Viên Xuân
-
Chương 61
Gặp lại anh Xuân, tim tôi vẫn hốt hoảng như trước.
— Nhật kí An Viên
Dịch SARS kết thúc vào mùa hè, tin tức trên TV cũng càng ngày càng ít, nhưng từ đó trở đi tin nhắn giữa An Viên và Thẩm Hành Xuân chưa từng ngừng, chỉ không trả lời tin nhắn Thẩm Hành Xuân bảo cậu Tết này về đi đó.
Sáng hôm sau thức dậy An Viên mới gửi cho Thẩm Hành Xuân một câu “chúc ngủ ngon”, Thẩm Hành Xuân đáp lại cậu một câu “chào buổi sáng” rất nhanh, hai người một sáng, một đêm, cứ chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, đây cũng là câu nói họ hay dùng nhất.
Tin nhắn gửi từ hè sang thu, lại đến đông, một năm lại sắp trôi qua.
Thẩm Hành Xuân không hỏi An Viên Tết có về không nữa, tin nhắn ấy như thể chưa từng tồn tại.
Nhưng khi hai người một sáng một tối nằm trên giường mình, cầm điện thoại lướt lên xem tin nhắn cũ, dòng tin ấy lại hiện rõ trong điện thoại mỗi người.
Thẩm Hành Xuân gọi điện cho An Viên vào lễ Noel, An Viên đang dự tiệc Giáng sinh với bạn học, điện thoại để trong ba lô, kêu hai lần cậu đều không nghe thấy, bạn học bên cạnh phải nhắc cậu điện thoại kêu.
Khi An Viên lấy điện thoại ra, tiếng chuông đã tắt, lúc nhìn thấy hai cuộc gọi nhỡ của Thẩm Hành Xuân, cậu trừng mắt nhìn điện thoại hơn nửa ngày vẫn chưa tỉnh.
Khi tiếng chuông vang lên lần nữa, An Viên nhấn nút nghe ngay lập tức, để điện thoại bên tai, dán vào tai hơi lạnh.
“Tiểu Viên nhi?” Thẩm Hành Xuân lên tiếng trước.
An Viên nghe ra ở bên kia chắc Thẩm Hành Xuân đang đi đường, lúc nói chuyện hô hấp không đều lắm, nghe tiếng bước chân, chắc anh đang lên cầu thang.
Đây là cuộc gọi đầu tiên giữa hai người trong bốn năm nay, tuy trước cuộc gọi này họ vẫn nhắn tin không ngớt, nhưng cảm giác khi nghe thấy giọng và nhìn thấy chữ không giống nhau, An Viên dán chặt điện thoại lên tai thêm chút nữa, cứ như thể như vậy sẽ gần hơn một chút, gần hơn một chút, gần đến mức có thể xuyên thẳng đến lồng ngực.
Phòng thí nghiệm Thẩm Hành Xuân phải đến ở tầng bốn, tay cầm điện thoại, tới tầng ba thì quẹo, đi trên hành lang một lúc, đẩy một cánh cửa ra mới phát hiện mình không quen sinh viên nào trong đó, phản ứng đầu tiên của anh còn không phải mình đi nhầm rồi, tưởng những sinh viên khác đều đi nhầm, cho đến khi một cậu trai trong phòng thí nghiệm biết anh lên tiếng, gọi anh một tiếng “đàn anh”, lại hỏi anh:
“Đàn anh, anh đến phòng thí nghiệm của bọn em là để tìm người hay là sao ạ?”
Thẩm Hành Xuân cầm điện thoại lùi hai bước, ngẩng đầu nhìn biển hiệu cửa mới nhận ra mình đi nhầm, rồi gật đầu một cái tỏ ý với sinh viên vừa nói chuyện với mình, sau đó mới đóng cửa lại.
Thẩm Hành Xuân mãi không nghe thấy tiếng An Viên, lại nói vào điện thoại gọi cậu một tiếng.
“Tiểu Viên nhi?”
An Viên không phải không lên tiếng, cậu đã mở miệng hai lần, nói rất rất nhỏ, như tiếng lúng búng trong họng động vật nhỏ, vừa mảnh vừa khẽ, Thẩm Hành Xuân không nghe thấy.
An Viên đưa tay sờ yết hầu trước cổ, rồi thử hé miệng, lần này đã có tiếng.
“Anh Xuân?”
“Anh đây.” Thẩm Hành Xuân nói. “Bây giờ em có bận không?”
“Đang dự tiệc Giáng sinh với bạn học ạ.”
Tiếng nhạc trong sảnh quá ồn, An Viên cầm điện thoại vội ra ngoài, tìm một góc yên tĩnh trong sân, ngồi lên cầu thang, tập trung gọi điện với Thẩm Hành Xuân, bên cạnh là một cây thông trang trí rất đẹp.
“Có làm phiền em không?” Khi An Viên bắt máy, Thẩm Hành Xuân đã nghe thấy tiếng nhạc bên ấy, còn có tiếng nói chuyện ồn ào.
Anh không đợi An viên trả lời, lại tự nói tiếp:
“Ban nãy anh đi nhầm phòng thí nghiệm, phòng thí nghiệm của anh ở tầng bốn, đi nhầm sang tầng ba, mới đẩy cửa vào, cả phòng thí nghiệm có bốn sinh viên, đều quay đầu nhìn anh, phản ứng đầu tiên của anh là bốn người kia đều đi nhầm rồi…”
Thẩm Hành Xuân độc thoại nửa ngày, An Viên ngồi trên cầu thang nghiêm túc lắng nghe, chỉ sợ sót chữ nào.
Ngữ khí và giọng nói của Thẩm Hành Xuân vẫn giống như trước, như thể bốn năm trống rỗng kia không tồn tại, sự xa cách và dè chừng An Viên vốn e sợ, chốc lát đã bị hai câu nói của Thẩm Hành Xuân phá tan, cứ như thể họ vẫn như trước, là hai anh em thân thiết trong mắt người khác.
Nhưng trong lòng An Viên hiểu rõ, cho dù không có bốn năm này, quan hệ giữa cậu và Thẩm Hành Xuân cũng đã biến chất từ lâu, từ đầu đã không phải sự thân thiết giữa hai anh em.
An Viên nghĩ rất nhiều, vẫn bị Thẩm Hành Xuân chọc cười, lên tiếng:
“Anh Xuân, từ bao giờ mà phản ứng của anh chậm thế?”
Thẩm Hành Xuân cười nói.
“Lần đầu tiên đấy.”
Thảm Hành Xuân nói xong, An Viên lại không nói nữa, Thẩm Hành Xuân cầm điện thoại ra xa một chút, nhìn thời gian, anh sắp có việc rồi, không nói nhảm được mấy câu, anh cũng không lải nhải chuyện khác, hỏi thẳng:
“Tết năm nay có về không?”
An Viên một tay cầm điện thoại, tay kia chống bên người, lòng bàn tay chống lên mặt đá cẩm thạch, lạnh đến tê cả đầu ngón tay, cậu vẫn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, một bạn học ra tìm cậu, thấy cậu không nói chuyện, chỉ ngồi trên cầu thang, cũng không để ý cậu đang gọi điện, kéo cậu vào nhảy, điện thoại cứ thế vô tình cúp mất.
Thẩm Hành Xuân đã nghe thấy tiếng người nói bên An Viên, vốn tưởng An Viên còn nói được thêm hai câu, không ngờ mấy giây sau An Viên đã cúp máy.
Kết thúc một cuộc gọi không đầu không đuôi, Thẩm Hành Xuân đứng ở đầu cầu thang, nhìn điện thoại đã cúp nửa ngày trời, cuối cùng đút điện thoại vào túi, vào phòng thí nghiệm.
Thẩm Hành Xuân lại bận liên tiếp một khoảng thời gian không ngắn, mãi đến khi nghỉ đông về nhà, tuy hằng ngày đều nhắn tin với An Viên, nhưng hai người không gọi thêm cuộc nào nữa.
An Viên về nước cùng bố mẹ vào giữa tháng Chạp, họ về Quảng Châu trước, ngày hôm sau An Viên đã mua vé máy bay đi, trước khi đi nói ăn Tết ở nhà bà xong mới về, An Quốc Khánh vốn muốn đi cùng cậu, nhưng vì Quảng Châu còn có ít chuyện phải xử lí, không đi cùng An Viên, nói mấy ngày nữa cũng sang thăm.
Tính từ mùa đông cậu rời đi ấy, đã trọn vẹn bốn năm.
Một tin nhắn một cuộc gọi từ Thẩm Hành Xuân, cả thảy đã kêu cậu về hai lần, quá nửa năm nay tim An Viên cứ lơ lửng, lúc lên lúc xuống, cứ giày vò cậu lên lên xuống xuống như thế.
Tuy An Viên đã giằng co với bản thân một năm, nói chính xác là giằng co hết bốn năm, còn giằng co cái đêm gần như đã xé toạc mối quan hệ với Thẩm Hành Xuân trước khi đi, cùng nhật kí cậu cố ý để lại cho Thẩm Hành Xuân sau đó.
Nhưng trong lòng An Viên hoàn toàn hiểu rõ, bất luận trong tim cậu có mâu thuẫn ra sao, cậu cũng không thể từ chối Thẩm Hành Xuân, vào lần đầu tiên Thẩm Hành Xuân bảo cậu về qua tin nhắn, cậu đã biết mình chắc chắn sẽ về.
Trước khi An Viên về không nói với bà, cũng không cho An Quốc Khánh nói trước, khi xách ba lô vào phòng, Thẩm Hành Xuân đang khom lưng dí sát khe tủ tìm đồ, bên cạnh còn có một cô bé mới cao đến đùi anh cũng đang khom lưng theo anh.
Cô bé là Thẩm Thu, đã ba tuổi rưỡi, đang là út cưng của cả nhà.
Trong nhà vốn đã có ba thằng nhóc lớn, trước khi Triệu Lệ Hồng sinh Thẩm Thu, cả gia đình đều mong một bé gái, cuối cùng đúng là một bé gái thật, ông bà Thẩm càng chiều tợn, Tết nào cũng đón về.
Thẩm Hành Xuân nhìn vào khe tủ quần áo nửa ngày cũng không thấy gì, một tay mở tủ áo khoác, rồi cầm một cái đèn pin ở bên cạnh, bật lên rồi chiếu vào trong khe, miệng còn nói:
“Tiểu Thu, lần sau chưa có sự đồng ý của anh không được tự tiện lục cặp anh nhé, bây giờ không thấy đồ của anh đâu nữa rồi.”
Thẩm Thu cũng nhận thức được lỗi của mình, cúi đầu bên cạnh Thẩm Hành Xuân, cũng cố nhòm vào trong, bàn tay nhỏ bụ bẫm lật này lật kia, mặt đầy áy náy.
“Xin lỗi anh Xuân, em không phải cố ý làm mất đâu.”
Một lớn một nhỏ đang tập trung tìm, đều không để ý đằng sau có người, mãi đến khi An Viên để đồ trong tay xuống đất, bế Thẩm Thu lên từ bên cạnh, khom lưng nhìn khắp nơi mấy cái theo mới cất tiếng:
“Mất gì rồi? Anh tìm giúp hai người.”
Thẩm Thu đột nhiên bị bế lên, “á” một tiếng, họng trẻ con mảnh, tiếng “á” rất lớn, đôi mắt tròn xoe trợn trừng, nhìn An Viên lom lom.
Trước đây Thẩm Thu chưa từng gặp An Viên, nhưng thường xuyên nhìn thấy trong điện thoại bà, bà nói với bé đó là anh Tiểu Viên nhi.
Thẩm Thu và An Viên bốn mắt nhìn nhau, An Viên đưa tay sờ một cái trên khuôn mặt ú nần của bé, cười nói:
“Tiểu Thu, gọi anh đi.”
Cô bé lập tức cười, không lạ chút nào, thỏ thẻ một tiếng:
“Là anh Tiểu Viên nhi, trước đây bà nội đã kể với em rất nhiều lần rồi, bảo em bao giờ gặp anh thì phải gọi.”
“Ngoan ghê cơ.” An Viên cười xoa bím tóc nhỏ trên đầu Thẩm Thu.
Thẩm Thu không để An Viên bế lâu, quơ quào hai chân, xuống khỏi người An Viên.
“Anh Tiểu Viên nhi ơi, em làm mất bút mực của anh Xuân rồi, anh có thể tìm cùng không ạ? Anh Xuân nói cây bút mực ấy rất quan trọng, nhưng em lại quên rơi mất ở đâu rồi.”
An Viên đứng thẳng người lên, bấy giờ mới nhìn sang Thẩm Hành Xuân.
Lưng Thẩm Hành Xuân dán vào cửa tủ, người đứng thẳng tắp, anh cũng đang nhìn An Viên, từ lúc cậu nói chuyện với Thẩm Thu đã nhìn cậu không rời, đèn pin trong tay vẫn đang sáng, ánh sáng rọi thẳng vào cậu.
Bốn năm không gặp, bây giờ mặt đối mặt, An Viên nhìn người thường xuyên xuất hiện trong mơ ấy, đó là cảm giác khác biệt hoàn toàn với ảnh, với nghe giọng qua điện thoại.
Bây giờ họ chỉ cách nhau hai bước, không có cách biệt thời gian, không có sự phân chia đêm ngày, khoảng cách chỉ cần giơ tay là có thể chạm đến lồng ngực đối phương, nghe được hô hấp của đối phương.
Nhưng suy cho cùng vẫn đã khác, bốn năm, rất lâu rất lâu rồi.
Thẩm Hành Xuân lên tiếng trước:
“Anh tưởng năm nay em cũng không về cơ.”
An Viên chỉ cười cười, không nói gì, khom lưng ngó xuống đất hai cái, hỏi:
“Mất bút mực gì thế? Em tìm giúp anh.”
Thẩm Thu ở cạnh nói chen vào.
“Anh Xuân mất một cây bút mực màu đen, trên thân bút còn khắc chữ nữa ạ.”
An Viên gần như nhận ra ngay lập tức, cây bút mực Thẩm Hành Xuân muốn tìm là cây cậu tặng anh hồi trước, trước đây cậu chưa từng thấy Thẩm Hành Xuân dùng, cứ tưởng Thẩm Hành Xuân không thích.
“Bây giờ anh dùng rồi à?” An Viên hỏi.
“Dùng rồi, dùng tốt phết.” Thẩm Hành Xuân cầm đèn pin quay người đi đến bên còn lại của tủ, chiếu vào khe, quả nhiên nhìn thấy bút mực bị rơi bên trong. “Tìm thấy rồi, ở trong đó kia kìa.”
Thẩm Hành Xuân ngồi xổm dưới đất, một tay cầm đèn pin, thò cánh tay vào khe cố gắng với, nhưng bút rơi ở tít trong, bụng còn lẩm bẩm, không biết Thẩm Thu làm rơi bút mực vào tận trong đó bằng cách nào.
An Viên đi tới, lấy đèn pin trong tay Thẩm Hành Xuân soi cho anh, đứng cạnh khom lưng, cũng nhìn vào trong, bút đúng là rơi xa quá, cậu nói:
“Anh Xuân, em với anh dịch tủ đi, xa quá, với không tới.”
An Viên vừa cúi xuống, cổ áo gió rủ lên vai Thẩm Hành Xuân, khoảng cách càng gần hơn.
Thẩm Hành Xuân ngửi ra mùi hương trên người An Viên đã hơi khác trước, trước đây An Viên luôn có thói quen thoa sữa dưỡng thể, nhưng đa phần dùng hương sữa, trong mùi hương hiện tại mang theo hơi lạnh từ ngoài, tầng dưới cùng của hơi lạnh là một chút hương sữa, nhưng rất nhạt, nhạt đến độ rất dễ dàng khiến người ta bỏ qua, nếu không phải trước đây Thẩm Hành Xuân sống cùng An Viên nhiều năm như vậy, đã quen thuộc mùi hương ấy, bằng không anh cũng không ngửi ra hương sữa, ngoại trừ hương sữa thì nhiều mùi hương thiên lạnh hơn, như gỗ tùng, lại như một loài thực vật nào đó, cụ thể là mùi gì anh cũng không biết.
An Viên thấy Thẩm Hành Xuân không nói gì, cầm đèn pin trong tay huơ trước mắt anh.
“Anh Xuân, nghĩ gì thế?”
Ánh sáng đèn pin ở ngay trước mắt Thẩm Hành Xuân, Thẩm Hành Xuân thấy trước mắt chợt sáng lên rất nhiều, thấy đầu mũi và tai An Viên đều đỏ ửng vì lạnh.
Thẩm Hành Xuân hoàn hồn, đứng lên phủi tay, nói:
“Không nghĩ gì hết, đúng là phải dịch tủ.”
Khi lấy bút ra, An Viên mở nắp bút ra nhìn, có thể nhìn ra từ ngòi bút, Thẩm Hành Xuân chắc là thường xuyên dùng cây bút mực này, cậu lại đóng nắp trả cho Thẩm Hành Xuân.
Thẩm Thu thấy đã tìm được bút, phủi phủi bàn tay nhỏ đằng sau, An Viên quay người trêu bé.
An Viên chơi mấy Thẩm Thu mấy phút, cởi áo khoác trên người ra, vắt lên ghế bên cạnh, chỉ mặc một chiếc áo len mỏng bên trong, mãi không thấy ông bà, quay sang hỏi Thẩm Hành Xuân:
“Ông bà đâu?”
“Ra ngoài rồi, lát nữa là về.” Thẩm Hành Xuân nhìn áo len mỏng trên người An Viên một cái, rồi ngó xuống đất, đồ dưới đất nhìn cái là biết An Viên mua cho ông bà, còn có mấy hộp quà nữa, ba lô cậu để trên hộp, ba lô rất nhỏ, trong đó cơ bản không thể đựng được quần áo dày như áo phao.
Thẩm Hành Xuân lại hỏi:
“Áo em đâu? Sao chỉ mặc từng này về thôi thế?”
An Viên lấy tay kéo cổ áo, thản nhiên nói:
“Về hơi vội, xuống máy bay cái là bắt xe luôn, cũng không dừng giữa đường, không có thời gian mua áo dày.”
Thẩm Hành Xuân quay người tìm một chiếc áo lông dày của mình trong tủ, ném lên trên giường.
“Ra ngoài mặc cái này của anh đi, cái áo gió đấy của em mặc trong nhà còn được, ra ngoài sẽ chết rét đấy.”
— Nhật kí An Viên
Dịch SARS kết thúc vào mùa hè, tin tức trên TV cũng càng ngày càng ít, nhưng từ đó trở đi tin nhắn giữa An Viên và Thẩm Hành Xuân chưa từng ngừng, chỉ không trả lời tin nhắn Thẩm Hành Xuân bảo cậu Tết này về đi đó.
Sáng hôm sau thức dậy An Viên mới gửi cho Thẩm Hành Xuân một câu “chúc ngủ ngon”, Thẩm Hành Xuân đáp lại cậu một câu “chào buổi sáng” rất nhanh, hai người một sáng, một đêm, cứ chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, đây cũng là câu nói họ hay dùng nhất.
Tin nhắn gửi từ hè sang thu, lại đến đông, một năm lại sắp trôi qua.
Thẩm Hành Xuân không hỏi An Viên Tết có về không nữa, tin nhắn ấy như thể chưa từng tồn tại.
Nhưng khi hai người một sáng một tối nằm trên giường mình, cầm điện thoại lướt lên xem tin nhắn cũ, dòng tin ấy lại hiện rõ trong điện thoại mỗi người.
Thẩm Hành Xuân gọi điện cho An Viên vào lễ Noel, An Viên đang dự tiệc Giáng sinh với bạn học, điện thoại để trong ba lô, kêu hai lần cậu đều không nghe thấy, bạn học bên cạnh phải nhắc cậu điện thoại kêu.
Khi An Viên lấy điện thoại ra, tiếng chuông đã tắt, lúc nhìn thấy hai cuộc gọi nhỡ của Thẩm Hành Xuân, cậu trừng mắt nhìn điện thoại hơn nửa ngày vẫn chưa tỉnh.
Khi tiếng chuông vang lên lần nữa, An Viên nhấn nút nghe ngay lập tức, để điện thoại bên tai, dán vào tai hơi lạnh.
“Tiểu Viên nhi?” Thẩm Hành Xuân lên tiếng trước.
An Viên nghe ra ở bên kia chắc Thẩm Hành Xuân đang đi đường, lúc nói chuyện hô hấp không đều lắm, nghe tiếng bước chân, chắc anh đang lên cầu thang.
Đây là cuộc gọi đầu tiên giữa hai người trong bốn năm nay, tuy trước cuộc gọi này họ vẫn nhắn tin không ngớt, nhưng cảm giác khi nghe thấy giọng và nhìn thấy chữ không giống nhau, An Viên dán chặt điện thoại lên tai thêm chút nữa, cứ như thể như vậy sẽ gần hơn một chút, gần hơn một chút, gần đến mức có thể xuyên thẳng đến lồng ngực.
Phòng thí nghiệm Thẩm Hành Xuân phải đến ở tầng bốn, tay cầm điện thoại, tới tầng ba thì quẹo, đi trên hành lang một lúc, đẩy một cánh cửa ra mới phát hiện mình không quen sinh viên nào trong đó, phản ứng đầu tiên của anh còn không phải mình đi nhầm rồi, tưởng những sinh viên khác đều đi nhầm, cho đến khi một cậu trai trong phòng thí nghiệm biết anh lên tiếng, gọi anh một tiếng “đàn anh”, lại hỏi anh:
“Đàn anh, anh đến phòng thí nghiệm của bọn em là để tìm người hay là sao ạ?”
Thẩm Hành Xuân cầm điện thoại lùi hai bước, ngẩng đầu nhìn biển hiệu cửa mới nhận ra mình đi nhầm, rồi gật đầu một cái tỏ ý với sinh viên vừa nói chuyện với mình, sau đó mới đóng cửa lại.
Thẩm Hành Xuân mãi không nghe thấy tiếng An Viên, lại nói vào điện thoại gọi cậu một tiếng.
“Tiểu Viên nhi?”
An Viên không phải không lên tiếng, cậu đã mở miệng hai lần, nói rất rất nhỏ, như tiếng lúng búng trong họng động vật nhỏ, vừa mảnh vừa khẽ, Thẩm Hành Xuân không nghe thấy.
An Viên đưa tay sờ yết hầu trước cổ, rồi thử hé miệng, lần này đã có tiếng.
“Anh Xuân?”
“Anh đây.” Thẩm Hành Xuân nói. “Bây giờ em có bận không?”
“Đang dự tiệc Giáng sinh với bạn học ạ.”
Tiếng nhạc trong sảnh quá ồn, An Viên cầm điện thoại vội ra ngoài, tìm một góc yên tĩnh trong sân, ngồi lên cầu thang, tập trung gọi điện với Thẩm Hành Xuân, bên cạnh là một cây thông trang trí rất đẹp.
“Có làm phiền em không?” Khi An Viên bắt máy, Thẩm Hành Xuân đã nghe thấy tiếng nhạc bên ấy, còn có tiếng nói chuyện ồn ào.
Anh không đợi An viên trả lời, lại tự nói tiếp:
“Ban nãy anh đi nhầm phòng thí nghiệm, phòng thí nghiệm của anh ở tầng bốn, đi nhầm sang tầng ba, mới đẩy cửa vào, cả phòng thí nghiệm có bốn sinh viên, đều quay đầu nhìn anh, phản ứng đầu tiên của anh là bốn người kia đều đi nhầm rồi…”
Thẩm Hành Xuân độc thoại nửa ngày, An Viên ngồi trên cầu thang nghiêm túc lắng nghe, chỉ sợ sót chữ nào.
Ngữ khí và giọng nói của Thẩm Hành Xuân vẫn giống như trước, như thể bốn năm trống rỗng kia không tồn tại, sự xa cách và dè chừng An Viên vốn e sợ, chốc lát đã bị hai câu nói của Thẩm Hành Xuân phá tan, cứ như thể họ vẫn như trước, là hai anh em thân thiết trong mắt người khác.
Nhưng trong lòng An Viên hiểu rõ, cho dù không có bốn năm này, quan hệ giữa cậu và Thẩm Hành Xuân cũng đã biến chất từ lâu, từ đầu đã không phải sự thân thiết giữa hai anh em.
An Viên nghĩ rất nhiều, vẫn bị Thẩm Hành Xuân chọc cười, lên tiếng:
“Anh Xuân, từ bao giờ mà phản ứng của anh chậm thế?”
Thẩm Hành Xuân cười nói.
“Lần đầu tiên đấy.”
Thảm Hành Xuân nói xong, An Viên lại không nói nữa, Thẩm Hành Xuân cầm điện thoại ra xa một chút, nhìn thời gian, anh sắp có việc rồi, không nói nhảm được mấy câu, anh cũng không lải nhải chuyện khác, hỏi thẳng:
“Tết năm nay có về không?”
An Viên một tay cầm điện thoại, tay kia chống bên người, lòng bàn tay chống lên mặt đá cẩm thạch, lạnh đến tê cả đầu ngón tay, cậu vẫn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, một bạn học ra tìm cậu, thấy cậu không nói chuyện, chỉ ngồi trên cầu thang, cũng không để ý cậu đang gọi điện, kéo cậu vào nhảy, điện thoại cứ thế vô tình cúp mất.
Thẩm Hành Xuân đã nghe thấy tiếng người nói bên An Viên, vốn tưởng An Viên còn nói được thêm hai câu, không ngờ mấy giây sau An Viên đã cúp máy.
Kết thúc một cuộc gọi không đầu không đuôi, Thẩm Hành Xuân đứng ở đầu cầu thang, nhìn điện thoại đã cúp nửa ngày trời, cuối cùng đút điện thoại vào túi, vào phòng thí nghiệm.
Thẩm Hành Xuân lại bận liên tiếp một khoảng thời gian không ngắn, mãi đến khi nghỉ đông về nhà, tuy hằng ngày đều nhắn tin với An Viên, nhưng hai người không gọi thêm cuộc nào nữa.
An Viên về nước cùng bố mẹ vào giữa tháng Chạp, họ về Quảng Châu trước, ngày hôm sau An Viên đã mua vé máy bay đi, trước khi đi nói ăn Tết ở nhà bà xong mới về, An Quốc Khánh vốn muốn đi cùng cậu, nhưng vì Quảng Châu còn có ít chuyện phải xử lí, không đi cùng An Viên, nói mấy ngày nữa cũng sang thăm.
Tính từ mùa đông cậu rời đi ấy, đã trọn vẹn bốn năm.
Một tin nhắn một cuộc gọi từ Thẩm Hành Xuân, cả thảy đã kêu cậu về hai lần, quá nửa năm nay tim An Viên cứ lơ lửng, lúc lên lúc xuống, cứ giày vò cậu lên lên xuống xuống như thế.
Tuy An Viên đã giằng co với bản thân một năm, nói chính xác là giằng co hết bốn năm, còn giằng co cái đêm gần như đã xé toạc mối quan hệ với Thẩm Hành Xuân trước khi đi, cùng nhật kí cậu cố ý để lại cho Thẩm Hành Xuân sau đó.
Nhưng trong lòng An Viên hoàn toàn hiểu rõ, bất luận trong tim cậu có mâu thuẫn ra sao, cậu cũng không thể từ chối Thẩm Hành Xuân, vào lần đầu tiên Thẩm Hành Xuân bảo cậu về qua tin nhắn, cậu đã biết mình chắc chắn sẽ về.
Trước khi An Viên về không nói với bà, cũng không cho An Quốc Khánh nói trước, khi xách ba lô vào phòng, Thẩm Hành Xuân đang khom lưng dí sát khe tủ tìm đồ, bên cạnh còn có một cô bé mới cao đến đùi anh cũng đang khom lưng theo anh.
Cô bé là Thẩm Thu, đã ba tuổi rưỡi, đang là út cưng của cả nhà.
Trong nhà vốn đã có ba thằng nhóc lớn, trước khi Triệu Lệ Hồng sinh Thẩm Thu, cả gia đình đều mong một bé gái, cuối cùng đúng là một bé gái thật, ông bà Thẩm càng chiều tợn, Tết nào cũng đón về.
Thẩm Hành Xuân nhìn vào khe tủ quần áo nửa ngày cũng không thấy gì, một tay mở tủ áo khoác, rồi cầm một cái đèn pin ở bên cạnh, bật lên rồi chiếu vào trong khe, miệng còn nói:
“Tiểu Thu, lần sau chưa có sự đồng ý của anh không được tự tiện lục cặp anh nhé, bây giờ không thấy đồ của anh đâu nữa rồi.”
Thẩm Thu cũng nhận thức được lỗi của mình, cúi đầu bên cạnh Thẩm Hành Xuân, cũng cố nhòm vào trong, bàn tay nhỏ bụ bẫm lật này lật kia, mặt đầy áy náy.
“Xin lỗi anh Xuân, em không phải cố ý làm mất đâu.”
Một lớn một nhỏ đang tập trung tìm, đều không để ý đằng sau có người, mãi đến khi An Viên để đồ trong tay xuống đất, bế Thẩm Thu lên từ bên cạnh, khom lưng nhìn khắp nơi mấy cái theo mới cất tiếng:
“Mất gì rồi? Anh tìm giúp hai người.”
Thẩm Thu đột nhiên bị bế lên, “á” một tiếng, họng trẻ con mảnh, tiếng “á” rất lớn, đôi mắt tròn xoe trợn trừng, nhìn An Viên lom lom.
Trước đây Thẩm Thu chưa từng gặp An Viên, nhưng thường xuyên nhìn thấy trong điện thoại bà, bà nói với bé đó là anh Tiểu Viên nhi.
Thẩm Thu và An Viên bốn mắt nhìn nhau, An Viên đưa tay sờ một cái trên khuôn mặt ú nần của bé, cười nói:
“Tiểu Thu, gọi anh đi.”
Cô bé lập tức cười, không lạ chút nào, thỏ thẻ một tiếng:
“Là anh Tiểu Viên nhi, trước đây bà nội đã kể với em rất nhiều lần rồi, bảo em bao giờ gặp anh thì phải gọi.”
“Ngoan ghê cơ.” An Viên cười xoa bím tóc nhỏ trên đầu Thẩm Thu.
Thẩm Thu không để An Viên bế lâu, quơ quào hai chân, xuống khỏi người An Viên.
“Anh Tiểu Viên nhi ơi, em làm mất bút mực của anh Xuân rồi, anh có thể tìm cùng không ạ? Anh Xuân nói cây bút mực ấy rất quan trọng, nhưng em lại quên rơi mất ở đâu rồi.”
An Viên đứng thẳng người lên, bấy giờ mới nhìn sang Thẩm Hành Xuân.
Lưng Thẩm Hành Xuân dán vào cửa tủ, người đứng thẳng tắp, anh cũng đang nhìn An Viên, từ lúc cậu nói chuyện với Thẩm Thu đã nhìn cậu không rời, đèn pin trong tay vẫn đang sáng, ánh sáng rọi thẳng vào cậu.
Bốn năm không gặp, bây giờ mặt đối mặt, An Viên nhìn người thường xuyên xuất hiện trong mơ ấy, đó là cảm giác khác biệt hoàn toàn với ảnh, với nghe giọng qua điện thoại.
Bây giờ họ chỉ cách nhau hai bước, không có cách biệt thời gian, không có sự phân chia đêm ngày, khoảng cách chỉ cần giơ tay là có thể chạm đến lồng ngực đối phương, nghe được hô hấp của đối phương.
Nhưng suy cho cùng vẫn đã khác, bốn năm, rất lâu rất lâu rồi.
Thẩm Hành Xuân lên tiếng trước:
“Anh tưởng năm nay em cũng không về cơ.”
An Viên chỉ cười cười, không nói gì, khom lưng ngó xuống đất hai cái, hỏi:
“Mất bút mực gì thế? Em tìm giúp anh.”
Thẩm Thu ở cạnh nói chen vào.
“Anh Xuân mất một cây bút mực màu đen, trên thân bút còn khắc chữ nữa ạ.”
An Viên gần như nhận ra ngay lập tức, cây bút mực Thẩm Hành Xuân muốn tìm là cây cậu tặng anh hồi trước, trước đây cậu chưa từng thấy Thẩm Hành Xuân dùng, cứ tưởng Thẩm Hành Xuân không thích.
“Bây giờ anh dùng rồi à?” An Viên hỏi.
“Dùng rồi, dùng tốt phết.” Thẩm Hành Xuân cầm đèn pin quay người đi đến bên còn lại của tủ, chiếu vào khe, quả nhiên nhìn thấy bút mực bị rơi bên trong. “Tìm thấy rồi, ở trong đó kia kìa.”
Thẩm Hành Xuân ngồi xổm dưới đất, một tay cầm đèn pin, thò cánh tay vào khe cố gắng với, nhưng bút rơi ở tít trong, bụng còn lẩm bẩm, không biết Thẩm Thu làm rơi bút mực vào tận trong đó bằng cách nào.
An Viên đi tới, lấy đèn pin trong tay Thẩm Hành Xuân soi cho anh, đứng cạnh khom lưng, cũng nhìn vào trong, bút đúng là rơi xa quá, cậu nói:
“Anh Xuân, em với anh dịch tủ đi, xa quá, với không tới.”
An Viên vừa cúi xuống, cổ áo gió rủ lên vai Thẩm Hành Xuân, khoảng cách càng gần hơn.
Thẩm Hành Xuân ngửi ra mùi hương trên người An Viên đã hơi khác trước, trước đây An Viên luôn có thói quen thoa sữa dưỡng thể, nhưng đa phần dùng hương sữa, trong mùi hương hiện tại mang theo hơi lạnh từ ngoài, tầng dưới cùng của hơi lạnh là một chút hương sữa, nhưng rất nhạt, nhạt đến độ rất dễ dàng khiến người ta bỏ qua, nếu không phải trước đây Thẩm Hành Xuân sống cùng An Viên nhiều năm như vậy, đã quen thuộc mùi hương ấy, bằng không anh cũng không ngửi ra hương sữa, ngoại trừ hương sữa thì nhiều mùi hương thiên lạnh hơn, như gỗ tùng, lại như một loài thực vật nào đó, cụ thể là mùi gì anh cũng không biết.
An Viên thấy Thẩm Hành Xuân không nói gì, cầm đèn pin trong tay huơ trước mắt anh.
“Anh Xuân, nghĩ gì thế?”
Ánh sáng đèn pin ở ngay trước mắt Thẩm Hành Xuân, Thẩm Hành Xuân thấy trước mắt chợt sáng lên rất nhiều, thấy đầu mũi và tai An Viên đều đỏ ửng vì lạnh.
Thẩm Hành Xuân hoàn hồn, đứng lên phủi tay, nói:
“Không nghĩ gì hết, đúng là phải dịch tủ.”
Khi lấy bút ra, An Viên mở nắp bút ra nhìn, có thể nhìn ra từ ngòi bút, Thẩm Hành Xuân chắc là thường xuyên dùng cây bút mực này, cậu lại đóng nắp trả cho Thẩm Hành Xuân.
Thẩm Thu thấy đã tìm được bút, phủi phủi bàn tay nhỏ đằng sau, An Viên quay người trêu bé.
An Viên chơi mấy Thẩm Thu mấy phút, cởi áo khoác trên người ra, vắt lên ghế bên cạnh, chỉ mặc một chiếc áo len mỏng bên trong, mãi không thấy ông bà, quay sang hỏi Thẩm Hành Xuân:
“Ông bà đâu?”
“Ra ngoài rồi, lát nữa là về.” Thẩm Hành Xuân nhìn áo len mỏng trên người An Viên một cái, rồi ngó xuống đất, đồ dưới đất nhìn cái là biết An Viên mua cho ông bà, còn có mấy hộp quà nữa, ba lô cậu để trên hộp, ba lô rất nhỏ, trong đó cơ bản không thể đựng được quần áo dày như áo phao.
Thẩm Hành Xuân lại hỏi:
“Áo em đâu? Sao chỉ mặc từng này về thôi thế?”
An Viên lấy tay kéo cổ áo, thản nhiên nói:
“Về hơi vội, xuống máy bay cái là bắt xe luôn, cũng không dừng giữa đường, không có thời gian mua áo dày.”
Thẩm Hành Xuân quay người tìm một chiếc áo lông dày của mình trong tủ, ném lên trên giường.
“Ra ngoài mặc cái này của anh đi, cái áo gió đấy của em mặc trong nhà còn được, ra ngoài sẽ chết rét đấy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook