Vì Tôi Là Vương!
Chương 3: Quyết định

- Vậy lựa chọn của cô là?

Cô nắm chặt tay, đi thẳng đến chỗ hắn trước ánh mắt nghiêm trọng của mọi người.

- Tôi không chọn gì hết, tất cả sự lựa chọn của ngài đều liên quan đến mạng sống, tôi tôn trọng mạng sống của tôi, mạng sống của ân nhân tôi càng quan trọng hơn, còn mạng sống của ngài... tôi không có bất kì sự tôn trọng nào và mọi người ở đây cũng vậy, chắc hẳn ngài cũng thừa biết bộ mặt thật của họ, nhưng tôi không đâm ngài vì... ở ngài có một sự lương thiện gì đó ẩn chứa.

Rầm!

- Câm miệng!

Hắn đập mạnh chiếc trượng xuống đất, hắn thật sự tức giận nhưng khuôn mặt lại không có bất cứ cảm xúc nào.

- Cô quả thật to gan, Hạo Thiên, cậu đã phạm sai lầm lớn rồi, người đâu, đưa hắn vào ngục tra tấn 3 ngày.

Cô xanh mặt, vội ôm lấy Hạo Thiên, hét lớn

- Tôi là người đắc tội, anh ấy không có làm gì ngài hết, có tra tấn thì hãy tra tấn tôi.

Hắn nhìn cô, cười nhếch môi, mới nãy cô còn kiên quyết chống trả hắn, vậy mà giờ lại co rúm như một con mèo

- Bao bọc nhau à? Ta không có bất cứ lương thiện nào trong lòng đâu. Lôi cậu ta đi!

Sức cô không thể đấu lại sức trai tráng của hai tên vệ sĩ, Hạo Thiên nãy giờ không nói gì, chỉ cười nửa miệng, ánh mắt trong tích tắc trở lại sự dịu dàng

- Đừng lo An Nhiên, tôi bị vậy rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Cô nhìn Hạo Thiên bị đưa đi, lòng nặng trĩu, bây giờ một mình cô phải chống chọi với đám người quyền lực này.

- Các vị có thể ra về, ta sẽ triển khai kế hoạch xâm chiếm vào cuộc họp tiếp theo.

Mọi người im lặng ra về, trong lòng ai cũng đủ bực bội và không quên ném ánh mắt căm thù vào cô.

Chả mấy chốc không khí trong phòng u ám lạ thường, chỉ còn cô và hắn trong căn phòng rộng lớn này, hắn ngồi im trên ngai vàng, tay lắc lư ly rượu không nói một lời gì, cô nhìn hắn, không thể chịu nổi sự im lặng này bèn lên tiếng

- Nếu muốn giết tôi...

- Ta không hứng thú

- Vậy ngài muốn gì?

Hắn quay sang nhìn cô, đôi mắt tím tuyệt đẹp sâu thẳm như hút cô vào một không gian vô tận

- Làm người hầu của ta, cô có khả năng phân tích tâm lý rất tốt.

- Xin lỗi, tôi...

- Một là làm, hai là hắn chết.

Cô nắm chặt tay, khuôn mặt cúi gằm xuống, cô không thể để Hạo Thiên chết được, cô nợ anh một mạng này.

- Được, tôi đồng ý!

Đôi mắt nâu khói của cô dường như bị hút hết sức sống, nó vô hồn.

Hắn cười, uống ngụm rượu

- Ta rất thích ánh mắt đó.

_ _ _ _ _ _ _ _

Trong một căn phòng dưới tầng hầm, tiếng roi vun vút vang vọng khắp phòng, cảnh tượng khiến ai nhìn cũng kinh hãi, người đàn ông với thân hình đẹp hoàn mĩ, nước da rám nắng chi chít những vết quật của roi, vết thương tụ máu, bầm tím, có nơi thì máu chảy ròng. Mỗi lần chiếc roi giáng xuống là mỗi lần khuôn mặt đẹp không tì vết nhăn lại đau đớn. Đôi mắt màu nâu cà phê của Hạo Thiên phút chốc dường như bị che đi bởi dòng máu chảy xối xả từ đầu.

Anh chỉ biết cắn răng chịu đựng, quá khứ bắt đầu ập tới, một đứa bé bị chà đạp bởi một đám người hung hãn, tay cậu ôm chặt ổ bánh mì, dường như ổ bánh đó còn quan trọng hơn sự sống của cậu. Đám người không quan tâm cậu chỉ là một đứa trẻ, chỉ biết dùng chân đạp cho thoả cơn tức giận. Đến lúc đám côn đồ bỏ đi thì cậu chỉ còn thoi thóp thở.

- Cậu không sao chứ?

Một giọng nói trong trẻo vang lên, cậu gắng gượng mở đôi mắt lên nhìn, trước mắt cậu là một cô bé nhỏ tuổi hơn mình, ăn mặc rách rưới không kém gì cậu, khuôn mặt tràn ngập lo lắng. Cậu không thể đáp, lý trí mất hết, cậu bất tỉnh. Điều cậu luôn ghi nhớ đó là đôi mắt nâu khói sáng trong trẻo của cô bé đó.

Hạo Thiên bất tỉnh, dường như cơn đau dồn dập làm cho anh không còn bất cứ cảm giác gì, lúc đó đám vệ sĩ mới ngưng quật roi.

- Vương, xin ngài hãy tha cho anh ấy.

Ngồi trong phòng nhìn qua chiếc camera cô không khỏi lo lắng, run sợ khi nhìn Hạo Thiên người bê bết máu.

- Được, dù sao ta cũng nên thực hiện lời nói của mình.

Nói xong hắn cầm điện thoại, giọng lạnh băng

- Tha cho hắn!

Cô nắm chặt tay, mắt không hề rời khỏi camera, sau khi thấy Hạo Thiên đã được đưa ra khỏi phòng tra tấn cô mới thở phòng nhẹ nhõm.

- Giờ cô là người của ta, ta không cho phép cô lo lắng cho người khác ngoài ta, vậy mới là con hầu trunh thành.

Cô cúi đầu, không thể nhìn rõ khuôn mặt đang bộc lộ cảm xúc gì

- Vâng! Sinh mạng này thuộc về ngài!

Hắn cười, chống cằm lạnh lùng nhìn cô

- Ta thích điều đó!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương