“Mình muốn ngồi đu quay lớn, được không A Kỳ?” – Lạc Sở tròn mắt nhìn vòng đu quay khổng lồ trước mắt, đếm sơ sơ cũng khoảng 48 cabin. Lạc Sở đó giờ rất thích được nhìn đu quay lớn – cô chưa thử qua cảm giác ngồi lên nó vì nếu bỏ ra 30 phút chỉ để ngồi một mình thì thật nhàm chán – nay có Vũ Kỳ bên cạnh – cô thật muốn ngồi – vừa ngắm trai đẹp vừa ngắm cảnh – có phải là lạc thú không chứ - vả lại sáng giờ đi mỏi chân rồi – xem như ngồi nghỉ một chút cũng hay.
“Được chứ ! Cậu chờ ở đây – Mình đi mua vé” – Vũ Kỳ nhanh chóng chạy đi.
Mất khoảng mười phút mua vé và chờ xếp chỗ, cuối cùng hai người họ cũng lên được cabin. Không hổ danh là vòng đu quay lớn, cabin của nó rất rộng rãi, sạch sẽ và vô cùng thoải mái. Không gian chợt trở nên yên lặng khi vòng quay bắt đầu khởi hành - thật chậm rãi. Giờ đây giữa hai người chỉ còn nghe được từng hơi thở - tay Vũ Kỳ vẫn nắm chặt tay Lạc Sở.
Lạc Sở đảo mắt nhìn xung quanh – cô thầm ca ngợi đề nghị sáng suốt của mình – ngồi bên cạnh người thương – nhìn cảnh vật – đẹp hơn rất nhiều lần. Như nhớ ra điều gì đó, cô khép nụ cười tươi trên môi lại, quay sang nhìn Vũ Kỳ - người lúc này đang đặt hết ánh mắt về phía cô.
“Tại sao cậu không hỏi mình tại sao?” – Vừa nói Lạc Sở vừa tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của Vũ Kỳ, như hiểu ý, anh dang rộng tay ôm lấy cô, người hơi căng thẳng khi nghe cô hỏi vì nó quả thật là điều anh đang trăn trở
“Mình không biết. Mình chỉ biết Sở Sở của mình làm gì cũng có lý do. Chỉ cần cậu vui là mình sẽ vui. Mình tin nếu cậu muốn nói – cậu nhất định sẽ nói” – Vũ Kỳ từ tốn nói lên lòng mình
“Cậu có biết cậu ngốc lắm không? Cậu không nên chiều hư mình như vậy chứ? Không lẽ việc mình thay đổi – cậu cam tâm không cần biết à? Lỡ như mình mãi mãi không nói thì sao?” – Lạc Sở nửa như trách – nửa như xót xa
“Thì mình vẫn sẽ mãi mãi bên cậu – bám lấy cậu, cho tới khi cậu chịu nói thì thôi” – Vũ Kỳ cười xoa dịu, thật tâm anh rất tò mò nhưng anh không muốn nhiều chuyện, anh không muốn tỉnh giấc mộng đẹp này.
“Cậu có tin vào một cơn mơ dài không, A Kỳ?” – Lạc Sở thỏ thẻ, cô muốn xoa dịu những thắc mắc của anh.
“Cậu đã mơ thấy gì sao Sở Sở?” – Vũ Kỳ ôn nhu hỏi
“Phải. Mình đã trải qua một cơn mơ rất đáng sợ. Mình thấy mình vụt mất cậu. Mình thấy cậu hy sinh vì mình, cậu thà chết chứ không để mình chết, sau đó cậu tan biến. Trong giây phút đó, mình đã chạy đi tìm cậu khắp nơi nhưng vô ích. Mình thấy thế giới của mình lúc đó không còn ai cả. Mình đã rất sợ hãi, mình đã nhận ra cậu quan trọng – phải – rất quan trọng với mình.”
“Đó chỉ là mơ thôi mà. Sự thật mình vẫn đang ở đây, bên cạnh cậu, dù xảy ra chuyện gì, mình cũng luôn ở phía sau chờ cậu quay lại nhìn mình.” – Vũ Kỳ siết chặt vòng tay trấn an Lạc Sở
“Cậu thật ngốc – cậu biết không – mình không phải là Lạc Sở trước kia – mình là Lạc Sở thức tỉnh sau một cơn mê dài – mình là một Lạc Sở bước vào một cuộc đời mới – mình không muốn đeo lớp mặt nạ lạnh lùng giả tạo kia nữa – mình là Lạc Sở biết yêu thương và quan tâm đến người khác – biết trân trọng những gì mình đang có – biết đâu là hạnh phúc thật sự của mình. Mình đã thay đổi rồi – Cậu có còn bên mình chứ?” – Lạc Sở úp mở nói về bản thân mình – thực tâm, bây giờ chính cô cũng không phân biệt được đâu là thật – đâu là giả - Lạc Sở là cô – cô là Lạc Sở nhưng cô lại có chút ghen với Lạc Sở ngày trước rồi lại tự nói với bản thân – mình bây giờ mới chính là Lạc Sở. Đúng vậy ! Cuộc đời mới này là của cô! Và anh cũng là của riêng cô. Ông trời đã sắp đặt như vậy thì cứ như vậy đi.
“Cậu còn nói mình ngốc? Rõ ràng cậu mới ngốc! Mình không cần biết cậu là ai. Mình chỉ biết cậu là Sở Sở của mình – cậu đón nhận mình hay không đón nhận mình – mình sẽ vẫn bên cậu – Mình là người hiểu hơn ai hết cậu mệt mỏi thế nào – mình đã tin là có một ngày cậu sẽ thay đổi và mình đã đúng. Bất cứ cậu chọn lựa con đường nào thì mình cũng sẽ đi theo sau bảo vệ cậu. Nếu giờ đây cậu đã bỏ đi lớp mặt nạ kia thì cậu hãy để mình làm sức mạnh của cậu. A Kỳ biết Sở Sở không phải là Sở Sở ngày trước – và Sở Sở bây giờ - mới thật sự là Sở Sở tuyệt vời nhất mà A Kỳ quen.” – Vũ Kỳ cảm thấy mơ hồ - anh biết rõ đã có một điều gì đó khiến Lạc Sở thay đổi nhưng anh tin cô – và anh không cần biết quá nhiều – anh chỉ biết – anh yêu Sở Sở - trước đây khi cô lạnh lùng – anh đơn phương thầm lặng – nay khi cô quay lại nhìn anh – anh lại còn yêu Sở Sở này gấp bội lần. Thật – giả; trắng – đen không nhất thiết phải rõ ràng trong tình yêu vì khi yêu nhiều con người ta sẽ có thể chấp nhận tất cả.
“A Kỳ… mình… mình yêu cậu…” – Lạc Sở chảy nước mắt, cô đã từng chảy nước mắt vì anh trong truyện – giờ khi được anh ôm chặt và nghe anh nói những lời chân thành, cô lại không nhịn được mà thổ lộ lòng mình.
Vũ Kỳ nghe tim mình đau nhói khi từng giọt nước mắt của Lạc Sở rơi thấm ngực áo anh nhưng tiếng yêu kia làm lòng anh vỡ òa trong sung sướng. Anh không nghe nhầm – sự phấn đấu của anh suốt bao lâu – tình yêu anh vẫn nuôi dưỡng trong vô vọng – nay đã được tưới lên một nguồn sống thật mãnh liệt. Anh đã kìm nén quá lâu để có thể nghe được những lời này… Vòng tay anh lại càng siết chặt…
“Thật… thật sao?”
Lạc Sở đỏ mặt gật đầu. Thật xấu hổ khi lần đầu tiên cô tỏ tình, lại tỏ tình trong nước mắt, mặt mũi tèm lem.
“Mình… A…Anh… Anh yêu em, Sở Sở. Anh đã chờ ngày này lâu lắm rồi. Cảm ơn em đã quay lại nhìn anh –đón nhận anh”
Vũ Kỳ lắp bắp thừa nhận – Anh nhịn không được – vội vã in dấu hôn lên môi người yêu. Tay anh vẫn ôm chặt cô như sợ ai cướp đi – Môi anh lúc bắt đầu – lướt qua môi cô thật nhẹ nhàng – sau đó gặm cắn như thổ lộ bao nhiêu day dứt – rồi đợi khi cánh môi kia hé mở - anh mạnh mẽ mút lấy lưỡi cô – thật ngọt ngào – mùi vị của những cây kẹo còn đọng lại – cộng thêm sự ngọt ngào của cô làm anh say đắm.
Lạc Sở lúc này cũng tan chảy trong nụ hôn nóng bỏng của anh. Cô vụng về đáp trả - dâng hiến đôi môi mọng đỏ và chiếc lưỡi thơm mát – để mặc anh dày vò yêu thương.
Vòng đu quay vẫn chậm rãi lướt đi trong sự mê đắm của hai người yêu nhau. Nụ hôn vẫn chưa thể dừng lại. Môi lưỡi vẫn day dưa – nhiệt độ trong cabin lúc này bỗng tăng cao – chỉ còn nghe tiếng nhịp tim của hai người. Vũ Kỳ vẫn tham lam nuốt trọn cặp môi của Lạc Sở - tay anh bắt đầu di chuyển vội vàng xuống eo cô – nhẹ vuốt chiếc eo thon thả - rồi anh vòng tay ôm sát cô lại với anh. Vì cabin chỉ có hai người nên vẫn đủ rộng để xoay sở. Tay còn lại anh kéo dọc theo đôi chân của Lạc Sở rồi bỗng nhấc cô lên, đặt cô ngồi gọn trên đùi anh. Lạc Sở có hơi giật mình, ôm chặt lấy cổ anh – dù vậy, Vũ Kỳ cũng không để nụ hôn bị gián đoạn lâu – Mãi một lúc lâu sau, anh tiếc nuối rời xa đôi môi của cô vì sợ cô không thở nổi. Đôi môi ấy giờ càng đỏ mọng sưng to vì những vết cắn nhẹ - tóc cô từ lâu trong lúc hôn đã xõa ra – chiếc áo thun body cô đang mặc vì mồ hôi thấm ướt càng bám dính vào ôm trọn lấy vòng 1 của cô. Lạc Sở thở dốc – phần vì mệt – phần vì sự mãnh liệt trong cảm xúc. Vũ Kỳ như bị ai đánh mạnh vào các giác quan. Anh ngơ ngác nhìn cảnh đẹp trước mắt. Người anh yêu giờ đang nằm gọn trong vòng tay anh với một bộ dáng vô cùng kích tình. Anh không thể nhịn được. Anh cúi xuống, liếm nhẹ lên cổ trắng nõn của cô, rồi dùng răng miết nhẹ lên. Thật thơm – làm sao anh có thể thoát khỏi trầm luân này đây? Không dừng lại, tay anh bắt đầu thăm dò bên ngoài áo thun, đặt lên ngực cô xoa nhẹ… Sức nóng cùng với những tiếp xúc nóng bỏng làm cơ thể Lạc Kỳ mềm nhũn. Cô bắt đầu thở mạnh hơn, tay ôm chặt lấy nam nhân trước mắt.
“Anh yêu em, Sở Sở… Em thật đẹp… Em là của anh ! Là của riêng anh!” – Vừa thì thào những lời mật ngọt, tay Vũ Kỳ vừa táo bạo luồn vào trong áo của Lạc Sở.
Lần khám phá này làm Lạc Sở giật mình – như nhớ ra điều gì đó – cô dùng tay mình giữ lấy tay anh – ngăn lại – đôi mắt cô nhìn anh tha thiết đầy chân thành – rồi lại quay mặt né tránh
“Đừng A Kỳ - em không sạch – em đã…” – Cô khó khăn mở miệng vì cô không muốn giấu anh. Cô biết giai đoạn khi cô xuyên qua - Lạc Sở tuy chưa dọn khỏi nhà nhưng đã thất thân với Vương Kiến Tường – Cô đang ở trong thân xác ấy – cô có chút khó có thể chấp nhận điều này – cô thấy có lỗi với anh.
Không đợi cô nói xong – Vũ Kỳ bịt miệng cô bằng một nụ hôn sâu dài – tay anh siết mạnh lấy cô như muốn hòa cô vào với mình. Đi theo cô bấy lâu – Âm thầm bên cô bấy lâu – không lẽ anh không biết cô cùng với tên Vương Kiến Tường đó làm những chuyện gì – nhưng anh đã nói với bản thân cũng như đã nói với cô – rằng cô làm gì chắc chắn cũng có lý do – anh không xen vào – huống gì giờ cô đã thay đổi – anh lại càng tin cô hơn – chuyện đó đối với anh không thành vấn đề - nó không thể quan trọng bằng cô trong tim anh được.
“Đừng nói gì cả - anh biết mà!” – Vũ Kỳ vừa hôn tai Lạc Sở vừa thỏ thẻ
“Anh không chê em sao? Anh không tò mò về quan hệ giữa em và hắn lúc này sao?” – Lạc Sở bất an.
“Em rất tuyệt vời đối với anh. Em quan trọng hơn tất cả mọi thứ. Anh đã nói anh tin em làm gì cũng có lý do. Và anh sẽ không hỏi, không làm khó em.”
“A Kỳ - anh thật tốt – anh yên tâm đi – em chỉ là trong một phút yếu lòng thôi – em sẽ không để hắn lợi dụng em nữa đâu” – Lạc Sở tự hứa với mình và cả với Vũ Kỳ
“Anh đương nhiên tin em, anh yêu em, Sở Sở”
“Em cũng yêu anh, A Kỳ”
Nụ hôn vẫn chưa thể dứt được sau những lời ân ái thì vòng đu quay đã gần kết thúc. Vũ Kỳ tiếc nuối buông người ngọc và chỉnh trang lại trang phục. Lạc Sở thì ngại ngùng búi lại tóc, kéo lại áo cho ngay thẳng nhưng vừa xong cô lại bị Vũ Kỳ ôm lại ngồi trong lòng anh. Cô thẹn thùng né tránh vì sợ khi đu quay dừng hẳn, mọi người sẽ nhìn nhưng Vũ Kỳ không chịu. Anh không muốn cô cách quá xa anh. Anh muốn cả thế giới biết cô là của riêng anh thôi. Khi yêu – ai cũng vậy mà – đúng không?
“Được chứ ! Cậu chờ ở đây – Mình đi mua vé” – Vũ Kỳ nhanh chóng chạy đi.
Mất khoảng mười phút mua vé và chờ xếp chỗ, cuối cùng hai người họ cũng lên được cabin. Không hổ danh là vòng đu quay lớn, cabin của nó rất rộng rãi, sạch sẽ và vô cùng thoải mái. Không gian chợt trở nên yên lặng khi vòng quay bắt đầu khởi hành - thật chậm rãi. Giờ đây giữa hai người chỉ còn nghe được từng hơi thở - tay Vũ Kỳ vẫn nắm chặt tay Lạc Sở.
Lạc Sở đảo mắt nhìn xung quanh – cô thầm ca ngợi đề nghị sáng suốt của mình – ngồi bên cạnh người thương – nhìn cảnh vật – đẹp hơn rất nhiều lần. Như nhớ ra điều gì đó, cô khép nụ cười tươi trên môi lại, quay sang nhìn Vũ Kỳ - người lúc này đang đặt hết ánh mắt về phía cô.
“Tại sao cậu không hỏi mình tại sao?” – Vừa nói Lạc Sở vừa tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của Vũ Kỳ, như hiểu ý, anh dang rộng tay ôm lấy cô, người hơi căng thẳng khi nghe cô hỏi vì nó quả thật là điều anh đang trăn trở
“Mình không biết. Mình chỉ biết Sở Sở của mình làm gì cũng có lý do. Chỉ cần cậu vui là mình sẽ vui. Mình tin nếu cậu muốn nói – cậu nhất định sẽ nói” – Vũ Kỳ từ tốn nói lên lòng mình
“Cậu có biết cậu ngốc lắm không? Cậu không nên chiều hư mình như vậy chứ? Không lẽ việc mình thay đổi – cậu cam tâm không cần biết à? Lỡ như mình mãi mãi không nói thì sao?” – Lạc Sở nửa như trách – nửa như xót xa
“Thì mình vẫn sẽ mãi mãi bên cậu – bám lấy cậu, cho tới khi cậu chịu nói thì thôi” – Vũ Kỳ cười xoa dịu, thật tâm anh rất tò mò nhưng anh không muốn nhiều chuyện, anh không muốn tỉnh giấc mộng đẹp này.
“Cậu có tin vào một cơn mơ dài không, A Kỳ?” – Lạc Sở thỏ thẻ, cô muốn xoa dịu những thắc mắc của anh.
“Cậu đã mơ thấy gì sao Sở Sở?” – Vũ Kỳ ôn nhu hỏi
“Phải. Mình đã trải qua một cơn mơ rất đáng sợ. Mình thấy mình vụt mất cậu. Mình thấy cậu hy sinh vì mình, cậu thà chết chứ không để mình chết, sau đó cậu tan biến. Trong giây phút đó, mình đã chạy đi tìm cậu khắp nơi nhưng vô ích. Mình thấy thế giới của mình lúc đó không còn ai cả. Mình đã rất sợ hãi, mình đã nhận ra cậu quan trọng – phải – rất quan trọng với mình.”
“Đó chỉ là mơ thôi mà. Sự thật mình vẫn đang ở đây, bên cạnh cậu, dù xảy ra chuyện gì, mình cũng luôn ở phía sau chờ cậu quay lại nhìn mình.” – Vũ Kỳ siết chặt vòng tay trấn an Lạc Sở
“Cậu thật ngốc – cậu biết không – mình không phải là Lạc Sở trước kia – mình là Lạc Sở thức tỉnh sau một cơn mê dài – mình là một Lạc Sở bước vào một cuộc đời mới – mình không muốn đeo lớp mặt nạ lạnh lùng giả tạo kia nữa – mình là Lạc Sở biết yêu thương và quan tâm đến người khác – biết trân trọng những gì mình đang có – biết đâu là hạnh phúc thật sự của mình. Mình đã thay đổi rồi – Cậu có còn bên mình chứ?” – Lạc Sở úp mở nói về bản thân mình – thực tâm, bây giờ chính cô cũng không phân biệt được đâu là thật – đâu là giả - Lạc Sở là cô – cô là Lạc Sở nhưng cô lại có chút ghen với Lạc Sở ngày trước rồi lại tự nói với bản thân – mình bây giờ mới chính là Lạc Sở. Đúng vậy ! Cuộc đời mới này là của cô! Và anh cũng là của riêng cô. Ông trời đã sắp đặt như vậy thì cứ như vậy đi.
“Cậu còn nói mình ngốc? Rõ ràng cậu mới ngốc! Mình không cần biết cậu là ai. Mình chỉ biết cậu là Sở Sở của mình – cậu đón nhận mình hay không đón nhận mình – mình sẽ vẫn bên cậu – Mình là người hiểu hơn ai hết cậu mệt mỏi thế nào – mình đã tin là có một ngày cậu sẽ thay đổi và mình đã đúng. Bất cứ cậu chọn lựa con đường nào thì mình cũng sẽ đi theo sau bảo vệ cậu. Nếu giờ đây cậu đã bỏ đi lớp mặt nạ kia thì cậu hãy để mình làm sức mạnh của cậu. A Kỳ biết Sở Sở không phải là Sở Sở ngày trước – và Sở Sở bây giờ - mới thật sự là Sở Sở tuyệt vời nhất mà A Kỳ quen.” – Vũ Kỳ cảm thấy mơ hồ - anh biết rõ đã có một điều gì đó khiến Lạc Sở thay đổi nhưng anh tin cô – và anh không cần biết quá nhiều – anh chỉ biết – anh yêu Sở Sở - trước đây khi cô lạnh lùng – anh đơn phương thầm lặng – nay khi cô quay lại nhìn anh – anh lại còn yêu Sở Sở này gấp bội lần. Thật – giả; trắng – đen không nhất thiết phải rõ ràng trong tình yêu vì khi yêu nhiều con người ta sẽ có thể chấp nhận tất cả.
“A Kỳ… mình… mình yêu cậu…” – Lạc Sở chảy nước mắt, cô đã từng chảy nước mắt vì anh trong truyện – giờ khi được anh ôm chặt và nghe anh nói những lời chân thành, cô lại không nhịn được mà thổ lộ lòng mình.
Vũ Kỳ nghe tim mình đau nhói khi từng giọt nước mắt của Lạc Sở rơi thấm ngực áo anh nhưng tiếng yêu kia làm lòng anh vỡ òa trong sung sướng. Anh không nghe nhầm – sự phấn đấu của anh suốt bao lâu – tình yêu anh vẫn nuôi dưỡng trong vô vọng – nay đã được tưới lên một nguồn sống thật mãnh liệt. Anh đã kìm nén quá lâu để có thể nghe được những lời này… Vòng tay anh lại càng siết chặt…
“Thật… thật sao?”
Lạc Sở đỏ mặt gật đầu. Thật xấu hổ khi lần đầu tiên cô tỏ tình, lại tỏ tình trong nước mắt, mặt mũi tèm lem.
“Mình… A…Anh… Anh yêu em, Sở Sở. Anh đã chờ ngày này lâu lắm rồi. Cảm ơn em đã quay lại nhìn anh –đón nhận anh”
Vũ Kỳ lắp bắp thừa nhận – Anh nhịn không được – vội vã in dấu hôn lên môi người yêu. Tay anh vẫn ôm chặt cô như sợ ai cướp đi – Môi anh lúc bắt đầu – lướt qua môi cô thật nhẹ nhàng – sau đó gặm cắn như thổ lộ bao nhiêu day dứt – rồi đợi khi cánh môi kia hé mở - anh mạnh mẽ mút lấy lưỡi cô – thật ngọt ngào – mùi vị của những cây kẹo còn đọng lại – cộng thêm sự ngọt ngào của cô làm anh say đắm.
Lạc Sở lúc này cũng tan chảy trong nụ hôn nóng bỏng của anh. Cô vụng về đáp trả - dâng hiến đôi môi mọng đỏ và chiếc lưỡi thơm mát – để mặc anh dày vò yêu thương.
Vòng đu quay vẫn chậm rãi lướt đi trong sự mê đắm của hai người yêu nhau. Nụ hôn vẫn chưa thể dừng lại. Môi lưỡi vẫn day dưa – nhiệt độ trong cabin lúc này bỗng tăng cao – chỉ còn nghe tiếng nhịp tim của hai người. Vũ Kỳ vẫn tham lam nuốt trọn cặp môi của Lạc Sở - tay anh bắt đầu di chuyển vội vàng xuống eo cô – nhẹ vuốt chiếc eo thon thả - rồi anh vòng tay ôm sát cô lại với anh. Vì cabin chỉ có hai người nên vẫn đủ rộng để xoay sở. Tay còn lại anh kéo dọc theo đôi chân của Lạc Sở rồi bỗng nhấc cô lên, đặt cô ngồi gọn trên đùi anh. Lạc Sở có hơi giật mình, ôm chặt lấy cổ anh – dù vậy, Vũ Kỳ cũng không để nụ hôn bị gián đoạn lâu – Mãi một lúc lâu sau, anh tiếc nuối rời xa đôi môi của cô vì sợ cô không thở nổi. Đôi môi ấy giờ càng đỏ mọng sưng to vì những vết cắn nhẹ - tóc cô từ lâu trong lúc hôn đã xõa ra – chiếc áo thun body cô đang mặc vì mồ hôi thấm ướt càng bám dính vào ôm trọn lấy vòng 1 của cô. Lạc Sở thở dốc – phần vì mệt – phần vì sự mãnh liệt trong cảm xúc. Vũ Kỳ như bị ai đánh mạnh vào các giác quan. Anh ngơ ngác nhìn cảnh đẹp trước mắt. Người anh yêu giờ đang nằm gọn trong vòng tay anh với một bộ dáng vô cùng kích tình. Anh không thể nhịn được. Anh cúi xuống, liếm nhẹ lên cổ trắng nõn của cô, rồi dùng răng miết nhẹ lên. Thật thơm – làm sao anh có thể thoát khỏi trầm luân này đây? Không dừng lại, tay anh bắt đầu thăm dò bên ngoài áo thun, đặt lên ngực cô xoa nhẹ… Sức nóng cùng với những tiếp xúc nóng bỏng làm cơ thể Lạc Kỳ mềm nhũn. Cô bắt đầu thở mạnh hơn, tay ôm chặt lấy nam nhân trước mắt.
“Anh yêu em, Sở Sở… Em thật đẹp… Em là của anh ! Là của riêng anh!” – Vừa thì thào những lời mật ngọt, tay Vũ Kỳ vừa táo bạo luồn vào trong áo của Lạc Sở.
Lần khám phá này làm Lạc Sở giật mình – như nhớ ra điều gì đó – cô dùng tay mình giữ lấy tay anh – ngăn lại – đôi mắt cô nhìn anh tha thiết đầy chân thành – rồi lại quay mặt né tránh
“Đừng A Kỳ - em không sạch – em đã…” – Cô khó khăn mở miệng vì cô không muốn giấu anh. Cô biết giai đoạn khi cô xuyên qua - Lạc Sở tuy chưa dọn khỏi nhà nhưng đã thất thân với Vương Kiến Tường – Cô đang ở trong thân xác ấy – cô có chút khó có thể chấp nhận điều này – cô thấy có lỗi với anh.
Không đợi cô nói xong – Vũ Kỳ bịt miệng cô bằng một nụ hôn sâu dài – tay anh siết mạnh lấy cô như muốn hòa cô vào với mình. Đi theo cô bấy lâu – Âm thầm bên cô bấy lâu – không lẽ anh không biết cô cùng với tên Vương Kiến Tường đó làm những chuyện gì – nhưng anh đã nói với bản thân cũng như đã nói với cô – rằng cô làm gì chắc chắn cũng có lý do – anh không xen vào – huống gì giờ cô đã thay đổi – anh lại càng tin cô hơn – chuyện đó đối với anh không thành vấn đề - nó không thể quan trọng bằng cô trong tim anh được.
“Đừng nói gì cả - anh biết mà!” – Vũ Kỳ vừa hôn tai Lạc Sở vừa thỏ thẻ
“Anh không chê em sao? Anh không tò mò về quan hệ giữa em và hắn lúc này sao?” – Lạc Sở bất an.
“Em rất tuyệt vời đối với anh. Em quan trọng hơn tất cả mọi thứ. Anh đã nói anh tin em làm gì cũng có lý do. Và anh sẽ không hỏi, không làm khó em.”
“A Kỳ - anh thật tốt – anh yên tâm đi – em chỉ là trong một phút yếu lòng thôi – em sẽ không để hắn lợi dụng em nữa đâu” – Lạc Sở tự hứa với mình và cả với Vũ Kỳ
“Anh đương nhiên tin em, anh yêu em, Sở Sở”
“Em cũng yêu anh, A Kỳ”
Nụ hôn vẫn chưa thể dứt được sau những lời ân ái thì vòng đu quay đã gần kết thúc. Vũ Kỳ tiếc nuối buông người ngọc và chỉnh trang lại trang phục. Lạc Sở thì ngại ngùng búi lại tóc, kéo lại áo cho ngay thẳng nhưng vừa xong cô lại bị Vũ Kỳ ôm lại ngồi trong lòng anh. Cô thẹn thùng né tránh vì sợ khi đu quay dừng hẳn, mọi người sẽ nhìn nhưng Vũ Kỳ không chịu. Anh không muốn cô cách quá xa anh. Anh muốn cả thế giới biết cô là của riêng anh thôi. Khi yêu – ai cũng vậy mà – đúng không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook