Việt Thiên Quyết (Bách Việt Tranh Mệnh)
-
Chương 111: Khởi động thần trận
Từ Bạch Long Thành chạy tới Thanh Long Thành hết bảy ngày đường, đại khái Lý Minh phát hiện các tòa thần thành đổ nát được bố trí theo hình vòng cung vây bọc lại khu vực bên trong, Lý Minh đã từng tò mò chạy sâu vào phía trong hết hơn hai ngày trời nhưng hắn không phát hiện được một sinh vật sống, đơn thuần chỉ có cỏ cây cùng tàn tích chiến tranh để lại.
Trông thấy Lý Minh từ xa chạy về, Tôn Tiễn trong thành lao ra hồ hởi tiếp đón, quả nhiên Tôn Tiễn cùng một đám đạo sĩ đã ngồi chơi ở đây được ba bốn ngày thời gian.
Thấy Lý Minh khuôn mặt thâm trầm đằng đằng sát khí nhìn mình, Tôn Tiễn đon đả: “Lý huynh, từ ngày bị huynh đuổi đi ta ngày nhớ đêm mong, mơ ước được gặp huynh một lần để hàn huyên chuyện cũ.”
Lý Minh đen mặt đáp: “Thế nhưng lão tử ta không muốn gặp ngươi.”
Tôn Tiễn cười hi ha chạy theo nói đủ chuyện trên trời dưới đất, tới tận lúc vào trong thành thì bị bọn Tây Lâm chặn lại ngoài cửa, bốn ngày hôm nay bọn hắn phải khổ nhục chịu cảnh màn trời chiếu đất đợi Lý Minh trở về, lại thường xuyên bị bọn Yêu thú chửi rủa, mất mặt vô cùng, Tiểu Vũ tuy có tâm muốn giúp nhưng Lý Minh đã dặn dò nên hắn cũng lực bất tòng tâm.
Lý Minh càng trông Tôn Tiễn càng thấy gã giống một tên bất lương, không thấy phong phạm của đệ tử danh môn chính phái ở đâu, cuối cùng hắn nói thẳng: “Gian tặc ngươi muốn kết minh, đừng hòng!”, đoạn quay người bỏ đi.
Tôn Tiễn đứng ngoài cửa thành nói vọng vào trong: “Lý huynh, Hắc Long Thành nếu bại thì Thanh Long Thành cũng khó giữ, ba thành chúng ta nếu liên thủ, Thanh Long sẽ nằm vào chính giữa được Đạo Môn cùng Phật Môn thủ hộ, hơn nữa Đạo Môn cũng có nhiều đệ tử bên trong Tam Viện, quan hệ rất tốt với Lục Tông, dù có nguy nan bọn hắn cũng sẽ nể mặt trợ giúp một phần, thêm nữa nếu ba nhà chung tay chưa chắc Triệu gia đã dám làm bậy.”
Tôn Tiễn mấy ngày trước đã nắm rõ tình hình Triệu gia, hắn cũng biết tới việc Kính Không bị ám sát, tình thế bắt buộc hắn phải kết minh cùng Lý Minh lẫn Huyền Âm Tự, Kính Không đồng ý nhưng nếu Lý Minh từ chối thì xem như công toi, Đạo Môn sẽ trở thành thế lực đơn bạc bị ném vào chân tường, bởi vậy hắn phải mang mặt mo tới đây nói chuyện.
Tôn Tiễn nói cũng không phải muốn cho mình Lý Minh nghe, hắn biết trong thành còn một đám thủ lĩnh, chưa chắc Lý Minh đã là người quyết định cuối cùng, vậy nên hắn ra sức thuyết phục, quả nhiên Lý Đạo Thành cùng Ngô Tuấn lắm mưu nhiều kế, suy nghĩ sâu xa liền đã họp bàn mọi người tính ra đường đi nước bước, Lý Minh cũng lười quản chuyện, hắn chỉ có một yêu cầu duy nhất, bắt Tôn Tiễn mang ba trăm nhân thủ tới Thanh Long Thành làm quân dịch, ngoài ra đích thân Tôn Tiễn còn phải dập đầu tạ lỗi trước mặt hắn, mang bô ỉa cọ sạch sẽ, bố cáo thiên hạ rằng đám Linh Càn không phải do hắn giết.
Ngay hôm đó, Lý Minh tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc gọn gàng, triệu tập huynh đệ cao thủ, đích thân ngồi trên ghế nghe Tôn Tiễn xin lỗi, cảm giác nhân gian khoái lạc vô cùng, Tôn Tiễn mặt mày nghiêm trọng tỏ thái độ hối lỗi, cuối cùng hai nhà kết minh, tuy nhiên Lý Minh thoáng chốc lấy mất một phần ba nhân thủ của Huyền Đạo Môn, việc này khiến Tôn Tiễn khó lòng mà tự thủ được Hắc Long Thành, đúng ra là gã từ nay phải phụ thuộc hoàn toàn vào Thanh Long Thành trợ giúp, đúng hơn nữa là trở thành một phương chư hầu của Lý Minh, hắn sai đâu gã phải đánh đó.
“Tôn huynh cứ về, ba trăm mũi trâu đã có ta lo liệu, có việc ta sẽ cho gọi huynh!”, Lý Minh cho đuổi Tôn Tiễn, hắn cần ba trăm tên đạo nhân cũng không phải muốn suy yếu Đạo Môn, hắn cần tu bổ long mạch đồng thời khởi động thần trận nhanh chóng chạy vào Long Sào phía trong, Triệu gia cẩu nô e rằng muốn quét sạch toàn bộ nhân mã từ vòng ngoài, dứt khoát có sự trợ giúp lớn từ người của Thiên giới.
Lý Minh cùng đám huynh đệ kiểm tra kỹ càng thần trận truyền tống, đây là một khu vực rộng tới cả dặm vuông nằm sâu phía trong tòa thành, bên trong có một tòa tế đàn bằng đá khổng lồ, khắc họa rất nhiều hoa văn cổ quái, một chút Long tộc cổ tự, một chút Cửu U cổ tự, còn lại Lý Minh không cách nào nhận ra. Tế đàn chia ra làm ba khu vực tạo thế chân vạc lần lượt là Thiên Địa Nhân, mỗi khu vực được bọn Đạo Môn dùng bát quái thuật số câu thông thiên địa lực lượng đổ vào, lúc này mới khiến từng mặt cổ tự sáng lên, qua đó khởi động trận pháp chạy thẳng tới Long Sào, chẳng qua cổ tự quá nhiều, còn phải mất dăm bữa nửa tháng mới đem toàn bộ kích phát.
“Yết Sư, huynh lại đây đem phần Long tộc cổ tự ở Nhân khu kích phát, ta xem nơi này không khác truyền tống trận ở Phá Đảo là bao.”, Lý Minh phân phó Yết Sư.
“Hắn biết Long văn?”, Hắc Quy tò mò, trời sinh nhân tộc là không thể nào hiểu được Long văn, phải đặc biệt là con cháu Long tộc mới hiểu được, hoặc gã kia là học từ ai?
Lý Minh gật đầu tiếp tục phân phó: “Các vị mũi trâu sư huynh, Địa khu là phần của các vị, Tiểu Vũ đem Chử Đạo Viện tới giúp, trong ba ngày chúng ta phải dùng Thủy Thổ Phong đạo đem Địa khu kích phát, quan trọng hơn còn cần các vị tu bổ long mạch phía con sông.”, bọn Huyền Đạo Môn nhanh chóng chạy đi đo đạc địa đồ, tính toán thiên tượng khắc trận pháp câu thông lực lượng đổ vào tế đàn, một toán khác nhảy xuống sông ngụp lặn lên xuống.
“Còn thiên trận làm thế nào?”, Hoàng Nam đợi hồi lâu không thấy Lý Minh phân phó, nhịn không được hỏi.
Lúc này từ xa bầu trời xông lên phật quang, mấy trăm vị Huyền Âm Tự Phật Môn đệ tử theo Kính Không phân phó chạy tới Thanh Long Thành, Lý Minh mỉm cười đáp: “Thiên khu liền do Huyền Âm Tự cùng Pháp Vân Tự chủ trì, bọn hắn Phật niệm cường đại, tốc độ sẽ không kém hơn Đạo Môn.”
“Nguyên Thạch chúng ta cõng theo không ít, sao ngươi không mang ra đốt?”, Từ Thức hỏi.
Lập tức có Kim Triển đáp lời: “Nguyên Thạch còn phải cần bố trí thêm một tầng trận pháp tinh luyện lực lượng thành linh khí, sau đó mới đổ vào thần trận tế đàn, thời gian lại càng thêm mất công mất việc.”
Đột nhiên cả bọn thấy Lý Minh tận tay tỉ mỉ đem một tòa trận pháp điêu khắc xuống gần kế bên tế đàn, trong trận pháp đù các loại phù văn nhảy nhót, Lý Minh cẩn thận dùng toán bàn đo đạc sửa đi sửa lại mấy lần, đối chiếu trước sau phải trái, cuối cùng hắn quăng vào một đống Nguyên Thạch, một tiếng nổ inh tai nhức óc vang lên, Lý Minh bị bắn văng xa mấy trục trượng nằm đơ trên mặt đất không nhúc nhích.
“Hắn chết?”, Tiểu Vũ còn chưa dứt lời đã thấy Lý Minh đứng bật dậy chửi cha chửi mẹ, trận pháp chuyển hóa lực lượng Nguyên Thạch của hắn xảy ra mấy điểm sai lầm khiến Nguyên Thạch phát nổ, may mắn hắn da thịt thô dày lại phòng bị trước nên bị thương không nặng lắm.
Lý Minh sau một hồi lại thử, thậm chí còn bày ra tòa trận lớn hơn, bọn huynh đệ đều chăm chú đứng quan sát chờ đợi pháp trận lại nổ để xem trò vui. Lần này quả nhiên tiếp tục nổ, thậm chí nổ còn lớn hơn lần trước đem một mảng người lớn hất văng toàn bộ, ai nấy tai mắt rỉ máu, đầu óc oang oang không nghe thấy bất cứ thứ gì, phải mất thật lâu mới có thể khôi phục.
Hai ngày liên tục, Thanh Long Thành vang lên mấy chục tiếng nổ lớn bé nối tiếp nhau, mỗi lần như vậy đều có mảng lớn đệ tử ào phi ra ngoài chạy trốn như ong vỡ tổ, cuối cùng mọi người cùng kéo nhau tới thần trận tế đàn, Phạm Tuyết là nữ tử nên bị đẩy lên phía trước nói: “Lý Minh sư huynh, nhà huynh nếu còn tiếp tục liền nổ nát tòa thành, dọa bọn hòa thượng cùng đạo sĩ chạy hết, chúng ta không tìm được biện pháp khác an toàn hơn sao?”
“Phạm Tuyết sư muội, nhanh lại đây, lần này ta bảo đảm thành công, một lần khởi động thần trận truyền tống sư muội tới Long Sào thu bảo.”, Lý Minh vui vẻ chạy lại kéo tay Phạm Tuyết.
Bọn Từ Thức hoảng hồn vội chạy tới đoạt lại Phạm Tuyết, miễn cho hắn lại nổ chết người, cả đám tan tác tìm đường chạy nhanh thoát ly tế đàn, hòa thượng, đạo sĩ, yêu thú kéo nhau sang bên kia bờ sông chờ đợi tiếng nổ, bọn hắn thậm chí còn cắt cử một toán cao thủ khinh công tuyệt đỉnh canh chừng Lý Minh, mỗi lần hắn khởi động pháp trận thì chạy nhanh ra ngoài thông báo.
“Sao vẫn chưa thấy?”
“Lần này phải nổ to hơn.”
“Hi vọng tế đàn không bị tên điên kia phá hỏng.”
Mọi người đợi chờ hồi lâu không thấy tiếng nổ bèn xôn xao bàn tán, có mấy người đề nghị quay về xem xét lập tức bị ăn đòn ném xuống sông, may mắn cả bọn không phải chờ lâu, lần này tiếng nổ càng lớn, hỏa khí cuồn cuộn bốc lên trời phủ kín cả tòa thành tạo nên hình nấm khổng lồ, khói đen dày đặc nhìn không ra kiến trúc bên trong, mọi người thầm thờ phào nhẹ nhõm muốn quay về, đột nhiên trong thành vang lên tiếng cười lớn: “Lão tử thành công, haha!”
“Hắn chưa chết, nhanh vào xem!”, Tôn Tiễn không hiểu từ đâu thò đầu ra chạy trước tiên, khinh công tuyệt đỉnh hòa mình vào thiên địa giống như bóng mờ phóng đi trước hết.
Tới nơi, cả bọn kinh ngạc thấy năm sáu tòa pháp trận đang điền cuồng thiêu đốt Nguyên Thạch, khói đen kìn kịt phả ra, Nguyên Thạch bị pháp trận luyện hóa thành từng đầu thiên địa lực lượng thủy hỏa phong lôi cuồn cuộn đổ vào tế đàn, sấm đánh, lũ cuốn, lửa thiêu, gió thổi, từng mặt cổ tự trong phút chốc lần lượt sáng bừng, đan dệt nhau tạo nên phù văn bắt mắt, cổ tự giống như từng chiếc vảy rồng xếp chồng khéo léo lên nhau lan tới trung tâm tế đàn.
“Hắn vậy mà thành công.”, Tôn Tiễn bởi vì tiếng nổ kinh động nên chạy tới Thanh Long Thành mới chứng kiến màn này khiến hắn không khỏi muốn rớt tròng mắt, Lý Minh vậy mà không biến nguyên thạch thành linh khí, trực tiếp chuyển thành thủy hỏa phong lôi đổ vào tế đàn, không ngờ hắn lại thành công thực sự.
Lý Minh khuôn mặt đen nhẻm, tóc tai cháy xém, quần áo thủng lỗ chỗ chạy tới quàng vai bá cổ Tôn Tiễn nói: “Để nắm chắc không phạm sai lầm, phiền Tôn huynh cho người thử nghiệm một chút.”
Tôn Tiễn đen mặt không nói, trên tế đàn phù văn lập lòe sáng tối không ổn định, bảo hắn thử khác nào bán mạng, đời nào hắn chịu, thế nhưng mà nếu Lý Minh thành công thực sự thì e Đạo Môn sẽ bị tên kia một cước đá bay toàn bộ, một chén canh cũng không được húp, tình thế bắt buộc hắn phải thử.
May mắn cho Tôn Tiễn, bọn Hắc Quy bởi vì tò đã vận một chiếc phá thuyền rách nát kéo tới ném vào trong tế đàn, phù văn đột nhiên sáng rực toàn bộ, một đạo quang trụ to lớn xuyên thẳng lên bầu trời đem chiếc phá thuyền truyền tống biến mất, cả bọn mừng vui không nói nên lời, ôm nhau hò hét, phen này chạy tới Long Sào đầu tiên không thoát khỏi tay bọn hắn.
Trông thấy Lý Minh từ xa chạy về, Tôn Tiễn trong thành lao ra hồ hởi tiếp đón, quả nhiên Tôn Tiễn cùng một đám đạo sĩ đã ngồi chơi ở đây được ba bốn ngày thời gian.
Thấy Lý Minh khuôn mặt thâm trầm đằng đằng sát khí nhìn mình, Tôn Tiễn đon đả: “Lý huynh, từ ngày bị huynh đuổi đi ta ngày nhớ đêm mong, mơ ước được gặp huynh một lần để hàn huyên chuyện cũ.”
Lý Minh đen mặt đáp: “Thế nhưng lão tử ta không muốn gặp ngươi.”
Tôn Tiễn cười hi ha chạy theo nói đủ chuyện trên trời dưới đất, tới tận lúc vào trong thành thì bị bọn Tây Lâm chặn lại ngoài cửa, bốn ngày hôm nay bọn hắn phải khổ nhục chịu cảnh màn trời chiếu đất đợi Lý Minh trở về, lại thường xuyên bị bọn Yêu thú chửi rủa, mất mặt vô cùng, Tiểu Vũ tuy có tâm muốn giúp nhưng Lý Minh đã dặn dò nên hắn cũng lực bất tòng tâm.
Lý Minh càng trông Tôn Tiễn càng thấy gã giống một tên bất lương, không thấy phong phạm của đệ tử danh môn chính phái ở đâu, cuối cùng hắn nói thẳng: “Gian tặc ngươi muốn kết minh, đừng hòng!”, đoạn quay người bỏ đi.
Tôn Tiễn đứng ngoài cửa thành nói vọng vào trong: “Lý huynh, Hắc Long Thành nếu bại thì Thanh Long Thành cũng khó giữ, ba thành chúng ta nếu liên thủ, Thanh Long sẽ nằm vào chính giữa được Đạo Môn cùng Phật Môn thủ hộ, hơn nữa Đạo Môn cũng có nhiều đệ tử bên trong Tam Viện, quan hệ rất tốt với Lục Tông, dù có nguy nan bọn hắn cũng sẽ nể mặt trợ giúp một phần, thêm nữa nếu ba nhà chung tay chưa chắc Triệu gia đã dám làm bậy.”
Tôn Tiễn mấy ngày trước đã nắm rõ tình hình Triệu gia, hắn cũng biết tới việc Kính Không bị ám sát, tình thế bắt buộc hắn phải kết minh cùng Lý Minh lẫn Huyền Âm Tự, Kính Không đồng ý nhưng nếu Lý Minh từ chối thì xem như công toi, Đạo Môn sẽ trở thành thế lực đơn bạc bị ném vào chân tường, bởi vậy hắn phải mang mặt mo tới đây nói chuyện.
Tôn Tiễn nói cũng không phải muốn cho mình Lý Minh nghe, hắn biết trong thành còn một đám thủ lĩnh, chưa chắc Lý Minh đã là người quyết định cuối cùng, vậy nên hắn ra sức thuyết phục, quả nhiên Lý Đạo Thành cùng Ngô Tuấn lắm mưu nhiều kế, suy nghĩ sâu xa liền đã họp bàn mọi người tính ra đường đi nước bước, Lý Minh cũng lười quản chuyện, hắn chỉ có một yêu cầu duy nhất, bắt Tôn Tiễn mang ba trăm nhân thủ tới Thanh Long Thành làm quân dịch, ngoài ra đích thân Tôn Tiễn còn phải dập đầu tạ lỗi trước mặt hắn, mang bô ỉa cọ sạch sẽ, bố cáo thiên hạ rằng đám Linh Càn không phải do hắn giết.
Ngay hôm đó, Lý Minh tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc gọn gàng, triệu tập huynh đệ cao thủ, đích thân ngồi trên ghế nghe Tôn Tiễn xin lỗi, cảm giác nhân gian khoái lạc vô cùng, Tôn Tiễn mặt mày nghiêm trọng tỏ thái độ hối lỗi, cuối cùng hai nhà kết minh, tuy nhiên Lý Minh thoáng chốc lấy mất một phần ba nhân thủ của Huyền Đạo Môn, việc này khiến Tôn Tiễn khó lòng mà tự thủ được Hắc Long Thành, đúng ra là gã từ nay phải phụ thuộc hoàn toàn vào Thanh Long Thành trợ giúp, đúng hơn nữa là trở thành một phương chư hầu của Lý Minh, hắn sai đâu gã phải đánh đó.
“Tôn huynh cứ về, ba trăm mũi trâu đã có ta lo liệu, có việc ta sẽ cho gọi huynh!”, Lý Minh cho đuổi Tôn Tiễn, hắn cần ba trăm tên đạo nhân cũng không phải muốn suy yếu Đạo Môn, hắn cần tu bổ long mạch đồng thời khởi động thần trận nhanh chóng chạy vào Long Sào phía trong, Triệu gia cẩu nô e rằng muốn quét sạch toàn bộ nhân mã từ vòng ngoài, dứt khoát có sự trợ giúp lớn từ người của Thiên giới.
Lý Minh cùng đám huynh đệ kiểm tra kỹ càng thần trận truyền tống, đây là một khu vực rộng tới cả dặm vuông nằm sâu phía trong tòa thành, bên trong có một tòa tế đàn bằng đá khổng lồ, khắc họa rất nhiều hoa văn cổ quái, một chút Long tộc cổ tự, một chút Cửu U cổ tự, còn lại Lý Minh không cách nào nhận ra. Tế đàn chia ra làm ba khu vực tạo thế chân vạc lần lượt là Thiên Địa Nhân, mỗi khu vực được bọn Đạo Môn dùng bát quái thuật số câu thông thiên địa lực lượng đổ vào, lúc này mới khiến từng mặt cổ tự sáng lên, qua đó khởi động trận pháp chạy thẳng tới Long Sào, chẳng qua cổ tự quá nhiều, còn phải mất dăm bữa nửa tháng mới đem toàn bộ kích phát.
“Yết Sư, huynh lại đây đem phần Long tộc cổ tự ở Nhân khu kích phát, ta xem nơi này không khác truyền tống trận ở Phá Đảo là bao.”, Lý Minh phân phó Yết Sư.
“Hắn biết Long văn?”, Hắc Quy tò mò, trời sinh nhân tộc là không thể nào hiểu được Long văn, phải đặc biệt là con cháu Long tộc mới hiểu được, hoặc gã kia là học từ ai?
Lý Minh gật đầu tiếp tục phân phó: “Các vị mũi trâu sư huynh, Địa khu là phần của các vị, Tiểu Vũ đem Chử Đạo Viện tới giúp, trong ba ngày chúng ta phải dùng Thủy Thổ Phong đạo đem Địa khu kích phát, quan trọng hơn còn cần các vị tu bổ long mạch phía con sông.”, bọn Huyền Đạo Môn nhanh chóng chạy đi đo đạc địa đồ, tính toán thiên tượng khắc trận pháp câu thông lực lượng đổ vào tế đàn, một toán khác nhảy xuống sông ngụp lặn lên xuống.
“Còn thiên trận làm thế nào?”, Hoàng Nam đợi hồi lâu không thấy Lý Minh phân phó, nhịn không được hỏi.
Lúc này từ xa bầu trời xông lên phật quang, mấy trăm vị Huyền Âm Tự Phật Môn đệ tử theo Kính Không phân phó chạy tới Thanh Long Thành, Lý Minh mỉm cười đáp: “Thiên khu liền do Huyền Âm Tự cùng Pháp Vân Tự chủ trì, bọn hắn Phật niệm cường đại, tốc độ sẽ không kém hơn Đạo Môn.”
“Nguyên Thạch chúng ta cõng theo không ít, sao ngươi không mang ra đốt?”, Từ Thức hỏi.
Lập tức có Kim Triển đáp lời: “Nguyên Thạch còn phải cần bố trí thêm một tầng trận pháp tinh luyện lực lượng thành linh khí, sau đó mới đổ vào thần trận tế đàn, thời gian lại càng thêm mất công mất việc.”
Đột nhiên cả bọn thấy Lý Minh tận tay tỉ mỉ đem một tòa trận pháp điêu khắc xuống gần kế bên tế đàn, trong trận pháp đù các loại phù văn nhảy nhót, Lý Minh cẩn thận dùng toán bàn đo đạc sửa đi sửa lại mấy lần, đối chiếu trước sau phải trái, cuối cùng hắn quăng vào một đống Nguyên Thạch, một tiếng nổ inh tai nhức óc vang lên, Lý Minh bị bắn văng xa mấy trục trượng nằm đơ trên mặt đất không nhúc nhích.
“Hắn chết?”, Tiểu Vũ còn chưa dứt lời đã thấy Lý Minh đứng bật dậy chửi cha chửi mẹ, trận pháp chuyển hóa lực lượng Nguyên Thạch của hắn xảy ra mấy điểm sai lầm khiến Nguyên Thạch phát nổ, may mắn hắn da thịt thô dày lại phòng bị trước nên bị thương không nặng lắm.
Lý Minh sau một hồi lại thử, thậm chí còn bày ra tòa trận lớn hơn, bọn huynh đệ đều chăm chú đứng quan sát chờ đợi pháp trận lại nổ để xem trò vui. Lần này quả nhiên tiếp tục nổ, thậm chí nổ còn lớn hơn lần trước đem một mảng người lớn hất văng toàn bộ, ai nấy tai mắt rỉ máu, đầu óc oang oang không nghe thấy bất cứ thứ gì, phải mất thật lâu mới có thể khôi phục.
Hai ngày liên tục, Thanh Long Thành vang lên mấy chục tiếng nổ lớn bé nối tiếp nhau, mỗi lần như vậy đều có mảng lớn đệ tử ào phi ra ngoài chạy trốn như ong vỡ tổ, cuối cùng mọi người cùng kéo nhau tới thần trận tế đàn, Phạm Tuyết là nữ tử nên bị đẩy lên phía trước nói: “Lý Minh sư huynh, nhà huynh nếu còn tiếp tục liền nổ nát tòa thành, dọa bọn hòa thượng cùng đạo sĩ chạy hết, chúng ta không tìm được biện pháp khác an toàn hơn sao?”
“Phạm Tuyết sư muội, nhanh lại đây, lần này ta bảo đảm thành công, một lần khởi động thần trận truyền tống sư muội tới Long Sào thu bảo.”, Lý Minh vui vẻ chạy lại kéo tay Phạm Tuyết.
Bọn Từ Thức hoảng hồn vội chạy tới đoạt lại Phạm Tuyết, miễn cho hắn lại nổ chết người, cả đám tan tác tìm đường chạy nhanh thoát ly tế đàn, hòa thượng, đạo sĩ, yêu thú kéo nhau sang bên kia bờ sông chờ đợi tiếng nổ, bọn hắn thậm chí còn cắt cử một toán cao thủ khinh công tuyệt đỉnh canh chừng Lý Minh, mỗi lần hắn khởi động pháp trận thì chạy nhanh ra ngoài thông báo.
“Sao vẫn chưa thấy?”
“Lần này phải nổ to hơn.”
“Hi vọng tế đàn không bị tên điên kia phá hỏng.”
Mọi người đợi chờ hồi lâu không thấy tiếng nổ bèn xôn xao bàn tán, có mấy người đề nghị quay về xem xét lập tức bị ăn đòn ném xuống sông, may mắn cả bọn không phải chờ lâu, lần này tiếng nổ càng lớn, hỏa khí cuồn cuộn bốc lên trời phủ kín cả tòa thành tạo nên hình nấm khổng lồ, khói đen dày đặc nhìn không ra kiến trúc bên trong, mọi người thầm thờ phào nhẹ nhõm muốn quay về, đột nhiên trong thành vang lên tiếng cười lớn: “Lão tử thành công, haha!”
“Hắn chưa chết, nhanh vào xem!”, Tôn Tiễn không hiểu từ đâu thò đầu ra chạy trước tiên, khinh công tuyệt đỉnh hòa mình vào thiên địa giống như bóng mờ phóng đi trước hết.
Tới nơi, cả bọn kinh ngạc thấy năm sáu tòa pháp trận đang điền cuồng thiêu đốt Nguyên Thạch, khói đen kìn kịt phả ra, Nguyên Thạch bị pháp trận luyện hóa thành từng đầu thiên địa lực lượng thủy hỏa phong lôi cuồn cuộn đổ vào tế đàn, sấm đánh, lũ cuốn, lửa thiêu, gió thổi, từng mặt cổ tự trong phút chốc lần lượt sáng bừng, đan dệt nhau tạo nên phù văn bắt mắt, cổ tự giống như từng chiếc vảy rồng xếp chồng khéo léo lên nhau lan tới trung tâm tế đàn.
“Hắn vậy mà thành công.”, Tôn Tiễn bởi vì tiếng nổ kinh động nên chạy tới Thanh Long Thành mới chứng kiến màn này khiến hắn không khỏi muốn rớt tròng mắt, Lý Minh vậy mà không biến nguyên thạch thành linh khí, trực tiếp chuyển thành thủy hỏa phong lôi đổ vào tế đàn, không ngờ hắn lại thành công thực sự.
Lý Minh khuôn mặt đen nhẻm, tóc tai cháy xém, quần áo thủng lỗ chỗ chạy tới quàng vai bá cổ Tôn Tiễn nói: “Để nắm chắc không phạm sai lầm, phiền Tôn huynh cho người thử nghiệm một chút.”
Tôn Tiễn đen mặt không nói, trên tế đàn phù văn lập lòe sáng tối không ổn định, bảo hắn thử khác nào bán mạng, đời nào hắn chịu, thế nhưng mà nếu Lý Minh thành công thực sự thì e Đạo Môn sẽ bị tên kia một cước đá bay toàn bộ, một chén canh cũng không được húp, tình thế bắt buộc hắn phải thử.
May mắn cho Tôn Tiễn, bọn Hắc Quy bởi vì tò đã vận một chiếc phá thuyền rách nát kéo tới ném vào trong tế đàn, phù văn đột nhiên sáng rực toàn bộ, một đạo quang trụ to lớn xuyên thẳng lên bầu trời đem chiếc phá thuyền truyền tống biến mất, cả bọn mừng vui không nói nên lời, ôm nhau hò hét, phen này chạy tới Long Sào đầu tiên không thoát khỏi tay bọn hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook