Vi Tử Giả Đại Ngôn
-
Chương 11: Nữ Thi Không Mặt (3)
Mời nhấn thích (hình trái tim) ở cuối trang để gom like từ từ tạo động lực cho mình nha!
Một đề cử 90 điểm cũng sẽ bonus chương nè!
- --------------------------------------
Lương Hồng Cương mở cửa đi ra ngoài, đồng thời một người lớn tuổi tóc trắng bị Mập Mạp kéo vào.
Người này chính pháp y Cao tổ 3, còn chưa đầy một năm sẽ về hưu.
"Mập Mạp, tôi nói cậu chậm một chút mà, chân tay tôi già rồi, không chịu được sự lôi kéo như vậy đâu!"
Chu Hải nhìn pháp y Cao gật đầu, Mập Mạp híp đôi mắt nhỏ, nịnh hót nói.
"Pháp y Cao, tử thi này khá đặc biệt. Muốn nhờ ông giúp chúng tôi khám nghiệm, trợ thủ của pháp y Chu là người mới nên không chịu được."
Pháp y Cao ló đầu, liếc mắt một cái nhìn tử thi đang được đặt trên giường giải phẫu bằng inox, bất ngờ sặc ho hai tiếng.
"Hụ hụ! Thảm vậy sao? Hèn chi người mới không chịu được, trái tim già nua của tôi cũng đập thình thịch đây!
Tôi hỏi này Chu Hải, ở Mĩ có nhiều trường hợp như vậy không?"
Chu Hải nghiêm túc gật đầu, "Rất nhiều, nếu pháp y Cao thấy hứng thú, tôi có thể cho ông mượn tài liệu để xem."
Pháp y Cao đã thay đồ xong xuôi, vội vã đưa tay làm tư thế STOP.
"Lão già tôi vẫn còn muốn an hưởng tuổi già, sống lâu trăm tuổi. Nhìn nhiều tim chịu không nổi, tôi cũng không theo đuổi tiếp, bị “vấy bẩn” đến lúc nghỉ hưu thôi là tốt rồi."
Bên trong phòng giải phẫu còn sót lại ba người: Chu Hải, pháp y Cao và Mập Mạp.
Ba người cùng nghiêng mình về phía tử thi, dù chỉ là một loại nghi thức, nhưng cũng chính là sự tôn trọng cuối cùng đối với người chết, muốn điều tra rõ chân tướng thì cần phải để xác chết nói chuyện.
Mà bọn người như Chu Hải, chính là những kẻ nói thay người chết, thay bọn họ kể ra chân tướng thật sự.
Đồng hồ trong phòng giải phẫu chỉ 08:20.
Chu Hải giơ dao giải phẫu lên.
"Bắt đầu."
Cắt yết hầu nạn nhân ra, kiểm tra xương móng (hyoid bone), xương sụn giáp trạng (thyroid), thực quản, khí quản, lá phổi.
Không có dịch nhầy cùng bất kỳ tổn thương gì.
Mở dạ dày ra, gần như không có thức ăn bên trong.
Trong khúc ruột duy nhất còn lại, gần như cũng trống không, con dao trên tay Chu Hải hơi khựng lại một chút.
Lẽ nào, phán đoán về thời gian tử vong của anh đã sai?
Tại sao trong ruột và dạ dày không có đồ ăn?
Động tác của Chu Hải khiến pháp y Cao chú ý.
"Tại sao dừng lại?"
"Trong đường tiêu hóa của nạn nhân hoàn toàn trống rỗng, điều này không khớp với hoen tử thi (1) và co cứng tử thi!"
Pháp y Cao dùng sức bật ra một cái liếc mắt, ngửa hai bàn tay rồi nhún nhún vai theo phong cách Âu Mĩ.
"Pháp y Chu, cậu không có bạn gái đúng không?"
Chu Hải hơi nhíu mày, nhìn người lớn tuổi trước mặt với ánh mắt khó hiểu.
Nói một câu như vậy khiến đề tài bị đẩy quá xa, nhất thời anh không thể lý giải được.
"Hụ hụ! Phụ nữ dù là ở độ tuổi nào đi chăng nữa, có một vấn đề mãi mãi thời thượng, đó chính là giảm cân. Các cô ấy cho rằng, cơ sở khẳng định một người đẹp một là trắng, hai là gầy.
Vợ tôi lớn hơn tôi hai tuổi, mỗi ngày còn tập yoga ở nhà, quá 12h trưa không ăn, uống sữa thay bữa. Đứa bé này đúng là nghiệp dư!"
Chu Hải gật đầu, "Cái này tôi biết, nhưng nạn nhân chỉ là một thiếu nữ 16-17 tuổi. Dựa theo chu vi chân cân nặng vào khoảng 40-50kg, đồng thời cũng không quá cao, mới từng ấy tuổi, tại sao lại giảm cân?"
Mập Mạp vỗ một cái bốp vào lưng Chu Hải.
"Bọn họ đặt cho anh biệt danh ‘Pháp Hải’ (2) đúng là chuẩn xác, anh quả là giống hòa thượng.
Để tự mình hài lòng về ngoại hình trước mặt người khác, chắc là cô gái này đang yêu!"
"Pháp Hải?"
Pháp y Cao tủm tỉm cười đến run cả vai.
"Đúng, Pháp Hải! Pháp y + hải ngoại, còn cả suy nghĩ một mực nghiêm túc nữa, quá chuẩn!"
Mặt Chu Hải xạm lại, Mập Mạp rụt cổ, cúi đầu giảm thiểu cảm giác tồn tại.
"Tiếp tục, tiếp tục thôi ~"
Chu Hải không cố gắng đào xới vấn đề biệt danh nữa, tiếp tục giải phẫu.
Bắt đầu kiểm tra số nội tạng quan trọng còn sót lại của nạn nhân, hoàn toàn không có vết thương chí mạng.
Mở não kiểm tra các mô, cũng không có phát hiện gì khác thường.
Nhìn phần hông của tử thi, Chu Hải dừng lại, không lấy đi khớp xương mu.
Dù sao giám định răng khôn cũng đã suy được tuổi tác của nạn nhân rồi, sau đó khâu phần da còn sót lại ở ngực và bụng vào với nhau, để trông nạn nhân có vẻ hoàn chỉnh.
Cẩn thận cắt móng tay của nạn nhân xong, lấy máu trong tim chuẩn bị đưa đi kiểm tra, hai người quay lại với vết thương trên khuôn mặt nạn nhân lần thức hai, pháp y Cao không ngừng kinh ngạc.
"Hung thủ là người thuận tay phải, tất cả vết thương đều thể hiện rõ ở phương hướng. Lực tác động nhỏ, hoặc cố ý đang kéo dài thời gian gây thương tổn. Cậu xem, có nhiều vết dao chồng lên nhau, hơn 90% vết thương đều có phản ứng còn sống, thực sự quá tàn nhẫn!"
Chu Hải ừ một tiếng.
"Địa điểm gây án được lựa chọn rất tinh vi. Nơi đó sẽ chó hoang hợp thành đàn qua lại, gây án vào buổi tối lại còn sau cơn mưa, tất cả dấu vết đều bị che lấp và dễ gây nhầm lẫn.
Nếu không phải người nhặt ve chai phát hiện tử thi vào rạng sáng. Chứ nếu qua giữa trưa, tử thi chắc chỉ còn dư lại một bộ xương. Có thể điều này cũng là một phần trong kế hoạch của hung thủ."
Mập Mạp gật đầu, "Lúc tôi đi tìm quần áo, phát hiện cách đó không xa có ít nhất mười mấy con chó hoang, đứng từ ngoài nhìn vào chằm chằm.
Chắc hung thủ đã biết từ trước là địa điểm này có chó hoang qua lại."
"Ừ, bình tĩnh, thù hận, ác độc, kế hoạch kín đáo, tên hung thủ này thực sự không đơn giản. Một là đã từng nghiên cứu qua những kiến thức liên qua, hai là một tội phạm trời sinh. Được rồi, đem thi thể tới phòng cấp đông đi."
Mập Mạp la lên một tiếng, "Đã hơn một giờ rồi sao, tôi đói muốn chết."
Theo tiếng của Mập Mạp, điện thoại của Chu Hải đột nhiên vang lên, đó là một số điện thoại xa lạ, Chu Hải nhanh chóng tháo găng tay cao su và cởi bộ đồ cách ly trên người xuống.
"Alo, Chu Hải nghe đây!"
"Pháp y Chu, tôi là Vương Húc, vừa điều tra được thông tin danh tính rồi. Chúng tôi tiến hành điều tra tất cả trường cấp ba trong thành phố, phát hiện ra Chung Dật San lớp 11/6 trường THPT Nhất Trung, từ tối hôm qua tới giờ không cách nào liên lạc được, các đặc điểm về hình dáng vô cùng phù hợp với những điều kiện mà chúng ta đưa ra.
Sáng nay giáo viên chưa thấy Chung Dật San, lúc này mới liên hệ với cha mẹ cô bé, mẹ cô bé nói chiều qua cô bé đã về trường rồi. Nửa tiếng trước, cha mẹ Chung Dật San đã chạy tới trung tâm các anh. Chắc đã đến nơi rồi, dù sao tử thi cũng không còn cách nào phân biệt được, vẫn phải tiến hành so sánh DNA."
"Ừ, đương nhiên phải vậy."
Chu Hải cúp điện thoại.
"Có thể đã điều tra ra được danh tính của nạn ồi. Phụ huynh của cô bé đang ở đây, chúng ta nên ra ngoài đón bọn họ!"
Anh xoay người lại nhìn, "Cảm ơn pháp y Cao đã hỗ trợ, chúng tôi phải đi đây!"
Pháp y Cao phẩy phẩy tay, "Đi đi! Nhất định phải nhớ bật máy ghi âm hành pháp (3), thu lại toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện."
Chu Hải hiểu, việc này là để giảm thiểu xác suất tranh chấp, như một lời nhắc nhở thiện chí của người đồng nghiệp già, anh gật đầu biết ơn.
"Cảm ơn."
Anh và Mập Mạp thay cảnh phục, Mập Mạp mang theo máy ghi âm, vừa tới phòng khách, một trận gào khóc khàn cả giọng truyền đến.
Nói chính xác hơn, thứ âm thanh đó là gào thét.
Khi con người không thể biểu lộ nỗi đau, họ thường mất chức năng ngôn ngữ. Chỉ có tiếng khóc và la hét nguyên thủy nhất phát ra mà thôi.
Cảm giác này Chu Hải đã trải qua.
Cùng trong một ngày mất đi cả cha và mẹ, loại cảm giác như trời sập xuống kia anh có thể lý giải được, do đó Chu Hải lập tức bước nhanh tới.
"Xin chào, tôi là bác sĩ pháp y Chu Hải của tổ 2, hai người là cha mẹ Chung Dật San phải không?"
Người cha vừa chảy nước mắt vừa gật đầu.
"Đừng quá đau buồn, đầu tiên chúng tôi cần tiến hành so sánh mẫu máu của hai người theo quy trình, bây giờ còn không có cách nào xác định nạn nhân là con gái của hai người. Vào trong này đi!"
Lương Hồng Cương thấy ánh mắt của Chu Hải, nhanh chóng đưa hai người kia vào phòng xét nghiệm lấy máu, lúc này người mẹ đột nhiên im lặng, không gào thét nữa, nắm chặt cánh tay Chu Hải, quỳ xuống.
"Sĩ quan cảnh sát! Cầu xin cậu, cho tôi nhìn con gái tôi một chút, tôi có thể nhận ra nó, thật sự có thể nhận ra."
- --------------------------------------------
*(1)Thi ban (尸斑) còn được gọi là hoen tử thi trong pháp y. Đó là những điểm hoặc mảng sắc tố xuất hiện sau khi chết, do sau khi chết máu không đông và dần dần đọng lại ở những vùng thấp của tử thi.
(2)Pháp Hải: Pháp còn có nghĩ là nghiêm túc, tiêu chuẩn, mẫu mực, Hải là tên, có thể gọi là “Hải chính chuyên”. Còn theo cách lý giải của 2 người kia, tức là một người du học pháp y, chẳng quan tâm đến gì khác nên không hiểu sự đời chỉ biết học pháp y.
(3)Máy ghi âm hành pháp: máy ghi âm của cảnh sát hoặc máy được dùng tại những cơ quan pháp luật, nó kết hợp các chức năng của máy ảnh và máy quay phim kỹ thuật số, chức năng của thiết bị liên lạc để ghi lại hình ảnh động và tĩnh trong quá trình hành pháp, thuận tiện để sử dụng trong nhiều môi trường khác nhau.*
- --------------------------------------------
Người dịch: Chikahiro
Dịch và đăng tải độc quyền tại
Một đề cử 90 điểm cũng sẽ bonus chương nè!
- --------------------------------------
Lương Hồng Cương mở cửa đi ra ngoài, đồng thời một người lớn tuổi tóc trắng bị Mập Mạp kéo vào.
Người này chính pháp y Cao tổ 3, còn chưa đầy một năm sẽ về hưu.
"Mập Mạp, tôi nói cậu chậm một chút mà, chân tay tôi già rồi, không chịu được sự lôi kéo như vậy đâu!"
Chu Hải nhìn pháp y Cao gật đầu, Mập Mạp híp đôi mắt nhỏ, nịnh hót nói.
"Pháp y Cao, tử thi này khá đặc biệt. Muốn nhờ ông giúp chúng tôi khám nghiệm, trợ thủ của pháp y Chu là người mới nên không chịu được."
Pháp y Cao ló đầu, liếc mắt một cái nhìn tử thi đang được đặt trên giường giải phẫu bằng inox, bất ngờ sặc ho hai tiếng.
"Hụ hụ! Thảm vậy sao? Hèn chi người mới không chịu được, trái tim già nua của tôi cũng đập thình thịch đây!
Tôi hỏi này Chu Hải, ở Mĩ có nhiều trường hợp như vậy không?"
Chu Hải nghiêm túc gật đầu, "Rất nhiều, nếu pháp y Cao thấy hứng thú, tôi có thể cho ông mượn tài liệu để xem."
Pháp y Cao đã thay đồ xong xuôi, vội vã đưa tay làm tư thế STOP.
"Lão già tôi vẫn còn muốn an hưởng tuổi già, sống lâu trăm tuổi. Nhìn nhiều tim chịu không nổi, tôi cũng không theo đuổi tiếp, bị “vấy bẩn” đến lúc nghỉ hưu thôi là tốt rồi."
Bên trong phòng giải phẫu còn sót lại ba người: Chu Hải, pháp y Cao và Mập Mạp.
Ba người cùng nghiêng mình về phía tử thi, dù chỉ là một loại nghi thức, nhưng cũng chính là sự tôn trọng cuối cùng đối với người chết, muốn điều tra rõ chân tướng thì cần phải để xác chết nói chuyện.
Mà bọn người như Chu Hải, chính là những kẻ nói thay người chết, thay bọn họ kể ra chân tướng thật sự.
Đồng hồ trong phòng giải phẫu chỉ 08:20.
Chu Hải giơ dao giải phẫu lên.
"Bắt đầu."
Cắt yết hầu nạn nhân ra, kiểm tra xương móng (hyoid bone), xương sụn giáp trạng (thyroid), thực quản, khí quản, lá phổi.
Không có dịch nhầy cùng bất kỳ tổn thương gì.
Mở dạ dày ra, gần như không có thức ăn bên trong.
Trong khúc ruột duy nhất còn lại, gần như cũng trống không, con dao trên tay Chu Hải hơi khựng lại một chút.
Lẽ nào, phán đoán về thời gian tử vong của anh đã sai?
Tại sao trong ruột và dạ dày không có đồ ăn?
Động tác của Chu Hải khiến pháp y Cao chú ý.
"Tại sao dừng lại?"
"Trong đường tiêu hóa của nạn nhân hoàn toàn trống rỗng, điều này không khớp với hoen tử thi (1) và co cứng tử thi!"
Pháp y Cao dùng sức bật ra một cái liếc mắt, ngửa hai bàn tay rồi nhún nhún vai theo phong cách Âu Mĩ.
"Pháp y Chu, cậu không có bạn gái đúng không?"
Chu Hải hơi nhíu mày, nhìn người lớn tuổi trước mặt với ánh mắt khó hiểu.
Nói một câu như vậy khiến đề tài bị đẩy quá xa, nhất thời anh không thể lý giải được.
"Hụ hụ! Phụ nữ dù là ở độ tuổi nào đi chăng nữa, có một vấn đề mãi mãi thời thượng, đó chính là giảm cân. Các cô ấy cho rằng, cơ sở khẳng định một người đẹp một là trắng, hai là gầy.
Vợ tôi lớn hơn tôi hai tuổi, mỗi ngày còn tập yoga ở nhà, quá 12h trưa không ăn, uống sữa thay bữa. Đứa bé này đúng là nghiệp dư!"
Chu Hải gật đầu, "Cái này tôi biết, nhưng nạn nhân chỉ là một thiếu nữ 16-17 tuổi. Dựa theo chu vi chân cân nặng vào khoảng 40-50kg, đồng thời cũng không quá cao, mới từng ấy tuổi, tại sao lại giảm cân?"
Mập Mạp vỗ một cái bốp vào lưng Chu Hải.
"Bọn họ đặt cho anh biệt danh ‘Pháp Hải’ (2) đúng là chuẩn xác, anh quả là giống hòa thượng.
Để tự mình hài lòng về ngoại hình trước mặt người khác, chắc là cô gái này đang yêu!"
"Pháp Hải?"
Pháp y Cao tủm tỉm cười đến run cả vai.
"Đúng, Pháp Hải! Pháp y + hải ngoại, còn cả suy nghĩ một mực nghiêm túc nữa, quá chuẩn!"
Mặt Chu Hải xạm lại, Mập Mạp rụt cổ, cúi đầu giảm thiểu cảm giác tồn tại.
"Tiếp tục, tiếp tục thôi ~"
Chu Hải không cố gắng đào xới vấn đề biệt danh nữa, tiếp tục giải phẫu.
Bắt đầu kiểm tra số nội tạng quan trọng còn sót lại của nạn nhân, hoàn toàn không có vết thương chí mạng.
Mở não kiểm tra các mô, cũng không có phát hiện gì khác thường.
Nhìn phần hông của tử thi, Chu Hải dừng lại, không lấy đi khớp xương mu.
Dù sao giám định răng khôn cũng đã suy được tuổi tác của nạn nhân rồi, sau đó khâu phần da còn sót lại ở ngực và bụng vào với nhau, để trông nạn nhân có vẻ hoàn chỉnh.
Cẩn thận cắt móng tay của nạn nhân xong, lấy máu trong tim chuẩn bị đưa đi kiểm tra, hai người quay lại với vết thương trên khuôn mặt nạn nhân lần thức hai, pháp y Cao không ngừng kinh ngạc.
"Hung thủ là người thuận tay phải, tất cả vết thương đều thể hiện rõ ở phương hướng. Lực tác động nhỏ, hoặc cố ý đang kéo dài thời gian gây thương tổn. Cậu xem, có nhiều vết dao chồng lên nhau, hơn 90% vết thương đều có phản ứng còn sống, thực sự quá tàn nhẫn!"
Chu Hải ừ một tiếng.
"Địa điểm gây án được lựa chọn rất tinh vi. Nơi đó sẽ chó hoang hợp thành đàn qua lại, gây án vào buổi tối lại còn sau cơn mưa, tất cả dấu vết đều bị che lấp và dễ gây nhầm lẫn.
Nếu không phải người nhặt ve chai phát hiện tử thi vào rạng sáng. Chứ nếu qua giữa trưa, tử thi chắc chỉ còn dư lại một bộ xương. Có thể điều này cũng là một phần trong kế hoạch của hung thủ."
Mập Mạp gật đầu, "Lúc tôi đi tìm quần áo, phát hiện cách đó không xa có ít nhất mười mấy con chó hoang, đứng từ ngoài nhìn vào chằm chằm.
Chắc hung thủ đã biết từ trước là địa điểm này có chó hoang qua lại."
"Ừ, bình tĩnh, thù hận, ác độc, kế hoạch kín đáo, tên hung thủ này thực sự không đơn giản. Một là đã từng nghiên cứu qua những kiến thức liên qua, hai là một tội phạm trời sinh. Được rồi, đem thi thể tới phòng cấp đông đi."
Mập Mạp la lên một tiếng, "Đã hơn một giờ rồi sao, tôi đói muốn chết."
Theo tiếng của Mập Mạp, điện thoại của Chu Hải đột nhiên vang lên, đó là một số điện thoại xa lạ, Chu Hải nhanh chóng tháo găng tay cao su và cởi bộ đồ cách ly trên người xuống.
"Alo, Chu Hải nghe đây!"
"Pháp y Chu, tôi là Vương Húc, vừa điều tra được thông tin danh tính rồi. Chúng tôi tiến hành điều tra tất cả trường cấp ba trong thành phố, phát hiện ra Chung Dật San lớp 11/6 trường THPT Nhất Trung, từ tối hôm qua tới giờ không cách nào liên lạc được, các đặc điểm về hình dáng vô cùng phù hợp với những điều kiện mà chúng ta đưa ra.
Sáng nay giáo viên chưa thấy Chung Dật San, lúc này mới liên hệ với cha mẹ cô bé, mẹ cô bé nói chiều qua cô bé đã về trường rồi. Nửa tiếng trước, cha mẹ Chung Dật San đã chạy tới trung tâm các anh. Chắc đã đến nơi rồi, dù sao tử thi cũng không còn cách nào phân biệt được, vẫn phải tiến hành so sánh DNA."
"Ừ, đương nhiên phải vậy."
Chu Hải cúp điện thoại.
"Có thể đã điều tra ra được danh tính của nạn ồi. Phụ huynh của cô bé đang ở đây, chúng ta nên ra ngoài đón bọn họ!"
Anh xoay người lại nhìn, "Cảm ơn pháp y Cao đã hỗ trợ, chúng tôi phải đi đây!"
Pháp y Cao phẩy phẩy tay, "Đi đi! Nhất định phải nhớ bật máy ghi âm hành pháp (3), thu lại toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện."
Chu Hải hiểu, việc này là để giảm thiểu xác suất tranh chấp, như một lời nhắc nhở thiện chí của người đồng nghiệp già, anh gật đầu biết ơn.
"Cảm ơn."
Anh và Mập Mạp thay cảnh phục, Mập Mạp mang theo máy ghi âm, vừa tới phòng khách, một trận gào khóc khàn cả giọng truyền đến.
Nói chính xác hơn, thứ âm thanh đó là gào thét.
Khi con người không thể biểu lộ nỗi đau, họ thường mất chức năng ngôn ngữ. Chỉ có tiếng khóc và la hét nguyên thủy nhất phát ra mà thôi.
Cảm giác này Chu Hải đã trải qua.
Cùng trong một ngày mất đi cả cha và mẹ, loại cảm giác như trời sập xuống kia anh có thể lý giải được, do đó Chu Hải lập tức bước nhanh tới.
"Xin chào, tôi là bác sĩ pháp y Chu Hải của tổ 2, hai người là cha mẹ Chung Dật San phải không?"
Người cha vừa chảy nước mắt vừa gật đầu.
"Đừng quá đau buồn, đầu tiên chúng tôi cần tiến hành so sánh mẫu máu của hai người theo quy trình, bây giờ còn không có cách nào xác định nạn nhân là con gái của hai người. Vào trong này đi!"
Lương Hồng Cương thấy ánh mắt của Chu Hải, nhanh chóng đưa hai người kia vào phòng xét nghiệm lấy máu, lúc này người mẹ đột nhiên im lặng, không gào thét nữa, nắm chặt cánh tay Chu Hải, quỳ xuống.
"Sĩ quan cảnh sát! Cầu xin cậu, cho tôi nhìn con gái tôi một chút, tôi có thể nhận ra nó, thật sự có thể nhận ra."
- --------------------------------------------
*(1)Thi ban (尸斑) còn được gọi là hoen tử thi trong pháp y. Đó là những điểm hoặc mảng sắc tố xuất hiện sau khi chết, do sau khi chết máu không đông và dần dần đọng lại ở những vùng thấp của tử thi.
(2)Pháp Hải: Pháp còn có nghĩ là nghiêm túc, tiêu chuẩn, mẫu mực, Hải là tên, có thể gọi là “Hải chính chuyên”. Còn theo cách lý giải của 2 người kia, tức là một người du học pháp y, chẳng quan tâm đến gì khác nên không hiểu sự đời chỉ biết học pháp y.
(3)Máy ghi âm hành pháp: máy ghi âm của cảnh sát hoặc máy được dùng tại những cơ quan pháp luật, nó kết hợp các chức năng của máy ảnh và máy quay phim kỹ thuật số, chức năng của thiết bị liên lạc để ghi lại hình ảnh động và tĩnh trong quá trình hành pháp, thuận tiện để sử dụng trong nhiều môi trường khác nhau.*
- --------------------------------------------
Người dịch: Chikahiro
Dịch và đăng tải độc quyền tại
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook