Việc Bán Thời Gian
-
C7: Chương 7
''Tôi muốn giết anh''
Anh nhấc bổng cô lên, đưa gương mặt gần về phía cô,chạm nhẹ môi cô, cô khó chịu phản kháng. Anh thả cô ra, đặt cô xuống giường, nhẹ nhàng nói:
''Mau ngủ đi" Thấy anh chuẩn bị rời đi, cô kéo góc áo hỏi:
"Anh đi đâu sao?" Nhìn cô thắc mắc,anh đáp:''Anh có chút việc, sẽ về sớm''
Anh hôn lên trán cô, liền rời đi.
Cô yên lặng nhìn anh bước ra khỏi phòng, lòng cô lặng trĩu, thở dài một hơi, liền nằm xuống chìm vào giấc ngủ.
Quân Thụy bước ra đến cửa, Quản gia Tần liền bước đến báo cáo.
''Thiếu gia, có người đến tìm cậu''
'' Nhanh vậy sao?''
Anh cười thầm, mới xảy ra một chút chuyện đã nhanh chóng đến tìm người rồi, anh bước những bước dần tiến đến phòng khách. Khi bước đến cầu thang, từ trên cao nhìn xuống bóng lưng của một người đàn ông. Anh lạnh mặt đến ngồi xuống sofa chính giữa nhà, khí phách dựa vào ghế lớn. Ánh mắt lướt qua người kia, rồi cười khẩy.
Thấy dáng vẻ bá đạo này, người kia không vội hoảng sợ, vẫn bình tĩnh mỉm cười chào anh.
''Tôi là Bàng Tuân, người của tổ chức WJ.''
''Nói xem... Đến đây để cứu ai?''anh không lòng vòng mà ngay lập tức nói thẳng vấn đề, như không lường được trước, Bàng Tuân cũng không vội vàng, nói:
''Là một người đứng đầu, tất nhiên phải chịu trách nhiệm với tất cả mọi người rồi.'' Bàng Tuân đưa ra ý định của mình, nhưng Quân Thụy lại im lặng nhìn anh ta.
Mãi một lúc sau, Quân Thụy nghiên mặt nhìn Bàng Tuân.
''Đúng là một ông chủ tốt, tuếc là chỗ tôi chỉ một hoặc hai... Lấy đâu ra nhiều vậy.'' trong giọng nói lạnh lẽo có chút khí tức bừng bừng.
Lúc này Bàng Tuân cười lớn, nhìn khuôn mặt tràn đầy khí tức của anh, đáp lại:
''Tôi vốn có tình cảm đặc biệt với Dung Hạ, ngài có sẵn lòng trả người không?'' Câu trả lời như đang thách thức anh.
Bàng Tuân nhìn biểu hiện trên mặt anh, nhưng đúng là danh bất hư truyền, dù động phải điểm mấu chốt, bản thân có tức giận cũng không có cảm biến nào, Quân Thụy từ từ ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng Bàng Tuân nói:
''Tình cảm của anh cũng thật trân quý, đã đưa vào đây thì thật khó để ra ngoài.''
Nghe câu trả lời, Bàng Tuân cũng đã hiểu ý anh.
''Tổ chức chúng tôi không có ý hại anh, chúng tôi chỉ muốn hợp tác, nên cho dù anh có thả hay không cũng cần xem vào thành ý của anh rồi.''
Một lời đề nghị đưa ra, nhưng có vẻ anh không hứng thú lắm.
''Anh nghĩ tôi có thành ý sao?'' Quân Thụy chẳng thèm nhìn mà đáp lại
''Cho dù có chút khó khăn, nhưng chúng tôi vẫn mong là vậy.''
Với một người không bao giờ lương tay như Quân Thụy, một chút cảm tình thôi cũng thật quý giá. Đã bước đến vị trí mà ai cũng phải ngưỡng mộ, thì Quân thụy đâu phải kẻ tầm thường gì.
''Anh nghĩ mình là ai mà nói hợp tác là hợp tác''
Nghe được lời đáp lại,Bàng Tuân không lòng vòng nữa, liền bước vào cậu chuyện chính
''Vì tôi nghĩ rằng tôi và anh có chung kẻ thù và chung một thứ cần bảo vệ.''
Như nắm được mạch chính, bàng Tuân nhìn sắc mặt anh. Quân Thụy không vội đáp trả, nhìn anh ta, ánh mắt đen lại, theo đó là sự khinh bỉ.
''Vậy sao?'' Tay anh thuận lợi cởi chiếc cúc áo, tiếp tục nói:"Anh nghĩ tôi yếu ớt vậy à?"
''Nếu anh muốn tôi trả lời vấn đề gì, tôi sẽ cho anh biết hết những gì tôi có.''
Bàng Tuân vội vã trả lời anh, sợ chậm một chút, anh liền đổi ý, Bàng Tuân đưa ra trước mắt anh một bản giấy.
''Đây là thứ sẽ khiến anh suy nghĩ lại.'' Nghe thấy vậy, anh liền cầm lên nhìn, nhìn từng trang một tạo ra tiếng trong không gian im ắng.
'' Dung Hạ và Nghiên Hy là gì?'' Anh gập lại nhẹ để xuống bàn, rồi hỏi anh ta. Bàng Tuân theo nhịp mà trả lời:
''Họ là chị em, Dung Hạ đã mang cô ấy rời khỏi Việt Hào vào 5 tháng trước, và cô ấy thế chỗ để đến đây.''
''Vậy con chip đó...'' Anh cẩn thận hỏi lại.
''Tôi đã loại bỏ nhưng không thể nào khắc phục được hệ quả.'' Bàng Tuân trả lời, giọng dần nhỏ lại.
''Được... Tôi đã hiểu vấn đề.''
''Còn Tư Hà...'' Bàng Tuân chưa kịp nói xong, anh liền đáp:
''Mamg cô ta về... Làm tình báo cho cẩn thận chút.''
Nghe được câu trả lời, Bàng Tuân vui vẻ cười vì lấy được sự chấp thuận của anh, như làm được một việc lớn trong đời, anh cảm ơn rối rít.
Đưa Tư Hà giao lại cho Bàng Tuân, nhìn họ rời đi nhưng anh vẫn gọi điện cho trợ lí Lưu quan sát tình hình. Không đề phòng, không nghi ngờ thì người bất ngờ là anh thôi.
Quân Thụy trở về phòng, nhìn cô đã ngủ từ khi nào, không biết mình nên làm gì với cô nữa. Anh cũng chẳng hiểu bản thân bị sao, lại có thể đồng ý hợp tác với một tổ chức nhỏ. Nhưng xem ra anh và bọn họ có chung một mục tiêu rồi. Ông ta làm vậy với chị cô, xem ra cô cũng chẳng thoải mái gì.
Hơi thở đều của cô, không gian yên tĩnh chỉ có chút ánh sáng mờ mờ, anh liền nằm xuống bên cạnh cô, động tác thật nhẹ chỉ sợ cô tỉnh giấc. Kéo cô lại gần mình, vuốt mái tóc dài, chậm rãi lấy từng sợi tóc vướng ở khuôn mặt nhỏ. Nhìn kĩ khuôn mặt cô, thì ra họ cũng có điểm khác nhau, mà chính anh cũng khó nhận ra.
Anh ôm chặt cô, làm cô khó chịu phát thành tiếng:
''Ưm...ưm.''
Anh nghe tiếng cô, liền thả lỏng người cô, sợ bản thân không thể kiểm soát, nhanh chóng đếm số để chìm vào giấc ngủ cùng cô.
Anh nhấc bổng cô lên, đưa gương mặt gần về phía cô,chạm nhẹ môi cô, cô khó chịu phản kháng. Anh thả cô ra, đặt cô xuống giường, nhẹ nhàng nói:
''Mau ngủ đi" Thấy anh chuẩn bị rời đi, cô kéo góc áo hỏi:
"Anh đi đâu sao?" Nhìn cô thắc mắc,anh đáp:''Anh có chút việc, sẽ về sớm''
Anh hôn lên trán cô, liền rời đi.
Cô yên lặng nhìn anh bước ra khỏi phòng, lòng cô lặng trĩu, thở dài một hơi, liền nằm xuống chìm vào giấc ngủ.
Quân Thụy bước ra đến cửa, Quản gia Tần liền bước đến báo cáo.
''Thiếu gia, có người đến tìm cậu''
'' Nhanh vậy sao?''
Anh cười thầm, mới xảy ra một chút chuyện đã nhanh chóng đến tìm người rồi, anh bước những bước dần tiến đến phòng khách. Khi bước đến cầu thang, từ trên cao nhìn xuống bóng lưng của một người đàn ông. Anh lạnh mặt đến ngồi xuống sofa chính giữa nhà, khí phách dựa vào ghế lớn. Ánh mắt lướt qua người kia, rồi cười khẩy.
Thấy dáng vẻ bá đạo này, người kia không vội hoảng sợ, vẫn bình tĩnh mỉm cười chào anh.
''Tôi là Bàng Tuân, người của tổ chức WJ.''
''Nói xem... Đến đây để cứu ai?''anh không lòng vòng mà ngay lập tức nói thẳng vấn đề, như không lường được trước, Bàng Tuân cũng không vội vàng, nói:
''Là một người đứng đầu, tất nhiên phải chịu trách nhiệm với tất cả mọi người rồi.'' Bàng Tuân đưa ra ý định của mình, nhưng Quân Thụy lại im lặng nhìn anh ta.
Mãi một lúc sau, Quân Thụy nghiên mặt nhìn Bàng Tuân.
''Đúng là một ông chủ tốt, tuếc là chỗ tôi chỉ một hoặc hai... Lấy đâu ra nhiều vậy.'' trong giọng nói lạnh lẽo có chút khí tức bừng bừng.
Lúc này Bàng Tuân cười lớn, nhìn khuôn mặt tràn đầy khí tức của anh, đáp lại:
''Tôi vốn có tình cảm đặc biệt với Dung Hạ, ngài có sẵn lòng trả người không?'' Câu trả lời như đang thách thức anh.
Bàng Tuân nhìn biểu hiện trên mặt anh, nhưng đúng là danh bất hư truyền, dù động phải điểm mấu chốt, bản thân có tức giận cũng không có cảm biến nào, Quân Thụy từ từ ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng Bàng Tuân nói:
''Tình cảm của anh cũng thật trân quý, đã đưa vào đây thì thật khó để ra ngoài.''
Nghe câu trả lời, Bàng Tuân cũng đã hiểu ý anh.
''Tổ chức chúng tôi không có ý hại anh, chúng tôi chỉ muốn hợp tác, nên cho dù anh có thả hay không cũng cần xem vào thành ý của anh rồi.''
Một lời đề nghị đưa ra, nhưng có vẻ anh không hứng thú lắm.
''Anh nghĩ tôi có thành ý sao?'' Quân Thụy chẳng thèm nhìn mà đáp lại
''Cho dù có chút khó khăn, nhưng chúng tôi vẫn mong là vậy.''
Với một người không bao giờ lương tay như Quân Thụy, một chút cảm tình thôi cũng thật quý giá. Đã bước đến vị trí mà ai cũng phải ngưỡng mộ, thì Quân thụy đâu phải kẻ tầm thường gì.
''Anh nghĩ mình là ai mà nói hợp tác là hợp tác''
Nghe được lời đáp lại,Bàng Tuân không lòng vòng nữa, liền bước vào cậu chuyện chính
''Vì tôi nghĩ rằng tôi và anh có chung kẻ thù và chung một thứ cần bảo vệ.''
Như nắm được mạch chính, bàng Tuân nhìn sắc mặt anh. Quân Thụy không vội đáp trả, nhìn anh ta, ánh mắt đen lại, theo đó là sự khinh bỉ.
''Vậy sao?'' Tay anh thuận lợi cởi chiếc cúc áo, tiếp tục nói:"Anh nghĩ tôi yếu ớt vậy à?"
''Nếu anh muốn tôi trả lời vấn đề gì, tôi sẽ cho anh biết hết những gì tôi có.''
Bàng Tuân vội vã trả lời anh, sợ chậm một chút, anh liền đổi ý, Bàng Tuân đưa ra trước mắt anh một bản giấy.
''Đây là thứ sẽ khiến anh suy nghĩ lại.'' Nghe thấy vậy, anh liền cầm lên nhìn, nhìn từng trang một tạo ra tiếng trong không gian im ắng.
'' Dung Hạ và Nghiên Hy là gì?'' Anh gập lại nhẹ để xuống bàn, rồi hỏi anh ta. Bàng Tuân theo nhịp mà trả lời:
''Họ là chị em, Dung Hạ đã mang cô ấy rời khỏi Việt Hào vào 5 tháng trước, và cô ấy thế chỗ để đến đây.''
''Vậy con chip đó...'' Anh cẩn thận hỏi lại.
''Tôi đã loại bỏ nhưng không thể nào khắc phục được hệ quả.'' Bàng Tuân trả lời, giọng dần nhỏ lại.
''Được... Tôi đã hiểu vấn đề.''
''Còn Tư Hà...'' Bàng Tuân chưa kịp nói xong, anh liền đáp:
''Mamg cô ta về... Làm tình báo cho cẩn thận chút.''
Nghe được câu trả lời, Bàng Tuân vui vẻ cười vì lấy được sự chấp thuận của anh, như làm được một việc lớn trong đời, anh cảm ơn rối rít.
Đưa Tư Hà giao lại cho Bàng Tuân, nhìn họ rời đi nhưng anh vẫn gọi điện cho trợ lí Lưu quan sát tình hình. Không đề phòng, không nghi ngờ thì người bất ngờ là anh thôi.
Quân Thụy trở về phòng, nhìn cô đã ngủ từ khi nào, không biết mình nên làm gì với cô nữa. Anh cũng chẳng hiểu bản thân bị sao, lại có thể đồng ý hợp tác với một tổ chức nhỏ. Nhưng xem ra anh và bọn họ có chung một mục tiêu rồi. Ông ta làm vậy với chị cô, xem ra cô cũng chẳng thoải mái gì.
Hơi thở đều của cô, không gian yên tĩnh chỉ có chút ánh sáng mờ mờ, anh liền nằm xuống bên cạnh cô, động tác thật nhẹ chỉ sợ cô tỉnh giấc. Kéo cô lại gần mình, vuốt mái tóc dài, chậm rãi lấy từng sợi tóc vướng ở khuôn mặt nhỏ. Nhìn kĩ khuôn mặt cô, thì ra họ cũng có điểm khác nhau, mà chính anh cũng khó nhận ra.
Anh ôm chặt cô, làm cô khó chịu phát thành tiếng:
''Ưm...ưm.''
Anh nghe tiếng cô, liền thả lỏng người cô, sợ bản thân không thể kiểm soát, nhanh chóng đếm số để chìm vào giấc ngủ cùng cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook