Viễn Khê
Chương 2

“Tại sao lại làm thế!”

Che lấy mặt, bị một quyền đánh ngã xuống đất, Cố Khê kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Triển Tô Nam đang trong cơn giận dữ…Trong óc bởi vì vừa mới bị một quyền kia mà ong ong. Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Vừa rồi, nhận được điện thoại của Triển Tô Nam kêu cậu lập tức tới ngay, dù có tiết học cậu cũng mặc kệ, nhưng không nghĩ tới nghênh đón cậu lại là cơn giận giữ của Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc.

“Tô Nam!”

Ngăn lại Triển Tô Nam đang kích động muốn tiến lên, Kiều Thiệu Bắc ngồi xuống trước mặt Cố Khê, đưa ra một bức ảnh chụp, áp chế lửa giận hỏi: “Cậu có từng thấy qua người trong ảnh không?”

Cố Khê cúi đầu, trong ảnh chụp chính là cậu đang nói chuyện cùng một nam tử trung niên. Đầu còn đang hoang mang, mơ hồ, cậu gật gật đầu…Một khoảng thời gian trước, nam nhân này luôn tìm đến cậu, tự xưng là đại diện của một công ty giải trí, mong cậu sẽ tới công ty họ làm minh tinh, cậu đã cự tuyệt.

Kỳ lạ là người nam nhân này thực sự vẫn luôn thường xuyên” trùng hợp “xuất hiện trước mặt cậu. Sau tiệc sinh nhật, Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc đột nhiên trở nên đặc biệt bận rộn, cậu cũng không đem chuyện này nói ra khiến sự việc trở nên phức tạp.

Cố Khê còn đang suy nghĩ việc mình vừa rồi bị đánh cùng người nam nhân này có quan hệ gì thì Triển Tô Nam đang trong cơn thịnh nộ xông lên đoạt lấy bức ảnh chụp trong tay Kiều Thiệu Bắc, quay đầu quăng vào mặt Cố Khê. Góc ảnh chụp sắc bén đã vô tình để lại vài vết xước nhiễm tia máu trên mặt Cố Khê, cậu co rúm lùi về phía sau né tránh…Thân thể bởi vì không biết đối phương giận dữ điều gì mà bắt đầu run rẩy, nhưng cậu lại không biết rằng vẻ mặt sợ hãi trong mắt hai người kia lại thể hiện một loại ý tứ khác…

“Hảo, tốt lắm.”

Triển Tô Nam nắm tay thật chặt, hai mắt vì phẫn nộ mà tràn ngập tơ máu, hắn cắn răng cả giận nói “Ta hôm nay mới phát hiện mình có bao nhiêu ngu xuẩn! Ngu xuẩn đến nỗi lại coi ngươi là bằng hữu! Bây giờ nghĩ lại, khi đó ngươi căn bản là cố ý xuất hiện trước mặt chúng ta, cố ý tiếp cận chúng ta!”

Cố Khê ngẩng đầu, mặt tái nhợt….mờ mịt, là thương tổn cùng ngạc nhiên….tại sao…lại nói như thế?

“Cố Khê, mày còn muốn giả ngu sao?” đệ đệ của Triển Tô Nam là Triển Tô Phàm đi đến trước mặt Cố Khê nắm lấy cổ áo cậu đem cậu từ trên mặt đất túm lên, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Sáng nay ba của tao cùng Kiều bá bá đã bị cảnh sát mời đi, chúng tao ở cảnh cục nghe người ta nói là chính mày hướng cảnh sát mật báo. Mày lén giấu anh tao cùng anh Thiệu Bắc ăn cắp tài liệu mật của hai nhà đem giao cho cảnh sát. Mày đừng nói với tao là mày không hề biết người kia!”

Cố Khê hít ra một ngụm lãnh khí, liên tục lắc đầu. Không! Cậu không biết người kia là cảnh sát, người kia nói hắn là người tìm kiếm ngôi sao! Hơn nữa cậu chưa từng lấy cắp tài liệu gì cả…Thế nhưng, cậu mở miệng lại không cách nào nói thành lời…Triển Tô Phàm gắt gao ghìm chặt cổ của cậu, nên căn bản cậu không thể nói được gì…

Cố Khê liều mạng lắc đầu, khẩn cầu nhìn về phía Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc… Không phải…cậu không có…cậu không hề bán đứng bọn họ…cậu không lấy cắp tư liệu. Cậu không có… Rõ ràng bên ngoài vô cùng nóng bức nhưng thân thể cậu lại như rơi vào ngày đông giá rét, băng phủ kín mọi nơi….Cố Khê lạnh tới nỗi chân tóc dựng đứng, run rẩy…

Kiều Thiệu Bắc cùng Triển Tô Nam lại nhìn thấy ánh mặt cậu đúng là một vẻ khiếp sợ, khiến họ cảm thấy xa lạ cùng tràn đầy oán giận.

Tựa hồ lão thiên gia (ông trời) cũng không muốn cho Cố Khê cơ hội biện bạch, ngoài cửa truyền đến tiếng còi xe cảnh sát… Một người hầu chạy vào với thần sắc kích động mà nói: “Thiếu gia, Kiều thiếu gia, cảnh sát đến đây.”

Triển Tô Phàm hướng Cố Khê cười lạnh lùng, trong mắt hiện lên một tia hài lòng. Hắn hung hăng đẩy ngã Cố Khê.

Thân thể đập mạnh xuống sàn nhà, bụng kéo tới một trận đau đớn, Cố Khê bối rối mà che bụng, những biến cố này đều vượt quá khả năng chịu đựng của cậu…

Mở mồm nghĩ muốn nói cho hai người kia cậu không có làm thì phía sau truyền đến thanh âm lạnh băng của tiếng giày da nện bước trên sàn nhà. Có người dìu cậu đứng dậy, Cố Khê ngẩng đầu, thân thể bất chợt lạnh run… Người nâng cậu dậy chính là nam nhân trong ảnh chụp!

“Không có việc gì chứ?” Người đó một thân cảnh phục, quan tâm hỏi.

Cố Khê lảo đảo lùi sau hai bước, càng không ngừng lắc đầu, sao có thể lại chính là người kia? Giờ khắc này, Cố Khê mới nhận ra rằng cậu đã vướng vào một việc cậu không hề hay biết và cậu cũng không có cơ hội vì chính mình mà biện bạch…

Người tìm kiếm minh tinh giờ biến thành cảnh sát, hai người gặp nhau đều bị chụp lại ảnh vô cùng rõ ràng, có người nói cậu mật báo với cảnh sát… Cho dù cậu hiện tại nói điều gì cũng đều trở nên vô nghĩa, Tô Nam cùng Thiệu Bắc sẽ tin cậu sao?

Ôm ấp một tia hy vọng cuối cùng nhìn về phía hai người kia, trái tim Cố Khê nháy mắt đau đớn đến chết lặng, đáp án thực sáng tỏ…Hai người kia trong mắt chỉ còn lại hận thù cùng thương tổn.

Không biết xuất phát từ mục đích gì, tên cảnh sát kia động tác thực dịu dàng, lấy tay khăn lau đi vết máu trên mặt Cố Khê, tràn ngập xin lỗi mà nói “Cậu đi về trước đi.”

Cố gắng tránh khỏi người nọ, Cố Khê tay vô cùng run rẩy che chắn bụng mình. Này hết thảy trong mắt Kiều Thiệu Bắc cùng Triển Tô Nam đúng là ngứa mắt, giờ này phút này không cần nhiều lời nữa. Cố Khê đã phản bội bọn họ, hoặc là nói Cố Khê cuối cùng cũng đã “hoàn thành” trò chơi cùng nhiệm vụ của mình….

Tên cảnh sát kia liếc mắt nhìn Cố Khê một cái, rồi mới xoay người nhìn về phía Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc, nói “Xin hai vị theo chúng tôi đi một chuyến.”

Rồi hắn mới hướng những người đi theo ra hiệu. Có hai người tiến lên ép Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc đi…

“Khoan đã!” Miễn cưỡng tỉnh táo lại đôi chút, Cố Khê vội vã lao tới, che chắn trước mặt Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam, nói năng lộn xộn “Anh không thể mang đi bọn họ, anh không phải…”

Chưa kịp nói hết câu, cậu đã bị một cỗ sức mạnh kéo ra, chính là Triển Tô Phàm trên mặt tràn ngập vẻ chán ghét cùng ghê tởm.

“Cách anh của tao xa một chút! Mày còn muốn dối gạt anh tao sao!”

“Tôi không có…” Tránh khỏi Triển Tô Phàm, Cố Khê xoay người, khẩn cầu mà nói “Tô Nam, Thiệu Bắc, tôi…”

“Cố Khê.” Lời của cậu vẫn bị chặt đứt. Kiều Thiệu Bắc đi đến trước Cố Khê, mặt không chút thay đổi hỏi ” Ba năm qua, tất thảy đều là giả dối sao?”

Giả dối, cái gì giả dối? Bị sự lãnh lẽo như băng trong mắt Kiều Thiệu Bắc đâm thủng, Cố Khê há miệng thở dốc, rồi mới vô lực mà nhắm mắt lại….Bọn họ ngay từ đầu… đã phán quyết tội lỗi cho cậu…

Kiều Thiệu Bắc nắm được đáp án, giận dữ cười: “Ha hả… Ha hả a…” Gắt gao nhắm chặt mắt, chất chứa đầy chua xót cùng nỗi uất hận bị phản bội…Mở to mắt, trong mắt đã hoàn toàn dửng dưng, lạnh lùng xem như người xa lạ…

“Thì ra, ba năm này cậu đối với tình cảm của chúng ta đều là giả dối, thì ra…”

Không hề nhìn tới Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc hướng cửa bước đi.

“Thì ra… Một đêm kia, cũng là giả…” Một chữ cuối cùng, Kiều Thiệu Bắc đã bước tới cửa…

Cố Khê sững sờ đứng ở nơi đó, trong lòng có vô số dấu chấm hỏi, linh hồn đều đau đớn như sắp chết. Hai tay gắt gao che bụng, Cố Khê tuyệt vọng nhìn người kia đang hướng hắn đi tới…

Đến bên cạnh hắn, người nọ lạnh lùng y như Kiều Thiệu Bắc, nói “Chúng ta không muốn phải nhìn thấy…cậu nữa. Nếu sau này cậu lại xuất hiện ở trước mặt chúng ta, thật sự, tôi khó có thể đảm bảo được chính mình sẽ không đi giết cậu.”

Triển Tô Nam nhanh chóng bước đi, tên cảnh sát kia vỗ vỗ bả vai Cố Khê rồi cũng cất bước theo ra ngoài.

Triển Tô Phàm nắm chặt lấy cánh tay của Cố Khê, đem cậu kéo ra tới cửa, hung tợn đạp cậu một cước, mắng “Cút ngay! Tao sẽ không bỏ qua cho mày! Đồ khốn nạn! Cút! Nếu không mau cút lão tử hiện tại sẽ giết mày!”

Không hề cảm thấy đau đớn trên người, mắt vẫn thờ thẫn ngước nhìn theo Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc trên xe cảnh sát, ngẩn ngơ nhìn đến khi xe cảnh sát vang tiếng còi rồi xuất phát. Ngây ngốc vội vàng đuổi theo xe cảnh sát ngày một đi xa, Cố Khê thống khổ thở từng ngụm từng ngụm….

“TÔ NAM, THIỆU BẮC….! Tôi không có! Tôi không có…!”

Vẫn cứ chạy theo đến khi xe cảnh sát chậm rãi biến thành một điểm đen rồi biến mất, Cố Khê quỳ ngồi dưới đất, hai tay gắt gao che lấy bụng mình đang ẩn ẩn đau đớn…tại sao…rốt cục là tại sao lại biến thành thế này? Tại sao…Cậu vốn dĩ hôm nay muốn nói cho hai người kia bí mật thân thể của cậu… Cậu vốn dĩ hôm nay muốn nói…



Ngày hôm đó, Cố Khê không nhớ rõ mình làm sao lại trở về được ký túc xá, cuộn mình ngồi ở cạnh cửa suốt một đêm…Ngày mới sáng lên, cậu nghĩ muốn đi cục cảnh sát…cậu muốn nói với cảnh sát rằng có người muốn hãm hại Thiệu Bắc cùng Tô Nam, muốn nói với cảnh sát rằng người kia là kẻ lừa đảo… Nhưng mà lúc tới nơi lại nghe được tin Kiều Thiệu Bắc cùng Triển Tô Nam đã được luật sư nộp tiền bảo lãnh về nhà.

Cậu lo lắng vội vàng túm lấy một viên cảnh sát, hướng đối phương giải thích sự kiện kia căn bản là âm mưu…nhưng không ai nghe cậu, cuối cùng cậu bị đuổi ra ngoài….

Cô độc, bất lực đứng trước cửa cảnh cục, Cố Khê vội vã gọi điện thoại cho Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam, nghĩ muốn giải thích rõ ràng với bọn họ nhưng di động hai người đều tắt máy. Suốt một ngày Cố Khê không ăn gì, ánh nắng chói chang như thiêu đốt khiến cậu đầu choáng váng hoa mắt….cậu bất đắc dĩ gọi tới cái tên duy nhất còn lại lưu trong máy mình…

“Anh Hải Trung, là em.”

“A…có chuyện gì?”

Thanh âm đối phương rất lạnh lùng cùng lãnh đạm…thực sự xa cách.

“Tô Nam cùng Thiệu Bắc…”

” Cậu còn hỏi bọn họ làm gì? Cậu nhất định phải nhìn bọn họ bị giam vào ngục mới vừa lòng phải không? Cố Khê, dù cậu mang mục đích gì khi tiếp cận bọn họ, nhưng Tô Nam cùng Thiệu Bắc là thật lòng đem cậu trở thành bằng hữu. Mặc dù chuyện đã xảy ra như vậy nhưng chính Tô Nam đã ra lệnh cho thủ hạ rằng chỉ cần cậu muốn rời khỏi nơi đây thì không được động vào cậu. Hai vị lão gia bây giờ còn ở cục cảnh sát, mọi người đều tức điên lên, cậu sớm một chút rời đi đi…Cố Khê, tôi không muốn mắng chửi cậu, nhưng tôi thực sự thất vọng về cậu.”

Dựa vào tường, chậm rãi ngồi xổm xuống, Cố Khê không tiếng động mà há mồm thở dốc, môi run rẩy cất tiếng “Anh Hải Trung… anh, nói cho Tô Nam cùng Thiệu Bắc… Cẩn thận với người bên cạnh bọn họ… Chuyện này, còn có, người khác…”

“Trừ cậu ra còn có người khác?”

Nhắm mắt lại, áp chế trái tim đang đau đớn, Cố Khê che mặt “Ân… Còn có, người khác…” vì việc này căn bản không phải cậu làm…

“Là ai?!”

“Em…em, không biết.”

“… Cố Khê, Tô Nam cùng Thiệu Bắc trong ba năm qua đối xử với cậu ra sao, trong lòng cậu là rõ nhất, chẳng lẽ cậu một chút cũng không cảm động sao! Tên cảnh sát kia rốt cục cho cậu ưu đãi gì!”

Nghĩ là Cố Khê không muốn nói, thanh âm đối phương trở nên kích động cùng lửa giận.

Cố Khê đối với những người đang đi trước mặt cậu mà mạnh mẽ lắc đầu “Em thật sự không biết.”

“…”

“Anh Hải Trung, Tô Nam cùng Thiệu Bắc, không có việc gì chứ?”

“Việc này phải xem cậu đã cung cấp bao nhiêu tin tức cho cảnh sát. Cậu rốt cuộc hướng bọn họ tiết lộ bao nhiêu? Vị Lý cảnh quan kia chỉ nói là từ cậu nắm bắt được một số thông tin xác thực, cụ thể biết được cái gì, chúng ta không hề hay biết.”

Cố Khê cắn chặt môi, gắng không làm cho tâm tình mình lộ ra. Hơn nửa ngày,cậu rụt rè hỏi điều mình đang lo lắng “Tô Nam cùng Thiệu Bắc sẽ có thể phải ngồi tù sao?”

Đối phương mang theo oán hận mà thở hắt ra, nói: “Hai vị lão gia chẳng sợ chính mình sẽ phải ngồi tù cũng tuyệt đối không để bọn họ ngồi tù, Cố Khê, tôi hy vọng cậu sẽ không bởi vậy mà thất vọng… Lão gia muốn đưa bọn họ đi Mỹ, như vậy cũng tốt, miễn cho bọn họ ở lại đây thấy cảnh thương tình.”

Bọn họ… Muốn đi Mỹ…

“Như vậy…em an tâm. Cám ơn anh, Hải Trung ca, tái kiến*.”

(* ta định dịch ra là hẹn gặp lại nhưng xét thấy không hay và chưa thể hiện được ngữ cảnh cùng giọng điệu nhân vật nên ta quyết định sẽ vẫn giữ nguyên trong suốt bộ truyện)

Cúp điện thoại, Cố Khê suy yếu đứng dậy không nổi, liền vùi đầu dựa vào đầu gối, tựa vào góc tường cắn chặt miệng nhẫn nãi chịu đựng cơn đau đớn trong tim…

Ngồi lặng yên hơn một giờ, Cố Khê đứng lên, cước bộ lảo đảo hướng nhà ga đi tới.

Trong thoáng chốc, cậu mất đi tất cả…

Có lẽ, cậu cho tới nay đều chưa hề có được bất cứ điều gì….

Ở ven đường, mua một chai nước cùng một chiếc bánh mì, Cố Khê cứng nhắc cố gắng nuốt trôi. Cậu hiện tại tuyệt đối không thể gục ngã xuống.

Đổi hai lần xe, Cố Khê xuống xe tại nơi cách ký túc xá không xa. Dọc đường miên man suy nghĩ, lòng chất chứa đầy tâm sự…Khi cậu hoàn hồn thì mới phát hiện mình bị một đám người tay cầm côn vây bắt.

Bỏ điếu thuốc xuống, Triển Tô Phàm chỉ tay “Đánh cho tao!”

Côn bổng đánh xuống, Cố Khê chỉ kịp ngồi xổm xuống che chắn bụng mình….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương