Vì Yêu
-
Chương 15: Nguy hiểm
-" Cậu chủ,cậu mới về "
Vừa đưa cặp táp và áo khoác cho Vú Dung vừa hỏi.
-" Khiết Tâm về chưa?"
-" Dạ cô chủ đang nghỉ trên phòng,hôm nay cô chủ không có đi làm"
-"Tại sao không đi làm" Vú Dung ấp úng
-" Dạ...sáng nay chuẩn bị đi làm thì cô ấy chóng mặt..tôi.."
-"Tại sao bà không gọi điện báo tôi?" Vẻ mặt Phương Chấn Vũ đanh lại làm Vú Dung sợ hãi
-" Tôi muốn gọi điện nhưng cô chủ không cho,nói sẽ ảnh hưởng đến công việc của cậu,cô ấy nói lên nghỉ một tý là sẽ không sao?"
Lúc này mặt Phương Chấn Vũ mới dịu lại,đúng vậy sáng nay công ty có buổi họp lớn,nên anh đi rất sớm.Cô sợ gọi điện anh sẽ bỏ buổi họp về ngay,nên mới ngăn cảng Vú Dung.Cô sao lại không biết trên đời này có gì quang trọng hơn cô chứ.?Bỏ lại Vú Dung,bước nhanh lên lầu.Mở cửa phòng ngủ thấy cô đang cuộn tròn trong chăn ngủ rất say.Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại..cởi cà vạt ra,leo lên giường nằm xuống kéo cô vào lòng hôn nhẹ lên môi cô,rồi cứ nằm thế ngắm người trong lòng,anh đặc biệt rất thích ngắm cô đang ngủ,ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ cọ tới cọ lui trong lòng anh.Không biết trôi qua bao lâu,Khiết Tâm ngủ đã, mở mắt ra đập vào mắt là lòng ngực ấm áp của người đàn ông.Cô mỉm cười dụi dụi mặt vào mới ngước lên nhìn,thấy anh cũng đang nhìn cô.
-" Chấn Vũ"..giọng nói nhỏ nhẹ hơi khàn khàn vì mới ngủ dậy.Phương Chấn Vũ yêu thương vuốt mặt cô, hôn lên đôi môi đỏ thắm.
-" Còn mệt không em? Tại sao không báo anh biết?"
Nghe anh hỏi, Khiết Tâm mới nhớ là buổi sáng chuẩn bị đi làm cô bị chóng mặt, nên lên phòng nghỉ ngơi, buổi trưa ăn cơm xong cô thấy mệt nên lên nằm, không ngờ ngủ đến khi Chấn Vũ về.Dạo này cô rất thích ngủ, mà cơ thể hay mệt nữa.Khiết Tâm chu miệng làm nũng.
- " Em đâu có sao, ngủ một chút là hết à"
-" Không được anh đưa em đến bệnh viện khám"
-" Không..không cần.Em không sao thật mà"
Phương Chấn Vũ nghiêm mặt lại.Anh rất chiều chuộng Khiết Tâm nhưng mấy chuyện này không thể nào nghe theo cô được.
-" Khiết Tâm..không nói nữa, ngày mai anh sẽ đưa em đến bệnh viện khám"
Khiết Tâm thấy không kì kèo mặc cả được nữa, nên ngoan ngoãn gật đầu.
-" Mai buổi sáng em có cuộc hẹn với khách hàng, xong việc em sẽ đến công ty tìm anh, rồi chúng ta đi nha"
Lúc này Phương Chấn Vũ mới vừa lòng, yêu thương hôn lên trán cô.
-"Được, anh chờ em.Bây giờ anh đi tắm,rồi xuống ăn tối" Khiết Tâm ngoan ngoãn xuống giường soạn quần áo đưa cho anh,hôn chụt một cái vào má cô thật mạnh rồi mới vào phòng tắm.Khiết Tâm ôm má đứng cười ngây ngô.
Vừa ra khỏi nhà hàng,nhìn đồng hồ mới chín giờ sáng,cô mỉm cười lên xe chạy đến công ty của Phương Chấn Vũ.Phương Chấn Vũ không cho cô lái xe,cứ nói phải có người đưa rước.Nhưng thật sự cô không quen,biết rằng bây giờ thân phận cô đã khác, ngoài một số thay đổi cần thiết, ngoài ra cô vẫn y như ngày nào.Bối Như hay phàn nàn cô chẳng ra dáng phu nhân của một tập đoàn lớn gì hết.Cô đem lời nói của Bối Như kể cho Chấn Vũ nghe.Anh mỉm cười nói rằng:" Em chỉ cần là em được rồi, Không cần giống bất cứ ai hết,miễn sao em thấy vui,thoải mái là được"
Ờ!!ông xã cô đã không ý kiến vậy cô đâu cần cố gắng thay đổi làm gì.Chẳng mấy phút xe đã chạy đến công ty.Cô xuống xe đi nhanh vào thang máy,các nhân viên lịch sự cuối chào.Khiết Tâm mỉm cười gật đầu bấm nút thang máy,đi vào trong cửa thang máy khép lại thì có một bàn tay thò vào ngăn lại, người đó bước vào đứng chung với cô, cửa khép chặt,chỉ còn hai người Khiết Tâm cũng không để ý,lo nhìn những con số nhấp nháy.Đến khi một giọng nói vang lên,làm cô giật mình.
-" Khiết Tâm,cô khỏe không?"
Nhìn nụ cười trên môi của Hạ Băng khiến Khiết Tâm ớn lạnh,thân thể cô run lên.Lúc nãy bước vô cô ta che mặt, giờ cô ta kéo khẩu trang xuống cô mới thấy rõ mặt.Tự nhiên thấy có cái gì lành lạnh để ngay eo mình,cô nhìn xuống,mặt xanh mét miệng lắp bắp.
-" Cô....cô...."
-" Khôn hồn thì ngoan ngoãn cho tôi"
Tại văn phòng tổng giám đốc Phương Chấn Vũ nhìn đồng hồ nghĩ thầm sao giờ này Khiết Tâm còn chưa đến.Bill đang đứng chờ lấy văn kiện mắt thấy tổng giám đốc xem đồng hồ.Anh thấy khó hiểu nên hỏi nhỏ.
-"Phương tổng,anh có hẹn với ai sao?"
-" Tôi..." Đang định lên tiếng thì điện thoại reo lên.Nhìn thấy số của Khiết Tâm anh mỉm cười bắt máy.
-" Bà xã!sao giờ này em chưa đến?"
-"Chấn vũ.." Phương Chấn Vũ đứng bật dậy, làm Bill cũng phải giật mình.
-" Hạ Băng..Tại sao cô lại nghe điện thoại của Khiết Tâm...Cô đã làm gì cô ấy?"Phương Chấn Vũ hét lớn.
-" Chậc...chậc...Thì ra cũng có lúc anh bị mất bình tĩnh đến thế.haha...Đừng lớn giọng hù dọa tôi..làm tôi giật mình thì con dao trên tay tôi sẽ sơ ý vệt vài nét trên khuôn mặt xinh đẹp của vợ anh đấy"
Tay anh bốp chặt như muốn bốp nát cái điện thoại,giờ phút này tim anh như ai bốp chặt,anh khó khăn hít thở,lấy lại bình tĩnh như rít qua kẽ răng.Lần đầu tiên Bill thấy vẻ mặt hốt hoảng không kìm chế được của Phương Chấn Vũ.Điện thoại Bill reo lên anh khéo léo ra ngoài nghe máy.
-" Cô điên rồi,cô không được đụng vào cô ấy.Nói! Cô muốn gì ở tôi?"
-" Hahaa.Chấn Vũ nơi này thật mát anh nghĩ xem.Nếu tôi để vợ anh rơi tự do từ trên đây xuống thì như thế nào....Á...buông ra...cô điên rồi sao " tút .tút....tút điện thoại mất kết nối.
-" Hạ Băng.. Hạ Băng.." điện thoại không thể liên lạc được nữa...Phương Chấn Vũ bất lực ngồi phịch xuống ghế.Bill hối hả chạy vào.
-"Phương tổng...camera giám sát thấy Hạ Băng khống chế cô Khiết Tâm lên sân thượng của công ty chúng ta" Lời nói chưa hết câu đã thấy Phương Chấn Vũ lao thẳng ra cửa" Rầm".Bill hốt hoảng bấm gọi cảnh sát,gì thì gì an toàn là trên hết,bây giờ Hạ Băng trở nên điên loạn rồi.Không khéo sẽ xảy ra án mạng.
Khiết Tâm mắt thấy Hạ Băng đang nói chuyện với Phương Chấn Vũ.Nên cô cắn vào tay của Hạ Băng làm con dao rớt xuống.Cô cố chạy nhưng tóc bị nắm chặt,chưa kịp kêu đau thì " Chát" mặt bị tát mạnh, Khiết tâm mất thăng bằng té vào lang cang,bụng đập mạnh vào hành lang.Bỗng cô thấy bụng co rút lại,đau đớn lan cả thân thể.Cô lấy tay ôm bụng,mồ hôi lấm tấm trên trán.Hạ Băng xốc cô dậy thấy mặt Khiết Tâm tái mét.
-" Mày chạy à.Chạy thử tao xem"Khiết Tâm không còn sức chỉ biết ôm bụng để mặc Hạ Băng lôi đi.Hạ Băng nhặt lại con dao vừa định nhặt cái điện thoại nhưng nghe tiếng bước chân dồn dập,cô lôi Khiết Tâm lui lại.
Phương Chấn Vũ chạy nhanh lao ra khỏi lối thoát hiểm.Đập vào mắt lúc này là Khiết Tâm đang bị Hạ Băng kề dao vô cổ.Bên khóe môi cô còn có máu,mặt sưng phúp.Tay thì ôm bụng.Vẻ mặt đau đớn như không còn sức, nhìn thấy anh cô rưng rưng nước mắt,hàm răng cắn chặt môi .Phương Chấn Vũ chưa bao giờ thấy mình vô dụng như bây giờ mắt thấy người phụ nữ của mình bị hành hạ như thế này,mà anh chẳng làm được gì.Thấy anh từng chút bước lại gần,Hạ Băng hét lớn.
-"Phương Chấn Vũ anh đứng lại cho tôi..anh còn dám bước thêm một bước nữa tôi sẽ giết chết cô ta."
-" Được...được..cô đừng làm vậy tôi không bước tới nữa..cô có thể thả Khiết Tâm ra không....cô muốn gì tôi cũng đồng ý"
-" Haha.Phương Chấn Vũ, anh cũng có ngày hôm nay.Anh cũng biết cầu xin người khác nữa à.Tôi muốn anh thả ba tôi ra"
Mắt thấy Khiết Tâm ngày càng xanh xao,mồ hôi lấm tấm hiện rõ lòng anh như có lửa...
-" Được..tôi sẽ gọi cảnh sát thả ba cô ra liền nhưng cô phải hứa thả Khiết Tâm ra ngay"
Nghe tiếng còi hú của cảnh sát,nhìn xuống phía dưới thấy cảnh sát rất đông một số người còn đang căn đệm,chẳng mấy chốc đã thấy gần chục tên cảnh sát cùng Bill chạy lên giơ súng về phía cô.Hạ Băng kích động hét lớn,con dao kề sát cổ Khiết Tâm thấy cả vết máu,Phương Chấn Vũ đau đớn.
-" Phương Chấn Cũ anh dám gọi cảnh sát sao?.Được nếu tôi phải chết tôi cũng sẽ lôi cô ta đi cùng"
Cô lôi Khiết Tâm sền sệt leo lên lang can,nhưng Khiết Tâm không còn sức,trong khi Hạ Băng đã leo lên thì Khiết Tâm bị kéo mới leo lên phân nữa.
-" Không....không...đừng...đừng Hạ Băng...tôi sẽ thả ba cô ra..cô đừng làm hại cô ấy".Mắt Hạ Băng bây giờ đã trở nên ngây dại.Cô điên cuồng cười to.
-" Haha.Tất cả đã muộn,tôi mất hết tất cả rồi..tôi chẳng còn gì hết...anh tưởng tôi là con ngu sao..tha cho cô ấy rồi tôi cũng phải vào tù..tôi thà chết cũng không bao giờ vào đó..." Nói rồi nhìn Khiết Tâm vẫn còn đang lơ lửng giữ thành lang cang hét lớn.
-" Mày leo lên cho tao...Hôm nay tao sẽ cùng mày chết.Tao sẽ khiến Phương Chấn Vũ cả đời này sống trong đau khổ..." Kéo miết nhưng Khiết Tâm không lên nổi cô điên cuồng giơ dao lên.
-" Được mày tưởng mày không lên là tao không giết được mày sao.Tao cho mày chết....."
-" Không...không"phương Chấn Vũ không còn giữ được bình tĩnh anh hét lớn lau tới.
" Bùm..Bùm " Là tiếng súng.
-" Á " Hạ Băng bị bắn hét to không giữ được thăng bằng ngã từ trên cao xuống.Phương Chấn Vũ lao tới kịp thời, ôm được Khiết Tâm té xuống bên trong.
-" Khiết Tâm...Khiết Tâm"
Khiết Tâm cố gắng mở mắt miệng thều thào,rồi ngất lịm.
-" Chấn Vũ...bụng em đau...đau lắm"
-" Khiết Tâm...Khiết Tâm..em cố gắng..anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay"
Hai mắt Phương Chấn Vũ hồng lên.Anh bế Khiết Tâm lên chạy nhanh xuống lầu lên xe lao thẳng đến bệnh viện....
Bill thấy Phương Chấn Vũ đứng ngồi không yên từ lúc Khiết Tâm được đưa vào phòng cấp cứu cũng gần một giờ đồng hồ rồi.Định mở miệng khuyên Phương Chấn Vũ vài lời thì thấy đèn phòng cấp cứu sáng lên.Bác sĩ mở cửa đi ra, chưa kịp phản ứng đã thấy Phương Chấn Vũ lao tới.
-" Bác sĩ vợ tôi có sao không?"Thái độ của anh làm cho họ giật mình.
-" À..vợ của anh đã hết nguy hiểm rồi..Ngoài những vết thương nhẹ ngoài da..thì phải trong vòng một tháng không cho cô ấy đi lại nhiều.Vừa bị động thai nên thai nhi rất yếu cần bồi bổ chăm sóc cẩn thận"
-" Sao chứ.Vợ tôi mang thai à?"
-" Đúng vậy thai nhi đã được 3 tuần rồi. Anh không biết sao?"
Phương Chấn Vũ mừng rỡ vội vả cám ơn bác sĩ rồi đi nhanh vào phòng.Bill thấy mọi việc đã ổn anh còm phải về công ty thu xếp mọi việc.Sự việc lần này chấn động không nhỏ.
Phương Chấn Vũ nhẹ nhàng ngồi xuống giường vuốt nhẹ khuôn mặt sưng phúp còn trắng bệch của cô, lòng anh đau đớn không thôi.Sau đó tay chuyển xuống vuốt nhẹ bụng cô, nơi đây con của họ đang lớn dần từng ngày.Anh đã được làm cha rồi, đây là kết tinh tình yêu của cô và anh.Khiết Tâm mở mắt ra thấy anh đang nhìn chằm chằm bụng mình, miệng còn mỉm cười ngây ngô, cô khó hiểu gọi anh.
-" Chấn Vũ" Vừa thấy cô tỉnh anh mừng rỡ nắm lấy tay cô.
-" Bà xã..em thấy sao rồi...Nói anh nghe đi"
-" Em không sao..anh đừng lo.Chấn Vũ lúc nãy em thấy bụng mình rất đau em bị gì thế?" Phương Chấn Vũ mỉm cười hôn chụt lên tay cô.
-" Khiết Tâm em làm mẹ rồi.Vì va chạm mạnh nên em bị động thai..."
-" Con không sao chứ anh?" Anh nói chưa hết câu đã bị Khiết Tâm cắt ngang,cô để tay lên bụng khuôn mặt lộ vẻ hốt hoảng.
-" Em đừng lo con không sao.Nhưng bác sĩ bảo trong vòng một tháng em không được vận động mạnh" Khiết Tâm thở phào nhìn xuống phần bụng bằng phẳng của mình miệng mỉm cười hạnh phúc.
-" Chấn Vũ em...em làm mẹ rồi..." phương Chấn Vũ khom người xuống ôm nhẹ cô vào lòng hôn lên má cô miệng thì thào, giờ phút này họ thật sự rất xúc động.
-" Đúng vậy..anh cũng làm ba rồi..Bà xã...anh yêu em." Họ ôm nhau mỉm cười trong hạnh phúc.
Vừa đưa cặp táp và áo khoác cho Vú Dung vừa hỏi.
-" Khiết Tâm về chưa?"
-" Dạ cô chủ đang nghỉ trên phòng,hôm nay cô chủ không có đi làm"
-"Tại sao không đi làm" Vú Dung ấp úng
-" Dạ...sáng nay chuẩn bị đi làm thì cô ấy chóng mặt..tôi.."
-"Tại sao bà không gọi điện báo tôi?" Vẻ mặt Phương Chấn Vũ đanh lại làm Vú Dung sợ hãi
-" Tôi muốn gọi điện nhưng cô chủ không cho,nói sẽ ảnh hưởng đến công việc của cậu,cô ấy nói lên nghỉ một tý là sẽ không sao?"
Lúc này mặt Phương Chấn Vũ mới dịu lại,đúng vậy sáng nay công ty có buổi họp lớn,nên anh đi rất sớm.Cô sợ gọi điện anh sẽ bỏ buổi họp về ngay,nên mới ngăn cảng Vú Dung.Cô sao lại không biết trên đời này có gì quang trọng hơn cô chứ.?Bỏ lại Vú Dung,bước nhanh lên lầu.Mở cửa phòng ngủ thấy cô đang cuộn tròn trong chăn ngủ rất say.Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại..cởi cà vạt ra,leo lên giường nằm xuống kéo cô vào lòng hôn nhẹ lên môi cô,rồi cứ nằm thế ngắm người trong lòng,anh đặc biệt rất thích ngắm cô đang ngủ,ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ cọ tới cọ lui trong lòng anh.Không biết trôi qua bao lâu,Khiết Tâm ngủ đã, mở mắt ra đập vào mắt là lòng ngực ấm áp của người đàn ông.Cô mỉm cười dụi dụi mặt vào mới ngước lên nhìn,thấy anh cũng đang nhìn cô.
-" Chấn Vũ"..giọng nói nhỏ nhẹ hơi khàn khàn vì mới ngủ dậy.Phương Chấn Vũ yêu thương vuốt mặt cô, hôn lên đôi môi đỏ thắm.
-" Còn mệt không em? Tại sao không báo anh biết?"
Nghe anh hỏi, Khiết Tâm mới nhớ là buổi sáng chuẩn bị đi làm cô bị chóng mặt, nên lên phòng nghỉ ngơi, buổi trưa ăn cơm xong cô thấy mệt nên lên nằm, không ngờ ngủ đến khi Chấn Vũ về.Dạo này cô rất thích ngủ, mà cơ thể hay mệt nữa.Khiết Tâm chu miệng làm nũng.
- " Em đâu có sao, ngủ một chút là hết à"
-" Không được anh đưa em đến bệnh viện khám"
-" Không..không cần.Em không sao thật mà"
Phương Chấn Vũ nghiêm mặt lại.Anh rất chiều chuộng Khiết Tâm nhưng mấy chuyện này không thể nào nghe theo cô được.
-" Khiết Tâm..không nói nữa, ngày mai anh sẽ đưa em đến bệnh viện khám"
Khiết Tâm thấy không kì kèo mặc cả được nữa, nên ngoan ngoãn gật đầu.
-" Mai buổi sáng em có cuộc hẹn với khách hàng, xong việc em sẽ đến công ty tìm anh, rồi chúng ta đi nha"
Lúc này Phương Chấn Vũ mới vừa lòng, yêu thương hôn lên trán cô.
-"Được, anh chờ em.Bây giờ anh đi tắm,rồi xuống ăn tối" Khiết Tâm ngoan ngoãn xuống giường soạn quần áo đưa cho anh,hôn chụt một cái vào má cô thật mạnh rồi mới vào phòng tắm.Khiết Tâm ôm má đứng cười ngây ngô.
Vừa ra khỏi nhà hàng,nhìn đồng hồ mới chín giờ sáng,cô mỉm cười lên xe chạy đến công ty của Phương Chấn Vũ.Phương Chấn Vũ không cho cô lái xe,cứ nói phải có người đưa rước.Nhưng thật sự cô không quen,biết rằng bây giờ thân phận cô đã khác, ngoài một số thay đổi cần thiết, ngoài ra cô vẫn y như ngày nào.Bối Như hay phàn nàn cô chẳng ra dáng phu nhân của một tập đoàn lớn gì hết.Cô đem lời nói của Bối Như kể cho Chấn Vũ nghe.Anh mỉm cười nói rằng:" Em chỉ cần là em được rồi, Không cần giống bất cứ ai hết,miễn sao em thấy vui,thoải mái là được"
Ờ!!ông xã cô đã không ý kiến vậy cô đâu cần cố gắng thay đổi làm gì.Chẳng mấy phút xe đã chạy đến công ty.Cô xuống xe đi nhanh vào thang máy,các nhân viên lịch sự cuối chào.Khiết Tâm mỉm cười gật đầu bấm nút thang máy,đi vào trong cửa thang máy khép lại thì có một bàn tay thò vào ngăn lại, người đó bước vào đứng chung với cô, cửa khép chặt,chỉ còn hai người Khiết Tâm cũng không để ý,lo nhìn những con số nhấp nháy.Đến khi một giọng nói vang lên,làm cô giật mình.
-" Khiết Tâm,cô khỏe không?"
Nhìn nụ cười trên môi của Hạ Băng khiến Khiết Tâm ớn lạnh,thân thể cô run lên.Lúc nãy bước vô cô ta che mặt, giờ cô ta kéo khẩu trang xuống cô mới thấy rõ mặt.Tự nhiên thấy có cái gì lành lạnh để ngay eo mình,cô nhìn xuống,mặt xanh mét miệng lắp bắp.
-" Cô....cô...."
-" Khôn hồn thì ngoan ngoãn cho tôi"
Tại văn phòng tổng giám đốc Phương Chấn Vũ nhìn đồng hồ nghĩ thầm sao giờ này Khiết Tâm còn chưa đến.Bill đang đứng chờ lấy văn kiện mắt thấy tổng giám đốc xem đồng hồ.Anh thấy khó hiểu nên hỏi nhỏ.
-"Phương tổng,anh có hẹn với ai sao?"
-" Tôi..." Đang định lên tiếng thì điện thoại reo lên.Nhìn thấy số của Khiết Tâm anh mỉm cười bắt máy.
-" Bà xã!sao giờ này em chưa đến?"
-"Chấn vũ.." Phương Chấn Vũ đứng bật dậy, làm Bill cũng phải giật mình.
-" Hạ Băng..Tại sao cô lại nghe điện thoại của Khiết Tâm...Cô đã làm gì cô ấy?"Phương Chấn Vũ hét lớn.
-" Chậc...chậc...Thì ra cũng có lúc anh bị mất bình tĩnh đến thế.haha...Đừng lớn giọng hù dọa tôi..làm tôi giật mình thì con dao trên tay tôi sẽ sơ ý vệt vài nét trên khuôn mặt xinh đẹp của vợ anh đấy"
Tay anh bốp chặt như muốn bốp nát cái điện thoại,giờ phút này tim anh như ai bốp chặt,anh khó khăn hít thở,lấy lại bình tĩnh như rít qua kẽ răng.Lần đầu tiên Bill thấy vẻ mặt hốt hoảng không kìm chế được của Phương Chấn Vũ.Điện thoại Bill reo lên anh khéo léo ra ngoài nghe máy.
-" Cô điên rồi,cô không được đụng vào cô ấy.Nói! Cô muốn gì ở tôi?"
-" Hahaa.Chấn Vũ nơi này thật mát anh nghĩ xem.Nếu tôi để vợ anh rơi tự do từ trên đây xuống thì như thế nào....Á...buông ra...cô điên rồi sao " tút .tút....tút điện thoại mất kết nối.
-" Hạ Băng.. Hạ Băng.." điện thoại không thể liên lạc được nữa...Phương Chấn Vũ bất lực ngồi phịch xuống ghế.Bill hối hả chạy vào.
-"Phương tổng...camera giám sát thấy Hạ Băng khống chế cô Khiết Tâm lên sân thượng của công ty chúng ta" Lời nói chưa hết câu đã thấy Phương Chấn Vũ lao thẳng ra cửa" Rầm".Bill hốt hoảng bấm gọi cảnh sát,gì thì gì an toàn là trên hết,bây giờ Hạ Băng trở nên điên loạn rồi.Không khéo sẽ xảy ra án mạng.
Khiết Tâm mắt thấy Hạ Băng đang nói chuyện với Phương Chấn Vũ.Nên cô cắn vào tay của Hạ Băng làm con dao rớt xuống.Cô cố chạy nhưng tóc bị nắm chặt,chưa kịp kêu đau thì " Chát" mặt bị tát mạnh, Khiết tâm mất thăng bằng té vào lang cang,bụng đập mạnh vào hành lang.Bỗng cô thấy bụng co rút lại,đau đớn lan cả thân thể.Cô lấy tay ôm bụng,mồ hôi lấm tấm trên trán.Hạ Băng xốc cô dậy thấy mặt Khiết Tâm tái mét.
-" Mày chạy à.Chạy thử tao xem"Khiết Tâm không còn sức chỉ biết ôm bụng để mặc Hạ Băng lôi đi.Hạ Băng nhặt lại con dao vừa định nhặt cái điện thoại nhưng nghe tiếng bước chân dồn dập,cô lôi Khiết Tâm lui lại.
Phương Chấn Vũ chạy nhanh lao ra khỏi lối thoát hiểm.Đập vào mắt lúc này là Khiết Tâm đang bị Hạ Băng kề dao vô cổ.Bên khóe môi cô còn có máu,mặt sưng phúp.Tay thì ôm bụng.Vẻ mặt đau đớn như không còn sức, nhìn thấy anh cô rưng rưng nước mắt,hàm răng cắn chặt môi .Phương Chấn Vũ chưa bao giờ thấy mình vô dụng như bây giờ mắt thấy người phụ nữ của mình bị hành hạ như thế này,mà anh chẳng làm được gì.Thấy anh từng chút bước lại gần,Hạ Băng hét lớn.
-"Phương Chấn Vũ anh đứng lại cho tôi..anh còn dám bước thêm một bước nữa tôi sẽ giết chết cô ta."
-" Được...được..cô đừng làm vậy tôi không bước tới nữa..cô có thể thả Khiết Tâm ra không....cô muốn gì tôi cũng đồng ý"
-" Haha.Phương Chấn Vũ, anh cũng có ngày hôm nay.Anh cũng biết cầu xin người khác nữa à.Tôi muốn anh thả ba tôi ra"
Mắt thấy Khiết Tâm ngày càng xanh xao,mồ hôi lấm tấm hiện rõ lòng anh như có lửa...
-" Được..tôi sẽ gọi cảnh sát thả ba cô ra liền nhưng cô phải hứa thả Khiết Tâm ra ngay"
Nghe tiếng còi hú của cảnh sát,nhìn xuống phía dưới thấy cảnh sát rất đông một số người còn đang căn đệm,chẳng mấy chốc đã thấy gần chục tên cảnh sát cùng Bill chạy lên giơ súng về phía cô.Hạ Băng kích động hét lớn,con dao kề sát cổ Khiết Tâm thấy cả vết máu,Phương Chấn Vũ đau đớn.
-" Phương Chấn Cũ anh dám gọi cảnh sát sao?.Được nếu tôi phải chết tôi cũng sẽ lôi cô ta đi cùng"
Cô lôi Khiết Tâm sền sệt leo lên lang can,nhưng Khiết Tâm không còn sức,trong khi Hạ Băng đã leo lên thì Khiết Tâm bị kéo mới leo lên phân nữa.
-" Không....không...đừng...đừng Hạ Băng...tôi sẽ thả ba cô ra..cô đừng làm hại cô ấy".Mắt Hạ Băng bây giờ đã trở nên ngây dại.Cô điên cuồng cười to.
-" Haha.Tất cả đã muộn,tôi mất hết tất cả rồi..tôi chẳng còn gì hết...anh tưởng tôi là con ngu sao..tha cho cô ấy rồi tôi cũng phải vào tù..tôi thà chết cũng không bao giờ vào đó..." Nói rồi nhìn Khiết Tâm vẫn còn đang lơ lửng giữ thành lang cang hét lớn.
-" Mày leo lên cho tao...Hôm nay tao sẽ cùng mày chết.Tao sẽ khiến Phương Chấn Vũ cả đời này sống trong đau khổ..." Kéo miết nhưng Khiết Tâm không lên nổi cô điên cuồng giơ dao lên.
-" Được mày tưởng mày không lên là tao không giết được mày sao.Tao cho mày chết....."
-" Không...không"phương Chấn Vũ không còn giữ được bình tĩnh anh hét lớn lau tới.
" Bùm..Bùm " Là tiếng súng.
-" Á " Hạ Băng bị bắn hét to không giữ được thăng bằng ngã từ trên cao xuống.Phương Chấn Vũ lao tới kịp thời, ôm được Khiết Tâm té xuống bên trong.
-" Khiết Tâm...Khiết Tâm"
Khiết Tâm cố gắng mở mắt miệng thều thào,rồi ngất lịm.
-" Chấn Vũ...bụng em đau...đau lắm"
-" Khiết Tâm...Khiết Tâm..em cố gắng..anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay"
Hai mắt Phương Chấn Vũ hồng lên.Anh bế Khiết Tâm lên chạy nhanh xuống lầu lên xe lao thẳng đến bệnh viện....
Bill thấy Phương Chấn Vũ đứng ngồi không yên từ lúc Khiết Tâm được đưa vào phòng cấp cứu cũng gần một giờ đồng hồ rồi.Định mở miệng khuyên Phương Chấn Vũ vài lời thì thấy đèn phòng cấp cứu sáng lên.Bác sĩ mở cửa đi ra, chưa kịp phản ứng đã thấy Phương Chấn Vũ lao tới.
-" Bác sĩ vợ tôi có sao không?"Thái độ của anh làm cho họ giật mình.
-" À..vợ của anh đã hết nguy hiểm rồi..Ngoài những vết thương nhẹ ngoài da..thì phải trong vòng một tháng không cho cô ấy đi lại nhiều.Vừa bị động thai nên thai nhi rất yếu cần bồi bổ chăm sóc cẩn thận"
-" Sao chứ.Vợ tôi mang thai à?"
-" Đúng vậy thai nhi đã được 3 tuần rồi. Anh không biết sao?"
Phương Chấn Vũ mừng rỡ vội vả cám ơn bác sĩ rồi đi nhanh vào phòng.Bill thấy mọi việc đã ổn anh còm phải về công ty thu xếp mọi việc.Sự việc lần này chấn động không nhỏ.
Phương Chấn Vũ nhẹ nhàng ngồi xuống giường vuốt nhẹ khuôn mặt sưng phúp còn trắng bệch của cô, lòng anh đau đớn không thôi.Sau đó tay chuyển xuống vuốt nhẹ bụng cô, nơi đây con của họ đang lớn dần từng ngày.Anh đã được làm cha rồi, đây là kết tinh tình yêu của cô và anh.Khiết Tâm mở mắt ra thấy anh đang nhìn chằm chằm bụng mình, miệng còn mỉm cười ngây ngô, cô khó hiểu gọi anh.
-" Chấn Vũ" Vừa thấy cô tỉnh anh mừng rỡ nắm lấy tay cô.
-" Bà xã..em thấy sao rồi...Nói anh nghe đi"
-" Em không sao..anh đừng lo.Chấn Vũ lúc nãy em thấy bụng mình rất đau em bị gì thế?" Phương Chấn Vũ mỉm cười hôn chụt lên tay cô.
-" Khiết Tâm em làm mẹ rồi.Vì va chạm mạnh nên em bị động thai..."
-" Con không sao chứ anh?" Anh nói chưa hết câu đã bị Khiết Tâm cắt ngang,cô để tay lên bụng khuôn mặt lộ vẻ hốt hoảng.
-" Em đừng lo con không sao.Nhưng bác sĩ bảo trong vòng một tháng em không được vận động mạnh" Khiết Tâm thở phào nhìn xuống phần bụng bằng phẳng của mình miệng mỉm cười hạnh phúc.
-" Chấn Vũ em...em làm mẹ rồi..." phương Chấn Vũ khom người xuống ôm nhẹ cô vào lòng hôn lên má cô miệng thì thào, giờ phút này họ thật sự rất xúc động.
-" Đúng vậy..anh cũng làm ba rồi..Bà xã...anh yêu em." Họ ôm nhau mỉm cười trong hạnh phúc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook