Vi Tử Giả Đại Ngôn
-
Chương 9: Nữ Thi Không Mặt (1)
Mời nhấn thích (hình trái tim) ở cuối trang để gom like từ từ tạo động lực cho mình nha!
Một đề cử 90 điểm cũng sẽ bonus chương nè!
- ------------------------------------
Ngày 23 tháng 6 năm 2014
6h30 sáng, công viên rừng Tây Thành thuộc thành phố Đông Nam, tại khu vực rừng cây yên tĩnh gần bờ biển.
Xa xa trong bụi cỏ, lộ ra một cái đùi trắng mảnh mai.
Bên trên là một vết chém, xương đầu gối lộ ra bên ngoài, máu tím đen, da thịt nhợt nhạt, tạo nên hình ảnh kích động thị giác mãnh liệt, từ trạng thái của chân cho thấy người chết là một cô gái trẻ.
Bước chân Chu Hải liên tục, xách theo vali dụng cụ tới gần.
Thực tập sinh pháp y Lương Hồng Cương sát bước sau anh.
Nối tiếp là giám định viên vết tích Mập Mạp, bước chân vội vàng về phía trước, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn tình hình trước mắt, phát ra tiếng la kinh ngạc.
"Trời, là nữ!"
Lúc bọn họ tiếp cận dải phân cách, đội trưởng đội cảnh sát hình Lưu Đại đã tiến lại gần.
Vẫn tay mang găng tay cao su với bọn họ, màu máu dính trên đó khiến người ta phải giật mình.
"Pháp y Chu, tổ các cậu tới nhanh thật!"
Chu Hải gật đầu, "Chào anh Lưu Đại, nói qua tình hình hiện trường đi?"
Lưu Đại đưa người tới, "Để cảnh sát thuộc chi đội khu Tây Thành Vương Húc Siêu, giới thiệu cặn kẽ tình hình, bọn họ là những người đầu tiên đến hiện trường."
Một người đàn ông da ngăm, to cao đáp một tiếng, mở sổ ghi chép nói.
"Người báo án làm việc nhặt ve chai ở công viên, tên Vương Lão Hán cùng vợ ông ta. Hôm qua mưa cả ngày, đến tầm 16h mới tạnh, nên bọn họ không đi ra ngoài, sáng nay, chưa tới 4h30’ bọn họ đã đến công viên.
Đi hơn mười phút, đến khu rừng cây cạnh bờ biển. Dù sao, nơi này cũng là chốn tình nhân hay hẹn hò, dễ bắt gặp chai nhựa, may mắn còn có thể nhặt được tiền.
Trước khi vào rừng, Vương Lão Hán nhìn thấy một cái chân thò ra trong bụi cỏ, ông cứ tưởng mình nhìn lầm.
Bước thêm vài bước lại gần ông ta mới phát hiện, một người đã chết không thể nhận ra mặt mũi, đang bị một đám chó hoang vây quanh, ông ta sợ hãi nhanh chóng bỏ chạy, sau đó gọi điện báo cảnh sát.
Tối qua tôi là người trực ban, nghe báo có án mạng, nhanh chóng đưa đội tới đây.
Sau khi xem qua tình hình liền báo cáo với anh Lưu Đại, Lưu Đại nói với trung tâm chỉ huy, nhất định phải đưa tổ 2 của mọi người tới."
Từ Bưu mập mạp ló đầu ra từ đằng sau, một dự cảm bất thường tràn ra trên mặt.
"Hiện trường hư hỏng nghiêm trọng không?"
Cảnh sát Vương gật đầu, "Nghiêm trọng! Lúc chúng tôi đến, còn có mười mấy con chó hoang ở xung quanh theo dõi."
"Tôi đi xem trước!"
Mập Mạp đã thay đồ cách ly, mang vali dụng cụ đi tới, Chu Hải chờ Từ Bưu mở đường, sau đó mới có thể tiến hành thăm dò hiện trường và tử thi.
Chu Hải và Lương Hồng Cương cũng bắt đầu thay đồ.
"Đã điều tra được danh tính chưa?"
Đội trưởng Lưu Đại thở dài một cái, "Không có đầu mối gì, đây chính là lý do tôi trực tiếp yêu cầu trung tâm chỉ huy điều động các cậu.
Trước mắt không có báo án mất tích, xíu nữa cậu sẽ thấy, không còn cách nào nhận ra được tướng mạo nữa rồi, chính xác mà nói là không có mặt."
Chu Hải nhíu mày, xem ra anh về thành phố Đông Nam đã gặp phải một trận ác chiến rồi.
Adrenalin trong cơ thể tăng vọt, khuấy động toàn bộ tế bào hiếu chiến.
Chưa đến 15’, Mập Mạp đã quay lại.
Chu Hải xoa nắn các ngón tay mang găng tay cao su.
"Nhanh vậy?"
Mập Mạp không mang theo dáng vẻ cười đùa thường ngày, vẻ mặt vừa buồn vừa tức, gật đầu cực ky nghiêm túc.
"Hôm qua mới mưa xong, hiện trường lại còn là vùng đất khô. Vết chân xung quanh vô cùng phức tạp, trùng trùng điệp điệp lẫn vào nhau. Số lượng chó hoang rất đông, toàn bộ mặt đất bị hư hại không còn gì. Chỉ thu thập được một số nửa dấu chân, đã đánh dấu và chụp ảnh, đường mở rồi, anh qua xem đi. Tôi đi tìm quần áo của nạn nhân, chắc đã bị chó hoang xé nát, không biết có thể tìm được toàn bộ không, nếu được có thể xác định thân phận nạn nhân. Haiz! Hai người nhìn qua đi, sẽ biết thảm thế nào!"
Lương Hồng Cương đi phía sau, nuốt nước bọt cái ực, Chu Hải biết cậu ta căng thẳng.
Người mới tốt nghiệp, cần một quá trình dài để thu thập kinh nghiệm.
Chỉ khi tận mắt nhìn thấy những trạng thái tử thi bi thảm, mới có thể gia tăng cảm giác cấp bách và sứ mệnh tìm kiếm chứng cứ.
"Nếu chịu không được thì ở đây chờ, yên tâm đi, không ai cười cậu đâu!"
Lương Hồng Cương lắc đầu, ánh mắt kiên định.
"Cảm ơn sự quan tâm của anh, em cũng muốn làm."
Chu Hải gật đầu với Lương Hồng Cương, "Được, đi theo tôi."
Càng đến gần, mùi máu tanh càng nồng và gay mũi.
Chu Hải đưa tay đeo khẩu trang, động tác như thế dường như có thể tạo cho mình một không gian hô hấp rộng rãi, bác sĩ pháp y cũng là người, cũng có phản ứng giống người bình thường.
Hành động này của Chu Hải, cũng là một phương pháp tâm lý, để tự điều tiết trạng thái của mình.
Không phải vậy, hằng ngày đều tiếp xúc với hiện trường giết người, chắc đã sớm điên dại.
Mặc đồ cách ly màu trắng một mảnh từ trên xuống dưới, cùng bọc giày màu xanh lam, giẫm lên cát mềm, phát ra âm thanh sàn sạt nho nhỏ.
Rất nhiều cảnh sát hình sự đều nhìn về hướng bọn họ, đi thêm ba mươi mấy mét, vòng qua lùm cây.
Toàn bộ diện mạo của tử thi hiện ra trước mặt Chu Hải.
Dù Chu Hải là người từng trải qua sinh tử, cũng không thể không thấy lạnh gáy.
Thi thể của cô gái đầu hướng vào bụi cỏ, nằm nghiêng trên mặt đất, tóc dài tán loạn trên đỉnh đầu, toàn bộ gương mặt đã bị phá nát.
Xương mũi và nhãn cầu đã không còn tung tích, chỉ có thể nhìn thấy một khối da còn sót lại trộn với tóc bị gặm nham nhở, xác thực không còn cách nào nhìn thấy diện mạo nạn nhân.
Trên người đâu đâu cũng toàn vết thương bị gặm nát, không nhìn rõ dấu vết của việc đâm chém.
Vú trái đã hoàn toàn biến mất, phía bên phải cũng chỉ còn lại nửa hình cầu, bộ phận không trọn vẹn không biết là bị cắt mất, hay là bị chó hoang gặm.
Hai tay của nạn nhân nâng quá đỉnh đầu, trên cổ tay có dấu bị trói chặt, phía dưới tay là một nút thắt bằng vải màu xanh da trời.
Thứ khiến người ta run rẩy trong lòng đó là nút thắt hình nơ bướm (giống nút thắt giày).
Hai tay nạn nhân chống cự bị tổn thương nghiêm trọng, ngón áp út tay phải, ngón giữa cùng ngón trỏ chỉ còn sót lại một phần da liên kết.
Lòng bàn tay bị trầy, hai tay hai chân vết thương be bét, cũng có phản ứng còn sống (1).
Nội tạng đã bị lôi ra ngoài qua vết thương ở bụng, không còn đầy đủ, chỉ có hai chân trần trụi là ít bị thương.
Trừ vết trầy trên đầu gối, trên đùi chỉ có bốn vết chém xung quanh.
Nhưng vết thương cực kỳ sâu, tập trung vào đầu gối, sau đầu gối và mắt cá chân, đoán chừng là vì ngăn cản nạn nhân chạy trốn hoặc để xả giận.
Lương Hồng Cương ở sau lưng Chu Hải nôn khan vài tiếng, trong nháy mắt đã chạy đi.
Cậu ta thực sự chịu không nổi, mùi máu tanh nồng khiến dạ dày cậu ta quay cuồng.
Chu Hải ngồi xổm trước nạn nhân, nhìn kỹ mặt, ngực và bụng, mép vết thương có rất nhiều dấu cắn xé.
Hẳn là do những con chó hoang gây ra, chó hoang phá hư thi thể gây ảnh hưởng rất lớn đến việc giám định.
Chu Hải yên lặng đếm, tổng số vết thương không dưới 100, một nửa sâu đủ thấy xương.
Lúc này Mập Mạp đi tới, cầm máy ảnh nhận từ Lương Hồng Cương, giúp Chu Hải chụp trạng thái nạn nhân.
Thấy anh ta chụp xong mấy chỗ đã đánh dấu, Chu Hải nhẹ nhàng di chuyển nạn nhân, nâng chân trái lên, anh muốn đưa nạn nhân từ tư thế nằm nghiêng sang nằm ngửa, để chụp rõ vết thương ở mặt hơn.
Trong nháy mắt, ngay lúc lật thi thể lại Chu Hải đột nhiên phát hiện, một cán dao màu đen cắm vào âm hộ của nạn nhân.
Mập Mạp hạ máy ảnh xuống lộ mặt ra, kinh hãi la một tiếng, đặt mông ngồi xuống tấm ván thăm dò.
"Hung thủ quá độc ác!"
- -----------------------------------
(1)Phản ứng còn sống (sinh hoạt phản ứng): tức thời điểm bị thương là lúc đang sống.
- -----------------------------------
Người dịch: Chikahiro
Dịch và đăng tải độc quyền tại
Một đề cử 90 điểm cũng sẽ bonus chương nè!
- ------------------------------------
Ngày 23 tháng 6 năm 2014
6h30 sáng, công viên rừng Tây Thành thuộc thành phố Đông Nam, tại khu vực rừng cây yên tĩnh gần bờ biển.
Xa xa trong bụi cỏ, lộ ra một cái đùi trắng mảnh mai.
Bên trên là một vết chém, xương đầu gối lộ ra bên ngoài, máu tím đen, da thịt nhợt nhạt, tạo nên hình ảnh kích động thị giác mãnh liệt, từ trạng thái của chân cho thấy người chết là một cô gái trẻ.
Bước chân Chu Hải liên tục, xách theo vali dụng cụ tới gần.
Thực tập sinh pháp y Lương Hồng Cương sát bước sau anh.
Nối tiếp là giám định viên vết tích Mập Mạp, bước chân vội vàng về phía trước, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn tình hình trước mắt, phát ra tiếng la kinh ngạc.
"Trời, là nữ!"
Lúc bọn họ tiếp cận dải phân cách, đội trưởng đội cảnh sát hình Lưu Đại đã tiến lại gần.
Vẫn tay mang găng tay cao su với bọn họ, màu máu dính trên đó khiến người ta phải giật mình.
"Pháp y Chu, tổ các cậu tới nhanh thật!"
Chu Hải gật đầu, "Chào anh Lưu Đại, nói qua tình hình hiện trường đi?"
Lưu Đại đưa người tới, "Để cảnh sát thuộc chi đội khu Tây Thành Vương Húc Siêu, giới thiệu cặn kẽ tình hình, bọn họ là những người đầu tiên đến hiện trường."
Một người đàn ông da ngăm, to cao đáp một tiếng, mở sổ ghi chép nói.
"Người báo án làm việc nhặt ve chai ở công viên, tên Vương Lão Hán cùng vợ ông ta. Hôm qua mưa cả ngày, đến tầm 16h mới tạnh, nên bọn họ không đi ra ngoài, sáng nay, chưa tới 4h30’ bọn họ đã đến công viên.
Đi hơn mười phút, đến khu rừng cây cạnh bờ biển. Dù sao, nơi này cũng là chốn tình nhân hay hẹn hò, dễ bắt gặp chai nhựa, may mắn còn có thể nhặt được tiền.
Trước khi vào rừng, Vương Lão Hán nhìn thấy một cái chân thò ra trong bụi cỏ, ông cứ tưởng mình nhìn lầm.
Bước thêm vài bước lại gần ông ta mới phát hiện, một người đã chết không thể nhận ra mặt mũi, đang bị một đám chó hoang vây quanh, ông ta sợ hãi nhanh chóng bỏ chạy, sau đó gọi điện báo cảnh sát.
Tối qua tôi là người trực ban, nghe báo có án mạng, nhanh chóng đưa đội tới đây.
Sau khi xem qua tình hình liền báo cáo với anh Lưu Đại, Lưu Đại nói với trung tâm chỉ huy, nhất định phải đưa tổ 2 của mọi người tới."
Từ Bưu mập mạp ló đầu ra từ đằng sau, một dự cảm bất thường tràn ra trên mặt.
"Hiện trường hư hỏng nghiêm trọng không?"
Cảnh sát Vương gật đầu, "Nghiêm trọng! Lúc chúng tôi đến, còn có mười mấy con chó hoang ở xung quanh theo dõi."
"Tôi đi xem trước!"
Mập Mạp đã thay đồ cách ly, mang vali dụng cụ đi tới, Chu Hải chờ Từ Bưu mở đường, sau đó mới có thể tiến hành thăm dò hiện trường và tử thi.
Chu Hải và Lương Hồng Cương cũng bắt đầu thay đồ.
"Đã điều tra được danh tính chưa?"
Đội trưởng Lưu Đại thở dài một cái, "Không có đầu mối gì, đây chính là lý do tôi trực tiếp yêu cầu trung tâm chỉ huy điều động các cậu.
Trước mắt không có báo án mất tích, xíu nữa cậu sẽ thấy, không còn cách nào nhận ra được tướng mạo nữa rồi, chính xác mà nói là không có mặt."
Chu Hải nhíu mày, xem ra anh về thành phố Đông Nam đã gặp phải một trận ác chiến rồi.
Adrenalin trong cơ thể tăng vọt, khuấy động toàn bộ tế bào hiếu chiến.
Chưa đến 15’, Mập Mạp đã quay lại.
Chu Hải xoa nắn các ngón tay mang găng tay cao su.
"Nhanh vậy?"
Mập Mạp không mang theo dáng vẻ cười đùa thường ngày, vẻ mặt vừa buồn vừa tức, gật đầu cực ky nghiêm túc.
"Hôm qua mới mưa xong, hiện trường lại còn là vùng đất khô. Vết chân xung quanh vô cùng phức tạp, trùng trùng điệp điệp lẫn vào nhau. Số lượng chó hoang rất đông, toàn bộ mặt đất bị hư hại không còn gì. Chỉ thu thập được một số nửa dấu chân, đã đánh dấu và chụp ảnh, đường mở rồi, anh qua xem đi. Tôi đi tìm quần áo của nạn nhân, chắc đã bị chó hoang xé nát, không biết có thể tìm được toàn bộ không, nếu được có thể xác định thân phận nạn nhân. Haiz! Hai người nhìn qua đi, sẽ biết thảm thế nào!"
Lương Hồng Cương đi phía sau, nuốt nước bọt cái ực, Chu Hải biết cậu ta căng thẳng.
Người mới tốt nghiệp, cần một quá trình dài để thu thập kinh nghiệm.
Chỉ khi tận mắt nhìn thấy những trạng thái tử thi bi thảm, mới có thể gia tăng cảm giác cấp bách và sứ mệnh tìm kiếm chứng cứ.
"Nếu chịu không được thì ở đây chờ, yên tâm đi, không ai cười cậu đâu!"
Lương Hồng Cương lắc đầu, ánh mắt kiên định.
"Cảm ơn sự quan tâm của anh, em cũng muốn làm."
Chu Hải gật đầu với Lương Hồng Cương, "Được, đi theo tôi."
Càng đến gần, mùi máu tanh càng nồng và gay mũi.
Chu Hải đưa tay đeo khẩu trang, động tác như thế dường như có thể tạo cho mình một không gian hô hấp rộng rãi, bác sĩ pháp y cũng là người, cũng có phản ứng giống người bình thường.
Hành động này của Chu Hải, cũng là một phương pháp tâm lý, để tự điều tiết trạng thái của mình.
Không phải vậy, hằng ngày đều tiếp xúc với hiện trường giết người, chắc đã sớm điên dại.
Mặc đồ cách ly màu trắng một mảnh từ trên xuống dưới, cùng bọc giày màu xanh lam, giẫm lên cát mềm, phát ra âm thanh sàn sạt nho nhỏ.
Rất nhiều cảnh sát hình sự đều nhìn về hướng bọn họ, đi thêm ba mươi mấy mét, vòng qua lùm cây.
Toàn bộ diện mạo của tử thi hiện ra trước mặt Chu Hải.
Dù Chu Hải là người từng trải qua sinh tử, cũng không thể không thấy lạnh gáy.
Thi thể của cô gái đầu hướng vào bụi cỏ, nằm nghiêng trên mặt đất, tóc dài tán loạn trên đỉnh đầu, toàn bộ gương mặt đã bị phá nát.
Xương mũi và nhãn cầu đã không còn tung tích, chỉ có thể nhìn thấy một khối da còn sót lại trộn với tóc bị gặm nham nhở, xác thực không còn cách nào nhìn thấy diện mạo nạn nhân.
Trên người đâu đâu cũng toàn vết thương bị gặm nát, không nhìn rõ dấu vết của việc đâm chém.
Vú trái đã hoàn toàn biến mất, phía bên phải cũng chỉ còn lại nửa hình cầu, bộ phận không trọn vẹn không biết là bị cắt mất, hay là bị chó hoang gặm.
Hai tay của nạn nhân nâng quá đỉnh đầu, trên cổ tay có dấu bị trói chặt, phía dưới tay là một nút thắt bằng vải màu xanh da trời.
Thứ khiến người ta run rẩy trong lòng đó là nút thắt hình nơ bướm (giống nút thắt giày).
Hai tay nạn nhân chống cự bị tổn thương nghiêm trọng, ngón áp út tay phải, ngón giữa cùng ngón trỏ chỉ còn sót lại một phần da liên kết.
Lòng bàn tay bị trầy, hai tay hai chân vết thương be bét, cũng có phản ứng còn sống (1).
Nội tạng đã bị lôi ra ngoài qua vết thương ở bụng, không còn đầy đủ, chỉ có hai chân trần trụi là ít bị thương.
Trừ vết trầy trên đầu gối, trên đùi chỉ có bốn vết chém xung quanh.
Nhưng vết thương cực kỳ sâu, tập trung vào đầu gối, sau đầu gối và mắt cá chân, đoán chừng là vì ngăn cản nạn nhân chạy trốn hoặc để xả giận.
Lương Hồng Cương ở sau lưng Chu Hải nôn khan vài tiếng, trong nháy mắt đã chạy đi.
Cậu ta thực sự chịu không nổi, mùi máu tanh nồng khiến dạ dày cậu ta quay cuồng.
Chu Hải ngồi xổm trước nạn nhân, nhìn kỹ mặt, ngực và bụng, mép vết thương có rất nhiều dấu cắn xé.
Hẳn là do những con chó hoang gây ra, chó hoang phá hư thi thể gây ảnh hưởng rất lớn đến việc giám định.
Chu Hải yên lặng đếm, tổng số vết thương không dưới 100, một nửa sâu đủ thấy xương.
Lúc này Mập Mạp đi tới, cầm máy ảnh nhận từ Lương Hồng Cương, giúp Chu Hải chụp trạng thái nạn nhân.
Thấy anh ta chụp xong mấy chỗ đã đánh dấu, Chu Hải nhẹ nhàng di chuyển nạn nhân, nâng chân trái lên, anh muốn đưa nạn nhân từ tư thế nằm nghiêng sang nằm ngửa, để chụp rõ vết thương ở mặt hơn.
Trong nháy mắt, ngay lúc lật thi thể lại Chu Hải đột nhiên phát hiện, một cán dao màu đen cắm vào âm hộ của nạn nhân.
Mập Mạp hạ máy ảnh xuống lộ mặt ra, kinh hãi la một tiếng, đặt mông ngồi xuống tấm ván thăm dò.
"Hung thủ quá độc ác!"
- -----------------------------------
(1)Phản ứng còn sống (sinh hoạt phản ứng): tức thời điểm bị thương là lúc đang sống.
- -----------------------------------
Người dịch: Chikahiro
Dịch và đăng tải độc quyền tại
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook