Vi Sư Phụ
Chương 7: 7: Đọc Sách - Biến Cố


Khi Tang Lạc vẫn đang xem một số sách liên quan đến các kiến thức tu tiên thì Phó Thanh Viễn đã trở về.

Theo ước tính của Tang Lạc, lần ra ngoài này thậm chí chàng đi còn không tới một giờ, cho nên nói bất kể ở thế giới nào, hầu hết đàn ông đều luôn không thích dạo phố, đúng không?
Rồi xem thử sư phụ của nàng đã mua những gì cho nàng… quần áo với nhiều màu sắc khác nhau, nàng cảm thấy mình có thể thu thập đủ một bộ sắc cầu vồng, còn có kẹp tóc lược, và thậm chí… áo trong quần trong cũng mua luôn.

Tang Lạc nhìn đống đồ của con gái được bày ra trước mặt, trong lòng vừa cảm động lại vừa có chút bối rối.

Nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn sư phụ với khuôn mặt không có cảm xúc gì của mình, tuy chàng không thích nói gì, cũng chưa từng cười với nàng, trông có vẻ khó gần, nhưng thực ra lại là một người rất có trách nhiệm và nghiêm túc.

Trước khi nàng cầu xin chàng nhận mình làm đồ đệ, họ mới gặp nhau có một lần, đối với chàng nàng vẫn còn là một nha đầu vô dụng… nhưng cuối cùng chàng cũng đồng ý nhận nàng làm đồ đệ, hơn nữa còn là thủ đồ.

Ban nãy nàng vừa xem trong sách rồi mới hiểu được đối với những người tu tiên ở đây mà nói, nhận thủ đồ là một việc hết sức thận trọng.

Thủ đồ không nhất định là chỉ đệ tử thu nhận đầu tiên mà là đệ tử được sư phụ xem trọng yêu thích nhất, thường sư phụ sẽ điểm một dấu ấn trên trán người thủ đồ đã chọn, như vậy có nghĩa là người đó trở thành thủ đồ duy nhất của người.

Không giống với những đệ tử khác, thủ đồ chỉ có một người.

Tang Lạc vừa thấy đoạn ghi chép này trong sách thì liền soi gương xem thử, quả nhiên trên trán có dấu ấn nho nhỏ hình giọt nước của thủ đồ, hình như được điểm lên lúc nàng quỳ gối ở trong rừng khi sư phụ kéo dậy.

Trong thế giới này, quan hệ của sư phụ và thủ đồ cũng giống như mối quan hệ của cha mẹ với con gái hoặc cha mẹ với con trai, không phải đơn giản như loại “một ngày là thầy suốt đời là cha”, mà thận trọng hơn, còn quan trọng hơn cả người thân trong dòng họ.

Vì vậy một số người tu tiên có mối quan hệ đến gia tộc hoặc quan tâm những chuyện khác, cơ bản sẽ không thu nhận thủ đồ một cách đơn giản như vậy.

Tu hành của thủ đồ cũng là do sư phụ chỉ dạy, rất nhiều tài nguyên tu tiên ở giai đoạn đầu là sư phụ cung cấp, trong nhiều trường hợp người có thù với đệ tử cũng là kẻ thù của sư phụ.

Như vậy những thủ đồ được sư phụ chuyên tâm bồi dưỡng về cơ bản sẽ là người đồng hành trung thành của sư phụ, sẽ cùng nhau đi trên con đường tu tiên, hai bên phải tôn trọng tin tưởng lẫn nhau… xem tới đoạn miêu tả này, Tang Lạc cảm thấy rất áp lực và hoảng sợ.

Tư chất của nàng không tốt, không có thiên phú hơn người, càng không cần nói đến có thế lực nào đứng sau hỗ trợ, không đáng được sư phụ bồi dưỡng như một thủ đồ.

Nếu như sau này nàng làm cho sư phụ thất vọng thì phải làm sao?
“Không thích?” Thấy Tang Lạc ngẩn người nhìn đống đồ chàng mua về, đợi một hồi lâu, cuối cùng Phó Thanh Viễn cũng lờ mờ hỏi.


Trong lòng chàng khẽ nhíu mày, người tu sĩ bán quần áo đó không phải nói các cô bé luôn thích những thứ này sao? Để một người tán tu đã hàng trăm năm như chàng đi tìm tòi sở thích của một cô bé người phàm, thật có chút làm khó chàng.

Mà vốn dĩ chàng đã là một người không quan tâm đ ến bản thân cho lắm.

“Không phải không phải! Con rất thích con rất thích!” Tang Lạc đang ngẩn người phản ứng lại, lắc đầu xua tay nguầy nguậy.

Tuy không biết tại sao sư phụ lại đối xử với nàng tốt như thế, nhưng dù thế nào mạng của nàng cũng là do sư phụ cứu, sau này bất luận ra sao cũng phải báo đáp chàng.

Hơn nữa những thứ đồ dùng xinh đẹp của các cô bé, từ sau khi nàng xuyên không đến đây, đến cơ hội nhìn còn không có, nay có được chúng sao có thể không thích được.

Phó Thanh Viễn tinh ý cảm nhận được không biết vì nguyên nhân gì, thái độ của đồ đệ này đối với chàng hình như còn sợ hãi hơn nữa.

Trong thời gian chàng đi ra ngoài đã xảy ra chuyện gì? Ánh mắt chàng đột nhiên lướt qua một cuốn sách để bên cạnh, sau một hồi suy nghĩ, Phó Thanh Viễn đã hiểu ra.

Chắc là nàng đã xem qua cuốn sách liên quan đến thủ đồ nên hiện tại cảm thấy băn khoăn hoặc lo lắng? Muốn nuôi một đứa trẻ quả nhiên không đơn giản như chàng nghĩ, còn phải lo tâm trạng của nàng.

Phó Thanh Viễn vì không muốn đồ đệ nghĩ nhiều nên liền mở lời giải thích một chút: “Ta trăm năm cô độc một mình, không có người thân bạn bè, không có sự ràng buộc với thế gian.

Vốn quyết định kiếp này không thu nhận đồ đệ, nhưng nếu như chúng ta có duyên phận sư đồ với nhau, thì ta phá lệ một lần.

Có lẽ sau này con chính là đồ đệ duy nhất của ta, có phải là thủ đồ hay không cũng không có gì khác biệt, là một người thầy, ta nhất định dạy cho con thật tốt, vì vậy con không cần phải lo lắng.”
Chàng luôn cô độc một mình, nhưng con đường tu tiên trước sau chỉ một người cũng có chút cô đơn.

Khi đó, nhìn thấy thân hình nhỏ bé run rẩy quỳ trước mặt chàng, giống như cỏ dại trên đồng hoang, mỏng manh nhưng lại kiên cường.

Dáng vẻ một đứa trẻ nhỏ như đang cố gắng muốn được sống kia rất giống chàng năm xưa, khiến trái tim đóng băng bao nhiêu năm nay chợt cảm động mà mềm lại, có lẽ thu nhận đồ đệ cũng tốt.

Tang Lạc nghiêm túc lắng nghe, đột nhiên bước đến trước mặt Phó Thanh Viễn, trịnh trọng quỳ xuống, nhìn chàng với ánh mắt kiên định và nói: “Sư phụ đã cứu mạng con, còn cho con một nơi yên thân gởi phận, tất cả mọi thứ, con sẽ không bao giờ quên.

Có lẽ đối với sư phụ thì không đáng nhắc đến, nhưng đối với con mà nói thì nó rất quý giá.


Tang Lạc lập lời thề tại đây, bất luận sau này cho dù có xảy ra chuyện gì, Tang Lạc sẽ không bao giờ làm trái lệnh của sư phụ, không bao giờ làm những điều có hại cho sư phụ, đợi sau này Tang Lạc có năng lực, nhất định sẽ làm hết sức mình bảo vệ sư phụ để đền đáp công ơn sư phụ.” Thân hình nhỏ bé, giọng nói non nớt cùng với những lời này, nghe thế nào cũng có chút khiến người ta cảm thấy buồn cười.

Phó Thanh Viễn không cười, cảm xúc trên mặt của chàng lúc nào cũng nhạt nhẽo như nước.

Chàng cúi xuống kéo Tang Lạc đứng dậy, vỗ nhẹ bụi trên đầu gối của nàng, sau đó không nói gì đứng thẳng người đi về phía cửa.

Tang Lạc đứng đó mím môi suy nghĩ, có chút ủ rũ, sư phụ nàng hình như không quan tâm lắm đến những lời nói của một đứa trẻ như nàng, cũng phải, dù sao thì bây giờ nhìn nàng như một đứa trẻ chưa hiểu chuyện vậy.

Nhưng khi Phó Thanh Viễn đi đến cửa, đột nhiên dừng lại.

Chàng nghiêng mặt nói nhẹ một câu: “Đợi khi nào con đánh lại được ta, ta sẽ để con bảo vệ.”
Chỉ còn lại Tang Lạc ngơ ngác trong phòng, nàng gãi gãi mặt một hồi lâu, vừa rồi đó là… sư phụ nàng cười một cái?! Sư phụ tin những lời nàng nói? Cảm giác được người tin tưởng khiến Tang Lạc có chút ấm lòng, theo lời người nói hình như sư phụ nàng chưa bao giờ xem nàng là một đứa trẻ không hiểu chuyện, như vậy cũng tốt.

Nàng là người thật lòng, ở trong thế giới này nàng cũng không có người thân và bằng hữu, giống như sư phụ vậy.

Nhưng bây giờ nàng có sư phụ tốt với nàng, sau này nàng sẽ tôn kính sư phụ như phụ thân ruột của nàng!
Đúng rồi… Trước đó nàng phải trở nên thật lợi hại! Tang Lạc tiếp tục xem những cuốn sách khô khan đó với vẻ mặt kiên quyết.

Lúc trước, khi nàng phát hiện mình đột nhiên đến thế giới vô định này, nàng không bỏ cuộc mà tiếp tục sống, bị mẹ kế và ca ca làm khó dễ nàng cũng không bỏ cuộc, khi bị người tu sĩ đấu pháp với sư phụ đó bắt được nàng cũng không bỏ cuộc.

Nay mọi thứ đều đang đi theo chiều hướng tốt, nàng càng không thể bỏ cuộc, nàng phải sống cho thật tốt, phải làm chủ số phận của mình.

Nàng không muốn khi gặp những nguy hiểm khó khăn chỉ biết khóc mà không làm được gì.

Ngoài việc than thở những đau khổ và bất hạnh của bản thân, nàng còn có thể làm được nhiều những việc khác có ý nghĩa.

Điều đáng sợ nhất không phải là cái chết, điều mà nàng sợ nhất là, một ngày nào đó nàng mất đi dũng khí khi đối mặt với cái chết và khó khăn, trở thành loại người cái gì cũng không làm, không chịu phấn đấu.

Trong một tháng, nàng luôn cố gắng đưa những sách vở kiến thức trong phòng mà nàng cho là có ích cho vào bộ não của mình, cảm thấy đói thì uống một viên ngũ cốc đan, mệt thì đi nghỉ ngơi, có thể nói liều cả mạng sống.

Cơ thể vốn đã ốm và nhỏ nhắn nay trông càng ốm hơn, chỉ có đôi mắt là sáng.


Phó Thanh Viễn bế quan một tháng đi ra thấy bộ dạng của tiểu đồ đệ càng ốm hơn, niềm vui khi đột phá tầng chín trúc cơ thành công cũng giảm bớt đi nhiều.

Tang Lạc cũng phát hiện sự không vui của sư phụ, đột nhiên có chút bối rối, cẩn thận liếc nhìn chàng nói: “Sư phụ, người xuất quan rồi, à, mấy ngày nay con không có làm biếng… ”
Phó Thanh Viễn nhìn thấy nàng như vậy cũng không nhíu mày nữa, trực tiếp đi lên luồn tay qua xương sườn nàng nhấc lên cân thử rồi đặt xuống.

“Ốm đi.”
“A?” Tang Lạc không ngờ sư phụ nhìn có vẻ không thích tiếp xúc cơ thể với người khác, đột nhiên lại nhấc nàng lên cân thử, làm cho nàng kinh ngạc a lên một tiếng.

Nghe được lời của chàng, nàng cũng đưa tay kéo kéo da mặt của mình phát hiện hình như ốm đi chút.

Mấy ngày nay nàng không có soi gương nên không biết mình trở nên thế nào, sau khi hiểu tại sao sư phụ lại giận, Tang Lạc chỉ còn cách bẽn lẽn cười với chàng.

“Con đang lo lắng cái gì? Con còn nhỏ tuổi, vẫn còn rất nhiều thời gian, cứ từ từ, không cần gấp.

Trước khi con trở thành một người có thể tự bảo vệ mình, ta sẽ bảo vệ cho con.” Phó Thanh Viễn nhìn nàng nói.

Chàng quen cách nói chuyện cho người ta một cảm giác lạnh nhạt, nhưng Tang Lạc nghe thấy ấm lòng muốn khóc.

Dù nàng có thừa nhận hay không, nàng thật sự đã vội vã cảm thấy bất an nên bất giác nàng đã liều mình.

Nhưng bây giờ nghe những lời nhẹ nhàng của sư phụ, đột nhiên cảm thấy rất an tâm.

“Dạ, con sai rồi.” Tang Lạc bước tới với đôi mắt đỏ hoe, có chút gan dạ ôm lấy chân của Phó Thanh Viễn.

Phó Thanh Viễn dừng lại một chút, đưa tay lên đầu Tang Lạc xoa một cái an ủi.

Nhìn mái tóc hơi vàng khô cùng thân hình nhỏ bé, trong lòng Phó Thanh Viễn không khỏi có chút sầu muộn, chàng vẫn còn hơi lo lắng bản thân không nuôi sống được con vật nhỏ mỏng manh này.

“Con theo ta đến chợ tu tiên.” Quả nhiên là mua những thứ linh cốc gì đó cho nàng ăn, uống ngũ cốc đan tuy no bụng nhưng thân hình nhỏ bé của nàng không không mọc được miếng thịt nào, hơn nữa trước đó không lâu nàng vẫn còn ăn những thức ăn của người phàm, có lẽ khi ăn chút linh cốc dễ dàng thích ứng hơn.

Xem ra chàng phải tìm những thứ bồi bổ cơ thể để bồi bổ cho đồ đệ này, vừa may những linh thạch trong tay cũng tiêu hao gần hết nên lần này ra ngoài phải xem thử trên bảng thí luyện có nhiệm vụ gì có thể nhận được hay không.



========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.


Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2.

Đại Sư Linh Châu
3.

Năm Tháng Yêu Thương
4.

Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================
Mọi người đều có thể phát nhiệm vụ hoặc nhận nhiệm vụ trên bảng thí luyện, hái linh thảo tìm linh thú hoặc những vật phẩm quý hiếm khác như vũ khí linh dược và nhiều nhiệm vụ khác nhau.

Hoàn thành nhiệm vụ thì có thể nhận linh thạch từ người phát nhiệm vụ, còn thu hoạch được những thứ khác thì thuộc về mình.

Là một người tán tu, không có môn phái cung phụng, Phó Thanh Viễn luôn tự hoàn thành các nhiệm vụ trên bảng thí luyện nhận để được linh thạch.

Phó Thanh Viễn không ngờ rằng vốn chỉ định dẫn tiểu đồ đệ ra ngoài dạo thì xảy ra chuyện này.

Trên đường đến chợ tu tiên bằng bàn Nguyên Nguyệt, họ bị tấn công bởi một kẻ lạ mặt mặc áo choàng đen không nhìn rõ được khuôn mặt.

Kẻ đó cứ như mèo vờn chuột kéo họ từ trên không trung xuống.

Bàn Nguyên Nguyệt hai người đi bị vỡ, Phó Thanh Viễn bèn bế Tang Lạc đạp lên thanh kiếm bay mà chàng triệu hồi rồi đáp xuống đất.

Chàng đứng trước che chắn cho Tang Lạc, khom người xuống chắp tay lại nói: “Không biết tiền bối gọi vãn bối có gì chỉ giáo?” Tuy vẻ mặt chàng vẫn dửng dưng như vậy nhưng Tang Lạc cảm nhận được sự căng thẳng của chàng, không thể không lo lắng nắm chặt áo dài của chàng.

Lúc này Phó Thanh Viễn thực sự cảm thấy không ổn, người đứng trước mặt có tu vi vượt xa chàng, không có tu sĩ nguyên anh nào chàng từng gặp lại khiến cho chàng có cảm giác bị đe dọa như vậy, chẳng lẽ tu vi người này đang là đỉnh nguyên anh, chỉ còn một bước nữa sẽ thành hóa thần? Nhưng tại sao loại tu sĩ cấp bậc này lại làm khó dễ một tu sĩ trúc cơ nhỏ nhoi như chàng chứ.

“Cô bé đằng kia, giao cho ta, ngươi đi đi.” Rõ ràng dáng người ọp ẹp trông như một người già, nhưng giọng nói lại là của một người phụ nữ trẻ tuổi.

“Tiểu đồ còn chưa đạt tới luyện khí tầng một, tư chất cũng có như thế, người như khúc gỗ, e là không thể vừa lòng tiền bối, mong tiền bối cho phép hai sư đồ ta rời đi.” Phó Thanh Viễn vừa nói vừa siết chặt thanh kiếm trong tay.

“Người ta nhắm tới mà ngươi không muốn giao? Nếu như vậy thì ngươi đi chết đi.” Người phụ nữ mặc áo choàng đen cười xấu xa, bàn tay nhăn nheo lộ ra từ trong áo choàng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương