Ninh Túc Hiên đỡ Cố Khanh ra khách sạn mới nhớ tới mình hình như không biết chỗ ở của Cố Khanh. Giữa lựa chọn giao Cố Khanh cho Trần Hán để hắn đưa về nhà và đưa Cố Khanh đến chỗ mình ở một đêm, Ninh Túc Hiên không chút do dự lựa chọn mang về nhà.

Ninh Túc Hiên là tự mình lái xe tới, hắn đỡ Cố Khanh ngồi xuống ghế lái phụ còn mình thì vòng qua ngồi ở ghế điều khiển, sau đó cúi người giả vờ trấn định gài dây an toàn cho Cố Khanh.

Mùi rượu vang thơm nồng qua hơi thở của Cố Khanh tản ra, Ninh Túc Hiên gài mấy lần mới gài được dây an toàn, sau đó đạp chân ga nhanh chóng rời đi.

Vào biệt thự, Ninh Túc Hiên vừa định đỡ Cố Khanh lên lầu, nghĩ đến gì liền dừng cước bộ. Hắn đỡ Cố Khanh ngồi lên sô pha mềm mại, hỏi con ma men say đến mơ màng mấy lần không có được câu trả lời phủ nhận, mới đỡ hắn lên giường nằm xuống, dùng chăn đắp lại.

Như vậy, cho dù A Khanh sáng sớm có hỏi, cũng dễ nói. Nhìn Cố Khanh bị khí tức mình vây quanh, Ninh Túc Hiên trong lòng một mảnh thỏa mãn yên lặng tán thưởng bản thân thông minh, sau đó lý trí mà không cam nguyện đi ngủ ở phòng khách…

Ngày hôm sau Cố Khanh tỉnh lại trong cổ họng khô khát, ngồi dậy chỉ cảm thấy đầu đau lợi hại, vội vàng điều chỉnh thân thể liên quan đến hệ thần kinh mới cảm giác dễ chịu chút.

Thân thể này của Cố Khanh chính là thuộc về cái loại thể chất ba ly là gục, rèn luyện ra sao cũng không thể dùng, cho nên nguyên thân bình thường cũng không chạm rượu. Mà Cố Khanh mới đầu không chú ý tới thể chất này, chớ khi đầu bắt đầu hôn mê mới nghĩ đến, cũng đã không kịp quả thực là ba ly gục.

Cố Khanh đứng dậy mang giày, ngoài cửa truyền đến vài tiếng đập cửa sau đó cửa bị mở ra, Ninh Túc Hiên cầm một bộ đồ mới đẩy cửa tiến vào.

“Ninh đạo, tối hôm qua thật sự là cảm ơn ngài, tửu lượng của tôi không quá tốt.”

“Hẳn là vậy, ngày hôm qua có nói qua cũng hợp tác nhau rồi gọi Túc Hiên là được, tôi gọi anh A Khanh, có thể chứ?” Ninh Túc Hiên cứng mặt, ngữ khí tận lực bình tĩnh nói.

A Khanh, nghe được xưng hô quen thuộc này Cố Khanh ngẩn ra, chợt đánh giá kĩ càng người trước mắt. Ngũ quan thâm thúy tuấn mỹ khắc vào làn da màu lúa mạch, chiều cao vượt qua một mét tám, áo sơmi vừa người bao lấy đường bắp thịt lưu sướng, không giống dáng người của một đạo diễn ngồi trên ghế chỉ huy. Đây đến cùng có phải là người yêu hay không chứ? Cố Khanh cẩn thận đánh giá Ninh Túc Hiên, muốn từ bên trong tìm ra một vài điểm tương tự người yêu, nhưng không có thu hoạch gì.

Ninh Túc Hiên ngừng thở cảm nhận tầm mắt Cố Khanh đang đánh giá mình trên dưới, cảm thấy có chút lo sợ, thẳng đến khi hắn thiếu chút nữa nhịn không được muốn nắm vai Cố Khanh lay lay, hỏi một câu mình có phải chọc hắn mất hứng hay không, Cố Khanh mới dừng lại tầm mắt đánh giá.

Cố Khanh mang theo nụ cười xin lỗi nói, “Thực xin lỗi Ninh, Túc Hiên, vừa nãy nhớ tới một người, tôi… cậu đương nhiên có thể gọi tôi A Khanh.”

Cố Khanh khi nói tới người kia thì vẻ mặt nhu hòa, Ninh Túc Hiên tuy rằng trong lòng không thoải mái nhưng mình cùng A Khanh hiện tại quan hệ không sâu cũng không tốt để hỏi, xem ra chỉ có thể tìm cách từ Trần phó đạo mà thôi.

Ninh Túc Hiên đưa bộ đồ mới trên tay cho Cố Khanh, quần áo ban đầu của Cố Khanh trải qua một đêm đã sớm nhiều nếp nhăn còn có mùi rượu, cũng liền không chối từ.

Tắm rửa một cái đổi bộ quần áo, Cố Khanh lấy lý do giúp Sùng Khâu chế định kế hoạch huấn luyện để từ chối lời mời ăn cơm của Ninh Túc Hiên, bắt xe taxi rời đi.

Ninh Túc Hiên liền đứng ở cửa mắt nhìn Cố Khanh lên xe taxi, thẳng đến xe taxi không còn bóng dáng mới xoay người trở về phòng.

Trở về phòng nằm ở nơi Cố Khanh nằm qua, Ninh Túc Hiên không biết nghĩ đến cái gì, đứng dậy điện thoại, không bao lâu tất cả tư liệu về Cố Khanh tiến vào giới cho tới bây giờ đều bị đưa đến trước Ninh Túc Hiên.

____________________________________________________________

Một tháng sau, phim truyền hình quay chụp.

Nhân vật của Sùng Khâu tuy rằng là nam phụ lại là manh mối toàn cục, tồn tại như là NPC, chỉ dẫn hướng đi cho đám người nam chính, cho nên Sùng Khâu cơ bản là cùng nam chính vào tổ. Mà Cố Khanh trừ Sùng Khâu còn có chuyện khác phải làm, liền không cùng đến.

Muốn lật đổ Phí Mặc Phương Ninh, chỉ bằng bộ kịch này của Sùng Khâu cũng không đủ, hơn nữa làm một người đại diện cũng không thể chỉ mang theo một nghệ sĩ là Sùng Khâu.

Từ khi thử vai qua đi lại chưa thấy qua Cố Khanh, chờ đợi nương theo phim truyền hình quay chụp có thể mỗi ngày nhìn thấy người trong lòng Ninh Túc Hiên có chút không bằng lòng, nghĩ có phải lần trước đưa người về nhà chưa cho phép chọc hắn giận hay không.

Thế nhưng A Khanh khi đi cũng không có vẻ giận a, Ninh Túc Hiên rối rắm.

Mấy ngày này quay chụp Ninh Túc Hiên làm tổng đạo diễn tâm tình không tốt, những người khác cũng đừng nghĩ tốt đẹp, đứng mũi chịu sào chính là các vị phó đạo cùng nam nữ chính đang quay, mà Sùng Khâu làm nam phụ, bởi vì Cố Khanh nên ngược lại tránh được một kiếp.

Trần Hán Trần phó đạo làm ‘bạn tốt’ của Cố Khanh được đãi ngộ ngược lại, mỗi thời mỗi khắc không có lúc nào là không không thừa nhận tầm mắt băng lãnh của Ninh Túc Hiên.

Vai diễn Sùng Khâu xong một đoạn, Trần Hán lặng lẽ lại gần hỏi Cố Khanh sao không tới dẫn cậu. Sùng Khâu nói cho hắn, Cố Khanh bận chuyện công ty, mình không cần Cố ca chăm sóc, còn nói mấy ngày gần đây Cố ca có thể sẽ lại đây linh tinh.

Được tin tức Trần Hán lập tức thí điên thí điên đi nói tin tức này cho Ninh Túc Hiên, được ánh nhìn tán thưởng.

Về phần vì sao Trần Hán biết vị Ninh đạo này là vì Cố Khanh không ở đây mới tâm tình không tốt, Trần Hán tỏ vẻ, hắn thật sự chỉ là không cẩn thận liếc thấy Ninh đạo ngẩn người với ảnh của Tiểu Cố không biết lấy từ đâu, lộ ra nụ cười ngây ngô như tình xuân nảy nở mà thôi…

_________________________________________________________

Ngày hôm sau Cố Khanh quả nhiên đến tổ kịch, nhưng khi Cố Khanh đến thì Sùng Khâu đang quay, hắn chỉ xa xa nhìn thoáng qua liền đến phòng hóa trang mà Ninh Túc Hiên hữu tình tài trợ cho Sùng Khâu sử dụng để chờ đợi.

Tuy nói là Ninh Túc Hiên tổng đạo diễn hữu tình cung cấp nhưng Sùng Khâu mới chỉ làm quần chúng qua trăm phần trăm là người mới, nếu một mình chiếm một phòng hoá trang, chỉ sợ không cần một lát, tin tức người mới này đi cửa sau liền sẽ truyền lưu trong tổ kịch. Bởi vậy phòng hoá trang này là nhiều người mới cùng dùng, vừa thể hiện tổ kịch không khắt khe với người khác, còn cho Ninh Túc Hiên quá nghiêm túc một chút thanh danh tốt.

Trong phòng hóa trang đến đến đi đi, Sùng Khâu vẫn không đến qua, Cố Khanh tùy tay kéo một nghệ sĩ thoạt nhìn không tệ vừa trở về hỏi xem.

Nghệ sĩ đó biết đây là người đại diện của Sùng Khâu có vẻ rất là ôn hòa, nói cho hắn Ninh đạo đang nói diễn cho Sùng Khâu, khi nói chuyện còn có chút trách cứ người đại diện hắn đây không có trách nhiệm, còn mơ hồ nói, bảo hắn cẩn thận diễn viên sắm vai nam chính, xem ra Sùng Khâu ở tổ kịch lăn lộn không sai.

Cố Khanh đợi lâu Sùng Khâu không đến, lại không muốn chạy không một chuyến, nghệ sĩ kia hôm nay đã xong vai diễn, liền tốt bụng mời hắn ngồi ghế của cậu ta chờ trước, Cố Khanh nói cảm ơn, ngồi trên ghế híp mắt cùng hệ thống trao đổi, ép hệ thống nói ra người yêu đến tột cùng có phải một người hay không.

Đáng tiếc hệ thống chết tiệt mạnh miệng, vừa ép nóng nảy liền giả chết, Cố Khanh tạm thời còn phải dựa vào hệ thống làm giả một ít chứng cớ không có cách nào để ép hết mức, đành phải chờ trở về không gian hệ thống lại ép hỏi nó.

Hệ thống muốn vận hành, nhất định phải xuyên qua thế giới khác nhau, chỉ có thể dừng lại ở không gian hệ thống trong thời gian ngắn, mà hệ thống xuyên qua phải cần ý thức chủ quan của Cố Khanh đồng ý hoặc không phản kháng, một khi ý thức của Cố Khanh có chứa ý phản kháng, hệ thống liền không thể mang theo Cố Khanh xuyên không, đồng thời, hệ thống cũng liền không có năng lượng vận hành bản thân.

Cố Khanh cười lạnh trong lòng, hệ thống giả chết chỉ cảm thấy da đầu không tồn tại của mình từng đợt run lên.

Bỗng nhiên, Cố Khanh nghe thấy động tĩnh, là có người mở cửa vào. Nghe thanh âm hẳn là Sùng Khâu cùng một người không biết là ai, Cố Khanh đang chuẩn bị đứng lên chào hỏi, nghe được đối thoại của Sùng Khâu với người kia liền nhướn mày nhất thời dừng động tác, im lặng ngồi ở trên ghế công khai nghe lén.

“Phí ca, cám ơn anh đưa em về, anh còn có vai diễn liền đi về trước đi.” Sùng Khâu cười nói với Phí Mặc đưa mình về đứng ở cạnh.

Phí Mặc dáng người không tệ, có bắp thịt, khuôn mặt không tính là quá tuấn tú, nhưng vẻ mặt chính khí nhìn qua chính là người tốt, thích hợp diễn nhân vật đại hiệp linh tinh, đây cũng là nguyên nhân Ninh Túc Hiên lúc trước không phản đối Phí Mặc diễn nam chính.

Lúc này, trên mặt tràn đầy chính khí của Phí Mặc lại không thích hợp treo nụ cười phóng đãng không phù hợp, hắn giơ tay muốn khoát lên vai Sùng Khâu “Tiểu Khâu không mời anh vào ngồi à?”

Sùng Khâu không dấu vết xoay người né tay Phí Mặc đáp lên, nở nụ cười giả tạo, “Phí ca nói đùa, phòng hóa trang của mấy nghệ sĩ mới tụi em đều rất lộn xộn, đủ đồ vật chồng chất lên nhau, không sạch sẽ ngăn nắp bằng phòng hóa trang của Phí ca, có gì tốt để ngồi chứ Phí ca cũng đừng nhìn, hại mắt.”

“Tiểu Khâu đây là đang nói Ninh đạo hà khắc với tụi em?” Phí Mặc giả bộ trêu chọc mở miệng nói.

Sùng Khâu hô hấp nhất đốn, lời này nếu truyền ra Ninh đạo khẳng định sẽ nói mình không biết phân biệt, Phí Mặc đây là muốn làm gì! Sùng Khâu vừa định giải thích, Phí Mặc đã nói, “Ha ha, giỡn thôi, tiểu Khâu sẽ không biết đây là giỡn thôi đi, ha ha ha…”

Sùng Khâu nghẹn cổ, còn chưa mở miệng thì chỉ nghe trong phòng hóa trang truyền ra tiếng bàn ghế di động, lập tức tiếng nói quen thuộc truyền đến.

“Phí Thiên Vương sao sẽ ôn hòa với một người mới nho nhỏ vậy chứ, thật sự là khiến Sùng Khâu nhà tôi được thích mà lo a.” Cố Khanh từ chỗ tối đi ra, ánh sáng rơi xuống một vòng vầng sáng.

Sùng Khâu an tâm, gọi một tiếng “Cố ca” đi tới bên người Cố Khanh.

Ngược lại, Phí Mặc lại hoảng sợ.

Hắn lúc lại đây có cố ý nhìn vào trong, thấy không ai mới dám đùa giỡn Sùng Khâu một chút, hiện tại phát hiện có người tự nhiên là hoảng sợ. Nhìn thấy nam nhân tuấn mỹ đi ra cũng là nao nao, chợt một cỗ cảm giác quen thuộc đập vào mặt.

Người nghệ sĩ mời Cố Khanh kia có chỗ ngồi ở tận cùng phòng hóa trang, dựa vào tầng tầng lớp lớp trang phục, thêm bên kia đèn không mở, từ bên ngoài nhìn qua tựa như bên trong không có ai.

Nhưng lăn lộn ở giới giải trí nhiều năm như vậy, ít nhất kỹ xảo biểu diễn vẫn phải có. Phí Mặc nhanh chóng thu liễm cảm xúc mình, treo lên một nụ cười thông thường có thể biểu hiện mị lực tích cách của hắn nhất, vươn ra tay phải “Chỉ quan tâm đàn em chút thôi, không biết vị này là?”

Cố Khanh nhìn hắn, vừa không nói lời nào, cũng không vươn tay. Thẳng đến khi Phí Mặc tươi cười cùng tay sắp cứng ngắc, mới lộ ra tuấn mỹ nụ cười nhiếp nhân, giơ tay nắm lại, “Tôi là người đại diện của Sùng Khâu, Cố Khanh.” Phí Mặc sửng sốt, Cố Khanh đến gần bên tai Phí Mặc, dùng tiếng nói mang theo từ tính, thấp giọng nói, “Đã lâu không gặp, Phí Mặc.”

Ninh Túc Hiên cùng Trần Hán trùng hợp đi ngang qua.

“Ninh, Ninh đạo bình tĩnh, trăm ngàn bình tĩnh a.” Trần Hán nhìn ở cửa phòng hóa trang, hai người phảng phất như đang ôm nhau, cảm thấy run lên, kéo lại tay Ninh Túc Hiên khuyên nhủ.

Ninh Túc Hiên nghe thấy lời Trần Hán, lại chỉ mặt không chút thay đổi nhìn hắn một cái để trấn an. Trần Hán buông tay, lập tức quay đầu, hai mắt phun lửa nhanh chóng tiến lên kéo ra hai người dựa vào nhau, vừa mở miệng, một cỗ khí tức oán phụ dày đặc đập vào mặt, “Mấy người, đang làm gì!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương