Viên Mãn
-
Chương 46: Liên tục không ngừng
Tư liệu ở bên trong rất nhiều, nhưng đã được phân loại hệ thống, có một tập file đặt tên là Thương mại máy móc Quỳnh Kỳ, tay Lương Ngữ Hinh run run, vẫn còn chưa làm xong chuẩn bị tâm lý đã chạm mở ra.
7 năm rồi, 6 chữ này vốn dĩ nên mất đi vĩnh vĩnh sẽ không xuất hiện lại cùng với sự qua đời của bố mẹ, lại lần nữa nhìn thấy, quen thuộc đến vậy, từ nhỏ được bố ôm ngồi lên trên chiếc xe nâng rất lớn cũng chẳng sợ hãi chút nào, sau này, bố nói, xe nâng bán rất tốt, lại sau này nữa, gia đình có công ty, mặt bằng vào lúc đó vẫn chưa có giá trên trời giống như bây giờ, khi kinh tế phát triển nhanh như bay, xã hội không ngừng xây dựng có nhu cầu cao về công cụ khoa học kĩ thuật cỡ lớn cỡ nhỏ, công ty từng bước từng bước mở rộng, nhưng trong một giai đoạn lặng lẽ mà dừng lại muốn phát triển lên.
Lương Ngữ Hinh cảm thấy trái tim của mình đang chảy máu, rách ra rất đau cảm thấy như bị đâm vào, thậm chí cô đến khóc cũng không khóc ra được.
Lục Hạo ở trong thư phòng đứng ngồi không yên, thực ra, anh có thể đi vào, thực ra, anh có thể ôm lấy em, nhưng mà, anh muốn em đến tìm anh, không rời xa được anh, biết được anh vẫn luôn ở đây.
Chầm chậm, cửa thư phòng được mở ra, một đường hé rất nhỏ, Lương Ngữ Hinh đứng ở đó, lặng lẽ bước vào trong một bước, do dự, hai tay ôm lấy trái tim.
Lục Hạo đứng lên, mạnh mẽ kéo người vào trong lòng, ôm lấy thật chặt, cho cô sức lực.
“Hạo!” Một tiếng than khóc, là sự đau thương của Lương Ngữ Hinh.
“Anh đây.” Lục Hạo khẽ giọng an ủi.
“Bố em… bố… em…” Lương Ngữ Hinh nôn nóng muốn nói gì đó, nhưng càng nôn nóng thì giọng càng không rõ.
“Chầm chậm nói, anh đang nghe.” Lục Hạo ôm người ngồi xuống, vuốt tóc của cô từng cái từng cái.
Lương Ngữ Hinh gian nan thốt ra một câu: “Em giết họ rồi!”
Một khuôn mặt, rúm ró căng đỏ đau đớn, cực kì đau khổ, Lục Hạo cảm thấy, thời khắc này sẽ bị bốc hơi.
“Không phải em, Tiểu Ngữ, không phải là lỗi của em.” Giọng nói kiên định của Lục Hạo giống như là thuốc ngủ, có hiệu lực áp chế được sự hối hận trong lòng của Lương Ngữ Hinh.
“Là… lỗi của em.” Lí nhí giống như là khi trẻ con nhận lỗi, “Em sai rồi, đều là lỗi của em…”
Lục Hạo thấy khó chịu, trái tim giống như bị người ta xé ra đau không thở nổi, nhưng có đau hơn nữa, bọn họ đều phải kiên cường.
“Tiểu Ngữ… đó là ngoài ý muốn.”
“Không!” Lương Ngữ Hinh lắc đầu, mái tóc dài hơi rối, Lục Hạo phí tâm sức vuốt lại thẳng cho cô.
“Báo cáo khám nghiệm tử thi anh xem qua rồi.” Lục Hạo nói.
Lương Ngữ Hinh hoảng hốt ngẩng đầu, như thế này đã nói thông rồi, anh vẫn luôn biết, anh vẫn luôn không ép em, anh vẫn luôn đợi em.
Nhưng mà, em phải sám hối thế nào? Em phải rửa hết máu trên tay như thế nào?
Lục Hạo nắm lấy tay của cô hợp lại, “Rất trong sạch, Tiểu Ngữ em rất trong sạch.”
Anh luôn luôn có thể biết Lương Ngữ Hinh đang nghĩ gì, đang sợ gì.
“Không phải… Lục Hạo… bố mẹ… chết rồi, em quay về… bọn họ… không… ngủ dậy… em…” Lương Ngữ Hinh hoảng hốt nói ngắt quãng, buổi sáng giống như ác mộng đó không muốn hiện lên trong kí ức nữa, giống như là mang theo máu, rất tanh.
“Tiểu Ngữ, chầm chậm nói, anh đang nghe.” Lương Ngữ Hinh đau đớn nhiều thế nào, Lục Hạo đều có thể cảm nhận được.
Lương Ngữ Hinh dựa vào trong lòng Lục Hạo cảm thấy yên ổn, cô bắt đầu chầm chậm thuật lại tất cả mọi chuyện lúc đó, dần dần, hình môi bắt kịp theo, nói chuyện đã trở nên lưu loát: “Buổi tối, bố… về nhà nói… công ty phá sản, nói… xin lỗi em và mẹ, vốn dĩ bố rất buồn bã, nhưng mẹ chẳng hề bận tâm chút nào, bà an ủi bố, tình cảm của hai người vẫn luôn rất tốt, từ trước đến nay em chưa từng nhìn thấy hai người bọn họ cãi nhau, ba người chúng em ôm lấy nhau. Lục Hạo, là em, bếp ga là em dùng cuối cùng, đó là lần đầu tiên em nấu mì cho bố mẹ, bố còn nói rất ngon…”
Lục Hạo nhắm mắt lại, nghĩ ngẫm một gia đình như vậy, trên người cõng một món nợ lớn như vậy, không trách cứ nhau, quây quần bên nhau cùng ăn mỳ con gái nấu, bắt đầu lại từ đầu.
Tuy tiền không phải là vạn năng, nhưng trong cuộc sống của Lục Hạo, từ trước đến nay chưa từng phải buồn phiền vì tiền, cứ coi như là khi còn nhỏ bị Lâm Tịch tịch thu tiền tiêu vặt, cũng vẫn là có thể lấy được một phần từ trong tay của Tông Chính Hạo Thần hoặc Đại Pháo, sau khi lớn lên thì học đầu tư, trước là cổ phiếu sau là bất động sản, trong mấy năm anh còn chưa vào cơ quan, vừa làm nghiên cứu vừa đầu tư, căn hộ đưa Lương Ngữ Hinh đến cũng là tự mình đứng tên.
“Hôm đó bố nói: Không sao cả, chúng ta trả tiền từng chút từng chút, sự việc rồi sẽ qua đi.” Lương Ngữ Hinh nắm chặt lòng bàn tay, bố không nản chí, ông rất kiên cường muốn tiếp tục đứng lên.
Có lúc, Lục Hạo cảm thấy may mắn vô cùng, may quá, may là em không ở nhà, may mà buổi tối hôm đó em ra ngoài, nếu như không phải như vậy, anh biết làm thế nào đây? Lương Ngữ Hinh nếu như em chết đi vào lúc anh bỏ lại em một mình thì anh phải làm như thế nào đây?
Lục Hạo ôm lấy thân thể ấm nóng trong lòng, cảm kích, đồng thời cho rằng, kẻ gây ra sự việc này kia, những kẻ đó, đều phải xuống địa ngục.
Hơn nữa, những kẻ khốn nạn khiến Lục Hạo anh sợ hãi chết đi được kia, tất cả đều không thể buông tha.
“Hôm đó tuy em cười an ủi bố, nhưng vẫn rất chán nản, anh đi rồi, nhà em cũng sắp mất rồi, em muốn ra ngoài đi một chút, em cầm chìa khóa đi đến nhà anh, Lục Hạo khi đó anh không ở nhà em chỉ một mình nằm trên sofa thẫn thờ, vạch kế hoạch là khi không có tiết học thì ra ngoài làm thêm, em cảm thấy, tuy không biết, nhưng em có thể học.”
Lục Hạo không có cách nào tưởng tượng nổi Lương Ngữ Hinh của 7 năm trước kia làm sao có thể ra ngoài làm thêm? Từ nhỏ đến lớn cô được nuôi dưỡng yêu thương giống như công chúa, xe đưa xe đón, quần áo hàng hiệu, nói chuyện, thích đọc sách, làm thêm? Không phù hợp chút nào!
“Vì sao không gọi điện thoại cho anh?” Tuy Lục Hạo hỏi như thế này, nhưng câu trả lời anh đã biết.
Cô gái mạnh mẽ này, chắc chắn là đang nghĩ cách phải nỗ lực kiếm tiền khi anh quay về có thể cười mà đối mặt.
Lương Ngữ Hinh nghĩ lại buổi tối hôm đó, cô từ trong nhà đi ra, xe của gia đình cũng sắp bị thế chấp rồi, lái xe cũng tan làm rồi, tiền trên người căn bản không nỡ tiêu, rốt cuộc đứng rất lâu trong xe bus sau khi nhầm phương hướng mấy lần cuối cùng đến được căn hộ của Lục Hạo, cô ở đây rằn vặt rất lâu, chỉ cần một cuộc điện thoại, có lẽ, tất cả đều đã khác rồi.
Thời gian vĩnh viễn chẳng thể quay lại, giống như là hối hận mãi mãi không có thuốc chữa.
Cô không gọi cú điện thoại đó, mà là lựa chọn tự mình đối mặt, vào lúc đó cô căn bản không biết Lục Hạo rốt cuộc có bao nhiêu năng lực, căn bản cũng không biết đi hỏi han gia thế môn đệ, cô tưởng tượng bố đội trời đạp đất như vậy, đứng lên đi tiếp, mình có thể.
Sau đó, mang theo nụ cười an ủi ngủ ở trên sofa, trước khi ngủ vẫn còn đang tính toán, nửa năm, không phải là dài lắm, nhìn xem, lại một ngày trôi qua rồi.
Nhưng mà, ngày hôm sau, khi cô mua đồ ăn sáng về nhà, khu biệt thự lớn như vậy bình thường cũng không có người qua lại, ở ngoài cửa đã ngửi thấy mùi vị, Lương Ngữ Hinh vứt đồ chạy vào trong, mở cửa phòng ngủ của bố mẹ ra, đã không thể cứu vãn.
Lục Hạo lại lần nữa cảm thấy may mắn, anh chỉ cần nghĩ đến vào lúc đó Lương Ngữ Hinh tự mình một mình tận mắt chứng kiến thi thể cứng đờ của bố mẹ thì toàn thân run rẩy, Lương Ngữ Hinh nếu như em ngốc nghếch mở đèn lên hoặc là gọi điện thoại dẫn đến nổ thì phải làm thế nào? May quá, may quá.
Lương Ngữ Hinh nói: “Em mở cửa sổ ra đi tìm bố mẹ, bọn họ đều đang ngủ, em gọi thế nào cũng không tỉnh, Lục Hạo, bố em ngủ có thói quen uống thuốc an thần, em, em quên không tắt bếp ga, em làm thế nào đây? Em giết bọn họ rồi, em nói cho anh, là em.”
Lục Hạo lắc lắc đầu, “Không phải em, không phải.”
Mắt của Lương Ngữ Hinh se lại đến mức khóc cũng không khóc được, một đôi mắt đỏ ửng lên mở ra to to, “Em rất sợ hãi để cho anh biết, em là hung thủ giết người, em không có cách nào ở lại Bắc Kinh nữa, nhà bị phong tỏa điều tra, trên người chỉ có một chút xíu đồ trang sức và tiền mặt, em ngồi tàu hỏa đến thành phố L, đó là nơi mẹ em lớn lên khi con nhỏ, em từng nghe mẹ nói, em cũng chẳng có chỗ nào đi, cũng không có họ hàng thân thích gì, sau này thì em mới phát hiện ra mình mang thai, em vừa vui mừng vừa muốn khóc, anh nói xem người như em đây làm sao có thể sinh con chứ? Sau này nên nói với con như thế nào? Em phải đối diện với con của chúng ta như thế nào? Nhưng mà em lại không nỡ bỏ, con của anh và em, em muốn giữ lại.”
Lục Hạo trước nay chưa từng nghe thấy Lương Ngữ Hinh nói nhiều như vậy, trước đây, gặp lại, lúc này.
“Tiểu Ngữ.” Anh gọi tên của cô, mang theo sự đau lòng.
Em đã sống như thế này? Anh thực sự là không thể tưởng tượng nôie!
“Lục Hạo em xin lỗi, em xin lỗi, em không nói cho anh biết con trai ở bên cạnh em, anh nhất định rất thất vọng có đúng không? Em rất sợ hãi gặp anh, em sợ anh biết được những chuyện này, em không muốn anh biết được.”
“Tiểu Ngữ, em không thể nói chuyện được từ khi nào?” Trái tim của Lục Hạo bình tĩnh, rốt cuộc, những điều này đều là chuyện anh đã sớm biết, nhưng vẫn không thể hô hấp, loại cảm giác nghẹt thở đó vẫn luôn tóm chặt anh, để Lương Ngữ Hinh lúc này dám nói sự việc ra, để lúc này nói chuyện được hoàn toàn bình thường.
Lương Ngữ Hinh lắc đầu, “Bố mẹ chết rồi thì không có ai nói chuyện với em nữa, dần dần thì không thể nói nữa, có lúc nghĩ ngẫm, không biết nói chuyện cũng tốt, giống như là trừng phạt, trong lòng em sẽ dễ chịu hơn một chút.”
“Ngốc nghếch.” Lục Hạo mắng cô, chiều chuộng, thân thiết.
“Sau này anh đến tìm em, em liền nghĩ, biết đi, muốn anh biết mau một chút, biết rồi sau này cũng sẽ không thèm để ý đến em nữa, trái tim của em sẽ lại dễ chịu hơn một chút.”
“Lương Ngữ Hinh em!” Lục Hạo muốn trách mắng cô gái ngốc này nhưng lại không nỡ lòng.
“Nhưng mà em lại rất sợ, nếu như anh thật sự không để ý đến em nữa em phải làm thế nào? Anh muốn đem con trai đi thì phải làm thế nào? Em lớn như vậy rồi chỉ từng thích một mình anh, anh không biết ở trong lòng em anh lợi hại thế nào đâu, có lúc em thậm chí cảm thấy lúc chúng ta ở bên nhau kia em còn thích anh hơn cả thích bố của em.”
Lục Hạo cảm thấy, đây tuyệt đối là lời nói tình cảm động lòng nhất mà anh từng được nghe trong cuộc đời này, cô gái ở trong lòng nói liên tục không ngừng nghỉ, 7 năm rồi, không nói cùng ai một câu nào, bây giờ lại có thể đem những lời thế này nhẹ nhàng nói ra, đây đúng là niềm vui bất ngờ ngoài mong đợi!
7 năm rồi, 6 chữ này vốn dĩ nên mất đi vĩnh vĩnh sẽ không xuất hiện lại cùng với sự qua đời của bố mẹ, lại lần nữa nhìn thấy, quen thuộc đến vậy, từ nhỏ được bố ôm ngồi lên trên chiếc xe nâng rất lớn cũng chẳng sợ hãi chút nào, sau này, bố nói, xe nâng bán rất tốt, lại sau này nữa, gia đình có công ty, mặt bằng vào lúc đó vẫn chưa có giá trên trời giống như bây giờ, khi kinh tế phát triển nhanh như bay, xã hội không ngừng xây dựng có nhu cầu cao về công cụ khoa học kĩ thuật cỡ lớn cỡ nhỏ, công ty từng bước từng bước mở rộng, nhưng trong một giai đoạn lặng lẽ mà dừng lại muốn phát triển lên.
Lương Ngữ Hinh cảm thấy trái tim của mình đang chảy máu, rách ra rất đau cảm thấy như bị đâm vào, thậm chí cô đến khóc cũng không khóc ra được.
Lục Hạo ở trong thư phòng đứng ngồi không yên, thực ra, anh có thể đi vào, thực ra, anh có thể ôm lấy em, nhưng mà, anh muốn em đến tìm anh, không rời xa được anh, biết được anh vẫn luôn ở đây.
Chầm chậm, cửa thư phòng được mở ra, một đường hé rất nhỏ, Lương Ngữ Hinh đứng ở đó, lặng lẽ bước vào trong một bước, do dự, hai tay ôm lấy trái tim.
Lục Hạo đứng lên, mạnh mẽ kéo người vào trong lòng, ôm lấy thật chặt, cho cô sức lực.
“Hạo!” Một tiếng than khóc, là sự đau thương của Lương Ngữ Hinh.
“Anh đây.” Lục Hạo khẽ giọng an ủi.
“Bố em… bố… em…” Lương Ngữ Hinh nôn nóng muốn nói gì đó, nhưng càng nôn nóng thì giọng càng không rõ.
“Chầm chậm nói, anh đang nghe.” Lục Hạo ôm người ngồi xuống, vuốt tóc của cô từng cái từng cái.
Lương Ngữ Hinh gian nan thốt ra một câu: “Em giết họ rồi!”
Một khuôn mặt, rúm ró căng đỏ đau đớn, cực kì đau khổ, Lục Hạo cảm thấy, thời khắc này sẽ bị bốc hơi.
“Không phải em, Tiểu Ngữ, không phải là lỗi của em.” Giọng nói kiên định của Lục Hạo giống như là thuốc ngủ, có hiệu lực áp chế được sự hối hận trong lòng của Lương Ngữ Hinh.
“Là… lỗi của em.” Lí nhí giống như là khi trẻ con nhận lỗi, “Em sai rồi, đều là lỗi của em…”
Lục Hạo thấy khó chịu, trái tim giống như bị người ta xé ra đau không thở nổi, nhưng có đau hơn nữa, bọn họ đều phải kiên cường.
“Tiểu Ngữ… đó là ngoài ý muốn.”
“Không!” Lương Ngữ Hinh lắc đầu, mái tóc dài hơi rối, Lục Hạo phí tâm sức vuốt lại thẳng cho cô.
“Báo cáo khám nghiệm tử thi anh xem qua rồi.” Lục Hạo nói.
Lương Ngữ Hinh hoảng hốt ngẩng đầu, như thế này đã nói thông rồi, anh vẫn luôn biết, anh vẫn luôn không ép em, anh vẫn luôn đợi em.
Nhưng mà, em phải sám hối thế nào? Em phải rửa hết máu trên tay như thế nào?
Lục Hạo nắm lấy tay của cô hợp lại, “Rất trong sạch, Tiểu Ngữ em rất trong sạch.”
Anh luôn luôn có thể biết Lương Ngữ Hinh đang nghĩ gì, đang sợ gì.
“Không phải… Lục Hạo… bố mẹ… chết rồi, em quay về… bọn họ… không… ngủ dậy… em…” Lương Ngữ Hinh hoảng hốt nói ngắt quãng, buổi sáng giống như ác mộng đó không muốn hiện lên trong kí ức nữa, giống như là mang theo máu, rất tanh.
“Tiểu Ngữ, chầm chậm nói, anh đang nghe.” Lương Ngữ Hinh đau đớn nhiều thế nào, Lục Hạo đều có thể cảm nhận được.
Lương Ngữ Hinh dựa vào trong lòng Lục Hạo cảm thấy yên ổn, cô bắt đầu chầm chậm thuật lại tất cả mọi chuyện lúc đó, dần dần, hình môi bắt kịp theo, nói chuyện đã trở nên lưu loát: “Buổi tối, bố… về nhà nói… công ty phá sản, nói… xin lỗi em và mẹ, vốn dĩ bố rất buồn bã, nhưng mẹ chẳng hề bận tâm chút nào, bà an ủi bố, tình cảm của hai người vẫn luôn rất tốt, từ trước đến nay em chưa từng nhìn thấy hai người bọn họ cãi nhau, ba người chúng em ôm lấy nhau. Lục Hạo, là em, bếp ga là em dùng cuối cùng, đó là lần đầu tiên em nấu mì cho bố mẹ, bố còn nói rất ngon…”
Lục Hạo nhắm mắt lại, nghĩ ngẫm một gia đình như vậy, trên người cõng một món nợ lớn như vậy, không trách cứ nhau, quây quần bên nhau cùng ăn mỳ con gái nấu, bắt đầu lại từ đầu.
Tuy tiền không phải là vạn năng, nhưng trong cuộc sống của Lục Hạo, từ trước đến nay chưa từng phải buồn phiền vì tiền, cứ coi như là khi còn nhỏ bị Lâm Tịch tịch thu tiền tiêu vặt, cũng vẫn là có thể lấy được một phần từ trong tay của Tông Chính Hạo Thần hoặc Đại Pháo, sau khi lớn lên thì học đầu tư, trước là cổ phiếu sau là bất động sản, trong mấy năm anh còn chưa vào cơ quan, vừa làm nghiên cứu vừa đầu tư, căn hộ đưa Lương Ngữ Hinh đến cũng là tự mình đứng tên.
“Hôm đó bố nói: Không sao cả, chúng ta trả tiền từng chút từng chút, sự việc rồi sẽ qua đi.” Lương Ngữ Hinh nắm chặt lòng bàn tay, bố không nản chí, ông rất kiên cường muốn tiếp tục đứng lên.
Có lúc, Lục Hạo cảm thấy may mắn vô cùng, may quá, may là em không ở nhà, may mà buổi tối hôm đó em ra ngoài, nếu như không phải như vậy, anh biết làm thế nào đây? Lương Ngữ Hinh nếu như em chết đi vào lúc anh bỏ lại em một mình thì anh phải làm như thế nào đây?
Lục Hạo ôm lấy thân thể ấm nóng trong lòng, cảm kích, đồng thời cho rằng, kẻ gây ra sự việc này kia, những kẻ đó, đều phải xuống địa ngục.
Hơn nữa, những kẻ khốn nạn khiến Lục Hạo anh sợ hãi chết đi được kia, tất cả đều không thể buông tha.
“Hôm đó tuy em cười an ủi bố, nhưng vẫn rất chán nản, anh đi rồi, nhà em cũng sắp mất rồi, em muốn ra ngoài đi một chút, em cầm chìa khóa đi đến nhà anh, Lục Hạo khi đó anh không ở nhà em chỉ một mình nằm trên sofa thẫn thờ, vạch kế hoạch là khi không có tiết học thì ra ngoài làm thêm, em cảm thấy, tuy không biết, nhưng em có thể học.”
Lục Hạo không có cách nào tưởng tượng nổi Lương Ngữ Hinh của 7 năm trước kia làm sao có thể ra ngoài làm thêm? Từ nhỏ đến lớn cô được nuôi dưỡng yêu thương giống như công chúa, xe đưa xe đón, quần áo hàng hiệu, nói chuyện, thích đọc sách, làm thêm? Không phù hợp chút nào!
“Vì sao không gọi điện thoại cho anh?” Tuy Lục Hạo hỏi như thế này, nhưng câu trả lời anh đã biết.
Cô gái mạnh mẽ này, chắc chắn là đang nghĩ cách phải nỗ lực kiếm tiền khi anh quay về có thể cười mà đối mặt.
Lương Ngữ Hinh nghĩ lại buổi tối hôm đó, cô từ trong nhà đi ra, xe của gia đình cũng sắp bị thế chấp rồi, lái xe cũng tan làm rồi, tiền trên người căn bản không nỡ tiêu, rốt cuộc đứng rất lâu trong xe bus sau khi nhầm phương hướng mấy lần cuối cùng đến được căn hộ của Lục Hạo, cô ở đây rằn vặt rất lâu, chỉ cần một cuộc điện thoại, có lẽ, tất cả đều đã khác rồi.
Thời gian vĩnh viễn chẳng thể quay lại, giống như là hối hận mãi mãi không có thuốc chữa.
Cô không gọi cú điện thoại đó, mà là lựa chọn tự mình đối mặt, vào lúc đó cô căn bản không biết Lục Hạo rốt cuộc có bao nhiêu năng lực, căn bản cũng không biết đi hỏi han gia thế môn đệ, cô tưởng tượng bố đội trời đạp đất như vậy, đứng lên đi tiếp, mình có thể.
Sau đó, mang theo nụ cười an ủi ngủ ở trên sofa, trước khi ngủ vẫn còn đang tính toán, nửa năm, không phải là dài lắm, nhìn xem, lại một ngày trôi qua rồi.
Nhưng mà, ngày hôm sau, khi cô mua đồ ăn sáng về nhà, khu biệt thự lớn như vậy bình thường cũng không có người qua lại, ở ngoài cửa đã ngửi thấy mùi vị, Lương Ngữ Hinh vứt đồ chạy vào trong, mở cửa phòng ngủ của bố mẹ ra, đã không thể cứu vãn.
Lục Hạo lại lần nữa cảm thấy may mắn, anh chỉ cần nghĩ đến vào lúc đó Lương Ngữ Hinh tự mình một mình tận mắt chứng kiến thi thể cứng đờ của bố mẹ thì toàn thân run rẩy, Lương Ngữ Hinh nếu như em ngốc nghếch mở đèn lên hoặc là gọi điện thoại dẫn đến nổ thì phải làm thế nào? May quá, may quá.
Lương Ngữ Hinh nói: “Em mở cửa sổ ra đi tìm bố mẹ, bọn họ đều đang ngủ, em gọi thế nào cũng không tỉnh, Lục Hạo, bố em ngủ có thói quen uống thuốc an thần, em, em quên không tắt bếp ga, em làm thế nào đây? Em giết bọn họ rồi, em nói cho anh, là em.”
Lục Hạo lắc lắc đầu, “Không phải em, không phải.”
Mắt của Lương Ngữ Hinh se lại đến mức khóc cũng không khóc được, một đôi mắt đỏ ửng lên mở ra to to, “Em rất sợ hãi để cho anh biết, em là hung thủ giết người, em không có cách nào ở lại Bắc Kinh nữa, nhà bị phong tỏa điều tra, trên người chỉ có một chút xíu đồ trang sức và tiền mặt, em ngồi tàu hỏa đến thành phố L, đó là nơi mẹ em lớn lên khi con nhỏ, em từng nghe mẹ nói, em cũng chẳng có chỗ nào đi, cũng không có họ hàng thân thích gì, sau này thì em mới phát hiện ra mình mang thai, em vừa vui mừng vừa muốn khóc, anh nói xem người như em đây làm sao có thể sinh con chứ? Sau này nên nói với con như thế nào? Em phải đối diện với con của chúng ta như thế nào? Nhưng mà em lại không nỡ bỏ, con của anh và em, em muốn giữ lại.”
Lục Hạo trước nay chưa từng nghe thấy Lương Ngữ Hinh nói nhiều như vậy, trước đây, gặp lại, lúc này.
“Tiểu Ngữ.” Anh gọi tên của cô, mang theo sự đau lòng.
Em đã sống như thế này? Anh thực sự là không thể tưởng tượng nôie!
“Lục Hạo em xin lỗi, em xin lỗi, em không nói cho anh biết con trai ở bên cạnh em, anh nhất định rất thất vọng có đúng không? Em rất sợ hãi gặp anh, em sợ anh biết được những chuyện này, em không muốn anh biết được.”
“Tiểu Ngữ, em không thể nói chuyện được từ khi nào?” Trái tim của Lục Hạo bình tĩnh, rốt cuộc, những điều này đều là chuyện anh đã sớm biết, nhưng vẫn không thể hô hấp, loại cảm giác nghẹt thở đó vẫn luôn tóm chặt anh, để Lương Ngữ Hinh lúc này dám nói sự việc ra, để lúc này nói chuyện được hoàn toàn bình thường.
Lương Ngữ Hinh lắc đầu, “Bố mẹ chết rồi thì không có ai nói chuyện với em nữa, dần dần thì không thể nói nữa, có lúc nghĩ ngẫm, không biết nói chuyện cũng tốt, giống như là trừng phạt, trong lòng em sẽ dễ chịu hơn một chút.”
“Ngốc nghếch.” Lục Hạo mắng cô, chiều chuộng, thân thiết.
“Sau này anh đến tìm em, em liền nghĩ, biết đi, muốn anh biết mau một chút, biết rồi sau này cũng sẽ không thèm để ý đến em nữa, trái tim của em sẽ lại dễ chịu hơn một chút.”
“Lương Ngữ Hinh em!” Lục Hạo muốn trách mắng cô gái ngốc này nhưng lại không nỡ lòng.
“Nhưng mà em lại rất sợ, nếu như anh thật sự không để ý đến em nữa em phải làm thế nào? Anh muốn đem con trai đi thì phải làm thế nào? Em lớn như vậy rồi chỉ từng thích một mình anh, anh không biết ở trong lòng em anh lợi hại thế nào đâu, có lúc em thậm chí cảm thấy lúc chúng ta ở bên nhau kia em còn thích anh hơn cả thích bố của em.”
Lục Hạo cảm thấy, đây tuyệt đối là lời nói tình cảm động lòng nhất mà anh từng được nghe trong cuộc đời này, cô gái ở trong lòng nói liên tục không ngừng nghỉ, 7 năm rồi, không nói cùng ai một câu nào, bây giờ lại có thể đem những lời thế này nhẹ nhàng nói ra, đây đúng là niềm vui bất ngờ ngoài mong đợi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook