Vị Thanh Xuân
-
Chương 29
Thấm thoắt đã đến cuối năm âm lịch. Không khí những ngày giáp Tết bận rộn khiến người ta quên đi những nỗi muộn phiền và cả cái giá lạnh mùa đông cắt da cắt thịt ở miền Bắc. Trước thời gian nghỉ Tết ít hôm, cả đám muốn tổ chức một buổi tất niên nho nhỏ. Vốn dĩ ban đầu chỉ An, Vy, Nam, Nguyên với Thái Linh nên bọn họ dự định đến Phương An và Tường Vy ăn lẩu. Nhưng đến cuối cùng Tường Vy lại rủ thêm Anh Tuấn, Anh Tuấn lại kéo thêm Minh Nhân, Hạ Vy nên căn phòng khách bé nhỏ nhà bọn họ không tải nổi. Và bọn họ nghiễm nhiên được di chuyển đến một địa điểm vừa rộng rãi vừa xa hoa hơn rất nhiều, đó chính là nhà của Minh Nhân.
- AAAAAAAAAAA!
Thái Linh reo lên ầm ĩ khi bước vào căn hộ của Minh Nhân. Trước giờ vẫn biết Minh Nhân chắc chắn không sống ở một nơi tầm thường nhưng không ngờ anh lại sống ngay trên tầng cao nhất của tòa chung cư cao cấp bậc nhất thành phố do chính Hưng Phú đầu tư xây dựng thế này.
- Em biết không? Lúc công ty mình làm lễ khánh thành toà nhà này đi đâu chị cũng khoe với mọi người là tòa chung cư đấy là do công ty tôi làm chủ đầu tư đấy. Một căn ở đó có giá cả chục tỷ đấy. Ôi, có nằm mơ chị cũng không ngờ có ngày mình đứng trên căn hộ penthouse bạc tỷ này, còn được nhâm nhi ly trà nóng do chính sếp Nhân pha nữa chứ. Hụ hụ, có phải chị đang nằm mơ không?
Phương An lắc đầu cười, bình thản lau mấy giọt mồ hôi trên trán. Thời gian gần đây ngày nào cô cũng cố sử dụng thang máy để khắc phục chứng sợ không gian hẹp của mình nhưng hiệu quả vẫn chưa nhiều. Vừa rồi thang mới đi đến tầng năm cô đã không chịu nổi phải lao ra, đành phải leo thang bộ từ tầng năm đến tận tầm ba mươi lăm này. May là đang mùa đông, lại có Nguyên lăng xăng đi bên cạnh nên cô cũng không cảm thấy quá mệt.
- Uống đi!
Minh Nhân từ trong bếp mang đến một cốc nước cam đưa cho Phương An, cô rất tự nhiên đón lấy uống liền một ngụm.
Nguyên ngó quanh quẩn không thấy còn cốc nước cam nào khác bèn hỏi Minh Nhân:
- Của em đâu?
- Còn cam trong bếp đấy, muốn uống thì tự đi vắt đi!
Nguyên liền xụ mặt:
- Đấy, mọi người xem anh trai tốt của tôi này!
- Anh Nhân! Thế là không công bằng đâu nha. Trong khi mọi người chỉ được uống trà thì An một mình cả cốc nước cam to bự thế kia! - Thái Linh nhìn cốc nước cam trong tay Phương An, liếm môi.
- Cô ấy đang bị đau họng. Em nói sang sảng từ nãy đến giờ chứng tỏ cổ họng không vấn đề gì đâu nhỉ?
- Hụ hụ. Không phải đâu. Em cũng đang đau họng quá đây!
- Em cũng vậy, em đau họng sắp không nói được nữa!
Cả Nguyên với Thái Linh đều khoa trương ôm cổ họng họ sặc sụa một lúc rồi nhìn nhau cười ngặt nghẽo.
- Hai người thật là! Có mỗi cốc nước cam là cứ nhộn nhạo hết lên. Để em đi pha cho hai người là được chứ gì – Phương An nói.
Hai mắt Thái Linh sáng lên. Cô nàng khẽ nháy mắt với Nguyên một cái. Hai người đắc ý nhìn nhau cười.
Minh Nhân khẽ lắc đầu, rồi tự động đi mở tủ lạnh lấy thêm cam cho Phương An. Chuyển đến đây cũng đã mấy tháng rồi mà căn hộ này của anh chưa từng ồn ào như thế này bao giờ.
Trong lúc Nguyên đang đứng chỉ chỏ bên cạnh Phương An thì bất ngờ sau lưng bị một người từ hù cho giật bắn người. Nghe thấy tiếng cười lảnh lót của Bảo Anh, mặt anh chàng liền méo xệch:
- Sao em lại ở đây?
- Đây là nhà anh trai em. Tại sao em lại không thể ở đây?
Bảo Anh cười khì khì rồi nhanh nhẹn lao đến bám chặt lấy cánh tay của Nguyên, y như con khỉ nhỏ trông thấy cành quả sum xuê trái.
- Em muốn ở đâu thì ở, đừng quấy rầy anh là được – Nguyên cố gắng thoát khỏi cánh tay của Bảo Anh nhưng không được, cáu kỉnh nói.
- Em lại đặc biệt thích quấy rầy anh!
- Chị An! Cứu em với!
Phương An toét miệng cười, nói với Bảo Anh:
- Bảo Anh à, Nguyên nó thích mà đang ngại đấy. Hôm nay chị giao nó cho em. Em chăm sóc nó tử tế giúp chị nhé!
- Tuân lệnh!
- Chị đúng là!
- Đúng còn gì! Tôi thấy cậu cũng có còn bé nữa đâu. Đủ mười tám tuổi rồi mà nhỉ - Phương An cố tình nhấn mạnh vào ba chữ “mười tám tuổi”, còn nghịch ngợm nháy mắt với Bảo Anh một cái. Con bé nghe vậy thì mặt càng bừng bừng khí thế, tay càng siết chặt cánh tay Nguyên hơn.
Nguyên sau một hồi vùng vẫy nhưng không thành thì hoàn toàn đầu hàng, phó mặc cho Bảo Anh muốn lôi cậu ta đi đâu thì đi.
- Thịt nướng đã ăn được rồi. Mọi người nhanh ra ngoài đi!
Hạ Vy từ bên ngoài bước vào nhã nhặn thông báo. Cả đám liền lũ lượt kéo ra ngoài.
Căn hộ của Minh Nhân rất rộng, bên trong toát lên sự trang nhã và tinh tế, bên ngoài lại mang đến cảm giác rất an nhiên với cả một khoảng sân rộng được trồng rất nhiều các loại hoa và cây cảnh. Mặc dù lúc này đang là mùa đông nhưng các giỏ hoa đều rất bụ bẫm, mập mạp, phần nào cho thấy Minh Nhân rất để tâm chăm sóc chúng.
Khói nghi ngút từ nồi lẩu cuộn thành một làn trắng mỏng hờ hững trôi trên không trung, tiếng nổ lẹt xẹt của những miếng thịt nướng cùng với mùi hương thức ăn thơm ngậy quyến rũ khiến dạ dày mọi người đều nhộn nhạo cả lên.
- Tài nấu ăn của chị vẫn ngon như lúc trước ấy nhỉ! – Nguyên nhồm nhoàm nhai một miếng thịt, dơ tay làm dấu like với Hạ Vy.
- Công nhận là Vy nấu ăn ngon thật đó – Phương An cũng thích thú cười.
- Vậy mọi người hôm nay phải ăn hết đó nha!
- Được! Cái gì chứ đồ ăn ngon thì bọn này chẳng bao giờ chê cả! – Thái Linh cười sảng khoái.
- Chị Vy ơi, hôm nào em qua chị học nấu ăn có được không ạ? – Bảo Anh vừa hỏi vừa đảo mắt nhìn Nguyên cười khiến cậu ta bị nghẹn đến đỏ cả mặt, không ngừng ho sặc sụa.
Rrong khi Bảo Anh thì rối rít đưa nước với khăn cho Nguyên lau miệng thì mọi người đều bò lăn ra cười.
- Còn hai người nữa. Ở đây toàn những con dân FA, hai người có thể thương giùm cho con tim côi cút của chúng tôi với được không? – Thái Linh nhìn về phía Tường Vy với Anh Tuấn, nghiêm khắc nói.
Tường Vy đỏ mặt nói:
- Bọn em có làm gì đâu!
- Không làm gì! Tôi thấy từ đầu đến giờ hai người cứ bám lấy nhau miết, xong còn nắm tay, bón cho nhau ăn, lau miệng rồi còn…
- Thôi mà chị! Chị đừng chọc Vy nữa – Phương An vội vàng giải vây khi thấy Tường Vy bị Thái Linh nói cho đến đỏ rần hết cả mặt – Mà hôm trước chị còn khoe về sớm đi hẹn hò, sao hôm nay đã FA rồi?
- Đấy! Mấy hôm nay mải làm chị quên mất chưa kể với em. Cơ mà nhắc đến lại thấy bực mình!
- Chuyện gì vậy chị?
- Thì hôm trước chị bắt quả tang hắn đang ôm ấp một thằng con trai trong quán bar.
- Con trai?
- Ờ. Thế là chị mới điên tiết chạy đến mắng cho hắn một trận. Chị hỏi có phải anh cố tình lấy tôi làm bình phong để che giấu giới tính thật đúng không? – Kể đến đây thì nét mặt Thái Linh càng thể hiện rõ vẻ bực bội – Thằng cha đấy mới nói là “Trước đây tôi không dám chấp nhận giới tính của mình vì sợ bị dị nghị. Nhưng từ sau khi yêu cô tôi mới nhận ra là so với yêu một cô gái rắc rối như cô thì yêu cậu ấy sẽ đơn giản và thoải mái hơn rất nhiều”. Đấy, mọi người xem có điên không chứ.
- Ha ha ha!
Cả đám cười phá lên, Thái Linh buồn bực nói:
- Mấy người đúng thật là chỉ giỏi cười trên nỗi đau của người khác thôi.
- Sao em lại thấy đồng cảm với anh chàng đó phết nhỉ – Nguyên vừa nói vừa cười ha ha nhưng ngay sau đó liền bị Bảo Anh nhéo cho một phát kêu lên oai oái.
Sau khi bữa ăn kết thúc, Anh Tuấn mang ra một chiếc đàn ghi ta, gảy lên mấy bản nhạc. Bây giờ Phương An đã hiểu cái danh sát gái của Anh Tuấn không phải chỉ hoàn toàn dựa vào cái mặt mà giọng hát và tài đánh đàn của anh cũng rất có duyên.
Anh Tuấn vừa hát vừa nhìn Tường Vy âu yếm cười khiến cô nàng ngượng đến đỏ mặt.
Không gian mênh mông, ánh đèn rực rỡ, bên dưới các con đường là dòng xe cộ chảy dài lung linh, bên trên là tiếng hát tiếng đàn cộng thêm một chút men say. Phương An là người duy nhất không uống rượu nhưng bản thân cũng vì tiếng hát của Anh Tuấn mà có chút mơ màng.
Hạ Vy cũng hát một bài. Đó là một bài hát tiếng anh, ngữ điệu có chút buồn nhưng chất giọng của cô lại rất du dương. Tiếng đệm đàn của Nam cũng rất êm tai, hòa quyện nhịp nhàng với giọng hát ấy, cảm giác hai người rất ăn ý.
Buổi hôm đó bọn họ cùng vui chơi đến tận đêm khuya. Một năm bận rộn cuối cùng lại kết thúc bằng một buổi tiệc vui vẻ như vậy.
Kì nghỉ Tết nguyên đán năm nay tương đối ngắn nên ngoại trừ hai ngày đầu năm phải đi chúc Tết và thăm họ hàng, những ngày còn lại Phương An đều lười biếng trốn trong phòng, nếu không ngủ thì sẽ đọc sách.
Không biết có phải do lâu không về nhà nên bố mẹ cô đều rất chiều chuộng con gái. Hôm đầu tiên vừa trông thấy dáng vẻ xanh xao tiều tụy của cô, bố Phương An liền cuống quýt tìm mua hết gà rồi chim về để bồi bổ cho con gái. Mẹ cô thì đi đâu cũng kéo cô đi cùng, nói năm mới cần phải ra ngoài để thanh lọc hết những đen đủi của năm cũ, nghênh đón điềm may mắn cho năm mới nhưng thực ra Phương An biết, bọn họ mỗi lần ra ngoài vẫn luôn “vô tình” chạm mặt những anh chàng độc thân trong khu, mặc dù chỉ chào hỏi xã giao nhưng bản thân cô cũng cảm thấy có chút phiền!
Mùng ba Tết, mẹ Phương An đột nhiên mặt mày hớn hở trở về, vừa đến cửa đã thấy tiếng bà lanh lảnh:
- Tôi vừa qua nhà cái Vy về. Hôm nay bạn trai nó cũng đến chúc Tết. Chao ôi, thằng bé đẹp trai là… cao dáo, sáng sủa lại lễ phép không chê vào đâu được – Rồi bà nhìn sang Phương An, tặc lưỡi hỏi – Con ở cùng chắc cũng biết cậu đấy phải không?
- À, anh Tuấn á mẹ? – Phương An tủm tỉm cười.
Cô cũng nghe Tường Vy nói Anh Tuấn lần này muốn về ra mắt bố mẹ vợ rồi xin cuối năm cưới.
- Tôi nghe thằng bé thưa cuối năm xin cưới.
Hai ông bà không hẹn cùng đưa mắt nhìn nhau. Phương An linh cảm sẽ có chuyện chẳng lành,vừa tính lủi đi thì bị mẹ cô gọi giật lại:
- Mà cậu ta đi về cùng một cậu khác nhìn cứ như diễn viên điện ảnh ấy con biết không?
- Ai cơ mẹ? – Phương An ngạc nhiên.
- Có một cậu đi cùng với người yêu con bé Vy, nghe nói bạn thân cậu ấy.
- Bạn thân? Không phải Minh Nhân đấy chứ?
Bà Nga nghe đến vậy thì rối rít hỏi:
- Con cũng biết cậu ấy à?
Phương An cảnh giác gật đầu.
- Mẹ phải đi chuẩn bị đồ đón khách mới được. Mấy đứa nó bảo lát sẽ qua nhà mình. Bố nó, đi chuẩn bị với tôi.
Phương An ngơ ngác nhìn hai ông bà lật đật đi vào bếp. Hàng xóm đón con rể, sao bố mẹ cô lại sốt sắng đến vậy?
Nghe nói bố mẹ Tường Vy rất ưng cậu con rể này, còn giữ Anh Tuấn và Minh Nhân ở lại chơi mấy hôm. Trong lúc Anh Tuấn bận rộn đi thăm viếng họ hàng, Minh Nhân đã trở thành khách quý nhà Phương An.
Bố mẹ Phương An khi nghe nói anh là đồng nghiệp làm cùng công ty thì càng vui mừng ra mặt. Khi bố cô hỏi Minh Nhân ở công ty làm ở bộ phận nào, Phương An bèn nhanh nhảu cướp lời nói anh làm ở bộ phận kỹ thuật với Anh Tuấn; ông liền gật gù, nói Minh Nhân mặt mày sáng sủa, con đường sự nghiệp nhất định sẽ còn rất rộng mở.
Minh Nhân nghe xong thì lén lút nhìn Phương An cười, không ngờ một hành động nhỏ này đã sớm lọt vào mắt của mẹ cô.
- Bác thấy cháu còn trẻ thế này, chắc là chưa có bạn gái đâu nhỉ?
Minh Nhân cười cười:
- Dạ, tại thời gian qua cháu bận quá nên cũng chưa có nghĩ tới chuyện có bạn gái.
Phương An thì mếu máo:
- Mẹ, anh ấy đến làm khách nhà Vy đó. Mẹ có cần điều tra kĩ như vậy không?
- Cậu ấy bây giờ là khách nhà mình cô nghe rõ chưa!
- Dạ! – Minh Nhân vui vẻ đáp.
Phương An nhăn mặt. Bố mẹ cô đúng là không để cho cô chút mặt mũi nào. Bọn họ còn sợ con trai độc thân của cả cái nước Việt Nam này chưa biết họ đang muốn tuyển con rể hay sao? Cả Minh Nhân nữa, cái dáng vẻ ngoan ngoãn này của anh ta chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, hại mẹ cô cứ không ngừng rủ rỉ khuyên cô nên nhanh chớp lấy cô hội này để kéo Minh Nhân về làm con rể nhà bọn họ. Phương An càng giải thích thì bà lại càng gạt đi, còn mạnh miệng nói: Nếu cô không làm được thì để yên cho đấy cho bà, cậu con rể này nhất định bà phải có được!
Phương An khóc ròng rồi lại khóc ròng, chỉ mong cho mấy ngày nghỉ Tết nhanh chóng qua đi.
Rồi cũng đến ngày bọn họ phải trở lại thành phố. Chiều hôm trước, mẹ Phương An khéo léo gợi ý cho cô và Minh Nhân đi dạo ở khu đồi trước mặt. Chưa kịp phản đối thì cô đã bị bà đẩy ra ngoài cửa kèm theo một cái nhìn cảnh báo cấp độ nguy hiểm nếu không nghe lời.
Phương An miễn cưỡng kéo Minh Nhân rời khỏi nhà. Cô đi trước, anh đi sau, lúc đi ngang qua nhà hàng xóm còn bị mấy đứa trẻ con ré lên chọc ghẹo.
- Bố mẹ tôi đang mong ngóng có con rể nên đối xử với anh hơi khác biệt. Anh cũng đừng để tâm quá!
Minh Nhân bật cười:
- Tôi cảm thấy cô chú rất tốt. Ở nhà cô khiến tôi có cảm giác như ở nhà mình vậy.
- Ừm. Anh không thấy khó chịu là được.
Tuy mấy hôm nay đang là Tết âm lịch nhưng tiết trời rất khô ráo. Bầu trời trong vắt không một gợn mây. Ánh nắng dịu dàng phủ lên cả thị trấn, lấp lánh nhảy nhót trên những mái nhà thấp thoáng sau những lùm cây cối rậm rạp xanh mướt.
Phương An hít sâu một ngụm, khí mát len lỏi trong phổi cô khiến cả người đều rất thoải mái. Gió mơn man quấn quýt quanh tóc cô, khiến cho mái tóc ấy phập phồng trong gió. Vốn dĩ trước kia cô vẫn để tóc dài, mái tóc xoăn sóng bồng bềnh kiêu hãnh giống như một nàng công chúa khiến người khác dù chỉ nhìn một lần liền khó lòng quên được. Nhưng sau khi chia tay Mạnh Quân, một ngày lúc đi ngang qua tiệm cắt tóc cô đột nhiên không muốn giữ lấy mái tóc ấy nữa liền dứt khoát cắt đi. Trong khi bao nhiêu người tiếc hùi hụi mái tóc dài ấy thì Phương An chỉ im lặng cười, nói rằng mái tóc đó nặng quá, cô thích mái tóc mới này hơn.
Minh Nhân nhìn nét mặt thư thái không còn nhiều vướng bận của Phương An, khẽ mỉm cười.
- Nơi cô sống rất yên bình!
- Ừm, tôi thấy mình may mắn khi được sinh ra ở đây.
Minh Nhân lim dim mắt tận hưởng không khí thanh mát đang bao bọc quanh đây.
- Anh có vẻ thích quê tôi nhỉ?
- Ừ. Tôi thậm chí còn yêu nơi này trước cả khi tôi đến đây.
Nhìn ánh mắt ngỡ ngàng của Phương An, Minh Nhân nói tiếp:
- Tại vì đây là nơi em sinh ra và lớn lên.
- Anh đùa gì kì vậy hả?
- Em nhìn tôi rất giống đang đùa sao? – Hai mắt Minh Nhân nhìn xoáy sâu vào mắt Phương An, vừa nóng bỏng vừa mạnh mẽ, cô đỏ mặt, cúi xuống lảng tránh ánh mắt ấy.
- Tôi thực sự rất thích nơi này, rất thích em.
Phương An bị Minh Nhân dọa cho đờ đẫn. Phản ứng đầu tiên chính là loạng choạng đứng dậy toan bỏ chạy.
- Không cho phép em lảng tránh! – Minh Nhân dứt khoát nắm lấy cổ tay cô.
- Tôi… tôi … vẫn chưa sẵn sàng.
- Vậy tôi sẽ đợi đến khi em sẵn sàng đón nhận tôi.
- Tôi… tôi!
- Đừng nói gì nữa. Tôi đợi cũng lâu rồi, đợi thêm nữa cũng không sao. Còn bây giờ, em chỉ cần ngồi đây với tôi là được rồi.
Minh Nhân mỉm cười kéo cô ngồi xuống. Hai người họ im lặng ngồi bên nhau cho đến khi ráng chiều dần tắt hẳn.
Ngay trong bữa tối bà Tâm rất nhanh đã phát hiện ra phản ứng khác lạ của Phương An. Bình thường mấy hôm nay con gái bà vẫn luôn thích đấu võ miệng với Minh Nhân nhưng hôm nay lại im lặng cả buổi tối, thậm chí hình như còn có chút né tránh cậu ta. Bà nhìn Minh Nhân, đưa mắt ra hiệu hỏi rốt cuộc hai đứa đã xảy ra chuyện gì thì Minh Nhân chỉ cười cười. Linh cảm của một người mẹ nói cho bà biết Minh Nhân là một chàng trai tốt và cậu ta còn có vẻ rất thích con gái bà. Nhưng còn Phương An, con bé này còn chần chừ gì mà không chịu cho người ta cơ hội? Chả nhẽ nó vẫn còn cố chấp nuôi hi vọng với Mạnh Quân nữa sao? Bà đem phiền muộn này kêu ca với bố Phương An. Ông lắc đầu cười, bảo chuyện của mấy đứa bà cứ để cho mấy đứa nó tự làm chủ.
- Tự làm chủ? Ông thấy nó đã tự làm chủ được việc gì ra hồn chưa? Người tốt như vậy mà còn chê, không biết mắt nó để đi đâu nữa.
- Lửa thử vàng, thời gian thử lòng con rể. Bà cứ từ từ, chúng nó mà có duyên thì có chạy đi đâu cũng không thoát khỏi nhau đâu.
- Ừ, ông cứ ngồi đó mà cười đi. Tôi chấm Nhân nó rồi đấy. Hai người mà để lạc mất cậu con rể này thì tôi tính sổ cả bố lẫn con.
- Ha ha!
- Cái ông già này còn cười được nữa!
- AAAAAAAAAAA!
Thái Linh reo lên ầm ĩ khi bước vào căn hộ của Minh Nhân. Trước giờ vẫn biết Minh Nhân chắc chắn không sống ở một nơi tầm thường nhưng không ngờ anh lại sống ngay trên tầng cao nhất của tòa chung cư cao cấp bậc nhất thành phố do chính Hưng Phú đầu tư xây dựng thế này.
- Em biết không? Lúc công ty mình làm lễ khánh thành toà nhà này đi đâu chị cũng khoe với mọi người là tòa chung cư đấy là do công ty tôi làm chủ đầu tư đấy. Một căn ở đó có giá cả chục tỷ đấy. Ôi, có nằm mơ chị cũng không ngờ có ngày mình đứng trên căn hộ penthouse bạc tỷ này, còn được nhâm nhi ly trà nóng do chính sếp Nhân pha nữa chứ. Hụ hụ, có phải chị đang nằm mơ không?
Phương An lắc đầu cười, bình thản lau mấy giọt mồ hôi trên trán. Thời gian gần đây ngày nào cô cũng cố sử dụng thang máy để khắc phục chứng sợ không gian hẹp của mình nhưng hiệu quả vẫn chưa nhiều. Vừa rồi thang mới đi đến tầng năm cô đã không chịu nổi phải lao ra, đành phải leo thang bộ từ tầng năm đến tận tầm ba mươi lăm này. May là đang mùa đông, lại có Nguyên lăng xăng đi bên cạnh nên cô cũng không cảm thấy quá mệt.
- Uống đi!
Minh Nhân từ trong bếp mang đến một cốc nước cam đưa cho Phương An, cô rất tự nhiên đón lấy uống liền một ngụm.
Nguyên ngó quanh quẩn không thấy còn cốc nước cam nào khác bèn hỏi Minh Nhân:
- Của em đâu?
- Còn cam trong bếp đấy, muốn uống thì tự đi vắt đi!
Nguyên liền xụ mặt:
- Đấy, mọi người xem anh trai tốt của tôi này!
- Anh Nhân! Thế là không công bằng đâu nha. Trong khi mọi người chỉ được uống trà thì An một mình cả cốc nước cam to bự thế kia! - Thái Linh nhìn cốc nước cam trong tay Phương An, liếm môi.
- Cô ấy đang bị đau họng. Em nói sang sảng từ nãy đến giờ chứng tỏ cổ họng không vấn đề gì đâu nhỉ?
- Hụ hụ. Không phải đâu. Em cũng đang đau họng quá đây!
- Em cũng vậy, em đau họng sắp không nói được nữa!
Cả Nguyên với Thái Linh đều khoa trương ôm cổ họng họ sặc sụa một lúc rồi nhìn nhau cười ngặt nghẽo.
- Hai người thật là! Có mỗi cốc nước cam là cứ nhộn nhạo hết lên. Để em đi pha cho hai người là được chứ gì – Phương An nói.
Hai mắt Thái Linh sáng lên. Cô nàng khẽ nháy mắt với Nguyên một cái. Hai người đắc ý nhìn nhau cười.
Minh Nhân khẽ lắc đầu, rồi tự động đi mở tủ lạnh lấy thêm cam cho Phương An. Chuyển đến đây cũng đã mấy tháng rồi mà căn hộ này của anh chưa từng ồn ào như thế này bao giờ.
Trong lúc Nguyên đang đứng chỉ chỏ bên cạnh Phương An thì bất ngờ sau lưng bị một người từ hù cho giật bắn người. Nghe thấy tiếng cười lảnh lót của Bảo Anh, mặt anh chàng liền méo xệch:
- Sao em lại ở đây?
- Đây là nhà anh trai em. Tại sao em lại không thể ở đây?
Bảo Anh cười khì khì rồi nhanh nhẹn lao đến bám chặt lấy cánh tay của Nguyên, y như con khỉ nhỏ trông thấy cành quả sum xuê trái.
- Em muốn ở đâu thì ở, đừng quấy rầy anh là được – Nguyên cố gắng thoát khỏi cánh tay của Bảo Anh nhưng không được, cáu kỉnh nói.
- Em lại đặc biệt thích quấy rầy anh!
- Chị An! Cứu em với!
Phương An toét miệng cười, nói với Bảo Anh:
- Bảo Anh à, Nguyên nó thích mà đang ngại đấy. Hôm nay chị giao nó cho em. Em chăm sóc nó tử tế giúp chị nhé!
- Tuân lệnh!
- Chị đúng là!
- Đúng còn gì! Tôi thấy cậu cũng có còn bé nữa đâu. Đủ mười tám tuổi rồi mà nhỉ - Phương An cố tình nhấn mạnh vào ba chữ “mười tám tuổi”, còn nghịch ngợm nháy mắt với Bảo Anh một cái. Con bé nghe vậy thì mặt càng bừng bừng khí thế, tay càng siết chặt cánh tay Nguyên hơn.
Nguyên sau một hồi vùng vẫy nhưng không thành thì hoàn toàn đầu hàng, phó mặc cho Bảo Anh muốn lôi cậu ta đi đâu thì đi.
- Thịt nướng đã ăn được rồi. Mọi người nhanh ra ngoài đi!
Hạ Vy từ bên ngoài bước vào nhã nhặn thông báo. Cả đám liền lũ lượt kéo ra ngoài.
Căn hộ của Minh Nhân rất rộng, bên trong toát lên sự trang nhã và tinh tế, bên ngoài lại mang đến cảm giác rất an nhiên với cả một khoảng sân rộng được trồng rất nhiều các loại hoa và cây cảnh. Mặc dù lúc này đang là mùa đông nhưng các giỏ hoa đều rất bụ bẫm, mập mạp, phần nào cho thấy Minh Nhân rất để tâm chăm sóc chúng.
Khói nghi ngút từ nồi lẩu cuộn thành một làn trắng mỏng hờ hững trôi trên không trung, tiếng nổ lẹt xẹt của những miếng thịt nướng cùng với mùi hương thức ăn thơm ngậy quyến rũ khiến dạ dày mọi người đều nhộn nhạo cả lên.
- Tài nấu ăn của chị vẫn ngon như lúc trước ấy nhỉ! – Nguyên nhồm nhoàm nhai một miếng thịt, dơ tay làm dấu like với Hạ Vy.
- Công nhận là Vy nấu ăn ngon thật đó – Phương An cũng thích thú cười.
- Vậy mọi người hôm nay phải ăn hết đó nha!
- Được! Cái gì chứ đồ ăn ngon thì bọn này chẳng bao giờ chê cả! – Thái Linh cười sảng khoái.
- Chị Vy ơi, hôm nào em qua chị học nấu ăn có được không ạ? – Bảo Anh vừa hỏi vừa đảo mắt nhìn Nguyên cười khiến cậu ta bị nghẹn đến đỏ cả mặt, không ngừng ho sặc sụa.
Rrong khi Bảo Anh thì rối rít đưa nước với khăn cho Nguyên lau miệng thì mọi người đều bò lăn ra cười.
- Còn hai người nữa. Ở đây toàn những con dân FA, hai người có thể thương giùm cho con tim côi cút của chúng tôi với được không? – Thái Linh nhìn về phía Tường Vy với Anh Tuấn, nghiêm khắc nói.
Tường Vy đỏ mặt nói:
- Bọn em có làm gì đâu!
- Không làm gì! Tôi thấy từ đầu đến giờ hai người cứ bám lấy nhau miết, xong còn nắm tay, bón cho nhau ăn, lau miệng rồi còn…
- Thôi mà chị! Chị đừng chọc Vy nữa – Phương An vội vàng giải vây khi thấy Tường Vy bị Thái Linh nói cho đến đỏ rần hết cả mặt – Mà hôm trước chị còn khoe về sớm đi hẹn hò, sao hôm nay đã FA rồi?
- Đấy! Mấy hôm nay mải làm chị quên mất chưa kể với em. Cơ mà nhắc đến lại thấy bực mình!
- Chuyện gì vậy chị?
- Thì hôm trước chị bắt quả tang hắn đang ôm ấp một thằng con trai trong quán bar.
- Con trai?
- Ờ. Thế là chị mới điên tiết chạy đến mắng cho hắn một trận. Chị hỏi có phải anh cố tình lấy tôi làm bình phong để che giấu giới tính thật đúng không? – Kể đến đây thì nét mặt Thái Linh càng thể hiện rõ vẻ bực bội – Thằng cha đấy mới nói là “Trước đây tôi không dám chấp nhận giới tính của mình vì sợ bị dị nghị. Nhưng từ sau khi yêu cô tôi mới nhận ra là so với yêu một cô gái rắc rối như cô thì yêu cậu ấy sẽ đơn giản và thoải mái hơn rất nhiều”. Đấy, mọi người xem có điên không chứ.
- Ha ha ha!
Cả đám cười phá lên, Thái Linh buồn bực nói:
- Mấy người đúng thật là chỉ giỏi cười trên nỗi đau của người khác thôi.
- Sao em lại thấy đồng cảm với anh chàng đó phết nhỉ – Nguyên vừa nói vừa cười ha ha nhưng ngay sau đó liền bị Bảo Anh nhéo cho một phát kêu lên oai oái.
Sau khi bữa ăn kết thúc, Anh Tuấn mang ra một chiếc đàn ghi ta, gảy lên mấy bản nhạc. Bây giờ Phương An đã hiểu cái danh sát gái của Anh Tuấn không phải chỉ hoàn toàn dựa vào cái mặt mà giọng hát và tài đánh đàn của anh cũng rất có duyên.
Anh Tuấn vừa hát vừa nhìn Tường Vy âu yếm cười khiến cô nàng ngượng đến đỏ mặt.
Không gian mênh mông, ánh đèn rực rỡ, bên dưới các con đường là dòng xe cộ chảy dài lung linh, bên trên là tiếng hát tiếng đàn cộng thêm một chút men say. Phương An là người duy nhất không uống rượu nhưng bản thân cũng vì tiếng hát của Anh Tuấn mà có chút mơ màng.
Hạ Vy cũng hát một bài. Đó là một bài hát tiếng anh, ngữ điệu có chút buồn nhưng chất giọng của cô lại rất du dương. Tiếng đệm đàn của Nam cũng rất êm tai, hòa quyện nhịp nhàng với giọng hát ấy, cảm giác hai người rất ăn ý.
Buổi hôm đó bọn họ cùng vui chơi đến tận đêm khuya. Một năm bận rộn cuối cùng lại kết thúc bằng một buổi tiệc vui vẻ như vậy.
Kì nghỉ Tết nguyên đán năm nay tương đối ngắn nên ngoại trừ hai ngày đầu năm phải đi chúc Tết và thăm họ hàng, những ngày còn lại Phương An đều lười biếng trốn trong phòng, nếu không ngủ thì sẽ đọc sách.
Không biết có phải do lâu không về nhà nên bố mẹ cô đều rất chiều chuộng con gái. Hôm đầu tiên vừa trông thấy dáng vẻ xanh xao tiều tụy của cô, bố Phương An liền cuống quýt tìm mua hết gà rồi chim về để bồi bổ cho con gái. Mẹ cô thì đi đâu cũng kéo cô đi cùng, nói năm mới cần phải ra ngoài để thanh lọc hết những đen đủi của năm cũ, nghênh đón điềm may mắn cho năm mới nhưng thực ra Phương An biết, bọn họ mỗi lần ra ngoài vẫn luôn “vô tình” chạm mặt những anh chàng độc thân trong khu, mặc dù chỉ chào hỏi xã giao nhưng bản thân cô cũng cảm thấy có chút phiền!
Mùng ba Tết, mẹ Phương An đột nhiên mặt mày hớn hở trở về, vừa đến cửa đã thấy tiếng bà lanh lảnh:
- Tôi vừa qua nhà cái Vy về. Hôm nay bạn trai nó cũng đến chúc Tết. Chao ôi, thằng bé đẹp trai là… cao dáo, sáng sủa lại lễ phép không chê vào đâu được – Rồi bà nhìn sang Phương An, tặc lưỡi hỏi – Con ở cùng chắc cũng biết cậu đấy phải không?
- À, anh Tuấn á mẹ? – Phương An tủm tỉm cười.
Cô cũng nghe Tường Vy nói Anh Tuấn lần này muốn về ra mắt bố mẹ vợ rồi xin cuối năm cưới.
- Tôi nghe thằng bé thưa cuối năm xin cưới.
Hai ông bà không hẹn cùng đưa mắt nhìn nhau. Phương An linh cảm sẽ có chuyện chẳng lành,vừa tính lủi đi thì bị mẹ cô gọi giật lại:
- Mà cậu ta đi về cùng một cậu khác nhìn cứ như diễn viên điện ảnh ấy con biết không?
- Ai cơ mẹ? – Phương An ngạc nhiên.
- Có một cậu đi cùng với người yêu con bé Vy, nghe nói bạn thân cậu ấy.
- Bạn thân? Không phải Minh Nhân đấy chứ?
Bà Nga nghe đến vậy thì rối rít hỏi:
- Con cũng biết cậu ấy à?
Phương An cảnh giác gật đầu.
- Mẹ phải đi chuẩn bị đồ đón khách mới được. Mấy đứa nó bảo lát sẽ qua nhà mình. Bố nó, đi chuẩn bị với tôi.
Phương An ngơ ngác nhìn hai ông bà lật đật đi vào bếp. Hàng xóm đón con rể, sao bố mẹ cô lại sốt sắng đến vậy?
Nghe nói bố mẹ Tường Vy rất ưng cậu con rể này, còn giữ Anh Tuấn và Minh Nhân ở lại chơi mấy hôm. Trong lúc Anh Tuấn bận rộn đi thăm viếng họ hàng, Minh Nhân đã trở thành khách quý nhà Phương An.
Bố mẹ Phương An khi nghe nói anh là đồng nghiệp làm cùng công ty thì càng vui mừng ra mặt. Khi bố cô hỏi Minh Nhân ở công ty làm ở bộ phận nào, Phương An bèn nhanh nhảu cướp lời nói anh làm ở bộ phận kỹ thuật với Anh Tuấn; ông liền gật gù, nói Minh Nhân mặt mày sáng sủa, con đường sự nghiệp nhất định sẽ còn rất rộng mở.
Minh Nhân nghe xong thì lén lút nhìn Phương An cười, không ngờ một hành động nhỏ này đã sớm lọt vào mắt của mẹ cô.
- Bác thấy cháu còn trẻ thế này, chắc là chưa có bạn gái đâu nhỉ?
Minh Nhân cười cười:
- Dạ, tại thời gian qua cháu bận quá nên cũng chưa có nghĩ tới chuyện có bạn gái.
Phương An thì mếu máo:
- Mẹ, anh ấy đến làm khách nhà Vy đó. Mẹ có cần điều tra kĩ như vậy không?
- Cậu ấy bây giờ là khách nhà mình cô nghe rõ chưa!
- Dạ! – Minh Nhân vui vẻ đáp.
Phương An nhăn mặt. Bố mẹ cô đúng là không để cho cô chút mặt mũi nào. Bọn họ còn sợ con trai độc thân của cả cái nước Việt Nam này chưa biết họ đang muốn tuyển con rể hay sao? Cả Minh Nhân nữa, cái dáng vẻ ngoan ngoãn này của anh ta chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, hại mẹ cô cứ không ngừng rủ rỉ khuyên cô nên nhanh chớp lấy cô hội này để kéo Minh Nhân về làm con rể nhà bọn họ. Phương An càng giải thích thì bà lại càng gạt đi, còn mạnh miệng nói: Nếu cô không làm được thì để yên cho đấy cho bà, cậu con rể này nhất định bà phải có được!
Phương An khóc ròng rồi lại khóc ròng, chỉ mong cho mấy ngày nghỉ Tết nhanh chóng qua đi.
Rồi cũng đến ngày bọn họ phải trở lại thành phố. Chiều hôm trước, mẹ Phương An khéo léo gợi ý cho cô và Minh Nhân đi dạo ở khu đồi trước mặt. Chưa kịp phản đối thì cô đã bị bà đẩy ra ngoài cửa kèm theo một cái nhìn cảnh báo cấp độ nguy hiểm nếu không nghe lời.
Phương An miễn cưỡng kéo Minh Nhân rời khỏi nhà. Cô đi trước, anh đi sau, lúc đi ngang qua nhà hàng xóm còn bị mấy đứa trẻ con ré lên chọc ghẹo.
- Bố mẹ tôi đang mong ngóng có con rể nên đối xử với anh hơi khác biệt. Anh cũng đừng để tâm quá!
Minh Nhân bật cười:
- Tôi cảm thấy cô chú rất tốt. Ở nhà cô khiến tôi có cảm giác như ở nhà mình vậy.
- Ừm. Anh không thấy khó chịu là được.
Tuy mấy hôm nay đang là Tết âm lịch nhưng tiết trời rất khô ráo. Bầu trời trong vắt không một gợn mây. Ánh nắng dịu dàng phủ lên cả thị trấn, lấp lánh nhảy nhót trên những mái nhà thấp thoáng sau những lùm cây cối rậm rạp xanh mướt.
Phương An hít sâu một ngụm, khí mát len lỏi trong phổi cô khiến cả người đều rất thoải mái. Gió mơn man quấn quýt quanh tóc cô, khiến cho mái tóc ấy phập phồng trong gió. Vốn dĩ trước kia cô vẫn để tóc dài, mái tóc xoăn sóng bồng bềnh kiêu hãnh giống như một nàng công chúa khiến người khác dù chỉ nhìn một lần liền khó lòng quên được. Nhưng sau khi chia tay Mạnh Quân, một ngày lúc đi ngang qua tiệm cắt tóc cô đột nhiên không muốn giữ lấy mái tóc ấy nữa liền dứt khoát cắt đi. Trong khi bao nhiêu người tiếc hùi hụi mái tóc dài ấy thì Phương An chỉ im lặng cười, nói rằng mái tóc đó nặng quá, cô thích mái tóc mới này hơn.
Minh Nhân nhìn nét mặt thư thái không còn nhiều vướng bận của Phương An, khẽ mỉm cười.
- Nơi cô sống rất yên bình!
- Ừm, tôi thấy mình may mắn khi được sinh ra ở đây.
Minh Nhân lim dim mắt tận hưởng không khí thanh mát đang bao bọc quanh đây.
- Anh có vẻ thích quê tôi nhỉ?
- Ừ. Tôi thậm chí còn yêu nơi này trước cả khi tôi đến đây.
Nhìn ánh mắt ngỡ ngàng của Phương An, Minh Nhân nói tiếp:
- Tại vì đây là nơi em sinh ra và lớn lên.
- Anh đùa gì kì vậy hả?
- Em nhìn tôi rất giống đang đùa sao? – Hai mắt Minh Nhân nhìn xoáy sâu vào mắt Phương An, vừa nóng bỏng vừa mạnh mẽ, cô đỏ mặt, cúi xuống lảng tránh ánh mắt ấy.
- Tôi thực sự rất thích nơi này, rất thích em.
Phương An bị Minh Nhân dọa cho đờ đẫn. Phản ứng đầu tiên chính là loạng choạng đứng dậy toan bỏ chạy.
- Không cho phép em lảng tránh! – Minh Nhân dứt khoát nắm lấy cổ tay cô.
- Tôi… tôi … vẫn chưa sẵn sàng.
- Vậy tôi sẽ đợi đến khi em sẵn sàng đón nhận tôi.
- Tôi… tôi!
- Đừng nói gì nữa. Tôi đợi cũng lâu rồi, đợi thêm nữa cũng không sao. Còn bây giờ, em chỉ cần ngồi đây với tôi là được rồi.
Minh Nhân mỉm cười kéo cô ngồi xuống. Hai người họ im lặng ngồi bên nhau cho đến khi ráng chiều dần tắt hẳn.
Ngay trong bữa tối bà Tâm rất nhanh đã phát hiện ra phản ứng khác lạ của Phương An. Bình thường mấy hôm nay con gái bà vẫn luôn thích đấu võ miệng với Minh Nhân nhưng hôm nay lại im lặng cả buổi tối, thậm chí hình như còn có chút né tránh cậu ta. Bà nhìn Minh Nhân, đưa mắt ra hiệu hỏi rốt cuộc hai đứa đã xảy ra chuyện gì thì Minh Nhân chỉ cười cười. Linh cảm của một người mẹ nói cho bà biết Minh Nhân là một chàng trai tốt và cậu ta còn có vẻ rất thích con gái bà. Nhưng còn Phương An, con bé này còn chần chừ gì mà không chịu cho người ta cơ hội? Chả nhẽ nó vẫn còn cố chấp nuôi hi vọng với Mạnh Quân nữa sao? Bà đem phiền muộn này kêu ca với bố Phương An. Ông lắc đầu cười, bảo chuyện của mấy đứa bà cứ để cho mấy đứa nó tự làm chủ.
- Tự làm chủ? Ông thấy nó đã tự làm chủ được việc gì ra hồn chưa? Người tốt như vậy mà còn chê, không biết mắt nó để đi đâu nữa.
- Lửa thử vàng, thời gian thử lòng con rể. Bà cứ từ từ, chúng nó mà có duyên thì có chạy đi đâu cũng không thoát khỏi nhau đâu.
- Ừ, ông cứ ngồi đó mà cười đi. Tôi chấm Nhân nó rồi đấy. Hai người mà để lạc mất cậu con rể này thì tôi tính sổ cả bố lẫn con.
- Ha ha!
- Cái ông già này còn cười được nữa!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook