Vì Trở Thành Tom Sue Mà Phấn Đấu
-
Quyển 2 - Chương 18
Trong biệt thự Cố Khanh có chút luống cuống chân tay ngồi ở trên giường mềm mại đánh giá hoàn cảnh trong căn phòng mới.
Vách tường sàn nhà màu xanh biển, đủ loại đồ trang trí đại dương, cả vật dụng cũng mang theo khí tức biển cả, cả căn phòng giống như là một thế giới biển không có nước trên mặt đất.
Hoàn cảnh quen thuộc khiến Cố Khanh dần dần thả lỏng, hắn bắt đầu quan sát chung quanh phòng.
Bên kia Sở Gian đứng ở trước tủ lạnh rối rắm đến cùng là lấy nước hay là nước trái cây cho thiếu niên đây? Cuối cùng hắn vẫn lựa chọn một ly nước táo, bởi vì hắn từng thấy thiếu niên ăn táo, cho nên táo thiếu niên hẳn là có thể uống.
Cầm nước táo mới ép, Sở Gian thả nhẹ bước chân lên lầu, lặng lẽ mở cửa phòng ngủ, đập vào mắt chính là thiếu niên vẻ mặt mới lạ thưởng thức một đồ trang trí hình con cá có thể phun bong bóng. Tóc dài áo dài rộng cổ xưa không cho người khác cảm giác không thích hợp, ngược lại có loại cảm giác kinh diễm va chạm thời đại.
Nhìn thấy Sở Gian đứng ở cửa, Cố Khanh đầu tiên là hoảng sợ, sau đó trên mặt ửng đỏ một mảnh, có chút ngắc ngứ buông đồ chơi trong tay, không không biết làm sao nhìn Sở Gian.
Đi vào phòng, đưa nước trái cây trong tay cho thiếu niên, sau đó kéo thiếu niên ngồi xuống giường, Sở Gian nhẹ giọng nói “Đừng sợ, những thứ đó em có thể tùy tiện dùng. Nhớ không? Em đã thanh toán tiền thuê.”
Quả thật đã thanh toán tiền thuê, cảnh tượng khi thiếu niên cười giới thiệu bản thân, sau đó có chút xấu hổ từ trong nước lấy ra một đống trân châu thấp giọng nói hi vọng mình thu lưu vẫn xoay vòng trong đầu hắn. Sở Gian không thể tin được điều hắn chờ đợi sẽ có ngày trở thành sự thật, thiếu niên sẽ chủ động đi đến bên người hắn.
Nghe thấy lời Sở Gian, Cố Khanh gật gật đầu tiếp nhận nước trái cây cúi đầu chậm rãi uống. Uống một ngụm sau đó ánh mắt lóe sáng uống một hớp lớn, uống xong còn như hồi vị mà liếm liếm môi có chút ướt át, hơi có chút cảm giác ý do chưa hết.
Môi ướt át khiến Sở Gian có chút không thể khống chế cúi người xuống, lại vào lúc cuối cùng khống chế được khiến hôn trật vài phần dừng ở khóe miệng, vừa chạm liền rời. Ngẩng đầu nhìn Cố Khanh đỏ mặt, Sở Gian cũng thấy mình có chút thất lễ.
Hắn ho nhẹ một tiếng, “Em không sống ở thế giới loài người qua, hôn môi là động tác thân thiết giữa con người, chúng ta hiện tại ở chung chính là người thân thiết nhất, cho nên em không cần cảm thấy không…” Không biết xấu hổ…
Xúc cảm trên môi còn lưu lại trên làn da, Sở Gian có chút kinh ngạc nhìn về phía thiếu niên bên người sau một nụ hôn mà có chút đứng ngồi không yên, khóe miệng gợi lên một nụ cười ôn nhu, loáng thoáng lại có chút tình thế bắt buộc.
Sở Gian mang Cố Khanh đi không phải biệt thự ban đầu. Biệt thự này là sau khi phát hiện thân phận Cố Khanh thì Sở Gian chuẩn bị, đồ trang trí trang sức đều là hắn tự mình chọn lựa. Mà chút tâm tư nào đó mà chỉ có phòng ngủ chính là có thể ở, phòng khác đều bị cải tạo thành tác dụng khác, bởi vậy sau khi được thiếu niên đồng ý, hai người ở chung.
Nửa ôm thiếu niên ngủ say nằm trên giường, trong lòng Sở Gian đều là một loại cảm giác thỏa mãn tên là hạnh phúc, mà cảm giác thỏa mãn này vẫn được kéo dài đến công ty…
Nhân viên Sở thị phát hiện boss nhà mình sau khi nổi điên một tháng thì rốt cuộc khôi phục bình thường. Bởi vì boss tuy rằng không liều chết liều sống làm việc, mỗi ngày đúng giờ đi làm, nhưng chuyện đi muộn về sớm lại thường xuyên xảy ra, thậm chí tần suất càng ngày càng cao!
Làm fan cuồng trung thành của boss, các nhân viên Sở thị tỏ vẻ, họ một chút cũng không cảm thấy boss lạm dụng chức quyền! Thật đó! Họ chỉ là tò mò đến tột cùng là cô nàng phương nào lại có ảnh hưởng lớn đến boss như vậy!
Đối với điều này, một nhân viên nào đó vào một đêm trăng thanh gió mát (lầm), vẻ mặt nghiêm túc kéo trợ lý bên người không tên nào đó của boss trốn vào buồng nhỏ, nghiêm túc hỏi vấn đề này.
Dưới ánh mắt nhìn kỹ của trợ lý đại nhân nhân viên nào đó thân thiết biểu đạt hướng tới phu nhân boss tương lai, cũng nhiều lần thề chỉ là tò mò, tuyệt không tiết lộ!
Đối với điều này, trợ lý đại nhân của chúng ta chỉ đáp lại bằng nụ cười ý vị thâm trường, sau đó nghênh ngang mà đi. Chê cười, nếu hắn để lộ ra một tí tin thức về ‘Phu nhân’, vị boss thê nô dục chiếm hữu dục rất mạnh kia tuyệt đối sẽ chém hắn thành bã sau đó ném vào cống thoát nước! Chó cũng không cho ăn!
Nhớ lại lúc trước kinh hồng thoáng nhìn, thiếu niên tinh xảo mặt mũi đỏ bừng bị thanh niên cường tráng áp ở góc tường, ánh mắt ướt át đều là mờ mịt, trợ lý đại nhân đột nhiên dâng lên cảm giác phiền muộn một bông hoa tươi cắm trên bãi phân trâu, mà boss mình sắm vai chính là đống phân trâu kia.
Bưng tách cà phê từ phòng trà nước đi ra, trợ lý đại nhân liền nghe thấy mấy nhân viên vốn cãi nhau giống như cùng bị tắt tiếng mà một tí thanh âm cũng không có. Ở chỗ ngoặt liền thấy, tất cả nhân viên đều hai mắt tỏa ánh sáng nhìn về phía một phương hướng.
Theo ánh mắt mọi người nhìn qua trợ lý đại nhân một ngụm cà phê nhất thời không thể khống chế mà phun ra, phun vào người một nhân viên đang đi ở sau.
Không để ý ánh mắt oan ức của nhân viên nào đó, nhanh chân hướng về thiếu niên đứng đấy có chút vô thố trợ lý đại nhân kêu rên trong lòng.
Cứu mạng a boss! Vợ nhà anh sắp bị nhìn sạch rồi!!
Mà lúc này Sở Gian đang ở văn phòng xử lý văn kiện, thường thường cúi đầu ở trên di động nhấn đến nhấn đi gửi vài tin nhắn, sắc mặt nhu hòa, khóe miệng mang cười.
Bỗng nhiên di động reng, Sở Gian mỉm cười lấy ra di động, chờ khi nhìn thấy trên di động hiện ba chữ ‘Ninh Vũ Phi’ thì ý cười lập tức nhạt xuống, ánh mắt cũng thêm vài phần lạnh lão.
Nhưng mặc dù không muốn, Sở Gian vẫn nhận điện thoại lực chú ý lại không ở đấy, chỉ ngẫu nhiên đáp vài câu, thậm chí ngay cả Ninh Vũ Phi nói gì cũng không biết. Trong lời nói tuy rằng còn có vài phần ôn nhu, lại cũng không cố ý.
Sở Gian không ngốc, ngược lại hắn là người thông minh. Lúc trước không chú ý, lần theo dõi ngoài ý muốn này lại làm hắn thức tỉnh. Hắn phái người điều tra Ninh Vũ Phi, tra ra rất nhiều thứ mà hắn trước đây khinh thường tin tưởng. Xuất phát từ tình cảm anh em còn lại chỉ cần cậu ta không hề làm gì mình, Sở Gian sẽ không làm gì cậu ta.
Ninh Vũ Phi hẳn là cũng đã nhận ra Sở Gian đang bất hòa, cho nên mới sẽ nương miệng cha Sở để Sở Gian quan tâm em trai nhiều hơn. Tuy rằng không tình cảm gì với cha Sở, nhưng cha Sở nói thì Sở Gian cũng sẽ nghe đôi chút, về phần là nghiêm túc hay là qua loa cho xong thì cha Sở cũng sẽ không xen vào.
Lấy cớ xử lý văn kiện gác điện thoại sau khi thấy được trên di động có tin nhắn đến từ “Người yêu”, nhấn mở tin nhắn một cái một cái tự mình nhìn, lại lập tức nhắn tin lại trên mặt Sở Gian một lần nữa mang theo ý cười.
Sau khi ở cùng thiếu niên, Sở Gian sẽ dạy thiếu niên một ít thường thức sinh hoạt, tỷ như cách dùng di động, cách mở cửa, còn có chính là… Cách mặc quần áo… Nhớ lại trường hợp hoạt sắc sinh hương lúc đó, hô hấp Sở Gian liền không thể khống chế mà dồn dập.
Khống chế tư tưởng của mình, cố gắng trấn định lại. Vừa tiếp tục xử lý văn kiện, Sở Gian vừa chờ thiếu niên hồi âm trên di động. Nửa giờ qua, tin nhắn vẫn không trả lời lại, thời gian dài như vậy không nhắn tin lại là trước đây không có qua.
Trong lòng Sở Gian có chút nôn nóng, Cố Khanh không có CMND, Sở Gian bởi vì tâm tư nhỏ trong lòng mà không lợi dụng quan hệ trong tay giúp hắn xử lý. CMND là thứ cần thiết khi đi lại trên xã hội, không có CMND thiếu niên cũng chỉ có thể lưu lại bên người mình, tuy rằng thiếu niên có thể cả CMND là gì cũng không biết.
Nhưng hiện tại hắn có chút hối hận, nếu thiếu niên đi ra ngoài không tìm thấy đường, không có CMND hắn thậm chí sẽ bị coi thành không có hộ khẩu. Liền vào lúc Sở Gian chuẩn bị gọi điện thoại hỏi, điện thoại của trợ lý đã gọi tới trước.
Không kiên nhẫn tiếp điện thoại, tiếng nói đứt quãng chút tiếng thở của trợ lý từ đối diện truyền đến. Nghe thấy vài từ “Phu nhân” “Dưới lầu” mấu chốt Sở Gian lúc này gác điện thoại chạy xuống lầu.
Trợ lý đại nhân thấy boss cúp điện thoại cũng không thèm để ý, hắn chạy đến trước mặt Cố Khanh cúi đầu chín mươi độ “Chào phu nhân!” Tiếng nói to rõ nhất thời truyền ra toàn bộ đại sảnh.
“Phu nhân?”
“Phu nhân!”
“Phu nhân…”
Đại sảnh vốn im lặng yên tĩnh vài giây, bỗng nhiên liền bùng lên tiếng thảo luận liên tiếp.
Mới từ cầu thang xuống Sở Gian liền nghe thấy tiếng hô to kia của trợ lý bước chân dừng một chút, tiếp tục bước nhanh đi về phía thiếu niên bởi vì một tiếng phu nhân bất ngờ mà sắc mặt ửng đỏ. Cho trợ lý bên cạnh phát hiện mình làm chuyện ngu xuẩn một ánh mắt tán thưởng, Sở Gian một tay ôm thiếu niên vào trong lòng hai người rất nhanh biến mất trong tầm mắt mọi người.
Sau khi hai người Sở Gian rời đi các nhân viên vốn đang thảo luận vui vẻ mới phát hiện nhân vật chính đã không biết nơi nào đi. Mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, tôi nhìn anh anh nhìn tôi chen chúc vây quanh trợ lý đại nhân còn bị vây trong trạng thái được boss khích lệ mà ngẩn ngơ.
Tự giác hiểu rõ ý của boss trợ lý đại nhân lúc này bắt đầu cho các nhân viên một ít tri thức thông dụng về phu nhân boss. Mọi người cũng không khách khí, một người đến một người ném vấn đề, cái gì mà “Phu nhân là chỉ thiếu niên kia sao?” “Vì sao phải gọi phu nhân?” “Boss và thiếu niên là một đôi sao?” Cuối cùng cả vấn đề ai trên ai dưới cũng hỏi ra.
Nhưng điểm ấy trợ lý đại nhân vẫn biết là không thể nói lung tung, chỉ chừa cho mọi người một nụ cười ý vị thâm trường, đổi được ánh mắt sáng rỡ của các đồng nghiệp nữ bốn phía.
Bên này trong cửa mọi người thảo luận vui vẻ, ngoài cửa trên mặt Ninh Vũ Phi lại một mảnh âm trầm. Cậu ta cúi đầu nhìn trên di động chụp bóng dáng Sở Gian cùng Cố Khanh ôm nhau mà đi, xoay người rời đi.
Bên kia, hai người vào văn phòng Cố Khanh quay đầu, hôn một cái trên khóe miệng Sở Gian, tạm dừng vài giây rồi rời đi, sau đó vẻ mặt cầu khen ngợi nhìn Sở Gian.
Sở Gian nói khi gặp người thân thiết đều sẽ hôn ở nơi không có ai, mình làm có tốt hay không.
Đôi môi mềm mềm dán ở khóe miệng, sau đó mềm nhẹ xẹt qua, không mang theo một tia dục vọng lại ngoài ý muốn khiến Sở Gian cảm thấy sục sôi. Đè nén xúc động trong lòng, Sở Gian ôm thiếu niên vào trong lòng ngồi trên sô pha, hôn từ tóc thiếu niên đến vành tai phiếm hồng, cuối cùng rơi xuống bên gáy.
Hơi thở nóng hổi phun đến bên gáy, Sở Gian thanh âm ôn nhu “Sao lại nghĩ tới đến công ty tìm anh?”
Mặc dù ở nhà đã ôm hôn quen, nhưng ở bên ngoài vẫn là lần đầu tiên, Cố Khanh trả lời thanh âm có chút thẹn thùng “Em nhớ anh.” Dừng một chút, thanh âm lại trở nên có chút ủy khuất “Em muốn gặp anh.”
“Anh không trách em.” Chuyển thiếu niên qua ôm vào trong ngực, Sở Gian hôn hôn hai má hồng nhuận của hắn đang chuẩn bị nói gì, bỗng nhiên phát hiện mặt thiếu niên đỏ có chút không bình thường.
Hình như vừa nãy nhìn thấy thiếu niên đến giờ mặt vẫn rất đỏ, Sở Gian cho rằng thiếu niên là thẹn thùng, nhưng dường như không phải thế.
Nhiệt độ cơ thể thiếu niên càng ngày càng cao, ánh mắt thủy nhuận có chút mê ly, môi phun ra hơi thở cũng có chút nóng rực, quan trọng nhất là thiếu niên bắt đầu chậm rãi ma sát trên người hắn, khiến nơi nào đó mà hắn thật vất vả khống chế dần dần bắt đầu thức tỉnh.
Có người bỏ thuốc Cố Khanh!
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Sở Gian, nhưng hắn rất nhanh liền phủ định. Không nói người duy nhất có khả năng xuống tay với Cố Khanh là cha Sở, Ninh Thấm cùng với Ninh Vũ Phi hiện tại còn không biết Cố Khanh tồn tại. Lại nói nếu thật sự có người bỏ thuốc Cố Khanh, thì sao có thể để Cố Khanh có cơ hội tìm mình.
“A Khanh? A Khanh? Em làm sao vậy? Nói cho anh biết em làm sao?” Sở Gian nhẹ nhàng hỏi.
Cố Khanh tuy rằng có thể ức chế kì phát tình của người cá, nhưng hiện tại không xuống tay áp chế, trước mắt hắn cả người đều bị vây trong một loại tình dục. Mơ mơ màng màng, hắn như nghe thấy tiếng của Hàn Thích Dịch, lại hoảng thân nhìn lại chính là khuôn mặt lo lắng của Sở Gian.
Hắn giơ tay trèo lên, nhẹ nhàng phun ra ba chữ liền mất đi ý thức.
Mơ mơ màng màng hắn cảm thấy thời gian qua thật dài, sau đó được ôm vào một chỗ. Quần áo bị cởi ra từng chút, khăn mặt lành lạnh từ trên thân thể xẹt qua.
“Vô dụng ” Cố Khanh muốn nói, nhưng kì phát tình bị áp chế vài ngày đã hoàn toàn đem ý thức của hắn thoát ly, hắn chỉ có thể nằm trên giường, phát ra tiếng rên rỉ, nửa thanh âm khác cũng phát không ra.
Người trên giường quần áo nửa lộ, đắp đắp che khuất nơi mấu chốt.
Thân dưới Sở Gian trong tiếng rên rỉ mê người đã sớm cứng như thép, nhưng hắn lại không có thời gian chú ý bản thân, trong mắt hắn tất cả đều là thiếu niên trên giường trở nên vặn vẹo khó chịu.
Sở Gian cũng phát hiện cách lau người vô dụng với thiếu niên, mà ba chữ “Kì phát tình” trong miệng thiếu niên khiến Sở Gian có một loại cảm giác vốn nên như thế.
Sau một lúc lâu, Sở Gian từng chút cởi quần áo mình ra, sau đó nhào lên trên người cùng thiếu niên miệng lưỡi giao triền, trong nháy mắt khi tiếng vào, hắn ở bên tai thiếu niên nhẹ nhàng thì thầm một câu.
Sở Gian tiến vào khiến thiếu niên được tạm thời thư giải, Sở Gian là lần đầu tiên, hắn đỏ mắt khống chế bản thân đừng thương hại thiếu niên, lại dưới thiếu niên chủ động mà đầu hàng, rất nhanh liền sa vào tình dục
Vách tường sàn nhà màu xanh biển, đủ loại đồ trang trí đại dương, cả vật dụng cũng mang theo khí tức biển cả, cả căn phòng giống như là một thế giới biển không có nước trên mặt đất.
Hoàn cảnh quen thuộc khiến Cố Khanh dần dần thả lỏng, hắn bắt đầu quan sát chung quanh phòng.
Bên kia Sở Gian đứng ở trước tủ lạnh rối rắm đến cùng là lấy nước hay là nước trái cây cho thiếu niên đây? Cuối cùng hắn vẫn lựa chọn một ly nước táo, bởi vì hắn từng thấy thiếu niên ăn táo, cho nên táo thiếu niên hẳn là có thể uống.
Cầm nước táo mới ép, Sở Gian thả nhẹ bước chân lên lầu, lặng lẽ mở cửa phòng ngủ, đập vào mắt chính là thiếu niên vẻ mặt mới lạ thưởng thức một đồ trang trí hình con cá có thể phun bong bóng. Tóc dài áo dài rộng cổ xưa không cho người khác cảm giác không thích hợp, ngược lại có loại cảm giác kinh diễm va chạm thời đại.
Nhìn thấy Sở Gian đứng ở cửa, Cố Khanh đầu tiên là hoảng sợ, sau đó trên mặt ửng đỏ một mảnh, có chút ngắc ngứ buông đồ chơi trong tay, không không biết làm sao nhìn Sở Gian.
Đi vào phòng, đưa nước trái cây trong tay cho thiếu niên, sau đó kéo thiếu niên ngồi xuống giường, Sở Gian nhẹ giọng nói “Đừng sợ, những thứ đó em có thể tùy tiện dùng. Nhớ không? Em đã thanh toán tiền thuê.”
Quả thật đã thanh toán tiền thuê, cảnh tượng khi thiếu niên cười giới thiệu bản thân, sau đó có chút xấu hổ từ trong nước lấy ra một đống trân châu thấp giọng nói hi vọng mình thu lưu vẫn xoay vòng trong đầu hắn. Sở Gian không thể tin được điều hắn chờ đợi sẽ có ngày trở thành sự thật, thiếu niên sẽ chủ động đi đến bên người hắn.
Nghe thấy lời Sở Gian, Cố Khanh gật gật đầu tiếp nhận nước trái cây cúi đầu chậm rãi uống. Uống một ngụm sau đó ánh mắt lóe sáng uống một hớp lớn, uống xong còn như hồi vị mà liếm liếm môi có chút ướt át, hơi có chút cảm giác ý do chưa hết.
Môi ướt át khiến Sở Gian có chút không thể khống chế cúi người xuống, lại vào lúc cuối cùng khống chế được khiến hôn trật vài phần dừng ở khóe miệng, vừa chạm liền rời. Ngẩng đầu nhìn Cố Khanh đỏ mặt, Sở Gian cũng thấy mình có chút thất lễ.
Hắn ho nhẹ một tiếng, “Em không sống ở thế giới loài người qua, hôn môi là động tác thân thiết giữa con người, chúng ta hiện tại ở chung chính là người thân thiết nhất, cho nên em không cần cảm thấy không…” Không biết xấu hổ…
Xúc cảm trên môi còn lưu lại trên làn da, Sở Gian có chút kinh ngạc nhìn về phía thiếu niên bên người sau một nụ hôn mà có chút đứng ngồi không yên, khóe miệng gợi lên một nụ cười ôn nhu, loáng thoáng lại có chút tình thế bắt buộc.
Sở Gian mang Cố Khanh đi không phải biệt thự ban đầu. Biệt thự này là sau khi phát hiện thân phận Cố Khanh thì Sở Gian chuẩn bị, đồ trang trí trang sức đều là hắn tự mình chọn lựa. Mà chút tâm tư nào đó mà chỉ có phòng ngủ chính là có thể ở, phòng khác đều bị cải tạo thành tác dụng khác, bởi vậy sau khi được thiếu niên đồng ý, hai người ở chung.
Nửa ôm thiếu niên ngủ say nằm trên giường, trong lòng Sở Gian đều là một loại cảm giác thỏa mãn tên là hạnh phúc, mà cảm giác thỏa mãn này vẫn được kéo dài đến công ty…
Nhân viên Sở thị phát hiện boss nhà mình sau khi nổi điên một tháng thì rốt cuộc khôi phục bình thường. Bởi vì boss tuy rằng không liều chết liều sống làm việc, mỗi ngày đúng giờ đi làm, nhưng chuyện đi muộn về sớm lại thường xuyên xảy ra, thậm chí tần suất càng ngày càng cao!
Làm fan cuồng trung thành của boss, các nhân viên Sở thị tỏ vẻ, họ một chút cũng không cảm thấy boss lạm dụng chức quyền! Thật đó! Họ chỉ là tò mò đến tột cùng là cô nàng phương nào lại có ảnh hưởng lớn đến boss như vậy!
Đối với điều này, một nhân viên nào đó vào một đêm trăng thanh gió mát (lầm), vẻ mặt nghiêm túc kéo trợ lý bên người không tên nào đó của boss trốn vào buồng nhỏ, nghiêm túc hỏi vấn đề này.
Dưới ánh mắt nhìn kỹ của trợ lý đại nhân nhân viên nào đó thân thiết biểu đạt hướng tới phu nhân boss tương lai, cũng nhiều lần thề chỉ là tò mò, tuyệt không tiết lộ!
Đối với điều này, trợ lý đại nhân của chúng ta chỉ đáp lại bằng nụ cười ý vị thâm trường, sau đó nghênh ngang mà đi. Chê cười, nếu hắn để lộ ra một tí tin thức về ‘Phu nhân’, vị boss thê nô dục chiếm hữu dục rất mạnh kia tuyệt đối sẽ chém hắn thành bã sau đó ném vào cống thoát nước! Chó cũng không cho ăn!
Nhớ lại lúc trước kinh hồng thoáng nhìn, thiếu niên tinh xảo mặt mũi đỏ bừng bị thanh niên cường tráng áp ở góc tường, ánh mắt ướt át đều là mờ mịt, trợ lý đại nhân đột nhiên dâng lên cảm giác phiền muộn một bông hoa tươi cắm trên bãi phân trâu, mà boss mình sắm vai chính là đống phân trâu kia.
Bưng tách cà phê từ phòng trà nước đi ra, trợ lý đại nhân liền nghe thấy mấy nhân viên vốn cãi nhau giống như cùng bị tắt tiếng mà một tí thanh âm cũng không có. Ở chỗ ngoặt liền thấy, tất cả nhân viên đều hai mắt tỏa ánh sáng nhìn về phía một phương hướng.
Theo ánh mắt mọi người nhìn qua trợ lý đại nhân một ngụm cà phê nhất thời không thể khống chế mà phun ra, phun vào người một nhân viên đang đi ở sau.
Không để ý ánh mắt oan ức của nhân viên nào đó, nhanh chân hướng về thiếu niên đứng đấy có chút vô thố trợ lý đại nhân kêu rên trong lòng.
Cứu mạng a boss! Vợ nhà anh sắp bị nhìn sạch rồi!!
Mà lúc này Sở Gian đang ở văn phòng xử lý văn kiện, thường thường cúi đầu ở trên di động nhấn đến nhấn đi gửi vài tin nhắn, sắc mặt nhu hòa, khóe miệng mang cười.
Bỗng nhiên di động reng, Sở Gian mỉm cười lấy ra di động, chờ khi nhìn thấy trên di động hiện ba chữ ‘Ninh Vũ Phi’ thì ý cười lập tức nhạt xuống, ánh mắt cũng thêm vài phần lạnh lão.
Nhưng mặc dù không muốn, Sở Gian vẫn nhận điện thoại lực chú ý lại không ở đấy, chỉ ngẫu nhiên đáp vài câu, thậm chí ngay cả Ninh Vũ Phi nói gì cũng không biết. Trong lời nói tuy rằng còn có vài phần ôn nhu, lại cũng không cố ý.
Sở Gian không ngốc, ngược lại hắn là người thông minh. Lúc trước không chú ý, lần theo dõi ngoài ý muốn này lại làm hắn thức tỉnh. Hắn phái người điều tra Ninh Vũ Phi, tra ra rất nhiều thứ mà hắn trước đây khinh thường tin tưởng. Xuất phát từ tình cảm anh em còn lại chỉ cần cậu ta không hề làm gì mình, Sở Gian sẽ không làm gì cậu ta.
Ninh Vũ Phi hẳn là cũng đã nhận ra Sở Gian đang bất hòa, cho nên mới sẽ nương miệng cha Sở để Sở Gian quan tâm em trai nhiều hơn. Tuy rằng không tình cảm gì với cha Sở, nhưng cha Sở nói thì Sở Gian cũng sẽ nghe đôi chút, về phần là nghiêm túc hay là qua loa cho xong thì cha Sở cũng sẽ không xen vào.
Lấy cớ xử lý văn kiện gác điện thoại sau khi thấy được trên di động có tin nhắn đến từ “Người yêu”, nhấn mở tin nhắn một cái một cái tự mình nhìn, lại lập tức nhắn tin lại trên mặt Sở Gian một lần nữa mang theo ý cười.
Sau khi ở cùng thiếu niên, Sở Gian sẽ dạy thiếu niên một ít thường thức sinh hoạt, tỷ như cách dùng di động, cách mở cửa, còn có chính là… Cách mặc quần áo… Nhớ lại trường hợp hoạt sắc sinh hương lúc đó, hô hấp Sở Gian liền không thể khống chế mà dồn dập.
Khống chế tư tưởng của mình, cố gắng trấn định lại. Vừa tiếp tục xử lý văn kiện, Sở Gian vừa chờ thiếu niên hồi âm trên di động. Nửa giờ qua, tin nhắn vẫn không trả lời lại, thời gian dài như vậy không nhắn tin lại là trước đây không có qua.
Trong lòng Sở Gian có chút nôn nóng, Cố Khanh không có CMND, Sở Gian bởi vì tâm tư nhỏ trong lòng mà không lợi dụng quan hệ trong tay giúp hắn xử lý. CMND là thứ cần thiết khi đi lại trên xã hội, không có CMND thiếu niên cũng chỉ có thể lưu lại bên người mình, tuy rằng thiếu niên có thể cả CMND là gì cũng không biết.
Nhưng hiện tại hắn có chút hối hận, nếu thiếu niên đi ra ngoài không tìm thấy đường, không có CMND hắn thậm chí sẽ bị coi thành không có hộ khẩu. Liền vào lúc Sở Gian chuẩn bị gọi điện thoại hỏi, điện thoại của trợ lý đã gọi tới trước.
Không kiên nhẫn tiếp điện thoại, tiếng nói đứt quãng chút tiếng thở của trợ lý từ đối diện truyền đến. Nghe thấy vài từ “Phu nhân” “Dưới lầu” mấu chốt Sở Gian lúc này gác điện thoại chạy xuống lầu.
Trợ lý đại nhân thấy boss cúp điện thoại cũng không thèm để ý, hắn chạy đến trước mặt Cố Khanh cúi đầu chín mươi độ “Chào phu nhân!” Tiếng nói to rõ nhất thời truyền ra toàn bộ đại sảnh.
“Phu nhân?”
“Phu nhân!”
“Phu nhân…”
Đại sảnh vốn im lặng yên tĩnh vài giây, bỗng nhiên liền bùng lên tiếng thảo luận liên tiếp.
Mới từ cầu thang xuống Sở Gian liền nghe thấy tiếng hô to kia của trợ lý bước chân dừng một chút, tiếp tục bước nhanh đi về phía thiếu niên bởi vì một tiếng phu nhân bất ngờ mà sắc mặt ửng đỏ. Cho trợ lý bên cạnh phát hiện mình làm chuyện ngu xuẩn một ánh mắt tán thưởng, Sở Gian một tay ôm thiếu niên vào trong lòng hai người rất nhanh biến mất trong tầm mắt mọi người.
Sau khi hai người Sở Gian rời đi các nhân viên vốn đang thảo luận vui vẻ mới phát hiện nhân vật chính đã không biết nơi nào đi. Mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, tôi nhìn anh anh nhìn tôi chen chúc vây quanh trợ lý đại nhân còn bị vây trong trạng thái được boss khích lệ mà ngẩn ngơ.
Tự giác hiểu rõ ý của boss trợ lý đại nhân lúc này bắt đầu cho các nhân viên một ít tri thức thông dụng về phu nhân boss. Mọi người cũng không khách khí, một người đến một người ném vấn đề, cái gì mà “Phu nhân là chỉ thiếu niên kia sao?” “Vì sao phải gọi phu nhân?” “Boss và thiếu niên là một đôi sao?” Cuối cùng cả vấn đề ai trên ai dưới cũng hỏi ra.
Nhưng điểm ấy trợ lý đại nhân vẫn biết là không thể nói lung tung, chỉ chừa cho mọi người một nụ cười ý vị thâm trường, đổi được ánh mắt sáng rỡ của các đồng nghiệp nữ bốn phía.
Bên này trong cửa mọi người thảo luận vui vẻ, ngoài cửa trên mặt Ninh Vũ Phi lại một mảnh âm trầm. Cậu ta cúi đầu nhìn trên di động chụp bóng dáng Sở Gian cùng Cố Khanh ôm nhau mà đi, xoay người rời đi.
Bên kia, hai người vào văn phòng Cố Khanh quay đầu, hôn một cái trên khóe miệng Sở Gian, tạm dừng vài giây rồi rời đi, sau đó vẻ mặt cầu khen ngợi nhìn Sở Gian.
Sở Gian nói khi gặp người thân thiết đều sẽ hôn ở nơi không có ai, mình làm có tốt hay không.
Đôi môi mềm mềm dán ở khóe miệng, sau đó mềm nhẹ xẹt qua, không mang theo một tia dục vọng lại ngoài ý muốn khiến Sở Gian cảm thấy sục sôi. Đè nén xúc động trong lòng, Sở Gian ôm thiếu niên vào trong lòng ngồi trên sô pha, hôn từ tóc thiếu niên đến vành tai phiếm hồng, cuối cùng rơi xuống bên gáy.
Hơi thở nóng hổi phun đến bên gáy, Sở Gian thanh âm ôn nhu “Sao lại nghĩ tới đến công ty tìm anh?”
Mặc dù ở nhà đã ôm hôn quen, nhưng ở bên ngoài vẫn là lần đầu tiên, Cố Khanh trả lời thanh âm có chút thẹn thùng “Em nhớ anh.” Dừng một chút, thanh âm lại trở nên có chút ủy khuất “Em muốn gặp anh.”
“Anh không trách em.” Chuyển thiếu niên qua ôm vào trong ngực, Sở Gian hôn hôn hai má hồng nhuận của hắn đang chuẩn bị nói gì, bỗng nhiên phát hiện mặt thiếu niên đỏ có chút không bình thường.
Hình như vừa nãy nhìn thấy thiếu niên đến giờ mặt vẫn rất đỏ, Sở Gian cho rằng thiếu niên là thẹn thùng, nhưng dường như không phải thế.
Nhiệt độ cơ thể thiếu niên càng ngày càng cao, ánh mắt thủy nhuận có chút mê ly, môi phun ra hơi thở cũng có chút nóng rực, quan trọng nhất là thiếu niên bắt đầu chậm rãi ma sát trên người hắn, khiến nơi nào đó mà hắn thật vất vả khống chế dần dần bắt đầu thức tỉnh.
Có người bỏ thuốc Cố Khanh!
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Sở Gian, nhưng hắn rất nhanh liền phủ định. Không nói người duy nhất có khả năng xuống tay với Cố Khanh là cha Sở, Ninh Thấm cùng với Ninh Vũ Phi hiện tại còn không biết Cố Khanh tồn tại. Lại nói nếu thật sự có người bỏ thuốc Cố Khanh, thì sao có thể để Cố Khanh có cơ hội tìm mình.
“A Khanh? A Khanh? Em làm sao vậy? Nói cho anh biết em làm sao?” Sở Gian nhẹ nhàng hỏi.
Cố Khanh tuy rằng có thể ức chế kì phát tình của người cá, nhưng hiện tại không xuống tay áp chế, trước mắt hắn cả người đều bị vây trong một loại tình dục. Mơ mơ màng màng, hắn như nghe thấy tiếng của Hàn Thích Dịch, lại hoảng thân nhìn lại chính là khuôn mặt lo lắng của Sở Gian.
Hắn giơ tay trèo lên, nhẹ nhàng phun ra ba chữ liền mất đi ý thức.
Mơ mơ màng màng hắn cảm thấy thời gian qua thật dài, sau đó được ôm vào một chỗ. Quần áo bị cởi ra từng chút, khăn mặt lành lạnh từ trên thân thể xẹt qua.
“Vô dụng ” Cố Khanh muốn nói, nhưng kì phát tình bị áp chế vài ngày đã hoàn toàn đem ý thức của hắn thoát ly, hắn chỉ có thể nằm trên giường, phát ra tiếng rên rỉ, nửa thanh âm khác cũng phát không ra.
Người trên giường quần áo nửa lộ, đắp đắp che khuất nơi mấu chốt.
Thân dưới Sở Gian trong tiếng rên rỉ mê người đã sớm cứng như thép, nhưng hắn lại không có thời gian chú ý bản thân, trong mắt hắn tất cả đều là thiếu niên trên giường trở nên vặn vẹo khó chịu.
Sở Gian cũng phát hiện cách lau người vô dụng với thiếu niên, mà ba chữ “Kì phát tình” trong miệng thiếu niên khiến Sở Gian có một loại cảm giác vốn nên như thế.
Sau một lúc lâu, Sở Gian từng chút cởi quần áo mình ra, sau đó nhào lên trên người cùng thiếu niên miệng lưỡi giao triền, trong nháy mắt khi tiếng vào, hắn ở bên tai thiếu niên nhẹ nhàng thì thầm một câu.
Sở Gian tiến vào khiến thiếu niên được tạm thời thư giải, Sở Gian là lần đầu tiên, hắn đỏ mắt khống chế bản thân đừng thương hại thiếu niên, lại dưới thiếu niên chủ động mà đầu hàng, rất nhanh liền sa vào tình dục
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook