Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui
Chương 79: Vẫn là chuyện cũ

Vẫn là chuyện cũ

Mười bảy tuổi Viên Thụy từng thổ lộ ba lần với Mạnh Lai, lần đầu tiên là một ngày trước khi trận chung kết bóng rổ khối diễn ra, Mạnh Lai từ chối cậu, cậu buồn bã đem 10 lon nước ngọt để dành uống hết một hơi, ngày hôm sau bị tiêu chảy không thể thi đấu, Mạnh Lai một mình chiến đấu thua trận, liền đen mặt dùng sức vỗ đầu cậu một cái, cậu đau bụng cả đêm chân đã nhũn, bị đánh trực tiếp trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh.

Chờ cậu tỉnh lại, người đã nằm trong phòng y tế, Mạnh Lai mồ hôi đầm đìa ngồi bên cạnh tức giận mắng cậu: “Cậu có bị đần không? Bị bệnh tại sao không xin phép nghỉ? Còn đứng giữa sân bóng phơi nắng!”

Sau đó bộ dạng Mạnh Lai vẫn giống như không có chuyện gì xảy ra, trước kia đối xử với cậu như thế nào, thì nay vẫn như thế ấy. Viên Thụy trái lo phải nghĩ, cảm thấy nhất định là do cách cậu thổ lộ không đủ chân thành, thế cho nên Mạnh Lai căn bản không có xem chuyện cậu thích hắn là thật.

Lần thổ lộ thứ hai, xảy ra trước kỳ nghỉ hè, Viên Thụy vắt hết óc viết một bức thư tình, nhân lúc nghỉ giữa tiết lén kẹp vào trong quyển vở trên bàn Mạnh Lai, sau đó vừa xấu hổ vừa khẩn trương chờ Mạnh Lai trả lời, chờ từ sáng tới trưa, lại từ trưa tới chiều, cuối cùng lúc vào tiết cuối, Mạnh Lai ôm một chồng tài liệu “Cảnh tượng nghỉ hè mọi người không bao giờ muốn thấy” vừa photo ra phát cho cả lớp, ngày cuối cùng trước khi nghỉ hè, bầu không khí lớp vô cùng sôi động, đang nói chuyện cãi nhau ầm ĩ khắp nơi, mọi người đột nhiên yên tĩnh lại.

Viên Thụy vẫn chưa hiểu tình huống gì đang xảy ra, bạn cùng bàn liền chỉ chỉ lên một trang trong xấp tài liệu, cậu kỳ quái nhìn sang, thấy mấy chữ viết tay “Bạn học Mạnh Lai thân mến” của mình, cậu lập tức đơ người.

Đứng ở trên bục giảng chuẩn bị thông báo, Mạnh Lai cũng đơ người.

Ngoài cửa tiếng ve đánh trống reo ca, trong phòng lặng ngắt như tờ.

Sau đó cả lớp được phóng thích nghỉ sớm, Viên Thụy chăm sóc mẹ đang bệnh, bạn học tìm cậu đi chơi cậu đều nhã nhặn từ chối không đi, lén gọi điện thoại cho Mạnh Lai một lần, người ta nhận, cậu lại cà lăm không biết nên nói cái gì, đành phải giả bộ hỏi bài tập làm như thế nào, Mạnh Lai vậy mà thật sự nghiêm túc chỉ cho cậu, không nhắc tới chuyện thư tình kia một chữ.

Mạnh Lai không muốn nhắc, Viên Thụy càng không dám nhắc.

Cậu rất hối hận vì đã viết bức thư tình kia, rất hối hận vì không chịu nhìn kỹ quyển vở đó là gì, Mạnh Lai nhất định là cảm thấy rất mất mặt rất tức giận, chỉ là biết kiềm chế mới không có đánh cậu, hiện tại còn chỉ cậu giải đề vật lý.

Xem ra là uyển chuyển từ chối a.

Mạnh Lai rất được con gái thích, cũng rất thích trêu đám con gái, hẳn là thẳng nam.

Viên Thụy lúc mới bắt đầu thích thầm người ta, trên cơ bản không hề muốn thổ lộ, là Tác Duyệt nói với cậu “Trên đời không có thẳng nam”, lúc đó cậu còn suy nghĩ nghiêm túc, cậu cũng quá khôi hài rồi, sao lại đi tin tưởng một học sinh tiểu học? Cho dù có thông minh đọc sách nhiều đi chăng nữa thì Tác Duyệt cũng chỉ mới lên lớp năm a.

Cậu suy nghĩ thật lâu, quyết định về sau sẽ tiếp tục thích thầm Mạnh Lai, không nói ra, cũng không biểu hiện ra ngoài, nếu có ai hỏi bức thư tình kia, cậu sẽ nói chỉ là đùa hơi lố, Mạnh Lai không ghét cậu cậu đã mừng lắm rồi.

Kỳ nghỉ hè buồn chán dài đằng đẳng qua đi, Mạnh Lai vẫn hào quang vạn trượng được mọi người bầu làm lớp trưởng học bá, cậu thì vẫn tiếp tục làm tiểu trong suốt thành tích trung bình tính cách hướng nội, lên cao trung chương trình học căng thẳng, không còn trận đấu bóng rổ nào nữa, chỗ ngồi của bọn họ cách rất xa, giống như hai đầu sông ngân hà, không cùng xuất hiện, cũng không thể trao đổi.

Khai giảng xong sẽ tới tiết thể dục, thầy giáo sau khi cho tập xong thì để mọi người tự do vận động, có bạn học rủ Viên Thụy đi chơi bóng rổ, cậu ở xa xa nhìn thấy Mạnh Lai ngồi trên sân bóng rỗ cột dây giày liền từ chối, chạy đi tìm một nam sinh khác chơi đá banh, đồng đội nói cậu dáng cao tay dài, phái cậu vào vị trí thủ môn mà không ai muốn vào, thủ môn đối diện là một bé mập đứng bất động nặng 180 cân.

Cậu thủ môn cả buổi mà bóng không một lần bay tới, cậu dứt khoát ngồi xuống bãi cỏ nghỉ ngơi, một lát sau lại bắt đầu chạy lung tung.

Gần đây chuyện vui nhất là bệnh tình của mẹ đã có chuyển biến tốt, không phải tiếp tục nằm viện nữa, có thể trở về nhà nghỉ ngơi, mấy ngày nữa là thi rồi, lần này cậu phải cố gắng thi thật tốt, mẹ nhất định sẽ vui, chú Tác cũng sẽ vui, chú ấy đối với mẹ tốt lắm, chăm sóc vô cùng cẩn thận, là một người tốt, hay là đổi giọng gọi chú ấy là ba đi?

“Viên Thụy!”

Nghe có người gọi mình, cậu quay đầu.

Mạnh Lai đứng trên đường băng huơ huơ tay vẫy cậu, hỏi: “Uống nước giải khát không?”

Tim cậu đập có chút nhanh, dừng vài giây mới nói: “Không uống, cám ơn a.”

Mạnh Lai đứng ở đó không nhúc nhích.

Viên Thụy cho là hắn không nghe rõ, nói to lên: “Tớ không uống.” (Đậu: do thời học sinh nên Đậu để xưng hô như vậy)

Mạnh Lai bước tới phía cậu.

Viên Thụy không chút suy nghĩ vội vàng đứng lên, liên tục khoát tay nói: “Không uống không uống, thật mà.”

Mạnh Lai tới gần, khoác vai cậu nói: “Cậu đi theo tớ.”

Viên Thụy đi vài bước mới kịp phản ứng, một phát bắt lấy cây cột khung thành, nói: “Tớ còn phải làm thủ môn!”

Tay Mạnh Lai vẫn còn đặt ở trên vai cậu, không nhịn được nói: “Bọn họ đá quá tệ, căn bản không đá vào khung thành, không cần phải thủ, cậu đừng ôm nữa, buông tay.”

Trước kia mỗi lúc bọn họ chơi bóng rổ cùng nhau, Mạnh Lai đi căn-tin mua nước ngọt mời mọi người uống thường xuyên lôi Viên Thụy theo làm tùy tùng phụ xách nước, những lần như vậy Viên Thụy đều vô cùng cao hứng. Nhưng cậu hiện tại một chút cũng không muốn đi cùng Mạnh Lai, cậu nói: “Tớ thật sự không muốn uống, bằng không thì tớ mời cậu uống a, nhưng chỉ có thể mời một mình cậu, tớ chỉ có 5 đồng.”

Lông mày Mạnh Lai giãn ra, có chút vui vẻ nói: “Đi, cậu mời tớ, đi, đi mua chung đi.”

Nhưng Viên Thụy vẫn nắm lấy cây cột không buông, tay kia từ trong túi áo đồng phục móc ra 5 đồng, đưa tới nói: “Cho cậu, tự cậu đi mua, tớ còn phải thủ thành.”

Mạnh Lai: “…”

Viên Thụy bị Mạnh Lai câu cổ siết đau, một bên giãy dụa “Tớ không muốn đi tớ muốn thủ thành” một bên bị kiên quyết kéo đi.

Sau lưng một quả bóng bay tới, “Đông” một tiếng trúng vào cột khung thành rồi dội ngược lại, thật sự không đá vào được.

Ở căn-tin mua nước, Viên Thụy đưa tiền cho ông chủ, nói: “Một lon nước ngọt.”

“Đừng keo kiệt như vậy.” Mạnh Lai nói, “Tớ mời cậu uống.”

Viên Thụy đem 2 đồng rưỡi gấp lại chỉnh tề bỏ vào trong túi áo, nhỏ giọng nói: “Không phải keo kiệt, tớ đã uống đủ rồi.”

Mạnh Lai liếc cậu một cái, trong đáy mắt có chút thất vọng.

Từ trong căn-tin đi ra, Viên Thụy nói: “Tớ về thủ môn, cậu uống hết thì về, bằng không bọn họ lại đỏ mắt, cậu phải mời lại bọn họ.”

Mạnh Lai ngữ khí không tốt trả lời: “Tớ cam tâm tình nguyện mời, bọn họ lại không uống.”

Viên Thụy: “…”

Cậu ý thức mình nói sai, vội vàng giải thích nói: “Tớ không phải có ý đó, chỉ là có một lần tớ uống quá nhiều, thật sự đã uống đủ rồi, không phải giống như đã đủ rồi kia, không phải nói cậu không tốt, không phải, cậu có tốt hay không cũng không thành vấn đề, cậu rất tốt, cũng không phải, dù sao tớ hiện tại đã không thể uống nỗi nước ngọt nữa, cũng tại vì cậu mua cho tớ quá nhiều… Không phải cậu mua quá nhiều, là tớ uống quá nhiều.”

Mạnh Lai: “… Cậu đến cùng là đang nói cái gì?”

Viên Thụy: “…”

Cậu muốn khóc, cậu cũng không biết mình đang nói cái gì.

Mạnh Lai nhìn cậu, không biết đang suy nghĩ gì, đổi tay cầm lon nước ngọt, nói: “Tớ uống xong thì về, cậu cũng không được đi… Bọn họ đều thấy cậu đi cùng tớ, lúc về phải về chung.”

Viên Thụy nghĩ thầm, logic quá vậy?!

Mạnh Lai nói: “Ra hoa viên đi a, bên đó không có người, bằng không bị giáo viên nào thấy sẽ tưởng hai chúng ta trốn học.”

Viên Thụy lại nghĩ, thì đang trốn học còn gì, cúp tiết thể dục còn không phải trốn học sao?

Thế nhưng chân của cậu hoàn toàn không nghe lời não bộ…, không tự chủ được muốn đi theo Mạnh Lai.

Trời đã vào thu, được ngay dịp hoa tử đằng nở, từ trên giá đỡ rủ xuống, treo lủng lẳng như những chiếc chuông gió màu tím.

Viên Thụy ngẩng mặt lên nhìn hồi lâu, Mạnh Lai hỏi: “Cậu thích hoa?”

Cậu nói: “Mẹ tớ thích.”

Mạnh Lai đứng bên cạnh cậu, cũng ngẩng đầu lên nhìn hoa.

Có thể mơ hồ nghe được bên trong lớp nào đó đang đọc bài tiếng Anh.

Đồng phục đơn bạc của hai người bị gió thổi phấp phới…, trên giàn hoa cũng rơi xuống mấy cánh hoa, gió đưa nhẹ qua bãi cỏ, sinh mệnh màu xanh lá đung đưa nhẹ nhàng, mềm mại mà chan chứa.

Mạnh Lai liếm môi dưới, nói: “Tớ nghĩ…”

“Cậu uống nhanh đi a.” Viên Thụy hối thúc nói, “Mọi người còn chờ tớ về thủ môn.”

Mạnh Lai ngừng lại một lúc, giống như bị nhụt chí hụt hơi, nói: “Cậu không muốn ở một mình với tớ sao?”

Viên Thụy nghĩ thầm, sao lại không muốn, rất rất muốn đó!

Mạnh Lai nói: “Tại sao khai giảng lâu như vậy rồi, cậu cũng không thèm chủ động nói với tớ một câu?”

Viên Thụy trong lòng chấn động, cà lăm: “Chỗ ngồi của tớ, xa cậu, xa quá xa.”



Mạnh Lai nói: “Học kỳ trước cũng ngồi như vậy, cậu cũng ra cuối lớp tìm tớ, tại sao học kỳ này thì không?”

Viên Thụy càng cà lăm hơn, nói: “Tại, tại vì học, học quá căng thẳng, không có thời gian đi quãng đường xa như vậy.”

Mạnh Lai: “…”

Hắn đột nhiên nói: “Không phải vì bức thư tình kia? Tớ còn tưởng tại vì nó.”

Viên Thụy giả ngu nói: “Cái gì thư tình? Tớ không có viết bức thư tình nào.”

Mạnh Lai chậc chậc nói: “Còn nói luôn mơ thấy tớ, hiện tại lại còn nói không có viết.”

Viên Thụy lập tức xấu hổ, cãi chày cãi cối: “Mới không có mơ thấy đâu! Tớ viết chơi thôi.”

Mạnh Lai: “… Chơi vui không?”

Viên Thụy hơi sợ, Mạnh Lai có phần nghiêm túc, cho tới bây giờ chưa từng thấy hắn nghiêm túc như vậy, nhất định là còn để ý chuyện lần trước cả lớp đều thấy bức thư đó, lại nói, cậu cũng chỉ mới yên lặng áy náy tự kiểm điểm, trên cơ bản vẫn chưa đi xin lỗi Mạnh Lai đàng hoàng, xin lỗi người ta a.

“Thật xin lỗi.” Cậu cảm thấy mình cần phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình, dứt khoát không bịt tai trộm chuông nữa, thành khẩn nói, “Tớ bối rối quá, không để ý quyển vở đó cậu sẽ dùng làm tài liệu photo, làm hại cậu mất mặt trước mọi người, đều là lỗi của tớ, thật xin lỗi.”

Cậu cúi đầu không dám nhìn Mạnh Lai, chỉ nghe Mạnh Lai nói: “Cậu không cần xin lỗi, tớ chỉ muốn hỏi cậu, viết xong thư tình là không cần chịu trách nhiệm sao? Suốt hai tháng nghỉ hè, chỉ gọi có một cú điện thoại, lại còn hỏi đề vật lý, chẳng lẽ cậu nghĩ giả bộ như không có chuyện gì là chuyện gì cũng chưa từng xảy ra sao hả?”

Viên Thụy mím môi, nhỏ giọng nói: “Vậy làm sao cậu mới tha thứ cho tớ?”

Mạnh Lai hỏi ngược lại: “Cậu đã chuẩn bị gì để tớ tha thứ cho cậu?”

Viên Thụy có chút khó chịu, nửa ngày sau mới nói: “Tớ sau này sẽ không làm phiền cậu nữa, sẽ không viết thư tình cho cậu, sẽ không điện thoại cho cậu, sẽ không hỏi cậu đề vật lý, cũng sẽ không nói cho người khác biết tớ thích cậu, tuyệt đối sẽ không để cậu mất mặt lần nữa, tớ cam đoan.”

Mạnh Lai nhíu mày nói: “Thích tớ đã là quá khứ rồi sao? Hiện tại không thích tớ nữa?”

Viên Thụy ngẩng đầu nhìn cậu, lại cúi đầu xuống, lại ngẩng đầu nhìn, lại nặng nề cúi xuống, cứ như vậy mấy lần, vành mắt bắt đầu đỏ lên.

Mạnh Lai: “… Không cho phép nhìn, nói chuyện.”

Viên Thụy cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Thích thầm cũng không được sao? Thật sự sẽ không nói cho ai biết mà.”

Mạnh Lai há to miệng, một lát sau mới nói: “Cũng không nói cho tớ biết?”

Viên Thụy kinh ngạc ngẩng đầu lên, một đôi mắt đen ngập nước.

Mạnh Lai nhìn cậu cười, nói: “Không nói cho người khác biết, nhưng phải nói cho tớ biết, bằng không thì không cho phép cậu thích.”

Viên Thụy: “…”

Mạnh Lai bật nắp nước ngọt, ừng ực ừng ực mấy ngụm uống sạch, tiện tay ném cái lon ra sau lưng.

Viên Thụy mắt nhìn theo đường parabol, cái lon rớt xuông, tưng lên rồi lại rớt xuống, nói: “Muốn ném thì vào thùng rác.”

Mạnh Lai không có để ý đến cậu, chỉ đối diện nhìn cậu, không biết là do uống nước ngọt quá nhanh, hay là vì nguyên nhân khác, mà lồng ngực hắn phập phồng kịch liệt.

Viên Thụy phát giác không giống lắm, nhưng lại không biết không giống ở đâu.

Mạnh Lai bước tới gần cậu, cách nửa bước.

Khoảng cách quá gần rồi! Cậu vội co lại lùi ra sau.

Tay phải Mạnh Lai nhanh chóng đưa ra, ôm hông cậu, ngăn cản cậu lui về phía sau.

Động tác thân mật lại ái muội này khiến cho hai cái thiếu niên đều ngây ngẩn cả người.

Viên Thụy sững sờ hỏi: “Cậu, cậu làm gì?”

Mạnh Lai rất nhanh nở nụ cười, nói: “Không phải ở trong thư tình nói luôn mơ thấy tớ sao? Mơ thấy cái gì?”

Viên Thụy: “…”

Mạnh Lai lại áp sát vào, nói khẽ: “Có phải như vậy hay không?”

Viên Thụy đột nhiên mở to mắt.

Môi Mạnh Lai đang dán trên môi của cậu.

Bỗng có một cơn gió, giàn hoa tử đằng trên đỉnh đầu phất phới rơi xuống những cánh hoa.

Nụ hôn đầu của người khác như thế nào, Viên Thụy không biết, nhưng nụ hôn đầu của cậu chỉ mới chạm môi, còn chưa kịp thế nào đã bị chủ nhiệm giáo vụ bắt được.

Nhìn biểu cảm của chủ nhiệm, hiển nhiên càng kinh hãi hơn cậu, chỉ nói nửa câu “Hai đứa đang làm gì” sau đó cánh tay chìa ra như bị điểm huyệt.

Mạnh Lai đẩy Viên Thụy một cái, nói: “Cậu chạy mau, thầy nhất định không nhận ra cậu.”

Viên Thụy không chịu, hôn cũng hôn rồi, đương nhiên có nạn phải cùng chịu.

Mạnh Lai cau mày nói: “Ông ấy quen mẹ tớ, sẽ không làm khó dễ tớ, cậu đi đi a.”

Viên Thụy liền chạy đi, chạy trở về sân bóng ngồi dưới khung thành, mới thầm nghĩ, lạm dụng quyền hành rất giỏi a! Hai người hôn tại sao chỉ có một người phải chạy? Ah! Hôn rồi! OH MY GOD!!!

Nhiều năm sau, cậu còn có thể nhớ lại lúc cậu ở dưới khung thành vui sướng lăn qua lộn lại, bộ dáng bé mập ở đối diện không lo thủ môn chỉ lo nhìn cậu, bị bóng đá đập vào mặt bổ nhào xuống đất.

Cũng là nhiều năm về sau, cậu mới biết được, khi đó bị chủ nhiệm bắt gặp không phải là không bị ảnh hưởng, quan hệ sử dụng không được, chủ nhiệm đảo mắt đã mật báo cho mẹ Mạnh Lai.

Mà giờ này khắc này, mẹ Mạnh Lai đang ở trong điện thoại nói cho cậu biết: “Mạnh Lai đối với con là thật tâm, sau này lúc biết rõ ta lừa nó, nó chỉ muốn quay lại tìm con, lúc đó nó đang học nghiên cứu sinh, lại bỏ giữa chừng, xin đi châu Âu học, muốn đi tìm con, khi nó trở về, nghe ngóng mới biết được con chỉ học Đại học sau đó liền đi làm người mẫu, nhưng có thể là đi Mỹ, cũng có thể là châu Âu, không ai biết rõ đến cùng con đang ở đâu.”

Viên Thụy: “…” Mấy năm cậu ra nước ngoài học, mới đầu là vì mất mẹ cộng thêm ly hương, rất hướng nội, khẩu ngữ không tốt, thành tích cũng không, không thể hòa đồng, về sau làm công việc người mẫu, ngày càng bận rộn không có cơ hội giao tiếp xã hội, ở Sydney 4 năm, cũng không có bạn bè nào.

Dương Lộ nói: “Lúc tuyệt giao với ta, nó không có tài chính, không có khả năng đi khắp thế giới tìm con, chỉ có thể hạ quyết tâm vừa đi học vừa đi làm, tìm kiếm nghĩ cách tiết kiệm tiền mua vé máy bay giá rẻ, đến nơi có khả năng tìm thấy con.”

“Tại sao không trực tiếp tới nhà em ấy hỏi? Ba em ấy, em gái em ấy, trong nhà em ấy cũng không phải không có người.” Trịnh Thu Dương hừ lạnh một tiếng, chất vấn, “Nếu thật sự muốn tìm, sao có thể tìm không thấy?”

Mạnh Lai ngữ khí bình bình nói: “Làm sao hỏi? Nói với chú và em gái cậu ấy, xin chào, cháu là người khi đó cùng Viên Thụy yêu sớm, khiến mẹ cháu tìm tới nhà, gián tiếp hại chết mẹ Viên Thụy sao?”

Trịnh Thu Dương: “…”

Mạnh Lai nói: “Kỳ thật lúc tôi tìm cậu ấy, cũng biết chúng tôi không còn khả năng cũng không có kết quả, tôi chỉ là không cam lòng, tôi chỉ là muốn ở trước mặt cậu ấy hỏi…”

Hắn cũng không biết hắn sẽ hỏi cái gì, Trịnh Thu Dương cũng không có hỏi.

“Bốn năm trước, tôi lấy được học vị trở về nước, rốt cục lấy được tin tức của cậu ấy, cậu ấy lúc đó đang tham gia cuộc thi tuyển người mẫu Bắc Mĩ, tôi đuổi tới đó rất nhanh, lúc đến đó vừa lúc đang công bố xếp hạng, cậu ấy hiện tại và bộ dạng năm đó một chút cũng không thay đổi, hỉ nộ ái ố đều thể hiện hết lên trên mặt, 12 người được tiến vào trận chung kết, cậu ấy đứng thứ 13, người đã đi hết, chỉ còn cậu ấy ngẩn người đứng đó. Tôi nhìn cậu ấy thật lâu, cho là cậu ấy đang thương tâm, rất muốn đi an ủi cậu ấy, nhưng đột nhiên cậu ấy lại cười rộ lên, không biết nghĩ tới chuyện gì vui, rút một cành hoa trong bó hoa bên cạnh, cầm hoa đi ra.” Mạnh Lai cười cười, nói, “Tôi đi theo cậu ấy, thấy cậu ấy đưa đóa hoa đó cho một người mẫu nam bị loại khác, về sau mới phát hiện, lúc đó cậu ấy đang đơn phương một người, là một thẳng nam.”

Trịnh Thu Dương đột ngột hỏi: “Có thuốc lá không?”

Mạnh Lai lấy gói thuốc ra, định ném cả gói qua, Trịnh Thu Dương nói: “Một điếu thôi.”

Mạnh Lai liền rút một điếu ném cho hắn, cũng rút cho mình một điếu, bật lửa xong lại ném qua.

Trịnh Thu Dương đốt thuốc xong lại chỉ kẹp ở ngón giữa, nói ra: “Cậu phát hiện em ấy không chờ cậu, hơn nữa còn là củ cải hoa tâm, nên buông tay?”

Mạnh Lai hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy cậu ấy hoa tâm sao?”

Trịnh Thu Dương không đáp, chỉ nói: “Trừ phi tôi chết đi, bằng không em ấy tuyệt đối sẽ không thay lòng đổi dạ.”

.:.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương