Vị Vương Công Cuối Cùng
-
Chương 74: Biệt ly (6)
Shuji trở về nơi ở của mình, cởi áo khoác, nấu nước pha trà. Trà anh uống là mầm sen đá kim cương do Kobayashi tặng, hương thơm nồng nàn. Trà còn đang nóng, Minh Nguyệt đã quay lại. Anh không quay đầu nhìn nàng, ở trong phòng bếp vừa cúi đầu chuẩn bị cốc trà cho nàng, vừa hỏi: “Nhanh vậy đã nói chuyện xong rồi?”
“Vâng.” Minh Nguyệt đáp.
“Nam Nhất tiểu thư đi rồi? Em không mời cô ấy ăn cơm cùng chúng ta sao?”
“Nói rồi. Cô ấy vội về nhà.”
“Lúc đến lúc đi đều vội vội vàng vàng, không biết là có chuyện gì…” Shuji nói.
Nàng đi tới cạnh anh, nhìn gò má anh: “Mượn tiền.”
Shuji bỏ đồ đạc trong tay xuống, quay sang nhìn Minh Nguyệt: “Mượn tiền?”
“Vâng.”
Anh cười cười: “Anh còn tưởng muốn làm gì…”
Minh Nguyệt nói: “Shuji cho rằng Nam Nhất tìm em là muốn làm gì?”
Minh Nguyệt cố tình hỏi câu này. Nàng mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
Ban nãy nàng đưa cho Nam Nhất năm mươi đồng, cô nhét vào ngực áo xoay người định đi, Minh Nguyệt hỏi cô mượn tiền làm gì, Nam Nhất không đáp được, ấp úng mãi, bịa đại một cái cớ, nói là đồng nghiệp bị bệnh, cầm tiền đi cứu người. Minh Nguyệt không truy vấn nữa, tiễn cô xuống dưới nhà, Nam Nhất đến cả một câu tạm biệt cũng chưa nói đã đi ngay. Minh Nguyệt cảm thấy kỳ quái, đứng bất động hồi lâu, ai ngờ Nam Nhất lại vòng về, vươn tay nắm chặt lấy tay Minh Nguyệt, miệng chưa mở hốc mắt đã đỏ lên.
“Những lời mình nói tiếp đây, có thể cậu lại không thích nghe, lại trách mình xía vào chuyện của cậu. Nhưng Minh Nguyệt, cậu và mình từ nhỏ tới lớn, quen biết đã bao năm vậy rồi, không có nhau có lẽ đều đã chẳng sống được tới ngày hôm nay. Mình cũng không sợ cậu lại tức giận với mình. Chỉ muốn nói với cậu một câu, tiểu vương gia tuy hung dữ nhưng vẫn là người tốt, ngài ấy trong lòng ngoài mặt đều như nhau, người này thật sự rất tốt với cậu. Cậu và mình đều không còn nhỏ nữa, người ta thường nói trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, có chuyện mình khờ cậu không khờ, cũng có chuyện cậu hồ đồ nhưng mình thì không. Nếu cậu nghe mình thì hãy trở về bên vương gia. Cậu…cậu hãy mau chóng bứt ra khỏi nơi này…”
Nam Nhất nói xong, không đợi Minh Nguyệt phản ứng lại đã bình bịch chạy biến.
Minh Nguyệt đứng đó rất lâu, nhìn theo bóng lưng Nam Nhất, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh năm họ hơn mười tuổi học trong trường giáo hội, trong tiết thể dục ngày hôm ấy, giáo viên cho họ chạy tiếp sức, Nam Nhất và nàng chung một tổ, là người nhận gậy từ nàng. Minh Nguyệt vượt qua người khác chạy xong một trăm mét của mình, đặt gậy vào tay Nam Nhất, cô lập tức lao vọt đi, cũng như thế này, co giò chạy như sắp mất mạng, lúc đó Minh Nguyệt vừa lau mồ hôi vừa nghĩ, quán quân là tổ mình chắc rồi, ai ngờ Nam Nhất chạy được nửa đường, bỗng chân trái đá chân phải, loạng choạng ngã chúi xuống, Minh Nguyệt liền vội vàng đi lên, đỡ cô dậy, một bên cánh tay của Nam Nhất bị trầy da chảy máu be bét, lại đi xin lỗi nàng: Thật sự xin lỗi, cậu vừa mới chạy nhất vậy mà…
Nàng quay đi, trong lòng run lên từng chặp: Mình lớn thế này rồi, cũng không phải hoàn toàn cô đơn, cũng có một người chị em tốt đồng lòng đồng sức, suy nghĩ cho mình.
Minh Nguyệt ngồi bên luống hoa, ngẫm nghĩ lời Nam Nhất vừa nói. Nam Nhất tuy nói tiểu vương gia tốt, nhưng cô cũng nói Minh Nguyệt “trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường”, “có chuyện cậu hồ đồ nhưng mình thì không”, cuối cùng còn bảo Minh Nguyệt “mau chóng bứt ra”… Những lời này nghe thế nào cũng là nhằm vào Shuji bên cạnh nàng. Liên tưởng đến lần trước Nam Nhất tới đã nhắc đến công việc của Shuji, lại nhớ lại dáng vẻ căng thẳng ban nãy của Nam Nhất lúc thấy anh, trong lòng càng thêm hoài nghi và bất an. Nàng loáng thoáng cảm thấy có một số việc Shuji đang giấu sau lưng mà Nam Nhất nắm được tình hình lại không thể nói rõ…
Một con mèo Ba Tư lang thang đi ngang qua nàng, một con mắt màu vàng, một con mắt màu xanh.
Minh Nguyệt yên lặng nhìn vào mắt Shuji.
Shuji có một đôi mắt dịu dàng thành thật, lông mày và lông mi đều rất đậm, khóe mắt dài, một mí, con ngươi chỉ thuần một màu đen, như trong sách nói, con ngươi càng đen thì lòng người càng tốt. Bởi vậy mà nàng biết, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên như một đứa trẻ mà đôi lúc anh đột nhiên để lộ ra đều là khởi nguyên từ đôi mắt xinh đẹp, khiến lòng người mềm nhũn này.
“Sao anh biết được.” Anh đáp, “Chuyện của con gái luôn là bí mật bọn anh không thể hiểu. Giống như ở nhà vậy, Keiko và Sakura đều thần thần bí bí như vậy với anh.” Anh đưa cốc trà đã pha xong cho nàng, Minh Nguyệt nhận lấy, anh vén một lọn tóc bên tai nàng ra sau.
Nàng nhấp một ngụm: “Thơm quá.”
“Mẹ anh pha còn ngon hơn.” Anh nói, “Lúc trước đến nhà anh cùng Keiko đã được thưởng thức lần nào chưa?”
Nàng lắc đầu.
“Về cùng anh rồi, anh sẽ bảo mẹ pha cho em. Bà ấy rất giỏi, là bậc thầy trong làng trà đạo. Nếu em bằng lòng, mẹ cũng sẽ bằng lòng dạy em…”
“Vâng.”
“Đúng rồi, tối mai Kobayashi-san mời hai chúng ta tới phủ ông ấy dùng bữa. Em có muốn đi cùng anh không?”
Minh Nguyệt không đáp lời ngay mà ngẩng lên nhìn Shuji: “Lần trước còn chưa nói hết. Công việc của anh tiến triển đến đâu rồi? Bao giờ thì xây xong?”
Anh nhấp một ngụm trà, bụng nghĩ, ồ, nàng lại hỏi anh câu hỏi này, so với tương lai của họ, hiển nhiên Minh Nguyệt quan tâm tới công việc trước mắt của anh hơn, là ai đã nhắc tới với nàng? Vẫn là Nam Nhất vừa rời đi sao?
Anh thành thật trả lời: “Mọi chuyện tiến triển cũng coi như thuận lợi. Công trình chủ thể hi vọng là có thể hoàn thành sau mười tháng.”
Minh Nguyệt cúi đầu nghĩ ngợi: “Những chuyện anh làm có liên quan thế nào tới Kobayashi Motoya?”
Anh buông cốc trà, vươn tay ôm vai nàng, cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng: “Trước khi anh tới Phụng Thiên vẫn thường tự nhủ, phải bắt được một cơ hội tốt, gây dựng nên đại sự đáng khoe khoang cả đời. Hiện giờ mọi chuyện cũng rất thuận lợi, như anh từng nói với em, anh muốn xây một tòa nhà lưu lại ở thành phố này, dẫu đến một trăm năm sau, nó cũng không bị lỗi thời, không bị đào thải. Kobayashi đối với anh là người cung cấp cơ hội. Công trình trước mắt có một phần chi phí rất lớn là do quân đội làm trung gian kêu gọi vốn đầu tư. Không hơn.”
Shuji cúi đầu nhìn Minh Nguyệt: “Người đeo gươm đeo súng khiến người ta không thích. Em không muốn tới nhà ông ấy nữa, phải không?”
“Vâng.”
Anh rộng lượng cười cười: “Vậy cũng không sao. Anh đi một mình. Em ở nhà đi.”
Shuji nghĩ bụng, Minh Nguyệt không tới nhà Kobayashi cũng tốt, vừa hay mình đang có chuyện muốn bàn với Kobayashi.
Tối hôm sau, Shuji tới dinh thự của Kobayashi Motoya từ rất sớm. Cả ngày hôm ấy Kobayashi không đi làm, mặc kimono rộng rãi ở nhà bện mũ cho đám trẻ. Y vừa bận rộn vừa nói với Shuji: “Đây là truyền thống cũ ở nhà tôi, trước Trung thu dùng lau sậy khô bện mũ, đổ tuyết mùa đông hay đổ mưa xuân hạ đều có thể dùng được. Nhà Shuji-kun có giống vậy không?”
“Cha tôi không làm, đều là mẹ tôi làm.” Shuji nói.
Kobayashi bật cười: “Cậu xem đàn ông như tôi này, xin Shuji-kun chớ chê cười, thật sự là hôm nay vợ tôi bận chuyện riêng, đám nhỏ đợi lâu sốt ruột nên tôi mới ra trận.”
“Phu nhân làm gì vậy?”
“Cô ấy thích làm thủ công, gần đây mê mẩn thêu chữ thập, vừa mới hoàn thành xong hai bức tranh, hôm nay mới nhờ được thợ tới đóng khung cho. Cậu chờ chút, tôi bảo cô ấy lấy ra mời Shuji-kun xem.”
Kobayashi sai người hầu đi mời phu nhân mang tác phẩm thêu chữ thập của mình ra để Shuji thưởng thức, chẳng bao lâu sau, Kobayashi Masako từ sân sau đi ra, cô đã gặp Shuji mấy lần nên cũng quen thuộc, đưa tác phẩm mình cầm trong tay mời Shuji xem: “Shuji-kun, đều là dụng tâm làm cả đấy, bức này là ‘Sóng lừng ngoài khơi Kanagawa’, còn bức này là ‘Momotaro’ (*), cậu xem thử xem tôi thêu có được không?”
(*) “Sóng lừng ngoài khơi Kanagawa” là một tác phẩm trong loạt tranh mộc bản “Ba mươi sáu cảnh núi Phú Sĩ” của họa sĩ người Nhật Katsushika Hokusai (1760-1849); “Momotaro” là một nhân vật anh hùng trong truyền thuyết Nhật Bản.
Trước khi xem tranh, Shuji để ý thấy có một người đi theo sau Kobayashi Masako, lúc này đang chờ ngoài cửa kéo. Người này mặc trang phục màu đen kiểu Trung Quốc, đầu hơi cúi, không thấy rõ mặt.
Shuji thu mắt lại, tỉ mỉ xem tác phẩm của Masako phu nhân, gật đầu khen: “Thủ pháp tinh xảo khéo léo, giống y như đúc.”
Kobayashi nói: “Ôi, Shuji-kun đừng khen ngợi cô ấy như vậy, sau này lại chẳng biết đắc ý đến mức nào.” Masako không để bụng: “Shuji-kun là người ngay thẳng, cậu cảm thấy không tệ là tôi yên tâm rồi. Vừa hay hôm nay thợ tới, mang theo ba loại mẫu khung điêu khắc, Shuji-kun giúp tôi xem xem.” Masako nói đoạn, dùng tiếng Trung gọi người đang đứng chờ ngoài cửa kéo: “Mời anh vào, bạn chồng tôi muốn giúp tôi xem khung tranh của anh.”
Người đáp lời đi vào chính là Đàm Phương mượn danh đồ đệ của tay thợ, trà trộn vào phủ Kobayashi.
Hắn vừa nhìn thấy Kobayashi Masako và chiếc nhẫn đá quý đeo trên tay cô đã kết luận ngay được đó đúng là thứ các huynh đệ của hắn đã cướp từ ngân hàng Phụng Thiên, đang muốn tìm thêm manh mối, lại bị Kobayashi Masako dẫn sang nhà trước. Lúc này Kobayashi Masako bảo hắn vào, Đàm Phương theo lời vào cửa, bỗng ngẩng đầu, lại chạm mắt với Shuji!
Đàm Phương nghĩ bụng, đây chẳng phải là người Nhật Bản đã cứu mạng hắn, không chịu chỉ chứng và xác nhận hắn ở sở cảnh sát hồi đầu năm sao!
Quay đầu lại nhìn thấy ông chồng Kobayashi của Masako: Hắn từng trông thấy gương mặt này, sau khi cùng nhóm huynh đệ đánh cướp ngân hàng Phụng Thiên, trước khi một thân một mình vì Nam Nhất mà tới cửa hàng thổ sản tự chui đầu vào rọ, lúc đám huynh đệ tìm chỗ ẩn náu, hắn từng phát hiện có người theo dõi mình, có một dạo Đàm Phương tưởng là quân cảnh lần ra tung tích của họ, nhưng nếu là quân cảnh, nếu đã lần ra họ thì vì sao lại chậm chạp không chịu động thủ? Hôm đó khi hắn cuối cùng cũng cắt “đuôi”, truy tung ngược lại cái “đuôi” này, đã trông thấy mình dừng lại trước một chiếc xe màu đen, người lên xuống chiếc xe này chính là chồng của Masako – Kobayashi Motoya trước mắt!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mọi hồi ức và suy nghĩ gần như tập kích vào óc Đàm Phương trong một chớp mắt, hết thảy đều được chắp nối lại thật rõ ràng: Người Nhật đã sớm truy lùng dấu vết của đám thổ phỉ đánh cướp ngân hàng trước quân cảnh dưới quyền quân phiệt, gần như ngay sau khi họ gây án, người Nhật đã mò ra toàn bộ hành tung và sắp xếp của họ, sau đó đột ngột phát động tấn công, một lưới bắt sạch bọn họ!
Hình trạng chết thảm của các huynh đệ hiện lên mồn một trước mắt, Đàm Phương chỉ cảm thấy khoảnh khắc đó, máu nóng gần như phun ra khỏi cổ họng, loan đao sắc bén hắn đeo bên hông, đương khi Masako đang cùng hắn từ từ mở cái khung chạm hoa mà hắn mang tới ra, Đàm Phương vung tay phải lên, cầm chắc loan đao trong tay, thét lớn: “Ngươi trả lại tính mạng huynh đệ cho ta đây!” rồi đưa tay chém xuống đầu Kobayashi Motoya!
Chuyện kể rằng lúc mắt thấy đầu Kobayashi Motoya sắp bị chém xuống tới nơi, Shuji đứng bên Kobayashi đẩy mạnh y một cái, người lệch đi, đụng lên cái bàn tròn bên cạnh, y tránh thoát một đòn trí mạng trong sát na, lưỡi đao bổ xuống vai y, Kobayashi “ối” to một tiếng, nhất thời máu tươi phun ra từ đầu vai.
Đàm Phương một kích không trúng, mắt lập tức đỏ ngầu, cả người lúc này sôi trào máu nóng, thấy chết không sờn. Hắn thu đao xoay tay, nhào tới, một tay bắt được cổ áo Kobayashi, vung đao định chém xuống lần nữa, lại bị Kobayashi đang trọng thương dùng hai tay sống chết nắm chặt lấy cổ tay cầm đao của Đàm Phương, hai người giằng co trong thoáng chốc, Đàm Phương buông cổ áo Kobayashi ra, năm ngón bên cánh tay bị y cản buông lỏng, loan đao rơi vào tay còn lại, cắt ngang nhắm vào yết hầu Kobayashi. Tiếng phụ nữ kinh hoàng la hét phía sau khiến hắn càng thêm hăng máu, nghĩ thù lớn hôm nay báo chắc rồi, nợ máu kết thúc, hài lòng toại nguyện, khoái chá vô cùng, đã sớm quên mất an nguy tính mạng của mình!
Giống như chỉ còn kém một khoảng cách bằng ngón tay.
Hắn nghe “đoàng” một tiếng.
Âm thanh vọng tới từ phía sau, có vật gì đó phá không phóng ra, nhắm thẳng vào lưng hắn, cũng không cảm thấy đau đớn, nhưng dòng máu tựa hồ sôi trào dữ dội bỗng rơi rụng tan biến trong nháy mắt ấy, cơ thịt rắn như sắt thép như bị người khác rút gân. Mắt Đàm Phương vẫn dữ tợn nhìn chòng chọc vào khuôn mặt máu me hãi hùng của Kobayashi, tay vẫn giữ nguyên tư thế mới nãy – quét ngang về phía trước, muốn đòi mạng y, muốn báo thù y – nhưng cảm giác hảo hán đó làm thế nào cũng không vận sức lên được nữa. Tay hắn vẫn muốn đưa về phía trước, lưỡi đao chỉ còn kém một xíu nữa thôi là cắt tới cái cổ đang sợ đến nổi hết cả da gà da vịt của Kobayashi rồi, bản thân Kobayashi cũng cảm nhận được cơn gió buốt lạnh, nghĩ thầm mạng mình hôm nay thế là xong, đến đây tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Lại “đoàng” thêm một tiếng, tiếp đó lại thêm hai tiếng nữa.
Đàm Phương lỏng tay, loan đao rơi xuống đất, cả người chợt đổ sập, ngửa mặt ngã xuống.
Gã thổ phỉ can đảm khắp người, võ nghệ siêu quần này trước nay vẫn mê một trò bịp hù dọa người khác. Lúc bị kẻ thù bức ép, hắn sẽ đưa dao cho đối phương, hung ác nói, Ông đây cho mi đâm hai nhát, ông chết tính tại ông, ông không chết thì thù oán giữa chúng ta có bao nhiêu đều xoá sạch. Kẻ thù tin là thật, cầm dao đâm hắn, đều là chỗ yếu hại, không ngực cũng bụng. Nhưng sau đó người này lại luôn bừng bừng sức sống như không có chuyện gì, cưỡi ngựa bỏ đi. Mọi người đồn rằng hắn biết yêu thuật. Thực ra nào có yêu thuật gì, con dao thực sự đâm vào da thịt, thừa lúc máu chưa chảy khô, người vẫn còn sống thì mau chóng mà đi, đi được bao xa thì đi bấy xa, sống được bao lâu thì sống bấy lâu – Hắn luôn là vậy, nhiều lần thoát hiểm. Một cái mạng ở loạn thế, sống cũng chỉ là một trận đánh cuộc mà thôi.
Hắn vẫn chưa chết, còn thở.
Trước mắt có một người, kéo hắn từ trong đống tuyết ra, nghĩ mọi cách tới cửa hàng thổ sản gây sự cãi cọ với hắn, một cô gái đang yên đang lành không dưng lại bị hắn liên lụy phải vào sở cảnh sát ngồi. Hắn bằng lòng cứu một người bạn của cô ra, bản thân lại tới nơi ở của tên Nhật này báo thù, sắp xếp cứu người chẳng biết còn thành được hay không…
Người đàn ông trẻ tuổi ấy không thể tiếp tục nối dài vận may trước đây của hắn được nữa, lần này đối thủ của hắn không dùng dao đâm hắn. Phát súng đầu tiên từ phía sau đã bắn trúng tim.
“Vâng.” Minh Nguyệt đáp.
“Nam Nhất tiểu thư đi rồi? Em không mời cô ấy ăn cơm cùng chúng ta sao?”
“Nói rồi. Cô ấy vội về nhà.”
“Lúc đến lúc đi đều vội vội vàng vàng, không biết là có chuyện gì…” Shuji nói.
Nàng đi tới cạnh anh, nhìn gò má anh: “Mượn tiền.”
Shuji bỏ đồ đạc trong tay xuống, quay sang nhìn Minh Nguyệt: “Mượn tiền?”
“Vâng.”
Anh cười cười: “Anh còn tưởng muốn làm gì…”
Minh Nguyệt nói: “Shuji cho rằng Nam Nhất tìm em là muốn làm gì?”
Minh Nguyệt cố tình hỏi câu này. Nàng mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
Ban nãy nàng đưa cho Nam Nhất năm mươi đồng, cô nhét vào ngực áo xoay người định đi, Minh Nguyệt hỏi cô mượn tiền làm gì, Nam Nhất không đáp được, ấp úng mãi, bịa đại một cái cớ, nói là đồng nghiệp bị bệnh, cầm tiền đi cứu người. Minh Nguyệt không truy vấn nữa, tiễn cô xuống dưới nhà, Nam Nhất đến cả một câu tạm biệt cũng chưa nói đã đi ngay. Minh Nguyệt cảm thấy kỳ quái, đứng bất động hồi lâu, ai ngờ Nam Nhất lại vòng về, vươn tay nắm chặt lấy tay Minh Nguyệt, miệng chưa mở hốc mắt đã đỏ lên.
“Những lời mình nói tiếp đây, có thể cậu lại không thích nghe, lại trách mình xía vào chuyện của cậu. Nhưng Minh Nguyệt, cậu và mình từ nhỏ tới lớn, quen biết đã bao năm vậy rồi, không có nhau có lẽ đều đã chẳng sống được tới ngày hôm nay. Mình cũng không sợ cậu lại tức giận với mình. Chỉ muốn nói với cậu một câu, tiểu vương gia tuy hung dữ nhưng vẫn là người tốt, ngài ấy trong lòng ngoài mặt đều như nhau, người này thật sự rất tốt với cậu. Cậu và mình đều không còn nhỏ nữa, người ta thường nói trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, có chuyện mình khờ cậu không khờ, cũng có chuyện cậu hồ đồ nhưng mình thì không. Nếu cậu nghe mình thì hãy trở về bên vương gia. Cậu…cậu hãy mau chóng bứt ra khỏi nơi này…”
Nam Nhất nói xong, không đợi Minh Nguyệt phản ứng lại đã bình bịch chạy biến.
Minh Nguyệt đứng đó rất lâu, nhìn theo bóng lưng Nam Nhất, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh năm họ hơn mười tuổi học trong trường giáo hội, trong tiết thể dục ngày hôm ấy, giáo viên cho họ chạy tiếp sức, Nam Nhất và nàng chung một tổ, là người nhận gậy từ nàng. Minh Nguyệt vượt qua người khác chạy xong một trăm mét của mình, đặt gậy vào tay Nam Nhất, cô lập tức lao vọt đi, cũng như thế này, co giò chạy như sắp mất mạng, lúc đó Minh Nguyệt vừa lau mồ hôi vừa nghĩ, quán quân là tổ mình chắc rồi, ai ngờ Nam Nhất chạy được nửa đường, bỗng chân trái đá chân phải, loạng choạng ngã chúi xuống, Minh Nguyệt liền vội vàng đi lên, đỡ cô dậy, một bên cánh tay của Nam Nhất bị trầy da chảy máu be bét, lại đi xin lỗi nàng: Thật sự xin lỗi, cậu vừa mới chạy nhất vậy mà…
Nàng quay đi, trong lòng run lên từng chặp: Mình lớn thế này rồi, cũng không phải hoàn toàn cô đơn, cũng có một người chị em tốt đồng lòng đồng sức, suy nghĩ cho mình.
Minh Nguyệt ngồi bên luống hoa, ngẫm nghĩ lời Nam Nhất vừa nói. Nam Nhất tuy nói tiểu vương gia tốt, nhưng cô cũng nói Minh Nguyệt “trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường”, “có chuyện cậu hồ đồ nhưng mình thì không”, cuối cùng còn bảo Minh Nguyệt “mau chóng bứt ra”… Những lời này nghe thế nào cũng là nhằm vào Shuji bên cạnh nàng. Liên tưởng đến lần trước Nam Nhất tới đã nhắc đến công việc của Shuji, lại nhớ lại dáng vẻ căng thẳng ban nãy của Nam Nhất lúc thấy anh, trong lòng càng thêm hoài nghi và bất an. Nàng loáng thoáng cảm thấy có một số việc Shuji đang giấu sau lưng mà Nam Nhất nắm được tình hình lại không thể nói rõ…
Một con mèo Ba Tư lang thang đi ngang qua nàng, một con mắt màu vàng, một con mắt màu xanh.
Minh Nguyệt yên lặng nhìn vào mắt Shuji.
Shuji có một đôi mắt dịu dàng thành thật, lông mày và lông mi đều rất đậm, khóe mắt dài, một mí, con ngươi chỉ thuần một màu đen, như trong sách nói, con ngươi càng đen thì lòng người càng tốt. Bởi vậy mà nàng biết, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên như một đứa trẻ mà đôi lúc anh đột nhiên để lộ ra đều là khởi nguyên từ đôi mắt xinh đẹp, khiến lòng người mềm nhũn này.
“Sao anh biết được.” Anh đáp, “Chuyện của con gái luôn là bí mật bọn anh không thể hiểu. Giống như ở nhà vậy, Keiko và Sakura đều thần thần bí bí như vậy với anh.” Anh đưa cốc trà đã pha xong cho nàng, Minh Nguyệt nhận lấy, anh vén một lọn tóc bên tai nàng ra sau.
Nàng nhấp một ngụm: “Thơm quá.”
“Mẹ anh pha còn ngon hơn.” Anh nói, “Lúc trước đến nhà anh cùng Keiko đã được thưởng thức lần nào chưa?”
Nàng lắc đầu.
“Về cùng anh rồi, anh sẽ bảo mẹ pha cho em. Bà ấy rất giỏi, là bậc thầy trong làng trà đạo. Nếu em bằng lòng, mẹ cũng sẽ bằng lòng dạy em…”
“Vâng.”
“Đúng rồi, tối mai Kobayashi-san mời hai chúng ta tới phủ ông ấy dùng bữa. Em có muốn đi cùng anh không?”
Minh Nguyệt không đáp lời ngay mà ngẩng lên nhìn Shuji: “Lần trước còn chưa nói hết. Công việc của anh tiến triển đến đâu rồi? Bao giờ thì xây xong?”
Anh nhấp một ngụm trà, bụng nghĩ, ồ, nàng lại hỏi anh câu hỏi này, so với tương lai của họ, hiển nhiên Minh Nguyệt quan tâm tới công việc trước mắt của anh hơn, là ai đã nhắc tới với nàng? Vẫn là Nam Nhất vừa rời đi sao?
Anh thành thật trả lời: “Mọi chuyện tiến triển cũng coi như thuận lợi. Công trình chủ thể hi vọng là có thể hoàn thành sau mười tháng.”
Minh Nguyệt cúi đầu nghĩ ngợi: “Những chuyện anh làm có liên quan thế nào tới Kobayashi Motoya?”
Anh buông cốc trà, vươn tay ôm vai nàng, cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng: “Trước khi anh tới Phụng Thiên vẫn thường tự nhủ, phải bắt được một cơ hội tốt, gây dựng nên đại sự đáng khoe khoang cả đời. Hiện giờ mọi chuyện cũng rất thuận lợi, như anh từng nói với em, anh muốn xây một tòa nhà lưu lại ở thành phố này, dẫu đến một trăm năm sau, nó cũng không bị lỗi thời, không bị đào thải. Kobayashi đối với anh là người cung cấp cơ hội. Công trình trước mắt có một phần chi phí rất lớn là do quân đội làm trung gian kêu gọi vốn đầu tư. Không hơn.”
Shuji cúi đầu nhìn Minh Nguyệt: “Người đeo gươm đeo súng khiến người ta không thích. Em không muốn tới nhà ông ấy nữa, phải không?”
“Vâng.”
Anh rộng lượng cười cười: “Vậy cũng không sao. Anh đi một mình. Em ở nhà đi.”
Shuji nghĩ bụng, Minh Nguyệt không tới nhà Kobayashi cũng tốt, vừa hay mình đang có chuyện muốn bàn với Kobayashi.
Tối hôm sau, Shuji tới dinh thự của Kobayashi Motoya từ rất sớm. Cả ngày hôm ấy Kobayashi không đi làm, mặc kimono rộng rãi ở nhà bện mũ cho đám trẻ. Y vừa bận rộn vừa nói với Shuji: “Đây là truyền thống cũ ở nhà tôi, trước Trung thu dùng lau sậy khô bện mũ, đổ tuyết mùa đông hay đổ mưa xuân hạ đều có thể dùng được. Nhà Shuji-kun có giống vậy không?”
“Cha tôi không làm, đều là mẹ tôi làm.” Shuji nói.
Kobayashi bật cười: “Cậu xem đàn ông như tôi này, xin Shuji-kun chớ chê cười, thật sự là hôm nay vợ tôi bận chuyện riêng, đám nhỏ đợi lâu sốt ruột nên tôi mới ra trận.”
“Phu nhân làm gì vậy?”
“Cô ấy thích làm thủ công, gần đây mê mẩn thêu chữ thập, vừa mới hoàn thành xong hai bức tranh, hôm nay mới nhờ được thợ tới đóng khung cho. Cậu chờ chút, tôi bảo cô ấy lấy ra mời Shuji-kun xem.”
Kobayashi sai người hầu đi mời phu nhân mang tác phẩm thêu chữ thập của mình ra để Shuji thưởng thức, chẳng bao lâu sau, Kobayashi Masako từ sân sau đi ra, cô đã gặp Shuji mấy lần nên cũng quen thuộc, đưa tác phẩm mình cầm trong tay mời Shuji xem: “Shuji-kun, đều là dụng tâm làm cả đấy, bức này là ‘Sóng lừng ngoài khơi Kanagawa’, còn bức này là ‘Momotaro’ (*), cậu xem thử xem tôi thêu có được không?”
(*) “Sóng lừng ngoài khơi Kanagawa” là một tác phẩm trong loạt tranh mộc bản “Ba mươi sáu cảnh núi Phú Sĩ” của họa sĩ người Nhật Katsushika Hokusai (1760-1849); “Momotaro” là một nhân vật anh hùng trong truyền thuyết Nhật Bản.
Trước khi xem tranh, Shuji để ý thấy có một người đi theo sau Kobayashi Masako, lúc này đang chờ ngoài cửa kéo. Người này mặc trang phục màu đen kiểu Trung Quốc, đầu hơi cúi, không thấy rõ mặt.
Shuji thu mắt lại, tỉ mỉ xem tác phẩm của Masako phu nhân, gật đầu khen: “Thủ pháp tinh xảo khéo léo, giống y như đúc.”
Kobayashi nói: “Ôi, Shuji-kun đừng khen ngợi cô ấy như vậy, sau này lại chẳng biết đắc ý đến mức nào.” Masako không để bụng: “Shuji-kun là người ngay thẳng, cậu cảm thấy không tệ là tôi yên tâm rồi. Vừa hay hôm nay thợ tới, mang theo ba loại mẫu khung điêu khắc, Shuji-kun giúp tôi xem xem.” Masako nói đoạn, dùng tiếng Trung gọi người đang đứng chờ ngoài cửa kéo: “Mời anh vào, bạn chồng tôi muốn giúp tôi xem khung tranh của anh.”
Người đáp lời đi vào chính là Đàm Phương mượn danh đồ đệ của tay thợ, trà trộn vào phủ Kobayashi.
Hắn vừa nhìn thấy Kobayashi Masako và chiếc nhẫn đá quý đeo trên tay cô đã kết luận ngay được đó đúng là thứ các huynh đệ của hắn đã cướp từ ngân hàng Phụng Thiên, đang muốn tìm thêm manh mối, lại bị Kobayashi Masako dẫn sang nhà trước. Lúc này Kobayashi Masako bảo hắn vào, Đàm Phương theo lời vào cửa, bỗng ngẩng đầu, lại chạm mắt với Shuji!
Đàm Phương nghĩ bụng, đây chẳng phải là người Nhật Bản đã cứu mạng hắn, không chịu chỉ chứng và xác nhận hắn ở sở cảnh sát hồi đầu năm sao!
Quay đầu lại nhìn thấy ông chồng Kobayashi của Masako: Hắn từng trông thấy gương mặt này, sau khi cùng nhóm huynh đệ đánh cướp ngân hàng Phụng Thiên, trước khi một thân một mình vì Nam Nhất mà tới cửa hàng thổ sản tự chui đầu vào rọ, lúc đám huynh đệ tìm chỗ ẩn náu, hắn từng phát hiện có người theo dõi mình, có một dạo Đàm Phương tưởng là quân cảnh lần ra tung tích của họ, nhưng nếu là quân cảnh, nếu đã lần ra họ thì vì sao lại chậm chạp không chịu động thủ? Hôm đó khi hắn cuối cùng cũng cắt “đuôi”, truy tung ngược lại cái “đuôi” này, đã trông thấy mình dừng lại trước một chiếc xe màu đen, người lên xuống chiếc xe này chính là chồng của Masako – Kobayashi Motoya trước mắt!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mọi hồi ức và suy nghĩ gần như tập kích vào óc Đàm Phương trong một chớp mắt, hết thảy đều được chắp nối lại thật rõ ràng: Người Nhật đã sớm truy lùng dấu vết của đám thổ phỉ đánh cướp ngân hàng trước quân cảnh dưới quyền quân phiệt, gần như ngay sau khi họ gây án, người Nhật đã mò ra toàn bộ hành tung và sắp xếp của họ, sau đó đột ngột phát động tấn công, một lưới bắt sạch bọn họ!
Hình trạng chết thảm của các huynh đệ hiện lên mồn một trước mắt, Đàm Phương chỉ cảm thấy khoảnh khắc đó, máu nóng gần như phun ra khỏi cổ họng, loan đao sắc bén hắn đeo bên hông, đương khi Masako đang cùng hắn từ từ mở cái khung chạm hoa mà hắn mang tới ra, Đàm Phương vung tay phải lên, cầm chắc loan đao trong tay, thét lớn: “Ngươi trả lại tính mạng huynh đệ cho ta đây!” rồi đưa tay chém xuống đầu Kobayashi Motoya!
Chuyện kể rằng lúc mắt thấy đầu Kobayashi Motoya sắp bị chém xuống tới nơi, Shuji đứng bên Kobayashi đẩy mạnh y một cái, người lệch đi, đụng lên cái bàn tròn bên cạnh, y tránh thoát một đòn trí mạng trong sát na, lưỡi đao bổ xuống vai y, Kobayashi “ối” to một tiếng, nhất thời máu tươi phun ra từ đầu vai.
Đàm Phương một kích không trúng, mắt lập tức đỏ ngầu, cả người lúc này sôi trào máu nóng, thấy chết không sờn. Hắn thu đao xoay tay, nhào tới, một tay bắt được cổ áo Kobayashi, vung đao định chém xuống lần nữa, lại bị Kobayashi đang trọng thương dùng hai tay sống chết nắm chặt lấy cổ tay cầm đao của Đàm Phương, hai người giằng co trong thoáng chốc, Đàm Phương buông cổ áo Kobayashi ra, năm ngón bên cánh tay bị y cản buông lỏng, loan đao rơi vào tay còn lại, cắt ngang nhắm vào yết hầu Kobayashi. Tiếng phụ nữ kinh hoàng la hét phía sau khiến hắn càng thêm hăng máu, nghĩ thù lớn hôm nay báo chắc rồi, nợ máu kết thúc, hài lòng toại nguyện, khoái chá vô cùng, đã sớm quên mất an nguy tính mạng của mình!
Giống như chỉ còn kém một khoảng cách bằng ngón tay.
Hắn nghe “đoàng” một tiếng.
Âm thanh vọng tới từ phía sau, có vật gì đó phá không phóng ra, nhắm thẳng vào lưng hắn, cũng không cảm thấy đau đớn, nhưng dòng máu tựa hồ sôi trào dữ dội bỗng rơi rụng tan biến trong nháy mắt ấy, cơ thịt rắn như sắt thép như bị người khác rút gân. Mắt Đàm Phương vẫn dữ tợn nhìn chòng chọc vào khuôn mặt máu me hãi hùng của Kobayashi, tay vẫn giữ nguyên tư thế mới nãy – quét ngang về phía trước, muốn đòi mạng y, muốn báo thù y – nhưng cảm giác hảo hán đó làm thế nào cũng không vận sức lên được nữa. Tay hắn vẫn muốn đưa về phía trước, lưỡi đao chỉ còn kém một xíu nữa thôi là cắt tới cái cổ đang sợ đến nổi hết cả da gà da vịt của Kobayashi rồi, bản thân Kobayashi cũng cảm nhận được cơn gió buốt lạnh, nghĩ thầm mạng mình hôm nay thế là xong, đến đây tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Lại “đoàng” thêm một tiếng, tiếp đó lại thêm hai tiếng nữa.
Đàm Phương lỏng tay, loan đao rơi xuống đất, cả người chợt đổ sập, ngửa mặt ngã xuống.
Gã thổ phỉ can đảm khắp người, võ nghệ siêu quần này trước nay vẫn mê một trò bịp hù dọa người khác. Lúc bị kẻ thù bức ép, hắn sẽ đưa dao cho đối phương, hung ác nói, Ông đây cho mi đâm hai nhát, ông chết tính tại ông, ông không chết thì thù oán giữa chúng ta có bao nhiêu đều xoá sạch. Kẻ thù tin là thật, cầm dao đâm hắn, đều là chỗ yếu hại, không ngực cũng bụng. Nhưng sau đó người này lại luôn bừng bừng sức sống như không có chuyện gì, cưỡi ngựa bỏ đi. Mọi người đồn rằng hắn biết yêu thuật. Thực ra nào có yêu thuật gì, con dao thực sự đâm vào da thịt, thừa lúc máu chưa chảy khô, người vẫn còn sống thì mau chóng mà đi, đi được bao xa thì đi bấy xa, sống được bao lâu thì sống bấy lâu – Hắn luôn là vậy, nhiều lần thoát hiểm. Một cái mạng ở loạn thế, sống cũng chỉ là một trận đánh cuộc mà thôi.
Hắn vẫn chưa chết, còn thở.
Trước mắt có một người, kéo hắn từ trong đống tuyết ra, nghĩ mọi cách tới cửa hàng thổ sản gây sự cãi cọ với hắn, một cô gái đang yên đang lành không dưng lại bị hắn liên lụy phải vào sở cảnh sát ngồi. Hắn bằng lòng cứu một người bạn của cô ra, bản thân lại tới nơi ở của tên Nhật này báo thù, sắp xếp cứu người chẳng biết còn thành được hay không…
Người đàn ông trẻ tuổi ấy không thể tiếp tục nối dài vận may trước đây của hắn được nữa, lần này đối thủ của hắn không dùng dao đâm hắn. Phát súng đầu tiên từ phía sau đã bắn trúng tim.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook