Việt Ma Tân Lục
Quyển 4 - Chương 11: Chư ly

Con ma đứng đó, hai mắt trợn trừng, lòng đen phát ra ánh sáng xanh lét, còn lòng trắng vằn tia máu đỏ như muốn nứt ra. Cái lưỡi dài lòng thòng của nó uốn éo muốn vươn đến phía Lan Phương. Cô co rúm người nhìn dãi dớt đục ngầu, không ngừng nhểu ra từ cái lưỡi dài thòng như đòn gánh.

Gia Huy vừa rung chiếc chuông nhỏ vừa lẩm nhẩm mấy câu, con ma đột nhiên rụt lưỡi lại như bị bỏng, hai mắt cũng thôi trợn trừng. Nó nhìn ba người bằng ánh mắt ai oán. Một giọt nước mắt đục ngầu chảy ra từ hốc mắt nhợt nhạt.

- Trả xương… trả xương lại cho tôi…

Giọng nó âm u, rờn rợn vang vọng trong đại ngàn tối thẫm. Lan Phương thuật lại lời của nó, Gia Huy mỉm cười, nhìn về phía con ma, dù không nhìn thấy gì nhưng anh biết nó đang đứng đó.

- Cô là chủ nhân bộ xương này ư?

Con ma nhìn chiếc chuông trong tay Gia Huy, sợ hãi gật đầu. Lan Phương đứng sau anh thuật lại.

- Nó gật đầu.

Gia Huy nhìn nó, thái độ hòa hoãn trông thấy.

- Chúng tôi đang giúp cô. Xương này nếu cô muốn, chúng tôi sẽ trả lại cô ngay bây giờ. Tuy nhiên xương chưa đủ, không toàn thây cô sẽ không thể siêu thoát được.

Vừa nghe Gia Huy nói đến đây, nước mắt con ma rơi lã chã trên khuôn mặt nhợt nhạt. Từng giọt nước mắt đục ngầu lăn ra nơi hốc mắt tối thẫm. Nó gục đầu, nức nở hồi lâu mới lên tiếng.

- Tại sao các người giúp tôi?

Lúc này Lan Phương đã mạnh dạn hơn, nhìn con ma không còn thái độ thù địch, dọa dẫm như lúc trước nên mới dám lên tiếng.

- Chúng tôi muốn giúp những oan hồn vất vưởng nơi trần thế sớm được siêu độ. Cô có muốn chúng tôi giúp không?

Con ma đột nhiên ngẩng phắt đầu dậy, trợn trừng hai mắt, rít lên the thé.

- Không! Không!

Rồi không đợi Lan Phương kịp phản ứng, nó lao vút lên cây, biến mất sau tán lá rừng rậm rạp, thâm u. Lan Phương ngơ ngác nhìn theo, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vân Vân nhún vai.

- Em ngốc thế! Nó đang mang oán hận trong lòng nên em phải tìm cách giúp nó tháo gỡ oán hận đã thì nó mới đồng ý siêu sinh.

Lan Phương sụ mặt xuống, ủ rũ. Gia Huy thấy vậy thì an ủi cô.

- Không sao đâu, chắc nó nhất thời kích động thôi.

- Chị cũng nghĩ thế. -Vân Vân đồng tình, ngáp dài một cái. -Thôi đi ngủ tiếp đây. Chúc Phương buổi tối vui vẻ.

Lan Phương biết chị Vân Vân chỉ đang nói đùa, nhưng mặt cô đã tái mét từ lâu. Nghĩ đến cảnh con ma vừa rồi kích động như thế, nhỡ lát nữa nó quay lại thì cô biết làm sao? Gia Huy cũng che miệng ngáp một cái, rồi anh mở chai nước, rót một ít ra tay, vã lên mặt cho tỉnh táo. Sau khi lau khô mặt, Gia Huy mỉm cười rạng rỡ nói với Lan Phương.

- Em đi ngủ đi, để anh trông chừng cho. Con ma đó đang mất kiểm soát, em thức cũng không kiềm chế được nó.

Lan Phương ngần ngừ hồi lâu, cuối cùng gật đầu.

- Vậy khi nào anh mệt cứ gọi em nhé.

Gia Huy mỉm cười, gật đầu. Lan Phương chui vào túi ngủ, cô nhắm mắt rồi lại mở mắt, thò đầu ra ngoài nhìn Gia Huy đang ngồi yên lặng nhìn đống lửa đỏ rực, cô định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, khóe môi hơi cong lên một chút.

Chẳng mấy chốc mà Vân Vân và Lan Phương đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn mình Gia Huy ngồi im, chăm chú lắng nghe động tĩnh xung quanh. Anh vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi. Ý nghĩ này làm Gia Huy hơi giật mình và có chút tự hào. Đúng vậy, trước đây anh là kiểu người thiếu kiên nhẫn, làm gì cũng không đến nơi đến chốn, chính vì vậy anh mới bỏ dở việc học ở trường vì cảm thấy không phù hợp, thiếu đam mê. Nhưng từ khi bước chân vào con đường này, anh nhận ra mình được trải nghiệm, được trưởng thành và cũng nhẫn nại hơn mỗi ngày. Đợi hồi lâu không thấy động tĩnh gì, Gia Huy đưa tay nhìn đồng hồ -hơn một giờ sáng. Anh lấy thêm nước rửa mặt cho tỉnh táo. Ngồi một mình chán, Gia Huy rút điện thoại, mở game cờ tướng lên chơi. Vì trong rừng sâu sóng rất yếu, thậm chí có khi còn không có sóng nên không vào mạng được, anh đành chơi offline với máy. Chơi một hồi, toàn bộ tâm trí của Gia Huy đều tập trung vào chiếc điện thoại nhỏ. Đang mải suy nghĩ xem nước cờ tiếp theo nên đánh thế nào thì một luồng khí lạnh sượt qua da khiến Gia Huy rùng mình. Anh ngẩng phắt đầu, nhìn quanh.

Rừng đêm tối thẫm, anh không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy không khí đột nhiên tĩnh lặng đến ngạt thở. Xung quanh không một tiếng động, dù là nhỏ nhất. Hơi thở lạnh lẽo như sát gần bên phả thẳng vào mặt anh. Gia Huy lần tay sang bên cạnh, một tay cầm chiếc chuông nhỏ, một tay cầm súng điện mini. Lát sau Gia Huy mới phát hiện vừa rồi mình gần như nín thở, anh vội hít thở sâu, trấn tĩnh bản thân. Một mùi tanh nồng nặc phả vào mặt khiến Gia Huy nhăn mày, ôm miệng để không nôn thốc ra. Hơi thở lạnh lẽo vẫn quẩn quanh bên người. Gia Huy biết “nó” đã quay lại, nhưng anh không nhìn thấy gì.

Nhắm mắt, cố gắng cảm nhận, Gia Huy nghiêng người sang bên, biết chắc “nó” đang ở đó, rất gần. Anh cố gắng sắp xếp câu chữ trong đầu để có thể nói chuyện mà không khiến con ma hoảng sợ hoặc nghi ngờ, nhưng vừa định mở miệng thì một giọng nói vang lên bên tai.

- Ma… ma…

Chẳng biết Lan Phương đã tỉnh dậy từ bao giờ, mặt cô tái nhợt, miệng lắp bắp mãi mới thốt ra được câu này. Bởi vì cô nhìn thấy, con ma tóc tai xõa xượi, đôi mắt đỏ ngầu, cái lưỡi lăm le thò ra, dãi chảy thành dòng trên cằm đang đứng cách Gia Huy chỉ một bước chân, mặt đối mặt.

Nghe thấy câu nói của Lan Phương, cả Gia Huy và con ma đều quay qua nhìn cô. Lúc này con ma hơi nghiêng đầu, rồi giọng nói u ám của nó vang lên.

- Cô nhìn thấy tôi? Chỉ mình cô nhìn thấy tôi?

Lan Phương rúc nửa người trong túi ngủ, rụt rè gật đầu, nhớ vừa rồi mình làm con ma chạy mất nên cô cố trấn tĩnh, lên tiếng.

- Đúng, tôi nhìn thấy cô, chúng tôi đang muốn giúp cô.

- Giúp tôi?

Nó bước về phía Lan Phương, nhưng vẫn giữ khoảng cách chừng vài mét, đôi mắt đỏ ngầu nhưng mông lung, không hằn học, thù hận như lúc trước.

- Tại sao lại giúp tôi?

Lan Phương liếc Gia Huy cầu cứu.

- Cô ấy hỏi tại sao chúng ta lại giúp cô ấy?

Gia Huy lập tức lên tiếng.

- Chúng tôi đang giúp cô tìm xác. Cô có điều gì uất ức có thể nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ giúp cô. -Rồi anh chỉ về phía chiếc túi đựng xương cốt của hồn ma. -Cô đi theo chúng tôi cả ngày nay, chắc cũng thấy chúng tôi hoàn toàn không có ác ý gì.

- Đúng vậy. -Lan Phương ra sức gật đầu. -Chúng tôi còn tìm được xương cốt cho cô.

Con ma đột nhiên run rẩy. Nó nhìn hai người, rồi nhìn túi xương cốt, thở dài, tiếng thở não nề, mùi tanh hôi nồng nặc lan ra trong không khí. Không ai để ý, Vân Vân cũng đã tỉnh; cô ngồi một bên, chăm chú quan sát Lan Phương.

Đợi cơn xúc động lắng xuống, con ma mới chậm rãi kể lại nỗi oán hờn của mình cho nhóm Gia Huy nghe.

Hồn ma này vốn tên Chư Ly, là cô gái xinh đẹp nổi tiếng của vùng. Không chỉ xinh đẹp, Chư Ly còn rất thông minh, là cô gái duy nhất của xã đỗ cao đẳng sư phạm. Cô đang học năm thứ hai. Vừa rồi được nghỉ hè, cô về nhà, lại làm nương, lên rừng như thuở bé. Ở buôn làng của cô, hai mươi tuổi chưa có chồng đã là muộn lắm rồi. Nhưng cô được đi học, cô không muốn lấy chồng sớm, cô muốn mang con chữ về cho những đứa trẻ vùng sâu vùng xa nghèo khó. Hôm ấy cô đi rừng tìm rau, tìm lá thuốc, bị một đám trai trong bản chòng ghẹo nên cô phải bỏ khoảng rừng gần bản, đi sâu thêm vào trong để né tránh.

Lúc đang mải hái lá cây thuốc thì cô nghe có tiếng động lạ nên lần theo. Đến gần mới phát hiện ra một nhóm gần chục người đang cưa gỗ rừng. Chư Ly được đi học, cô biết cái hại của việc phá rừng. Cô muốn chạy về báo với trưởng bản để gọi kiểm lâm tới bắt bọn người phá rừng. Nhưng chẳng may Chư Ly giẫm phải khúc gỗ mục mọc đầy rêu trơn trượt, cô bị ngã. Bọn trộm gỗ nghe tiếng động thì phát hiện ra Chư Ly.

Cô sợ quá, bỏ cả gùi lá, chạy thục mạng. Mấy lần liền suýt nữa Chư Ly bị đám lâm tặc bắt được. Đến lúc trốn thoát thì cô mới phát hiện mình đã chạy sâu vào trong rừng, lạc đường rồi. Chư Ly thất thểu tìm đường ra, đúng lúc này cô bị một con hổ trắng tấn công. Cô thân gái không tấc sắt trong tay, nên chẳng chống cự được. Con hổ trắng xé xác cô, ăn hết một nửa, một nửa nó tha ra gần bờ suối ăn. Riêng đầu Chư Ly bị nước suối dâng cao cuốn trôi đi mất.

Chư Ly oán hận lũ lâm tặc khiến cô bị lạc đường, bị hổ ăn thịt. Xác cô không nguyên vẹn, oán hận quá nặng nên không thể đầu thai, trở thành oan hồn vất vưởng trong rừng sâu núi thẳm. Cô trêu ghẹo, dọa dẫm những người đi rừng, thậm chí còn từng dọa một tên lâm tặc sợ đến nỗi chết ngay lập tức. Nhưng Chư Ly nói, cô chỉ dọa mọi người, không cố ý làm hại người bình thường. Cô muốn trả thù bọn trộm gỗ đã làm hại cô.

Sau khi nghe Lan Phương thuật lại câu chuyện của Chư Ly, cả Gia Huy và Vân Vân đều trầm tư hồi lâu. Mùa hè là mùa lũ, dòng suối cả nước, không biết đã cuốn đầu Chư Ly đi đâu mất rồi? Bây giờ suối khá cạn, nếu men theo dòng đi tìm thì sẽ có khả năng thấy chăng?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương