Viễn Cổ Y Điện
Chương 15

Mộc Thanh chỉ là hơi nhấp một ngụm liền nghiêng đầu, lỗ mũi bởi mùi vị khác thường đột nhiên kích thích thoảng qua mà nhíu lại. Ly Mang chú ý tới nét mặt của cô, cũng không miễn cưỡng cô uống nữa, chỉ đem máu nai chuyển qua trước mặt người kế tiếp, nhưng tầm mắt hắn thế nhưng vẫn dừng lại ở trên mặt của cô, nụ cười trong mắt kia càng rõ ràng hơn.

Mộc Thanh là lần đầu tiên nhìn thấy hắn lộ ra nụ cười như vậy đối với mình, ấm áp, nhưng lại mang theo nhàn nhạt ý mập mờ không rõ. Mới vừa rồi cô cũng không có uống bao nhiêu máu nai, lưỡi chỉ dính chút mà thôi, nhưng cô lại đột nhiên sinh ra cảm giác có chút say rượu, phảng phất như máu động vật vừa mới vào cô miệng cô giờ phút này cũng đã nóng rang lên ở trong cơ thể cô. Trong đầu cũng không biết vì sao liền xẹt qua tình cảnh đêm hai người chung đụng. Cô phỏng đoán hắn hẳn là bị cô làm ra tư thái mê hoặc, cảm thấy cô bệnh nặng mới khỏi mảnh mai không chịu nổi, cho nên đêm qua chỉ ôm cô, nằm sấp trên người cô mà vuốt ve một trận, thấy cô có chút ý khước từ nên cũng không có mạnh mẽ thượng cung (ép buộc cưỡng bức trích trong câu “ Bá vương ngạnh thượng cung”).

Mộc Thanh phát hiện thật ra thì Ly Mang không hề giống bề ngoài thoạt nhìn thô bỉ của hắn. Ban ngày cô cảm thấy hắn rất xa lạ, nhưng ban đêm, thời điểm chỉ còn cô cùng hắn hai người, cô cảm giác mình dần dần có chút tìm kiếm được con đường cùng hắn chung đụng. Khi cô đối với hắn không phản ứng chút nào, thì hắn thấy không vui nhất . Những lúc này, hắn sẽ cố ý trêu chọc thậm chí là làm đau cô, so với hờ hững, hắn tựa hồ càng muốn thấy cô có phản ứng đối với hành động của hắn, cho dù đó là phản ứng đối với hắn vô cùng bất mãn. Hơn nữa cô phỏng đoán, mình ở trong mắt của hắn hẳn là vật nhỏ yếu ớt không chịu nổi, thậm chí hắn hơi chút dùng thêm chút sức có thể bóp chết, cho nên khi hai người bọn họ dần dần đối với thân thể nhau có chút quen thuộc, cô để ý thấy chỉ cần ở trước mặt hắn ra vẻ mảnh mai hoặc là bộ dạng thống khổ ủy khuất, thì hắn sẽ có chút chân tay luống cuống, thậm chí toát ra vẻ mặt bất đắc dĩ. Hắn có dấu hiệu này bởi vì mấy ngày qua cô đi tả làm cho hữu khí vô lực cùng suy yếu càng thêm rõ ràng .

Mộc Thanh vừa nghĩ tới mình ở trước mặt hắn giả dạng nhỏ yếu hoặc ủy khuất thống khổ lợi dụng một người đàn ông như vậy, chỉ vì để tránh cho bị hắn cưỡng ép mà đưa đến việc có thể mang thai, liền nhịn không được khinh bỉ mình. Trước kia cô chưa bao giờ biết mình ở phương diện này lại vô sự tự thông như thế.

Tối nay cùng hai đêm kế tiếp, cô không biết mình có còn vận khí như vậy hay không? Mấy đêm này, cô đã tính ra ngày cuối cùng trong giai đoạn nguy hiểm, mặc dù khả năng thụ thai không cao như mấy ngày hôm trước, nhưng khả năng vẫn tồn tại . Nếu như có thể, cô thật không muốn mạo hiểm cầm tương lai và chuyện mang thai của mình đi đánh cược .

Chỉ cần chịu đựng qua vài đêm cuối cùng này là tốt rồi. Cô tự an ủi mình như vậy.

Lễ cúng vẫn kéo dài thật lâu, cuối cùng giữa phần tế là đem con nai treo giữa đống lửa, bà lão quay quanh đống lửa không ngừng khiêu vũ, trên tay tế trượng đính một chuỗi chuông gốm không ngừng phát ra tiếng vang chấn động . Nghe lâu một chút cũng thấy một tia mùi vị mang phong cách nghiêm nghị cổ xưa . Phần tế trôi qua, tất cả đồ vật hẳn là thuộc về thần linh, cho nên Mộc Thanh cũng không nhìn thấy bọn họ xé ăn thịt nai, chỉ tùy ý nó bị thiêu đốt, cho đến khi co lại thành một đống nám đen, chỉ có thể từ trên đầu thấy hai cái sừng hưu khổng lồ đã nám đen mới có thể phân biệt rốt cuộc đây là động vật gì.

Lễ cúng tế kết thúc. Nhưng người vẫn vây chung quanh đống lửa nói chuyện, bọn nhỏ khó được trễ như thế mà không bị bắt đi ngủ, cũng đuổi theo chạy đi giương oai. Mỗi một khuôn mặt đều bị lửa ánh chiếu đỏ bừng, lộ ra vẻ hết sức phấn khởi. Cho đến khi ánh trăng lên giữa trời, đám người lúc này mới từ từ tản đi.

Na Đóa đợi đến lễ cúng tế vừa kết thúc, liền lặng lẽ kéo Mộc Thanh, chỉ hướng nhà lều của mình đi. Mộc Thanh có chút không giải thích được, chỉ cũng theo đi qua. Chờ vào bên trong, Na Đóa đem cây đuốc trên tay cắm vào cái lỗ trên mặt đất, sau đó lấy ra món đồ vật, cười mỉm mà đưa cho cô.

Mộc Thanh nhận lấy, phát hiện là tạp dề dùng da rắn bị cắt hư làm ra. Chỉ bất quá lần trước bị phá nát trên dưới hai tầng chỗ nối cùng với nơi khác có chút ít chỗ tổn hại, cũng bị cô ấy dựa theo đường vân vốn có của da rắn dùng chỉ gai khéo léo khâu nối lại, nếu như không nhìn kỹ, thì từ chính diện nhìn vào sẽ không thấy .

Mộc Thanh có chút ngoài ý muốn. Miếng da rắn kể từ ngày Na Đóa cầm đi sau khi bị Nao Nao cắt rách, bởi vì Ly Mang tựa hồ cũng không hỏi tới chuyện này, còn cô thì càng vứt ra sau ót. Lúc này thấy nó đột nhiên xuất hiện, cầm ở trên tay nhất thời có chút sững sờ.

Na Đóa đẩy cô, ý bảo mặc lên đi. Mộc Thanh không có ý trái lại ý tốt của cô ta, liền mặc vào trên người mình.

Da rắn rất mềm mại, Na Đóa càng chu đáo hơn là ở thắt lưng không có vá chết, mà chừa lại một vòng tròn khâu, dùng sợi dây nối nhau xuyên ở phía trên, hẳn là nghĩ đến căn cứ vòng eo lớn nhỏ mà mình có thể điều chỉnh.

Na Đóa lại đi kéo kéo quần của cô. Mộc Thanh cười làm theo ý của cô ấy bỏ quần của mình để ở một bên. Thấy Na Đóa tường tận xem xét mình, trên mặt lộ ra ý cười thỏa mãn, vừa chỉ chỉ quần của cô, vừa nói gì đó, trên mặt vừa hiện ra thần sắc chán ghét, cô liền hiểu ý của cô ấy.

Na Đóa dường như đối với việc cô vẫn mặc quần rất không ưa, cho nên hiện tại ý tứ hẳn là kêu cô sau này giống các cô mặc loại váy này.

Mộc Thanh hé miệng cười cầm tay cô ấy, tỏ vẻ lòng biết ơn của mình. Mặc như vậy lộ ra ít nhất hai phần ba bắp đùi quả thật so với quần cụt thì mau lạnh rất nhiều, nhưng cô hiện tại đã mất quần lót, cởi quần cũng cảm giác nơi đó một mảnh trống rỗng, huống chi là trên người tạp dề dài như vậy, càng không có cảm giác an toàn. Cô sau này vẫn là mặc quần của mình, về phần tạp dề, ít nhất phải đợi đến lúc cô chuẩn bị tìm được quần lót của mình về hoặc là tìm đến được vật thay thế ương đối.

Mộc Thanh nghe thấy tiếng người ở phía ngoài dần dần hơi nhỏ xuống, sợ phụ thân Do Do sẽ trở về, liền cầm quần của mình làm bộ trở về, lúc này màn cửa bị vén lên, người khom lưng tiến vào là Ly Mang.

Ly Mang hẳn là đang tìm Mộc Thanh, cho nên thời điểm khi hắn gặp cô, trên mặt lộ ra vẻ mặt cao hứng. Sau đó ánh mắt của hắn rơi trên người của cô, nhìn xuống phía dưới. Đầu tiên là lộ ra chút kinh ngạc, tiếp theo đó là ngó chừng không buông.

Mộc Thanh thấy ánh mắt hắn nhìn soi mói nên hơi có chút mất tự nhiên.

Nơi này các nữ nhân ở mùa nóng bức bởi vì đem phần lớn da thịt thân thể lộ ra dưới ánh mặt trời thời gian lâu, cho nên da mỗi người thoạt nhìn đều mang theo màu rám nắng. Nhưng cô không giống, giờ phút này hai chân cô bị ánh lửa chiếu rọi dưới váy ngắn, tỏa ra một tầng màu sắc mật ong nhàn nhạt, đem trọn đoạn chân lộ ra bên ngoài vô cùng trơn bóng mà thon dài.

Màu mật ong là một loại màu da hấp dẫn tình dục, nhất là loại da vốn trắng nõn bởi vì ánh lửa chiếu rọi mà phát ra ánh sáng màu mật ong như màu hổ phách.

Tới nơi này đại đa số ban đêm, cô mặc dù cùng hắn cũng khỏa thân đối mặt, nhưng khi đó dù sao ánh sáng cũng tối, không sáng ngời giống như bây giờ, hơn nữa điều làm cô khó chịu chính là không có thói quen, bởi vì chỗ kín của cô dưới cái váy ngắn, giờ phút này không có bất kỳ bảo vệ nào.

Cô đứng khép hai chân thật chặc, ngẩng đầu thấy hắn vẫn nhìn mình chăm chú như vậy, ngay cả ánh mắt cũng dần dần nóng lên, tựa hồ bị lây nhiễm bởi ánh lửa đang cháy, tim cô đập đột nhiên tăng nhanh chút ít, nhất thời cảm giác không biết như thế nào cho phải.

Na Đóa cũng hẳn là chú ý tới dị thường ở giữa hai người, thấp giọng nở nụ cười ha hả, từ phía sau Mộc Thanh nhẹ nhàng đẩy một cái. Mộc Thanh thấp đầu, thừa cơ khom lưng ra khỏi nhà lều của cô.

Cô đi rất nhanh, nhưng hắn ở phía sau lập tức liền chạy tới, theo sát khoảng cách ở phía sau cô một bước. Rất nhanh về đến nhà lều, bên cạnh đã không có người, ánh lửa ở giữa giải đất cũng chiếu không tới nơi này, thoạt nhìn rất là tối.

Lúc này Ly Mang lại liền khẩn cấp lấy tay từ dưới cho vào váy của cô, nắm lấy cái mông tròn đầy đặn của cô.

Mộc Thanh cứng người lại, dừng bước, theo bản năng có chút hoảng sợ quay đầu lại nhìn hắn.

Ly Mang thoạt nhìn đối với việc mới vừa rồi đánh lén mình thành công rất là thỏa mãn, dù trong ánh sáng lờ mờ vẫn thấy được ánh mắt lấp lánh của hắn.

Mộc Thanh cảm giác được hắn cũng không có ý buông tay, liền khẽ uốn éo người cầm cổ tay của hắn muốn đẩy ra. Nhưng hắn chẳng những không có thu tay lại, ngược lại còn dùng sức hơn để mà vuốt ve. Sau đó hắn đột nhiên ngưng động tác trên tay.

Mộc Thanh biết hắn nhất định là đột nhiên nhớ tới mình hôm nay cũng không giống như bình thường là mặc quần lót bất ly thân, cho nên lúc này mới nhất thời trố mắt.

Phía sau vang lên một trận tiếng nói, đó là người ở bên cạnh bọn hắn muốn trở về .

Cô thừa cơ bỏ rơi tay của hắn, nhưng còn không có đi được một bước, thì hắn đã đem cô bế lên, khom lưng nhanh chóng vào nhà lều của bọn họ.

Mơ hồ trong tiếng thở của hắn có chút hào hển nghe hết sức rõ ràng.

Cô bị hắn đặt ở trên tấm da thú kia.

Mộc Thanh không dám phát ra tiếng vang quá lớn, cắn môi cùng hắn dây dưa một hồi, nhưng rất hiển nhiên, cùng hắn so khí lực mà nói…, cô vĩnh viễn không phải là đối thủ của hắn.

Y phục và váy của cô rất nhanh đã bị cởi ra.

Thời điểm hắn nằm ở trên người cô, trên da của Mộc Thanh có xúc cảm ẩm ướt. Hắn và cô chung sống chừng mười ngày, đại khái đã biết cô ưa thích sạch sẽ hơn so với người khác, mà trên người mình bị dính máu nai cho nên mới vừa rồi rất có thể đã đi đến bên dòng suối tắm rửa qua.

Thành thật mà nói Mộc Thanh cũng không ghét hắn mang cho của mình loại này cảm giác ẩm ướt lành lạnh này. Nếu như mấy ngày nữa, trong hoàn cảnh sinh hoạt phụ thuộc ở tại đây, cô hẳn là sẽ theo hắn, nhưng hiện tại, nếu như có thể cô vẫn là nghĩ hết sức để tránh khỏi .

“Mấy ngày nữa . Hôm nay không được.”

Mộc Thanh giơ tay lên giữ đầu của hắn, nhìn vào ánh mắt hắn, khiến giọng nói của mình tận lực ôn hòa đi.

Cô biết hắn nghe không hiểu lời nói của mình, cô cũng không biết nên dùng tiếng nói của bọn họ để biểu đạt ý tứ này như thế nào. Nhưng mà tiếng nói cô mềm mại , giọng nói nhu hòa, giọng điệu mang theo chút năn nỉ, cô cảm thấy hắn biết ý của cô.

Hắn sửng sốt, yên lặng nhìn Mộc Thanh.

Mộc Thanh hít một hơi thật sâu, dùng sức đưa người từ trên mình đẩy xuống. Hắn không có phản kháng, chẳng qua là thuận theo ý của cô nằm ngửa xuống.

Mộc Thanh lập tức bò dậy ngồi xuống trên đùi của hắn, đưa tay đi qua dò vào chỗ bị da thú che lại vào ban ngày của hắn.

Hắn giống như là rất giật mình, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ trầm trầm, rồi thở hào hển mấy lần muốn đứng dậy đem cô áp chế, nhưng đều bị cô kiên quyết nhấn trở về.

May là mới vừa rồi hắn đã tắm rửa xong, điều này làm cho thời điểm Mộc Thanh cúi người xuống ở trong lòng cảm thấy thư thái chút ít.

Hắn chịu đựng không được cô hấp dẫn như vậy, không bao lâu liền phóng ra ngoài, hai người đều có chút thở gấp gay gắt.

Mộc Thanh lấy giấy chùi chính mình dùng phiến lá làm ra dọn dẹp dấu vết trên mình hai người.

Hắn vẫn nằm ở nơi đó im lặng không lên tiếng mà nhìn cô bận rộn, thình lình đưa tay kéo cô nằm chết dí trên khủy tay của mình .

Trên tay Mộc Thanh còn cầm phiến lá chưa kịp vứt bỏ, có chút vội vàng không kịp chuẩn bị khẽ a một tiếng.

Đại khái có lẽ hắn cảm thấy phản ứng của cô rất là buồn cười, nên từ trên tay cô lấy phiến lá ném xa xa ra ngoài, sau đó ôm cô thấp giọng mà nở nụ cười

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương