Viện Bảo Tàng Sơn Hải
-
Chương 9
Editor: Thi
Beta: Thiên Vân
Lăng gia là thế gia quyền quý ở Vĩnh An, có thế lực rất lớn ở Hoa Quốc. Cụ Lăng tuy đã qua đời, nhưng các gia tộc khác vẫn nể mặt anh cả của nhà họ Lăng – tức Lăng Chí Thâm, mà kính trọng họ một phần.
Chính vì vậy, có rất nhiều người đến tham gia lễ mừng thọ năm mươi tuổi của phu nhân Lăng Chí Chuyên, còn những ai không đặt quan hệ được với Lăng Gia cũng tìm mọi cách luồn cúi để vào hội trường buổi lễ.
Tuy nhiên, công tác bảo an ở Lăng gia cực kỳ nghiêm ngặt. Trên thiệp mời của mỗi người có in mã bảo mật riêng, kết hợp với hệ thống kiểm tra chân dung tại cổng, phối hợp kín kẽ không một ai có thể trà trộn vào.
Hai người đang bị bảo an chặn lại trước cửa là Khấu Dung, mặc lễ phục xinh đẹp màu hồng nhạt và cô bạn thân Diệp Đình Đình. Khấu Dung nói với bảo vệ mình là bạn gái của Lăng Giác, còn đưa ảnh chụp chung trong điện thoại cho bảo vệ xem, nói hết lời mà vẫn bị bảo vệ đầy trách nhiệm kia chặn ở ngoài.
“Rất xin lỗi, chúng tôi không thể cho người không có thiệp mời vào trong. Cô có thể gọi điện cho thiếu gia Lăng Giác ra đón vào nếu cần.”
Khấu Dung và Diệp Đình Đình cau mày nhìn đối phương, thật muốn mắng tên bảo vệ này cù lần cứng ngắc. Cô mà gọi được Lăng Giác ra đón thì việc gì phải ở đây nịnh nọt hắn.
Bảo vệ vẫn không chút suy suyển, khiến hai cô nàng đã sốt ruột đến nóng nảy. Đúng lúc này, một loạt tiếng bịch bịch bịch từ xa vọng tới, chợt thấy một nam thanh niên mặc âu phục mang giày da chạy xe công nông ba bánh màu đỏ tới.
Bảo vệ đang kiểm tra mã vạch trên thiệp mời và cả mấy người khách đang muốn tìm cách lẫn vào hội trường đều trừng mắt nhìn chiếc xe ba bánh, mắt họ to như chuông đồng, vẻ mặt trống rỗng. Xe ba bánh dừng lại ở cổng vào dành cho xe hơi, thanh niên trong xe nhìn bảo vệ, nói: “Vui lòng mở cổng, tôi là Lăng Mục Du.”
“Hả? Vâng… xin ngài chờ một lát.” Bảo vệ tỉnh táo lại, nhanh chóng kiểm tra hình ảnh đối chiếu trong hệ thống quản lý, sau đó mở cửa mời cậu vào.
Lăng Mục Du khởi động xe ba bánh chuẩn bị chạy vào, Khấu Dung và Diệp Đình Đình liếc nhau, ánh mắt kiên định, cùng gọi: “Anh đẹp trai đi xe ba bánh ơi, chờ một chút.”
Chiếc xe vừa khởi động lại đạp thắng cái két lại, Lăng Mục Du quay đầu nhìn hai cô, hỏi: “Các cô gọi tôi?”
Khấu Dung chạy đến, “Tôi là bạn gái của Lăng Giác, anh có thể đưa chúng tôi vào cùng không?” Cô vừa nói xong thì đưa ảnh chụp điện thoại cho Lăng Mục Du xem “Anh xem đi, đây toàn bộ là ảnh tôi chụp với Lăng Giác.”
Lăng Mục Du tuỳ tiện lướt mắt sang, trong ảnh là một nam một nữ đang áp sát vào nhau, hôn môi thắm thiết, còn có thể thấy được cả đầu lưỡi.
Á! Đau mắt quá!
“Cô là bạn gái của Lăng Giác, gọi hắn đưa cô vào là được rồi còn gì.” Lăng Mục Du xoay đầu đi, đạp chân ga, cậu muốn đi rửa mắt gấp á.
Khấu Dung cùng Diệp Đình Đình đứng nhìn xe ba bánh chạy vào cổng, không nhịn được muốn mắng người, lời sắp ra khỏi miệng thì thấy xe ba bánh chạy lùi lại, thanh niên trên xe hỏi: “Lăng Giác chưa đưa thiệp mời cho các cô sao?”
“Tôi có thiệp mời thì còn cần anh đưa vào à?” Khấu Dung tức giận nói.
Khóe miệng Lăng Mục Du mờ mịt mà hơi nhếch lên, ra hiệu cho bảo vệ cho hai cô vào trong.
Lăng Mục Du cũng được coi như một trong các chủ nhân buổi lễ, nếu chủ nhân đã đồng ý, bảo vệ cũng không từ chối, mở cửa mời hai cô vào.
Những người tìm cách trà trộn vào buổi lễ khác đứng trợn mắt há mồm một lúc, hối hận khi nãy không biết nắm bắt cơ hội.
Khấu Dung và Diệp Đình Đình được mời vào cổng, từ cổng vào đến sảnh tiệc còn phải đi một đoạn, định quá giang chiếc xe ba bánh, nhưng Lăng Mục Du không có hứng thú chở bạn gái của Lăng Giác đi, nên phóng xe chạy nhanh đi như một làn gió.
Khi tới gần bãi đỗ xe, Lăng Mục Du giao chiếc xe ba bánh cho nhân viên bãi đang dại mặt ra ở đó, nhờ hắn tìm một vị trí đậu giúp, còn cậu thì sửa sang lại bộ vest trên người rồi bình thản bước vào sảnh tiệc.
Ở gần đó có không ít khách khứa, bọn họ đều ngạc nhiên khi nhìn thấy Lăng Mục Du và chiếc xe ba bánh, nhưng che dấu rất khá, không lộ rõ như nhân viên bãi xe.
Lăng Mục Du cười thầm, tay áo Càn Khôn (*) của Viện Trưởng quá tiện lợi luôn. Cả chiếc xe ba bánh cũng nhét vào được, còn giúp cậu mang đến nhà cũ, để cậu lái ra vẻ ngầu lòi một mạch đây này.
(*) Tụ lý Càn Khôn: hình dung vạn vật âm dương của thiên địa có thể thu vào trong tay áo. Là một phép tiên thần kỳ.
Cậu vốn không định trở về dự tiệc sinh nhật của mẹ, nhưng chịu không nổi việc hai vợ chồng bác cả, anh chị họ cứ thay phiên nhau gọi điện thoại khủng bố. Chị họ còn tận tình khuyên bảo: “Em làm gì không cần biết, nhưng những lúc thế này bắt buộc phải có mặt. Bằng không, thể diện Lăng Gia sẽ bị những dòng tộc khác dẫm nát hết. Chỉ cần đến cho có mặt, tặng cô món gì đó, sau đó em tự do ăn gì thì ăn, mọi người không can thiệp nữa, ok chứ?”
Từ nhỏ cậu sống với ông bà, quan hệ với cha mẹ và anh trai lại không tốt, đặc biệt là mẹ. Tuy vậy, cậu vẫn nể mặt bên gia đình bác cả một chút.
Bởi vì không tình nguyện đi tham dự, thế nên kiểu gì cũng phải làm một hai trò quỷ để giải tỏa bất mãn trong người, cái xe ba bánh chính là một trong những trò này.
Trong sảnh tiệc chính, một đám người đang vây xung quanh trung tâm của buổi tiệc. Ở giữalà vai chính của hôm nay, phu nhân của Lăng Chí Chuyên, cũng là mẹ của Lăng Mục Du – Khang Băng Khiết.
Lăng Mục Du đứng ở cửa vào sảnh tiệc, nhìn cha mẹ ở phía xa đang hớn hở vui cười, cậu thật không muốn nể mặt bất cứ ai mà quay mặt đi luôn.
“Sao mày không chờ tàn tiệc rồi hẳn đến luôn đi?” Lăng Giác đứng ở cửa đón khách, nhìn thấy Lăng Mục Du thì giận sôi máu, mở miệng là nạt ngang. Dù sao ai cũng biết anh em họ không ưa gì nhau, vậy cũng không cần phải che dấu làm gì.
Lăng Mục Du chắp tay sau lưng, liếc xéo Lăng Giác một cái, sau đó coi hắn thành không khí, lập tức đi thẳng vào trong. Lăng Giác giận đến méo mặt, lại không thể phát tác trong tình huống này.
“À, đúng rồi!” Lăng Mục Du đi được ba bước thì ngừng lại, quay đầu nhìn Lăng Giác nói: “Bạn gái của anh, tôi dắt vào giúp rồi. Hai cô.”
Lăng Giác giật mình, đè thấp giọng mà gầm nhẹ: “Mày nói càn cái gì đó?”
“Cô ta nói cô ta là bạn gái anh, còn cho tôi xem tấm ảnh mùi mẫn thắm thiết của hai người. Không ngờ gu của anh là như vậy á! Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà.” Lăng Mục Du nói xong thì lại vội bỏ đi giống như tránh ôn dịch.
Lăng Giác giận tái mặt, lại phải tiếp tục trưng vẻ mặt tươi cười để đón khách. Hắn đứng ở cửa vào nhìn theo bóng dáng Lăng Mục Du, hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu.
Lăng Mục Du đi đến vị trí trung tâm. Trước mặt rất nhiều người đang đứng, cậu không nói gì, cũng không bước lên đẩy đám người ra, vẫn là chị họ Lăng Dĩnh của cậu nhìn thấy, đưa tay kéo cậu đến trước mặt chủ nhân buổi tiệc hôm nay.
“Sinh nhật vui vẻ!” Lăng Mục Du đưa một chiếc hộp sơn mài đế đen hoa văn đỏ qua.
Khang Băng Khiết nhìn cậu, tươi cười trên mặt nhạt đi, không nói lời nào, chỉ nhìn thoáng qua chiếc hộp sơn mài kia, nhưng không cầm lấy.
Không khí hơi căng thẳng xấu hổ, Lăng Dĩnh vội chạy đến hoà giải, nhận giúp cậu chiếc hộp sơn mài, cười khanh khách nói: “Tiểu Ngư, em tặng gì cho cô vậy?”
“Quả Sa Đường.” Lăng Mục Du nói.
“Chị chưa từng nghe nói đấy.” Lăng Dĩnh mở hộp ra, nhìn bên trong cảm thán một tiếng: “Đẹp thật đấy, sáng như hồng ngọc vậy!”
“Quả này ăn nhiều có thể kéo dài tuổi thọ, bên trong chứa hàm lượng Collagen chống lão hoá cao, còn có các loại vitamin cung cấp canxi, kẽm, sắt. Quả này rất hiếm, điều kiện trồng trọt tương đối hà khắc, khó ra quả. Em cũng là ngẫu nhiên biết được, mới lặn lội tìm mua hai quả.” Lăng Mục Du trợn tròn mắt nói dối, nói đến mức chính cậu cũng sắp tin là thật.
Khách khứa đứng bên cạnh thấy quà mừng thọ Lăng Mục Du tặng chỉ là hai quả trái cây, trong lòng còn cười thầm, lão Tứ Lăng Gia đến giả vờ cũng không muốn làm. Nhưng khi nghe cậu miêu tả, lại nghĩ không giống lời đồn, chưa kể hai quả Sa đường này thật sự rất đẹp, mượt mà trong suốt giống hệt như ngọc thạch màu đỏ vậy.
Khách mời dự lễ không quan tâm chân tình hay giả ý nữa, bốn phía lại sôi nổi khen ngợi Lăng Mục Du hiếu thảo.
Lăng Chí Chuyên nghe vậy, nét mặt dãn ra, cười ha hả vỗ bả vai Lăng Mục Du, vỗ được một cái, lần thứ hai đã bị cậu lẳng lặng tránh đi.
Khang Băng Khiết thì vẫn mang vẻ mặt nhàn nhạt, quay đầu nói chuyện tiếp với một cô gái trẻ tuổi, từ đầu đến cuối không nói một câu nào với đứa con út.
Lăng Mục Du cũng không có ý định ngồi nói chuyện với mẹ, làm xong nhiệm vụ tặng quà thì xoay người rời khỏi đám đông. Lăng Dĩnh cũng đi theo cậu rời đi, vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi: “Trái Sa Đường kia thật có thể kéo dài tuổi thọ à?”
“Ha hả…”
“Biết ngay là em lại nói dối.” Lăng Dĩnh đẩy cậu, sẵn giọng nói: “Cũng không xem đây là lúc nào.”
Ngữ điệu Lăng Mục Du lạnh lẽo: “Em không có hứng thú tốn công tốn sức chuẩn bị quà sinh nhật cho bà ta. Bà ta không đáng để em làm vậy.”
Lăng Dĩnh khuyên nhủ: “Dù sao cũng là người một nhà…”
“Khi nào bọn họ đưa trả em di vật của ông nội thì hãy nói đến chủ đề người một nhà.”
Sắc mặt Lăng Mục Du hiện tại cực kì khó coi, Lăng Dĩnh thức thời đổi đề tài, xoay qua bàn đến công việc hiện giờ của Lăng Mục Du.
Nói đến công việc, sắc mặt Lăng Mục Du dịu đi không ít, cả người thả lỏng, kể từng chút, từng chút chuyện vặt vãnh cho Lăng Dĩnh nghe, chọc cô cười khúc khích.
Hai người đang nói chuyện, Lăng Giác dẫn theo vài tên thanh niên đi ngang qua, nghe được mấy chữ “viện bảo tàng Sơn Hải”, lập tức ngừng lại, theo bản năng liền gây sự: “Lăng Mục Du, mày còn chưa từ chức ở cái bảo tàng khỉ ho cò gáy đó à?!”
Mấy tên thanh niên này đều là bạn nối khố của Lăng Giác, nghe vậy liền cười ngặt nghẽo, một tên còn nói: “Bọn tao còn cược xem khi nào thì mày từ chức. Tao cược hẳn một tháng, mày nhớ đừng vô dụng quá để tao thua hết đó!”
Lăng Mục Du lại không tức giận như bọn họ đã tưởng, còn khanh khách cười, sau đó xoè tay, duỗi đến trước mặt họ “Tiền cược bao nhiêu, đưa hết đây cho tôi, tôi làm nhà cái cho.”
Nhóm bạn của Lăng Giác: “…”
“Lăng Mục Du, mày đừng có quá đáng!” Lăng Giác tức giận đến mắt nổ đom đóm.
“Mấy người lấy công việc của người khác ra cá cược thì không quá đáng à?” Lăng Mục Du cười nhạo: “Các người ở nhà làm cậu ấm cô chiêu, ăn bám cha mẹ, có tư cách gì cười nhạo người khác tay làm hàm nhai?”
Một người thanh niên lên tiếng hoà giải: “Em trai Lăng Giác, bọn anh không có ý gì đâu, đùa vui thôi!”
“Các người đùa không vui chút nào!” Lăng Dĩnh bên cạnh nói giúp cho Lăng Mục Du. Cô sớm đã ngứa mắt đám bạn ăn chơi đàn điếm của Lăng Giác, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, thanh danh của Lăng Gia sắp bị Lăng Giác làm hỏng hết.
Mọi người mặt đối mặt nhìn nhau, lại nhìn sang Lăng Giác.
Nào ngờ Lăng Giác đã tắt lửa, trước nay hắn vẫn sợ cô chị họ này, việc bị cô trói treo trên cây hơn nửa tiếng hồi nhỏ luôn là bóng ma tâm lý của hắn.
Lăng Mục Du vươn tay quá lâu, cậu giục: “Nhanh đi! Nếu không muốn đưa tiền cá cược, vậy thì lấy danh nghĩa bản thân quyên tiền cho “viện bảo tàng khỉ ho cò gáy” đi. Tám vạn, mười vạn gì tôi cũng không chê, nhưng nếu được thì năm chục, một trăm vạn càng tốt, tới đó tôi ở viện bảo tàng dựng cái bảng vàng ghi công các mạnh thường quân nghĩa cử cao đẹp mấy người.”
Mấy tên thanh niên đứng dại ra, hình như không ngờ giữa ban ngày ban mặt mà lại xuất hiện “cướp đường” trắng trợn vậy.
Lăng Mục Du chặn trước mặt họ, tay đưa sát tận mí mắt, ý rất rõ ràng – tôi, quản lý của viện bảo tàng Sơn Hải, thu tiền các người, không thu được tiền không cho đi.
Tình huống bên này đã thu hút khách tham dự buổi tiệc vây lại xem, ngay lúc có người dò hỏi chuyện gì xảy ra, Lăng Mục Du mỉm cười, trợn mắt nói dối: “Các anh lớn đây nghe nói viện bảo tàng nơi tôi làm hẻo lánh, lạc hậu. Mấy ảnh cảm nhận sâu sắc được tầm quan trọng của công tác phổ cập giáo dục khoa học, nên quyết định muốn đóng góp cho viện bảo tàng ít tiền. Mỗi người hứa sẽ quyên mười vạn để ủng hộ việc xây dựng viện bảo tàng của tôi đó mà.”
Những người đứng đó há hốc mồm, hiển nhiên không thể tin được họ chịu quyên tiền, đặc biệt là một vài thanh niên có nghe loáng thoáng về chuyện đặt cược đó, ánh mắt nhìn họ chẳng khác gì nhìn người ngoài hành tinh.
Lăng Dĩnh phụ họa: “Các anh thật giàu lòng bác ái, quá hiếm hoi trong xã hội này, mọi người mau tới đây cho họ một tràng pháo tay!” Nói xong cô liền vỗ tay mở đầu.
Mọi người xung quanh sôi nổi vỗ tay, có người còn thừa cơ hội ồn ào lên, bắt bọn họ phải chuyển khoản ngay.
Mấy tên thanh niên kia đâm lao phải theo lao. Động tĩnh phía bên này đã dẫn chủ nhân buổi tiệc đến, Lăng Chí Thâm bước đến nghe con gái kể lại sự tình, cũng nhìn mấy tên thanh niên kia tỏ vẻ tán thưởng.
Không còn cách nào khác, họ đành mở điện thoại ra, chuyển khoản qua cho Lăng Mục Du tại chỗ.
Đồng chí quản lý vừa lòng nhìn tài khoản nhiều thêm 60 vạn, sau đó quay sang nhìn Lăng Giác: “Anh hai không cùng bạn của anh chuyển tiền quyên góp xây dựng viện bảo tàng sao?”
Đám bạn nối khố mất tiền, đương nhiên không bỏ qua cho Lăng Giác, ồn ào nói: “Đều là người một nhà, phải quyên nhiều hơn đấy.”
Lăng Giác giận dữ cắn răng, lấy di động ra chuyển cho Lăng Mục Du mười vạn lẻ một đồng, sau đó tức đến mức không chào Lăng Chí Thâm một tiếng nào đã xoay người bỏ đi.
Lăng Chí Thâm lập tức phát huy tác dụng của chủ nhà, tiếp đón khách khứa vào trong trò chuyện, khiêu vũ, không nên ở đây xem bọn trẻ đùa nghịch.
“Đúng là quyên ‘nhiều’ hơn thật.” Lăng Mục Du bĩu môi, cất điện thoại vào túi.
Lăng Dĩnh nói: “Được rồi, Lăng Giác lòng dạ hẹp hòi, em chọc nó rồi coi chừng nó trả thù đấy.”
Lăng Mục Du đút tay vào túi, hì hì cười, bảo chị họ tìm bạn nói chuyện đi, bản thân thì xoay người đến quầy buffet kiếm chút gì ăn, thầm nghĩ: Còn sợ hắn không dám đến. Đến yêu quái em còn không sợ, dám trêu vào, em cho Thao Thiết, Đào Ngột, Cùng Kỳ thay phiên nhau nuốt vào nhổ ra cho biết.
“Làm phiền một lát, có phải anh Lăng đây không?” Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đi theo Lăng Mục Du đến quầy buffet, mỉm cười đưa danh thiếp cho cậu: “Tôi có quen biết Viện trưởng Đan Tiêu của viện bảo tàng Sơn Hải các vị. Đã sớm nghe tới quản lý mới của viện, hân hạnh được gặp.”
Lăng Mục Du nhận danh thiếp, bên trên chỉ viết tên họ, số điện thoại và một cái tên công ty – Công ty TNHH – quản lý siêu thị tổng hợp Vĩnh An – Mr. Hoa An.
Cái danh thiếp với tên công ty này… Cậu đột nhiên hiểu ra, đè thấp giọng hỏi: “Quản lý hiệp hội tu chân đúng không?”
Beta: Thiên Vân
Lăng gia là thế gia quyền quý ở Vĩnh An, có thế lực rất lớn ở Hoa Quốc. Cụ Lăng tuy đã qua đời, nhưng các gia tộc khác vẫn nể mặt anh cả của nhà họ Lăng – tức Lăng Chí Thâm, mà kính trọng họ một phần.
Chính vì vậy, có rất nhiều người đến tham gia lễ mừng thọ năm mươi tuổi của phu nhân Lăng Chí Chuyên, còn những ai không đặt quan hệ được với Lăng Gia cũng tìm mọi cách luồn cúi để vào hội trường buổi lễ.
Tuy nhiên, công tác bảo an ở Lăng gia cực kỳ nghiêm ngặt. Trên thiệp mời của mỗi người có in mã bảo mật riêng, kết hợp với hệ thống kiểm tra chân dung tại cổng, phối hợp kín kẽ không một ai có thể trà trộn vào.
Hai người đang bị bảo an chặn lại trước cửa là Khấu Dung, mặc lễ phục xinh đẹp màu hồng nhạt và cô bạn thân Diệp Đình Đình. Khấu Dung nói với bảo vệ mình là bạn gái của Lăng Giác, còn đưa ảnh chụp chung trong điện thoại cho bảo vệ xem, nói hết lời mà vẫn bị bảo vệ đầy trách nhiệm kia chặn ở ngoài.
“Rất xin lỗi, chúng tôi không thể cho người không có thiệp mời vào trong. Cô có thể gọi điện cho thiếu gia Lăng Giác ra đón vào nếu cần.”
Khấu Dung và Diệp Đình Đình cau mày nhìn đối phương, thật muốn mắng tên bảo vệ này cù lần cứng ngắc. Cô mà gọi được Lăng Giác ra đón thì việc gì phải ở đây nịnh nọt hắn.
Bảo vệ vẫn không chút suy suyển, khiến hai cô nàng đã sốt ruột đến nóng nảy. Đúng lúc này, một loạt tiếng bịch bịch bịch từ xa vọng tới, chợt thấy một nam thanh niên mặc âu phục mang giày da chạy xe công nông ba bánh màu đỏ tới.
Bảo vệ đang kiểm tra mã vạch trên thiệp mời và cả mấy người khách đang muốn tìm cách lẫn vào hội trường đều trừng mắt nhìn chiếc xe ba bánh, mắt họ to như chuông đồng, vẻ mặt trống rỗng. Xe ba bánh dừng lại ở cổng vào dành cho xe hơi, thanh niên trong xe nhìn bảo vệ, nói: “Vui lòng mở cổng, tôi là Lăng Mục Du.”
“Hả? Vâng… xin ngài chờ một lát.” Bảo vệ tỉnh táo lại, nhanh chóng kiểm tra hình ảnh đối chiếu trong hệ thống quản lý, sau đó mở cửa mời cậu vào.
Lăng Mục Du khởi động xe ba bánh chuẩn bị chạy vào, Khấu Dung và Diệp Đình Đình liếc nhau, ánh mắt kiên định, cùng gọi: “Anh đẹp trai đi xe ba bánh ơi, chờ một chút.”
Chiếc xe vừa khởi động lại đạp thắng cái két lại, Lăng Mục Du quay đầu nhìn hai cô, hỏi: “Các cô gọi tôi?”
Khấu Dung chạy đến, “Tôi là bạn gái của Lăng Giác, anh có thể đưa chúng tôi vào cùng không?” Cô vừa nói xong thì đưa ảnh chụp điện thoại cho Lăng Mục Du xem “Anh xem đi, đây toàn bộ là ảnh tôi chụp với Lăng Giác.”
Lăng Mục Du tuỳ tiện lướt mắt sang, trong ảnh là một nam một nữ đang áp sát vào nhau, hôn môi thắm thiết, còn có thể thấy được cả đầu lưỡi.
Á! Đau mắt quá!
“Cô là bạn gái của Lăng Giác, gọi hắn đưa cô vào là được rồi còn gì.” Lăng Mục Du xoay đầu đi, đạp chân ga, cậu muốn đi rửa mắt gấp á.
Khấu Dung cùng Diệp Đình Đình đứng nhìn xe ba bánh chạy vào cổng, không nhịn được muốn mắng người, lời sắp ra khỏi miệng thì thấy xe ba bánh chạy lùi lại, thanh niên trên xe hỏi: “Lăng Giác chưa đưa thiệp mời cho các cô sao?”
“Tôi có thiệp mời thì còn cần anh đưa vào à?” Khấu Dung tức giận nói.
Khóe miệng Lăng Mục Du mờ mịt mà hơi nhếch lên, ra hiệu cho bảo vệ cho hai cô vào trong.
Lăng Mục Du cũng được coi như một trong các chủ nhân buổi lễ, nếu chủ nhân đã đồng ý, bảo vệ cũng không từ chối, mở cửa mời hai cô vào.
Những người tìm cách trà trộn vào buổi lễ khác đứng trợn mắt há mồm một lúc, hối hận khi nãy không biết nắm bắt cơ hội.
Khấu Dung và Diệp Đình Đình được mời vào cổng, từ cổng vào đến sảnh tiệc còn phải đi một đoạn, định quá giang chiếc xe ba bánh, nhưng Lăng Mục Du không có hứng thú chở bạn gái của Lăng Giác đi, nên phóng xe chạy nhanh đi như một làn gió.
Khi tới gần bãi đỗ xe, Lăng Mục Du giao chiếc xe ba bánh cho nhân viên bãi đang dại mặt ra ở đó, nhờ hắn tìm một vị trí đậu giúp, còn cậu thì sửa sang lại bộ vest trên người rồi bình thản bước vào sảnh tiệc.
Ở gần đó có không ít khách khứa, bọn họ đều ngạc nhiên khi nhìn thấy Lăng Mục Du và chiếc xe ba bánh, nhưng che dấu rất khá, không lộ rõ như nhân viên bãi xe.
Lăng Mục Du cười thầm, tay áo Càn Khôn (*) của Viện Trưởng quá tiện lợi luôn. Cả chiếc xe ba bánh cũng nhét vào được, còn giúp cậu mang đến nhà cũ, để cậu lái ra vẻ ngầu lòi một mạch đây này.
(*) Tụ lý Càn Khôn: hình dung vạn vật âm dương của thiên địa có thể thu vào trong tay áo. Là một phép tiên thần kỳ.
Cậu vốn không định trở về dự tiệc sinh nhật của mẹ, nhưng chịu không nổi việc hai vợ chồng bác cả, anh chị họ cứ thay phiên nhau gọi điện thoại khủng bố. Chị họ còn tận tình khuyên bảo: “Em làm gì không cần biết, nhưng những lúc thế này bắt buộc phải có mặt. Bằng không, thể diện Lăng Gia sẽ bị những dòng tộc khác dẫm nát hết. Chỉ cần đến cho có mặt, tặng cô món gì đó, sau đó em tự do ăn gì thì ăn, mọi người không can thiệp nữa, ok chứ?”
Từ nhỏ cậu sống với ông bà, quan hệ với cha mẹ và anh trai lại không tốt, đặc biệt là mẹ. Tuy vậy, cậu vẫn nể mặt bên gia đình bác cả một chút.
Bởi vì không tình nguyện đi tham dự, thế nên kiểu gì cũng phải làm một hai trò quỷ để giải tỏa bất mãn trong người, cái xe ba bánh chính là một trong những trò này.
Trong sảnh tiệc chính, một đám người đang vây xung quanh trung tâm của buổi tiệc. Ở giữalà vai chính của hôm nay, phu nhân của Lăng Chí Chuyên, cũng là mẹ của Lăng Mục Du – Khang Băng Khiết.
Lăng Mục Du đứng ở cửa vào sảnh tiệc, nhìn cha mẹ ở phía xa đang hớn hở vui cười, cậu thật không muốn nể mặt bất cứ ai mà quay mặt đi luôn.
“Sao mày không chờ tàn tiệc rồi hẳn đến luôn đi?” Lăng Giác đứng ở cửa đón khách, nhìn thấy Lăng Mục Du thì giận sôi máu, mở miệng là nạt ngang. Dù sao ai cũng biết anh em họ không ưa gì nhau, vậy cũng không cần phải che dấu làm gì.
Lăng Mục Du chắp tay sau lưng, liếc xéo Lăng Giác một cái, sau đó coi hắn thành không khí, lập tức đi thẳng vào trong. Lăng Giác giận đến méo mặt, lại không thể phát tác trong tình huống này.
“À, đúng rồi!” Lăng Mục Du đi được ba bước thì ngừng lại, quay đầu nhìn Lăng Giác nói: “Bạn gái của anh, tôi dắt vào giúp rồi. Hai cô.”
Lăng Giác giật mình, đè thấp giọng mà gầm nhẹ: “Mày nói càn cái gì đó?”
“Cô ta nói cô ta là bạn gái anh, còn cho tôi xem tấm ảnh mùi mẫn thắm thiết của hai người. Không ngờ gu của anh là như vậy á! Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà.” Lăng Mục Du nói xong thì lại vội bỏ đi giống như tránh ôn dịch.
Lăng Giác giận tái mặt, lại phải tiếp tục trưng vẻ mặt tươi cười để đón khách. Hắn đứng ở cửa vào nhìn theo bóng dáng Lăng Mục Du, hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu.
Lăng Mục Du đi đến vị trí trung tâm. Trước mặt rất nhiều người đang đứng, cậu không nói gì, cũng không bước lên đẩy đám người ra, vẫn là chị họ Lăng Dĩnh của cậu nhìn thấy, đưa tay kéo cậu đến trước mặt chủ nhân buổi tiệc hôm nay.
“Sinh nhật vui vẻ!” Lăng Mục Du đưa một chiếc hộp sơn mài đế đen hoa văn đỏ qua.
Khang Băng Khiết nhìn cậu, tươi cười trên mặt nhạt đi, không nói lời nào, chỉ nhìn thoáng qua chiếc hộp sơn mài kia, nhưng không cầm lấy.
Không khí hơi căng thẳng xấu hổ, Lăng Dĩnh vội chạy đến hoà giải, nhận giúp cậu chiếc hộp sơn mài, cười khanh khách nói: “Tiểu Ngư, em tặng gì cho cô vậy?”
“Quả Sa Đường.” Lăng Mục Du nói.
“Chị chưa từng nghe nói đấy.” Lăng Dĩnh mở hộp ra, nhìn bên trong cảm thán một tiếng: “Đẹp thật đấy, sáng như hồng ngọc vậy!”
“Quả này ăn nhiều có thể kéo dài tuổi thọ, bên trong chứa hàm lượng Collagen chống lão hoá cao, còn có các loại vitamin cung cấp canxi, kẽm, sắt. Quả này rất hiếm, điều kiện trồng trọt tương đối hà khắc, khó ra quả. Em cũng là ngẫu nhiên biết được, mới lặn lội tìm mua hai quả.” Lăng Mục Du trợn tròn mắt nói dối, nói đến mức chính cậu cũng sắp tin là thật.
Khách khứa đứng bên cạnh thấy quà mừng thọ Lăng Mục Du tặng chỉ là hai quả trái cây, trong lòng còn cười thầm, lão Tứ Lăng Gia đến giả vờ cũng không muốn làm. Nhưng khi nghe cậu miêu tả, lại nghĩ không giống lời đồn, chưa kể hai quả Sa đường này thật sự rất đẹp, mượt mà trong suốt giống hệt như ngọc thạch màu đỏ vậy.
Khách mời dự lễ không quan tâm chân tình hay giả ý nữa, bốn phía lại sôi nổi khen ngợi Lăng Mục Du hiếu thảo.
Lăng Chí Chuyên nghe vậy, nét mặt dãn ra, cười ha hả vỗ bả vai Lăng Mục Du, vỗ được một cái, lần thứ hai đã bị cậu lẳng lặng tránh đi.
Khang Băng Khiết thì vẫn mang vẻ mặt nhàn nhạt, quay đầu nói chuyện tiếp với một cô gái trẻ tuổi, từ đầu đến cuối không nói một câu nào với đứa con út.
Lăng Mục Du cũng không có ý định ngồi nói chuyện với mẹ, làm xong nhiệm vụ tặng quà thì xoay người rời khỏi đám đông. Lăng Dĩnh cũng đi theo cậu rời đi, vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi: “Trái Sa Đường kia thật có thể kéo dài tuổi thọ à?”
“Ha hả…”
“Biết ngay là em lại nói dối.” Lăng Dĩnh đẩy cậu, sẵn giọng nói: “Cũng không xem đây là lúc nào.”
Ngữ điệu Lăng Mục Du lạnh lẽo: “Em không có hứng thú tốn công tốn sức chuẩn bị quà sinh nhật cho bà ta. Bà ta không đáng để em làm vậy.”
Lăng Dĩnh khuyên nhủ: “Dù sao cũng là người một nhà…”
“Khi nào bọn họ đưa trả em di vật của ông nội thì hãy nói đến chủ đề người một nhà.”
Sắc mặt Lăng Mục Du hiện tại cực kì khó coi, Lăng Dĩnh thức thời đổi đề tài, xoay qua bàn đến công việc hiện giờ của Lăng Mục Du.
Nói đến công việc, sắc mặt Lăng Mục Du dịu đi không ít, cả người thả lỏng, kể từng chút, từng chút chuyện vặt vãnh cho Lăng Dĩnh nghe, chọc cô cười khúc khích.
Hai người đang nói chuyện, Lăng Giác dẫn theo vài tên thanh niên đi ngang qua, nghe được mấy chữ “viện bảo tàng Sơn Hải”, lập tức ngừng lại, theo bản năng liền gây sự: “Lăng Mục Du, mày còn chưa từ chức ở cái bảo tàng khỉ ho cò gáy đó à?!”
Mấy tên thanh niên này đều là bạn nối khố của Lăng Giác, nghe vậy liền cười ngặt nghẽo, một tên còn nói: “Bọn tao còn cược xem khi nào thì mày từ chức. Tao cược hẳn một tháng, mày nhớ đừng vô dụng quá để tao thua hết đó!”
Lăng Mục Du lại không tức giận như bọn họ đã tưởng, còn khanh khách cười, sau đó xoè tay, duỗi đến trước mặt họ “Tiền cược bao nhiêu, đưa hết đây cho tôi, tôi làm nhà cái cho.”
Nhóm bạn của Lăng Giác: “…”
“Lăng Mục Du, mày đừng có quá đáng!” Lăng Giác tức giận đến mắt nổ đom đóm.
“Mấy người lấy công việc của người khác ra cá cược thì không quá đáng à?” Lăng Mục Du cười nhạo: “Các người ở nhà làm cậu ấm cô chiêu, ăn bám cha mẹ, có tư cách gì cười nhạo người khác tay làm hàm nhai?”
Một người thanh niên lên tiếng hoà giải: “Em trai Lăng Giác, bọn anh không có ý gì đâu, đùa vui thôi!”
“Các người đùa không vui chút nào!” Lăng Dĩnh bên cạnh nói giúp cho Lăng Mục Du. Cô sớm đã ngứa mắt đám bạn ăn chơi đàn điếm của Lăng Giác, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, thanh danh của Lăng Gia sắp bị Lăng Giác làm hỏng hết.
Mọi người mặt đối mặt nhìn nhau, lại nhìn sang Lăng Giác.
Nào ngờ Lăng Giác đã tắt lửa, trước nay hắn vẫn sợ cô chị họ này, việc bị cô trói treo trên cây hơn nửa tiếng hồi nhỏ luôn là bóng ma tâm lý của hắn.
Lăng Mục Du vươn tay quá lâu, cậu giục: “Nhanh đi! Nếu không muốn đưa tiền cá cược, vậy thì lấy danh nghĩa bản thân quyên tiền cho “viện bảo tàng khỉ ho cò gáy” đi. Tám vạn, mười vạn gì tôi cũng không chê, nhưng nếu được thì năm chục, một trăm vạn càng tốt, tới đó tôi ở viện bảo tàng dựng cái bảng vàng ghi công các mạnh thường quân nghĩa cử cao đẹp mấy người.”
Mấy tên thanh niên đứng dại ra, hình như không ngờ giữa ban ngày ban mặt mà lại xuất hiện “cướp đường” trắng trợn vậy.
Lăng Mục Du chặn trước mặt họ, tay đưa sát tận mí mắt, ý rất rõ ràng – tôi, quản lý của viện bảo tàng Sơn Hải, thu tiền các người, không thu được tiền không cho đi.
Tình huống bên này đã thu hút khách tham dự buổi tiệc vây lại xem, ngay lúc có người dò hỏi chuyện gì xảy ra, Lăng Mục Du mỉm cười, trợn mắt nói dối: “Các anh lớn đây nghe nói viện bảo tàng nơi tôi làm hẻo lánh, lạc hậu. Mấy ảnh cảm nhận sâu sắc được tầm quan trọng của công tác phổ cập giáo dục khoa học, nên quyết định muốn đóng góp cho viện bảo tàng ít tiền. Mỗi người hứa sẽ quyên mười vạn để ủng hộ việc xây dựng viện bảo tàng của tôi đó mà.”
Những người đứng đó há hốc mồm, hiển nhiên không thể tin được họ chịu quyên tiền, đặc biệt là một vài thanh niên có nghe loáng thoáng về chuyện đặt cược đó, ánh mắt nhìn họ chẳng khác gì nhìn người ngoài hành tinh.
Lăng Dĩnh phụ họa: “Các anh thật giàu lòng bác ái, quá hiếm hoi trong xã hội này, mọi người mau tới đây cho họ một tràng pháo tay!” Nói xong cô liền vỗ tay mở đầu.
Mọi người xung quanh sôi nổi vỗ tay, có người còn thừa cơ hội ồn ào lên, bắt bọn họ phải chuyển khoản ngay.
Mấy tên thanh niên kia đâm lao phải theo lao. Động tĩnh phía bên này đã dẫn chủ nhân buổi tiệc đến, Lăng Chí Thâm bước đến nghe con gái kể lại sự tình, cũng nhìn mấy tên thanh niên kia tỏ vẻ tán thưởng.
Không còn cách nào khác, họ đành mở điện thoại ra, chuyển khoản qua cho Lăng Mục Du tại chỗ.
Đồng chí quản lý vừa lòng nhìn tài khoản nhiều thêm 60 vạn, sau đó quay sang nhìn Lăng Giác: “Anh hai không cùng bạn của anh chuyển tiền quyên góp xây dựng viện bảo tàng sao?”
Đám bạn nối khố mất tiền, đương nhiên không bỏ qua cho Lăng Giác, ồn ào nói: “Đều là người một nhà, phải quyên nhiều hơn đấy.”
Lăng Giác giận dữ cắn răng, lấy di động ra chuyển cho Lăng Mục Du mười vạn lẻ một đồng, sau đó tức đến mức không chào Lăng Chí Thâm một tiếng nào đã xoay người bỏ đi.
Lăng Chí Thâm lập tức phát huy tác dụng của chủ nhà, tiếp đón khách khứa vào trong trò chuyện, khiêu vũ, không nên ở đây xem bọn trẻ đùa nghịch.
“Đúng là quyên ‘nhiều’ hơn thật.” Lăng Mục Du bĩu môi, cất điện thoại vào túi.
Lăng Dĩnh nói: “Được rồi, Lăng Giác lòng dạ hẹp hòi, em chọc nó rồi coi chừng nó trả thù đấy.”
Lăng Mục Du đút tay vào túi, hì hì cười, bảo chị họ tìm bạn nói chuyện đi, bản thân thì xoay người đến quầy buffet kiếm chút gì ăn, thầm nghĩ: Còn sợ hắn không dám đến. Đến yêu quái em còn không sợ, dám trêu vào, em cho Thao Thiết, Đào Ngột, Cùng Kỳ thay phiên nhau nuốt vào nhổ ra cho biết.
“Làm phiền một lát, có phải anh Lăng đây không?” Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đi theo Lăng Mục Du đến quầy buffet, mỉm cười đưa danh thiếp cho cậu: “Tôi có quen biết Viện trưởng Đan Tiêu của viện bảo tàng Sơn Hải các vị. Đã sớm nghe tới quản lý mới của viện, hân hạnh được gặp.”
Lăng Mục Du nhận danh thiếp, bên trên chỉ viết tên họ, số điện thoại và một cái tên công ty – Công ty TNHH – quản lý siêu thị tổng hợp Vĩnh An – Mr. Hoa An.
Cái danh thiếp với tên công ty này… Cậu đột nhiên hiểu ra, đè thấp giọng hỏi: “Quản lý hiệp hội tu chân đúng không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook