Viên Xuân
-
Chương 39
Mỗi ngày hoàng hôn đều sẽ buông xuống, nhưng cũng càng ngày càng không thể kiềm chế.
— Nhật kí An Viên
May mắn không đứng về phía An Viên, một ván định thắng thua, An Viên không ném trúng hồng tâm, em đã xác nhận mấy lần liền, vẫn chệch một chút, mặt mày ủ ê đứng cạnh bia phi tiêu.
Thẩm Hành Xuân đi qua vỗ cánh tay An Viên.
“Cố gắng lần sau.”
An Viên bỏ tay Thẩm Hành Xuân ra, không cam tâm tháo ủng thấp cổ, tiễn ông và Thẩm Hành Xuân đến cổng, đứng ở hàng rào quây sân.
Mùa xuân bà nội đã rải rất nhiều hạt giống hoa khắp vườn, trồng rất nhiều hoa, bây giờ xung quanh hàng rào đã quấn quýt hoa loa kèn và tường vi đỏ, bốn bề đều là hoa galsang.
An Viên hái một đóa tường vi đỏ xuống, mím môi, mặt đầy bất mãn.
Thẩm Hành Xuân một tay cầm túi da rắn và cái xẻng con, một tay nhéo khuôn mặt giận đùng đùng của em, nói:
“Về nhà luyện thêm, biết đâu lần sau trúng được hồng tâm.”
Ông nội ở bên còn trêu em.
“Đừng ngắt nữa, con mà ngắt nữa là hết sạch rồi đấy.”
An Viên ngoan ngoãn dừng tay, không nói được Thẩm Hành Xuân, em muốn ra tay từ phía ông, em đi đến bên ông, cầm cái xẻng sắt con trên tay ông, nói:
“Ông ơi, trước đây con đã nghe anh Xuân kể rồi, ông lên núi luôn mang bẫy rắn theo, ông giỏi ghê lắm, biết bẫy rắn nữa, ông đưa con theo với.”
Ông nội nhìn hai đứa tới lui mấy lần, rồi lấy cây xẻng con trong tay An Viên, cười mấy tiếng nói:
“Con nịnh ông cũng vô dụng, đây là chuyện giữa hai anh em con, hai đứa tự quyết, ông không tham gia, anh con nói con được đi thì ông dẫn con di.”
Thẩm Hành Xuân tiếp lời:
“Không được đi.”
An Viên xị mặt.
“Ông ơi, ông thế này là về phe anh con.”
“Ông không về phe anh con.” Ông cười quay đầu đi. “Là hai đứa đã nói quyết định bằng phi tiêu ngay từ đầu mà.”
“Có chơi có chịu.” Thẩm Hành Xuân thấy ông đã đi xa, xoa một cái trên đầu An Viên, quay đi đuổi theo ông, ngoái lại nói. “Ngoan ngoãn ở nhà đi, lúc về hái ít hoa hiên vàng, làm bánh hoa hiên vàng cho em ăn.”
“Em còn muốn ăn việt quất nữa.” An Viên bổ sung.
“Được, khi về hái cho em.”
Mặt trời treo trên đỉnh núi, đo đỏ, ánh sáng xuyên qua hoa lá tường vi chiếu xuống đất, bóng sáng đan xen rơi xuống chân An Viên, gió lay thổi tường vi, hương tường vi thanh nhã sượt qua mái tóc, gò má và cần cổ An Viên.
Em nheo mắt theo hướng ngược sáng, bóng lưng Thẩm Hành Xuân từ mờ chuyển đậm, cuối cùng mỗi lúc một nhỏ, trước khi bóng lưng Thẩm Hành Xuân biến mất ở góc rẽ đường mòn, em lại lớn tiếng gọi một tiếng:
“Anh, không cần hái hoa hiên vàng và việt quất cho em nữa đâu, em hết muốn ăn rồi, anh với ông đừng hái nhiều quá nhé, nhiều quá vác xuống núi mệt lắm, hòm hòm rồi thì về, chiều em đẩy xe ba gác ra con đường mòn cạnh khu rừng núi sau đón hai người.”
Thẩm Hành Xuân quay đầu vẫy tay với An Viên.
“Biết rồi, về đi.”
Cả buổi sáng An Viên đều ở trong vườn rau nhổ cỏ với bà, nhổ cỏ xong dọn dẹp vườn, hái không ít dưa chuột bao tử và đậu xanh, bà trồng cực nhiều rau, riêng vườn rau đã hai mẫu, bốn người họ ăn sao cũng không hết, nhà nào nhà nấy đều trồng rau, cũng chẳng đem cho được, chỗ thừa đành phơi khô để tới đông ăn.
“Anh con thích ăn đậu xanh, con thích ăn khoai tây, buổi chiều hầm khoai tây đậu xanh cho các con ăn, trưa nay bà cháu mình ăn riêng vậy.” Bà nội vừa hái đậu xanh vừa nói.
An Viên hái mấy quả dưa chuột non, phát hiện mấy quả dưa chuột lớn bị chôn dưới lá, đã hơi vàng, hỏi bà có hái không.
Bà liếc một cái, nói không hái, đợi già hẳn thì giữ lại làm giống cho năm sau.
An Viên lại hái thêm không ít dưa chuột bao tử xanh mơn mởn, hái mấy quả dưa bở, lấy nước giếng rửa sạch rồi để trong túi nilon cất gọn.
Bà hỏi:
“Con không ăn à?”
An Viên buộc chặt miệng túi nilon.
“Buổi chiều con đi đón ông với anh Xuân sẽ đưa hai người ăn ạ.”
“Không nhanh thế đâu, chắc phải bốn năm giờ chiều mới về được.”
“Chiều con sẽ ra con đường nhỏ ở núi sau đón hai người, thuốc đầy một túi da, nặng lắm.” An Viên lại rửa một trái dưa chuột đưa cho bà.
Bà đón lấy dưa chuột cắn một miếng, nói:
“Trước khi đi ông bảo rồi, ngọn núi hôm nay hai người đi chủ yếu là để hái mấy vị thuốc như thân hoa thôi, không nặng, đem về phơi trong vườn là được.”
“Đầy một túi hoa cũng mệt mà ạ.” An Viên nói. “Con vẫn nên đi đón hai người.”
“Bà đun ít trà lạnh, con mang theo nhé.” Bà nói.
An Viên đáp một tiếng “vâng”, lại nói:
“Lần sau sẽ đi cùng với hai người.”
Bà nội cười hỏi:
“Hết sợ rắn rồi à?”
“Chắc…không tới nỗi sợ lắm nữa ạ…” An Viên nói chẳng có tí sức nặng nào. “Con mới thấy rắn thật một lần, sau đó con đã thấy trên vô tuyến, lúc con xem vô tuyến không thấy sợ đến thế nữa.”
“Đó là vì chưa tận mắt nhìn thấy, qua vô tuyến nên không sợ.” Bà nội đáp. “Bà cũng sợ rắn, hồi trẻ bà lên núi cùng ông con, cũng bị rắn dọa sợ, một con rắn xanh nhỏ, có độc, cắn phập vào chân bà, tuy không đau lắm, nhưng bà bị dọa đến mức tức thì không đi nổi đường nữa, ông con giỏi, ông lấy cỏ thuốc trên núi nghiền nát đắp lên chân bà, về sau ông con không cho bà lên núi nữa, nói sợ lại dọa phải bà, sau này bà muốn đi cùng ông ông cũng không cho bà theo.”
An Viên nghiêng đầu nhìn ý cười không thể che giấu trong mắt bà, em từng nghe bà kể chuyện bà và ông, ông bà lớn lên cùng nhau, ông từng đi học, theo một bác sĩ già đi học mấy năm liền, bà mười sáu tuổi đã gả cho ông, hai người đã yêu hết một đời, cũng có lúc hoạnh họe, nhưng đại đa số thời gian ông đều nhường bà, bà nói gì ông cũng nghe.
Em nhớ đến Thẩm Hành Xuân cũng không cho em theo lên núi, trong mắt cũng ngọt ngào như bà.
“Anh Xuân cũng không cho con lên núi cùng.”
“Nó cũng sợ con bị dọa đấy.” Bà nói.
An Viên cười, mắt cong lên thành một góc dịu dàng, gật đầu “vâng” một tiếng.
“Đúng, anh cũng sợ con bị dọa.”
Sau bữa trưa, An Viên đã háo hức đẩy xe ba gác ra ngoài, đi mãi đến đầu con đường nhỏ cạnh ngọn núi sau nhà mới dừng, em không biết cụ thể ông và Thẩm Hành Xuân đã đi đường nào, đành đợi ở đầu đường, đợi hơn hai tiếng đồng hồ.
Mới đầu em ngồi dưới đất, có mấy con kiến lửa men theo chân bò lên người em, em nhăn nhó phủi kiến, lại ngồi trên xe ba gác, đung đưa chân, ăn hết hai quả dưa chuột một quả dưa bở mới thấy ông và Thẩm Hành Xuân.
An Viên nhìn rõ hướng của họ, đẩy xe đi lên trước một đoạn, cầm lấy túi da rắn từ tay ông đặt lên xe trước rồi cầm túi trên tay Thẩm Hành Xuân.
Thẩm Hành Xuân xách túi tránh ra một chút, đặt xuống đất, lấy hai cái túi nilon trong đó ra, bên trong đầy ắp hoa hiên vàng và việt quất.
“Anh lấy việt quất với hoa hiên vàng ra trước đã, cẩn thận dập mất.”
An Viên nhìn vệt đỏ hằn trên cánh tay Thẩm Hành Xuân, nói:
“Nặng thế, không phải em đã bảo anh đừng hái nữa à.”
Tí đồ này có nặng gì đâu, trên núi chỗ nào cũng có, anh tiện tay hái một ít thôi, anh với ông lên núi chỉ ăn đống quả dại này thôi đã lưng lửng bụng rồi, đây đều là cho em với bà ăn đấy.”
Thẩm Hành Xuân ra mồ hôi đầy đầu, An Viên giơ tay lau trán cho cậu, trong lòng lại ngọt ngào vô cùng, quay người lấy hai cốc nước từ trên xe, một cốc đưa ông, một cốc đưa Thẩm Hành Xuân.
“Trà lạnh bà nấu đấy, hai người uống chút đã này.”
“Cả ngày nay ông ở trên núi chỉ nhớ ngụm trà lạnh bà con nấu này thôi đấy, nhớ hết một buổi chiều rồi.” Ông cười ha hả đón lấy cốc nước uống mấy ngụm lớn.
An Viên nói:
“Bà biết ông muốn uống, cố ý nấu cho ông đấy ạ, bên trong còn cho thuốc giải nhiệt mát ruột nữa.”
Thẩm Hành Xuân cũng ngửa đầu uống già nửa, mồ hôi trên trán chảy dọc theo da mắt, uống trà xong mắt bị mồ hôi chảy vào cay xè, cậu nhắm mắt đưa cốc cho An Viên, vén vạt áo lên, khom lưng che áo lên đầu lên mặt lau mồ hôi.
Qua một mùa hè, Thẩm Hành Xuân đã ngăm đi không ít, da trên cổ trên người không cùng một màu, càng lộ rõ dưới ánh mặt trời.
Cổ cậu ngăm đen, cái bụng lộ ra thì trắng, khi khom lưng dùng sức hóp bụng, rãnh múi trơn tru rắn rỏi, trên người cũng chảy mồ hôi, giọt mồ hôi chảy qua bụng dưới theo lồng ngực.
An Viên nghĩ, anh em đúng là đã khác, chưa cởi bỏ hoàn toàn khí chất thiếu niên đã có sức lực và phong thái người trưởng thành, em vẫn phải ngước lên nhìn, mắt mày anh em bây giờ rất sâu, bờ vai rộng, đôi chân dài, chỉ có đôi mắt chưa thay đổi, vẫn trong trẻo như trước.
Thẩm Hành Xuân lau mồ hôi xong buông vạt áo xuống, thấy An Viên nhìn mình chăm chú, lại khom lưng xuống cùng tầm mắt với An Viên.
Làn da An Viên rất trắng rất nõn nà, như thể phơi mãi không đen, Thẩm Hành Xuân nghĩ có thể là do quanh năm em cực chú trọng việc bôi kem dưỡng, ánh mắt An Viên khi nhìn cậu rất chuyên chú, đôi mắt đen láy lấp lánh dưới nắng chiều, ánh sáng êm dịu phủ lên khuôn mặt em một lớp màu vàng ấm nhàn nhạt, khi chớp mắt hàng mi dài rậm rủ xuống mí dưới, đồng thời tạo ra một mảng bóng nho nhỏ, lướt qua trong khoảnh khắc, một sự yên tĩnh không nói nên lời.
Thẩm Hành Xuân đưa tay huơ huơ trước mắt An Viên.
“Sao vậy? Nhìn anh chăm chú thế.”
An Viên chớp chớp, cụp mắt quay người, quay sang nhìn dãy núi trùng điệp nơi chân trời xa xa, nói:
“Không có gì, chỉ nhìn anh lấy áo lau mồ hôi thôi.”
Thẩm Hành Xuân vô tư vuốt chân tóc ngắn ngủn trên đầu.
“Anh em bây giờ có phải đẹp trai lắm không?”
“Cực kì đẹp trai, không ai đẹp trai bằng anh.”
An Viên nhìn vầng dương vẫn đang lặn xuống, mím môi cười, nói rất nghiêm túc…
Đã lao động cả ngày, Thẩm Hành Xuân ăn xong thì nằm ra giường ngủ, An Viên cứ thấy ngứa chân, ngứa đến mức em không ngủ nổi.
Thẩm Hành Xuân nghe tiếng An Viên không ngừng trằn trọc thì tỉnh giấc, mơ màng dịch sang An Viên, đưa tay vỗ qua lớp chăn.
“Sao thế?”
“Em cũng không biết sao nữa, ngứa chân, đêm đi ngủ mới thấy.”
Thẩm Hành Xuân lại dịch ra thành giường, mò mẫm kéo dây đèn, giở chăn ra ngồi lên, vì chưa quen với ánh sáng, mắt nheo nheo.
“Anh xem nào.”
An Viên lại nhổm dậy khỏi chăn, vẫn đang gãi chân.
Thẩm Hành Xuân tóm lấy cánh tay An Viên, vén quần em lên xem, cẳng chân trái An Viên có hai nốt đỏ, Thẩm Hành Xuân dụi mắt nhìn kĩ, nói:
“Còn sưng nữa này, không giống vết muỗi cắn.”
An Viên nhớ ra kiến lửa bò trên người em ban ngày, đáp:
“Chắc là ban ngày bị kiến lửa đốt đấy.”
“Kiến lửa không sao, kiến lửa không có độc.” Thẩm Hành Xuân vẫn chưa tỉnh hẳn, phán đoán theo bản năng, tìm thuốc thường dùng để bôi khi côn trùng cắn trên đầu giường, mở nắp, bôi lên ngón tay một ít, một tay giữ mắt cá An Viên, bôi thuốc lên cẳng chân An Viên.
An Viên cựa ngón chân, vô tình cọ vào đầu gối Thẩm Hành Xuân, em lại lùi ra sau, nhìn đôi mắt đã buồn ngủ đến không mở nổi của Thẩm Hành Xuân, chậm rãi lên tiếng:
“Anh, anh tốt với em thật đấy.”
“Em là em anh mà, đương nhiên phải tốt với em rồi.” Thẩm Hành Xuân nhắm mắt ngáp một cái.
An Viên lại hỏi:
“Anh, nếu sau này em làm sai, liệu anh có còn tốt với em nữa không?”
“Làm sai thì sửa, sửa xong vẫn sẽ tốt với em.” Giọng Thẩm Hành Xuân rất mơ màng.
“Vậy nếu không sửa được thì sao?” Trong mắt An Viên có chút hiu quạnh.
“Lỗi gì mà không sửa được thế?” Thẩm Hành Xuân bôi chân cho An Viên xong, kéo ống quần em xuống, nằm xuống rồi kéo đèn, cậu buồn ngủ quá, không đợi nổi đến lúc An Viên trả lời đã thiếp đi.
An Viên nằm cạnh Thẩm Hành Xuân, nghe nhịp thở đều đều của cậu, rất lâu sau mới trả lời, nhưng không đúng câu hỏi:
“Hình như không sửa được nữa rồi…”
— Nhật kí An Viên
May mắn không đứng về phía An Viên, một ván định thắng thua, An Viên không ném trúng hồng tâm, em đã xác nhận mấy lần liền, vẫn chệch một chút, mặt mày ủ ê đứng cạnh bia phi tiêu.
Thẩm Hành Xuân đi qua vỗ cánh tay An Viên.
“Cố gắng lần sau.”
An Viên bỏ tay Thẩm Hành Xuân ra, không cam tâm tháo ủng thấp cổ, tiễn ông và Thẩm Hành Xuân đến cổng, đứng ở hàng rào quây sân.
Mùa xuân bà nội đã rải rất nhiều hạt giống hoa khắp vườn, trồng rất nhiều hoa, bây giờ xung quanh hàng rào đã quấn quýt hoa loa kèn và tường vi đỏ, bốn bề đều là hoa galsang.
An Viên hái một đóa tường vi đỏ xuống, mím môi, mặt đầy bất mãn.
Thẩm Hành Xuân một tay cầm túi da rắn và cái xẻng con, một tay nhéo khuôn mặt giận đùng đùng của em, nói:
“Về nhà luyện thêm, biết đâu lần sau trúng được hồng tâm.”
Ông nội ở bên còn trêu em.
“Đừng ngắt nữa, con mà ngắt nữa là hết sạch rồi đấy.”
An Viên ngoan ngoãn dừng tay, không nói được Thẩm Hành Xuân, em muốn ra tay từ phía ông, em đi đến bên ông, cầm cái xẻng sắt con trên tay ông, nói:
“Ông ơi, trước đây con đã nghe anh Xuân kể rồi, ông lên núi luôn mang bẫy rắn theo, ông giỏi ghê lắm, biết bẫy rắn nữa, ông đưa con theo với.”
Ông nội nhìn hai đứa tới lui mấy lần, rồi lấy cây xẻng con trong tay An Viên, cười mấy tiếng nói:
“Con nịnh ông cũng vô dụng, đây là chuyện giữa hai anh em con, hai đứa tự quyết, ông không tham gia, anh con nói con được đi thì ông dẫn con di.”
Thẩm Hành Xuân tiếp lời:
“Không được đi.”
An Viên xị mặt.
“Ông ơi, ông thế này là về phe anh con.”
“Ông không về phe anh con.” Ông cười quay đầu đi. “Là hai đứa đã nói quyết định bằng phi tiêu ngay từ đầu mà.”
“Có chơi có chịu.” Thẩm Hành Xuân thấy ông đã đi xa, xoa một cái trên đầu An Viên, quay đi đuổi theo ông, ngoái lại nói. “Ngoan ngoãn ở nhà đi, lúc về hái ít hoa hiên vàng, làm bánh hoa hiên vàng cho em ăn.”
“Em còn muốn ăn việt quất nữa.” An Viên bổ sung.
“Được, khi về hái cho em.”
Mặt trời treo trên đỉnh núi, đo đỏ, ánh sáng xuyên qua hoa lá tường vi chiếu xuống đất, bóng sáng đan xen rơi xuống chân An Viên, gió lay thổi tường vi, hương tường vi thanh nhã sượt qua mái tóc, gò má và cần cổ An Viên.
Em nheo mắt theo hướng ngược sáng, bóng lưng Thẩm Hành Xuân từ mờ chuyển đậm, cuối cùng mỗi lúc một nhỏ, trước khi bóng lưng Thẩm Hành Xuân biến mất ở góc rẽ đường mòn, em lại lớn tiếng gọi một tiếng:
“Anh, không cần hái hoa hiên vàng và việt quất cho em nữa đâu, em hết muốn ăn rồi, anh với ông đừng hái nhiều quá nhé, nhiều quá vác xuống núi mệt lắm, hòm hòm rồi thì về, chiều em đẩy xe ba gác ra con đường mòn cạnh khu rừng núi sau đón hai người.”
Thẩm Hành Xuân quay đầu vẫy tay với An Viên.
“Biết rồi, về đi.”
Cả buổi sáng An Viên đều ở trong vườn rau nhổ cỏ với bà, nhổ cỏ xong dọn dẹp vườn, hái không ít dưa chuột bao tử và đậu xanh, bà trồng cực nhiều rau, riêng vườn rau đã hai mẫu, bốn người họ ăn sao cũng không hết, nhà nào nhà nấy đều trồng rau, cũng chẳng đem cho được, chỗ thừa đành phơi khô để tới đông ăn.
“Anh con thích ăn đậu xanh, con thích ăn khoai tây, buổi chiều hầm khoai tây đậu xanh cho các con ăn, trưa nay bà cháu mình ăn riêng vậy.” Bà nội vừa hái đậu xanh vừa nói.
An Viên hái mấy quả dưa chuột non, phát hiện mấy quả dưa chuột lớn bị chôn dưới lá, đã hơi vàng, hỏi bà có hái không.
Bà liếc một cái, nói không hái, đợi già hẳn thì giữ lại làm giống cho năm sau.
An Viên lại hái thêm không ít dưa chuột bao tử xanh mơn mởn, hái mấy quả dưa bở, lấy nước giếng rửa sạch rồi để trong túi nilon cất gọn.
Bà hỏi:
“Con không ăn à?”
An Viên buộc chặt miệng túi nilon.
“Buổi chiều con đi đón ông với anh Xuân sẽ đưa hai người ăn ạ.”
“Không nhanh thế đâu, chắc phải bốn năm giờ chiều mới về được.”
“Chiều con sẽ ra con đường nhỏ ở núi sau đón hai người, thuốc đầy một túi da, nặng lắm.” An Viên lại rửa một trái dưa chuột đưa cho bà.
Bà đón lấy dưa chuột cắn một miếng, nói:
“Trước khi đi ông bảo rồi, ngọn núi hôm nay hai người đi chủ yếu là để hái mấy vị thuốc như thân hoa thôi, không nặng, đem về phơi trong vườn là được.”
“Đầy một túi hoa cũng mệt mà ạ.” An Viên nói. “Con vẫn nên đi đón hai người.”
“Bà đun ít trà lạnh, con mang theo nhé.” Bà nói.
An Viên đáp một tiếng “vâng”, lại nói:
“Lần sau sẽ đi cùng với hai người.”
Bà nội cười hỏi:
“Hết sợ rắn rồi à?”
“Chắc…không tới nỗi sợ lắm nữa ạ…” An Viên nói chẳng có tí sức nặng nào. “Con mới thấy rắn thật một lần, sau đó con đã thấy trên vô tuyến, lúc con xem vô tuyến không thấy sợ đến thế nữa.”
“Đó là vì chưa tận mắt nhìn thấy, qua vô tuyến nên không sợ.” Bà nội đáp. “Bà cũng sợ rắn, hồi trẻ bà lên núi cùng ông con, cũng bị rắn dọa sợ, một con rắn xanh nhỏ, có độc, cắn phập vào chân bà, tuy không đau lắm, nhưng bà bị dọa đến mức tức thì không đi nổi đường nữa, ông con giỏi, ông lấy cỏ thuốc trên núi nghiền nát đắp lên chân bà, về sau ông con không cho bà lên núi nữa, nói sợ lại dọa phải bà, sau này bà muốn đi cùng ông ông cũng không cho bà theo.”
An Viên nghiêng đầu nhìn ý cười không thể che giấu trong mắt bà, em từng nghe bà kể chuyện bà và ông, ông bà lớn lên cùng nhau, ông từng đi học, theo một bác sĩ già đi học mấy năm liền, bà mười sáu tuổi đã gả cho ông, hai người đã yêu hết một đời, cũng có lúc hoạnh họe, nhưng đại đa số thời gian ông đều nhường bà, bà nói gì ông cũng nghe.
Em nhớ đến Thẩm Hành Xuân cũng không cho em theo lên núi, trong mắt cũng ngọt ngào như bà.
“Anh Xuân cũng không cho con lên núi cùng.”
“Nó cũng sợ con bị dọa đấy.” Bà nói.
An Viên cười, mắt cong lên thành một góc dịu dàng, gật đầu “vâng” một tiếng.
“Đúng, anh cũng sợ con bị dọa.”
Sau bữa trưa, An Viên đã háo hức đẩy xe ba gác ra ngoài, đi mãi đến đầu con đường nhỏ cạnh ngọn núi sau nhà mới dừng, em không biết cụ thể ông và Thẩm Hành Xuân đã đi đường nào, đành đợi ở đầu đường, đợi hơn hai tiếng đồng hồ.
Mới đầu em ngồi dưới đất, có mấy con kiến lửa men theo chân bò lên người em, em nhăn nhó phủi kiến, lại ngồi trên xe ba gác, đung đưa chân, ăn hết hai quả dưa chuột một quả dưa bở mới thấy ông và Thẩm Hành Xuân.
An Viên nhìn rõ hướng của họ, đẩy xe đi lên trước một đoạn, cầm lấy túi da rắn từ tay ông đặt lên xe trước rồi cầm túi trên tay Thẩm Hành Xuân.
Thẩm Hành Xuân xách túi tránh ra một chút, đặt xuống đất, lấy hai cái túi nilon trong đó ra, bên trong đầy ắp hoa hiên vàng và việt quất.
“Anh lấy việt quất với hoa hiên vàng ra trước đã, cẩn thận dập mất.”
An Viên nhìn vệt đỏ hằn trên cánh tay Thẩm Hành Xuân, nói:
“Nặng thế, không phải em đã bảo anh đừng hái nữa à.”
Tí đồ này có nặng gì đâu, trên núi chỗ nào cũng có, anh tiện tay hái một ít thôi, anh với ông lên núi chỉ ăn đống quả dại này thôi đã lưng lửng bụng rồi, đây đều là cho em với bà ăn đấy.”
Thẩm Hành Xuân ra mồ hôi đầy đầu, An Viên giơ tay lau trán cho cậu, trong lòng lại ngọt ngào vô cùng, quay người lấy hai cốc nước từ trên xe, một cốc đưa ông, một cốc đưa Thẩm Hành Xuân.
“Trà lạnh bà nấu đấy, hai người uống chút đã này.”
“Cả ngày nay ông ở trên núi chỉ nhớ ngụm trà lạnh bà con nấu này thôi đấy, nhớ hết một buổi chiều rồi.” Ông cười ha hả đón lấy cốc nước uống mấy ngụm lớn.
An Viên nói:
“Bà biết ông muốn uống, cố ý nấu cho ông đấy ạ, bên trong còn cho thuốc giải nhiệt mát ruột nữa.”
Thẩm Hành Xuân cũng ngửa đầu uống già nửa, mồ hôi trên trán chảy dọc theo da mắt, uống trà xong mắt bị mồ hôi chảy vào cay xè, cậu nhắm mắt đưa cốc cho An Viên, vén vạt áo lên, khom lưng che áo lên đầu lên mặt lau mồ hôi.
Qua một mùa hè, Thẩm Hành Xuân đã ngăm đi không ít, da trên cổ trên người không cùng một màu, càng lộ rõ dưới ánh mặt trời.
Cổ cậu ngăm đen, cái bụng lộ ra thì trắng, khi khom lưng dùng sức hóp bụng, rãnh múi trơn tru rắn rỏi, trên người cũng chảy mồ hôi, giọt mồ hôi chảy qua bụng dưới theo lồng ngực.
An Viên nghĩ, anh em đúng là đã khác, chưa cởi bỏ hoàn toàn khí chất thiếu niên đã có sức lực và phong thái người trưởng thành, em vẫn phải ngước lên nhìn, mắt mày anh em bây giờ rất sâu, bờ vai rộng, đôi chân dài, chỉ có đôi mắt chưa thay đổi, vẫn trong trẻo như trước.
Thẩm Hành Xuân lau mồ hôi xong buông vạt áo xuống, thấy An Viên nhìn mình chăm chú, lại khom lưng xuống cùng tầm mắt với An Viên.
Làn da An Viên rất trắng rất nõn nà, như thể phơi mãi không đen, Thẩm Hành Xuân nghĩ có thể là do quanh năm em cực chú trọng việc bôi kem dưỡng, ánh mắt An Viên khi nhìn cậu rất chuyên chú, đôi mắt đen láy lấp lánh dưới nắng chiều, ánh sáng êm dịu phủ lên khuôn mặt em một lớp màu vàng ấm nhàn nhạt, khi chớp mắt hàng mi dài rậm rủ xuống mí dưới, đồng thời tạo ra một mảng bóng nho nhỏ, lướt qua trong khoảnh khắc, một sự yên tĩnh không nói nên lời.
Thẩm Hành Xuân đưa tay huơ huơ trước mắt An Viên.
“Sao vậy? Nhìn anh chăm chú thế.”
An Viên chớp chớp, cụp mắt quay người, quay sang nhìn dãy núi trùng điệp nơi chân trời xa xa, nói:
“Không có gì, chỉ nhìn anh lấy áo lau mồ hôi thôi.”
Thẩm Hành Xuân vô tư vuốt chân tóc ngắn ngủn trên đầu.
“Anh em bây giờ có phải đẹp trai lắm không?”
“Cực kì đẹp trai, không ai đẹp trai bằng anh.”
An Viên nhìn vầng dương vẫn đang lặn xuống, mím môi cười, nói rất nghiêm túc…
Đã lao động cả ngày, Thẩm Hành Xuân ăn xong thì nằm ra giường ngủ, An Viên cứ thấy ngứa chân, ngứa đến mức em không ngủ nổi.
Thẩm Hành Xuân nghe tiếng An Viên không ngừng trằn trọc thì tỉnh giấc, mơ màng dịch sang An Viên, đưa tay vỗ qua lớp chăn.
“Sao thế?”
“Em cũng không biết sao nữa, ngứa chân, đêm đi ngủ mới thấy.”
Thẩm Hành Xuân lại dịch ra thành giường, mò mẫm kéo dây đèn, giở chăn ra ngồi lên, vì chưa quen với ánh sáng, mắt nheo nheo.
“Anh xem nào.”
An Viên lại nhổm dậy khỏi chăn, vẫn đang gãi chân.
Thẩm Hành Xuân tóm lấy cánh tay An Viên, vén quần em lên xem, cẳng chân trái An Viên có hai nốt đỏ, Thẩm Hành Xuân dụi mắt nhìn kĩ, nói:
“Còn sưng nữa này, không giống vết muỗi cắn.”
An Viên nhớ ra kiến lửa bò trên người em ban ngày, đáp:
“Chắc là ban ngày bị kiến lửa đốt đấy.”
“Kiến lửa không sao, kiến lửa không có độc.” Thẩm Hành Xuân vẫn chưa tỉnh hẳn, phán đoán theo bản năng, tìm thuốc thường dùng để bôi khi côn trùng cắn trên đầu giường, mở nắp, bôi lên ngón tay một ít, một tay giữ mắt cá An Viên, bôi thuốc lên cẳng chân An Viên.
An Viên cựa ngón chân, vô tình cọ vào đầu gối Thẩm Hành Xuân, em lại lùi ra sau, nhìn đôi mắt đã buồn ngủ đến không mở nổi của Thẩm Hành Xuân, chậm rãi lên tiếng:
“Anh, anh tốt với em thật đấy.”
“Em là em anh mà, đương nhiên phải tốt với em rồi.” Thẩm Hành Xuân nhắm mắt ngáp một cái.
An Viên lại hỏi:
“Anh, nếu sau này em làm sai, liệu anh có còn tốt với em nữa không?”
“Làm sai thì sửa, sửa xong vẫn sẽ tốt với em.” Giọng Thẩm Hành Xuân rất mơ màng.
“Vậy nếu không sửa được thì sao?” Trong mắt An Viên có chút hiu quạnh.
“Lỗi gì mà không sửa được thế?” Thẩm Hành Xuân bôi chân cho An Viên xong, kéo ống quần em xuống, nằm xuống rồi kéo đèn, cậu buồn ngủ quá, không đợi nổi đến lúc An Viên trả lời đã thiếp đi.
An Viên nằm cạnh Thẩm Hành Xuân, nghe nhịp thở đều đều của cậu, rất lâu sau mới trả lời, nhưng không đúng câu hỏi:
“Hình như không sửa được nữa rồi…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook