Viên Xuân
-
Chương 33
Ngày hè rất dài, nhưng không thắng nổi sự hốt hoảng trong tôi.
— Nhật kí An Viên
Thẩm Hành Xuân đứng tại chỗ một lúc, kiềm chế chút bối rối kia, cất tiếng nói:
“Bác đứng dậy trước đi ạ, đừng ngồi xổm nữa.”
Trương Mai phản ứng hơi chậm chạp, một lát sau mới coi như hiểu ý Thẩm Hành Xuân, cúi đầu “ừ” một tiếng, hai bàn tay chống lên đầu gối, động tác đứng dậy vừa ề à vừa vụng về, nửa thân trên lắc lư ngửa ngày vẫn chưa đứng lên được, cơ thể hơi loạng choạng mấy cái, cỏ dại xung quanh cũng lắc lư theo.
Thẩm Hành Xuân sải bước qua bụi cỏ, đi tới đỡ lấy cánh tay Trương Mai.
Trương Mai lảo đảo hai bước, sau khi thẳng lưng lên muốn kéo bàn tay Thẩm Hành Xuân, cuối cùng ngón tay dừng ở giữa không trung, chỉ vịn vào cánh tay cậu.
Khi ở gần, Thẩm Hành Xuân mới nhìn rõ hoàn toàn, sắc mặt Trương Mai vàng vọt, hai khóe mắt và gò má lõm sâu, trọng lượng dựa trên người cậu rất nhẹ.
Trời gần ba mươi độ, Trương Mai lại mặc áo dài quần dài, lưng hơi còng, cơ thể gầy gò thùng thình trong lớp quần áo, đoạn cuối bắp chân quắt queo lộ ra dưới ống quần.
Bác đi một đôi giày màu lam đã ố vàng, mặt giày đã mòn đến xù lông, giẫm lên nền cỏ sau mưa, mặt giày và gấu quần dính đầy vụn cỏ và bùn đen sì.
“Xa như thế, sao bác đến được đây?” Thẩm Hành Xuân đỡ Trương Mai sang một chỗ khô ráo hơn.
Nhà cũ của cậu cách đây phải hơn một trăm cây, Trương Mai trông có vẻ là tự mình đến.
Có lẽ vì không biết nên giao tiếp với Thẩm Hành Xuân thế nào, cũng có lẽ chỉ đơn giản vì khả năng tự hiểu không tốt, Trương Mai trông hơi căng thẳng, nói năng lộn xộn, tốc độ nói cực chậm.
“Ta bắt xe đến, xe khách đường dài, hôm qua, không đúng, là hôm kia, chiều hôm kia, hôm đó còn mưa, mưa hơi to, ta chỉ biết tên thôn con, không biết là nhà nào, về sau có người thấy ta đứng ở đầu đường, ra hỏi ta, ta lại hỏi người đó, ta nói ta tìm nhà Thẩm Hành Xuân, họ đều biết con, chỉ đường cho ta, ta mới tìm được đúng nhà.”
“Bác đến một mình ạ?” Thẩm Hành Xuân lại hỏi.
Mấy giây sau Trương Mai mới đáp:
“Ta đến một mình, đến chiều qua.”
Có xe khách đường dài chạy thẳng tới đây, cùng lắm chỉ mất ba bốn tiếng, hôm kia đi, hôm qua mới đến, Thẩm Hành Xuân biết cả quãng đường bác đi không hề thuận lợi, nhưng cũng không lên tiếng hỏi kĩ.
Họ chưa hái đầy hai sọt nấm, đưa Trương Mai về cùng trước.
Thẩm Hành Xuân dìu Trương Mai đi phía trước, đi hai bước mới quay đầu nhìn một cái, An Viên đang cách cậu hai bước, cúi đầu đi theo.
Cậu đưa tay về sau, liệng cái sọt trong tay cho An Viên.
“Tiểu Viên nhi, đi nhanh lên hai bước.”
An Viên nghe Thẩm Hành Xuân gọi mình, đi nhanh lên hai bước, đỡ lấy sọt từ tay Thẩm Hành Xuân, một tay xách hai sọt, tay kia tự nhiên nắm lấy bàn tay đưa ra của Thẩm Hành Xuân.
Thẩm Hành Xuân lại quay sang hỏi Trương Mai.
“Bác đến sao không vào nhà ông bà luôn ạ.”
“Ta sợ…”
Trương Mai chưa nói hết, nhưng Thẩm Hành Xuân đã biết ý trong lời bác, một người mẹ đã đem con cho người khác, bỗng nhiên tìm đến khi đứa bé đã lớn, gặp ai cũng sẽ bận lòng, nhưng cậu cũng biết ông bà không quan tâm những chuyện này, vả lại, cậu cũng sẽ không rời xa ông bà.
Cậu nói:
“Không sao đâu ạ, ông bà tốt lắm lắm, mấy năm nay ông bà đối xử với con tốt vô cùng.”
Chỉ bằng một câu nói, Thẩm Hành Xuân coi như đã kể cuộc sống những năm nay của mình cho Trương Mai, cũng xem như để bác yên lòng.
Trương Mai gật đầu, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn tuôn xuống hai hàng lệ khúc khuỷu, bác nói:
“Ta nhìn ra được mà, con sống tốt hơn các anh chị con, ông Thẩm bà Thẩm đều là người tốt, ông bà tốt hơn chúng ta.”
Đây là câu dài nhất Trương Mai có thể nói ra, bác không thể nói ra câu dài hơn nữa.
Trong mắt bác, Thẩm Hành Xuân sống tốt, coi như phúc báo rồi, là phúc báo bác không thể cho cậu.
“Sao tự nhiên lại đến?” Thẩm Hành Xuân hỏi.
Trương Mai lại ngẩng đầu lên, mắt lóe lên ánh sáng lạ lùng, mang theo áy náy và không nỡ.
“Ta chỉ muốn đến nhìn con, ta ở nhà, xem lịch, tính ngày, còn mấy ngày nữa thôi là con mười tám rồi, ta chỉ muốn đến xem Tiểu Thất, sau khi lớn lên trông ra sao, bây giờ gặp được rồi, con khỏe mạnh hơn quá nhiều so với trong tưởng tượng của ta, mẹ…”
Trương Mai nói đến đây ngưng một lúc, bác không biết bây giờ mình còn có thể tự xưng là mẹ không, lại sửa cách nói:
“Bây giờ trông thấy rồi, ta cũng yên tâm rồi…”
Trương Mai vừa dứt lời, An Viên liền cảm thấy ngón tay mình bị một lực lớn siết lấy, đau đến mức em nhăn răng khẽ rên một tiếng.
Thẩm Hành Xuân nghe tiếng An Viên kêu đau, lập tức nới lỏng, nhè nhẹ xoa ngón tay AN Viên.
An Viên hiểu được cảm giác hiện tại của Thẩm Hành Xuân, Thẩm Hành Xuân ngoài mắt trông rất bình tĩnh, lòng bàn tay lại đẫm mồ hôi lạnh.
Khi An Viên mới nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ đang ngồi xổm trong bụi cỏ đã đoán ra thân phận của bác ta, nếu nhìn kĩ bên mặt trái không có bớt của người phụ nữ, loại bỏ nếp nhăn và sự già nua, hồi trẻ chắc bác ít nhất phải giống Thẩm Hành Xuân bây giờ hai ba phần.
Vừa rồi em cứ mải thầm đoán nguyên nhân lần này người phụ nữ đến tìm Thẩm Hành Xuân, em không biết sự tình, chỉ biết Thẩm Hành Xuân bị bố mẹ đẻ bỏ rơi, bây giờ mẹ đẻ đến tìm, tưởng rằng chỉ vì Thẩm Hành Xuân hiện đã lớn, mà bọn họ đã già, nên bây giờ muốn Thẩm Hành Xuân quay về chăm sóc họ, khả năng này vừa nảy mầm đã đập gõ đinh tai nhức óc trong lòng em, em thậm chí đã chuẩn bị xong xuôi cách từ chối, đến khi nghe thấy người phụ nữ nói chỉ muốn đến xem Thẩm Hành Xuân em mới yên tâm.
Về mặt lí trí, tuy An Viên muốn giữ một chút khoảng cách với Thẩm Hành Xuân, nhưng trong tim vẫn ích kỉ nghĩ rằng, chỉ cần Thẩm Hành Xuân không rời đi là được.
Đi thêm một đoạn nữa, Trương Mai đột nhiên nghĩ tới gì đó, dừng chân, thò tay vào túi quần sờ nửa ngày, móc ra một chiếc túi vải khâu cũ, mở miệng túi ra, móc từ trong ra một ít tiền giấy lẻ tẻ, bác đặt hết số tiền trong lòng bàn tay, nhiều nhất là tờ một hào hai hào, lớn nhất là một tệ, bác đếm đi đếm lại mấy lần, tất cả là mười lăm tệ ba hào.
Bác vuốt phẳng từng tờ trong đống tiền lộn xộn ở lòng bàn tay, gấp gọn rồi nhét về túi vải, cuối cùng nhét túi vải vào tay Thẩm Hành Xuân.
“Ta vốn chỉ muốn đứng từ xa nhìn một cái là đi, đi đường không mua cho con cái gì, cũng không biết bây giờ con thích ăn gì, chỗ này con cầm lấy, mua ít quà vặt ăn nhé.”
Thẩm Hành Xuân không lấy, nhét trả túi vải về tay Trương Mai, nói:
“Không cần đâu ạ, con đã mười tám rồi, không ăn quà nữa rồi.”
Trương Mai thấy Thẩm Hành Xuân không nhận, trông có chút bối rối, giọng hơi gấp gáp.
“Đại Xuân, con cứ cầm lấy đi, con nhận trong lòng ta ít nhất cũng thoải mái hơn chút, bảy đứa con, sáu đứa đều ở lại, chỉ mình con là ta không bảo vệ được…”
Thẩm Hành Xuân nghe giọng nói nghẹn ngào của bác, trong lòng ngổn ngang, đành đút túi tiền vào túi trước.
Trương Mai thấy cậu nhận, trên mặt cuối cùng cũng hiện nét cười, bác rõ ràng có chút hào hứng, sự chú ý lại chuyển sang An Viên bên cạnh Thẩm Hành Xuân.
“Bé con này trông thật xinh xắn, thật có phúc tướng, thật trắng trẻo, mắt vừa đen vừa sáng.”
An Viên nghe Trương Mai nói vậy, ngoan ngoãn gọi một tiếng:
“Cảm ơn cô đã khen ạ, mắt anh cháu cũng đẹp.”
Nhắc đến An Viên, vẻ mặt Thẩm Hành Xuân dịu dàng đi không ít, cười nói:
“Đẹp, đây là em con, tên An Viên.”
Trương Mai khẽ lặp lại tên An Viên lần nữa, cười nói:
“Tên cũng thật hay, đoàn viên.”
Khi ông bà thấy Trương Mai đều rất ngạc nhiên, nhưng họ không hề bài xích, dù sao bác cũng là mẹ đẻ của Thẩm Hành Xuân, bây giờ có lòng đến thăm con, ông bà vô cùng thông cảm, trước khi nhận nuôi Thẩm Hành Xuân ông bà đã nghe ngóng, biết tình hình của Trương Mai, về sau Thẩm Kiến Quân bỏ nuôi, vốn là nhà họ không phải, Thẩm Hành Xuân bị bố đẻ mình bán đi, một người phụ nữ như Trương Mai bó tay bất lực, dù không đồng ý, bác cũng chẳng làm được gì.
Bà nội nấu mấy món chiêu đãi Trương Mai, Trương Mai ngồi cạnh Thẩm Hành Xuân suốt, cơm cũng chẳng ăn mấy miếng, mắt cứ dán lên người Thẩm Hành Xuân.
Sau bữa cơm, Trương Mai cảm ơn ông bà mấy lần rồi đặt đũa xuống đi, ông bà Thẩm thấy trời đã không còn sớm, giữ bác ở lại một đêm, Trương Mai không muốn làm phiền quá, kiên quyết muốn đi.
Bà nội Thẩm muốn bảo Thẩm Hành Xuân tiễn Trương Mai, nhưng trong lòng lại lo ngại người bố đẻ họ Tôn kia của cậu, sợ cậu đi sẽ chịu thiệt, bèn kéo Trương Mai bóng gió thăm dò trước một phen.
“Xa như thế, sao chỉ có mình cô đến thôi vậy, không đi cùng Tôn Lượng à? Hai người cùng đi trên đường còn bầu bạn nhau chứ.”
Trương Mai rất lâu sau mới hiểu câu hỏi của bà nội Thẩm, lên tiếng đáp:
“Em đến một mình ạ, cũng không nói với mấy đứa khác, Tôn Lượng mất rồi, mất vào hai năm đầu, bây giờ em ở cùng con năm, thằng ba cũng ở không xa chỗ em.”
Bác nói xong liền đi ra ngoài, ông nội Thẩm gọi bác lại trước, nói để Thẩm Hành Xuân tiễn bác, Trương Mai vừa nghe Thẩm Hành Xuân tiễn mình mới dừng bước, đứng ở cửa đợi.
Ông nội gọi Thẩm Hành Xuân sang một bên trước, nói”
“Đại Xuân, ông bảo con cái này.”
“Sao thế ông.” Thẩm Hành Xuân hỏi.
“Đại Xuân à, Trương Mai dù sao cũng là mẹ đẻ con, ông nghĩ vẫn phải nói cho con, ông là bác sĩ, lúc ăn cơm ông đã quan sát rất lâu, ông thấy sắc mặt cô ấy không tốt lắm, nếu ông không đoán nhầm, chắc là vấn đề về gan, trông không giống bệnh vặt, chắc bản thân cô ấy cũng biết, nên mới muốn đến thăm con, con đi tiễn cô ấy đi, đường còn khá xa nữa, tiễn cô ấy về tận nhà nhé.”
— Nhật kí An Viên
Thẩm Hành Xuân đứng tại chỗ một lúc, kiềm chế chút bối rối kia, cất tiếng nói:
“Bác đứng dậy trước đi ạ, đừng ngồi xổm nữa.”
Trương Mai phản ứng hơi chậm chạp, một lát sau mới coi như hiểu ý Thẩm Hành Xuân, cúi đầu “ừ” một tiếng, hai bàn tay chống lên đầu gối, động tác đứng dậy vừa ề à vừa vụng về, nửa thân trên lắc lư ngửa ngày vẫn chưa đứng lên được, cơ thể hơi loạng choạng mấy cái, cỏ dại xung quanh cũng lắc lư theo.
Thẩm Hành Xuân sải bước qua bụi cỏ, đi tới đỡ lấy cánh tay Trương Mai.
Trương Mai lảo đảo hai bước, sau khi thẳng lưng lên muốn kéo bàn tay Thẩm Hành Xuân, cuối cùng ngón tay dừng ở giữa không trung, chỉ vịn vào cánh tay cậu.
Khi ở gần, Thẩm Hành Xuân mới nhìn rõ hoàn toàn, sắc mặt Trương Mai vàng vọt, hai khóe mắt và gò má lõm sâu, trọng lượng dựa trên người cậu rất nhẹ.
Trời gần ba mươi độ, Trương Mai lại mặc áo dài quần dài, lưng hơi còng, cơ thể gầy gò thùng thình trong lớp quần áo, đoạn cuối bắp chân quắt queo lộ ra dưới ống quần.
Bác đi một đôi giày màu lam đã ố vàng, mặt giày đã mòn đến xù lông, giẫm lên nền cỏ sau mưa, mặt giày và gấu quần dính đầy vụn cỏ và bùn đen sì.
“Xa như thế, sao bác đến được đây?” Thẩm Hành Xuân đỡ Trương Mai sang một chỗ khô ráo hơn.
Nhà cũ của cậu cách đây phải hơn một trăm cây, Trương Mai trông có vẻ là tự mình đến.
Có lẽ vì không biết nên giao tiếp với Thẩm Hành Xuân thế nào, cũng có lẽ chỉ đơn giản vì khả năng tự hiểu không tốt, Trương Mai trông hơi căng thẳng, nói năng lộn xộn, tốc độ nói cực chậm.
“Ta bắt xe đến, xe khách đường dài, hôm qua, không đúng, là hôm kia, chiều hôm kia, hôm đó còn mưa, mưa hơi to, ta chỉ biết tên thôn con, không biết là nhà nào, về sau có người thấy ta đứng ở đầu đường, ra hỏi ta, ta lại hỏi người đó, ta nói ta tìm nhà Thẩm Hành Xuân, họ đều biết con, chỉ đường cho ta, ta mới tìm được đúng nhà.”
“Bác đến một mình ạ?” Thẩm Hành Xuân lại hỏi.
Mấy giây sau Trương Mai mới đáp:
“Ta đến một mình, đến chiều qua.”
Có xe khách đường dài chạy thẳng tới đây, cùng lắm chỉ mất ba bốn tiếng, hôm kia đi, hôm qua mới đến, Thẩm Hành Xuân biết cả quãng đường bác đi không hề thuận lợi, nhưng cũng không lên tiếng hỏi kĩ.
Họ chưa hái đầy hai sọt nấm, đưa Trương Mai về cùng trước.
Thẩm Hành Xuân dìu Trương Mai đi phía trước, đi hai bước mới quay đầu nhìn một cái, An Viên đang cách cậu hai bước, cúi đầu đi theo.
Cậu đưa tay về sau, liệng cái sọt trong tay cho An Viên.
“Tiểu Viên nhi, đi nhanh lên hai bước.”
An Viên nghe Thẩm Hành Xuân gọi mình, đi nhanh lên hai bước, đỡ lấy sọt từ tay Thẩm Hành Xuân, một tay xách hai sọt, tay kia tự nhiên nắm lấy bàn tay đưa ra của Thẩm Hành Xuân.
Thẩm Hành Xuân lại quay sang hỏi Trương Mai.
“Bác đến sao không vào nhà ông bà luôn ạ.”
“Ta sợ…”
Trương Mai chưa nói hết, nhưng Thẩm Hành Xuân đã biết ý trong lời bác, một người mẹ đã đem con cho người khác, bỗng nhiên tìm đến khi đứa bé đã lớn, gặp ai cũng sẽ bận lòng, nhưng cậu cũng biết ông bà không quan tâm những chuyện này, vả lại, cậu cũng sẽ không rời xa ông bà.
Cậu nói:
“Không sao đâu ạ, ông bà tốt lắm lắm, mấy năm nay ông bà đối xử với con tốt vô cùng.”
Chỉ bằng một câu nói, Thẩm Hành Xuân coi như đã kể cuộc sống những năm nay của mình cho Trương Mai, cũng xem như để bác yên lòng.
Trương Mai gật đầu, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn tuôn xuống hai hàng lệ khúc khuỷu, bác nói:
“Ta nhìn ra được mà, con sống tốt hơn các anh chị con, ông Thẩm bà Thẩm đều là người tốt, ông bà tốt hơn chúng ta.”
Đây là câu dài nhất Trương Mai có thể nói ra, bác không thể nói ra câu dài hơn nữa.
Trong mắt bác, Thẩm Hành Xuân sống tốt, coi như phúc báo rồi, là phúc báo bác không thể cho cậu.
“Sao tự nhiên lại đến?” Thẩm Hành Xuân hỏi.
Trương Mai lại ngẩng đầu lên, mắt lóe lên ánh sáng lạ lùng, mang theo áy náy và không nỡ.
“Ta chỉ muốn đến nhìn con, ta ở nhà, xem lịch, tính ngày, còn mấy ngày nữa thôi là con mười tám rồi, ta chỉ muốn đến xem Tiểu Thất, sau khi lớn lên trông ra sao, bây giờ gặp được rồi, con khỏe mạnh hơn quá nhiều so với trong tưởng tượng của ta, mẹ…”
Trương Mai nói đến đây ngưng một lúc, bác không biết bây giờ mình còn có thể tự xưng là mẹ không, lại sửa cách nói:
“Bây giờ trông thấy rồi, ta cũng yên tâm rồi…”
Trương Mai vừa dứt lời, An Viên liền cảm thấy ngón tay mình bị một lực lớn siết lấy, đau đến mức em nhăn răng khẽ rên một tiếng.
Thẩm Hành Xuân nghe tiếng An Viên kêu đau, lập tức nới lỏng, nhè nhẹ xoa ngón tay AN Viên.
An Viên hiểu được cảm giác hiện tại của Thẩm Hành Xuân, Thẩm Hành Xuân ngoài mắt trông rất bình tĩnh, lòng bàn tay lại đẫm mồ hôi lạnh.
Khi An Viên mới nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ đang ngồi xổm trong bụi cỏ đã đoán ra thân phận của bác ta, nếu nhìn kĩ bên mặt trái không có bớt của người phụ nữ, loại bỏ nếp nhăn và sự già nua, hồi trẻ chắc bác ít nhất phải giống Thẩm Hành Xuân bây giờ hai ba phần.
Vừa rồi em cứ mải thầm đoán nguyên nhân lần này người phụ nữ đến tìm Thẩm Hành Xuân, em không biết sự tình, chỉ biết Thẩm Hành Xuân bị bố mẹ đẻ bỏ rơi, bây giờ mẹ đẻ đến tìm, tưởng rằng chỉ vì Thẩm Hành Xuân hiện đã lớn, mà bọn họ đã già, nên bây giờ muốn Thẩm Hành Xuân quay về chăm sóc họ, khả năng này vừa nảy mầm đã đập gõ đinh tai nhức óc trong lòng em, em thậm chí đã chuẩn bị xong xuôi cách từ chối, đến khi nghe thấy người phụ nữ nói chỉ muốn đến xem Thẩm Hành Xuân em mới yên tâm.
Về mặt lí trí, tuy An Viên muốn giữ một chút khoảng cách với Thẩm Hành Xuân, nhưng trong tim vẫn ích kỉ nghĩ rằng, chỉ cần Thẩm Hành Xuân không rời đi là được.
Đi thêm một đoạn nữa, Trương Mai đột nhiên nghĩ tới gì đó, dừng chân, thò tay vào túi quần sờ nửa ngày, móc ra một chiếc túi vải khâu cũ, mở miệng túi ra, móc từ trong ra một ít tiền giấy lẻ tẻ, bác đặt hết số tiền trong lòng bàn tay, nhiều nhất là tờ một hào hai hào, lớn nhất là một tệ, bác đếm đi đếm lại mấy lần, tất cả là mười lăm tệ ba hào.
Bác vuốt phẳng từng tờ trong đống tiền lộn xộn ở lòng bàn tay, gấp gọn rồi nhét về túi vải, cuối cùng nhét túi vải vào tay Thẩm Hành Xuân.
“Ta vốn chỉ muốn đứng từ xa nhìn một cái là đi, đi đường không mua cho con cái gì, cũng không biết bây giờ con thích ăn gì, chỗ này con cầm lấy, mua ít quà vặt ăn nhé.”
Thẩm Hành Xuân không lấy, nhét trả túi vải về tay Trương Mai, nói:
“Không cần đâu ạ, con đã mười tám rồi, không ăn quà nữa rồi.”
Trương Mai thấy Thẩm Hành Xuân không nhận, trông có chút bối rối, giọng hơi gấp gáp.
“Đại Xuân, con cứ cầm lấy đi, con nhận trong lòng ta ít nhất cũng thoải mái hơn chút, bảy đứa con, sáu đứa đều ở lại, chỉ mình con là ta không bảo vệ được…”
Thẩm Hành Xuân nghe giọng nói nghẹn ngào của bác, trong lòng ngổn ngang, đành đút túi tiền vào túi trước.
Trương Mai thấy cậu nhận, trên mặt cuối cùng cũng hiện nét cười, bác rõ ràng có chút hào hứng, sự chú ý lại chuyển sang An Viên bên cạnh Thẩm Hành Xuân.
“Bé con này trông thật xinh xắn, thật có phúc tướng, thật trắng trẻo, mắt vừa đen vừa sáng.”
An Viên nghe Trương Mai nói vậy, ngoan ngoãn gọi một tiếng:
“Cảm ơn cô đã khen ạ, mắt anh cháu cũng đẹp.”
Nhắc đến An Viên, vẻ mặt Thẩm Hành Xuân dịu dàng đi không ít, cười nói:
“Đẹp, đây là em con, tên An Viên.”
Trương Mai khẽ lặp lại tên An Viên lần nữa, cười nói:
“Tên cũng thật hay, đoàn viên.”
Khi ông bà thấy Trương Mai đều rất ngạc nhiên, nhưng họ không hề bài xích, dù sao bác cũng là mẹ đẻ của Thẩm Hành Xuân, bây giờ có lòng đến thăm con, ông bà vô cùng thông cảm, trước khi nhận nuôi Thẩm Hành Xuân ông bà đã nghe ngóng, biết tình hình của Trương Mai, về sau Thẩm Kiến Quân bỏ nuôi, vốn là nhà họ không phải, Thẩm Hành Xuân bị bố đẻ mình bán đi, một người phụ nữ như Trương Mai bó tay bất lực, dù không đồng ý, bác cũng chẳng làm được gì.
Bà nội nấu mấy món chiêu đãi Trương Mai, Trương Mai ngồi cạnh Thẩm Hành Xuân suốt, cơm cũng chẳng ăn mấy miếng, mắt cứ dán lên người Thẩm Hành Xuân.
Sau bữa cơm, Trương Mai cảm ơn ông bà mấy lần rồi đặt đũa xuống đi, ông bà Thẩm thấy trời đã không còn sớm, giữ bác ở lại một đêm, Trương Mai không muốn làm phiền quá, kiên quyết muốn đi.
Bà nội Thẩm muốn bảo Thẩm Hành Xuân tiễn Trương Mai, nhưng trong lòng lại lo ngại người bố đẻ họ Tôn kia của cậu, sợ cậu đi sẽ chịu thiệt, bèn kéo Trương Mai bóng gió thăm dò trước một phen.
“Xa như thế, sao chỉ có mình cô đến thôi vậy, không đi cùng Tôn Lượng à? Hai người cùng đi trên đường còn bầu bạn nhau chứ.”
Trương Mai rất lâu sau mới hiểu câu hỏi của bà nội Thẩm, lên tiếng đáp:
“Em đến một mình ạ, cũng không nói với mấy đứa khác, Tôn Lượng mất rồi, mất vào hai năm đầu, bây giờ em ở cùng con năm, thằng ba cũng ở không xa chỗ em.”
Bác nói xong liền đi ra ngoài, ông nội Thẩm gọi bác lại trước, nói để Thẩm Hành Xuân tiễn bác, Trương Mai vừa nghe Thẩm Hành Xuân tiễn mình mới dừng bước, đứng ở cửa đợi.
Ông nội gọi Thẩm Hành Xuân sang một bên trước, nói”
“Đại Xuân, ông bảo con cái này.”
“Sao thế ông.” Thẩm Hành Xuân hỏi.
“Đại Xuân à, Trương Mai dù sao cũng là mẹ đẻ con, ông nghĩ vẫn phải nói cho con, ông là bác sĩ, lúc ăn cơm ông đã quan sát rất lâu, ông thấy sắc mặt cô ấy không tốt lắm, nếu ông không đoán nhầm, chắc là vấn đề về gan, trông không giống bệnh vặt, chắc bản thân cô ấy cũng biết, nên mới muốn đến thăm con, con đi tiễn cô ấy đi, đường còn khá xa nữa, tiễn cô ấy về tận nhà nhé.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook