa ủng hộ Lý Minh, một nửa kia muốn đuổi hắn xuống núi, bản thân Lý Minh cũng chưa hiểu rõ bọn mục đích của bọn cự đầu tụ tập hôm nay để làm gì, nhưng thế cục nhiễu loạn như vậy thực là cơ hội hiếm có để đòi người, Lý Minh nói to áp chế tiếng bàn luận nhao nhao của đám cường giả: “Ta tới đây hôm nay không phải để đi xin cơm canh của các vị, các vị làm gì bản chưởng môn không muốn quản, nhưng Triệu gia bắt đi mấy huynh đệ Việt tộc của ta, phiền các vị thả người, mọi chuyện coi như xong xuôi.”

Triệu gia thất lão nháy mắt nhìn nhau, Hình Khí Môn đương nhiên địa vị cực lớn, nếu đuổi được hắn xuống núi thì còn gì bằng, vậy nên bảy lão dùng thần thức bàn tán rất sôi nổi. Trái lại, bọn người Quang Hộ, Oanh Thải, Hư Vi, Lệ Hoằng, Vô Từ cực lực phản đối, đều dùng thần thức âm thầm liên lạc với Lý Minh khiến trong đầu hắn hỗn loạn tưng bừng, giống như có trăm đàn muỗi đang bay vo ve ngay cạnh lỗ tay vậy.

Oanh Thải truyền âm hồi lâu không thấy Lý Minh đáp lời bèn lớn tiếng: “Việt tộc đệ tử đương nhiên là do bần đạo cứu, không phiền tới Lý chưởng môn, nếu bảy lão gian xảo không trả người, cứ để bần đạo một chưởng đập chết.”

Triệu Tam tu kiếm, tính nóng như lửa, nghe Oanh Thải chửi mắng huynh đệ mình nhịn không được đứng dậy nói: “Oanh Thải, mụ tưởng bọn ta sợ mụ sao? Lại đây!”, lão rút thanh kiếm sau lưng chỉ tới kêu oang oang.

Oanh Thải cùng Vũ Phượng Tường thấy người chỉ kiếm về mình cũng hùng hổ đứng dậy, Hư Vi lão đạo giật mình vội vã chạy lại can ngăn, hô to gọi nhỏ: “Đừng đánh, đừng đánh, dĩ hòa vi quý.”, vừa nói tay lão vừa nâng lên một đạo thái cực đồ, vậy mà sát khí tỏa ra từ hai phe bị lão hóa mất chui vào thái cực đồ kia, hai bên hừ lạnh cùng ngồi xuống.

La Độc vẻ mặt xảo trá, đứng dậy lên tiếng: “Lý Minh huynh đệ đây vừa nói thực lực quyết định mọi chuyện, vậy chi bằng mời Lý huynh thi triển một chút thực lực của mình giải cứu các vị bằng hữu, như vậy Lý huynh chẳng phải không cần xuống núi mà vẫn cứu được người ư?”

Thiên quốc Thái hoàng, Triệu Khuông lão đại lúc này mới mở miệng: “La Độc huynh đệ nói rất phải, chỉ cần Lý chưởng môn đánh thắng người của chúng ta, lão phu lập tức thả người, hơn nữa còn chứng minh được Hình Khí chưởng môn nhân bản lĩnh cao cường, xứng đáng ngồi vào địa vị kia.”

Oanh Thải tức giận lại đập bàn quát: “Khuông lão thất phu, ngươi nói vậy là ý gì? Đệ tử của ta là rơm chó để các ngươi tùy ý bắt bớ sao? Tiểu Lý cớ gì phải thi thố với các ngươi?”

Triệu Khuông mỉm cười đáp: “Oanh Thải sư tỷ chớ giận, sự việc không phải như sư tỷ nghĩ, là do bọn đồ tôn đồ tử của sư tỷ muốn lên chiếm núi, chúng ta cũng bất đắc dĩ phải tự vệ.”

Lý Minh hai ống tay áo thò vào nhau nhắm mắt dưỡng thần không lý gì tới Oanh Thải cùng Triệu Khuông cãi nhau nữa, hắn biết Triệu Khuông là con cáo già, Oanh Thải không khi nào địch nổi lão, mà tên La Độc kia hiển nhiên là chỗ dựa mới của Triệu gia nên bọn hắn không sợ Đế Hoàn Đế Xích chút nào, Lý Minh ước đoán lợi ích Tổ Địa rất khó phân chia trong tay đám người này, Triệu gia đã nắm phân nửa số nhân mã, dứt khoát muốn độc chiếm Tổ Cung, chỉ có Hình Khí Môn đứng ra mới đảm bảo được cho Huyền Âm Tự, Huyền Đạo Môn, Việt tộc Tứ tông một chút lợi ích, đồng nghĩa với việc Triệu gia muốn giết chết hắn.

Lý Minh mở mắt nói: “Các vị chớ ồn ào, Khuông lão nhi nói rất phải, vậy xin mời Khuông lão cử người ra dạy dỗ bản tọa, cứ chiếu theo lệ cũ, bản tọa phong vân khinh đạm, tài hoa xuất chúng hiện đã tu tới Tụ Thần Cảnh giới, mời Khuông lão!”

Đám người Oanh Thải nhao nhao lên can ngăn hắn, Quang Hộ lão tăng tiến ra chắp tay khuyên can: “Lý chưởng môn tuổi đời con nhỏ, tuy là thiếu niên anh tài nhưng Triệu gia tích lũy dày sâu, còn thêm ngoại giới hỗ trợ, Lý chưởng môn hãy khoan đáp ứng vội.”

Ai ai cũng nóng ruột vô cùng, kể cả lão Lệ Hoằng Thiên Ma Giáo chủ cũng phải nói đôi lời khuyên giải, duy chỉ có lão Hư Vi vẫn bình chân như vại, lão còn xen vào một câu: “Lý chưởng môn dù sao cũng đã trưởng thành, các vị chớ lo lắng, Lý chưởng môn tất có chủ kiến của mình.”

Oanh Thải đạo cô liền mắng: “Tên rùa đen, ngươi thì biết cái gì hả?”

Tôn Tiễn thấy sư phụ bị chửi liền nóng gáy ra mặt nhưng lập tức bị lão Hư Vi kéo lại thì thầm: “Đều phải chịu khổ, đều phải chịu khổ!”, Tôn Tiễn vẫn hậm hực nhưng nhớ tới Ức Đồ vừa mới bị đánh giết không lâu liền hiểu ra sư phụ mình công phu hàm dưỡng cao thâm.

Triệu Khuông bị Lý Minh mắng một câu lão nhi ngược lại không hề giận mà còn vui tươi ra mặt, lão vẫy tay cho gọi đám tôn tử đắc ý tiến vào trong điện, không bao lâu sau mười mấy người có mặt đông đủ, Triệu Dật đứng đầu, Nhị Bồi đứng sau, tiếp tới là Tam Kiếm, Thất chi Anh Hùng Hào Kiệt địa vị kém một chút so với Ngũ Diệu huynh đệ.

Khuông lão đại hướng đám tôn tử hỏi: “Lý huynh đệ đây muốn cứu đám người Nam Man do các ngươi bắt được, vậy các ngươi tới thử một chút tài nghệ của hắn, người nào giúp Lý tiểu huynh đệ nhắm mắt, ta sẽ đích thân dạy dỗ truyền công trong vòng một năm.”

Đám đệ tử Triệu gia nghe thấy vô cùng kích động, được Đại tổ dạy dỗ là niềm mơ ước cả đời của bọn hắn, chỉ cần một chức đệ tử ký danh đã đủ bọn hắn phong quang thiên hạ, nắm triều chính binh quyền trong tay, điều khiển vô sống tông phái, Nhị Bồi cao lớn vỗ ngực tiến lên, lần trước hắn bị thiệt thòi vây đánh ở Thanh Long Thành còn không phục, muốn báo thù rửa hận phen này, đồng thời ghi điểm trong mắt Đại tổ, hắn từng bước dẫm cho mái ngói chính điện rung lắc rào rào, tay chỉ mặt Lý Minh quát: “Lý tặc, lần trước ngươi dùng mưu hèn kế bẩn lừa gạt ta, có dám đánh với ta một trận?”

Lý Minh đứng dậy cười đáp: “Nhị Bồi huynh là hạng đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, hẳn là tổ tông của hắn cũng chẳng ra gì, đều là một phường ngu đần có hạng, đương nhiên không phải địch thủ của bản tọa. Nhị lão nhi, lão có xác định cho hắn lên đài?”

Triệu Nhị bộ râu rung rung đỏ mặt mắng: “Tiểu tử, ngươi nói ai là phường ngu đần, ta chưa khi nào kém thông minh, ngươi dám vu oan giá họa ta, Nhị Bồi tiểu tử đánh hắn.”

Đám cường giả phì cười, Triệu Nhị xưa nay tính tình chất phác, đầu óc có chút chậm chạp, bởi vậy đối đáp với kẻ biến hóa đa đoan như Lý Minh lập tức trở thành trò cười cho thiên hạ, Triệu Nhị trông thấy mọi người cười cợt biết mình thất thố, khuôn mặt lão càng đỏ tới mang tai.

Triệu Khuông hắng giọng khiến bọn người im tiếng, lão nói với Nhị Bồi: “Bồi nhi, ngươi tiễn Lý huynh đệ một đoạn.”

Nhị Bồi đáp dạ một tiếng, sau đó gồng mình cho cơ bắp cuồn cuộn nổi lên, một thân lực lượng bạo phát, xương cốt kêu răng rắc, nguyên khí quanh thân chấn động nổ lốp bốp, phải nói Triệu gia chi thứ toàn một đám đầu óc chậm chạp nhưng ngược lại thiên phú tu luyện trên mặt thân thể cực kỳ kinh người, Tây Lâm Cung chủ Hoàng Lâm trời sinh thiên phú cũng phải thầm khen, chẳng thế mà Nhị Bồi chỉ tay đấm chân đá cũng suýt đánh hỏng mất Thanh Long Thành, Kim Triển cũng Khổng Đài xém chết dưới tay hắn.

Nhị Bồi không kiêng nể chút nào, một chưởng chụp tới chỗ Lý Minh đang ngồi bên cạnh Tiên La Điện chủ Bạt U, tay gã chưa tới mà kình khí đã đập vỡ mất cái ghế của dưới mông Lý Minh, đủ để thấy áp lực áp lên người dồn lên người Lý Minh lớn cỡ nào.

Lý Minh bị kình lực giống như sóng đánh bập bồng đẩy dạt hắn sang một bên, hắn quát lớn: “Long Quyển Du Thiên!”, theo ngay sau đó là một đạo quyền đấm ra kèm theo tiếng thần long cuộn mình. Nhị Bồi quyền đối quyền với Lý Minh cảm thấy cánh tay bắt đầu tê dại đi, cơ bắp bị vặn xoắn vỡ ra, xương cốt cũng xuất hiện nhiều vết rạn lan rộng, dường như có một đạo kình lực âm thầm phá hoại cánh tay gã, xắn nát máu xương, chẳng bao lâu tay phải của Nhị Bồi cơ thịt vỡ tung tóe, xương cốt bị ép như đá vụn dần lan tới đầu vai, lão Triệu Nhị kinh hoảng trong chớp mắt đứng dậy vội tế đao chặt mất tay phải của Nhị Bồi, ra tay điểm kỳ kinh bát mạch cầm máu kéo hắn lui nhanh khỏi Lý Minh.

“Hảo quyền pháp!”,“Quyền pháp hay lắm!”, Một loạt tiếng khen ngợi vang lên, riêng lão Triệu Khuông nhíu mày khó chịu, lão cùng sáu vị sư đệ vừa từ Long Địa chạy tới đây ngồi chưa ấm chỗ nên không nắm rõ thực lực Lý Minh khiến lão tính một nước cờ sai lầm, lúc này mới có cường giả chạy tới thì thầm: “Đại tổ, hắn được đồn đoán giết chết Yết Triều cùng Yết Ban, vị cấm kỵ của Thủy Hoàng Đảo nghe nói cũng hỏng một mắt vì hắn.”

La Độc nghe thấy trừng mắt hừ lạnh một tiếng nhìn tên cường giả vừa bẩm báo kia, tiếng hừ của hắn mang theo âm điệu điều kỳ lạ khiến đôi mắt gã lập tức trắng đục vô hồn, thân thể ngã xụi lơ sau lưng Triệu Khuông, hồn phách bị vỡ vụn không giấu vết, Triệu Khuông nhìn La Độc với ánh mắt khác lạ, lão vốn chỉ muốn mắng một câu vô dụng rồi đuổi gã ra bởi dù sao gã cũng là con cháu lão, nhưng La Độc một điều trái ý liền muốn giết người khiến Triệu Khuông thầm tính toán.

Lý Minh đối với hồn phách cực kỳ mẫn cảm cũng lập tức nhìn về La Độc, trong lòng suy nghĩ phán định: “Lại thêm một tên Ức Đồ nữa!”

Triệu Khuông đổi sắc mặt như lật bàn tay, lúc này mỉm cười nói: “Lý tiểu huynh đệ quả nhiên bản lĩnh cao cường, thảo nào Bát Quái Kim Bài lại bị Lý huynh đệ đoạt mất, Nhị Bồi thua quả thực không oan, vậy nay lão phu muốn mời Lý huynh đệ đánh thêm trận nữa…”

Oanh Thải không đợi lão nói hết câu liền vung phất trần phạt xuống Triệu Khuông, trăm ngàn sợi cước bị mụ quán khí thẳng như trăm ngàn cây kiếm cùng đâm tới, Triệu Khuông tay áo căng phồng khéo léo bạt ngang đạo phất trần kia, dư lực cùng kiếm khí bạt bay mất một góc chính điện, Triệu Khuông không sao tuy nhiên tay áo của lão cũng bị đâm thủng trăm lỗ, Oanh Thải quát lên: “Khuông lão tặc, ngươi định nuốt lời sao? Nhanh thả người nếu không đừng trách bần đạo.”

Triệu Khuông thu về tay áo nói: “Oanh sư tỷ vì sao nói ta nuốt lời, ta chỉ nói Lý huynh đệ cùng cảnh giới đánh thắng người của bọn ta thì lập tức thả người, chưa hề nói Lý huynh đệ phải đánh bao nhiêu trận, các vị ở đây hẳn là đều nghe thấy, phiền đứng ra nói một tiếng công đạo giúp lão phu.”

Đám người lại nhao nhao, người mắng lão Khuông vô sỉ, người chửi Triệu gia chó má, người lại gật gù khen phải ủng hộ lão Thái hoàng, quả nhiên về lý lão Khuông chưa hề nói Lý Minh phải đánh bao nhiêu trận, Oanh Thải tức quá nghiến răng ken két lại định huy động phất trần liều mạng cùng lão thì bị Lý Minh cản lại, hắn nói: “Oanh Thải sư bá chớ vội, cứ để ta đánh thêm vài trận là xong.”

Lý Minh sắc mặt trầm trọng, ánh mắt rưng rưng nhìn lão Triệu Khuông nói: “Phiền Khuông lão mang người ra trước, được nhìn thấy huynh đệ ta, dù đánh mấy trận rồi chết ta cũng yên tâm nhắm mắt xuôi tay.”

Triệu Khuông cùng Lý Minh đồng thời cười lạnh trong thâm tâm, đều xem địch thủ của mình là con cáo già, chỉ một chút sơ sẩy e cho bản thân rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương