Viễn Khê
-
Chương 123
Buổi tối, Triển Tô Nam ở nhà trông coi Cố Khê, còn Kiều Thiệu Bắc đến sân bay đón Angela và Rex. Angela sắp đến, Cố Khê làm sao cũng không ngủ được, tuy đã rất khuya, nhưng cậu không hiểu sao lại rất khẩn trương. Triển Tô Nam một tay nắm tay Cố Khê, một tay thò vào trong chăn sờ sờ bụng Cố Khê. Ngày hôm qua, bụng Cố Khê có chút ẩn ẩn đau, sau khi ngủ một ngày bụng cũng không đau nữa, đến hiện tại cũng không có chảy máu, tình huống tựa hồ đang phát triển theo hướng tốt.
Lo lắng và chờ đợi tới hơn 1 giờ sáng, ngoài phòng chợt vang lên tiếng xe, Triển Tô Nam đi nhanh đến bên cửa sổ, nhìn xuống, tiếp theo y quay đầu lại nói với Cố Khê: “Bọn Angela tới rồi, anh đi xuống đón bọn họ.”
Cố Khê từ trên giường ngồi dậy, tim đập vô cùng nhanh.
La Kiệt cũng đang đợi Angela nên đi cùng Triển Tô Nam xuống lầu.
Angela thật sự là một người bạn đầy nghĩa khí. Sau khi biết được tình huống Cố Khê mang thai không tốt, cậu lập tức bảo Rex an bài phi cơ tư nhân, bay suốt đêm từ Seattle đến đây. Cậu thậm chí đều để hai đứa nhỏ ở nhà, không cho bọn nó tới đây, sợ gây thêm phiền phức cho Cố Khê. Câu nói đầu tiên khi Angela nhìn thấy Kiều Thiệu Bắc là hỏi tình huống của Cố Khê thế nào rồi, mà từ trên xe bước xuống câu nói đầu tiên khi cậu nhìn thấy Triển Tô Nam vẫn là: “Tình huống của Cố Khê thế nào rồi?”
“Hôm nay tốt hơn nhiều, bất quá biết cậu sắp tới nên Tiểu Hà không sao ngủ được.”
La Kiệt bổ sung: “Hôm nay Cố Khê không chảy máu nữa.”
Angela gật gật đầu, đi theo Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam lên lầu, mà Rex vốn là khách lại phải ở lại dọn hành lý vào nhà.
Cửa phòng ngủ mở ra, nhìn thấy người đi ở phía sau Kiều Thiệu Bắc, Cố Khê rõ ràng là thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Angela.”
Angela nhanh chóng đi đến bên giường, ngồi xuống, hướng Cố Khê cười cười: “La Kiệt đã gửi bản xét nghiệm của anh cho tôi xem, tình huống cũng quá nghiêm trọng, cứ thoải mái.”
“Uh.” Cố Khê vươn tay ra, Angela liền bắt mạch cho cậu.
Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam đứng ở phía sau Angela, vẻ mặt đầy khẩn trương, nếu Angela nói bé con không có việc gì, thì nhất định không có việc gì.
Bắt mạch tay trái xong, Angela lại bắt mạch tay phải cho Cố Khê, cậu kiểm tra rất cẩn thận, Cố Khê ngừng thở không dám lên tiếng hỏi. Sau một lúc lâu, Angela lấy tay ra, nói với Cố Khê: “Thai nhi là một đôi song sinh, theo trên mạch tượng thì có thể là một trai một gái. Vốn xác xuất sinh non của thai long phượng so với thai đồng tính là rất lớn, huống chi thân thể của anh lại rất kém, tình huống phát triển của thai nhi không quá tốt. Bất quá tôi có thể giữ được bọn nó.”
“Angela!”
Cố Khê và Kiều Thiệu Bắc, Triển Tô Nam – ba người cùng kêu lên đầy kích động, kích động vì giới tính của bé con, cũng kích động vì câu nói cuối cùng của Angela.
“Angela, hiện tại đã có thể xác định giới tính của bé con?” La Kiệt không cách nào tin được, cứ bắt mạch như vậy là có thể biết được giới tính của bé con?
Angela nhân cơ hội dạy dỗ La Kiệt: “Tây y có chỗ lợi hại của tây y, nhưng trung y cũng có chỗ bác đại tinh thâm của nó, cái anh cần học nhiều lắm, La Kiệt.”
La Kiệt liên tục gật đầu: “Nhưng sao cậu có thể xác định bé con là một trai một gái chứ? Bọn nó mới có 6 tuần!”
“Mạch đập của trai và gái tất nhiên sẽ khác nhau, tôi cũng chỉ nói là có thể. Tiếp qua hai tuần nữa tôi mới có thể xác định.”
“Oa oa.” La Kiệt vẫn không cách nào tin được.
Hai tay Cố Khê che bụng, lâm vào trong cực độ vui sướng. Bé con có thể là một trai một gái, cậu muốn có con gái … Ngẩng đầu nhìn về phía Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, ánh mắt vui mừng của hai người đều đã ươn ướt. Triển Tô Nam ôm lấy Cố Khê, kích động đến nói không nên lời, còn Kiều Thiệu Bắc cũng đang nhếch miệng cười tươi. Angela nói có thể giữ được thì nhất định có thể giữ được, bọn họ sẽ lại có một trai và một gái.
Angela nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, nói: “Thời gian không còn sớm, hiện tại anh nhất định phải nghỉ ngơi nhiều, trong hai tuần tới không được xuống giường. Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ châm cứu cho anh.”
“Cám ơn cậu, Angela.” Cố Khê cầm tay Angela, cậu rất cảm kích người này.
Angela cười nói: “Anh có thai, đây cũng là một sự cổ vũ đối với tôi, chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng.”
“Uh, cùng nhau cố gắng.”
Thời gian quả thật không còn sớm, Angela lại bay đường dài đến đây, sau khi cậu đưa cho Cố Khê hai loại thuốc cần uống, liền trở về phòng dành cho khách nghỉ ngơi. Uống thuốc của Angela đưa xong, nghĩ đến lời nói của Angela, Cố Khê nằm ở trên giường mà trong lòng chỉ có kích động cùng vui sướng. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng vô cùng mừng rỡ. Hai người ôm lấy Cố Khê, nhẹ nhàng vuốt ve bụng của cậu, một lần lại một lần hôn Cố Khê, hôn ‘ba ba’ của con bọn họ.
Angela cho Cố Khê uống thuốc an thần, nằm trong lòng ngực Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, Cố Khê ngọt ngào ngủ say. Hiện tại cậu không cần suy nghĩ bất cứ chuyện gì, chỉ cần thanh thản bình yên mà dưỡng thai, rồi sinh ra bé con là đủ rồi. Những đau khổ của 13 năm trước đây vào thời khắc hạnh phúc này hết thảy đều đã bay xa, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng vô cùng hạnh phúc mà nhắm hai mắt lại, cuối cùng bọn họ đã có thể an tâm mà ngủ một giấc.
Ngày hôm sau, Cố Khê bắt đầu chính thức bước vào giai đoạn trị liệu dưỡng thai. Angela và La Kiệt – một Trung y và một Tây y kết hợp đặt ra một kế hoạch dưỡng thai cho Cố Khê. Sáng sớm, trong phòng bếp truyền ra hương vị của bữa cơm thuốc, Angela lựa chọn đều là những loại thuốc Trung y vừa có thể an thai vừa không thương tổn đến Cố Khê và bé con. Cố Khê muốn đến chiều mới châm cứu, La Kiệt về nhà thay quần áo rồi thuận tiện ghé bệnh viện nhìn xem, dù sao anh ta cũng là viện trưởng của bệnh viện, còn có mấy ca giải phẫu đang đợi anh ta a. Angela đến đây, La Kiệt cũng không cần thiết phải chạy đến bên này mỗi ngày.
Ông cụ dẫn hết mọi người đi quả thật đã giúp Angela thuận tiện không ít, ít nhất cậu có thể ở phòng khách hoặc phòng bếp bàn luận một cách không e dè về tình hình của Cố Khê với Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc. Người hầu trong nhà làm xong việc là có thể đi về, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam cũng tận lực không cho bọn họ có mặt ở nhà nhiều. Cố Khê cảm thấy rất hổ thẹn với chuyện Angela phải để bọn nhỏ ở lại Seattle, bất quá sau khi cậu uống xong chén thuốc, Angela ở trước mặt cậu nói thẳng với Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc một việc.
“Sau khi tình huống thân thể của Cố Khê ổn định, các anh dẫn Cố Khê đến Seattle đi.”
Cố Khê kinh ngạc nhìn về phía Angela, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam thì nhíu nhíu mi tâm.
Angela nhìn hai người nói: “Bên chỗ tôi so với bên này càng an toàn hơn, cũng càng thích hợp cho Cố Khê an thai. Mặt khác, đến lúc Cố Khê sinh bé con nếu ở Doanh Hải cũng sẽ có nhiều điều bất tiện, hơn nữa các anh cũng phải che giấu với một số người đi. Nếu ở Seattle thì hoàn toàn không cần băn khoăn chuyện này.”
Angela nói rất đúng, trang trại của Rex ở Seattle có thể bảo đảm an toàn cho Cố Khê trong lúc mang thai, cũng miễn cho Cố Khê bị người khác phát hiện, tạo ra những tiếng đồn nguy hiểm. Mặt khác, Angela có một phòng giải phẫu với các thiết bị hoàn mỹ ở Seattle, mà Cố Khê sinh bé con ở bên đó cũng an toàn hơn.
Angela nói tiếp: “Qua hai tháng nữa, trời sẽ trở nên nóng bức, bụng của Cố Khê sẽ rất khó che dấu, nếu trong lúc anh ấy mang thai mà còn phải đề phòng tránh bị người khác phát hiện khác thường, thì đối với anh ấy và bé con đều là chuyện không tốt. Lấy tình huống trước mắt của Cố Khê, bé con phải tới bốn tháng mới có thể ổn định, đến lúc đó các anh đi theo tôi tới Seattle đi, chờ sau khi bé con được sinh ra rồi trở về, như vậy các anh muốn nói với người ngoài về thân thế của bé con thế nào cũng thực dễ dàng.”
Cố Khê nghĩ nghĩ, rồi nhìn về phía Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam, trong mắt cậu là đồng ý, mà quan trọng hơn là thời điểm cậu sinh bé con còn cần Angela đỡ đẻ cho cậu, nếu bắt Angela ở lại Doanh Hải cho đến khi cậu sinh, hoặc là để Angela bay qua bay lại thì rất không tốt, trước mắt lựa chọn tốt nhất chính là cậu đi Seattle. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng nghĩ tới điểm này, Kiều Thiệu Bắc nói với Angela: “Vậy nghe theo lời cậu, chờ sau khi bé con ổn định, chúng ta sẽ đi Seattle.”
“Được, tôi sẽ nói với Rex, để cha sắp xếp trước. Hiện tại tôi sẽ châm cứu cho Cố Khê.”
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc liền bước lui, để vị trí bên giường lại cho Angela. Triển Tô Nam ở lại trông chừng Cố Khê, còn Kiều Thiệu Bắc đi ra ngoài gọi điện thoại.
Nhà họ Kiều, ông Triển và ông Kiều cũng là một đêm không ngủ được, lo lắng chờ đợi tin tức bên kia. Dương Dương và Nhạc Nhạc phải đi học, trước khi đi bọn nó trăm dặn ngàn dặn ông nội – một khi có tin tức của ba ba phải lập tức gọi điện thoại cho bọn nó.
Vốn cho rằng biệt thự của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đã là khu nhà cao cấp nhất, kết quả sau khi tới nhà họ Kiều, ông bà Từ bị chấn động đến nổi cũng một đêm không ngủ được, ngay cả Từ Mạn Mạn cũng không thể ngủ, rốt cuộc gia đình của Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam là bối cảnh gì a.
10 giờ sáng, di động của ông Kiều vang lên, vừa nhìn là con trai gọi đến, ông Kiều đang nói chuyện với ông bà Từ, liền vội vàng rời khỏi phòng khách, đi lên lầu, ông Triển cũng theo sát phía sau. Ấn nhận cuộc gọi, ông Kiều thở hổn hển hỏi: “Thiệu Bắc, Tiểu Hà và bé con thế nào rồi?”
“Tiểu Hà cần nằm trên giường nghỉ ngơi ít nhất hai tuần, tình huống bé con còn có chút chưa ổn định, tối hôm qua bạn của con đã tới đây, cũng đã kiểm tra cho Tiểu Hà rồi, Tiểu Hà thực sự có thể mang thai long phượng.”
“Thai long phượng?!” Tiếng hét của hai ông cụ suýt nữa làm cho người ở dưới nhà cũng nghe được. Nhanh tay che kín miệng lại, ông cụ kích động đến nói không nên lời.
Kiều Thiệu Bắc ở bên kia điện thoại nói: “Trước khi bé con được ổn định, thì Tiểu Hà đều phải đặc biệt cẩn thận, bạn của con và La Kiệt sẽ kết hợp Trung y và Tây y để giúp Tiểu Hà an thai. Bạn của con nói cậu ấy nhất định sẽ giữ được bé con.”
“Thật tốt quá, thật tốt quá…”
Ông Triển là cao hứng nhất, bé con này chính là dòng giống của họ Triển a. Xem ra hai nhà Triển Kiều đều có người thừa kế. Kiều Thiệu Bắc gọi cuộc điện thoại này là muốn hai ông cụ yên tâm, hắn cũng đã gọi điện cho con trai, hiện tại con trai đã có thể chuyên tâm học hành. Đợi cho thân thể của Cố Khê và tình huống của bé con ổn định một chút, bọn họ sẽ nói chuyện này cho ông bà Từ và Từ Mạn Mạn biết. Còn chuyện đi Seattle, Kiều Thiệu Bắc không nói cho ông cụ, hiện tại tất cả mọi người đều đang rất vui mừng cùng kích động, chờ đến lúc xác định ngày xuất phát sẽ nói cho hai ông cụ biết sau, hơn nữa bọn họ còn có việc muốn thương lượng với con trai.
Cúp điện thoại, ông Triển và ông Kiều ôm lấy nhau nhảy tưng tưng, thai long phượng, thai long phượng a. Bọn họ sẽ lại có cháu trai cháu gái đáng yêu a. Vui vẻ xong rồi, hai ông cụ nhanh chóng gọi điện thoại cho cấp dưới, bảo bọn họ đi mua thuốc bổ dành cho người có thai dùng. Bọn họ có lỗi với Cố Khê, có lỗi với hai cháu lớn, nên bây giờ là thời điểm bọn họ chuộc tội. Bọn họ không chỉ muốn nâng cháu trai cháu gái này trong lòng bàn tay, mà cũng muốn nâng “con dâu” trong lòng bàn tay.
Trong trường học, Dương Dương và Nhạc Nhạc nhìn ai cũng đều cười, cười một cách ngốc nghếch, bọn nó sắp làm anh, bọn họ sắp có em trai và em gái a, ha hả, ha hả . Hai đứa nhỏ đang cực độ vui sướng, nên rất nhiệt tình quét dọn vệ sinh với bạn học, giúp thầy giáo phát sách bài tập, giúp bạn học học bù. Bọn nó vui a, ha hả, ha hả.
Angela đến làm cho mọi người biết chuyện đang vô cùng lo lắng trở nên vui vẻ và kích động hơn rất nhiều. Bé con trong bụng Cố Khê chứa đựng rất nhiều hy vọng, cũng chứa đựng sự chuộc tội của một số người đang đền trả cho Cố Khê. Ngụy Hải Trung vừa mới được làm ba ba, sau khi biết được Cố Khê mang thai, so với khi anh được làm cha còn kích động hơn ngàn lần. Anh đang cùng vợ ở nhà cha mẹ vợ, nên không thể trở về ngay được, anh ở trong điện thoại luôn năn nỉ Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc để con gái của bọn họ kết ước với con trai nhà mình, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ở trong điện thoại cười ha ha.
Biết được Nghê Hồng Nhạn sinh con trai, Cố Khê rất là vui, còn với chuyện kết ước cậu cũng chỉ cười không nói. Hiện tại mới đoán là thai long phượng, còn chưa xác định, chờ xác định rồi nói sau. Thời điểm có Dương Dương và Nhạc Nhạc, cậu chỉ có một mình, còn hiện tại bên người có nhiều người quan tâm và lo lắng cho cậu như vậy, Cố Khê tin tưởng bé con trong bụng sẽ càng ngày càng khỏe mạnh, sẽ kiên cường giống như anh trai của mình vậy.
Trừ bỏ đi WC và tắm rửa ra, Cố Khê đều ở trên giường tĩnh dưỡng. Vài ngày sau đó, cậu không bị chảy máu lần nào nữa, chỉ có phần eo vẫn khó chịu như cũ. Angela không chỉ đặt ra thực đơn và thuốc thang thích hợp cho cậu dưỡng thai, mà còn châm cứu cho cậu. Cố Khê không biết mình đã có bao nhiêu may mắn khi Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc có thể quen biết Angela. Nửa tháng sau, Cố Khê xuất hiện bệnh trạng nôn oẹ, Angela cũng thực khẳng định mà nói cho bọn họ biết thai nhi đúng là thai long phượng. Cùng với cực độ vui sướng, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc bắt đầu xuất hiện chứng lo âu của ba ba đúng chuẩn, Angela ở một bên nhìn thấy cũng chỉ biết lắc đầu – hiện tại Cố Khê mới mang thai hai tháng, kế tiếp còn ít nhất 5 tháng nữa, hai anh sẽ xử lý thế nào đây?
“Nôn!”
Vừa mới ăn gì đó đều ói hết vào WC, Cố Khê một tay đở thắt lưng, một tay che ngực. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc một trái một phải dìu cậu, trên trán đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch. Chờ Cố Khê ói xong, hai người dìu cậu quay lại giường, Triển Tô Nam nhanh tay bưng nước trong đến cho Cố Khê uống. Uống hai hớp, Cố Khê lại muốn ói ra. Kiều Thiệu Bắc liền đúc cho Cố Khê một viên xí muội, ghê tởm trong dạ dày của Cố Khê mới áp chế được một chút.
“Tiểu Hà, có phải rất khó chịu không.” Xoa xoa ngực Cố Khê, Triển Tô Nam quỳ đứng ở bên giường hỏi, sắc mặt thoạt nhìn giống như người vừa ói là y vậy.
Cố Khê lắc đầu: “Không sao. Qua đợt này sẽ không có gì, lúc đầu đều như vậy.”
Nghĩ là khi người này có Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng khó chịu như thế? Miễn bàn Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam có bao nhiêu tự trách.
Cố Khê nhìn hai người cười cười, nói: “Có phản ứng đã nói lên bé con rất khỏe mạnh, đây là chuyện tốt. Lúc có Dương Dương và Nhạc Nhạc em cực kỳ thích ăn dưa leo, kết quả sau khi hai đứa nhỏ sinh ra ngược lại lại không thích ăn, từ nhỏ bọn nó nhìn thấy dưa leo thì đã chu miệng, nếu không phải do em không cho phép bọn nó kiêng ăn, thì bọn nó tuyệt đối sẽ không ăn.” Nói xong, Cố Khê sờ sờ bụng, “Còn không biết hai bé con này có giống anh của mình không.”
“Tiểu Hà, hiện tại em muốn ăn dưa leo sao?” Kiều Thiệu Bắc lập tức hỏi.
Cố Khê cười cười: “Đột nhiên có chút muốn ăn trứng chưng cà chua, thêm một ít dưa muối.”
Triển Tô Nam lập tức đứng lên: “Dưa muối là chất lên men, vẫn ăn ít thôi, anh đi làm trứng chưng cà chua cho em.”
“Dạ.”
Triển Tô Nam nhanh chóng rời khỏi, Kiều Thiệu Bắc ngồi ở bên người Cố Khê, ôm lấy cậu, tiếng nói khàn khàn: “Nhìn hai bé con này anh lại nghĩ đến Dương Dương và Nhạc Nhạc trước đây. Tiểu Hà, kể cho anh nghe chuyện trước đây của bọn nó đi, lúc em có bọn nó có phải cũng phản ứng kịch liệt như thế này không?”
Đây mãi là tiếc nuối trong lòng hai người, tựa vào trong lòng ngực Kiều Thiệu Bắc, Cố Khê từ từ kể lại. Cậu một câu cũng không nói khi đó mình có bao nhiêu gian nan bao nhiêu thống khổ, chỉ kể lại những chuyện vui sướng nhất khi sống cùng bọn nhỏ cho Kiều Thiệu Bắc nghe. Cuối cùng, Cố Khê hỏi ra chuyện mà cậu đã suy nghĩ thật lâu: “Dương Dương và Nhạc Nhạc… Có phải nên đổi họ cho bọn nó không?”
“Không cần đổi.” Kiều Thiệu Bắc không chút do dự nói: “Dương Dương và Nhạc Nhạc là em vất vả sinh ra, nuôi lớn, bọn họ là họ Cố, không cần thay đổi.”
Cố Khê quay đầu nhìn về phía Kiều Thiệu Bắc, Kiều Thiệu Bắc nhân cơ hội hôn một cái, rồi nói: “Đó cũng là ý của ông cụ, huống hồ Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng đã quen với tên của bọn nó, Cố Triêu Dương, Cố Triêu Nhạc, nghe thật hay, không cần sửa lại. Dù sao, mặc kệ bọn nó là họ gì thì cũng là con trai của anh và Tô Nam, đều là người thừa kế hợp pháp của bọn anh, tương lai bọn nó có con của mình nếu muốn đổi thì cứ đổi, không sao cả.”
Cố Khê kinh ngạc không thôi, ông cụ thế mà lại muốn Dương Dương và Nhạc Nhạc mang họ Cố!
Kiều Thiệu Bắc hôn lên khóe miệng của Cố Khê: “Chúng ta thiếu nợ em, thiếu nợ Dương Dương và Nhạc Nhạc nhiều lắm, nếu còn muốn đổi cả họ của bọn nhỏ, thì không phải là người.”
“Thiệu Bắc!”
Kiều Thiệu Bắc ngậm lấy môi Cố Khê, dễ dàng hóa giải đi không vui của Cố Khê. Đã thật lâu không được hôn, sau khi mọi chuyện đã đi vào ổn định, nụ hôn của Kiều Thiệu Bắc khiến cho Cố Khê mê muội, càng làm cho trái tim của cậu bị một cảm xúc nào đó nhồi nhét tràn đầy. Mặc kệ bé con trong bụng là của Triển Tô Nam, nhưng với ba người mà nói – bé con này chính là con của ba người bọn họ, dòng máu chảy trong người cũng là của ba người bọn họ. Nụ hôn ban đầu mang theo ý tứ xin lỗi dần dần trở nên triền miên không dứt, xin lỗi biến thành tình yêu nồng đậm, Cố Khê chủ động ôm lấy Kiều Thiệu Bắc, làm cho nụ hôn càng thêm sâu sắc.
Thời điểm chấm dứt, Cố Khê và Kiều Thiệu Bắc đều thở hổn hển, trong mắt Cố Khê là sự dịu dàng cùng say mê của Kiều Thiệu Bắc, trong mắt Kiều Thiệu Bắc là tình yêu say đắm của Cố Khê, hai người cùng nở nụ cười, ôm chặt lấy nhau.
“Thiệu Bắc.”
“Hử?.”
“Nếu không để Dương Dương và Nhạc Nhạc thay đổi họ, vậy thì em hy bọng hai bé con này sẽ có thể có được họ của anh và Tô Nam.”
“Ha hả, được, anh và Tô Nam cũng đang có ý đó.”
“Thiệu Bắc.”
“Hử?”
“Cám ơn các anh.”
“Không cho nói cám ơn, Tiểu Hà, vĩnh viễn cũng không được nói cám ơn với bọn anh.”
Cửa mở ra, Triển Tô Nam bưng bữa cơm thuốc cho Cố Khê đi tới, trên mặt Cố Khê hiện lên nụ cười hạnh phúc. Nhìn thấy nụ cười của Cố Khê, trên mặt khẩn trương của Triển Tô Nam cũng đầy ý cười.
“Tiểu Hà, ăn cơm.”
“Dạ.”
Cửa phòng đóng lại, ngoài cửa sổ ngô đồng đang nhú lên những chồi non xanh biếc, sinh mệnh mới đã bắt đầu nảy sinh và sinh trưởng ngay khi mùa xuân vừa đến.
Lo lắng và chờ đợi tới hơn 1 giờ sáng, ngoài phòng chợt vang lên tiếng xe, Triển Tô Nam đi nhanh đến bên cửa sổ, nhìn xuống, tiếp theo y quay đầu lại nói với Cố Khê: “Bọn Angela tới rồi, anh đi xuống đón bọn họ.”
Cố Khê từ trên giường ngồi dậy, tim đập vô cùng nhanh.
La Kiệt cũng đang đợi Angela nên đi cùng Triển Tô Nam xuống lầu.
Angela thật sự là một người bạn đầy nghĩa khí. Sau khi biết được tình huống Cố Khê mang thai không tốt, cậu lập tức bảo Rex an bài phi cơ tư nhân, bay suốt đêm từ Seattle đến đây. Cậu thậm chí đều để hai đứa nhỏ ở nhà, không cho bọn nó tới đây, sợ gây thêm phiền phức cho Cố Khê. Câu nói đầu tiên khi Angela nhìn thấy Kiều Thiệu Bắc là hỏi tình huống của Cố Khê thế nào rồi, mà từ trên xe bước xuống câu nói đầu tiên khi cậu nhìn thấy Triển Tô Nam vẫn là: “Tình huống của Cố Khê thế nào rồi?”
“Hôm nay tốt hơn nhiều, bất quá biết cậu sắp tới nên Tiểu Hà không sao ngủ được.”
La Kiệt bổ sung: “Hôm nay Cố Khê không chảy máu nữa.”
Angela gật gật đầu, đi theo Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam lên lầu, mà Rex vốn là khách lại phải ở lại dọn hành lý vào nhà.
Cửa phòng ngủ mở ra, nhìn thấy người đi ở phía sau Kiều Thiệu Bắc, Cố Khê rõ ràng là thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Angela.”
Angela nhanh chóng đi đến bên giường, ngồi xuống, hướng Cố Khê cười cười: “La Kiệt đã gửi bản xét nghiệm của anh cho tôi xem, tình huống cũng quá nghiêm trọng, cứ thoải mái.”
“Uh.” Cố Khê vươn tay ra, Angela liền bắt mạch cho cậu.
Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam đứng ở phía sau Angela, vẻ mặt đầy khẩn trương, nếu Angela nói bé con không có việc gì, thì nhất định không có việc gì.
Bắt mạch tay trái xong, Angela lại bắt mạch tay phải cho Cố Khê, cậu kiểm tra rất cẩn thận, Cố Khê ngừng thở không dám lên tiếng hỏi. Sau một lúc lâu, Angela lấy tay ra, nói với Cố Khê: “Thai nhi là một đôi song sinh, theo trên mạch tượng thì có thể là một trai một gái. Vốn xác xuất sinh non của thai long phượng so với thai đồng tính là rất lớn, huống chi thân thể của anh lại rất kém, tình huống phát triển của thai nhi không quá tốt. Bất quá tôi có thể giữ được bọn nó.”
“Angela!”
Cố Khê và Kiều Thiệu Bắc, Triển Tô Nam – ba người cùng kêu lên đầy kích động, kích động vì giới tính của bé con, cũng kích động vì câu nói cuối cùng của Angela.
“Angela, hiện tại đã có thể xác định giới tính của bé con?” La Kiệt không cách nào tin được, cứ bắt mạch như vậy là có thể biết được giới tính của bé con?
Angela nhân cơ hội dạy dỗ La Kiệt: “Tây y có chỗ lợi hại của tây y, nhưng trung y cũng có chỗ bác đại tinh thâm của nó, cái anh cần học nhiều lắm, La Kiệt.”
La Kiệt liên tục gật đầu: “Nhưng sao cậu có thể xác định bé con là một trai một gái chứ? Bọn nó mới có 6 tuần!”
“Mạch đập của trai và gái tất nhiên sẽ khác nhau, tôi cũng chỉ nói là có thể. Tiếp qua hai tuần nữa tôi mới có thể xác định.”
“Oa oa.” La Kiệt vẫn không cách nào tin được.
Hai tay Cố Khê che bụng, lâm vào trong cực độ vui sướng. Bé con có thể là một trai một gái, cậu muốn có con gái … Ngẩng đầu nhìn về phía Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, ánh mắt vui mừng của hai người đều đã ươn ướt. Triển Tô Nam ôm lấy Cố Khê, kích động đến nói không nên lời, còn Kiều Thiệu Bắc cũng đang nhếch miệng cười tươi. Angela nói có thể giữ được thì nhất định có thể giữ được, bọn họ sẽ lại có một trai và một gái.
Angela nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, nói: “Thời gian không còn sớm, hiện tại anh nhất định phải nghỉ ngơi nhiều, trong hai tuần tới không được xuống giường. Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ châm cứu cho anh.”
“Cám ơn cậu, Angela.” Cố Khê cầm tay Angela, cậu rất cảm kích người này.
Angela cười nói: “Anh có thai, đây cũng là một sự cổ vũ đối với tôi, chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng.”
“Uh, cùng nhau cố gắng.”
Thời gian quả thật không còn sớm, Angela lại bay đường dài đến đây, sau khi cậu đưa cho Cố Khê hai loại thuốc cần uống, liền trở về phòng dành cho khách nghỉ ngơi. Uống thuốc của Angela đưa xong, nghĩ đến lời nói của Angela, Cố Khê nằm ở trên giường mà trong lòng chỉ có kích động cùng vui sướng. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng vô cùng mừng rỡ. Hai người ôm lấy Cố Khê, nhẹ nhàng vuốt ve bụng của cậu, một lần lại một lần hôn Cố Khê, hôn ‘ba ba’ của con bọn họ.
Angela cho Cố Khê uống thuốc an thần, nằm trong lòng ngực Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, Cố Khê ngọt ngào ngủ say. Hiện tại cậu không cần suy nghĩ bất cứ chuyện gì, chỉ cần thanh thản bình yên mà dưỡng thai, rồi sinh ra bé con là đủ rồi. Những đau khổ của 13 năm trước đây vào thời khắc hạnh phúc này hết thảy đều đã bay xa, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng vô cùng hạnh phúc mà nhắm hai mắt lại, cuối cùng bọn họ đã có thể an tâm mà ngủ một giấc.
Ngày hôm sau, Cố Khê bắt đầu chính thức bước vào giai đoạn trị liệu dưỡng thai. Angela và La Kiệt – một Trung y và một Tây y kết hợp đặt ra một kế hoạch dưỡng thai cho Cố Khê. Sáng sớm, trong phòng bếp truyền ra hương vị của bữa cơm thuốc, Angela lựa chọn đều là những loại thuốc Trung y vừa có thể an thai vừa không thương tổn đến Cố Khê và bé con. Cố Khê muốn đến chiều mới châm cứu, La Kiệt về nhà thay quần áo rồi thuận tiện ghé bệnh viện nhìn xem, dù sao anh ta cũng là viện trưởng của bệnh viện, còn có mấy ca giải phẫu đang đợi anh ta a. Angela đến đây, La Kiệt cũng không cần thiết phải chạy đến bên này mỗi ngày.
Ông cụ dẫn hết mọi người đi quả thật đã giúp Angela thuận tiện không ít, ít nhất cậu có thể ở phòng khách hoặc phòng bếp bàn luận một cách không e dè về tình hình của Cố Khê với Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc. Người hầu trong nhà làm xong việc là có thể đi về, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam cũng tận lực không cho bọn họ có mặt ở nhà nhiều. Cố Khê cảm thấy rất hổ thẹn với chuyện Angela phải để bọn nhỏ ở lại Seattle, bất quá sau khi cậu uống xong chén thuốc, Angela ở trước mặt cậu nói thẳng với Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc một việc.
“Sau khi tình huống thân thể của Cố Khê ổn định, các anh dẫn Cố Khê đến Seattle đi.”
Cố Khê kinh ngạc nhìn về phía Angela, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam thì nhíu nhíu mi tâm.
Angela nhìn hai người nói: “Bên chỗ tôi so với bên này càng an toàn hơn, cũng càng thích hợp cho Cố Khê an thai. Mặt khác, đến lúc Cố Khê sinh bé con nếu ở Doanh Hải cũng sẽ có nhiều điều bất tiện, hơn nữa các anh cũng phải che giấu với một số người đi. Nếu ở Seattle thì hoàn toàn không cần băn khoăn chuyện này.”
Angela nói rất đúng, trang trại của Rex ở Seattle có thể bảo đảm an toàn cho Cố Khê trong lúc mang thai, cũng miễn cho Cố Khê bị người khác phát hiện, tạo ra những tiếng đồn nguy hiểm. Mặt khác, Angela có một phòng giải phẫu với các thiết bị hoàn mỹ ở Seattle, mà Cố Khê sinh bé con ở bên đó cũng an toàn hơn.
Angela nói tiếp: “Qua hai tháng nữa, trời sẽ trở nên nóng bức, bụng của Cố Khê sẽ rất khó che dấu, nếu trong lúc anh ấy mang thai mà còn phải đề phòng tránh bị người khác phát hiện khác thường, thì đối với anh ấy và bé con đều là chuyện không tốt. Lấy tình huống trước mắt của Cố Khê, bé con phải tới bốn tháng mới có thể ổn định, đến lúc đó các anh đi theo tôi tới Seattle đi, chờ sau khi bé con được sinh ra rồi trở về, như vậy các anh muốn nói với người ngoài về thân thế của bé con thế nào cũng thực dễ dàng.”
Cố Khê nghĩ nghĩ, rồi nhìn về phía Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam, trong mắt cậu là đồng ý, mà quan trọng hơn là thời điểm cậu sinh bé con còn cần Angela đỡ đẻ cho cậu, nếu bắt Angela ở lại Doanh Hải cho đến khi cậu sinh, hoặc là để Angela bay qua bay lại thì rất không tốt, trước mắt lựa chọn tốt nhất chính là cậu đi Seattle. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng nghĩ tới điểm này, Kiều Thiệu Bắc nói với Angela: “Vậy nghe theo lời cậu, chờ sau khi bé con ổn định, chúng ta sẽ đi Seattle.”
“Được, tôi sẽ nói với Rex, để cha sắp xếp trước. Hiện tại tôi sẽ châm cứu cho Cố Khê.”
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc liền bước lui, để vị trí bên giường lại cho Angela. Triển Tô Nam ở lại trông chừng Cố Khê, còn Kiều Thiệu Bắc đi ra ngoài gọi điện thoại.
Nhà họ Kiều, ông Triển và ông Kiều cũng là một đêm không ngủ được, lo lắng chờ đợi tin tức bên kia. Dương Dương và Nhạc Nhạc phải đi học, trước khi đi bọn nó trăm dặn ngàn dặn ông nội – một khi có tin tức của ba ba phải lập tức gọi điện thoại cho bọn nó.
Vốn cho rằng biệt thự của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đã là khu nhà cao cấp nhất, kết quả sau khi tới nhà họ Kiều, ông bà Từ bị chấn động đến nổi cũng một đêm không ngủ được, ngay cả Từ Mạn Mạn cũng không thể ngủ, rốt cuộc gia đình của Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam là bối cảnh gì a.
10 giờ sáng, di động của ông Kiều vang lên, vừa nhìn là con trai gọi đến, ông Kiều đang nói chuyện với ông bà Từ, liền vội vàng rời khỏi phòng khách, đi lên lầu, ông Triển cũng theo sát phía sau. Ấn nhận cuộc gọi, ông Kiều thở hổn hển hỏi: “Thiệu Bắc, Tiểu Hà và bé con thế nào rồi?”
“Tiểu Hà cần nằm trên giường nghỉ ngơi ít nhất hai tuần, tình huống bé con còn có chút chưa ổn định, tối hôm qua bạn của con đã tới đây, cũng đã kiểm tra cho Tiểu Hà rồi, Tiểu Hà thực sự có thể mang thai long phượng.”
“Thai long phượng?!” Tiếng hét của hai ông cụ suýt nữa làm cho người ở dưới nhà cũng nghe được. Nhanh tay che kín miệng lại, ông cụ kích động đến nói không nên lời.
Kiều Thiệu Bắc ở bên kia điện thoại nói: “Trước khi bé con được ổn định, thì Tiểu Hà đều phải đặc biệt cẩn thận, bạn của con và La Kiệt sẽ kết hợp Trung y và Tây y để giúp Tiểu Hà an thai. Bạn của con nói cậu ấy nhất định sẽ giữ được bé con.”
“Thật tốt quá, thật tốt quá…”
Ông Triển là cao hứng nhất, bé con này chính là dòng giống của họ Triển a. Xem ra hai nhà Triển Kiều đều có người thừa kế. Kiều Thiệu Bắc gọi cuộc điện thoại này là muốn hai ông cụ yên tâm, hắn cũng đã gọi điện cho con trai, hiện tại con trai đã có thể chuyên tâm học hành. Đợi cho thân thể của Cố Khê và tình huống của bé con ổn định một chút, bọn họ sẽ nói chuyện này cho ông bà Từ và Từ Mạn Mạn biết. Còn chuyện đi Seattle, Kiều Thiệu Bắc không nói cho ông cụ, hiện tại tất cả mọi người đều đang rất vui mừng cùng kích động, chờ đến lúc xác định ngày xuất phát sẽ nói cho hai ông cụ biết sau, hơn nữa bọn họ còn có việc muốn thương lượng với con trai.
Cúp điện thoại, ông Triển và ông Kiều ôm lấy nhau nhảy tưng tưng, thai long phượng, thai long phượng a. Bọn họ sẽ lại có cháu trai cháu gái đáng yêu a. Vui vẻ xong rồi, hai ông cụ nhanh chóng gọi điện thoại cho cấp dưới, bảo bọn họ đi mua thuốc bổ dành cho người có thai dùng. Bọn họ có lỗi với Cố Khê, có lỗi với hai cháu lớn, nên bây giờ là thời điểm bọn họ chuộc tội. Bọn họ không chỉ muốn nâng cháu trai cháu gái này trong lòng bàn tay, mà cũng muốn nâng “con dâu” trong lòng bàn tay.
Trong trường học, Dương Dương và Nhạc Nhạc nhìn ai cũng đều cười, cười một cách ngốc nghếch, bọn nó sắp làm anh, bọn họ sắp có em trai và em gái a, ha hả, ha hả . Hai đứa nhỏ đang cực độ vui sướng, nên rất nhiệt tình quét dọn vệ sinh với bạn học, giúp thầy giáo phát sách bài tập, giúp bạn học học bù. Bọn nó vui a, ha hả, ha hả.
Angela đến làm cho mọi người biết chuyện đang vô cùng lo lắng trở nên vui vẻ và kích động hơn rất nhiều. Bé con trong bụng Cố Khê chứa đựng rất nhiều hy vọng, cũng chứa đựng sự chuộc tội của một số người đang đền trả cho Cố Khê. Ngụy Hải Trung vừa mới được làm ba ba, sau khi biết được Cố Khê mang thai, so với khi anh được làm cha còn kích động hơn ngàn lần. Anh đang cùng vợ ở nhà cha mẹ vợ, nên không thể trở về ngay được, anh ở trong điện thoại luôn năn nỉ Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc để con gái của bọn họ kết ước với con trai nhà mình, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ở trong điện thoại cười ha ha.
Biết được Nghê Hồng Nhạn sinh con trai, Cố Khê rất là vui, còn với chuyện kết ước cậu cũng chỉ cười không nói. Hiện tại mới đoán là thai long phượng, còn chưa xác định, chờ xác định rồi nói sau. Thời điểm có Dương Dương và Nhạc Nhạc, cậu chỉ có một mình, còn hiện tại bên người có nhiều người quan tâm và lo lắng cho cậu như vậy, Cố Khê tin tưởng bé con trong bụng sẽ càng ngày càng khỏe mạnh, sẽ kiên cường giống như anh trai của mình vậy.
Trừ bỏ đi WC và tắm rửa ra, Cố Khê đều ở trên giường tĩnh dưỡng. Vài ngày sau đó, cậu không bị chảy máu lần nào nữa, chỉ có phần eo vẫn khó chịu như cũ. Angela không chỉ đặt ra thực đơn và thuốc thang thích hợp cho cậu dưỡng thai, mà còn châm cứu cho cậu. Cố Khê không biết mình đã có bao nhiêu may mắn khi Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc có thể quen biết Angela. Nửa tháng sau, Cố Khê xuất hiện bệnh trạng nôn oẹ, Angela cũng thực khẳng định mà nói cho bọn họ biết thai nhi đúng là thai long phượng. Cùng với cực độ vui sướng, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc bắt đầu xuất hiện chứng lo âu của ba ba đúng chuẩn, Angela ở một bên nhìn thấy cũng chỉ biết lắc đầu – hiện tại Cố Khê mới mang thai hai tháng, kế tiếp còn ít nhất 5 tháng nữa, hai anh sẽ xử lý thế nào đây?
“Nôn!”
Vừa mới ăn gì đó đều ói hết vào WC, Cố Khê một tay đở thắt lưng, một tay che ngực. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc một trái một phải dìu cậu, trên trán đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch. Chờ Cố Khê ói xong, hai người dìu cậu quay lại giường, Triển Tô Nam nhanh tay bưng nước trong đến cho Cố Khê uống. Uống hai hớp, Cố Khê lại muốn ói ra. Kiều Thiệu Bắc liền đúc cho Cố Khê một viên xí muội, ghê tởm trong dạ dày của Cố Khê mới áp chế được một chút.
“Tiểu Hà, có phải rất khó chịu không.” Xoa xoa ngực Cố Khê, Triển Tô Nam quỳ đứng ở bên giường hỏi, sắc mặt thoạt nhìn giống như người vừa ói là y vậy.
Cố Khê lắc đầu: “Không sao. Qua đợt này sẽ không có gì, lúc đầu đều như vậy.”
Nghĩ là khi người này có Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng khó chịu như thế? Miễn bàn Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam có bao nhiêu tự trách.
Cố Khê nhìn hai người cười cười, nói: “Có phản ứng đã nói lên bé con rất khỏe mạnh, đây là chuyện tốt. Lúc có Dương Dương và Nhạc Nhạc em cực kỳ thích ăn dưa leo, kết quả sau khi hai đứa nhỏ sinh ra ngược lại lại không thích ăn, từ nhỏ bọn nó nhìn thấy dưa leo thì đã chu miệng, nếu không phải do em không cho phép bọn nó kiêng ăn, thì bọn nó tuyệt đối sẽ không ăn.” Nói xong, Cố Khê sờ sờ bụng, “Còn không biết hai bé con này có giống anh của mình không.”
“Tiểu Hà, hiện tại em muốn ăn dưa leo sao?” Kiều Thiệu Bắc lập tức hỏi.
Cố Khê cười cười: “Đột nhiên có chút muốn ăn trứng chưng cà chua, thêm một ít dưa muối.”
Triển Tô Nam lập tức đứng lên: “Dưa muối là chất lên men, vẫn ăn ít thôi, anh đi làm trứng chưng cà chua cho em.”
“Dạ.”
Triển Tô Nam nhanh chóng rời khỏi, Kiều Thiệu Bắc ngồi ở bên người Cố Khê, ôm lấy cậu, tiếng nói khàn khàn: “Nhìn hai bé con này anh lại nghĩ đến Dương Dương và Nhạc Nhạc trước đây. Tiểu Hà, kể cho anh nghe chuyện trước đây của bọn nó đi, lúc em có bọn nó có phải cũng phản ứng kịch liệt như thế này không?”
Đây mãi là tiếc nuối trong lòng hai người, tựa vào trong lòng ngực Kiều Thiệu Bắc, Cố Khê từ từ kể lại. Cậu một câu cũng không nói khi đó mình có bao nhiêu gian nan bao nhiêu thống khổ, chỉ kể lại những chuyện vui sướng nhất khi sống cùng bọn nhỏ cho Kiều Thiệu Bắc nghe. Cuối cùng, Cố Khê hỏi ra chuyện mà cậu đã suy nghĩ thật lâu: “Dương Dương và Nhạc Nhạc… Có phải nên đổi họ cho bọn nó không?”
“Không cần đổi.” Kiều Thiệu Bắc không chút do dự nói: “Dương Dương và Nhạc Nhạc là em vất vả sinh ra, nuôi lớn, bọn họ là họ Cố, không cần thay đổi.”
Cố Khê quay đầu nhìn về phía Kiều Thiệu Bắc, Kiều Thiệu Bắc nhân cơ hội hôn một cái, rồi nói: “Đó cũng là ý của ông cụ, huống hồ Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng đã quen với tên của bọn nó, Cố Triêu Dương, Cố Triêu Nhạc, nghe thật hay, không cần sửa lại. Dù sao, mặc kệ bọn nó là họ gì thì cũng là con trai của anh và Tô Nam, đều là người thừa kế hợp pháp của bọn anh, tương lai bọn nó có con của mình nếu muốn đổi thì cứ đổi, không sao cả.”
Cố Khê kinh ngạc không thôi, ông cụ thế mà lại muốn Dương Dương và Nhạc Nhạc mang họ Cố!
Kiều Thiệu Bắc hôn lên khóe miệng của Cố Khê: “Chúng ta thiếu nợ em, thiếu nợ Dương Dương và Nhạc Nhạc nhiều lắm, nếu còn muốn đổi cả họ của bọn nhỏ, thì không phải là người.”
“Thiệu Bắc!”
Kiều Thiệu Bắc ngậm lấy môi Cố Khê, dễ dàng hóa giải đi không vui của Cố Khê. Đã thật lâu không được hôn, sau khi mọi chuyện đã đi vào ổn định, nụ hôn của Kiều Thiệu Bắc khiến cho Cố Khê mê muội, càng làm cho trái tim của cậu bị một cảm xúc nào đó nhồi nhét tràn đầy. Mặc kệ bé con trong bụng là của Triển Tô Nam, nhưng với ba người mà nói – bé con này chính là con của ba người bọn họ, dòng máu chảy trong người cũng là của ba người bọn họ. Nụ hôn ban đầu mang theo ý tứ xin lỗi dần dần trở nên triền miên không dứt, xin lỗi biến thành tình yêu nồng đậm, Cố Khê chủ động ôm lấy Kiều Thiệu Bắc, làm cho nụ hôn càng thêm sâu sắc.
Thời điểm chấm dứt, Cố Khê và Kiều Thiệu Bắc đều thở hổn hển, trong mắt Cố Khê là sự dịu dàng cùng say mê của Kiều Thiệu Bắc, trong mắt Kiều Thiệu Bắc là tình yêu say đắm của Cố Khê, hai người cùng nở nụ cười, ôm chặt lấy nhau.
“Thiệu Bắc.”
“Hử?.”
“Nếu không để Dương Dương và Nhạc Nhạc thay đổi họ, vậy thì em hy bọng hai bé con này sẽ có thể có được họ của anh và Tô Nam.”
“Ha hả, được, anh và Tô Nam cũng đang có ý đó.”
“Thiệu Bắc.”
“Hử?”
“Cám ơn các anh.”
“Không cho nói cám ơn, Tiểu Hà, vĩnh viễn cũng không được nói cám ơn với bọn anh.”
Cửa mở ra, Triển Tô Nam bưng bữa cơm thuốc cho Cố Khê đi tới, trên mặt Cố Khê hiện lên nụ cười hạnh phúc. Nhìn thấy nụ cười của Cố Khê, trên mặt khẩn trương của Triển Tô Nam cũng đầy ý cười.
“Tiểu Hà, ăn cơm.”
“Dạ.”
Cửa phòng đóng lại, ngoài cửa sổ ngô đồng đang nhú lên những chồi non xanh biếc, sinh mệnh mới đã bắt đầu nảy sinh và sinh trưởng ngay khi mùa xuân vừa đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook