Edit + Beta: Ruby

- -----------------

Hoạt động kế tiếp Giang Tiểu Mãn đều mất tập trung, đầy đầu tất cả đều là Vinh Đình. Mãi cho đến kính lão yến bắt đầu, Giang Tiểu Mãn mới cuối cùng cũng coi như phục hồi tinh thần lại.

Kính lão yến làm tại Trùng Dương, liền cầu một điềm tốt, tổng cộng bưng lên chín mươi chín món ăn. Mỗi món ăn phân lượng cũng không nhiều, chỉ là để các lão nhân nếm thử cái mùi vị, có thể ngay cả như vậy, liên tiếp ăn chín mươi chín món ăn, ngay cả Giang Tiểu Mãn đều cảm thấy căng cứng.

Thật vất vả kính lão yến kết thúc, Giang Tiểu Mãn bước đi khó khăn, no đến trực tiếp buồn ngủ.

"Đừng ngủ." Vinh Đình đã sai người theo hầu hạ đi, liền chỉ lưu lại hai người bọn họ. Vinh Đình cầm một bộ y phục, nói rằng: "Thay y phục."

"Làm cái gì?" Giang Tiểu Mãn mí mắt nặng trĩu, buồn ngủ đến xoay người hướng thẳng lên người Vinh Đình.

Vinh Đình một tay kéo hắn dậy, nói rằng: "Trùng Dương đương nhiên là phải leo núi."

Giang Tiểu Mãn choáng váng: Còn phải leo núi?"

Vinh Đình nói: "Mang ngươi đi thả con diều."

"Con diều sao?" Giang Tiểu Mãn nghe thế tinh thần đã tới rồi, vội cầm qua y phục, đem Vinh Đình đẩy đi sang một bên, mình ở trong sơn trang này tìm gian phòng thay y phục.

Vinh Đình lần này không lại đùa hắn, chuẩn bị cho hắn một bộ y phục chế tác tinh mỹ, kiểu dáng đồng dạng là giống như dựa theo bộ y phục cùng Vinh Đình ngày hôm nay mặc lên người kiau, chỉ là màu sắc không giống nhau.

"Người què thối..." Đây không phải trang phục tình nhân sao? Quá đáng ghét.

Giang Tiểu Mãn vừa lẩm bẩm vừa mặc lên người, sau khi mặc xong đi ra ngoài muốn cho Vinh Đình xem thử, lại phát hiện Vinh Đình đã không ở bên ngoài đầu.

Hắn nhìn chung quanh tìm một hồi, thấy Vinh Đình đứng ở đằng xa cạnh cửa chính cùng người khác nói chuyện.

Lúc này các lão nhân trong hội Trùng Dương từ lâu đã đi gần hết, chỉ còn lại những người hầu đang thu dọn tàn cục tiệc rượu vừa rồi, tình cảnh có chút hỗn loạn.

Giang Tiểu Mãn tuy là thay đổi y phục, nhưng cũng sợ người khác nhận ra, cúi đầu bước nhanh đi qua.

"A Mãn!"

Bỗng nhiên có người gọi một tiếng như thế, nhưng mà Giang Tiểu Mãn không chú ý tới, rất nhanh đi về phía Thái tử.

"Cô đi trước một bước." Thái tử thấy Giang Tiểu Mãn đến, liền hướng người nọ nói lời cáo từ, mang theo Giang Tiểu Mãn đi.

"Kia là ai?" Sau khi đi xa, Giang Tiểu Mãn hỏi.

"Lúc trước đề cập tới đại thần họ Thái kia giỏi về trị thủy, sớm vì bệnh cáo lão về quê, hôm nay phụ thân hắn cũng là khách quý của Trùng Dương kính lão, mà nhi tử hắn cũng tới, cô chính là cùng nhi tử hắn đề cập chuyện này nủa ngươi." Vinh Đình nói "Hôm nay nghe nói tình trạng thân thể của hắn đã có cải thiện, qua mấy ngày sẽ thỉnh hắn vào cung một chuyến."

Giang Tiểu Mãn gật đầu, chuyện Vinh Đình đáp ứng hắn chưa quên, trong lòng hết sức vui vẻ.

Lúc này đã là sau giờ ngọ, người bên ngoài sơn trang đều đã tản đi. Vinh Đình mang theo Giang Tiểu Mãn đến một chỗ đường nhỏ hẻo lánh sau sơn trang, thẳng hướng đi lên núi.

Cuối thu bầu không khí trên núi mát mẻ, cho dù là sau giờ ngọ cũng không có chút nóng bức của mặt trời. Giang Tiểu Mãn đi ở đường nhỏ trong núi, mơ hồ có loại ảo giác mình vẫn ở nhà.

"Suy nghĩ gì vui vẻ như vậy?" Vinh Đình chú ý tới Giang Tiểu Mãn thần sắc sung sướng, liền cũng cười hỏi.

Giang Tiểu Mãn liếc nhìn hắn một cái, nói rằng: "Suy nghĩ hôm nay gặp nhiều lão nhân gia như vậy, Thái tử điện hạ nhất định mở mang tầm mắt."

Vinh Đình cũng liếc nhìn hắn một cái, nhíu mày cười lạnh. Giang Tiểu Mãn lại nói: "Thái tử miệng mồm giỏi vậy, không biết những lão tiên sinh, lão thái thái có biết hay không."

Vinh Đình nói: "Chuyện này làm sao có thể để cho bọn họ biết chứ? Như vậy cô nhưng là không thể ra tay."

"Ngươi còn thật muốn ra tay?"

"Đây là đương nhiên, hiếm thấy có nhiều cụ già tám mươi tuổi như vậy." Vinh Đình nói thật tự nhiên, "Cô thích nhất cụ già tám mươi tuổi, làm sao có thể bỏ qua?"

Cái tên này càng ngày càng biết nói nhảm... Giang Tiểu Mãn nhìn Vinh Đình, có chút tức giận, lại có chút buồn cười, cuối cùng vẫn là nở nụ cười.

Vinh Đình lại không cười, hỏi: "Tiên nhân sẽ không ăn dấm chua?"

Giang Tiểu Mãn nói: "Ta ăn dấm chua cái gì?"

Vinh Đình liền gật đầu nói: "Cũng đúng, cô một đời chỉ chung tình một mình tiên nhân, tiên nhân quả thật là không cần ăn dấm, vẫn là tiên nhân hiểu ta."

"Nói thế nào đều là ngươi có đạo lý." Giang Tiểu Mãn không có gì để nói, "Đến cùng miệng lưỡi làm sao luyện được vậy."

Hai người đi một hồi, Giang Tiểu Mãn bắt đầu thở hổn hển.

Hắn có chút thẹn thùng, hắn chính là người sống ở trong núi, trước đây chạy khắp nơi, bò khắp chốn cũng không hề thở gấp. Không biết làm sao hắn xuyên qua đến thân thể A Mãn, thể chất A Mãn này không bằng hắn, tuy được Thái tử rót rất nhiều canh bổ, đã có cải thiện, mà cuối cùng là thể hư.

Giang Tiểu Mãn lau mồ hôi trên mặt: "Còn bao lâu mới đến nha?"

Vinh Đình nói: "Còn phải một lúc lâu."

Giang Tiểu Mãn trong lòng rơi lệ, nhưng là lên tinh thần đến tiếp tục đi.

Vinh Đình đi ở phía trước, thời điểm quay đầu lại thấy hắn thở hồng hộc, đứng lại bất động.

"Làm sao vậy?" Giang Tiểu Mãn thở hổn hển hỏi.

"Tới, cô cõng ngươi." Vinh Đình nói.

"Mới không cần!" Giang Tiểu Mãn vội bước nhanh vòng qua Vinh Đình, mà lúc đi qua Vinh Đình, Vinh Đình đưa tay một phát bắt được hắn. Tay Vinh Đình rất có lực, hắn nhất thời nửa bước khó đi.

Hắn quay đầu lại muốn bảo Vinh Đình thả ra, nhưng còn chưa kịp mở miệng, chỉ thấy Vinh Đình liền đưa tay ra phía hắn.

"A! Thả ta xuống dưới!"

Giang Tiểu Mãn còn không thấy rõ Vinh Đình đã làm gì, liền cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, trong chớp mắt hắn liền ở trên lưng Vinh Đình.

"Đừng nhúc nhích."

"Thả ta xuống!"

"Không cho cử động nữa, cử động nữa cô phi lễ với ngươi."

Vinh Đình lúc nói lời này ngữ khí nghiêm túc, Giang Tiểu Mãn một chút lại thành thật, bé ngoan nằm nhoài trên lưng Vinh Đình.

Lưng Vinh Đình vô cùng rộng rãi, đi lên đường đến lại vững vàng, Giang Tiểu Mãn nằm nhoài ở trên vừa vặn, thoải mái vô cùng.

Sớm biết sớm một chút lên đây... Nghĩ gì thế, Giang Tiểu Mãn hô hấp vừa mới bình phục lại có chút rối loạn. Hắn quay đầu, đem hai má kề sát ở trên bả vai Vinh Đình, nhỏ giọng nói: "Ta đều chảy mồ hôi, không chán ghét sao?"

" Cái này cảm thấy chán ghét, cô phải thế nào cùng bên tiên nhân cả đời?"

"Ai nói muốn cùng ngươi cả đời bên nhau?"

"Cô nghĩ kỹ rồi, muốn cả đời quấn lấy ngươi."

Giang Tiểu Mãn cũng không biết sao liền vui vẻ, hắn chỉ cảm thấy mạc danh kỳ diệu, nhưng cũng không nghĩ nhiều nữa.

Bên hông của hắn còn mang theo mứt hoa quả Vinh Đình chuẩn bị cho hắn, chính hắn ăn một chút, liền đút cho Vinh Đình. Hai người tựa như đi bộ đường dài, dọc theo đường đi cười cười nói nói, hồi lâu mới tới trên đỉnh ngọn núi.

Trên đỉnh núi là một mảng lớn thảo nguyên bằng phẳng, Giang Tiểu Mãn vốn tưởng rằng trên đỉnh núi chỉ có thể có hai người bọn họ, thời điểm đi đến trên đỉnh núi lại không ngờ thấy có không ít du khách, hắn bị dọa vội vàng nhảy xuống lưng Vinh Đình.

Vinh Đình đáng tiếc nói: "Nhanh như vậy nhảy xuống làm cái gì, bọn họ lại không nhận ra ngươi?"

Giang Tiểu Mãn nói: "Này còn thể thống gì! Coi như bọn họ không biết ta là ai, này nhìn ra phải hay không!"

Du khách trên đỉnh núi này nguyên lai là từ một đường khác của sơn đạo tới, chỉ là Vinh Đình chọn một đường mòn, vì vậy chưa gặp phải những người khác.

Mấy người đến leo núi tất cả đều là đến thả con diều, trên bầu trời đã là con diều đầy trời.

Vinh Đình đi mua con diều, Giang Tiểu Mãn ngước đầu nhìn con diều trên trời, con diều tất cả đều là làm thành hình chim, chủng loại khác nhau, xanh xanh đỏ đỏ, bay trên không trung, như quần điểu tranh vũ, trông rất đẹp mắt.

Chỉ chốc lát Vinh Đình trở lại, Vinh Đình mua một cái diều giấy tạo hình bạch hạc, thân màu trắng, phía cuối cánh cuối mang màu đen, trên đầu thì lại là xen màu đỏ.

" Mua cho tiên nhân tiên hạc."

"Mau mau mau, thả diều!"

"Đừng nóng vội, liền đến."

Vinh Đình đem ống dây diều giao cho Giang Tiểu Mãn, mình cầm con diều đi đến phía sau.

Hai người cùng chờ gió nổi lên, gió cùng lúc, hai người ăn ý một người buông tay, một người chạy. Gió Trùng Dương đang lớn, cơ hồ là chỉ chớp mắt, tiên hạc màu trắng kia liền bay lên trời.

Giang Tiểu Mãn nhất thời nở nụ cười, hắn dừng bước lại, tay nắm dây diều, nhìn tiên hạc của hắn bay.

Vinh Đình chẳng biết lúc nào lại tới phía sau hắn, Giang Tiểu Mãn tự nhiên mà đem cơ thể dựa vào một chút trên người Vinh Đình, Vinh Đình từ sau đầu ôm lấy hắn, hai người cùng nhau kéo dây diều.

"Muốn bay cao nhất!"

"Đem dây thả thêm một chút... Gió nhỏ rồi, kéo trở về!"

Dây vừa thu vừa thả, tiên hạc kia từ từ càng bay càng cao, cuối cùng thành một trong mấy con diều bay cao nhất. Giang Tiểu Mãn nở nụ cười, liền quay đầu nhìn lại Vinh Đình, chỉ thấy vẻ mặt Vinh Đình cũng cười.

Giang Tiểu Mãn rất ít có thể nhìn thấy Vinh Đình cười đến vui vẻ như vậy, cảm thấy thật đẹp, không khỏi chăm chú nhìn thêm. Vinh Đình cảm nhận được tầm mắt của hắn, cũng cúi đầu lại nhìn hắn.

Hai người hai mắt nhìn nhau, Giang Tiểu Mãn vội vàng liền cúi đầu, đồng thời lúc này mới ý thức được mình vừa thói quen mà nhào vào trong lồng ngực Vinh Đình.

Đây thật là cái thói xấu, Giang Tiểu Mãn lặng lẽ muốn kéo ra chút khoảng cách, Vinh Đình lại biết hắn muốn làm gì, trên tay ôm chặt, ôm eo hắn không tha.

"Thả ra."

"Làm sao có thể thả?" Vinh Đình nói " Thả diều là thả cát tường, diều giấy nếu là bay đi, cũng không may mắn."

Giang Tiểu Mãn biết Vinh Đình đang nói sang chuyện khác, lại nghe hắn vừa nói như thế, lập tức khẩn trương lên.

Giang Tiểu Mãn đem dây hơi hơi thu lại chút, nói rằng: "Vậy ngươi xem nha, cũng không thể để con diều bay."

"Cô nhìn thấy." Vinh Đình vừa mới nói xong, chợt một trận gió mạnh thổi đến, con diều trên trời bay loạn, rất nhiều con diều nhất thời xoắn thành một khối.

Tiểu tiên hạc của hai người cũng bị con diều bên cạnh quấn lấy, dây kia cực bén, còn không đợi Giang Tiểu Mãn phản ứng, hai con diều liền song song cắt đứt dây nhau, tiểu tiên hạc theo gió tung bay đi.

Giang Tiểu Mãn kêu nhỏ một tiếng "A", xem mắt choáng váng. Vừa mới nói không may mắn, làm sao liền đứt mất?

Vinh Đình cũng nhăn lại mày, hắn thấy tiên hạc kia càng bay càng xa còn chưa rơi xuống đất, hướng Giang Tiểu Mãn nói: "Cô sẽ kiếm con diều về, ngươi yên tâm, ngoan ngoãn chờ ở đây."

Vinh Đình đuổi theo con diều, Giang Tiểu Mãn thấy hắn một đường đuổi tới trong bụi rậm, đáy lòng mơ hồ bất an.

Hắn tuy biết Vinh Đình là vai nam chính của quyển sách, hào quang nhân vật chính vĩ đại, nhưng vẫn là không khỏi lo lắng, chỉ muốn cũng đi theo qua.

Đang lúc này, bỗng nhiên lại có người gọi: "A Mãn?"

Tên của Giang Tiểu Mãn mặc dù cũng có một chữ " Mãn ", nhưng ngày thường người bên cạnh không phải gọi hắn "Tiểu Mãn", chính là gọi hắn " Mãn Mãn ", nhưng mà hắn vẫn chưa ý thức được đó là đang gọi hắn.

Mãi cho đến trên vai bị vỗ một cái, hắn quay đầu lại, mới thấy một người thiếu niên đứng phía sau.

Thiếu niên trên tay cầm con diều, chắc cũng là đến thả diều.

Thiếu niên mặt trang phục sai vặt, mang trên mặt nụ cười chất phác, Giang Tiểu Mãn không nhận ra hắn, lại nghe hắn nói tiếp: "A Mãn, quả nhiên là ngươi!"

Giang Tiểu Mãn đầu tiên là sững sờ, chờ sau khi ý thức trở lại thiếu niên là nói cái gì, nhất thời tay chân phát lạnh.

"Ngươi từ trên Long Minh sơn xuống rồi?" Thiếu niên nói, "Sư phụ ngươi đâu?"

Nhân vật chân chính của Giang Tiểu Mãn sau khi xuyên thư là thiếu niên tên "A Mãn", A Mãn là hạ nhân của Thanh Khê đạo nhân, nhưng Giang Tiểu Mãn ban đầu không biết, đánh bậy đánh bạ mà bị nhận thành Thanh Khê đạo nhân, liền cũng đâm lao phải theo lao, một mạch tiếp tục mạo danh.

Khởi đầu hắn khó tránh khỏi bất an, chỉ lo ngày nào bị người nhận ra mình mạo danh Thanh Khê đạo nhân, nhưng ngày tháng một lúc lâu, liền biết bất kể là A Mãn hay là Thanh Khê đạo nhân đều là vai phụ, hai người lại ẩn cư núi rừng, không có người quen, liền cũng thêm yên lòng.

Ai biết hắn lại là không hề báo động trước mà tại trên núi gặp phải người quen của "A Mãn"?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương