Việt Ma Tân Lục
Quyển 7 - Chương 8: Thuốc dẫn

Kumanthong không còn ở bên, Nam cố gắng xoay xở cuộc sống, lèo lái công ty. Điển hình như hôm nay, anh cẩn thận đến kiểm tra công trình một lần nữa trước khi bàn giao cho đối tác vào ngày mai. Đây là hợp đồng mà công ty của Nam rất khó khăn mới có được nên anh đặc biệt để ý. Kể từ khi khởi công đến bây giờ, không hôm nào là anh không có mặt ở đây để động viên công nhân làm việc cho kịp tiến độ. Đến thời điểm này thì mọi thứ đã xong, thế mà Nam vẫn chưa thể an tâm cho đến ngày mai.

- Giám đốc quả là một người cẩn thận… -Người quản đốc đi bên cạnh Nam nói bằng giọng nịnh nọt. -Ngày mai bàn giao công trình rồi mà hôm nay còn xuống tận nơi kiểm tra thế này. Nhưng mà anh cứ yên tâm đi! Mọi hạng mục cơ bản đã hoàn thành rồi, chỉ còn một đoạn tường ở tầng năm là tôi đang cho người sơn lại, nhưng mà, tôi đảm bảo với anh là trước chiều nay sẽ không còn vấn đề gì.

- Sao phải sơn lại? -Nam quay ngoắt sang hỏi, mặt cau lại khó chịu. -Theo kế hoạch, chẳng phải sáng nay công trình nên được nghiệm thu rồi sao?

- Ơ… -Người quản đốc ngơ ngác nhìn Nam. -Chẳng phải tối qua chính giám đốc ra lệnh sửa theo yêu cầu của đối tác ạ?

- Tôi đâu có ra lệnh nào như thế! -Nam há hốc miệng. -Công trình này quan trọng như vậy, nếu có thì chẳng lẽ tôi lại quên?

- Thì…thì… -Người quản đốc thấy thái độ của Nam đột ngột thay đổi cũng tự nhiên biến sắc. -Tối muộn hôm qua, cậu Minh, trợ lý của anh điện thoại cho tôi bảo thay hết màu tường văn phòng từ xanh sang đỏ vì con gái của đối tác đột nhiên thay đổi ý định. Tôi tưởng… là… là… giám đốc ra lệnh nên cứ thế cho thợ đến làm thôi ạ!

Nam ngớ người, trong đầu anh chẳng có ý niệm gì về chuyện này cả. Tối muộn hôm qua, cậu Minh đột ngột xin nghỉ ốm, nếu không hôm nay cũng đã cùng anh xuống nghiệm thu công trình rồi. Mà sao cậu ta lại tự ý quyết định như thế được chứ?

Cả người Nam như bốc hỏa, rồi anh rút điện thoại gọi cho cậu trợ lý, nhưng máy lại thuê bao. Người quản đốc lúc này mới lên tiếng.

- Tôi nghĩ chắc do cậu ấy cho rằng việc này không lớn nên, không muốn làm kinh động đến anh nên đã gọi cho tôi để làm luôn. Nên… nên… anh cũng đừng tức giận quá làm gì.

Câu nói của người quản đốc giúp Nam bình tĩnh lại được một chút, dự định sau khi cậu trợ lý đi làm lại sẽ phải nhắc nhở chuyện này; mà thật ra nói đi cũng phải nói lại, việc này thật sự là không quá to tát vì dù sao nếu là yêu cầu của đối tác thì anh vẫn phải cho người sửa lại thôi.

Đúng lúc này, Nam tự nhiên hướng mắt lên tầng năm, nơi các công nhân đang sơn lại tường, bất giác rùng mình một cái. Chỉ tưởng tượng ngồi làm việc trong một văn phòng màu đỏ thôi cũng đủ khiến anh sởn hết cả da gà rồi. Cô con gái của ông chủ tịch này đúng là kỳ lạ!

Nam muốn đến động viên các công nhân nên cùng người quản đốc đi lên tầng năm. Người quản đốc đi tới trước, vỗ tay “bộp, bộp” rồi nói.

- Nào nào… anh em nghỉ tay một chút, Giám đốc có chút việc cần nói với anh em đây!

Bốn người thợ dừng những việc đang làm lại, nhanh nhẹn đi tới trước mặt Nam, trên gương mặt còn lấm tấm mồ hôi.

- Cậu Bình, cậu không nghe thấy tôi nói gì à? -Người quản đốc thấy người thợ còn lại vẫn đang sơn tường nên hỏi. -Nghỉ tay một chút rồi tí nữa làm tiếp!

Bình như bị điếc, cứ tiếp tục công việc đang làm. Người quản đốc hơi khó chịu, quát to.

- Này cậu Bình…

- Thôi, không cần đâu! -Nam giơ tay cản ông ta lại. -Cũng không có gì quan trọng, tôi chỉ nói với anh em mấy câu rồi để mọi người còn quay lại tiếp tục làm việc.

Nam nói chuyện với bốn người thợ sơn, hứa sẽ thưởng xứng đáng cho họ. Tuy nhiên, thỉnh thoảng anh lại dừng một chút, lén nhìn cậu thợ vẫn đang chăm chỉ làm việc ở phía sau lưng mọi người, chẳng hiểu sao mắt lại cứ nháy liên tục. Tự nhiên thấy trong người khó chịu, Nam chào mọi người để đi xuống, nhưng mới chỉ được hai bước chân, anh đã quay lại, nhìn chằm chằm vào Bình, đúng lúc Bình cũng vừa quay lại. Nam chợt ngã ngửa khi nhìn thấy gương mặt toàn máu của Bình, từng giọt máu đỏ tươi đang rớt tong tỏng xuống thùng sơn dưới sàn nhà. Rồi bỗng nhiên Bình cười với Nam, cả bộ hàm chỉ còn lại hai chiếc răng cửa đen sì khiến anh khiếp đảm, bất giác lùi lại phía sau. Cả người Nam sau đó liền bất động khi lúc này Bình vừa đưa tay vào trong miệng, thản nhiên nhổ ra hai cái răng, máu bật ra như nước máy phun. Nam mở trừng mắt nhìn Bình đang cầm hai cái răng tiến về phía mình. Toàn thân ớn lạnh, răng va vào nhau lập cập.

- Giám đốc, anh sao vậy?

Giọng của người quản đốc khiến Nam choàng tỉnh, gương mặt đẫm mồ hôi. Anh mở to mắt nhìn Bình thì thấy cậu thợ vẫn đang lúi cúi làm việc. Cuối cùng, Nam nuốt nước bọt rồi cùng người quản đốc đi xuống dưới.

- Ông nhớ đốc thúc họ làm cho xong trước chiều nay cho tôi… -Nam vừa đi vừa dặn dò người quản đốc. -Nhất là cái cậu Bình gì gì đó, bảo cậu ta làm cho cẩn thận, nãy tôi thấy cậu ta cứ đứng nguyên một chỗ, sơn đi sơn lại thôi.

- Dạ, tôi hiểu! Anh cứ yên tâm đi ạ!

“Rầm!”

Nam và người quản đốc vừa xuống tới tầng một thì âm thanh kinh hãi vang lên, bụi tung mù khiến anh phải đưa tay che mặt. Những tiếng kêu la xuất hiện sau đó khiến Nam không rõ chuyện gì đang xảy ra. Anh từ từ hạ tay xuống, rồi toàn thân cứng đờ trước thứ vừa rơi từ tầng năm xuống đang ở ngay trước mắt mình. Nam mở trừng mắt khi nhận ra cậu thợ sơn tên Bình lúc nãy đang nằm bất động giữa vũng máu, cơ thể không còn nguyên dạng. Máu từ mồm của Bình đang túa ra, tạo thành một vũng to tướng. Người quản đốc sợ xanh mặt nhưng cũng rụt rè tiến tới để kiểm tra, rồi ông ta hét lên một tiếng khi xác định Bình đã tắt thở.

Nam vẫn đứng trơ trơ nhìn thi thể đẫm máu, cả người run lên bần bật, hai chân như muốn khụy xuống đến nơi. Đúng lúc này, thi thể Bình đang nằm bất động tự nhiên đứng bật dậy, khiến Nam hoảng hốt. Gương mặt anh ta nát bét, trợn trừng hai con mắt trắng dã nhìn anh. Cả người Nam cứng đờ, trong khi Bình thì vừa mới nhúc nhích và đang dần tiến về phía anh với thân hình đầy máu me. Cậu ta vừa đi vừa ngoác miệng cười, để lộ hai chiếc răng cửa đen sì. Chưa hết, khi đã đến trước mặt Nam, cậu ta lại thản nhiên bẻ hai cái răng cửa của mình, đưa ra. Mặc cho Nam sợ hãi lùi lại, thi thể Bình vẫn không dừng tay, cố sức bóp miệng Nam ra và nhét hai cái răng đầy máu vào miệng anh cho bằng được mới thôi.

Nam ho sặc sụa khi hai chiếc răng của Bình đã nằm gọn trong miệng anh. Anh muốn nhổ nó ra nhưng không sao mở miệng được nên lại càng thấy tởm lợm. Nam cố mở mắt ra để nhìn Bình, nhưng lúc này thi thể của cậu thợ sơn lại đang ngồi ôm gối, cái đầu nứt toác dựa cả lên đó. Rồi cậu ta mở miệng, giờ chỉ còn hai cái lợi đỏ lòm, mếu máo nói với Nam.

“Bố… không… thương… con…”

“Bố… chỉ… thương… nó…”

“Con… ghét… bố…!”

“Không… thèm… chơi… với… bố… nữa…!”


Sau khi có công nhân chết trên công trường, công an cũng vào cuộc điều tra, đối tác thì tức giận đòi Nam bồi thường hợp đồng nên lúc này công ty của anh đang đứng trước nguy cơ phá sản. Nam rơi vào trạng thái hoảng loạn, tưởng rằng kumanthong đã biến mất, không ngờ nó luôn ở đây, và mang nỗi uất hận, tủi thân lớn lao đối với anh. Chợt nhớ tới bà đồng Nghi nên mặc kệ đêm đã buông, anh vẫn một mình lái xe tới chỗ người đàn bà này.

Nam đụng phải một người đàn ông vừa bước ra từ nhà bà Nghi. Ngay lập tức, Nam nhận ra đó là Minh -cậu trợ lý mà suốt từ sáng đến giờ anh liên lạc mấy cũng không được.Cơn giận bùng lên, anh vung tay cho cậu ta một đấm thẳng mặt, vừa đấm anh vừa văng tục. Minh cũng bị bất ngờ, chỉ kịp đưa tay lên che mặt.

- Thằng khốn! Mày dám chơi tao! -Nam vừa đấm vừa chửi Minh. -Nếu không phải vì mày ra cái lệnh đó thì công nhân đâu cần sáng nay đến sơn lại tường, rồi thằng chó chết đó đâu có nhảy từ tầng năm xuống chết bất đắc kỳ tử như thế. Bọn khốn chúng mày dám hợp nhau chơi tao hả? Tao giết! Tao giết chết lũ chúng mày!

- Giám đốc, anh đang nói cái gì vậy? -Minh ôm mặt, vội vã phân trần. -Tôi xin nghỉ ốm nên có biết gì đâu? Mà anh nói lệnh nào cơ? Tôi làm gì dám ra lệnh gì khi chưa có sự đồng ý của anh cơ chứ!

- Mày còn chối hả thằng khốn! Tay quản đốc đã nói cho tao hết tất cả rồi! Mẹ kiếp! Tao đúng là nuôi ong tay áo, tốt với mày bao nhiêu để rồi bây giờ mày quay lại cắn tao một miếng đau như thế này.

Minh lúc này mới đè Nam xuống, giữ hai tay anh để anh không làm gì được nữa. Sau khi Nam bình tĩnh lại một chút, Minh mới nói tiếp.

- Anh có nhầm không vậy, ông quản đốc nào ở đây, rồi lệnh, rồi công nhân nào sơn lại tường nữa? Công trình đó đã xong cả một tuần nay rồi, chỉ chờ đến ngày mai giao cho bên đối tác thôi. Quản đốc, công nhân anh cũng đã thanh toán và cho họ nghỉ hết rồi cơ mà! Anh không nhớ gì sao anh Nam?

Câu nói của Minh khiến Nam đờ đẫn. Làm sao có thể như thế được! Rõ ràng mọi chuyện mới xảy ra sáng hôm nay cơ mà! Có công nhân ngã chết ở công trường là thật, chuyện này báo chí cũng đã đưa tin rồi. Chính vì thế mà anh mới điêu đứng như bây giờ.

Minh đỡ Nam đứng dậy trong khi anh vẫn còn đang lơ mơ. Đúng lúc này, Nam chợt nhớ ra điều gì đó nên nắm chặt lấy cổ áo cậu trợ lý, răng nghiến chặt lại với nhau.

- Thế sao cậu lại có mặt ở đây? Cậu xin nghỉ ốm cơ mà! Mẹ kiếp! Ốm thế quái nào mà vừa nãy còn vật được cả tôi như thế? Có phải cậu đang giấu tôi chuyện gì không?

- Cậu ấy cũng giống như cậu, đến đây vì có việc muốn nhờ tôi giúp!

Một giọng nói vang lên từ trong nhà khiến cả Nam và Minh sững người. Nam buông cậu trợ lý ra rồi đi vào bên trong cùng với bà đồng Nghi. Minh cũng phủi quần áo rồi lỉnh vào bóng đêm mà biến mất.

- Vậy là cậu ta cũng đến đây để thỉnh kumanthong sao?

Nam với gương mặt đã đỏ bừng nhìn bà đồng Nghi đang ngồi quay lưng lại với mình.

- Đúng vậy! -Người đàn bà với gương mặt hốc hác vừa thắp nhang vừa nói với anh. -Cậu ta cũng muốn giống cậu, phất lên nhờ nuôi kumanthong. Thậm chí, cậu ta còn sẵn sàng nuôi con búp bê đó bằng xác hài nhi nữa kìa.

Nam tự nhiên rùng mình, sống lưng lạnh toát.

- Đến bây giờ mà cậu vẫn chưa nhận ra sao? -Bà đồng Nghi bất chợt quay mặt lại, nhìn chằm chằm vào Nam khiến anh giật bắn mình. -Tôi tưởng cái xác không răng đó đã nói rõ ràng cho cậu rồi.

- Bà… bà…-Nam ngớ người. -… Sao… sao… bà… biết?

- Về chuyện này… -Bà đồng Nghi quơ một cây nhang qua lại trước mặt anh. -… Cậu chỉ có thể tự trách mình. Trước đó, tôi đã dặn cậu rất kỹ là kumanthong rất hay ghen tuông, nhưng cậu lại không để ý. Giờ nó nổi giận rồi, đã trừng phạt cậu rồi đấy!

Hai con mắt bà đồng Nghi chợt dựng ngược khiến Nam sợ hãi tột độ. Anh nhìn chằm chằm vào đó một lúc lâu, tự nhiên mọi chuyện đều sáng tỏ. Thì ra cái chết của Bình sáng nay, rồi cả chuyện anh như người mất trí nhớ tự mò đến công trình xây dựng trong khi mọi việc đã xong cả một tuần nay, tất cả đều do kumanthong vì ghen tuông với đứa con trong bụng của vợ anh mà gây nên. Nghĩ đến đây, Nam bỗng lạnh hết cả người, trán toát mồ hôi hột, tay chân run lẩy bẩy, mắt nhìn bà đồng Nghi không chớp lấy một cái.

- Tôi… tôi… bây giờ phải làm sao? -Nam nói lắp bắp. -Bà có cách nào giúp tôi liên lạc lại được với nó không?

- Thật ra, cách thì không hẳn là không có… Nhưng mà…

- Nhưng gì?

- Phải xem cậu chịu được đau đớn đến mức nào!

Dù rất sợ nhưng Nam vẫn gật đầu lia lịa.

- Đau cách mấy tôi cũng chịu được! Bà chỉ cần chỉ cho tôi cách là được!

- Vậy được thôi!

Bà đồng Nghi nói rồi đưa những ngón tay xương xẩu của mình kéo chiếc khăn đang đậy bên trên một chiếc bát nhỏ ở gần đó mà nãy giờ Nam không để ý. Nam vừa nhìn thấy thứ nước màu đỏ, sóng sánh trong bát đã lập tức nhìn người đàn bà đầy kinh hãi.

- Đây… đây… là...

- Máu gà… -Bà đồng Nghi nói lạnh tanh. -Hòa cùng một loại bùa phép do chính tôi làm. Chỉ cần uống hết nó, cậu sẽ tự nhiên nói chuyện lại được với nó thôi.

Tin lời bà đồng, mặc dù vẫn còn tởm lợm với mùi máu tanh tưởi nhưng Nam vẫn bịt mũi uống hết bát máu chỉ bằng một hơi.

Nam lê thân hình rã rời của mình rời khỏi căn nhà âm u của bà đồng Nghi, thỉnh thoảng lại ợ lên một cái, cảm giác như máu vẫn còn mắc lại nơi cổ họng. Bà đồng Nghi đứng nhìn theo anh một lúc rồi mới buông tấm rèm bằng vải đỏ xuống, không gian trong phòng bị nuốt trọn bởi màn đêm.


Hơn mười một giờ đêm, Hoài -người hầu trong nhà Tâm mới lọ mọ đi xuống chuồng gà, lú lẫn thế nào lại không mang dép. Cô định bắt gà để sáng mai nấu cháo tẩm bổ cho cô chủ ăn vì mấy ngày nay Tâm kêu nhạt miệng, không ăn uống được gì. Đã ngái ngủ từ trước, Hoài mắt nhắm mắt mở chui vào trong chuồng gà nhưng đột ngột dừng lại vì cảm giác bàn chân cô vừa dẫm phải một thứ gì đó lành lạnh, nhơm nhớp. Hoài tưởng là phân gà nên nhăn mặt đi tiếp, lúc này bỗng thấy lạ vì không nghe thấy tiếng gà kêu. Một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng, cả người cô tự dưng run bần bật, rồi cô rụt rè nhìn xuống chân. Ngay lập tức, Hoài ngã chổng vó, miệng hét lên kinh hãi khi nhìn thấy dưới chân mình toàn là máu.

Hoài sợ đến nỗi thất kinh hồn vía, lồm cồm đứng dậy, quay người chạy đi. Bỗng, Hoài giật nảy mình khi cơ thể vừa đụng trúng một vật thể nào đó. Mắt cô trợn ngược rồi sau đó ngã lăn ra đất, ngất lịm…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương