Viên Xuân
-
Chương 26
Thẩm Hành Xuân là anh tôi, Thẩm Hành Xuân là anh tôi, Thẩm Hành Xuân là anh tôi.
Anh không phải anh tôi…
— Nhật kí An Viên
Đầu thuốc đã sắp chạm đến môi An Viên, Thẩm Hành Xuân nắm lấy bàn tay đang chắn trước mình của An Viên, kéo em về bên cạnh mình.
Bàn tay kia tóm gọn cổ tay tên lùn, dùng sức vừa siết vừa vặn, bẻ ngược cánh tay gã ra sau, đè lên lưng gã.
Cổ tay tên kia đau nhói, điếu thuốc kẹp trên ngón tay rơi xuống đất cát, gã không ngờ Thẩm Hành Xuân nhanh như vậy, bây giờ cổ tay bị khống chế, gã đau nghiến răng nghiến lợi oai oái mấy tiếng, nhấc chân đá bừa mấy cú về Thẩm Hành Xuân.
“Đ*t m* m*y Thẩm Hành Xuân.” Tên lùn gào rú mấy tiếng, gọi thằng bên cạnh. “Tề Minh, còn đứng đó làm gì thế, lên đi, tẩn nó đi chứ.”
Tề Minh lại châm một điếu thuốc ngậm trong miệng, không ra tay ngay, trước hết đứng một bên bỡn cợt, hút thuốc xem trò vui.
“Điền Tam, mày kém quá, bị Thẩm Hành Xuân khóa cổ tay là hết cựa quẩy nổi rồi.”
“Đ*t, nó bẻ quặt cổ tay tao, tao cựa quậy sao nổi.”
Thẩm Hành Xuân dồn thêm sức vào tay, rồi dùng toàn bộ sức, An Viên vẫn đang ở bên cạnh, nếu lao vào đánh, cậu phải đánh nhanh thắng nhanh mới được.
Điền Tam thấy Tề Minh vẫn không động đậy, rống lên một tiếng.
“Tề Minh, cổ tay bố mày sắp toi cmnr, cm mày còn hút thuốc, đập nó đi, đập Thẩm Hành Xuân đi.”
Bấy giờ Tề Minh mới vứt điếu thuốc đã hút một nửa ra xa, gã không phải loại đần độn như Điền Tam, gã đứng đó nhìn rất rõ, khi đánh cần nhắm vào điểm yếu của đối thủ, vừa nhìn là biết Thẩm Hành Xuân cực kì quan tâm thằng nhỏ trong lòng nó.
Tề Minh tiến lên hai bước, nhấc chân đá, gã không đá Thẩm Hành Xuân, cước này của gã nhắm thẳng vào An Viên trong lòng Thẩm Hành Xuân.
Thẩm Hành Xuân nhìn rõ hướng chân Tề Minh, nhanh chóng buông cổ tay Điền Tam ra, dắt An Viên lùi về sau mấy bước, loạng choạng thoát khỏi cú đá của Tề Minh.
Điền Tam lấy lại sức rồi xông lên cùng Tề Minh.
“Thẩm Hành Xuân, đ*t m* m*y, cmn cho mày điên này.”
An Viên nói:
“Anh, em lên cùng anh, anh không cần bảo vệ em.”
Thẩm Hành Xuân cũng biết, cậu vừa bảo vệ An Viên vừa đánh với hai người, cơ hội thắng không quá cao, nhưng vẫn đứng chếch đằng trước An Viên, che chắn hơn nửa người em.
Cậu khẽ nói với An Viên:
“Đợi lát nữa có cơ hội thì chạy.”
“Em không chạy.” An Viên lạnh lùng nhìn Tề Minh và Điền Tam, em không thể chạy một mình, đứng cạnh Thẩm Hành Xuân, ra tư thế phòng thủ.
Khi hai gã xông lên, Thẩm Hành Xuân gắng hết sức chặn chúng lại, Điền Tam lao thẳng vào Thẩm Hành Xuân, nhưng động tác gã có quá nhiều sơ hở, lại bị Thẩm Hành Xuân đá một cú, lăn ra đất, nửa ngày vẫn chưa dậy nổi.
Tề Minh chửi một câu “phế vật”, móc từ trong túi ra một cái nắm đấm gấu đeo lên tay, Thẩm Hành Xuân che chắn cho An Viên quá kín kẽ, lần này gã tung nắm đấm gấu ra nhằm thẳng lên bụng Thẩm Hành Xuân.
Khi nắm đấm gấu sượt qua áo, Thẩm Hành Xuân đưa chân đá vào mắt cá Tề Minh, Tề Minh khuỵu xuống, An Viên nhặt đá trên đất lên ném vào người Tề Minh.
Bốn người đánh nhau quá ồn ào, rất nhanh đã thu hút mấy đứa trẻ mải chơi bịt mắt bắt dê trong nhà hầm trước đó đến xem
Thẩm Hành Xuân đè Tề Minh xuống, nắm đấm không ngừng hạ xuống mặt gã, Điền Tam bò dậy liền đá mấy cú lên lưng Thẩm Hành Xuân.
An Viên nhào vào từ đằng sau Điền Tam, tay chân cùng lúc đấm đá Điền Tam, dùng móng tay chưa cắt cào cánh tay gã.
Mặt Tề Minh đã bị đánh sưng húp vẫn độc mồm vô cùng, vẫn chỉ huy Điền Tam:
“Điền Tam, đi xử thằng nhãi, khống chế được thằng nhãi là Thẩm Hành Xuân sẽ nghe lời.”
Đáy mắt Thẩm Hành Xuân lay động, đấm thêm một quyền mạnh lên miệng Tề Minh, Tề Minh cảm giác cả mặt đã tê bì, một câu cũng không thốt lên nổi, đau đớn ối á mấy tiếng, mắt mũi đều ngập mùi máu tanh.
Thẩm Hành Xuân nhận ra, Tề Minh khi đánh dùng cái đầu, tâm địa tàn nhẫn ra tay hiểm độc, liều mạng mà đánh, Điền Tam chỉ giỏi cái mồm, chỉ cần làm Tề Minh khiếp vía, Điền Tam sẽ không dám tùy tiện hành động, tuy trong đầu cậu nghĩ vậy nhưng không dám dùng An Viên để thăm dò thật.
Cuối cùng cậu vẫn buông Tề Minh ra.
…
Nửa tiếng sau, thương binh Thẩm Hành Xuân đưa An Viên ra con sông nhỏ bên cạnh, rửa bụi trên mặt trên tay, rồi múc nước sông rửa vết thương trên cánh tay lúc cuối bị nắm đấm gấu của Tề Minh cứa phải.
An Viên ngồi xổm bên bờ sông, đợi Thảm Hành Xuân rửa xong mới nhấc cánh tay cậu lên xem, vết máu vừa rồi đã trôi sạch, miệng vết thương lại rỉ ra một giọt máu đỏ tươi.
Lúc cuối, khi Thẩm Hành Xuân đang đánh với Điền Tam, Tề Minh bò dậy đánh lén An Viên từ mé sườn, Thẩm Hành Xuân che cho An Viên, cánh tay liền bị nắm đấm gấu của Tề Minh cứa một đường dài.
“Anh, đau không?”
“Không đau.” Thẩm Hành Xuân lại lấy nước rửa, vết thương không đến nỗi sâu, chỉ là cứa rách da. “Lâu lắm chưa đánh nhau, hôm nay thắng rồi.”
An Viên lại đỡ lấy tay Thẩm Hành Xuân, cẩn thận từng li từng tí, thổi mấy hơi lên vết thương cậu.
“Thổi tí là hết đau thôi.”
Thẩm Hành Xuân và An Viên ngồi bên bờ sông trọn một buổi chiều, hai người không làm gì cả, cũng không mò tôm bắt cá, chỉ chọn một cây liễu rủ, nằm dưới tán liễu hóng mát.
Bên trên là sắc xanh la đà từ đậm đến nhạt của cây liễu, trên xanh lá là bầu trời lam nhạt.
Mãi tới khi mặt trời phía Tây gác núi, bốn bề dãy núi xa xa mênh mông hồng đỏ, lớp lớp mây vờn đỉnh núi cũng hắt màu đỏ tươi, Thẩm Hành Xuân mới dắt An Viên quay về, đi ngang qua xưởng ngói cũ, cố ý rẽ vòng, gió đêm hè thổi vào người, vạt áo cả hai bị gió thổi lật lên rồi hạ xuống.
Đã đi ra rất xa, ống khói của xưởng ngói càng ngày càng nhỏ sau lưng họ, Thẩm Hành Xuân nhớ đến chuyện vừa rồi, cười nói:
“Lúc mình về nhà nghỉ hè, không được kể bà mình đánh nhau với người ta đâu đấy, bà thể nào cũng mắng anh, xưởng ngói và bờ sông đều là chỗ trước đây bà không cho anh dẫn em đến.”
An Viên lấy mũi chân đá mấy viên đá nhỏ bên đường, nói:
“Không mắng anh đâu, là em muốn đến xưởng ngói chơi mà, bà muốn mắng cũng sẽ mắng em, hơn nữa, em sẽ không kể cho bà đâu.”
Cuộc hoảng loạn đầu tiên trong tuổi dậy thì của An Viên đã bị một trận đánh đấm đầy sóng gió chôn vùi xuống sâu thẳm.
Thứ hai, bạn cùng bàn mới của An Viên – Cảnh Bạch không đến trường, em hỏi giáo viên mới biết Cảnh Bạch đã xin nghỉ buổi sáng.
Cảnh Bạch lớn hơn em bốn tuổi, năm nay mười tám rồi, mười tám đáng lí là tuổi phải học cấp ba, nhưng vì hồi nhỏ sức khỏe cậu không tốt, đi học muộn mấy năm, nên vẫn luôn là đứa lớn nhất trong lớp.
Buổi chiều Cảnh Bạch đến, vừa đặt cặp sách xuống đã nghe An Viên hỏi:
“Xưởng ngói cũ có gì vui hả?”
“Hử? Cậu muốn đi xưởng ngói à?” Cảnh Bạch hỏi.
An Viên đáp:
“Tớ vừa đi thứ bảy rồi, ở xưởng ngói cũ chả có gì hết, chẳng vui tí nào.”
Cảnh Bạch nghe An Viên nói thế thì ngơ ra.
“Xưởng ngói cũ đúng là không vui mà, chỉ có một cái ống khói rách với mấy cái nhà hầm chưa sập thôi.”
“Vậy trước đó sao cậu lại nói xưởng ngói vui?” An Viên chau mày hỏi cậu.
Cảnh Bạch đơ hoàn toàn trước câu hỏi của An Viên.
“Tớ bảo cậu xưởng ngói cũ vui lúc nào?”
“Cậu không bảo tớ, cậu bảo Vương Khiết Nhiên thế, tớ nghe thấy.”
Vương Khiết Nhiên ngồi trước An Viên, nghe An Viên nhắc đến mình, dựa người vào sau, vai huých huých bàn An Viên.
Nó ngoái lại.
“Trò ngoan à, cậu đừng hỏi cái này.”
An Viên nghe vậy liền không vừa lòng, giọng điệu Vương Khiết Nhiên tràn đầy châm biếm.
Cảnh Bạch thấy An Viên đột nhiên sa sầm mặt, ngồi xuống dùng khuỷu tay chọt cánh tay An Viên.
“Cậu muốn biết bên đó có gì vui thật à?”
An Viên gật đầu.
“Muốn biết.”
“Vậy tớ hỏi cậu trước, cậu lớn chưa?”
“Tớ đã mười bốn rồi, chắc chắn là lớn rồi chứ.” An Viên cảm thấy câu hỏi của Cảnh Bạch hơi khó hiểu.
“Ý tớ là, cậu đã dậy thì chưa.”
“Tớ dậy thì hay chưa thì liên quan gì đến việc này?”
Vì lí do sức khỏe, mặt Cảnh Bạch rất trắng, không giống cái trắng của An Viên, cái trắng của cậu là màu trắng trông không khỏe mạnh lắm, nhưng bây giờ trên mặt lại đột nhiên ửng đỏ.
“Nếu cậu chưa dậy thì, tớ sẽ không nói với cậu, dậy thì rồi, tớ sẽ nói với cậu.”
“Dậy thì rồi, cậu nói đi.”
Cảnh Bạch lấy tay che nửa miệng, thấp giọng nói với An Viên:
“Chỗ xưởng ngói cũ ấy, buổi tối mới vui.”
“Buổi tối có gì vui?”
“Một tối nọ tớ vô tình đi qua xưởng ngói cũ, nhìn thấy hai nam.”
An Viên tiếp lời:
“Thứ bảy tớ với anh tớ đi cũng gặp hai nam, còn đánh một trận với bọn nó cơ, tay anh tớ còn bị nắm đấm gấu của bọn nó rạch phải.”
Cảnh Bạch cười, nói:
“Không phải đánh nhau, hai người nam đấy ở trong nhà hầm làm chuyện ấy cơ.”
“Chuyện gì?” An Viên không hiểu.
Cảnh Bạch nhìn em nhướng mày.
“Không phải cậu nói cậu đã dậy thì xong rồi à? Không hiểu hả?”
Buổi trưa Thẩm Hành Xuân tan học đến đón An Viên sang nhà ăn trường cậu ăn cơm, không biết vì sao, An Viên nhìn Thẩm Hành Xuân, trong lòng đã hiểu được đại khái “chuyện ấy” Cảnh Bạch nói là chuyện gì, em lại không khỏi hồi tưởng giấc mơ đêm nọ.
An Viên không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Hành Xuân, chỉ như trước, cúi đầu đi cạnh cậu.
Thật ra trường cấp hai cũng có kí túc xá và nhà ăn, nhưng vì hai trường gần nhau, An Viên muốn ăn cùng Thẩm Hành Xuân, nên trưa nào cũng sang nhà ăn trường cấp ba ăn.
Vu Dương cũng ở đó, bởi vì chỗ tranh ảnh trong cặp Thẩm Hành Xuân kia, lần này An Viên thấy cậu cũng chỉ liếc một cái, đến một tiếng “anh Dương” cũng không gọi.
Vu Dương không hề chú ý đến những tiểu tiết này, vẫn luôn miệng gọi Tiểu Viên nhi đến là thân thiết.
Lúc ăn cơm An Viên vẫn cúi đầu, rất nhanh đã ăn hết cơm trong bát, Vu Dương và Thẩm Hành Xuân đang bàn kế hoạch nghỉ hè.
“Nghỉ hè đi đâu chơi không?” Vu Dương hỏi Thẩm Hành Xuân.
“Không đi.” Thẩm Hành Xuân đáp. “Tao với Tiểu Viên nhi về thôn, trong nhà còn một đống việc đang chờ kìa.”
Vu Dương gật đầu, biết ngay Thẩm Hành Xuân sẽ không đi chơi, nói tiếp:
“Không phải tao muốn hỏi đâu, là Từ Hinh Đình nhờ tao hỏi mày đấy.”
An Viên chợt ngẩng đầu lên.
“Từ Hinh Đình là ai ạ?”
“Chính là cái bạn nhờ anh giảng bài toán thứ sáu tuần trước lúc em sang tìm anh ấy.” Thảm Hành Xuân đáp.
“À…” An Viên lại cúi xuống. “Lần này anh nhớ được tên người ta rồi à?”
“Đã mấy ngày rồi, đương nhiên phải nhớ chứ.” Thẩm Hành Xuân gắp một miếng thịt từ bát mình vào khay An Viên.
An Viên nhìn cánh tay vươn qua của Thẩm Hành Xuân, bắt lấy cổ tay cậu:
“Tay anh còn đau không?”
Thẩm Hành Xuân xoay cánh tay cho em xem.
“Hết đau rồi, đã kết vảy rồi này.”
“Liệu có để lại sẹo không?” An Viên thấy vảy một chỗ đã bong ra, màu sắc nhạt hơn một chút với làn da hơi ngăm bên cạnh. “Anh đừng cạy ra đấy.”
“Không để lại sẹo đâu.” Thẩm Hành Xuân nói. “Anh không cạy, với cả để lại sẹo cũng đâu sao, cũng có phải con gái đâu, không sợ.”
Vu Dương nhìn Thẩm Hành Xuân, lại nhìn An Viên, nhớ đến em trai mình, bùi ngùi vô cùng:
“Đại Xuân, anh em mày thân thiết thật đấy, nếu thằng em tao bằng một nửa Tiểu Viên nhi thì tốt rồi, ngày nào nó cũng đánh tao, sẹo trên người tao đều từ lúc đánh nhau với nó mà ra đấy, đúng là không so được không so được, so với Tiểu Viên nhi tao tức chết mất, Tiểu Viên nhi thật tốt với anh em.”
An Viên lập tức buông tay Thẩm Hành Xuân ra, cúi đầu bỏ miếng thịt Thẩm Hành Xuân gắp cho em vào miệng, nuốt xong rồi nói:
“Thẩm Hành Xuân là anh em…”
Dứt lời, An Viên thấy hơi mông lung, nói tiếp một câu:
“Anh em tốt với em nên em cũng tốt với anh.”
Anh không phải anh tôi…
— Nhật kí An Viên
Đầu thuốc đã sắp chạm đến môi An Viên, Thẩm Hành Xuân nắm lấy bàn tay đang chắn trước mình của An Viên, kéo em về bên cạnh mình.
Bàn tay kia tóm gọn cổ tay tên lùn, dùng sức vừa siết vừa vặn, bẻ ngược cánh tay gã ra sau, đè lên lưng gã.
Cổ tay tên kia đau nhói, điếu thuốc kẹp trên ngón tay rơi xuống đất cát, gã không ngờ Thẩm Hành Xuân nhanh như vậy, bây giờ cổ tay bị khống chế, gã đau nghiến răng nghiến lợi oai oái mấy tiếng, nhấc chân đá bừa mấy cú về Thẩm Hành Xuân.
“Đ*t m* m*y Thẩm Hành Xuân.” Tên lùn gào rú mấy tiếng, gọi thằng bên cạnh. “Tề Minh, còn đứng đó làm gì thế, lên đi, tẩn nó đi chứ.”
Tề Minh lại châm một điếu thuốc ngậm trong miệng, không ra tay ngay, trước hết đứng một bên bỡn cợt, hút thuốc xem trò vui.
“Điền Tam, mày kém quá, bị Thẩm Hành Xuân khóa cổ tay là hết cựa quẩy nổi rồi.”
“Đ*t, nó bẻ quặt cổ tay tao, tao cựa quậy sao nổi.”
Thẩm Hành Xuân dồn thêm sức vào tay, rồi dùng toàn bộ sức, An Viên vẫn đang ở bên cạnh, nếu lao vào đánh, cậu phải đánh nhanh thắng nhanh mới được.
Điền Tam thấy Tề Minh vẫn không động đậy, rống lên một tiếng.
“Tề Minh, cổ tay bố mày sắp toi cmnr, cm mày còn hút thuốc, đập nó đi, đập Thẩm Hành Xuân đi.”
Bấy giờ Tề Minh mới vứt điếu thuốc đã hút một nửa ra xa, gã không phải loại đần độn như Điền Tam, gã đứng đó nhìn rất rõ, khi đánh cần nhắm vào điểm yếu của đối thủ, vừa nhìn là biết Thẩm Hành Xuân cực kì quan tâm thằng nhỏ trong lòng nó.
Tề Minh tiến lên hai bước, nhấc chân đá, gã không đá Thẩm Hành Xuân, cước này của gã nhắm thẳng vào An Viên trong lòng Thẩm Hành Xuân.
Thẩm Hành Xuân nhìn rõ hướng chân Tề Minh, nhanh chóng buông cổ tay Điền Tam ra, dắt An Viên lùi về sau mấy bước, loạng choạng thoát khỏi cú đá của Tề Minh.
Điền Tam lấy lại sức rồi xông lên cùng Tề Minh.
“Thẩm Hành Xuân, đ*t m* m*y, cmn cho mày điên này.”
An Viên nói:
“Anh, em lên cùng anh, anh không cần bảo vệ em.”
Thẩm Hành Xuân cũng biết, cậu vừa bảo vệ An Viên vừa đánh với hai người, cơ hội thắng không quá cao, nhưng vẫn đứng chếch đằng trước An Viên, che chắn hơn nửa người em.
Cậu khẽ nói với An Viên:
“Đợi lát nữa có cơ hội thì chạy.”
“Em không chạy.” An Viên lạnh lùng nhìn Tề Minh và Điền Tam, em không thể chạy một mình, đứng cạnh Thẩm Hành Xuân, ra tư thế phòng thủ.
Khi hai gã xông lên, Thẩm Hành Xuân gắng hết sức chặn chúng lại, Điền Tam lao thẳng vào Thẩm Hành Xuân, nhưng động tác gã có quá nhiều sơ hở, lại bị Thẩm Hành Xuân đá một cú, lăn ra đất, nửa ngày vẫn chưa dậy nổi.
Tề Minh chửi một câu “phế vật”, móc từ trong túi ra một cái nắm đấm gấu đeo lên tay, Thẩm Hành Xuân che chắn cho An Viên quá kín kẽ, lần này gã tung nắm đấm gấu ra nhằm thẳng lên bụng Thẩm Hành Xuân.
Khi nắm đấm gấu sượt qua áo, Thẩm Hành Xuân đưa chân đá vào mắt cá Tề Minh, Tề Minh khuỵu xuống, An Viên nhặt đá trên đất lên ném vào người Tề Minh.
Bốn người đánh nhau quá ồn ào, rất nhanh đã thu hút mấy đứa trẻ mải chơi bịt mắt bắt dê trong nhà hầm trước đó đến xem
Thẩm Hành Xuân đè Tề Minh xuống, nắm đấm không ngừng hạ xuống mặt gã, Điền Tam bò dậy liền đá mấy cú lên lưng Thẩm Hành Xuân.
An Viên nhào vào từ đằng sau Điền Tam, tay chân cùng lúc đấm đá Điền Tam, dùng móng tay chưa cắt cào cánh tay gã.
Mặt Tề Minh đã bị đánh sưng húp vẫn độc mồm vô cùng, vẫn chỉ huy Điền Tam:
“Điền Tam, đi xử thằng nhãi, khống chế được thằng nhãi là Thẩm Hành Xuân sẽ nghe lời.”
Đáy mắt Thẩm Hành Xuân lay động, đấm thêm một quyền mạnh lên miệng Tề Minh, Tề Minh cảm giác cả mặt đã tê bì, một câu cũng không thốt lên nổi, đau đớn ối á mấy tiếng, mắt mũi đều ngập mùi máu tanh.
Thẩm Hành Xuân nhận ra, Tề Minh khi đánh dùng cái đầu, tâm địa tàn nhẫn ra tay hiểm độc, liều mạng mà đánh, Điền Tam chỉ giỏi cái mồm, chỉ cần làm Tề Minh khiếp vía, Điền Tam sẽ không dám tùy tiện hành động, tuy trong đầu cậu nghĩ vậy nhưng không dám dùng An Viên để thăm dò thật.
Cuối cùng cậu vẫn buông Tề Minh ra.
…
Nửa tiếng sau, thương binh Thẩm Hành Xuân đưa An Viên ra con sông nhỏ bên cạnh, rửa bụi trên mặt trên tay, rồi múc nước sông rửa vết thương trên cánh tay lúc cuối bị nắm đấm gấu của Tề Minh cứa phải.
An Viên ngồi xổm bên bờ sông, đợi Thảm Hành Xuân rửa xong mới nhấc cánh tay cậu lên xem, vết máu vừa rồi đã trôi sạch, miệng vết thương lại rỉ ra một giọt máu đỏ tươi.
Lúc cuối, khi Thẩm Hành Xuân đang đánh với Điền Tam, Tề Minh bò dậy đánh lén An Viên từ mé sườn, Thẩm Hành Xuân che cho An Viên, cánh tay liền bị nắm đấm gấu của Tề Minh cứa một đường dài.
“Anh, đau không?”
“Không đau.” Thẩm Hành Xuân lại lấy nước rửa, vết thương không đến nỗi sâu, chỉ là cứa rách da. “Lâu lắm chưa đánh nhau, hôm nay thắng rồi.”
An Viên lại đỡ lấy tay Thẩm Hành Xuân, cẩn thận từng li từng tí, thổi mấy hơi lên vết thương cậu.
“Thổi tí là hết đau thôi.”
Thẩm Hành Xuân và An Viên ngồi bên bờ sông trọn một buổi chiều, hai người không làm gì cả, cũng không mò tôm bắt cá, chỉ chọn một cây liễu rủ, nằm dưới tán liễu hóng mát.
Bên trên là sắc xanh la đà từ đậm đến nhạt của cây liễu, trên xanh lá là bầu trời lam nhạt.
Mãi tới khi mặt trời phía Tây gác núi, bốn bề dãy núi xa xa mênh mông hồng đỏ, lớp lớp mây vờn đỉnh núi cũng hắt màu đỏ tươi, Thẩm Hành Xuân mới dắt An Viên quay về, đi ngang qua xưởng ngói cũ, cố ý rẽ vòng, gió đêm hè thổi vào người, vạt áo cả hai bị gió thổi lật lên rồi hạ xuống.
Đã đi ra rất xa, ống khói của xưởng ngói càng ngày càng nhỏ sau lưng họ, Thẩm Hành Xuân nhớ đến chuyện vừa rồi, cười nói:
“Lúc mình về nhà nghỉ hè, không được kể bà mình đánh nhau với người ta đâu đấy, bà thể nào cũng mắng anh, xưởng ngói và bờ sông đều là chỗ trước đây bà không cho anh dẫn em đến.”
An Viên lấy mũi chân đá mấy viên đá nhỏ bên đường, nói:
“Không mắng anh đâu, là em muốn đến xưởng ngói chơi mà, bà muốn mắng cũng sẽ mắng em, hơn nữa, em sẽ không kể cho bà đâu.”
Cuộc hoảng loạn đầu tiên trong tuổi dậy thì của An Viên đã bị một trận đánh đấm đầy sóng gió chôn vùi xuống sâu thẳm.
Thứ hai, bạn cùng bàn mới của An Viên – Cảnh Bạch không đến trường, em hỏi giáo viên mới biết Cảnh Bạch đã xin nghỉ buổi sáng.
Cảnh Bạch lớn hơn em bốn tuổi, năm nay mười tám rồi, mười tám đáng lí là tuổi phải học cấp ba, nhưng vì hồi nhỏ sức khỏe cậu không tốt, đi học muộn mấy năm, nên vẫn luôn là đứa lớn nhất trong lớp.
Buổi chiều Cảnh Bạch đến, vừa đặt cặp sách xuống đã nghe An Viên hỏi:
“Xưởng ngói cũ có gì vui hả?”
“Hử? Cậu muốn đi xưởng ngói à?” Cảnh Bạch hỏi.
An Viên đáp:
“Tớ vừa đi thứ bảy rồi, ở xưởng ngói cũ chả có gì hết, chẳng vui tí nào.”
Cảnh Bạch nghe An Viên nói thế thì ngơ ra.
“Xưởng ngói cũ đúng là không vui mà, chỉ có một cái ống khói rách với mấy cái nhà hầm chưa sập thôi.”
“Vậy trước đó sao cậu lại nói xưởng ngói vui?” An Viên chau mày hỏi cậu.
Cảnh Bạch đơ hoàn toàn trước câu hỏi của An Viên.
“Tớ bảo cậu xưởng ngói cũ vui lúc nào?”
“Cậu không bảo tớ, cậu bảo Vương Khiết Nhiên thế, tớ nghe thấy.”
Vương Khiết Nhiên ngồi trước An Viên, nghe An Viên nhắc đến mình, dựa người vào sau, vai huých huých bàn An Viên.
Nó ngoái lại.
“Trò ngoan à, cậu đừng hỏi cái này.”
An Viên nghe vậy liền không vừa lòng, giọng điệu Vương Khiết Nhiên tràn đầy châm biếm.
Cảnh Bạch thấy An Viên đột nhiên sa sầm mặt, ngồi xuống dùng khuỷu tay chọt cánh tay An Viên.
“Cậu muốn biết bên đó có gì vui thật à?”
An Viên gật đầu.
“Muốn biết.”
“Vậy tớ hỏi cậu trước, cậu lớn chưa?”
“Tớ đã mười bốn rồi, chắc chắn là lớn rồi chứ.” An Viên cảm thấy câu hỏi của Cảnh Bạch hơi khó hiểu.
“Ý tớ là, cậu đã dậy thì chưa.”
“Tớ dậy thì hay chưa thì liên quan gì đến việc này?”
Vì lí do sức khỏe, mặt Cảnh Bạch rất trắng, không giống cái trắng của An Viên, cái trắng của cậu là màu trắng trông không khỏe mạnh lắm, nhưng bây giờ trên mặt lại đột nhiên ửng đỏ.
“Nếu cậu chưa dậy thì, tớ sẽ không nói với cậu, dậy thì rồi, tớ sẽ nói với cậu.”
“Dậy thì rồi, cậu nói đi.”
Cảnh Bạch lấy tay che nửa miệng, thấp giọng nói với An Viên:
“Chỗ xưởng ngói cũ ấy, buổi tối mới vui.”
“Buổi tối có gì vui?”
“Một tối nọ tớ vô tình đi qua xưởng ngói cũ, nhìn thấy hai nam.”
An Viên tiếp lời:
“Thứ bảy tớ với anh tớ đi cũng gặp hai nam, còn đánh một trận với bọn nó cơ, tay anh tớ còn bị nắm đấm gấu của bọn nó rạch phải.”
Cảnh Bạch cười, nói:
“Không phải đánh nhau, hai người nam đấy ở trong nhà hầm làm chuyện ấy cơ.”
“Chuyện gì?” An Viên không hiểu.
Cảnh Bạch nhìn em nhướng mày.
“Không phải cậu nói cậu đã dậy thì xong rồi à? Không hiểu hả?”
Buổi trưa Thẩm Hành Xuân tan học đến đón An Viên sang nhà ăn trường cậu ăn cơm, không biết vì sao, An Viên nhìn Thẩm Hành Xuân, trong lòng đã hiểu được đại khái “chuyện ấy” Cảnh Bạch nói là chuyện gì, em lại không khỏi hồi tưởng giấc mơ đêm nọ.
An Viên không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Hành Xuân, chỉ như trước, cúi đầu đi cạnh cậu.
Thật ra trường cấp hai cũng có kí túc xá và nhà ăn, nhưng vì hai trường gần nhau, An Viên muốn ăn cùng Thẩm Hành Xuân, nên trưa nào cũng sang nhà ăn trường cấp ba ăn.
Vu Dương cũng ở đó, bởi vì chỗ tranh ảnh trong cặp Thẩm Hành Xuân kia, lần này An Viên thấy cậu cũng chỉ liếc một cái, đến một tiếng “anh Dương” cũng không gọi.
Vu Dương không hề chú ý đến những tiểu tiết này, vẫn luôn miệng gọi Tiểu Viên nhi đến là thân thiết.
Lúc ăn cơm An Viên vẫn cúi đầu, rất nhanh đã ăn hết cơm trong bát, Vu Dương và Thẩm Hành Xuân đang bàn kế hoạch nghỉ hè.
“Nghỉ hè đi đâu chơi không?” Vu Dương hỏi Thẩm Hành Xuân.
“Không đi.” Thẩm Hành Xuân đáp. “Tao với Tiểu Viên nhi về thôn, trong nhà còn một đống việc đang chờ kìa.”
Vu Dương gật đầu, biết ngay Thẩm Hành Xuân sẽ không đi chơi, nói tiếp:
“Không phải tao muốn hỏi đâu, là Từ Hinh Đình nhờ tao hỏi mày đấy.”
An Viên chợt ngẩng đầu lên.
“Từ Hinh Đình là ai ạ?”
“Chính là cái bạn nhờ anh giảng bài toán thứ sáu tuần trước lúc em sang tìm anh ấy.” Thảm Hành Xuân đáp.
“À…” An Viên lại cúi xuống. “Lần này anh nhớ được tên người ta rồi à?”
“Đã mấy ngày rồi, đương nhiên phải nhớ chứ.” Thẩm Hành Xuân gắp một miếng thịt từ bát mình vào khay An Viên.
An Viên nhìn cánh tay vươn qua của Thẩm Hành Xuân, bắt lấy cổ tay cậu:
“Tay anh còn đau không?”
Thẩm Hành Xuân xoay cánh tay cho em xem.
“Hết đau rồi, đã kết vảy rồi này.”
“Liệu có để lại sẹo không?” An Viên thấy vảy một chỗ đã bong ra, màu sắc nhạt hơn một chút với làn da hơi ngăm bên cạnh. “Anh đừng cạy ra đấy.”
“Không để lại sẹo đâu.” Thẩm Hành Xuân nói. “Anh không cạy, với cả để lại sẹo cũng đâu sao, cũng có phải con gái đâu, không sợ.”
Vu Dương nhìn Thẩm Hành Xuân, lại nhìn An Viên, nhớ đến em trai mình, bùi ngùi vô cùng:
“Đại Xuân, anh em mày thân thiết thật đấy, nếu thằng em tao bằng một nửa Tiểu Viên nhi thì tốt rồi, ngày nào nó cũng đánh tao, sẹo trên người tao đều từ lúc đánh nhau với nó mà ra đấy, đúng là không so được không so được, so với Tiểu Viên nhi tao tức chết mất, Tiểu Viên nhi thật tốt với anh em.”
An Viên lập tức buông tay Thẩm Hành Xuân ra, cúi đầu bỏ miếng thịt Thẩm Hành Xuân gắp cho em vào miệng, nuốt xong rồi nói:
“Thẩm Hành Xuân là anh em…”
Dứt lời, An Viên thấy hơi mông lung, nói tiếp một câu:
“Anh em tốt với em nên em cũng tốt với anh.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook