Viễn Khê
Chương 130

Tình ái ngày đó đã lưu lại trong trí nhớ của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc một kỷ niệm cực kỳ trân quý, mà Cố Khê cũng như thế. Nếu như nói tình yêu ban đầu giữa ba người là do Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc “cầu” được, thế thì hiện tại, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc có thể thực khẳng định – Cố Khê cũng yêu bọn họ, hơn nữa là cực kỳ yêu bọn họ.

Cứ một lần như thế là quá đủ. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc chôn mình giữa hạnh phúc mà đợi chờ hai bé con chào đời. Phần eo của Cố Khê càng ngày càng chịu không nổi sức nặng của hai bé con, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc gọi điện thoại về nhà, bảo Dương Dương và Nhạc Nhạc tới đây, hiện tại ai cũng không thể cam đoan Cố Khê sinh bé con vào lúc nào.

Sau khi nhận được điện thoại của hai người, động tác của hai nhà Kiều Triển rộn ràng hẳn lên, ông bà Từ ở Phổ Hà xa xôi cũng nhờ Trang Phi Phi đem một mớ lớn táo đỏ, đậu phộng, cùng một ít thứ linh tinh khác đến cho Cố Khê. La Kiệt cũng vội vàng an bài mọi việc trong bệnh viện, anh ta sẽ đi cùng với bốn đứa nhỏ quay về Seattle. Nếu thời điểm Cố Khê sinh bé con có phát sinh cái gì ngoài ý muốn, thì có La Kiệt ở bên là tốt nhất.

Nửa tháng này, bé con phát triển một cách nhanh chóng, bụng của Cố Khê so với phụ nữ mang thai 7 tháng chẳng khác gì nhau. Mà điều đó cũng khiến cho thắt lưng của Cố Khê căn bản không thể đứng thẳng dậy được, cho dù có Angela châm cứu trị liệu cũng không có tác dụng. Sau khi sinh Dương Dương và Nhạc Nhạc, Cố Khê liền phải vất vả kiếm sống, nên thắt lưng đã sinh bệnh rất nghiêm trọng. Hiện tại cậu chỉ có thể nhờ Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nâng đỡ để bước đi, nếu như chỉ một mình cậu, cậu chỉ có thể ngồi một chỗ.

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc mới cảm thấy hạnh phúc chưa được bao lâu, thì hiện tại chỉ thấy một màu đen tối tăm, nhìn sắc mặt hồng nhuận của Cố Khê lại dần dần trở nên tái nhợt, trái tim của hai người sắp bị tự trách gặm cắn sạch sẽ. Biến hóa này đối với Angela mà nói vừa tốt lại vừa xấu. Bé con phát triển bình thường, đây là chuyện tốt; Còn chuyện xấu là – theo tình huống hiện tại của Cố Khê mà xem có thể kiên trì đến khi bé con đủ tháng là cực kỳ khó khăn.

Đưa tay xoa xoa mi tâm của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu, trên mặt Cố Khê mang tươi cười bình yên: “Không cần lo lắng, em không sao.” Tóc của hai người này đều đã có sợi bạc.

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cầm tay Cố Khê, trong mắt tràn đầy hối hận, áy náy cùng lo lắng.

Cố Khê lại cười cười: “Không có việc gì. Mặc kệ bé con sẽ đi ra vào lúc nào, thì bọn nó đều sẽ bình an, và em cũng sẽ bình an.”

Cố Khê nằm nghiêng ở trên ghế nằm, gần như không đứng dậy nổi, lại một lần nữa trấn an hai người đàn ông đang đắm mình trong cực độ sợ hãi. Từ ngày hôm kia, cậu đã không thể đứng lên nổi, vừa đứng lên thì thắt lưng sẽ cực kỳ đau, bụng cũng trĩu nặng xuống. Cậu không biết có phải bé con muốn chào đời không, nhưng trên siêu âm cho thấy bé con chưa có dấu hiệu chào đời.

“Tiểu Hà …” Khẽ xoa bóp thắt lưng cho Cố Khê, Triển Tô Nam nuốt xuống lời nói muốn đi thắt ống dẫn tinh, hỏi: “Có phải rất đau không?”

“Không đau.” Cố Khê lại vuốt vuốt đầu tóc chỉ trong mấy ngày đã có thêm rất nhiều sợi bạc của Triển Tô Nam, nói: “Em nằm là không có chuyện gì. Các anh đừng như vậy.”

Kiều Thiệu Bắc hôn một cái thật kêu lên trán Cố Khê, Cố Khê nhắm mắt lại: “Em ngủ một lát.”

“Được, bọn anh sẽ ở bên cạnh em.”

“Dạ.”

Bàn tay đặt ở trên bụng cực kỳ lớn của Cố Khê, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đều có thể cảm nhận được sức sống của bé con trong bụng, thế nhưng bọn họ lại không vui sướng nổi. Bé con trưởng thành càng nhiều, thì Cố Khê lại càng chịu thêm nhiều khổ sở, nếu cho bọn họ lựa chọn, bọn họ tình nguyện không cần bé con, chứ không muốn Cố Khê chịu thống khổ như thế. Càng xoa bóp thắt lưng cho Cố Khê, mi tâm của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc càng nhíu chặt.

Có người gõ nhẹ lên cửa phòng mở rộng, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc quay đầu nhìn lại, là Angela, Triển Tô Nam đứng dậy đi ra ngoài. Angela nhìn thấy Cố Khê đang ngủ, hạ thấp giọng nói: “La Kiệt vừa gọi điện thoại tới báo – bọn họ đã lên phi cơ.”

“Ok.”

“Khi nào bọn họ tới đây, anh và Thiệu Bắc cứ ở nhà với Cố Khê đi, Rex sẽ đi đón bọn họ.”

“Ok.”

Không quấy rầy thời gian hai người làm bạn với Cố Khê, Angela nói xong liền rời đi. Triển Tô Nam hít thật sâu một hơi, đóng cửa lại, quay về bên ghế nằm, ngồi xuống, tiếp tục xoa bóp thắt lưng cho Cố Khê. Bởi vì mang thai, chân và mặt của Cố Khê đều có chút sưng phù, nhìn qua béo không ít, nhưng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nhìn thấy thế lại cảm thấy cực kỳ xót xa, bọn họ hy vọng Cố Khê có thể béo một chút, nhưng không phải lấy phương thức như thế.

Ngủ hơn 2 tiếng, Cố Khê bị bé con trong bụng đá cho tỉnh giấc. Gần đây, bé con hoạt động rất tích cực, Cố Khê thường thường bị bọn nó làm cho thức giấc. Kiều Thiệu Bắc sờ nhè nhẹ lên bụng của Cố Khê, làm cho bé con có thể im lặng một ít, Cố Khê lại nở nụ cười.”Bé trai đúng là bé trai, ngay từ nhỏ cũng đã khác với bé gái rồi.”

“Tiểu Hà?”

Cố Khê cầm tay hai người di chuyển đến một chỗ trên bụng mình, nói: “Chỉ có nhóc hư này vẫn nhích tới nhích lui, y chang Dương Dương và Nhạc Nhạc trước kia, còn bé con kia thì im lặng rất nhiều. Tính cách giữa bé trai và bé gái quả nhiên trời sinh rất khác nhau.”

Tuy rằng thân thể không thoải mái, nhưng cảm xúc của Cố Khê lại không hề bị ảnh hưởng, nhìn ra được cậu rất vui, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng miễn cưỡng vui vẻ, cùng nói cười với cậu: “Con của chúng ta, mặc kệ là bé trai hay là bé gái nhất định đều rất ngoan.”

“Thời điểm có Dương Dương và Nhạc Nhạc, em không biết là có hai đứa, vẫn luôn buồn bực vì sao bụng của em so với người khác lại lớn hơn nhiều như thế, hiện tại em lại cảm thấy bụng có chút nhỏ.”

Cầm tay hai người xoa xoa lên bụng của cậu, lần đầu tiên Cố Khê nhắc tới lo lắng của mình với hai người: “Tô Nam, Thiệu Bắc… Nếu em sinh non …”

“Không có việc gì.” Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cùng lên tiếng: “Em và bé con đều không có việc gì, cho dù là sinh non, bé con cũng sẽ khỏe mạnh.”

Nhìn chăm chú vào hai người trong chốc lát, trên mặt Cố Khê lại một lần nữa hiện lên nụ cười: “Uhm, em tin là như vậy.”

Triển Tô Nam hôn lên bụng của Cố Khê: “Bọn Dương Dương và Nhạc Nhạc đã lên phi cơ, Rex sẽ đi đón bọn họ.”

“Dạ.”

Con trai sắp tới, Cố Khê cũng không cảm thấy xấu hổ như lúc ban đầu. Mấy tháng này, mỗi ngày con trai đền nhìn thấy bộ dáng mình mang thai, sau khi gặp mặt, có lẽ con trai sẽ chơi xấu mà bám dính lấy bụng bự của mình đây.

Lại cảm thấy mệt nhọc, Cố Khê nhắm mắt lại, kỳ thật chỉ cần hai người này ở bên cạnh cậu, thì đã cho cậu sự dũng khí và kiên cường lớn nhất.



Buổi sáng ngày hôm sau, Dương Dương và Nhạc Nhạc đến trang trại. Hai đứa nhỏ vừa xuống xe, đã gào thét lên, rồi chạy về phía tòa nhà: “Ba ba ba ba ba ba ——!!”

“Bé bảo bối!”

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc từ trong nhà chạy ra, ôm lấy con trai đang bổ nhào vào trong lòng ngực bọn họ, rồi sau đó hôn mười mấy phát liên tiếp.

“Ba ba ba ba ——!”

Dương Dương và Nhạc Nhạc đu ở trên người ba ba hưng phấn mà kêu to, mấy tháng không gặp ba Triển và ba Kiều, nhớ hai ba muốn chết. Cố Khê ngồi ở trong phòng khách, từ rất xa đã nghe thấy tiếng cười dòn tan của bọn nhỏ, vốn cậu sắp gặp con trai nên có chút mất tự nhiên, nhưng trong tiếng cười dòn tan của con trai đã biến mất không còn gì.

Thân thiết với hai ba ba xong rồi, Dương Dương và Nhạc Nhạc nhảy xuống khỏi người ba ba, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc hiểu rõ, liền đẩy đẩy con trai về phía phòng khách, Dương Dương và Nhạc Nhạc chạy nhanh tới đó. Lúc hai đứa vọt vào phòng khách, bước chân có chút hấp tấp.

Cố Khê mở rộng hai cánh tay ra: “Dương Dương, Nhạc Nhạc.”

Đôi mắt hai đứa nhỏ lập tức đỏ ửng: “Ba!”

Chạy vọt tới trước ghế sofa, vang lên một tiếng ‘đông’, hai đứa nhỏ quỳ xuống, ôm lấy ba ba: “Ba…”

Bụng bị bọn nhỏ ôm lấy, trong mắt con trai là thương nhớ cùng đau lòng đối với mình, Cố Khê xoa xoa đầu con trai, cậu cũng cực kỳ cực kỳ nhớ con trai.

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đi tới, ôm lấy con trai: “Tom và Thomas đang chờ tụi con thu dọn hành lý kìa.”

“A.” Dương Dương và Nhạc Nhạc ôm ba ba một cái, rồi xoay người chạy ra ngoài.

Một người đàn ông đứng ở cửa phòng khách, vẻ mặt mỉm cười mà nhìn Cố Khê, Cố Khê hướng đối phương cười cười: “La Kiệt.”

“Úc, rốt cuộc tôi đã hiểu được vì sao Rex luôn muốn đem Angela giấu đi rồi. Cố Khê, tôi nghĩ sau khi bé con được sinh ra, khẳng định Nam và Bắc cũng sẽ đem cậu giấu đi, không cho bất kỳ kẻ nào phát hiện ra sự xinh đẹp của cậu.” La Kiệt thong thả đi tới, rồi khom người ôm Cố Khê một cái, thái độ của anh ta khiến Cố Khê thoải mái không ít.

Rex ở một bên ‘hừ’ một tiếng, nói: “Chẳng lẽ cậu không muốn đem đóa hoa kia của cậu giấu đi sao?”

La Kiệt nhún nhún vai: “Được rồi, tôi sai rồi, chỉ cần là đàn ông đều muốn đem người yêu đẹp nhất của mình giấu đi.” Buông Cố Khê ra, La Kiệt thân thiết mà đập Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc một quyền, tiếp theo anh ta hỏi thẳng Angela: “Phòng sinh đã chuẩn bị tốt rồi chứ?”

Angela trả lời: “Đã chuẩn bị tốt.”

La Kiệt gật gật đầu, anh ta cũng đã chuẩn bị tốt, tình huống hiện tại của Cố Khê bất kỳ lúc nào cũng có thể sinh non.

Sau đó, La Kiệt ăn chút gì đó, rồi đi nghỉ ngơi để điều chỉnh sai múi giờ, Tom và Thomas cũng bị cha cưỡng chế bắt phải đi ngủ. Triển Tô Nam vá Kiều Thiệu Bắc dìu Cố Khê trở về phòng, con trai đã tới, đương nhiên năm cha con sẽ có vài lời muốn tâm sự với nhau.

Nên nói Cố Khê có dự kiến trước, hay là nên nói cậu hiểu rất rõ con của mình. Sau khi hai đứa nhỏ bước vào phòng ngủ, liền chơi xấu mà bám dính trên bụng ba ba, không chịu xuống. Trước kia chỉ có thể thông qua video để nhìn thấy bụng ba ba, hiện tại có thể đụng chạm trực tiếp khiến cho Dương Dương và Nhạc Nhạc đối với bụng của ba ba quả thực là yêu thích đến không muốn rời xa.

“Ba, các em có ngoan ngoãn nghe lời không?”

“Ba, ba nằm như vậy có thấy khó chịu không?”

“Ba, mỗi ngày các em ăn nhiều không?”

“Ba, các em có thể nghe được tụi con nói chuyện không?”

“Ba, con nhớ ba.”

Quỳ gối ở bên ghế sofa, Dương Dương và Nhạc Nhạc mở to mắt, hai tay đặt ở trên bụng ba ba, một bên hỏi một bên sờ sờ, thỉnh thoảng lại hôn hai cái, bọn họ đã sớm muốn làm như thế. Nụ hôn của con trai dừng ở trên bụng của mình, Cố Khê cảm giác rất kỳ quái, bất quá cậu không hề đẩy con trai ra, đó cũng là cơ hội để con trai và các em trao đổi với nhau.

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc một trái một phải ôm lấy Cố Khê, nhìn hành động của con trai mà bật cười, bọn họ có thể hiểu được tâm tình của con trai. Đột nhiên, Nhạc Nhạc hô lên một tiếng kinh ngạc, đôi mắt vốn đã to, giờ thì như muốn lọt khỏi ra ngoài. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cười ‘ha hả’ lên, tiếp theo bọn họ liền nghe thấy Nhạc Nhạc nói: “Ba, các em đang di chuyển! Các em đang di chuyển a!”

“Ha hả a…” Triển Tô Nam xoa xoa đầu con trai, “Các em biết các anh đang sờ bọn nó, nên bọn nó cũng muốn sờ lại các anh.”

“Ba! Các em đang di chuyển!” Nhạc Nhạc trực tiếp đem mặt mình dán lên trên bụng của ba ba, miệng gọi không ngừng: “Em trai, em gái, anh là anh trai, anh là anh trai.”

“Ba, có khó chịu hay không?” Dương Dương lại có chút lo lắng, các em ở trong bụng ba ba di chuyển như vậy, nhất định ba ba sẽ khó chịu đi.

Cố Khê mỉm cười và nói: “Mới trước đây, con và Nhạc Nhạc ở trong bụng ba ba cũng di chuyển như thế.”

“Thật sao?!” Lo lắng của Dương Dương nháy mắt biến thành mừng rỡ.

Cố Khê gật gật đầu, nhớ đến thời điểm ba ba có mình và Nhạc Nhạc cũng chỉ có một mình, khó khăn như vậy, đắng cay như vậy, đôi mắt Dương Dương lại đỏ. Nhóc ôm lấy ba ba, hôn lên bụng ba ba mấy phát. Nụ cười trên mặt Cố Khê càng tươi hơn, con trai có thể chấp nhận bọn nó sinh ra như thế nào, có thể chấp nhận hình dạng này của ba ba, thì với cậu mà nói đó là một điều cực kỳ quan trọng.

Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng biết ba ba có thể sẽ sinh non, nên bọn nó muốn ở cạnh ba ba nhiều hơn, muốn được chăm sóc ba ba, vì thế hai đứa nhỏ nói với ba Triển và ba Kiều là tối nay muốn được ngủ cùng với các ba, bọn nó không ngủ trên giường, sẽ ngủ ở trên ghế sofa. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đồng ý, thời gian sau đó, bọn nó đều dính lấy bên người Cố Khê.

Con trai tới đây, tinh thần của Cố Khê rõ ràng tốt hơn rất nhiều, chỉ tiếc nuối là thắt lưng của cận vẫn không đứng thẳng được, nên không có cách nào nấu ăn ngon cho bọn nhỏ. Dương Dương và Nhạc Nhạc ngủ trưa một chút, sau bữa cơm tối lại cùng ba Triển và ba Kiều đi tản bộ với ba ba ở trong vườn hoa. Thắt lưng của Cố Khê không thể đi đường được, nhưng vì để cho việc sinh bé con được thuận lợi, cậu nhất định phải đi lại thật nhiều. Nhìn ba ba đi vài bước, lại nghỉ một chút, Dương Dương và Nhạc Nhạc cắn chặt răng, gần như muốn khóc lên. Bởi vì bọn nó mà thân thể của ba ba mới trở thành như vậy.

Cố Khê không muốn bọn nhỏ nhìn thấy cậu ở cái dạng này, nên bảo bọn nhỏ trở về phòng chơi với Tom và Thomas đi, nhưng Dương Dương và Nhạc Nhạc nhất quyết ở lại.

Đứng ở bên cửa sổ nhìn Cố Khê đi lại một cách gian nan, trong lòng Angela cũng không biết nên cảm thấy thế nào. Rex ôm lấy cậu, nói: “Lần này sau khi Cố Khê sinh bé con, thân thể sẽ tốt lên một chút, bảo bối không cần tự trách.”

“Mỗi lần nhìn thấy bộ dạng này của Cố Khê, con rất muốn mắng Tô Nam và Thiệu Bắc.”

Rex cưng nựng Angela: “So với bất kỳ ai bọn họ càng khó chịu hơn, muốn trách thì chỉ có thể trách hai ông cụ kia.”

Angela nhíu chặt mi tâm: “Nếu sau này Tô Nam và Thiệu Bắc còn dám có lỗi với Cố Khê, nhà của chúng ta sẽ không hoan nghênh bọn họ.”

“Cha nghe lời bé bảo bối.” Đừng nói Angela, bất kỳ kẻ nào cũng sẽ không tha thứ cho hai người kia đi.

Thực sự gian nan mà tản bộ được nửa giờ, Cố Khê đi không nổi nữa. Triển Tô Nam ôm cậu trở về phòng, Dương Dương và Nhạc Nhạc giúp ba Kiều mở nước trong bồn tắm để cho ba ba tắm rửa. Lúc trước, nhìn thấy ba ba chỉ thông qua video, nên hai đứa nhỏ không hề biết ba ba lại khổ cực như thế. Hai đứa nhỏ nuốt nước mắt vào bụng, cố gắng hết mọi khả năng để chăm sóc ba ba.

So với tâm tình nặng nề của bốn người, Cố Khê lại có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, hơn nữa, cậu nhất định phải bình tĩnh. Lúc ngâm nước tắm, Dương Dương và Nhạc Nhạc đi ra ngoài, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc chà xát và massage thân thể cho Cố Khê.

Cố Khê cầm tay hai người, khi hai người ngẩng đầu lên thì nói: “Không cần bị Dương Dương và Nhạc Nhạc ảnh hưởng, em thật sự không khó chịu như vậy. Lúc có Dương Dương và Nhạc Nhạc thì chỉ có một mình em, mà hiện tại em có các anh ở bên, em thực sự thực sự rất hạnh phúc. Tô Nam, Thiệu Bắc, hai bé con này sẽ không lo không buồn mà lớn lên, chúng ta hãy cùng nhau thật vui vẻ mà nghênh đón bọn nó chào đời, không phải tốt hơn sao?”

Hiện tại người này cảm thấy thực hạnh phúc… Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc hôn Cố Khê: “Thực xin lỗi, Tiểu Hà.”

“Đừng nói như vậy, em muốn bé con thật vui vẻ mà sinh ra, rồi lớn lên.”

“… Được.”

Áp chế áy náy cùng tự trách xuống đáy lòng, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nhìn Cố Khê nở nụ cười thật tươi, Cố Khê cũng cười đáp lại. Tối hôm qua, cậu lại mơ thấy mặt trời và hoa quả, không biết dự báo điều gì.

Buổi tối, Dương Dương và Nhạc Nhạc còn chưa buồn ngủ, ghé vào bên giường nhìn ba ba đang ngủ say, phía sau hai đứa nhỏ là Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc. Hai người ôm lấy con trai, sờ nhè nhẹ lên bụng Cố Khê, không khí vô cùng tĩnh lặng. Tay của Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng đặt ở trên bụng ba ba, bọn họ cũng đã từng ở trong bụng ba ba lớn lên như thế, bây giờ nghĩ lại bọn nó cực kỳ tự hào, bọn nó là do ba ba sinh ra.

“Bé bảo bối, ngủ đi.”

Hôn trán con trai, Triển Tô Nam đắp chăn kín lại.

“Ba, tụi con sẽ ngủ trên ghế sofa.” Dương Dương và Nhạc Nhạc muốn đứng lên.

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đè bọn nó lại, thấp giọng nói: “Đêm nay ngủ cùng ba ba đi.”

Trong mắt Dương Dương và Nhạc Nhạc tỏa sáng, hai đứa rất muốn ngủ cùng ba ba a, nhưng mà … Liếc mắt nhìn bụng của ba ba một cái, bọn nó vẫn lắc đầu, bọn nó sẽ đụng trúng ba ba.

“Không có việc gì, các con sẽ không đụng trúng ba ba.” Nằm xuống, rồi ôm lấy con trai vào trong lòng ngực, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc tắt đèn bàn ở hai bên giường.

Ngủ ở bên cạnh ba ba, hai đứa nhỏ không dám thở mạnh, tay chân duỗi thẳng tắp, sợ đụng trúng bụng ba ba.

“Ngủ đi, bé bảo bối.”

“Ba, đừng gọi tụi con là bé bảo bối nữa.”

“Ha hả… Ngủ đi.”

Dương Dương và Nhạc Nhạc có ngủ trưa một chút, nên cũng không quá buồn ngủ, nhưng nằm ở trong lòng ngực của ba Triển và ba Kiều, bên cạnh là ba ba và các em, mí mắt của hai đứa nhỏ càng ngày càng dính lại, càng ngày càng dính lại. Ôm con trai, trong lòng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc có cùng một quyết định, trong tên của hai bé con sắp chào đời này cũng phải có từ ‘hướng’, như vậy người khác vừa nghe thấy liền biết bọn nó có quan hệ với Dương Dương và Nhạc Nhạc.

Bọn nhỏ đang ngủ, còn Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lại không buồn ngủ chút nào, chỉ có sau khi Cố Khê sinh bé con ra được bình an, thì bọn họ mới có thể thả lỏng mà ngủ được. Hai người không ngủ, còn Cố Khê đang ngủ say cũng không được an ổn, cậu chỉ cảm thấy thắt lưng trĩu xuống thật nặng thật nặng, nặng đến nổi cậu sắp không thở nổi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương