Việc Máu
-
Chương 37
Chiếc Cherokee của McCaleb đã bị rào kín lại trong cuộc khám xét ngày hôm đó. Ông mượn chiếc Taurus của Lockridge rồi lái về phía Bắc theo đường 405. Khi đến Giao lộ 10, ông rẽ phía Tây về phía duyên hải Thái Bình Dương rồi lại đi tiếp về phía Bắc theo xa lộ ven biển. Ông không có gì phải vội mà cũng đã chán đi đường cao tốc. Ông quyết định cứ chạy dọc theo bờ biển rồi thì rẽ lên Valley thông qua Hẻm núi Topanga. Ông biết vùng Topanga đủ hoang vắng để có thể nhìn rõ liệu mình có bị người của Winston theo sát không. Hay bất cứ ai khác theo sát.
Lúc ông đến được bờ biển và đang lái vòng vèo dọc theo mép nước đen kịt thi thoảng xen kẽ màu bọt biển của những làn sóng xô bờ thì đã chín rưỡi tối. Sương đêm dâng nặng trĩu rồi giăng ngang qua xa lộ, đâm sầm vào những dốc núi thẳng đứng canh giữ cho vùng Vách Dựng (Palisades). Làn sương mang theo mùi và hơi biển mạnh gắt khiến McCaleb nhớ lại cái đêm câu cá cùng với cha hồi ông còn bé. Mỗi lần cha ông giảm ga rồi tắt hết động cơ để hai cha con cứ thế trôi bồng bềnh trong bóng tối là ông lại sợ muốn chết. Hơi thở ông tắc nghẹn vào lúc tàn đêm khi ông già xoay chìa khởi động lại thuyền. Ông thường gặp những cơn mơ dữ thấy mình là cậu bé một mình trôi dạt trong bóng tối trên một con thuyền chết. Ông chẳng bao giờ kể với cha về những giấc mơ đó. Ông chẳng bao giờ bảo cha rằng ông không thích đi câu đêm. Nỗi sợ đó ông luôn giữ kín trong lòng.
McCaleb nhìn sang trái cố tìm cho ra đường thẳng nơi đại dương gặp bầu trời song nhìn không ra. Hai sắc độ của bóng tối hòa vào nhau đâu đó ngoài kia, trăng ẩn trong màn mây. Nó dường như hợp với tâm trạng ông. Ông bật radio rồi vặn tới vặn lui tìm một vài điệu blues nhưng rồi chịu thua và lại tắt. Ông nhớ lại bộ sưu tập harmonica của Buddy, liền thò tay vào túi của tìm một cái. Ông bật đèn trên đầu để xem dòng chữ khắc a xít ở trên cái harmonica. Đó là một chiếc Tombo ở khóa C. Ông chùi cây harmonica vào áo rồi vừa lái xe vừa thổi, hầu hết chẳng ra xoang điệu gì khiến thỉnh thoảng ông phải bật cười sao mình lại thổi kinh thế. Nhưng chốc chốc ông cũng cho ra được đôi ba nốt. Buddy có lần đã cố dạy ông thổi và ông đã đi đến chỗ thổi được đoạn mở đầu bài “Midnight Rambler”. Giờ ông cố thổi đoạn đó nhưng không tìm được đúng hợp âm và cái ông làm bật ra nghe giống tiếng thở khò khè của một lão già hơn.
Khi rẽ vào Hẻm núi Topanga, ông đặt cây harmonica xuống. Con đường băng qua hẻm núi ngoằn ngoèo như rắn nên ông phải cầm lái bằng cả hai tay. Rũ bỏ mọi sao lãng, cuối cùng ông bắt đầu cân nhắc tình thế của mình. Đầu tiên ông ngẫm nghĩ về Winston, xem mình có thể cậy vào chị đến đâu. Ông biết chị là người có năng lực và tham vọng. Điều ông chưa biết là liệu chị có thể trụ nổi đến mức nào trước cái sức ép mà chắc chắn chị sẽ phải đương đầu nếu đi ngược lại Cục và cảnh sát Los Angeles. Ông kết luận rằng mình đã rất may khi có chị đứng về phía mình, nhưng ông vẫn không thể thoải mái ngồi chờ chị trình ra trước thiên hạ cái vụ án đã được gói ghém êm xuôi cho vào hộp. Ông chỉ có thể cậy vào chính mình mà thôi.
Ông hình dung rằng nếu Winston không thuyết phục được những người khác thì ông có nhiều lắm là hai ngày trước khi họ có được bản cáo trạng của một bồi thẩm đoàn và rồi sẽ đem phần thưởng của mình ra gặp báo chí. Sau đó thì cơ hội để ông làm cho ra lẽ vụ này sẽ giảm thiểu đi nhanh chóng. Ông sẽ là nhân vật chính trên các bản tin sáu giờ và mười một giờ. Ông sẽ chẳng còn cách nào khác ngoài từ bỏ cuộc điều tra, tìm luật sư rồi nộp mình cho cảnh sát. Chừng đó thì việc ưu tiên số một sẽ là trình bày rõ những gì mình đã làm trong phòng xử án, chứ đừng nói năng gì đến chuyện tóm được hung thủ thực sự và kẻ nào đã thuê hắn.
Có một lối rẽ trải sỏi trên đường đi và McCaleb đánh xe vào đó, dừng lại rồi nhìn ra con dốc thẳng đứng bên tay phải mình chìm trong bóng đen. Đằng xa ông thấy những ánh đèn ngay hàng thẳng lối của một ngôi nhà trong hẻm núi và ông tự nhủ ở trong ngôi nhà đó thì người ta cảm thấy thế nào. Ông quờ tay sang ghế bên cạnh tìm cây harmonica, nhưng nó không còn đó mà đã trượt sang một bên giữa một trong các lần ông rẽ quặt trên con đường ngoằn ngoèo như rắn.
Ba phút trôi qua mà chẳng chiếc xe nào chạy qua ông. Ông đưa xe vào lại làn đường rồi tiếp tục đi. Khi ông đã lên trên đỉnh núi, con đường vươn thẳng ra chút ít rồi đổ xuống Đồi Woodland. Ông tiếp tục đi trên Đại lộ Hẻm núi Topanga cho đến khi gặp Phố Sherman rồi thì rẽ sang phía Đông để vào Công viên Canoga. Năm phút sau ông dừng lại trước nhà Graciela và quan sát những ô cửa sổ trong vài phút. Ông nghĩ xem sẽ nói gì với nàng. Ông không chắc mình đã khởi đầu cái gì với nàng nhưng ông cảm thấy điều đó mạnh mẽ và chính đáng. Ngay cả khi chưa mở cửa xe, ông đã buồn rầu nghĩ đến khả năng điều đó giờ đây đã chấm dứt.
Ông chưa kịp mở cửa trước thì nàng đã mở, và ông tự hỏi phải chăng nàng đã quan sát ông từ lúc ông còn đang ngồi trong xe.
“Terry? Mọi chuyện ổn chứ? Sao anh lại lái xe?”
“Anh phải lái.”
“Vào đi, vào đi.”
Nàng lùi lại để ông vào. Họ đi đến phòng khách, ngồi trên chính cái sofa phân đoạn mà trước đây họ đã ngồi. Một cái tivi màu nhỏ đặt trên giá gỗ đang bật trong góc phòng, âm thanh vặn nhỏ. Bản tin mười giờ trên Kênh 5 vừa mới bắt đầu. Graciela dùng điều khiển tắt tivi. McCaleb đặt cái túi da nặng trịch xuống giữa hai chân. Ông đã bỏ lại cái túi xách to ngoài xe, không muốn đánh bạo cho rằng nàng sẽ đề nghị ông ở lại.
“Nói em nghe,” nàng nói. “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Họ nghĩ là chính anh, FBI, cảnh sát Los Angeles, tất cả đều nghĩ thế trừ một thám tử của cảnh sát trưởng. Họ cho là anh giết em em để lấy tim cô ấy.”
McCaleb nhìn mặt nàng rồi nhìn ra nơi khác như một kẻ có lỗi. Ông rùng mình khi nghĩ điều này ắt hẳn trông như thế nào đối với nàng, nhưng trong thâm tâm ông biết mình có lỗi. Ông là người hưởng lợi, cho dẫu ông chẳng có liên quan gì đến bản thân tội ác đó đi nữa. Ông giờ đây còn sống là vì Glory đã chết. Một câu hỏi vang vang trong tâm trí ông như tiếng đóng sầm của một chục cánh cửa dọc theo một hành lang tối mịt. Làm sao ta sống với điều này cho được?
“Thật vớ vẩn,” Graciela giận dữ nói. “Làm sao họ có thể nghĩ là anh...”
“Khoan đã,” ông nói, ngắt lời nàng. “Anh phải cho em biết đôi điều Graciela ạ. Rồi thì em sẽ quyết định phải tin gì và tin ai.”
“Em không cần phải nghe...”
Ông lại giơ tay lên ngắt lời nàng.
“Cứ nghe anh đã, OK? Raymond đâu?”
“Nó ngủ. Sáng mai nó đi học mà.”
Ông gật đầu rồi cúi về phía trước, tì cùi chỏ lên đầu gối, hai bàn tay chắp vào nhau.
“Họ lục soát thuyền của anh. Trong khi anh ở với em thì họ đang lục soát thuyền anh. Họ đã suy ra cũng những mối liên hệ mà chúng ta đã suy ra. Về nhóm máu. Nhưng họ lại quay ra nghi ngờ anh. Họ tìm thấy các thứ trên thuyền anh. Anh muốn cho em biết trước khi em nghe họ nói hoặc thấy trên tivi hoặc xem trên báo.”
“Thứ gì, Terry?”
“Giấu dưới một ngăn kéo. Họ tìm thấy cái hoa tai của em em, cái chữ thập mà hung thủ lấy đi ấy.”
Ông quan sát nàng một thoáng trước khi nói tiếp. Mắt nàng trượt từ ông xuống mặt bàn cà phê lắp kính trong khi nàng ngẫm nghĩ về những lời của ông.
“Họ cũng tìm thấy bức ảnh lấy từ xe của Cordell. Và họ tìm thấy cái khuy măng sét bị lấy khỏi xác Donald Kenyon.
Họ tìm thấy tất cả các biểu tượng mà tên giết người đã lấy, Graciela ạ. Nguồn của anh, thám tử của cảnh sát trưởng ấy, chị ấy cho anh hay họ sắp đến gặp bồi thẩm đoàn để buộc tội anh. Giờ thì anh không thể quay về thuyền được nữa.”
Nàng nhìn ông rồi quay đi. Nàng đứng dậy lại gần chỗ cửa sổ, mặc dù rèm đang che kín. Nàng lắc đầu.
“Em có muốn anh đi khỏi đây không?” ông nói sau lưng nàng.
“Không, em không muốn anh đi khỏi đây. Chuyện này chẳng ra làm sao cả. Làm thế nào mà họ... anh đã kể với bà thám tử kia về tên đột nhập chưa? Hắn là kẻ ắt đã làm chuyện này, đã đặt mấy thứ đó vào ngăn kéo. Hắn là kẻ giết người. Ôi Trời! Chúng ta đã tiến đến gần cái...”
Nàng không nói hết. McCaleb đứng dậy lại gần nàng, nỗi nhẹ nhõm chạy ran ran qua người ông. Nàng không tin chuyện ấy, Không tin một tí nào. Ông choàng tay ôm nàng sau lưng, ấp mặt vào tóc nàng.
“Thấy em tin anh là anh vui quá,” ông thì thầm.
Nàng xoay người lại trong vòng tay ông và họ hôn nhau một hồi lâu.
“Em có thể làm gì để giúp anh?” nàng thì thầm.
“Chỉ cần tiếp tục tin. Còn lại để anh lo. Anh ở lại đây được không? Chẳng ai biết chúng mình ở cùng nhau cả. Họ có thể tới đây, nhưng dẫu có đến thì chắc không phải tìm anh đâu. Có thể họ chỉ đến để nói với em họ nghĩ kẻ đó chính là anh.”
“Em muốn anh ở lại. Chừng nào anh còn cần hay còn muốn ở.”
“Anh chỉ cần một chỗ để làm việc. Chỗ nào đó để anh có thể rà soát mọi thứ một lần nữa. Anh có cảm giác mình đã bỏ sót cái gì đó. Như là nhóm máu ấy. Ắt là phải có câu trả lời nào đó trong đống giấy tờ kia.”
“Anh có thể làm việc ở đây. Mai em sẽ ở nhà để giúp anh…”
“Không. Em làm vậy không được. Em không được làm gì khác thường hết. Anh chỉ cần em sáng dậy đưa Raymond đi học rồi thì em đi làm. Chuyện này anh làm được. Đó là phần việc của anh.”
Ông nâng mặt nàng trong đôi tay mình. Sức nặng tội lỗi của ông vơi đi chỉ nhờ mỗi việc nàng có mặt cùng ông và cảm thấy bên trong mình ngả mở khó nhận thấy của một lối đi nào đó đã bao lâu nay đóng chặt. Ông không chắc nó sẽ dẫn đến đâu nhưng trong thâm tâm ông biết mình muốn đi tới đó, mình phải đi tới đó.
“Em đang sắp đi ngủ,” nàng nói.
Ông gật.
“Anh đi với em chứ?”
“Thế còn Raymond? Mình có nên...”
“Raymond nó ngủ rồi. Đừng lo cho nó. Lúc này đây hãy lo cho chúng mình thôi.”
Lúc ông đến được bờ biển và đang lái vòng vèo dọc theo mép nước đen kịt thi thoảng xen kẽ màu bọt biển của những làn sóng xô bờ thì đã chín rưỡi tối. Sương đêm dâng nặng trĩu rồi giăng ngang qua xa lộ, đâm sầm vào những dốc núi thẳng đứng canh giữ cho vùng Vách Dựng (Palisades). Làn sương mang theo mùi và hơi biển mạnh gắt khiến McCaleb nhớ lại cái đêm câu cá cùng với cha hồi ông còn bé. Mỗi lần cha ông giảm ga rồi tắt hết động cơ để hai cha con cứ thế trôi bồng bềnh trong bóng tối là ông lại sợ muốn chết. Hơi thở ông tắc nghẹn vào lúc tàn đêm khi ông già xoay chìa khởi động lại thuyền. Ông thường gặp những cơn mơ dữ thấy mình là cậu bé một mình trôi dạt trong bóng tối trên một con thuyền chết. Ông chẳng bao giờ kể với cha về những giấc mơ đó. Ông chẳng bao giờ bảo cha rằng ông không thích đi câu đêm. Nỗi sợ đó ông luôn giữ kín trong lòng.
McCaleb nhìn sang trái cố tìm cho ra đường thẳng nơi đại dương gặp bầu trời song nhìn không ra. Hai sắc độ của bóng tối hòa vào nhau đâu đó ngoài kia, trăng ẩn trong màn mây. Nó dường như hợp với tâm trạng ông. Ông bật radio rồi vặn tới vặn lui tìm một vài điệu blues nhưng rồi chịu thua và lại tắt. Ông nhớ lại bộ sưu tập harmonica của Buddy, liền thò tay vào túi của tìm một cái. Ông bật đèn trên đầu để xem dòng chữ khắc a xít ở trên cái harmonica. Đó là một chiếc Tombo ở khóa C. Ông chùi cây harmonica vào áo rồi vừa lái xe vừa thổi, hầu hết chẳng ra xoang điệu gì khiến thỉnh thoảng ông phải bật cười sao mình lại thổi kinh thế. Nhưng chốc chốc ông cũng cho ra được đôi ba nốt. Buddy có lần đã cố dạy ông thổi và ông đã đi đến chỗ thổi được đoạn mở đầu bài “Midnight Rambler”. Giờ ông cố thổi đoạn đó nhưng không tìm được đúng hợp âm và cái ông làm bật ra nghe giống tiếng thở khò khè của một lão già hơn.
Khi rẽ vào Hẻm núi Topanga, ông đặt cây harmonica xuống. Con đường băng qua hẻm núi ngoằn ngoèo như rắn nên ông phải cầm lái bằng cả hai tay. Rũ bỏ mọi sao lãng, cuối cùng ông bắt đầu cân nhắc tình thế của mình. Đầu tiên ông ngẫm nghĩ về Winston, xem mình có thể cậy vào chị đến đâu. Ông biết chị là người có năng lực và tham vọng. Điều ông chưa biết là liệu chị có thể trụ nổi đến mức nào trước cái sức ép mà chắc chắn chị sẽ phải đương đầu nếu đi ngược lại Cục và cảnh sát Los Angeles. Ông kết luận rằng mình đã rất may khi có chị đứng về phía mình, nhưng ông vẫn không thể thoải mái ngồi chờ chị trình ra trước thiên hạ cái vụ án đã được gói ghém êm xuôi cho vào hộp. Ông chỉ có thể cậy vào chính mình mà thôi.
Ông hình dung rằng nếu Winston không thuyết phục được những người khác thì ông có nhiều lắm là hai ngày trước khi họ có được bản cáo trạng của một bồi thẩm đoàn và rồi sẽ đem phần thưởng của mình ra gặp báo chí. Sau đó thì cơ hội để ông làm cho ra lẽ vụ này sẽ giảm thiểu đi nhanh chóng. Ông sẽ là nhân vật chính trên các bản tin sáu giờ và mười một giờ. Ông sẽ chẳng còn cách nào khác ngoài từ bỏ cuộc điều tra, tìm luật sư rồi nộp mình cho cảnh sát. Chừng đó thì việc ưu tiên số một sẽ là trình bày rõ những gì mình đã làm trong phòng xử án, chứ đừng nói năng gì đến chuyện tóm được hung thủ thực sự và kẻ nào đã thuê hắn.
Có một lối rẽ trải sỏi trên đường đi và McCaleb đánh xe vào đó, dừng lại rồi nhìn ra con dốc thẳng đứng bên tay phải mình chìm trong bóng đen. Đằng xa ông thấy những ánh đèn ngay hàng thẳng lối của một ngôi nhà trong hẻm núi và ông tự nhủ ở trong ngôi nhà đó thì người ta cảm thấy thế nào. Ông quờ tay sang ghế bên cạnh tìm cây harmonica, nhưng nó không còn đó mà đã trượt sang một bên giữa một trong các lần ông rẽ quặt trên con đường ngoằn ngoèo như rắn.
Ba phút trôi qua mà chẳng chiếc xe nào chạy qua ông. Ông đưa xe vào lại làn đường rồi tiếp tục đi. Khi ông đã lên trên đỉnh núi, con đường vươn thẳng ra chút ít rồi đổ xuống Đồi Woodland. Ông tiếp tục đi trên Đại lộ Hẻm núi Topanga cho đến khi gặp Phố Sherman rồi thì rẽ sang phía Đông để vào Công viên Canoga. Năm phút sau ông dừng lại trước nhà Graciela và quan sát những ô cửa sổ trong vài phút. Ông nghĩ xem sẽ nói gì với nàng. Ông không chắc mình đã khởi đầu cái gì với nàng nhưng ông cảm thấy điều đó mạnh mẽ và chính đáng. Ngay cả khi chưa mở cửa xe, ông đã buồn rầu nghĩ đến khả năng điều đó giờ đây đã chấm dứt.
Ông chưa kịp mở cửa trước thì nàng đã mở, và ông tự hỏi phải chăng nàng đã quan sát ông từ lúc ông còn đang ngồi trong xe.
“Terry? Mọi chuyện ổn chứ? Sao anh lại lái xe?”
“Anh phải lái.”
“Vào đi, vào đi.”
Nàng lùi lại để ông vào. Họ đi đến phòng khách, ngồi trên chính cái sofa phân đoạn mà trước đây họ đã ngồi. Một cái tivi màu nhỏ đặt trên giá gỗ đang bật trong góc phòng, âm thanh vặn nhỏ. Bản tin mười giờ trên Kênh 5 vừa mới bắt đầu. Graciela dùng điều khiển tắt tivi. McCaleb đặt cái túi da nặng trịch xuống giữa hai chân. Ông đã bỏ lại cái túi xách to ngoài xe, không muốn đánh bạo cho rằng nàng sẽ đề nghị ông ở lại.
“Nói em nghe,” nàng nói. “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Họ nghĩ là chính anh, FBI, cảnh sát Los Angeles, tất cả đều nghĩ thế trừ một thám tử của cảnh sát trưởng. Họ cho là anh giết em em để lấy tim cô ấy.”
McCaleb nhìn mặt nàng rồi nhìn ra nơi khác như một kẻ có lỗi. Ông rùng mình khi nghĩ điều này ắt hẳn trông như thế nào đối với nàng, nhưng trong thâm tâm ông biết mình có lỗi. Ông là người hưởng lợi, cho dẫu ông chẳng có liên quan gì đến bản thân tội ác đó đi nữa. Ông giờ đây còn sống là vì Glory đã chết. Một câu hỏi vang vang trong tâm trí ông như tiếng đóng sầm của một chục cánh cửa dọc theo một hành lang tối mịt. Làm sao ta sống với điều này cho được?
“Thật vớ vẩn,” Graciela giận dữ nói. “Làm sao họ có thể nghĩ là anh...”
“Khoan đã,” ông nói, ngắt lời nàng. “Anh phải cho em biết đôi điều Graciela ạ. Rồi thì em sẽ quyết định phải tin gì và tin ai.”
“Em không cần phải nghe...”
Ông lại giơ tay lên ngắt lời nàng.
“Cứ nghe anh đã, OK? Raymond đâu?”
“Nó ngủ. Sáng mai nó đi học mà.”
Ông gật đầu rồi cúi về phía trước, tì cùi chỏ lên đầu gối, hai bàn tay chắp vào nhau.
“Họ lục soát thuyền của anh. Trong khi anh ở với em thì họ đang lục soát thuyền anh. Họ đã suy ra cũng những mối liên hệ mà chúng ta đã suy ra. Về nhóm máu. Nhưng họ lại quay ra nghi ngờ anh. Họ tìm thấy các thứ trên thuyền anh. Anh muốn cho em biết trước khi em nghe họ nói hoặc thấy trên tivi hoặc xem trên báo.”
“Thứ gì, Terry?”
“Giấu dưới một ngăn kéo. Họ tìm thấy cái hoa tai của em em, cái chữ thập mà hung thủ lấy đi ấy.”
Ông quan sát nàng một thoáng trước khi nói tiếp. Mắt nàng trượt từ ông xuống mặt bàn cà phê lắp kính trong khi nàng ngẫm nghĩ về những lời của ông.
“Họ cũng tìm thấy bức ảnh lấy từ xe của Cordell. Và họ tìm thấy cái khuy măng sét bị lấy khỏi xác Donald Kenyon.
Họ tìm thấy tất cả các biểu tượng mà tên giết người đã lấy, Graciela ạ. Nguồn của anh, thám tử của cảnh sát trưởng ấy, chị ấy cho anh hay họ sắp đến gặp bồi thẩm đoàn để buộc tội anh. Giờ thì anh không thể quay về thuyền được nữa.”
Nàng nhìn ông rồi quay đi. Nàng đứng dậy lại gần chỗ cửa sổ, mặc dù rèm đang che kín. Nàng lắc đầu.
“Em có muốn anh đi khỏi đây không?” ông nói sau lưng nàng.
“Không, em không muốn anh đi khỏi đây. Chuyện này chẳng ra làm sao cả. Làm thế nào mà họ... anh đã kể với bà thám tử kia về tên đột nhập chưa? Hắn là kẻ ắt đã làm chuyện này, đã đặt mấy thứ đó vào ngăn kéo. Hắn là kẻ giết người. Ôi Trời! Chúng ta đã tiến đến gần cái...”
Nàng không nói hết. McCaleb đứng dậy lại gần nàng, nỗi nhẹ nhõm chạy ran ran qua người ông. Nàng không tin chuyện ấy, Không tin một tí nào. Ông choàng tay ôm nàng sau lưng, ấp mặt vào tóc nàng.
“Thấy em tin anh là anh vui quá,” ông thì thầm.
Nàng xoay người lại trong vòng tay ông và họ hôn nhau một hồi lâu.
“Em có thể làm gì để giúp anh?” nàng thì thầm.
“Chỉ cần tiếp tục tin. Còn lại để anh lo. Anh ở lại đây được không? Chẳng ai biết chúng mình ở cùng nhau cả. Họ có thể tới đây, nhưng dẫu có đến thì chắc không phải tìm anh đâu. Có thể họ chỉ đến để nói với em họ nghĩ kẻ đó chính là anh.”
“Em muốn anh ở lại. Chừng nào anh còn cần hay còn muốn ở.”
“Anh chỉ cần một chỗ để làm việc. Chỗ nào đó để anh có thể rà soát mọi thứ một lần nữa. Anh có cảm giác mình đã bỏ sót cái gì đó. Như là nhóm máu ấy. Ắt là phải có câu trả lời nào đó trong đống giấy tờ kia.”
“Anh có thể làm việc ở đây. Mai em sẽ ở nhà để giúp anh…”
“Không. Em làm vậy không được. Em không được làm gì khác thường hết. Anh chỉ cần em sáng dậy đưa Raymond đi học rồi thì em đi làm. Chuyện này anh làm được. Đó là phần việc của anh.”
Ông nâng mặt nàng trong đôi tay mình. Sức nặng tội lỗi của ông vơi đi chỉ nhờ mỗi việc nàng có mặt cùng ông và cảm thấy bên trong mình ngả mở khó nhận thấy của một lối đi nào đó đã bao lâu nay đóng chặt. Ông không chắc nó sẽ dẫn đến đâu nhưng trong thâm tâm ông biết mình muốn đi tới đó, mình phải đi tới đó.
“Em đang sắp đi ngủ,” nàng nói.
Ông gật.
“Anh đi với em chứ?”
“Thế còn Raymond? Mình có nên...”
“Raymond nó ngủ rồi. Đừng lo cho nó. Lúc này đây hãy lo cho chúng mình thôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook