Vì Trở Thành Tom Sue Mà Phấn Đấu
-
Quyển 5 - Chương 43: Phiên ngoại nhỏ – Lễ độc thân vô trách nhiệm
# Một giấc tỉnh lại phát hiện mình biến thành một con chó thì sao bây giờ, đang online chờ!!! #
Không muốn nhàm chán chờ đợi, Cố Khanh chìm ý thức mình vào trong thân thể số liệu do code tạo thành kia, sau đó lẳng lặng chờ đợi hệ thống kêu tỉnh.
“Bíp —— đến thế giới mới, xin kí chủ tiếp thu tin tức.” Thanh âm mà hệ thống giả bộ như máy móc băng lãnh vang lên trong đầu, làm Cố Khanh tỉnh lại.
Cảm thấy thanh âm ồn ào chung quanh Cố Khanh nhíu nhíu mi mở mắt, lại phát hiện ánh mắt như treo gánh nặng ngàn cân, thế nào cũng không mở ra được. Cố Khanh vươn tay chuẩn bị sờ sờ xem hai mắt của mình làm sao, lại phát hiện tay của mình cũng rất vô lực, miễn cưỡng chạm vào xúc cảm lông xù ở mắt khiến trong lòng Cố Khanh sinh ra dự cảm không tốt, mà bên tai vang lên lời nói cho Cố Khanh ập đến một kích.
“Nha, cậu xem tiểu nãi cẩu (chó mới sinh) này đáng yêu ghê~ “
“Đúng rồi đúng rồi, cậu xem, nó còn đang sờ đầu mình, thoạt nhìn mềm nhũn.”
“Cậu muốn mua con này à?”
“Tớ chỉ ngắm mà thôi, mẹ tớ không cho nuôi thú cưng, không thì tớ đã mang nó về.”
“Vậy tớ mua vậy, mẹ tớ rất thích động vật nhỏ, Đại Hoàng chết mẹ còn đang đau lòng, mua về để mẹ vui vẻ lại. Tiểu Hồng, cậu nhớ tiểu nãi cẩu thì có thể đến nhà tớ thăm nó.”
“Được đó được đó, cám ơn cậu Tiểu Phương.” Tiểu Hồng cười nói.
“Chúng ta là bạn tốt mà, ” Tiểu Phương kéo tay Tiểu Hồng, sau đó chỉ vào tiểu nãi cẩu trong giường hét với ông chủ tiệm mãi vẫn chưa ra, “Ông chủ, con chó này bán thế nào ạ.”
Tiểu Phương liên tục hét vài tiếng bên trong cũng không động tĩnh, chờ Tiểu Phương có chút không kiên nhẫn bên trong mới có tiếng bước chân. Trong bóng ma, một bóng người chậm rãi đi ra.
Mái tóc đen dài đến eo dùng một cây trâm Bạch Ngọc buộc lên, một thân áo dài trắng một đai lưng liền phác thảo ra dáng người hoàn mỹ của người đàn ông, tầm mắt lại chuyển tới ngũ quan thâm thúy tuấn mỹ của người đàn ông, Tiểu Phương ban đầu còn chuẩn bị oán giận, mặt đỏ bừng liền nói không ra lời.
“Mấy cô muốn mua gì?” Cố Khanh nghe thấy người đàn ông đi tới dùng thanh tuyến băn lãnh cúi đầu nói.
“A… A, chúng tôi muốn mua tiểu nãi cẩu.” Tiểu Phương nhìn người đàn ông tuấn mỹ có chút thẹn thùng nói.
“Con nào?” Thanh tuyến người đàn ông vẫn băng lãnh giống như gió lạnh vào đông.
Nhưng cô gái tên là Tiểu Phương tựa hồ không cảm giác được, cô ngẩn ngơ sửng sốt trong chốc lát mới trong tầm mắt không kiên nhẫn của người đàn ông chỉ về phía Cố Khanh, “Con… con này.”
Cố Khanh cảm giác được này tầm mắt băng lãnh của người đàn ông chuyển hướng về phía chính mình, ngây ra một lúc, sau đó theo một trận hô hấp bỗng nhiên dồn dập, hắn cảm giác được người đàn ông bước nhanh về phía mình, sau đó ôm lấy mình, theo sau là hai miếng ấm áp gì đó dán lên mũi hắn, còn nhẹ nhàng cọ cọ.
“Ông chủ?” Tiểu Phương có chút kỳ quái nhìn hành động của người đàn ông tuấn mỹ này, dùng miệng cọ mũi một con chó, không bẩn sao?
Tầm mắt người đàn ông càng băng lãnh nhìn về phía Tiểu Phương, cảm nhận được tiểu nãi cẩu trong lòng bất an cà cà mới nhiễm lên chút độ ấm.”Đây là hàng không bán.”
“A, hàng không bán? Hàng không bán vì sao lại đặt ở đây.” Tiểu Phương có chút bất mãn.
Nam nhân cũng không để ý nàng, ôm tiểu nãi cẩu trong lòng một lần nữa đi vào trong bóng tối.
Tiểu Phương tức giận nhìn một người một chó biến mất, nổi giận đùng đùng lôi kéo bạn tốt Tiểu Hồng rời đi.
Cố Khanh cảm thấy mình được một người ấm áp ôm đi rất xa, hắn mới sinh ra không lâu còn không có biện pháp mở mắt cũng không biết bị ôm đến nơi nào, chỉ chốc lát sau hắn liền ngủ.
Lại tỉnh lại Cố Khanh là bị sờ tỉnh, một bàn tay đang vuốt ve người mình, cho dù động tác vuốt ve của người đó rất nhẹ, cho dù nó hiện tại là một chó có lông, thế nhưng như vậy cũng sẽ có cảm giác được không! Còn chưa mở mắt tiểu nãi cẩu cho một ánh mắt xem thường nhìn không thấy, móng vuốt nhỏ dùng sức vỗ vỗ bóng người mơ mơ hồ hồ trước người, lại bởi vì không có sức, cảm giác tựa như đang làm nũng.
Người đàn ông thấy thế phát ra tiếng cười trầm thấp, lồng ngực theo cúi đầu mà chấn động, Cố Khanh đây mới phát hiện mình đang nằm trong lòng người đàn ông.
Người đàn ông nhẹ tay nâng hắn lên, đặt ở bên môi hôn hôn, “Vật nhỏ, anh là Liên Mạch, nhớ kỹ.”
Móng vuốt tiểu nãi cẩu chụp mạnh lên mặt Liên Mạch, mũi hừ hừ hai tiếng xoay đi không để ý tới hắn, Liên Mạch lại cười khẽ một tiếng, ôm tiểu nãi cẩu vào trong ngực khẽ vuốt.
Cố Khanh lại rầm rì vài tiếng thấy cũng rất thoải mái liền mặc kệ hắn ngược lại nhớ tới tình huống hiện tại của mình. Hắn nghĩ mình vốn đang ở trong võng du, không hề nghĩ đến chỉ là nghỉ ngơi một lát thế nhưng liền biến thành một con chó, đây là có chuyện gì?
Nghĩ tới nghĩ lui không nghĩ ra, hắn mở hệ thống chuẩn bị tra xét, hệ thống vừa mở ra hắn liền bị một đoạn chữ phóng đại trên hệ thống, thêm đen, thêm giò chấn kinh. Chỉ thấy trên mặt bản hệ thống một đoạn chữ to viết ở mặt trên:
“Bản hệ thống bị nguyện vọng của hàng trăm triệu chó độc thân ảnh hưởng, dẫn đường kí chủ tiến vào trong cơ thể một con chó độc thân hoàn thành tâm nguyện của nó. Mục tiêu: Tìm một con chó độc thân khác, chấm dứt kiếp sống chó độc thân!”
…
Theo hắn biết chó độc thân không phải một loại sinh vật hình người một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày bị vây trong trạng thái lẻ loi hay sao!
“Đúng vậy” Thanh âm hệ thống mang theo nhảy nhót.
Cho nên vì cái gì hắn sẽ biến thành một con chó 24k không thuần chủng a suy!
“Bởi vì làm đại biểu cần có đặc điểm lớn của chó độc thân a.” Thanh âm hệ thống thực vô tội.
Cố Khanh: Mình lại không có lời để đáp…
Nhưng, tìm một con chó độc thân khác… Sẽ không như mình nghĩ đi… trong lòng Cố Khanh sinh ra một loại dự cảm không may.
“Không sai, nhiệm vụ của kí chủ anh là tìm được một con chó độc thân nga ~~~” Thanh âm hệ thống thực nhộn nhạo.
Mình có thể lựa chọn tự sát không…
Nhưng mà, “Không thể!” Hệ thống nghiêm túc nói, “Cho dù kí chủ anh có tự sát, vẫn sẽ biến thành một con chó khác! Đây là lời nguyền của chó độc thân!”
Cố Khanh cảm thấy hắn không thể yêu nữa…
Cho dù biến thành một con chó, bảo hắn đi tìm một con chó yêu yêu moa cái gì vẫn là không thể tưởng tượng a!!
Nằm trong lòng Liên Mạch giả chết trong chốc lát, Cố Khanh dứt khoát buông tay. Tình nguyện chuyển thế thành một con chó cũng không muốn yêu đương vượt loài! Hơn nữa làm chó cũng rất thoải mái nha, Cố Khanh rầm rì một tiếng, dùng sức xoay người, hưởng thụ Liên Mạch mát xa bụng hắn, sau đó chậm rãi ngủ.
Ôm suy nghĩ được ngày nào hay ngày đấy, Cố Khanh làm một con chó độc thân mỗi ngày qua ngày ăn ngủ ngủ ăn, còn có cái giường lớn hình người miễn phí đông ấm hè mát hầu hạ ngày ngày, mỗi ngày qua rất thoải mái.
Trong nháy mắt, tiểu nãi cẩu biến thành tiểu cẩu (chó con) có thể tự do hoạt động. Tuy rằng chỉ kém một chữ, nhưng làm chó con mà không phải tiểu nãi cẩu Cố Khanh đã có thể mở mắt, khi lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông tự xưng Liên Mạch kia Cố Khanh còn có chút kinh diễm nho nhỏ, nhưng cũng chỉ là kinh diễm mà thôi. Không nói hai người khác giống loài, trái tim Cố Khanh vẫn ở trên người người yêu hắn.
Cũng không biết người yêu có qua cùng hay không, qua đây có phải giống mình không nhỉ ~ nếu người yêu là con chó độc thân khác thì thay đổi tính hướng cũng là không vấn đề gì đi? Cố Khanh lẩm bẩm một tiếng, phiền muộn nói.
Một hôm, Cố Khanh mở mắt phát hiện Liên Mạch luôn chăm sóc hắn thế nhưng không ở đây, liền mất hứng gãi gãi giường, chờ lâu Liên Mạch vẫn không xuất hiện, Cố Khanh liền nổi giận!
Cố Khanh ngồi ở trên giường, hai móng vuốt đặt ở trước người, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm cổng lớn chờ Liên Mạch vừa xuất hiện liền đi lên cắn hắn một cái. Ai ngờ Liên Mạch không đợi được, một con chó lớn màu trắng lại xuất hiện ở cửa.
Cố Khanh quay đầu nhìn nhìn cái gương bên cạnh, lại nhìn nhìn phiên bản phóng đại của mình ở trước mắt, chẳng lẽ Liên Mạch ra ngoài giúp mình tìm cha … Càng nghĩ càng có khả năng, Cố Khanh điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, hưng phấn gâu một tiếng sau đó đánh về phía chó lớn, sau đó bị chó lớn cẩn thận dùng miệng tiếp được, đặt lên lưng mình.
Chó lớn cõng Cố Khanh ra ngoài, nằm trong lông chó lớn còn mềm hơn cả giường, Cố Khanh hưng phấn đá chân, dùng đệm thịt mềm mềm trên móng vuốt vỗ vỗ đầu chó lớn giống như đang muốn thưởng cho nó, sau đó bò lên đầu chó lớn, khép hờ mắt ngồi ngay ngắn giống như một vương giả tuần tra lãnh địa.
Không biết qua bao lâu, dưới thân Cố Khanh bỗng nhiên không còn, còn chưa kịp mở mắt liền bị một đôi tay ôn nhu tiếp được. Cố Khanh mở mắt nhìn, Liên Mạch đang ôm hắn cười khẽ, mà con chó lớn màu trắng kia đã biến mất. Ngửi ngửi mùi hương trên người Liên Mạch không khác với chó lớn, Cố Khanh liền biết con chó lớn kia có lẽ là Liên Mạch biến thành, đang chuẩn bị tức giận thưởng cho hắn một móng vuốt, Liên Mạch đã buông hắn ra, Cố Khanh lúc này mới chú ý tới trước mắt có một cái hồ màu phấn hồng.
Liên Mạch đặt Cố Khanh qua một bên liền bắt đầu cởi quần áo, Cố Khanh liền lăng lăng nhìn Liên Mạch cởi xuống từng bộ áo ngoài áo sơ mi áo lót quần lót, lộ ra thân hình tuyệt đẹp mà không quá to lớn, cả móng vuốt giơ lên cũng quên vung.
Cởi quần áo xong, Liên Mạch ôm Cố Khanh liền đi xuống hồ, lúc này mới phản ứng được Cố Khanh đang chuẩn bị giãy dụa, liền phát hiện trong hồ hình như có một cỗ năng lượng lẻn vào trong cơ thể hắn.
“Ô ô ~~” Hắn khống chế không được mà cuộn lên phát ra tiếng gào thét đau đớn, liền vào lúc hắn cảm thấy sắp muốn té xỉu, Liên Mạch ôm lấy hắn, hôn trán hắn, một cỗ năng lượng ôn hòa từ chỗ hôn tiến vào thân thể hắn, dịu đi cảm giác xé rách trong cơ thể.
Không biết qua bao lâu, Cố Khanh vô lực mở mắt, nhìn Liên Mạch vẻ mặt lo lắn thì suy yếu nói ra một chữ “anh”, đợi đã, hắn phát ra âm thanh.
Cố Khanh cố gắng giơ tay lên, lọt vào trong tầm mắt là một cái tay trắng nõn như ngọc thuộc về con người, đây là có chuyện gì?
Cố Khanh cảm thấy đầu óc có chút choáng, đột nhiện, trước mắt bỗng tối đen, một trận bóng tối bao phủ, Liên Mạch lại hôn hắn, nhưng lúc này đây hôn là ở môi.
Liên Mạch cắn môi hắn liếm láp, sau đó tiến vào trong miệng hắn cùng hắn trao đổi nước bọt, Cố Khanh vô lực chỉ có thể mặc hắn làm. Theo hai người khí tức trao đổi, Cố Khanh cảm thấy thể lực của mình đang chậm rãi khôi phục.
Một nụ hôn xong, Cố Khanh đã khôi phục không sai biệt lắm.
“Anh…” Cố Khanh nhìn Liên Mạch, rất nhiều lời ở miệng không biết nên nói như thế nào, anh đến cùng là ai? Vì sao tôi lại biến thành người? Vì sao muốn hôn tôi?
“A Khanh, ” Liên Mạch nghẹn giọng nhẹ nhàng kêu, trong mắt tối đen lóe ra thâm tình, lập tức nhào lên người.
Trong hồ nước phấn hồng liền nổi lên bong bóng phấn hồng, không bao lâu bên cạnh hồ truyền đến tiếng rên khàn khàn mê người, cùng tiếng gầm nhẹ khàn khàn, hai bên giao nhau, tạo thành một khúc nhạc tuyệt vời.
Nhiều năm sau, biết thân phận Liên Mạch Cố Khanh nằm trên bụng con chó lớn màu trắng đã hóa thành nguyên hình hỏi, “Liên Mạch, anh vì sao qua một năm mới để em biến thành người a?”
Liên Mạch hóa thành hình người ôm Cố Khanh vào lòng, đến gần bên tai hắn thấp giọng nói, “Bởi vì anh muốn cùng A Khanh thoát kiếp FA vào lễ độc thân a ~ “
Cho nên đây chính là nguyên nhân anh để ông làm con chó một năm sao!! Trán Cố Khanh nổi lên gân xanh, hung hăng đá Liên Mạch một cước biến thành một con chó nhỏ màu trắng chạy vào trong rừng không xa.
Liên Mạch nhìn chó con đằng trước, sắc mặt ôn nhu, một hoảng thân hóa thành nguyên hình đuổi theo.
Không muốn nhàm chán chờ đợi, Cố Khanh chìm ý thức mình vào trong thân thể số liệu do code tạo thành kia, sau đó lẳng lặng chờ đợi hệ thống kêu tỉnh.
“Bíp —— đến thế giới mới, xin kí chủ tiếp thu tin tức.” Thanh âm mà hệ thống giả bộ như máy móc băng lãnh vang lên trong đầu, làm Cố Khanh tỉnh lại.
Cảm thấy thanh âm ồn ào chung quanh Cố Khanh nhíu nhíu mi mở mắt, lại phát hiện ánh mắt như treo gánh nặng ngàn cân, thế nào cũng không mở ra được. Cố Khanh vươn tay chuẩn bị sờ sờ xem hai mắt của mình làm sao, lại phát hiện tay của mình cũng rất vô lực, miễn cưỡng chạm vào xúc cảm lông xù ở mắt khiến trong lòng Cố Khanh sinh ra dự cảm không tốt, mà bên tai vang lên lời nói cho Cố Khanh ập đến một kích.
“Nha, cậu xem tiểu nãi cẩu (chó mới sinh) này đáng yêu ghê~ “
“Đúng rồi đúng rồi, cậu xem, nó còn đang sờ đầu mình, thoạt nhìn mềm nhũn.”
“Cậu muốn mua con này à?”
“Tớ chỉ ngắm mà thôi, mẹ tớ không cho nuôi thú cưng, không thì tớ đã mang nó về.”
“Vậy tớ mua vậy, mẹ tớ rất thích động vật nhỏ, Đại Hoàng chết mẹ còn đang đau lòng, mua về để mẹ vui vẻ lại. Tiểu Hồng, cậu nhớ tiểu nãi cẩu thì có thể đến nhà tớ thăm nó.”
“Được đó được đó, cám ơn cậu Tiểu Phương.” Tiểu Hồng cười nói.
“Chúng ta là bạn tốt mà, ” Tiểu Phương kéo tay Tiểu Hồng, sau đó chỉ vào tiểu nãi cẩu trong giường hét với ông chủ tiệm mãi vẫn chưa ra, “Ông chủ, con chó này bán thế nào ạ.”
Tiểu Phương liên tục hét vài tiếng bên trong cũng không động tĩnh, chờ Tiểu Phương có chút không kiên nhẫn bên trong mới có tiếng bước chân. Trong bóng ma, một bóng người chậm rãi đi ra.
Mái tóc đen dài đến eo dùng một cây trâm Bạch Ngọc buộc lên, một thân áo dài trắng một đai lưng liền phác thảo ra dáng người hoàn mỹ của người đàn ông, tầm mắt lại chuyển tới ngũ quan thâm thúy tuấn mỹ của người đàn ông, Tiểu Phương ban đầu còn chuẩn bị oán giận, mặt đỏ bừng liền nói không ra lời.
“Mấy cô muốn mua gì?” Cố Khanh nghe thấy người đàn ông đi tới dùng thanh tuyến băn lãnh cúi đầu nói.
“A… A, chúng tôi muốn mua tiểu nãi cẩu.” Tiểu Phương nhìn người đàn ông tuấn mỹ có chút thẹn thùng nói.
“Con nào?” Thanh tuyến người đàn ông vẫn băng lãnh giống như gió lạnh vào đông.
Nhưng cô gái tên là Tiểu Phương tựa hồ không cảm giác được, cô ngẩn ngơ sửng sốt trong chốc lát mới trong tầm mắt không kiên nhẫn của người đàn ông chỉ về phía Cố Khanh, “Con… con này.”
Cố Khanh cảm giác được này tầm mắt băng lãnh của người đàn ông chuyển hướng về phía chính mình, ngây ra một lúc, sau đó theo một trận hô hấp bỗng nhiên dồn dập, hắn cảm giác được người đàn ông bước nhanh về phía mình, sau đó ôm lấy mình, theo sau là hai miếng ấm áp gì đó dán lên mũi hắn, còn nhẹ nhàng cọ cọ.
“Ông chủ?” Tiểu Phương có chút kỳ quái nhìn hành động của người đàn ông tuấn mỹ này, dùng miệng cọ mũi một con chó, không bẩn sao?
Tầm mắt người đàn ông càng băng lãnh nhìn về phía Tiểu Phương, cảm nhận được tiểu nãi cẩu trong lòng bất an cà cà mới nhiễm lên chút độ ấm.”Đây là hàng không bán.”
“A, hàng không bán? Hàng không bán vì sao lại đặt ở đây.” Tiểu Phương có chút bất mãn.
Nam nhân cũng không để ý nàng, ôm tiểu nãi cẩu trong lòng một lần nữa đi vào trong bóng tối.
Tiểu Phương tức giận nhìn một người một chó biến mất, nổi giận đùng đùng lôi kéo bạn tốt Tiểu Hồng rời đi.
Cố Khanh cảm thấy mình được một người ấm áp ôm đi rất xa, hắn mới sinh ra không lâu còn không có biện pháp mở mắt cũng không biết bị ôm đến nơi nào, chỉ chốc lát sau hắn liền ngủ.
Lại tỉnh lại Cố Khanh là bị sờ tỉnh, một bàn tay đang vuốt ve người mình, cho dù động tác vuốt ve của người đó rất nhẹ, cho dù nó hiện tại là một chó có lông, thế nhưng như vậy cũng sẽ có cảm giác được không! Còn chưa mở mắt tiểu nãi cẩu cho một ánh mắt xem thường nhìn không thấy, móng vuốt nhỏ dùng sức vỗ vỗ bóng người mơ mơ hồ hồ trước người, lại bởi vì không có sức, cảm giác tựa như đang làm nũng.
Người đàn ông thấy thế phát ra tiếng cười trầm thấp, lồng ngực theo cúi đầu mà chấn động, Cố Khanh đây mới phát hiện mình đang nằm trong lòng người đàn ông.
Người đàn ông nhẹ tay nâng hắn lên, đặt ở bên môi hôn hôn, “Vật nhỏ, anh là Liên Mạch, nhớ kỹ.”
Móng vuốt tiểu nãi cẩu chụp mạnh lên mặt Liên Mạch, mũi hừ hừ hai tiếng xoay đi không để ý tới hắn, Liên Mạch lại cười khẽ một tiếng, ôm tiểu nãi cẩu vào trong ngực khẽ vuốt.
Cố Khanh lại rầm rì vài tiếng thấy cũng rất thoải mái liền mặc kệ hắn ngược lại nhớ tới tình huống hiện tại của mình. Hắn nghĩ mình vốn đang ở trong võng du, không hề nghĩ đến chỉ là nghỉ ngơi một lát thế nhưng liền biến thành một con chó, đây là có chuyện gì?
Nghĩ tới nghĩ lui không nghĩ ra, hắn mở hệ thống chuẩn bị tra xét, hệ thống vừa mở ra hắn liền bị một đoạn chữ phóng đại trên hệ thống, thêm đen, thêm giò chấn kinh. Chỉ thấy trên mặt bản hệ thống một đoạn chữ to viết ở mặt trên:
“Bản hệ thống bị nguyện vọng của hàng trăm triệu chó độc thân ảnh hưởng, dẫn đường kí chủ tiến vào trong cơ thể một con chó độc thân hoàn thành tâm nguyện của nó. Mục tiêu: Tìm một con chó độc thân khác, chấm dứt kiếp sống chó độc thân!”
…
Theo hắn biết chó độc thân không phải một loại sinh vật hình người một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày bị vây trong trạng thái lẻ loi hay sao!
“Đúng vậy” Thanh âm hệ thống mang theo nhảy nhót.
Cho nên vì cái gì hắn sẽ biến thành một con chó 24k không thuần chủng a suy!
“Bởi vì làm đại biểu cần có đặc điểm lớn của chó độc thân a.” Thanh âm hệ thống thực vô tội.
Cố Khanh: Mình lại không có lời để đáp…
Nhưng, tìm một con chó độc thân khác… Sẽ không như mình nghĩ đi… trong lòng Cố Khanh sinh ra một loại dự cảm không may.
“Không sai, nhiệm vụ của kí chủ anh là tìm được một con chó độc thân nga ~~~” Thanh âm hệ thống thực nhộn nhạo.
Mình có thể lựa chọn tự sát không…
Nhưng mà, “Không thể!” Hệ thống nghiêm túc nói, “Cho dù kí chủ anh có tự sát, vẫn sẽ biến thành một con chó khác! Đây là lời nguyền của chó độc thân!”
Cố Khanh cảm thấy hắn không thể yêu nữa…
Cho dù biến thành một con chó, bảo hắn đi tìm một con chó yêu yêu moa cái gì vẫn là không thể tưởng tượng a!!
Nằm trong lòng Liên Mạch giả chết trong chốc lát, Cố Khanh dứt khoát buông tay. Tình nguyện chuyển thế thành một con chó cũng không muốn yêu đương vượt loài! Hơn nữa làm chó cũng rất thoải mái nha, Cố Khanh rầm rì một tiếng, dùng sức xoay người, hưởng thụ Liên Mạch mát xa bụng hắn, sau đó chậm rãi ngủ.
Ôm suy nghĩ được ngày nào hay ngày đấy, Cố Khanh làm một con chó độc thân mỗi ngày qua ngày ăn ngủ ngủ ăn, còn có cái giường lớn hình người miễn phí đông ấm hè mát hầu hạ ngày ngày, mỗi ngày qua rất thoải mái.
Trong nháy mắt, tiểu nãi cẩu biến thành tiểu cẩu (chó con) có thể tự do hoạt động. Tuy rằng chỉ kém một chữ, nhưng làm chó con mà không phải tiểu nãi cẩu Cố Khanh đã có thể mở mắt, khi lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông tự xưng Liên Mạch kia Cố Khanh còn có chút kinh diễm nho nhỏ, nhưng cũng chỉ là kinh diễm mà thôi. Không nói hai người khác giống loài, trái tim Cố Khanh vẫn ở trên người người yêu hắn.
Cũng không biết người yêu có qua cùng hay không, qua đây có phải giống mình không nhỉ ~ nếu người yêu là con chó độc thân khác thì thay đổi tính hướng cũng là không vấn đề gì đi? Cố Khanh lẩm bẩm một tiếng, phiền muộn nói.
Một hôm, Cố Khanh mở mắt phát hiện Liên Mạch luôn chăm sóc hắn thế nhưng không ở đây, liền mất hứng gãi gãi giường, chờ lâu Liên Mạch vẫn không xuất hiện, Cố Khanh liền nổi giận!
Cố Khanh ngồi ở trên giường, hai móng vuốt đặt ở trước người, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm cổng lớn chờ Liên Mạch vừa xuất hiện liền đi lên cắn hắn một cái. Ai ngờ Liên Mạch không đợi được, một con chó lớn màu trắng lại xuất hiện ở cửa.
Cố Khanh quay đầu nhìn nhìn cái gương bên cạnh, lại nhìn nhìn phiên bản phóng đại của mình ở trước mắt, chẳng lẽ Liên Mạch ra ngoài giúp mình tìm cha … Càng nghĩ càng có khả năng, Cố Khanh điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, hưng phấn gâu một tiếng sau đó đánh về phía chó lớn, sau đó bị chó lớn cẩn thận dùng miệng tiếp được, đặt lên lưng mình.
Chó lớn cõng Cố Khanh ra ngoài, nằm trong lông chó lớn còn mềm hơn cả giường, Cố Khanh hưng phấn đá chân, dùng đệm thịt mềm mềm trên móng vuốt vỗ vỗ đầu chó lớn giống như đang muốn thưởng cho nó, sau đó bò lên đầu chó lớn, khép hờ mắt ngồi ngay ngắn giống như một vương giả tuần tra lãnh địa.
Không biết qua bao lâu, dưới thân Cố Khanh bỗng nhiên không còn, còn chưa kịp mở mắt liền bị một đôi tay ôn nhu tiếp được. Cố Khanh mở mắt nhìn, Liên Mạch đang ôm hắn cười khẽ, mà con chó lớn màu trắng kia đã biến mất. Ngửi ngửi mùi hương trên người Liên Mạch không khác với chó lớn, Cố Khanh liền biết con chó lớn kia có lẽ là Liên Mạch biến thành, đang chuẩn bị tức giận thưởng cho hắn một móng vuốt, Liên Mạch đã buông hắn ra, Cố Khanh lúc này mới chú ý tới trước mắt có một cái hồ màu phấn hồng.
Liên Mạch đặt Cố Khanh qua một bên liền bắt đầu cởi quần áo, Cố Khanh liền lăng lăng nhìn Liên Mạch cởi xuống từng bộ áo ngoài áo sơ mi áo lót quần lót, lộ ra thân hình tuyệt đẹp mà không quá to lớn, cả móng vuốt giơ lên cũng quên vung.
Cởi quần áo xong, Liên Mạch ôm Cố Khanh liền đi xuống hồ, lúc này mới phản ứng được Cố Khanh đang chuẩn bị giãy dụa, liền phát hiện trong hồ hình như có một cỗ năng lượng lẻn vào trong cơ thể hắn.
“Ô ô ~~” Hắn khống chế không được mà cuộn lên phát ra tiếng gào thét đau đớn, liền vào lúc hắn cảm thấy sắp muốn té xỉu, Liên Mạch ôm lấy hắn, hôn trán hắn, một cỗ năng lượng ôn hòa từ chỗ hôn tiến vào thân thể hắn, dịu đi cảm giác xé rách trong cơ thể.
Không biết qua bao lâu, Cố Khanh vô lực mở mắt, nhìn Liên Mạch vẻ mặt lo lắn thì suy yếu nói ra một chữ “anh”, đợi đã, hắn phát ra âm thanh.
Cố Khanh cố gắng giơ tay lên, lọt vào trong tầm mắt là một cái tay trắng nõn như ngọc thuộc về con người, đây là có chuyện gì?
Cố Khanh cảm thấy đầu óc có chút choáng, đột nhiện, trước mắt bỗng tối đen, một trận bóng tối bao phủ, Liên Mạch lại hôn hắn, nhưng lúc này đây hôn là ở môi.
Liên Mạch cắn môi hắn liếm láp, sau đó tiến vào trong miệng hắn cùng hắn trao đổi nước bọt, Cố Khanh vô lực chỉ có thể mặc hắn làm. Theo hai người khí tức trao đổi, Cố Khanh cảm thấy thể lực của mình đang chậm rãi khôi phục.
Một nụ hôn xong, Cố Khanh đã khôi phục không sai biệt lắm.
“Anh…” Cố Khanh nhìn Liên Mạch, rất nhiều lời ở miệng không biết nên nói như thế nào, anh đến cùng là ai? Vì sao tôi lại biến thành người? Vì sao muốn hôn tôi?
“A Khanh, ” Liên Mạch nghẹn giọng nhẹ nhàng kêu, trong mắt tối đen lóe ra thâm tình, lập tức nhào lên người.
Trong hồ nước phấn hồng liền nổi lên bong bóng phấn hồng, không bao lâu bên cạnh hồ truyền đến tiếng rên khàn khàn mê người, cùng tiếng gầm nhẹ khàn khàn, hai bên giao nhau, tạo thành một khúc nhạc tuyệt vời.
Nhiều năm sau, biết thân phận Liên Mạch Cố Khanh nằm trên bụng con chó lớn màu trắng đã hóa thành nguyên hình hỏi, “Liên Mạch, anh vì sao qua một năm mới để em biến thành người a?”
Liên Mạch hóa thành hình người ôm Cố Khanh vào lòng, đến gần bên tai hắn thấp giọng nói, “Bởi vì anh muốn cùng A Khanh thoát kiếp FA vào lễ độc thân a ~ “
Cho nên đây chính là nguyên nhân anh để ông làm con chó một năm sao!! Trán Cố Khanh nổi lên gân xanh, hung hăng đá Liên Mạch một cước biến thành một con chó nhỏ màu trắng chạy vào trong rừng không xa.
Liên Mạch nhìn chó con đằng trước, sắc mặt ôn nhu, một hoảng thân hóa thành nguyên hình đuổi theo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook