Vì Trở Thành Tom Sue Mà Phấn Đấu
-
Quyển 1 - Chương 9
Ở khu nhà nông vượt qua hơn một tuần nghỉ ngơi “vui vẻ”, thể xác và tinh thần đều được thỏa mãn hai người vui sướng trở về trung tâm thành phố S, tham gia hội đấu giá từ thiện PAP.
Đêm đó hai người mặc vest cao cấp cùng đi vào hội trường, Hàn Thích Dịch một thân vest đen vừa người ôm chặt lấy đường cong cơ thể, màu đen trầm ổn càng thể hiện hơi thở thành thục mà mạnh mẽ của hắn. Cố Khanh thì mặc vest trắng, khí chất xanh tươi non nớt cũng lộ ra không thể nghi ngờ.
Trắng và đen, thành thục và non nớt, hai người một lớn một nhỏ đứng chung một chỗ không hề có cảm giác không thích hợp.
Hàn Thích Dịch vạn năm không ló mặt vừa lộ diện liền dẫn đến rối loạn khắp nơi, các ông chủ công ty trong sảnh cười tươi cầm danh thiếp chào đón.
“Ông chủ Hàn, kính đã lâu kính đã lâu…”
“Ông chủ Hàn, đây là danh thiếp của công ty tôi hi vọng ngài có thể nhận.”
“Ông chủ Hàn, ngài có hứng thú đầu tư ngành trang trí nhà cửa hay không thế.”
“Ông chủ Hàn…”
“Ông chủ Hàn…”
…
Một đám người chen chúc, Cố Khanh liền bị chen ra bên ngoài. Cố Khanh bị chen ra cũng không nóng nảy, cầm ly rượu đỏ trốn vào góc hẻo lánh nhàn nhã xem Hàn Thích Dịch bị một đám ‘người thành đạt’ eo mập vai tròn vây quanh ở bên trong.
Trước đây khi tham dự loại trường hợp này thì bên người đều có bảo vệ, lần này bởi vì không muốn bị quấy rầy nên không mang bảo vệ, không nghĩ tới đám người này không nhìn ra như vậy, xem ra PAP cũng muốn một lần nữa chỉnh hợp nhất hạ, ai cũng thêm vào được.
Mặt Hàn Thích Dịch dần dần trầm xuống dưới, mấy ‘người thành đạt’ kia thấy tình huống tựa hồ không quá đúng, lần lượt kiếm cớ bỏ đi. Hàn Thích Dịch quay đầu nhìn thấy Cố Khanh đang nhàn nhã xem kịch thì không khỏi nở nụ cười, đi qua “A Khanh cũng không giúp anh.”
Cầm một ly rượu đưa cho Hàn Thích Dịch, Cố Khanh nhếch khóe miệng “Đường đường chủ nhân gia tộc họ Hàn, còn muốn tiểu thị dân em đây đến giúp, chủ nhà họ Hàn đừng nói nở nụ cười.”
Giữa họng truyền ra tiếng cười trầm thấp, Hàn Thích Dịch tiến lên một bước ôm chặt eo Cố Khanh hướng trong lòng một đai, vùi đầu vào bên gáy hắn, ngửi sâu một hơi rồi sau đó, hơi thở ấm áp phun ở bên gáy Cố Khanh, “Của anh chính là của em, của em cũng là của anh.”
Cảm thấy một thứ gì đó cứng cứng đâm vào bụng mình, Cố Khanh nâng tay liền muốn đẩy con động vật ăn thịt cỡ lớn lúc nào nơi nào cũng phát – tình ra.
Nhưng Hàn Thích Dịch không bị đẩy ra như hắn đoán, ngược lại ôm chặt hơn nữa, thân dưới còn ở trên bụng hắn không ngừng ma sát.”Cho anh ôm lát đi A Khanh, lát thôi.” Độc thân hai mươi chín năm, lần đầu tiên có người yêu, tự nhiên là ăn xong nhớ mùi hận không thể chết ở trên giường.
Làm tình hơn một tuần lễ Cố Khanh tự nhiên cũng thích thú, hưởng thụ không ít, bị Hàn Thích Dịch ma sát cũng có một tia hơi lửa, nhưng đêm nay còn có chuyện càng quan trọng hơn. Tay Cố Khanh chậm rãi thò xuống, chuẩn xác bắt lấy thứ đó, Hàn Thích Dịch nhất thời phát ra một tiếng kêu đau đớn.”Ông chủ, em thấy anh cần ra ngoài hít thở không khí, phải không?”
Tay Cố Khanh cách quần bắt lấy thứ đó thong thả xoa bóp, Hàn Thích Dịch không để ý, chỉ nghiêng đầu hôn cổ, tóc, vành tai Cố Khanh, tay Cố Khanh hơi hơi dùng lực, Hàn Thích Dịch liền hít một hơi khí lạnh.
Hung hăng ở cổ Cố Khanh mút ra một dấu hôn, Hàn Thích Dịch đứng thẳng dậy kéo Cố Khanh ra ban công.
Cổng lớn, vợ chồng nhà họ Cố vừa chạy tới mới vào hội trường liền bắt đầu nhìn chung quanh tìm. Trên đường có vài chuyện làm hai người chậm trễ, cũng không biết con trai có đến hay không.
Một lát sau, bà Cố run lên, đỡ tay Cố Tích Trù có chút run rẩy.
Cố Tích Trù theo tầm mắt phu nhân nhìn lại liền thấy Cố Khanh và Hàn Thích Dịch đang đi về phía ban công, mắt thấy hai người liền sắp biến mất ở trước mắt bà Cố không thèm để ý lễ nghi của người thượng lưu mà trực tiếp chạy nhanh qua bên kia, Cố Tích Trù cũng theo sau.
Cố Khanh đang đi song song với Hàn Thích Dịch, bỗng nhiên góc áo truyền đến sức kéo, xoay người chỉ thấy một quý bà ưu nhã vành mắt đỏ lên đang bình tĩnh nhìn mình.
Giống, thật sự là quá giống. Ảnh chụp có lẽ có thể giả tạo, nhưng bây giờ người liền ở trước mặt ông, quả thực giống Cố Tích Trù thời trẻ y như đúc.
Hàn Thích Dịch nhíu lông mi, tiến lên một bước muốn nói gì, thì sau đó có một người đàn ông trung niên ăn mặc khéo léo theo sát sau đi tới.
Cố Tích Trù kéo vợ qua bên cạnh, trấn an vỗ vỗ mu bàn tay vợ, kéo vợ tới trước người Cố Khanh, Hàn Thích Dịch.
“Ông chủ Hàn, không biết có thể mượn nói lát hay không.” Cố Tích Trù do dự một lát để sát vào Hàn Thích Dịch thấp giọng nói, “Là về cậu bé bên người ngài.”
“Cố Khanh?” Hàn Thích Dịch nhướn mày.
“Đúng vậy.” Cố Tích Trù ánh mắt kiên định, bà Cố cũng nhìn chằm chằm Hàn Thích Dịch, trong mắt biến thành cầu xin. Lấy thế lực của Hàn Thích Dịch, nếu hắn không muốn thì cho dù Cố Khanh có là con trai họ đi nữa, họ cũng không có cách nào để nhận.
Cố Khanh khẽ nhéo tay Hàn Thích Dịch ý bảo hắn đáp ứng, Hàn Thích Dịch gật đầu làm hành động mời, bốn người cùng đi ban công.
Cách đó không xa, Phương Hi Ngạn nhìn bốn người cùng rời đi trong mắt có chút hỗn loạn mê mang, hiện thực và cảnh mơ giao nhau khiến y có một loại cảm giác như ở trong ảo cảnh không biết thật giả.
Y muốn nói cho bản thân mơ là giả, nhưng vì sao vợ chồng nhà họ Cố chỉ gặp qua trong mơ lại có hình dáng giống như trong hiện thực như thế.
Đây có phải có nghĩa kiếp trước Cố Khanh cũng không phải vì tiền quyền mà bỏ y, mà là vì bảo vệ y hay không. Thậm chí khi mình chết, hắn cũng đi theo. Mà mình, sau khi sống lại lại tự tay đẩy đi người yêu thương y đến tận cùng ra xa.
“Hi Ngạn, vẻ mặt em có chút khó coi, có phải không thoải mái hay không, có muốn nghỉ ngơi một lát không.” Trịnh Phong thấy Phương Hi Ngạn trắng bệch nhìn về phía bốn người Cố Khanh biến mất ở ban công, hỏi.
“Không… Không cần, en chỉ là có chút căng thẳng.”
Dứt lời, một ly rượu Cocktail bị đưa đến trước mặt, Phương Hi Ngạn ngẩng đầu là Trịnh Phong. Trịnh Phong đưa ly rượu ra trước lo lắng nói “Uống rượu có thể thả lỏng thần kinh, nhưng rượu này tác dụng chậm lần đầu tiên uống phải uống ít chút.”
“Cám ơn.” Nhận ly rượu nói cảm ơn, Phương Hi Ngạn uống một ngụm nhỏ.
Trịnh Phong xoa đầu Phương Hi Ngạn ôn nhu cười nói, “Chúng ta không phải là người yêu sao? Giữa người yêu không cần phải nói cám ơn, đương nhiên nếu em muốn thì có lẽ có thể cho anh một nụ hôn xem như lời cảm ơn.”
Mặt Phương Hi Ngạn liền đỏ lên, nhìn thấy Trịnh Phong vẻ mặt nghiêm túc thì cẩn thận lại gần, nhẹ nhàng nhấn một nụ hôn ngay khoé môi hắn, sau đó lập tức uống một hớp rượu lớn che giấu sắc mặt đỏ bừng của mình.
Nếu đời này đã bỏ lỡ, Cố Khanh cũng tìm được người yêu mới, có lẽ mình cũng có thể buông tay. Phương Hi Ngạn thấy rõ trong ánh mắt Hàn Thích Dịch nhìn Cố Khanh trừ thâm tình liền không có gì khác.
Nửa tiếng sau, hội đấu giá chính thức bắt đầu, bốn người Cố Khanh cũng trở về hội trường, không khí giữa bốn người hòa hợp mà hài hòa.
Hội đấu giá PAP tuy rằng bán đấu giá tác phẩm tranh vẽ là chính, nhưng cũng có bán đấu giá bảo thạch, mà lên sân cuối cùng chính là cực phẩm đế vương lục mà Phương Hi Ngạn cùng Hàn Dư Minh lấy được khi ở cùng nhau.
Tuy rằng làm hội đấu giá từ thiện bán đấu giá cũng không phải đều giao cho sự nghiệp từ thiện, bảo thạch đế vương lục kia của Hàn Dư Minh chính là làm đồ bán đấu giá mà không phải đồ từ thiện.
Hội đấu giá tiến hành đến cuối, tác dụng chậm của ly Cocktail kia rốt cuộc đến, Phương Hi Ngạn chào hỏi Trịnh Phong đến toilet rửa mặt để tỉnh táo lại.
Rửa mặt xong đầu vẫn có chút choáng, y liền dựa vào ở đằng kia tỉnh tỉnh, trong mơ màng dường như nghe thấy tiếng có người gọi điện thoại.
Giọng này là… Hàn Dư Minh? Phương Hi Ngạn chấn động tinh thần, cẩn thận nghe, “Hàn Thích Dịch… Xe… Đinh… Cố Khanh… Tai nạn giao thông…”
Giống như trùng hợp với cảnh tượng trong mơ, trong mơ y cũng lấy thân phận người đứng xem nhìn thấy Hàn Dư Minh cũng có lần điện thoại như thế, nhưng đối tượng biến thành mình.
Mình là vì xe bị trục trặc mà chết, nói cách khác… Cố Khanh!
Nghĩ đến đây, trong lòng Phương Hi Ngạn rất nôn nóng, tiếng bước chân của Hàn Dư Minh vừa đi xa thì y lập tức liền xông ra ngoài.
Nhưng hiện tại vừa lúc là lúc từ thiện chấm dứt, đám đông sôi trào căn bản tìm không thấy bóng dáng Cố Khanh.
Đầu càng ngày càng choáng, Phương Hi Ngạn lắc lắc đầu tiếp tục tìm kiếm, rốt cuộc ở góc hẻo lánh ngay cửa thấy được Cố Khanh đang lên xe ngồi, giơ tay muốn giữ chặt hắn lại bị người qua đường phía sau va chạm té sấp về phía trước.
Cái đau trong dự đoán lại không đến, Trịnh Phong đón được y, nhưng y chẳng còn sức để đứng vững, trước khi nhắm mắt cuối cùng nhìn thấy chính là bóng đoàn người Cố Khanh tuyệt trần mà đi.
Nhìn Phương Hi Ngạn hiển nhiên đã hôn mê trong lòng, Trịnh Phong không khỏi có chút kinh hãi. Từ đầu đến cuối Phương Hi Ngạn đều ở cùng hắn, đồ uống đụng qua cũng chỉ có một ly rượu Cocktail mà mình đưa cho y, nhưng tác dụng chậm của rượu Cocktail cũng sẽ không làm người nhanh chóng mê man như vậy.
Cố Khanh có thể đặt bẫy đến loại tình trạng này đã khiến Trịnh Phong không khỏi may mắn hai người không đứng ở mặt đối lập.
Ôm ngang lấy Phương Hi Ngạn lên xe của hai người, cũng rời đi.
Mấy người rời đi không nhấc lên một tia gợn sóng, chỉ là vài tiếng sau một tin tức về tai nạn giao thông đã thổi quét toàn bộ giới tài chính.
Đêm đó hai người mặc vest cao cấp cùng đi vào hội trường, Hàn Thích Dịch một thân vest đen vừa người ôm chặt lấy đường cong cơ thể, màu đen trầm ổn càng thể hiện hơi thở thành thục mà mạnh mẽ của hắn. Cố Khanh thì mặc vest trắng, khí chất xanh tươi non nớt cũng lộ ra không thể nghi ngờ.
Trắng và đen, thành thục và non nớt, hai người một lớn một nhỏ đứng chung một chỗ không hề có cảm giác không thích hợp.
Hàn Thích Dịch vạn năm không ló mặt vừa lộ diện liền dẫn đến rối loạn khắp nơi, các ông chủ công ty trong sảnh cười tươi cầm danh thiếp chào đón.
“Ông chủ Hàn, kính đã lâu kính đã lâu…”
“Ông chủ Hàn, đây là danh thiếp của công ty tôi hi vọng ngài có thể nhận.”
“Ông chủ Hàn, ngài có hứng thú đầu tư ngành trang trí nhà cửa hay không thế.”
“Ông chủ Hàn…”
“Ông chủ Hàn…”
…
Một đám người chen chúc, Cố Khanh liền bị chen ra bên ngoài. Cố Khanh bị chen ra cũng không nóng nảy, cầm ly rượu đỏ trốn vào góc hẻo lánh nhàn nhã xem Hàn Thích Dịch bị một đám ‘người thành đạt’ eo mập vai tròn vây quanh ở bên trong.
Trước đây khi tham dự loại trường hợp này thì bên người đều có bảo vệ, lần này bởi vì không muốn bị quấy rầy nên không mang bảo vệ, không nghĩ tới đám người này không nhìn ra như vậy, xem ra PAP cũng muốn một lần nữa chỉnh hợp nhất hạ, ai cũng thêm vào được.
Mặt Hàn Thích Dịch dần dần trầm xuống dưới, mấy ‘người thành đạt’ kia thấy tình huống tựa hồ không quá đúng, lần lượt kiếm cớ bỏ đi. Hàn Thích Dịch quay đầu nhìn thấy Cố Khanh đang nhàn nhã xem kịch thì không khỏi nở nụ cười, đi qua “A Khanh cũng không giúp anh.”
Cầm một ly rượu đưa cho Hàn Thích Dịch, Cố Khanh nhếch khóe miệng “Đường đường chủ nhân gia tộc họ Hàn, còn muốn tiểu thị dân em đây đến giúp, chủ nhà họ Hàn đừng nói nở nụ cười.”
Giữa họng truyền ra tiếng cười trầm thấp, Hàn Thích Dịch tiến lên một bước ôm chặt eo Cố Khanh hướng trong lòng một đai, vùi đầu vào bên gáy hắn, ngửi sâu một hơi rồi sau đó, hơi thở ấm áp phun ở bên gáy Cố Khanh, “Của anh chính là của em, của em cũng là của anh.”
Cảm thấy một thứ gì đó cứng cứng đâm vào bụng mình, Cố Khanh nâng tay liền muốn đẩy con động vật ăn thịt cỡ lớn lúc nào nơi nào cũng phát – tình ra.
Nhưng Hàn Thích Dịch không bị đẩy ra như hắn đoán, ngược lại ôm chặt hơn nữa, thân dưới còn ở trên bụng hắn không ngừng ma sát.”Cho anh ôm lát đi A Khanh, lát thôi.” Độc thân hai mươi chín năm, lần đầu tiên có người yêu, tự nhiên là ăn xong nhớ mùi hận không thể chết ở trên giường.
Làm tình hơn một tuần lễ Cố Khanh tự nhiên cũng thích thú, hưởng thụ không ít, bị Hàn Thích Dịch ma sát cũng có một tia hơi lửa, nhưng đêm nay còn có chuyện càng quan trọng hơn. Tay Cố Khanh chậm rãi thò xuống, chuẩn xác bắt lấy thứ đó, Hàn Thích Dịch nhất thời phát ra một tiếng kêu đau đớn.”Ông chủ, em thấy anh cần ra ngoài hít thở không khí, phải không?”
Tay Cố Khanh cách quần bắt lấy thứ đó thong thả xoa bóp, Hàn Thích Dịch không để ý, chỉ nghiêng đầu hôn cổ, tóc, vành tai Cố Khanh, tay Cố Khanh hơi hơi dùng lực, Hàn Thích Dịch liền hít một hơi khí lạnh.
Hung hăng ở cổ Cố Khanh mút ra một dấu hôn, Hàn Thích Dịch đứng thẳng dậy kéo Cố Khanh ra ban công.
Cổng lớn, vợ chồng nhà họ Cố vừa chạy tới mới vào hội trường liền bắt đầu nhìn chung quanh tìm. Trên đường có vài chuyện làm hai người chậm trễ, cũng không biết con trai có đến hay không.
Một lát sau, bà Cố run lên, đỡ tay Cố Tích Trù có chút run rẩy.
Cố Tích Trù theo tầm mắt phu nhân nhìn lại liền thấy Cố Khanh và Hàn Thích Dịch đang đi về phía ban công, mắt thấy hai người liền sắp biến mất ở trước mắt bà Cố không thèm để ý lễ nghi của người thượng lưu mà trực tiếp chạy nhanh qua bên kia, Cố Tích Trù cũng theo sau.
Cố Khanh đang đi song song với Hàn Thích Dịch, bỗng nhiên góc áo truyền đến sức kéo, xoay người chỉ thấy một quý bà ưu nhã vành mắt đỏ lên đang bình tĩnh nhìn mình.
Giống, thật sự là quá giống. Ảnh chụp có lẽ có thể giả tạo, nhưng bây giờ người liền ở trước mặt ông, quả thực giống Cố Tích Trù thời trẻ y như đúc.
Hàn Thích Dịch nhíu lông mi, tiến lên một bước muốn nói gì, thì sau đó có một người đàn ông trung niên ăn mặc khéo léo theo sát sau đi tới.
Cố Tích Trù kéo vợ qua bên cạnh, trấn an vỗ vỗ mu bàn tay vợ, kéo vợ tới trước người Cố Khanh, Hàn Thích Dịch.
“Ông chủ Hàn, không biết có thể mượn nói lát hay không.” Cố Tích Trù do dự một lát để sát vào Hàn Thích Dịch thấp giọng nói, “Là về cậu bé bên người ngài.”
“Cố Khanh?” Hàn Thích Dịch nhướn mày.
“Đúng vậy.” Cố Tích Trù ánh mắt kiên định, bà Cố cũng nhìn chằm chằm Hàn Thích Dịch, trong mắt biến thành cầu xin. Lấy thế lực của Hàn Thích Dịch, nếu hắn không muốn thì cho dù Cố Khanh có là con trai họ đi nữa, họ cũng không có cách nào để nhận.
Cố Khanh khẽ nhéo tay Hàn Thích Dịch ý bảo hắn đáp ứng, Hàn Thích Dịch gật đầu làm hành động mời, bốn người cùng đi ban công.
Cách đó không xa, Phương Hi Ngạn nhìn bốn người cùng rời đi trong mắt có chút hỗn loạn mê mang, hiện thực và cảnh mơ giao nhau khiến y có một loại cảm giác như ở trong ảo cảnh không biết thật giả.
Y muốn nói cho bản thân mơ là giả, nhưng vì sao vợ chồng nhà họ Cố chỉ gặp qua trong mơ lại có hình dáng giống như trong hiện thực như thế.
Đây có phải có nghĩa kiếp trước Cố Khanh cũng không phải vì tiền quyền mà bỏ y, mà là vì bảo vệ y hay không. Thậm chí khi mình chết, hắn cũng đi theo. Mà mình, sau khi sống lại lại tự tay đẩy đi người yêu thương y đến tận cùng ra xa.
“Hi Ngạn, vẻ mặt em có chút khó coi, có phải không thoải mái hay không, có muốn nghỉ ngơi một lát không.” Trịnh Phong thấy Phương Hi Ngạn trắng bệch nhìn về phía bốn người Cố Khanh biến mất ở ban công, hỏi.
“Không… Không cần, en chỉ là có chút căng thẳng.”
Dứt lời, một ly rượu Cocktail bị đưa đến trước mặt, Phương Hi Ngạn ngẩng đầu là Trịnh Phong. Trịnh Phong đưa ly rượu ra trước lo lắng nói “Uống rượu có thể thả lỏng thần kinh, nhưng rượu này tác dụng chậm lần đầu tiên uống phải uống ít chút.”
“Cám ơn.” Nhận ly rượu nói cảm ơn, Phương Hi Ngạn uống một ngụm nhỏ.
Trịnh Phong xoa đầu Phương Hi Ngạn ôn nhu cười nói, “Chúng ta không phải là người yêu sao? Giữa người yêu không cần phải nói cám ơn, đương nhiên nếu em muốn thì có lẽ có thể cho anh một nụ hôn xem như lời cảm ơn.”
Mặt Phương Hi Ngạn liền đỏ lên, nhìn thấy Trịnh Phong vẻ mặt nghiêm túc thì cẩn thận lại gần, nhẹ nhàng nhấn một nụ hôn ngay khoé môi hắn, sau đó lập tức uống một hớp rượu lớn che giấu sắc mặt đỏ bừng của mình.
Nếu đời này đã bỏ lỡ, Cố Khanh cũng tìm được người yêu mới, có lẽ mình cũng có thể buông tay. Phương Hi Ngạn thấy rõ trong ánh mắt Hàn Thích Dịch nhìn Cố Khanh trừ thâm tình liền không có gì khác.
Nửa tiếng sau, hội đấu giá chính thức bắt đầu, bốn người Cố Khanh cũng trở về hội trường, không khí giữa bốn người hòa hợp mà hài hòa.
Hội đấu giá PAP tuy rằng bán đấu giá tác phẩm tranh vẽ là chính, nhưng cũng có bán đấu giá bảo thạch, mà lên sân cuối cùng chính là cực phẩm đế vương lục mà Phương Hi Ngạn cùng Hàn Dư Minh lấy được khi ở cùng nhau.
Tuy rằng làm hội đấu giá từ thiện bán đấu giá cũng không phải đều giao cho sự nghiệp từ thiện, bảo thạch đế vương lục kia của Hàn Dư Minh chính là làm đồ bán đấu giá mà không phải đồ từ thiện.
Hội đấu giá tiến hành đến cuối, tác dụng chậm của ly Cocktail kia rốt cuộc đến, Phương Hi Ngạn chào hỏi Trịnh Phong đến toilet rửa mặt để tỉnh táo lại.
Rửa mặt xong đầu vẫn có chút choáng, y liền dựa vào ở đằng kia tỉnh tỉnh, trong mơ màng dường như nghe thấy tiếng có người gọi điện thoại.
Giọng này là… Hàn Dư Minh? Phương Hi Ngạn chấn động tinh thần, cẩn thận nghe, “Hàn Thích Dịch… Xe… Đinh… Cố Khanh… Tai nạn giao thông…”
Giống như trùng hợp với cảnh tượng trong mơ, trong mơ y cũng lấy thân phận người đứng xem nhìn thấy Hàn Dư Minh cũng có lần điện thoại như thế, nhưng đối tượng biến thành mình.
Mình là vì xe bị trục trặc mà chết, nói cách khác… Cố Khanh!
Nghĩ đến đây, trong lòng Phương Hi Ngạn rất nôn nóng, tiếng bước chân của Hàn Dư Minh vừa đi xa thì y lập tức liền xông ra ngoài.
Nhưng hiện tại vừa lúc là lúc từ thiện chấm dứt, đám đông sôi trào căn bản tìm không thấy bóng dáng Cố Khanh.
Đầu càng ngày càng choáng, Phương Hi Ngạn lắc lắc đầu tiếp tục tìm kiếm, rốt cuộc ở góc hẻo lánh ngay cửa thấy được Cố Khanh đang lên xe ngồi, giơ tay muốn giữ chặt hắn lại bị người qua đường phía sau va chạm té sấp về phía trước.
Cái đau trong dự đoán lại không đến, Trịnh Phong đón được y, nhưng y chẳng còn sức để đứng vững, trước khi nhắm mắt cuối cùng nhìn thấy chính là bóng đoàn người Cố Khanh tuyệt trần mà đi.
Nhìn Phương Hi Ngạn hiển nhiên đã hôn mê trong lòng, Trịnh Phong không khỏi có chút kinh hãi. Từ đầu đến cuối Phương Hi Ngạn đều ở cùng hắn, đồ uống đụng qua cũng chỉ có một ly rượu Cocktail mà mình đưa cho y, nhưng tác dụng chậm của rượu Cocktail cũng sẽ không làm người nhanh chóng mê man như vậy.
Cố Khanh có thể đặt bẫy đến loại tình trạng này đã khiến Trịnh Phong không khỏi may mắn hai người không đứng ở mặt đối lập.
Ôm ngang lấy Phương Hi Ngạn lên xe của hai người, cũng rời đi.
Mấy người rời đi không nhấc lên một tia gợn sóng, chỉ là vài tiếng sau một tin tức về tai nạn giao thông đã thổi quét toàn bộ giới tài chính.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook