Viễn Cổ Y Điện
-
Chương 53
Thân hình Ly Mang lảo đảo một cái, lúc đứng trước cô cách còn có vài bước thì người đã lung lay sắp đổ. Mộc Thanh nhào tới ôm lấy hắn trước khi thân thể rắn chắc của hắn sắp sửa đổ ập xuống. Nhưng hắn thật sự quá nặng, cô chẳng những không đỡ được hắn, ngược lại bị hắn đè xuống, nặng nề ngã trên mặt đất, Ly Mang nhào tới trên người cô.
Bên dưới là đá nham cứng rắn, phía sau lưng cô bị cộm đến mức đau nhức, nhưng cô căn bản là không chú ý tới. Giờ phút này, toàn bộ lực chú ý của cô đều ngừng tại người đàn ông đang nằm sấp trên người cô lúc này.
Mùi máu tươi dày đặc trên người hắn, nhưng mùi hương kia lại khiến cho cô muốn rơi nước mắt, những giọt nước mắt tuôn rơi chỉ vì cô đang hạnh phúc đến tột cùng.
Hai tay run rẩy, cô đỡ cái đầu nặng trĩu của Ly Mang, ôm vào trong lòng mình, nhờ ánh sáng yếu ớt ở trong hang động mà tham lam ngắm nhìn gương mặt hắn, nhẹ nhàng gọi tên hắn.
Ly Mang mở mắt ra, ánh mắt của hai người giao nhau cùng một chỗ, quấn lấy nhau chặt chẽ không cách nào xê dịch nửa phần.
“Anh đã trở về…”
Đôi mắt lóng lánh, hắn nhếch miệng nở nụ cười với cô để lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
Mộc Thanh nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên dùng sức hung hăng đánh vào sau lưng hắn.
“Anh là đồ tồi…, mỗi lần đều bỏ em lại một mình…, lần sau anh còn dám như vậy, em sẽ chết cho anh xem…”
Cô vừa đánh hắn, vừa vụng về mà mắng, mà chửi hắn, một dòng nước âm ấm không ngừng tuôn ra từ trong mắt cô.
Ly Mang rên lên một hồi khe khẽ, cơ bắp trên mặt hơi vặn vẹo, lúc này Mộc Thanh mới giật mình nghĩ tới chắc hẳn mình đánh trúng miệng vết thương của hắn, vội vàng ngừng tay. Nhưng ngay lập tức, hắn đã dùng sức nắm lấy hai tay của cô, đè cô xuống mà ôm thật chặt trên mặt đất, hơi ngẩng đầu lên nhìn cô.
Cô cảm thấy hắn giống như có lời gì muốn tự mình nói ra, cô bèn nín lặng mà chờ đợi, cửa động đã sáng lên ánh sáng của bó đuốc, Dĩ Gia đã mang người đi tới.
Giờ phút này, ở cửa động nhiều ánh mắt cùng nhau nhìn bọn họ như vậy, lại yên ắng như một thế giới không tiếng động, ngoại trừ tiếng tách tách của bó đuốc đang cháy hừng hực phát ra.
Ly Mang buông tay cô, hôn lên cánh môi mềm mại của cô, rồi nở một nụ cười với cô, lúc này mới dùng sức chống đỡ thân thể của mình, lăn từ trên người cô xuống dưới, ngửa mặt nằm trên mặt đất mà thở dốc. Người trong tộc của hắn lúc này mới bình thường trở lại, tràn vào.
Ly Mang bị thương không nhẹ, ở phía sau lưng, chỗ cánh tay và bắp đùi, miệng vết thương càng nghiêm trọng hơn, sau khi bị khiêng trở về khu quần cư, Mộc Thanh và Na Đóa lại thay phiên nhau chăm sóc thương thế của hắn, thay thuốc cho hắn. Người trong tộc của hắn đối xử với hắn và Mộc Thanh cực kỳ thân thiện, mỗi ngày đều mang con mồi có thịt tươi ngon nhất săn được ở bên ngoài đến biếu.
Ở nơi này, dũng sĩ vĩnh viễn sẽ nhận được sự tôn kính. Mà Ly Mang lại càng xứng đáng là dũng sĩ được tôn trọng như vậy.
Ngày đó lúc hắn ở trong trận đánh kịch liệt cắn xé lũ thương âm và chém giết bọn người Khu Thú tộc, tên vu sư đi theo bọn họ nhìn thấy ấn ký hình ngọn lửa trên mặt hắn, đột nhiên giống như khát máu mà hưng phấn hẳn lên, lớn tiếng kêu gào đòi bắt hắn lại để mang về, bởi vì hắn chính là vật tế sống tốt nhất cho Cáp Lạp.
Địa vị của vu sư bình thường rất cao, nhất là trong bộ lạc như Khu Thú tộc. Thừa dịp lúc người của đối phương đang bị vu sư thu hút sự chú ý, Ly Mang một tay cầm dao, một tay nắm mâu, dùng lưỡi dao sắc bén cắt đứt cổ họng hai người của Khu Thú tộc đứng gần hắn nhất, động tác nhanh như chớp khiến bọn hắn bất ngờ không kịp chuẩn bị, xé rách vòng vây tạo một lối thoát, bước mấy bước liền tung người nhảy vào dòng sông lớn.
Hắn bị thương vô cùng nghiêm trọng, thậm chí còn bị thương âm cắn mất da thịt ở một vài chỗ trên người, máu không ngừng chảy ra, cứ bơi được một đoạn trong nước, bám lấy mấy mảnh gỗ mục trôi dạt trên mặt nước, bị nó kéo trôi thẳng xuống hạ du, cuối cùng bị kẹt cùng với mảnh gỗ kia trong một bụi cỏ trong chỗ nước bên cạnh bờ sông, ý thức dần dần có chút mơ hồ, cho đến nửa đêm mới tỉnh lại, sau khi ăn qua loa một ít mầm cỏ dại và cây lau bên bờ sông, lúc này mới chậm rãi khôi phục chút sức lực, bèn lộn ngược trở về thượng du, nơi xảy ra sự việc.
Hắn biết sau này Mộc Thanh nhất định sẽ trở lại đó mà nhìn kết quả cuối cùng. Nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy, cô có thể cho rằng hắn đã chết mà đau lòng hay không?
Ý nghĩ này làm cho hắn vẫn luôn chạy đi mà không ngừng nghỉ. Đến rạng đông thì rốt cuộc hắn cũng chạy tới, ngay lập tức hắn đã phát hiện ra gần nơi trước kia bọn hắn ẩn náu còn dấu tích tro tàn của một đống lửa đã cháy hết cùng một bọc hành lý bị cành lá che lại. Lúc hắn ngồi dưới đất lục ra xem xét, thấy bên trong còn lương khô, hắn đã ngấu nghiến ăn lấy từng ngụm, ánh mắt hắn lại bị một bức vẽ chỉ dùng mấy hòn đá nhỏ chồng chất lên hấp dẫn.
Đó là một cái mũi tên, phương hướng của nó chỉ vào chính xác là phương hướng nơi hắn và người trong tộc của hắn ở lại.
Hắn biết rõ cái này nhất định là của cô để lại. Cô làm ra ký hiệu như vậy, chẳng lẽ là muốn nói cho hắn biết cô đã thay hắn đi báo tin tức cho mọi người trong tộc?
Hắn hơi có chút khó tin, nhưng cảm xúc nhiều hơn lại là vô cùng cảm động.
Hắn nghĩ rằng hắn phải nhận được bao nhiêu sự quan tâm của thần rừng, thì ngài mới có thể đưa một người phụ nữ tuyệt vời như vậy đến ở bên cạnh hắn.
Hắn cảm giác được lực lượng trước kia chảy trong cơ thể hắn đã biến mất lại một lần nữa chậm chạp bùng lên. Hắn lấy tro tàn từ đống lửa cô đã đốt còn lại, bôi bừa bãi lên miệng mấy vết thương trên người do bị ngâm nước mà sưng vù đến trắng bệch, tiện tay cầm lương khô còn lại và chuôi duệ mâu này, lại men theo dấu vết còn lưu lại dọc đường của người Khu Thú tộc mà đuổi theo. Buổi tối ngày hôm sau, hắn chạy tới đúng lúc người của Khu Thú tộc và tộc nhân của mình đang xảy ra chiến đấu vô cùng kịch liệt.
“Đạt ô và cha ta, bọn hắn chặn đường bọn người xấu tại một cái khe núi bên trong cánh rừng phía ngoài, bắn bọc mũi tên đã bôi mỡ đốt lên bắn về phía bọn hắn. Trên người mấy con thương âm kia bị bắt lửa, gào thét chạy toán loạn khắp nơi, hóa ra chúng cũng không đáng sợ như trong truyền thuyết. Đạt ô đọ sức cùng kẻ phản bội thần linh – Đồ Lỗ, lại có mấy kẻ khốn nạn xông tới, cha ta bọn họ lúc ấy đều đang đánh nhau cùng người xấu, không thể qua giúp đỡ được, mắt thấy đạt ô sẽ gặp nguy hiểm, Thanh Thanh, cô đoán xem chuyện gì xảy ra? Một mũi tên đang cháy rừng rực xé gió bắn về phía Đồ Lỗ đang hướng đạt ô mà chém tới, bắn trúng tim hắn ngay từ sau lưng, đạt ô thừa cơ giết chết hắn. Thanh Thanh, cô có biết là ai bắn mũi tên đó không? Chính là cha của Thiểm Điện. Hắn bắn mũi tên, lại ở cùng một chỗ với đạt ô giết người xấu, đánh lùi người xấu. Thanh Thanh, cha của Thiểm Điện thật đúng là dũng sĩ rồi, cha ta bí mật nói với bọn ta, trước đây hắn lại là dũng sĩ đệ nhất trong bộ lạc của chúng ta!”
Ở bên trong gian lều của Na Đóa, Do Do mặt mày hớn hở nói, mấy đứa em của cô cũng đều mang vẻ mặt sùng bái mà nhìn Ly Mang đang ngồi dưới đất.
Mộc Thanh tủm tỉm cười nhìn về phía Ly Mang.
Hắn được một đứa bé ca ngợi như vậy, mặt cũng hơi đỏ lên. Cũng may từ bé lớn lên, da hắn vốn đen, cũng không dễ làm cho người khác chú ý nhiều, chỉ là thấy Mộc Thanh nhìn mình như vậy, giống như hơi ngượng ngùng mà nở nụ cười, thuận tay nhận lấy Thiểm Điện trong tay Mộc Thanh, cho bé ngồi trên đùi mình mà chơi đùa với bé.
Mộc Thanh đi vòng quanh phía sau hắn, kiểm tra vết thương lớn nhất phía sau trên lưng hắn, cẩn thận thoa thuốc nước cho hắn.
Hắn thật sự rất khỏe mạnh, chẳng qua cũng chỉ chăm sóc vài ngày, những vết sưng trên miệng vết thương cũng đã dần biến mất, nghỉ ngơi vài ngày, có lẽ hoàn toàn sẽ không có vấn đề gì nữa rồi.
Làm cho Mộc Thanh có chút buồn cười đó chính là, Ly Mang vậy mà lại vô cùng nhớ nhung mấy con động vật nhỏ được nuôi trong khe núi, vết thương còn chưa khỏi toàn bộ đã la hét phải đi, nói nếu còn ở lại thêm nữa chỉ sợ chờ bọn họ trở về, mấy con động vật đã bỏ trốn hoặc chết đói hết, nông trường của cô cũng sẽ không còn nữa.
Cái từ nông trường này là hắn học được từ Mộc Thanh, lúc ấy Mộc Thanh miêu tả cho hắn một bức tranh vẽ hình ảnh có cây dâu có cá có ngỗng có cả đứa trẻ con mập mạp, khách tới dùng cơm có lúa gạo có gà, còn nói đợi sau này bọn hắn thu hoạch kê trong đất, nếu có thừa, cô sẽ thử cất rượu cho hắn uống. Hắn hỏi rượu là cái gì, Mộc Thanh miêu tả nói giống như cái loại chất lỏng màu vàng chảy ra từ thân cây trước kia hắn đã từng uống, nhưng hương vị so với cái kia đậm đà hơn rất nhiều. Mặc dù hắn vẫn lờ mờ hiểu được, nhưng thoạt nhìn vẫn còn rất lạ lẫm, cũng thoáng một cái nhớ kỹ được cái từ nông trường kia.
Tuy rằng Mộc Thanh cũng hơi nhớ nhung, nhưng trong mắt cô, thương thế của Ly Mang so với những con gà con dê kia quan trọng hơn rất nhiều. Bắt buộc phải ở lại hai ngày, thấy hắn nóng lòng muốn về nhà mà quay cuồng như một mũi tên vậy, miệng vết thương nhìn cũng lên vảy, thu nhỏ miệng lại một chút rồi, cuối cùng cô cũng đồng ý.
Tuy rằng lần trước Dĩ Gia mang theo người của bộ tộc hỏa thiêu thương âm, giết Đồ Lỗ cùng một ít người Khu Thú tộc xâm phạm, cuối cùng đánh đối phương bị thương hoảng sợ mà bỏ trốn, xem như là đại trận toàn thắng, nhưng bên mình cũng có không ít người bị thương, cho nên những ngày này mọi người đều bận rộn giải quyết tốt hậu quả của chuyện đã xảy ra. Trong thời gian đó Dĩ Gia cũng có tới thăm Ly Mang mấy lần. Nghe nói ngày mai bọn họ sẽ rời đi, hắn vội vàng chạy tới, biểu hiện vô cùng kinh ngạc.
“Trong khu rừng này, tính cả thảo nguyên, tổng cộng có tất cả mười mấy cái bộ lạc lớn nhỏ. Ở lại đi, cùng ta quản lý người của bộ tộc chúng ta. Để cho chúng ta trở thành bộ lạc cường đại nhất trên mảnh đất này, một ngày nào đó, người khác sẽ phải ngẩng đầu lên mà nhìn chúng ta!”
Hắn nhìn Ly Mang rồi nói như vậy, biểu hiện trên khuôn mặt vô cùng thành khẩn.
Ly Mang nhìn Dĩ Gia một lát, hai tay nắm chặt bờ vai của hắn: “Cậu sẽ là một đạt ô tốt. Người trong tộc có cậu che chở, nhất định sẽ càng ngày càng tốt. Tuy rằng sau này tôi không thể kề vai chiến đấu cùng cậu, nhưng chúng ta sẽ vĩnh viễn là anh em tốt, vẫn giống như lúc còn bé!”
Lúc hắn nói xong lời này, Mộc Thanh để ý thấy vẻ thất vọng lộ ra trên khuôn mặt của hắn, nhưng sau khi thất vọng, cô lại cảm thấy hắn giống như đang nhẹ nhàng thở ra, cũng giống như cô.
Thật ra cô cũng hiểu suy nghĩ của Dĩ Gia.
Dĩ Gia cũng không nói gì thêm nhiều nữa. Chỉ là khi đêm xuống, ở bên trong khu quần cư lại đốt đống lửa lớn một lần nữa, mọi người trong tộc lấy rất nhiều món ăn mang tới cho Mộc Thanh và Ly Mang tiến hành bữa tiệc thịnh soạn nhất. Sáng sớm hôm sau, Dĩ Gia và Hổ Xỉ, cả nhà của Na Đóa, còn có những người trong tộc khác đưa hai người bọn họ đi ra ngoài, giao hẹn sau này sẽ thường xuyên qua lại thăm hỏi lẫn nhau, lúc này mới lưu luyến chia tay.
Mộc Thanh có chút tiếc nuối, thật ra tận sâu trong lòng cô vẫn hy vọng cả nhà Na Đóa có thể cùng bọn họ đi đến định cư trong khe núi, nếu nói như vậy, vậy mới là hoàn toàn tốt đẹp. Nhưng cô cũng biết chuyện này có chút không thực tế. Khe núi của bọn họ mặc dù tốt, nhưng trong mắt cả nhà Na Đóa, nơi tốt thế nào cũng không thể so sánh với quê hương nơi nhiều thế hệ đã ở lại, cùng mọi người đối mặt với mọi khó khăn, cùng liên kết với nhau trở thành bộ lạc thị tộc, đó là rừng cây nơi bọn họ lớn lên, nơi mà tâm hồn bọn họ thuộc về… Trừ Ly Mang ra, hắn là người khác biệt, bị một người ngoại tộc đến từ bên ngoài như cô dụ dỗ đi ra ngoài. Có lẽ hắn đối với bộ tộc và người trong tộc của hắn còn có tình cảm, nhưng đây chẳng qua chỉ là một loại tình cảm không thể phai mờ đã ăn sâu bén rễ vào trong lòng từ lúc sinh ra. Mà ở cái khe núi kia, trong mỗi ngõ ngách đều có lưu lại dấu vết của hắn và cô tự tay mài qua, bọn hắn vui vẻ sống chung tại đó, ở trong khe núi trải qua muôn ngàn khó khăn gian khổ, chỗ đó mới đúng là quê hương chính thức trong suy nghĩ của hắn đi.
Ly Mang cuối cùng cũng quay lại nhìn thoáng qua về hướng khu quần cư, lại để cho Mộc Thanh tháo Thiểm Điện xuống, đeo cả túi da của hắn ở trước người mình, vác trên lưng bọc hành lý mà người trong tộc đã chuẩn bị cho bọn họ, nở một nụ cười với cô, đón ánh sáng mặt trời cùng cô, một lần nữa đi về hướng đông. Nghe thấy tiếng Mộc Thanh thổi còi kêu, Tiểu Hắc không biết từ nơi nào nhảy ra, vui sướng theo sát sau lưng. Những ngày Ly Mang dưỡng thương, ban ngày nó đi khắp nơi giương oai, đến lúc trời tối liền chạy đến gần cánh rừng mà lần trước nó và Mộc Thanh qua đêm ở bên ngoài, nghe nói cũng bởi vì nó đột nhiên nhảy lên mấy cái đến bên dòng suối, đứng phía sau lưng mấy người phụ nữ đang giặt quần áo rửa đồ đạc, dọa các cô sợ đến vứt bỏ đồ vật trên tay rồi thét chói tai mà chạy như điên một đường mà quay trở về.
Đường trở về cũng rất thuận lợi, đây là đêm cuối cùng mà bọn hắn phải trải qua ở bên ngoài, ngày mai lại đi một ngày, có lẽ là trước khi trời tối, bọn hắn có thể trở về nhà của mình.
Đến chạng vạng tối, những tầng mây lớn màu xám nặng nề áp sát phía trên rừng rậm, làn gió thổi qua cũng mang theo chút hơi nước bao trùm nơi đây. Đoán rằng buổi tối sẽ có một trận mưa, lúc Ly Mang dựng lều vải, hắn cố ý dựng tại mặt đất nơi có địa thế tương đối cao, lại có tầng tầng cành lá đan xen vào nhau, lúc này mới trải da thú ra làm đệm, lại dùng lá cây to lớn tạm thời tết buộc trùm lên trên đỉnh lều để tránh mưa lớn thấm rỉ vào bên trong. Thậm chí, hắn còn dùng cành lá cùng cái túi da lớn vốn để chứa đồ vật của bọn họ kia, kéo căng ra dựng một cái lều vải đơn sơ cho Tiểu Hắc che mưa gió.
Đêm đến, quả nhiên mưa rơi xuống, càng rơi càng lớn. Đêm phủ đen lên thế giới bên ngoài, đen đến giống như đưa bàn tay lên cũng không thấy rõ được năm ngón tay, trong lều vải thấp bé nhỏ hẹp nhưng lại mang một bức tranh ấm áp. Mượn ánh sáng của đèn pin, hai người nằm sấp cùng chơi đùa với Thiểm Điện nằm ở giữa hai người bọn họ. Thiểm Điện vừa ăn no, tinh thần còn rất tốt, con mắt mở ra giống như chuông đồng, nhìn Ly Mang không ngừng làm mặt quỷ mà khanh khách cười. Bây giờ bé đã có thể cười ra tiếng rồi. Chờ đến lúc bé bắt đầu ngáp, Mộc Thanh ôm bé chui vào bên trong túi ngủ, tắt đèn pin rồi dỗ dành bé ngủ.
Thiểm Điện rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, Mộc Thanh nghe tiếng mưa rơi tí tách và tiếng khò khè trầm thấp thỉnh thoảng do Tiểu Hắc phát ra bên ngoài, lại bị mệt mỏi do đi đường cả ngày đánh úp xuống, dần dần đã có chút buồn ngủ, đột nhiên cảm thấy Ly Mang ở bên cạnh đang thò tay thăm dò mình.
“Tới ngủ chung cùng anh đi.”
Ngay lúc Mộc Thanh quay lại nắm lấy tay hắn, hắn lại nhỏ giọng dịu dàng nói ra.
Bên dưới là đá nham cứng rắn, phía sau lưng cô bị cộm đến mức đau nhức, nhưng cô căn bản là không chú ý tới. Giờ phút này, toàn bộ lực chú ý của cô đều ngừng tại người đàn ông đang nằm sấp trên người cô lúc này.
Mùi máu tươi dày đặc trên người hắn, nhưng mùi hương kia lại khiến cho cô muốn rơi nước mắt, những giọt nước mắt tuôn rơi chỉ vì cô đang hạnh phúc đến tột cùng.
Hai tay run rẩy, cô đỡ cái đầu nặng trĩu của Ly Mang, ôm vào trong lòng mình, nhờ ánh sáng yếu ớt ở trong hang động mà tham lam ngắm nhìn gương mặt hắn, nhẹ nhàng gọi tên hắn.
Ly Mang mở mắt ra, ánh mắt của hai người giao nhau cùng một chỗ, quấn lấy nhau chặt chẽ không cách nào xê dịch nửa phần.
“Anh đã trở về…”
Đôi mắt lóng lánh, hắn nhếch miệng nở nụ cười với cô để lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
Mộc Thanh nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên dùng sức hung hăng đánh vào sau lưng hắn.
“Anh là đồ tồi…, mỗi lần đều bỏ em lại một mình…, lần sau anh còn dám như vậy, em sẽ chết cho anh xem…”
Cô vừa đánh hắn, vừa vụng về mà mắng, mà chửi hắn, một dòng nước âm ấm không ngừng tuôn ra từ trong mắt cô.
Ly Mang rên lên một hồi khe khẽ, cơ bắp trên mặt hơi vặn vẹo, lúc này Mộc Thanh mới giật mình nghĩ tới chắc hẳn mình đánh trúng miệng vết thương của hắn, vội vàng ngừng tay. Nhưng ngay lập tức, hắn đã dùng sức nắm lấy hai tay của cô, đè cô xuống mà ôm thật chặt trên mặt đất, hơi ngẩng đầu lên nhìn cô.
Cô cảm thấy hắn giống như có lời gì muốn tự mình nói ra, cô bèn nín lặng mà chờ đợi, cửa động đã sáng lên ánh sáng của bó đuốc, Dĩ Gia đã mang người đi tới.
Giờ phút này, ở cửa động nhiều ánh mắt cùng nhau nhìn bọn họ như vậy, lại yên ắng như một thế giới không tiếng động, ngoại trừ tiếng tách tách của bó đuốc đang cháy hừng hực phát ra.
Ly Mang buông tay cô, hôn lên cánh môi mềm mại của cô, rồi nở một nụ cười với cô, lúc này mới dùng sức chống đỡ thân thể của mình, lăn từ trên người cô xuống dưới, ngửa mặt nằm trên mặt đất mà thở dốc. Người trong tộc của hắn lúc này mới bình thường trở lại, tràn vào.
Ly Mang bị thương không nhẹ, ở phía sau lưng, chỗ cánh tay và bắp đùi, miệng vết thương càng nghiêm trọng hơn, sau khi bị khiêng trở về khu quần cư, Mộc Thanh và Na Đóa lại thay phiên nhau chăm sóc thương thế của hắn, thay thuốc cho hắn. Người trong tộc của hắn đối xử với hắn và Mộc Thanh cực kỳ thân thiện, mỗi ngày đều mang con mồi có thịt tươi ngon nhất săn được ở bên ngoài đến biếu.
Ở nơi này, dũng sĩ vĩnh viễn sẽ nhận được sự tôn kính. Mà Ly Mang lại càng xứng đáng là dũng sĩ được tôn trọng như vậy.
Ngày đó lúc hắn ở trong trận đánh kịch liệt cắn xé lũ thương âm và chém giết bọn người Khu Thú tộc, tên vu sư đi theo bọn họ nhìn thấy ấn ký hình ngọn lửa trên mặt hắn, đột nhiên giống như khát máu mà hưng phấn hẳn lên, lớn tiếng kêu gào đòi bắt hắn lại để mang về, bởi vì hắn chính là vật tế sống tốt nhất cho Cáp Lạp.
Địa vị của vu sư bình thường rất cao, nhất là trong bộ lạc như Khu Thú tộc. Thừa dịp lúc người của đối phương đang bị vu sư thu hút sự chú ý, Ly Mang một tay cầm dao, một tay nắm mâu, dùng lưỡi dao sắc bén cắt đứt cổ họng hai người của Khu Thú tộc đứng gần hắn nhất, động tác nhanh như chớp khiến bọn hắn bất ngờ không kịp chuẩn bị, xé rách vòng vây tạo một lối thoát, bước mấy bước liền tung người nhảy vào dòng sông lớn.
Hắn bị thương vô cùng nghiêm trọng, thậm chí còn bị thương âm cắn mất da thịt ở một vài chỗ trên người, máu không ngừng chảy ra, cứ bơi được một đoạn trong nước, bám lấy mấy mảnh gỗ mục trôi dạt trên mặt nước, bị nó kéo trôi thẳng xuống hạ du, cuối cùng bị kẹt cùng với mảnh gỗ kia trong một bụi cỏ trong chỗ nước bên cạnh bờ sông, ý thức dần dần có chút mơ hồ, cho đến nửa đêm mới tỉnh lại, sau khi ăn qua loa một ít mầm cỏ dại và cây lau bên bờ sông, lúc này mới chậm rãi khôi phục chút sức lực, bèn lộn ngược trở về thượng du, nơi xảy ra sự việc.
Hắn biết sau này Mộc Thanh nhất định sẽ trở lại đó mà nhìn kết quả cuối cùng. Nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy, cô có thể cho rằng hắn đã chết mà đau lòng hay không?
Ý nghĩ này làm cho hắn vẫn luôn chạy đi mà không ngừng nghỉ. Đến rạng đông thì rốt cuộc hắn cũng chạy tới, ngay lập tức hắn đã phát hiện ra gần nơi trước kia bọn hắn ẩn náu còn dấu tích tro tàn của một đống lửa đã cháy hết cùng một bọc hành lý bị cành lá che lại. Lúc hắn ngồi dưới đất lục ra xem xét, thấy bên trong còn lương khô, hắn đã ngấu nghiến ăn lấy từng ngụm, ánh mắt hắn lại bị một bức vẽ chỉ dùng mấy hòn đá nhỏ chồng chất lên hấp dẫn.
Đó là một cái mũi tên, phương hướng của nó chỉ vào chính xác là phương hướng nơi hắn và người trong tộc của hắn ở lại.
Hắn biết rõ cái này nhất định là của cô để lại. Cô làm ra ký hiệu như vậy, chẳng lẽ là muốn nói cho hắn biết cô đã thay hắn đi báo tin tức cho mọi người trong tộc?
Hắn hơi có chút khó tin, nhưng cảm xúc nhiều hơn lại là vô cùng cảm động.
Hắn nghĩ rằng hắn phải nhận được bao nhiêu sự quan tâm của thần rừng, thì ngài mới có thể đưa một người phụ nữ tuyệt vời như vậy đến ở bên cạnh hắn.
Hắn cảm giác được lực lượng trước kia chảy trong cơ thể hắn đã biến mất lại một lần nữa chậm chạp bùng lên. Hắn lấy tro tàn từ đống lửa cô đã đốt còn lại, bôi bừa bãi lên miệng mấy vết thương trên người do bị ngâm nước mà sưng vù đến trắng bệch, tiện tay cầm lương khô còn lại và chuôi duệ mâu này, lại men theo dấu vết còn lưu lại dọc đường của người Khu Thú tộc mà đuổi theo. Buổi tối ngày hôm sau, hắn chạy tới đúng lúc người của Khu Thú tộc và tộc nhân của mình đang xảy ra chiến đấu vô cùng kịch liệt.
“Đạt ô và cha ta, bọn hắn chặn đường bọn người xấu tại một cái khe núi bên trong cánh rừng phía ngoài, bắn bọc mũi tên đã bôi mỡ đốt lên bắn về phía bọn hắn. Trên người mấy con thương âm kia bị bắt lửa, gào thét chạy toán loạn khắp nơi, hóa ra chúng cũng không đáng sợ như trong truyền thuyết. Đạt ô đọ sức cùng kẻ phản bội thần linh – Đồ Lỗ, lại có mấy kẻ khốn nạn xông tới, cha ta bọn họ lúc ấy đều đang đánh nhau cùng người xấu, không thể qua giúp đỡ được, mắt thấy đạt ô sẽ gặp nguy hiểm, Thanh Thanh, cô đoán xem chuyện gì xảy ra? Một mũi tên đang cháy rừng rực xé gió bắn về phía Đồ Lỗ đang hướng đạt ô mà chém tới, bắn trúng tim hắn ngay từ sau lưng, đạt ô thừa cơ giết chết hắn. Thanh Thanh, cô có biết là ai bắn mũi tên đó không? Chính là cha của Thiểm Điện. Hắn bắn mũi tên, lại ở cùng một chỗ với đạt ô giết người xấu, đánh lùi người xấu. Thanh Thanh, cha của Thiểm Điện thật đúng là dũng sĩ rồi, cha ta bí mật nói với bọn ta, trước đây hắn lại là dũng sĩ đệ nhất trong bộ lạc của chúng ta!”
Ở bên trong gian lều của Na Đóa, Do Do mặt mày hớn hở nói, mấy đứa em của cô cũng đều mang vẻ mặt sùng bái mà nhìn Ly Mang đang ngồi dưới đất.
Mộc Thanh tủm tỉm cười nhìn về phía Ly Mang.
Hắn được một đứa bé ca ngợi như vậy, mặt cũng hơi đỏ lên. Cũng may từ bé lớn lên, da hắn vốn đen, cũng không dễ làm cho người khác chú ý nhiều, chỉ là thấy Mộc Thanh nhìn mình như vậy, giống như hơi ngượng ngùng mà nở nụ cười, thuận tay nhận lấy Thiểm Điện trong tay Mộc Thanh, cho bé ngồi trên đùi mình mà chơi đùa với bé.
Mộc Thanh đi vòng quanh phía sau hắn, kiểm tra vết thương lớn nhất phía sau trên lưng hắn, cẩn thận thoa thuốc nước cho hắn.
Hắn thật sự rất khỏe mạnh, chẳng qua cũng chỉ chăm sóc vài ngày, những vết sưng trên miệng vết thương cũng đã dần biến mất, nghỉ ngơi vài ngày, có lẽ hoàn toàn sẽ không có vấn đề gì nữa rồi.
Làm cho Mộc Thanh có chút buồn cười đó chính là, Ly Mang vậy mà lại vô cùng nhớ nhung mấy con động vật nhỏ được nuôi trong khe núi, vết thương còn chưa khỏi toàn bộ đã la hét phải đi, nói nếu còn ở lại thêm nữa chỉ sợ chờ bọn họ trở về, mấy con động vật đã bỏ trốn hoặc chết đói hết, nông trường của cô cũng sẽ không còn nữa.
Cái từ nông trường này là hắn học được từ Mộc Thanh, lúc ấy Mộc Thanh miêu tả cho hắn một bức tranh vẽ hình ảnh có cây dâu có cá có ngỗng có cả đứa trẻ con mập mạp, khách tới dùng cơm có lúa gạo có gà, còn nói đợi sau này bọn hắn thu hoạch kê trong đất, nếu có thừa, cô sẽ thử cất rượu cho hắn uống. Hắn hỏi rượu là cái gì, Mộc Thanh miêu tả nói giống như cái loại chất lỏng màu vàng chảy ra từ thân cây trước kia hắn đã từng uống, nhưng hương vị so với cái kia đậm đà hơn rất nhiều. Mặc dù hắn vẫn lờ mờ hiểu được, nhưng thoạt nhìn vẫn còn rất lạ lẫm, cũng thoáng một cái nhớ kỹ được cái từ nông trường kia.
Tuy rằng Mộc Thanh cũng hơi nhớ nhung, nhưng trong mắt cô, thương thế của Ly Mang so với những con gà con dê kia quan trọng hơn rất nhiều. Bắt buộc phải ở lại hai ngày, thấy hắn nóng lòng muốn về nhà mà quay cuồng như một mũi tên vậy, miệng vết thương nhìn cũng lên vảy, thu nhỏ miệng lại một chút rồi, cuối cùng cô cũng đồng ý.
Tuy rằng lần trước Dĩ Gia mang theo người của bộ tộc hỏa thiêu thương âm, giết Đồ Lỗ cùng một ít người Khu Thú tộc xâm phạm, cuối cùng đánh đối phương bị thương hoảng sợ mà bỏ trốn, xem như là đại trận toàn thắng, nhưng bên mình cũng có không ít người bị thương, cho nên những ngày này mọi người đều bận rộn giải quyết tốt hậu quả của chuyện đã xảy ra. Trong thời gian đó Dĩ Gia cũng có tới thăm Ly Mang mấy lần. Nghe nói ngày mai bọn họ sẽ rời đi, hắn vội vàng chạy tới, biểu hiện vô cùng kinh ngạc.
“Trong khu rừng này, tính cả thảo nguyên, tổng cộng có tất cả mười mấy cái bộ lạc lớn nhỏ. Ở lại đi, cùng ta quản lý người của bộ tộc chúng ta. Để cho chúng ta trở thành bộ lạc cường đại nhất trên mảnh đất này, một ngày nào đó, người khác sẽ phải ngẩng đầu lên mà nhìn chúng ta!”
Hắn nhìn Ly Mang rồi nói như vậy, biểu hiện trên khuôn mặt vô cùng thành khẩn.
Ly Mang nhìn Dĩ Gia một lát, hai tay nắm chặt bờ vai của hắn: “Cậu sẽ là một đạt ô tốt. Người trong tộc có cậu che chở, nhất định sẽ càng ngày càng tốt. Tuy rằng sau này tôi không thể kề vai chiến đấu cùng cậu, nhưng chúng ta sẽ vĩnh viễn là anh em tốt, vẫn giống như lúc còn bé!”
Lúc hắn nói xong lời này, Mộc Thanh để ý thấy vẻ thất vọng lộ ra trên khuôn mặt của hắn, nhưng sau khi thất vọng, cô lại cảm thấy hắn giống như đang nhẹ nhàng thở ra, cũng giống như cô.
Thật ra cô cũng hiểu suy nghĩ của Dĩ Gia.
Dĩ Gia cũng không nói gì thêm nhiều nữa. Chỉ là khi đêm xuống, ở bên trong khu quần cư lại đốt đống lửa lớn một lần nữa, mọi người trong tộc lấy rất nhiều món ăn mang tới cho Mộc Thanh và Ly Mang tiến hành bữa tiệc thịnh soạn nhất. Sáng sớm hôm sau, Dĩ Gia và Hổ Xỉ, cả nhà của Na Đóa, còn có những người trong tộc khác đưa hai người bọn họ đi ra ngoài, giao hẹn sau này sẽ thường xuyên qua lại thăm hỏi lẫn nhau, lúc này mới lưu luyến chia tay.
Mộc Thanh có chút tiếc nuối, thật ra tận sâu trong lòng cô vẫn hy vọng cả nhà Na Đóa có thể cùng bọn họ đi đến định cư trong khe núi, nếu nói như vậy, vậy mới là hoàn toàn tốt đẹp. Nhưng cô cũng biết chuyện này có chút không thực tế. Khe núi của bọn họ mặc dù tốt, nhưng trong mắt cả nhà Na Đóa, nơi tốt thế nào cũng không thể so sánh với quê hương nơi nhiều thế hệ đã ở lại, cùng mọi người đối mặt với mọi khó khăn, cùng liên kết với nhau trở thành bộ lạc thị tộc, đó là rừng cây nơi bọn họ lớn lên, nơi mà tâm hồn bọn họ thuộc về… Trừ Ly Mang ra, hắn là người khác biệt, bị một người ngoại tộc đến từ bên ngoài như cô dụ dỗ đi ra ngoài. Có lẽ hắn đối với bộ tộc và người trong tộc của hắn còn có tình cảm, nhưng đây chẳng qua chỉ là một loại tình cảm không thể phai mờ đã ăn sâu bén rễ vào trong lòng từ lúc sinh ra. Mà ở cái khe núi kia, trong mỗi ngõ ngách đều có lưu lại dấu vết của hắn và cô tự tay mài qua, bọn hắn vui vẻ sống chung tại đó, ở trong khe núi trải qua muôn ngàn khó khăn gian khổ, chỗ đó mới đúng là quê hương chính thức trong suy nghĩ của hắn đi.
Ly Mang cuối cùng cũng quay lại nhìn thoáng qua về hướng khu quần cư, lại để cho Mộc Thanh tháo Thiểm Điện xuống, đeo cả túi da của hắn ở trước người mình, vác trên lưng bọc hành lý mà người trong tộc đã chuẩn bị cho bọn họ, nở một nụ cười với cô, đón ánh sáng mặt trời cùng cô, một lần nữa đi về hướng đông. Nghe thấy tiếng Mộc Thanh thổi còi kêu, Tiểu Hắc không biết từ nơi nào nhảy ra, vui sướng theo sát sau lưng. Những ngày Ly Mang dưỡng thương, ban ngày nó đi khắp nơi giương oai, đến lúc trời tối liền chạy đến gần cánh rừng mà lần trước nó và Mộc Thanh qua đêm ở bên ngoài, nghe nói cũng bởi vì nó đột nhiên nhảy lên mấy cái đến bên dòng suối, đứng phía sau lưng mấy người phụ nữ đang giặt quần áo rửa đồ đạc, dọa các cô sợ đến vứt bỏ đồ vật trên tay rồi thét chói tai mà chạy như điên một đường mà quay trở về.
Đường trở về cũng rất thuận lợi, đây là đêm cuối cùng mà bọn hắn phải trải qua ở bên ngoài, ngày mai lại đi một ngày, có lẽ là trước khi trời tối, bọn hắn có thể trở về nhà của mình.
Đến chạng vạng tối, những tầng mây lớn màu xám nặng nề áp sát phía trên rừng rậm, làn gió thổi qua cũng mang theo chút hơi nước bao trùm nơi đây. Đoán rằng buổi tối sẽ có một trận mưa, lúc Ly Mang dựng lều vải, hắn cố ý dựng tại mặt đất nơi có địa thế tương đối cao, lại có tầng tầng cành lá đan xen vào nhau, lúc này mới trải da thú ra làm đệm, lại dùng lá cây to lớn tạm thời tết buộc trùm lên trên đỉnh lều để tránh mưa lớn thấm rỉ vào bên trong. Thậm chí, hắn còn dùng cành lá cùng cái túi da lớn vốn để chứa đồ vật của bọn họ kia, kéo căng ra dựng một cái lều vải đơn sơ cho Tiểu Hắc che mưa gió.
Đêm đến, quả nhiên mưa rơi xuống, càng rơi càng lớn. Đêm phủ đen lên thế giới bên ngoài, đen đến giống như đưa bàn tay lên cũng không thấy rõ được năm ngón tay, trong lều vải thấp bé nhỏ hẹp nhưng lại mang một bức tranh ấm áp. Mượn ánh sáng của đèn pin, hai người nằm sấp cùng chơi đùa với Thiểm Điện nằm ở giữa hai người bọn họ. Thiểm Điện vừa ăn no, tinh thần còn rất tốt, con mắt mở ra giống như chuông đồng, nhìn Ly Mang không ngừng làm mặt quỷ mà khanh khách cười. Bây giờ bé đã có thể cười ra tiếng rồi. Chờ đến lúc bé bắt đầu ngáp, Mộc Thanh ôm bé chui vào bên trong túi ngủ, tắt đèn pin rồi dỗ dành bé ngủ.
Thiểm Điện rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, Mộc Thanh nghe tiếng mưa rơi tí tách và tiếng khò khè trầm thấp thỉnh thoảng do Tiểu Hắc phát ra bên ngoài, lại bị mệt mỏi do đi đường cả ngày đánh úp xuống, dần dần đã có chút buồn ngủ, đột nhiên cảm thấy Ly Mang ở bên cạnh đang thò tay thăm dò mình.
“Tới ngủ chung cùng anh đi.”
Ngay lúc Mộc Thanh quay lại nắm lấy tay hắn, hắn lại nhỏ giọng dịu dàng nói ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook