Vi Sư Phụ
-
Chương 47
Nhìn nhau với ánh mắt sợ hãi trong vòng tay mình một lúc, Tang Lạc đứng hình buông cậu bé trong vòng tay của mình ra, nhanh chóng bật dậy nhảy ra xa, trông có vẻ còn sợ hãi hơn cậu ấy nữa. Khó khăn lắm đứa nhỏ mới được thả ra, hàng loạt hành động của nàng càng làm cho đứa nhỏ sợ hãi, thậm chí không dám thở mạnh một cái, nằm đó cứng đơ không dám nhúc nhích.
Họ đang ở trong một ngôi miếu đổ nhát, trên đỉnh đầu có một cái lỗ lớn, có ánh nắng ấm áp chiếu vào từ chỗ đó, trên mặt đất còn mọc đầy cỏ và rêu xanh.
Mặc dù Tang Lạc rất muốn nói cái gì đó, nhưng trong tình cảnh này cảm thấy, bất kể nàng nói gì cũng cảm thấy mình giống như một bà dì kỳ lạ quấy rối một đứa trẻ. Cho nên nàng chỉ có thể cười một cách cứng đơ với cậu bé, sau đó nàng đảo mắt nhìn thấy Yến Vũ, đang bắt chéo chân ngồi uống rượu bên ngoài ngôi miếu đổ nát cách đó không xa, nàng giật khóe miệng bước qua đó.
“A Vũ.” Tang Lạc có chút tức giận hét lên, nàng cứ lo lắng bản thân sẽ nổi điên làm những chuyện điên rồ nên trước khi uống rượu đã nói với Yến Vũ trông kỹ nàng để nàng đừng làm những chuyện ngu ngốc. Kết quả khi tỉnh lại, phát hiện mình đang ôm một cậu bé không quen biết ngủ, nàng thật sự không ngờ mọi việc lại phát triển đến như vậy.
“Ồ, A Tử cô tỉnh rồi à ~” Yến Vũ thấy Tang Lạc tỉnh rồi thì bèn lập tức giấu vò rượu trên tay ra phía sau lưng, như thể phòng bị nàng chạy tới chộp lấy.
Tang Lạc nhìn thấy như vậy, nét mặt nghiêm nghị nay càng trở nên nghiêm nghị hơn. Nàng quay đầu lại nhìn cậu bé cách đó không xa, kéo vai của Yến Vũ lại nhỏ tiếng nói: “Cậu bé bên đó là như thế nào vậy!”
Yến Vũ đảo mắt một cái, “Cô là người say nhanh nhất mà tỷ tỷ đây nhìn thấy trong đời đó. Hôm qua sau khi cô uống rượu xong, cô chạy đến thị trấn người phàm gần nhất này chạy tán loạn khắp nơi. Miệng liên tục nói muốn tìm sư phụ gì đó, cuối cùng chạy đến ngôi miếu đổ nát này, tóm lấy đứa nhỏ ăn xin đang ngủ ở đó rồi không chịu thả ra. Cậu bé ăn xin bên đó bị cô làm cho sợ đến phát khóc, cả đêm cũng không dám ngủ.”
Căn bản Tang Lạc chưa bao giờ làm chuyện xấu, nàng luôn là một cô bé ngoan, nên hiện tại nàng cảm thấy sấm sét giữa trời quang, hôm qua đúng là say mèm còn cưỡng ép ôm cậu bé ngủ, một đóa hoa của tổ quốc thế mà hẳn đã bị nàng làm cho khiếp sợ.
“A Vũ… tỷ không ngăn cản ta sao…” Tang Lạc buồn bã nắm lấy vai của Yến Vũ, kéo dài giọng nói, đến nỗi Yến Vũ sốt ruột bảo vệ vò rượu của mình cũng nổi hết da gà.
“Sao cô biết ta không có ngăn cản cô chứ, ta đã thử nhiều cách nhưng cũng không kéo cô ra được, cô càng chạy càng ôm chặt đứa trẻ đến nỗi nó sắp bị cô siết chặt đến chết, nên ta chỉ còn cách dừng tay lại thôi. Hơn nữa, ta chỉ có thể để mặc cô để cho cô bình tĩnh lại không quậy nữa, dù sao cô cũng không mất trí đến nỗi xuống tay với một đứa trẻ nên có sao đâu.” Yến Vũ xua xua tay nói một cách không quan tâm.
Sau đó nàng ấy có chút hưng phấn lắc lắc vò rượu bên cạnh, “Nhắc tới mới nhớ trong trấn này còn có rượu ngon uống nữa, tuy không có linh khí như linh tửu mà cô mua cho ta ở chợ tu chân trước kia, nhưng vị của nó cũng không tệ ~ đúng rồi, cô còn muốn uống rượu không? Nhưng nếu cô muốn uống thì tự mình đi mua, đừng giành của ta nữa.”
“Ta sẽ không uống nữa đâu!” Tang Lạc nghiến răng nói.
“Hây, ta phải đến an ủi đứa bé đó, mong là nó sẽ không coi ta là một người kỳ quặc có mấy sở thích đặc biệt.” Tang Lạc vừa buồn bã nói xong, Yến Vũ liền cười phụt một tiếng.
“Cô chính là một người như vậy, cũng chỉ là một cậu bé người phàm, có gì đâu mà quan tâm. Nếu đổi thành một tu sĩ thì cậu bé bẩn thỉu đó bây giờ nói không chừng bị giết chết rồi, cô cứ toàn cố chấp bởi những điều nhỏ nhặt này thôi.” Yến Vũ nói một cách không quan tâm, đôi mắt đầy vẻ coi thường tính mạng con người.
Tang Lạc nhướng mày, nói không khách khí: “Rõ ràng không phải loại người như vậy thì đừng có làm ra vẻ lạnh lùng như vậy.”
Vẻ mặt lạnh lùng của Yến Vũ ngay lập tức tan vỡ, thẹn quá hóa giận liếc nàng một cái: “Làm ra vẻ như thế này sẽ đỡ rắc rối hơn đó, một đứa ngốc như cô thấy nhiều chuyện gai mắt thì muốn giúp đỡ, thật tò mò muốn biết cô làm sao sống sót được trong mấy chục năm qua.”
“Á ~ Vậy người có sở thích tọc mạch giống như ta đôi khi còn bốc đồng hơn cả ta ơi, ta cũng tò mò muốn biết làm cách nào để sống sót qua mấy chục năm nay đó!” Tang Lạc ngẩng cao đầu, khinh thường nói: “Tốt xấu gì nếu tôi không chắc chắn thì sẽ không ra tay, tỷ xem lại tỷ…”
“Tốt xấu gì tỷ đây cũng là một tu sĩ tự do đơn độc một mình hai mươi mấy năm, kinh nghiệm phong phú hơn cô, biết lúc nào có thể ra tay, cô chỉ là một con chim non nớt!”
“Biết khi nào có thể ra tay sao?” Tang Lạc giả vờ kinh ngạc nhìn nàng ấy, “Vậy lần trước và lần trước trước đó nữa tại sao lại xuất hiện hai đứa tọc mạch là chúng ta, suýt chút nữa bị mấy tên tu sĩ truy sát hả?”
“Đó là một tai nạn, tai nạn có hiểu không? Sống trên đời sao có thể không có tai nạn ngoài ý muốn!” Yến Vũ vừa nói vừa vỗ vào vò rượu.
Hai người phụ nữ trừng mắt nhìn nhau rồi hứ một tiếng quay đầu đi. Bình tĩnh lại một lúc rồi khó chịu đồng thời quay đầu lại, nhìn vẻ mặt của đối phương rồi không kiềm được cười phụt một cái. Sau khi hai người họ hơi quen với nhau rồi thì những tình huống này ngày càng xảy ra thường xuyên hơn.
Tính khí vui đùa kiểu này rõ ràng là một trải nghiệm mới mẻ đối với hai người, nên họ thường chơi đùa một cách vô thức. Đương nhiên, cuối cùng cả hai đều nhìn mỉm cười cho qua.
Bởi vì những ngày này đi khắp nơi cùng với Yến Vũ trải qua rất nhiều chuyện, Tang Lạc cũng có vẻ vui vẻ hơn một chút, ít nhất cũng cãi nhau cười đùa với bằng hữu thân nhất là Yến Vũ.
“Được rồi, ai muốn cãi với cô, mau đi an ủi cậu nhóc của cô đi.” Yến Vũ lên tiếng trước, xua xua với nàng, chợt nhớ tới cái gì đó nói thêm một câu: “Cậu nhóc đó là hỏa mộc thủy tam linh căn, những đứa trẻ có linh căn trong thế giới người phàm cũng không nhiều, cô tiện tay tóm lấy một đứa thì trúng ngay một đứa có linh căn.”
Hỏa mộc thủy tam linh căn? Tang Lạc sửng sốt, nàng và sư phụ cũng là hỏa mộc thủy tam linh căn. Chẳng, chẳng lẽ cậu bé trong đó là sư phụ của mình?
Ngay khi xuất hiện ý nghĩ này Tang Lạc lập tức xua tan. Nàng không thể may mắn đến như vậy được, tiện tay tóm một đứa trẻ lại chính là sư phụ của mình lúc nhỏ, tỷ lệ này còn thấp hơn mua vé số trúng độc đắc ở kiếp trước.
Nói đến đây, nàng cũng không biết chính xác tuổi của sư phụ, nàng có hỏi qua một lần nhưng sư phụ không chịu trả lời nên sau đó cũng cho qua luôn. Cho nên bây giờ sư phụ nàng đã ra đời hay chưa nàng cũng không biết! Tu sĩ trong giới tu chân cũng không ít, tu sĩ có hỏa mộc thủy tam linh căn cũng không phải chỉ có nàng và sư phụ, cho nên đây có thể là một sự trùng hợp.
Mặc dù cảm thấy là không thể, nhưng khi bước qua nhìn thấy cậu nhóc đang ngồi thu mình lại trong góc, Tang Lạc bất giác cũng có chút căng thẳng khi đến gần.
Cậu nhóc ngồi trong góc, co rúm người lại một cách đáng thương, nhìn thấy Tang Lạc bước lại gần thì sợ hãi lùi về phía sau, cơ thể nhỏ bé run rẩy và gần như muốn dính chặt vào tường.
Tang Lạc thấy vậy liền dừng lại cách nó vài bước chân, ngồi xổm xuống, khuôn mặt nở một nụ cười dịu dàng nói: “Cậu bé, hôm qua tỷ tỷ uống say, cho nên không biết mình đã làm gì, làm đệ hoảng sợ rồi phải không? Thật sự xin lỗi, tỷ nhận lỗi với đệ được không?”
Bởi vì Yến Vũ có khuôn mặt xinh đẹp, còn khuôn mặt của Tang Lạc trông có vẻ đáng yêu và trẻ con, nên càng dễ gây rắc rối. Cho nên hai người họ đều mua liễm dung đan làm cho mình trông bình thường hơn một chút. Hầu như những nữ tu sĩ đều mong muốn mình càng xinh đẹp càng dễ thu hút càng tốt, thì ngược lại hai người này lại có suy nghĩ giống nhau đến ngạc nhiên.
Sử dụng liễm dung đan, khuôn mặt của hai người đúng là khác xa một trời một vực, cùng lắm có thể coi là thanh tú. Nhưng dù sao Tang Lạc tu tiên bao nhiêu năm nay, ở hoang giới lại không có những chuyện đấu đá và hắc ám kia, được sư phụ nuôi dưỡng đến tâm tính ôn hòa, lại quen tính dịu dàng, nở một nụ cười như vậy thực sự khiến cậu bé bình tĩnh lại.
Tang Lạc đương nhiên có thể cảm nhận được cậu bé đang nhìn chằm chằm nàng qua mái tóc dài đen rối, trông có chút do dự. Vì vậy nàng không ngừng mỉm cười, nói bằng giọng nhẹ nhàng hơn: “Tỷ và tỷ tỷ bên đó đều là tu sĩ tu tiên, hai tỷ đây sẽ không làm tổn thương những người phàm bình thường như đệ đâu, đệ có thể yên tâm được chưa?”
Cậu bé co ro trong góc nhìn nàng và rụt rè nghiêng đầu nghi hoặc hỏi: “Tu sĩ tu tiên là gì, ngươi, các ngươi không phải là yêu quái sao? Đừng ăn thịt ta, ta không có thịt, thân, thân thể lại dơ, ăn không ngon đâu…”
Tang Lạc không nhịn được cười phụt một cái, nàng che miệng cười híp mắt. Nàng thực sự không ngờ một ngày nào đó lại bị một cậu bé xem như là yêu quái. Nhưng nghĩ cũng phải, quả thực có rất nhiều người phàm không biết đến sự tồn tại của những người tu tiên.
Nhìn thấy Tang Lạc cười, cậu bé đột nhiên không dám hỏi nữa mà lo lắng cuộn người lại, bàn chân đen nhẻm không mang giầy co lại vì quá căng thẳng.
Lúc này Tang Lạc mới phát hiện bởi vì đã ôm đứa trẻ bẩn thỉu này ngủ cả đêm nên ngực trước của mình cũng bị bẩn. Có lẽ nàng nên đi tắm, nhưng trước đó…
“Bé ngoan, nói cho tỷ tỷ biết đệ tên là gì?” Tang Lạc cố gắng gần gũi hơn, cậu bé với đôi mắt sáng cũng có chút không nhịn được. Vì vậy sau khi im lặng một lúc, Tang Lạc nghe thấy một giọng nói yếu ớt đáp trả lại: “Nhị… Nhị Cẩu Tử.”
Nhị Cẩu Tử? Cái tên này, nói thế nào nhỉ, có một loại cảm giác trong dự đoán và ngoài dự đoán. Tang Lạc cười một cách trong lòng, một chút may mắn duy nhất trong lòng cũng biến mất, rõ ràng đã xác định đứa bé trước mặt không phải là sư phụ, nhưng nàng vẫn cảm thấy không muốn từ bỏ.
Cậu bé không hiểu nổi vị đại tỷ tỷ kỳ quái trước mặt đang nghĩ gì, nhưng cậu có thể mơ hồ cảm nhận được nỗi buồn của nàng. Chẳng lẽ là nàng đã phát hiện cậu đã che giấu tên thật của mình? Nhưng nếu thật đúng là như vậy thì nàng nên tức giận chứ không phải vẻ mặt buồn bã như bây giờ. Đã lâu rồi không ai hỏi tên của cậu, cậu cũng gần như quên mất mình vẫn còn một cái tên khác, là cái tên chưa từng có ai gọi trong trí nhớ mơ hồ.
Cậu bé lẳng lặng nhìn Tang Lạc, không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm vào nàng với đôi mắt ẩn sau mái tóc dài.
Khi Tang Lạc định thần lại, nhìn thấy cậu bé vẫn còn rất sợ nàng, nàng chỉ có thể bất lực mỉm cười nhìn cậu bé. Nhìn qua mái tóc đen bù xù và bộ y phục nhìn không ra màu sắc, Tang Lạc đột nhiên muốn tắm cho cậu.
Tang Lạc nghĩ tới là làm, đó là do thói quen được chiều chuộng bởi chính sư phụ của mình.
“Để tỷ tắm cho đệ nha, sau đó tỷ tỷ dẫn đệ đi ăn cơm, xem như là chuộc lỗi vì đã làm đệ sợ, thấy sao ~” Ngay khi tiếng nói của Tang Lạc vừa dứt thì nghe thấy bụng cậu bé trước mặt kêu lên ùng ục.
Cậu bé im lặng ôm lấy bụng, âm thầm nuốt nước bọt, có chút do dự.
“Đừng lo lắng, tỷ thật sự không phải là yêu quái ăn thịt người, nếu là yêu quái thì đệ đã bị ăn thịt tối qua rồi.” Tang Lạc đột nhiên cảm thấy tâm trạng tốt hẳn lên, hiếm thấy nàng có hứng thú trong việc trêu chọc một đứa trẻ.
Cậu bé vẫn còn đang lưỡng lự ở đó thì Tang Lạc đã bế cậu lên đặt trên bãi đất trống của ngôi miếu đổ nát. Nàng tiện tay xé rách bộ y phục nát của cậu, đợi khi cậu bé nhớ ra rằng mình muốn vùng vẫy thì Tang Lạc đã dùng phép ngưng tụ quả cầu nước và gội đầu cho cậu trước. So với sử dụng phất trần quyết thì Tang Lạc vẫn thích cảm giác dùng nước để gội rửa hơn.
Đang là mùa hè, nước ngưng tụ ra cũng không lạnh, ngược lại còn thấy mát mẻ. Mái tóc cậu bé với ướt đẫm, cậu kinh ngạc nhìn quả cầu nước mà Tang Lạc tiện tay ngưng tụ ra, một lúc sau mới lắp bắp hỏi: “Tỷ, tỷ là thần tiên phải không?”
Đang bận xử lý mớ tóc rối này, Tang Lạc nghe thấy những lời này cười nói, “Cũng gần như vậy, nhưng tỷ không lợi hại như thần tiên. Nói một cách đơn giản thì chính là, tu sĩ có thể thông qua tu luyện trở thành thần tiên, có hiểu không?”
Đắm chìm trong sự phấn khích khi được nhìn thấy thần tiên, cậu bé bất giác cử động cơ thể tr/ần trụi, vẻ mặt ngốc nghếch muốn nói cái gì đó nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Thôi thì dùng sương khí cắt hết toàn bộ phần tóc rối đi, như vậy mới xử lý xong mái tóc. Tiếp theo Tang Lạc chợt cảm thấy kỳ lạ khi bắt đầu tắm cơ thể cho cậu bé, mặc dù ngày thường nàng hơi mềm lòng một chút, nhưng cũng không đến mức tắm cho một đứa trẻ vì áy náy chứ.
Cuối cùng quy kết thành tình tiết phát tác từ bản năng người mẹ, Tang Lạc cũng không để ý đến việc kỳ cọ cơ thể cậu bé. Cậu bé khoảng bảy, tám tuổi đứng ở đó, tắm xong thì khuôn mặt cậu nhìn cũng rất thanh tú, mái tóc ướt đẫm dính vào gò má. Lúc này cậu mím môi, hai má ửng đỏ che lấy con chim nhỏ phía trước, trông bộ dạng mắc cỡ nhưng vẫn cố chống đỡ, thật là thú vị.
Tuy nhiên, sau khi rửa sạch những vết bẩn đó, trên cơ thể cậu bé lộ ra những vết bầm tím và trầy xước, trên thân hình gầy gò có thể nhìn thấy xương sườn trước ngực. Tang Lạc thấy vậy thì lại không cười được nữa.
Khi tắm rửa xong, cậu bé gầy gò cúi đầu che con chim nhỏ của mình ngồi xổm xuống.
Tang Lạc nhịn cười, tìm y phục cho cậu trong không gian. Y phục mà nàng mua đều là loại có thể tự động điều chỉnh kích thước, mặc dù đắt hơn so với những loại y phục bình thường, nhưng nàng vẫn còn có một đống lớn linh tinh, hoàn toàn có thể bỏ ra số tiền nhỏ này.
Tìm một hồi, Tang Lạc lấy ra một chiếc váy màu vàng tơ, vẫy tay dịu dàng cười nói với cậu bé: “Bé ngoan, cần tỷ tỷ mặc giúp cho không?”
Họ đang ở trong một ngôi miếu đổ nhát, trên đỉnh đầu có một cái lỗ lớn, có ánh nắng ấm áp chiếu vào từ chỗ đó, trên mặt đất còn mọc đầy cỏ và rêu xanh.
Mặc dù Tang Lạc rất muốn nói cái gì đó, nhưng trong tình cảnh này cảm thấy, bất kể nàng nói gì cũng cảm thấy mình giống như một bà dì kỳ lạ quấy rối một đứa trẻ. Cho nên nàng chỉ có thể cười một cách cứng đơ với cậu bé, sau đó nàng đảo mắt nhìn thấy Yến Vũ, đang bắt chéo chân ngồi uống rượu bên ngoài ngôi miếu đổ nát cách đó không xa, nàng giật khóe miệng bước qua đó.
“A Vũ.” Tang Lạc có chút tức giận hét lên, nàng cứ lo lắng bản thân sẽ nổi điên làm những chuyện điên rồ nên trước khi uống rượu đã nói với Yến Vũ trông kỹ nàng để nàng đừng làm những chuyện ngu ngốc. Kết quả khi tỉnh lại, phát hiện mình đang ôm một cậu bé không quen biết ngủ, nàng thật sự không ngờ mọi việc lại phát triển đến như vậy.
“Ồ, A Tử cô tỉnh rồi à ~” Yến Vũ thấy Tang Lạc tỉnh rồi thì bèn lập tức giấu vò rượu trên tay ra phía sau lưng, như thể phòng bị nàng chạy tới chộp lấy.
Tang Lạc nhìn thấy như vậy, nét mặt nghiêm nghị nay càng trở nên nghiêm nghị hơn. Nàng quay đầu lại nhìn cậu bé cách đó không xa, kéo vai của Yến Vũ lại nhỏ tiếng nói: “Cậu bé bên đó là như thế nào vậy!”
Yến Vũ đảo mắt một cái, “Cô là người say nhanh nhất mà tỷ tỷ đây nhìn thấy trong đời đó. Hôm qua sau khi cô uống rượu xong, cô chạy đến thị trấn người phàm gần nhất này chạy tán loạn khắp nơi. Miệng liên tục nói muốn tìm sư phụ gì đó, cuối cùng chạy đến ngôi miếu đổ nát này, tóm lấy đứa nhỏ ăn xin đang ngủ ở đó rồi không chịu thả ra. Cậu bé ăn xin bên đó bị cô làm cho sợ đến phát khóc, cả đêm cũng không dám ngủ.”
Căn bản Tang Lạc chưa bao giờ làm chuyện xấu, nàng luôn là một cô bé ngoan, nên hiện tại nàng cảm thấy sấm sét giữa trời quang, hôm qua đúng là say mèm còn cưỡng ép ôm cậu bé ngủ, một đóa hoa của tổ quốc thế mà hẳn đã bị nàng làm cho khiếp sợ.
“A Vũ… tỷ không ngăn cản ta sao…” Tang Lạc buồn bã nắm lấy vai của Yến Vũ, kéo dài giọng nói, đến nỗi Yến Vũ sốt ruột bảo vệ vò rượu của mình cũng nổi hết da gà.
“Sao cô biết ta không có ngăn cản cô chứ, ta đã thử nhiều cách nhưng cũng không kéo cô ra được, cô càng chạy càng ôm chặt đứa trẻ đến nỗi nó sắp bị cô siết chặt đến chết, nên ta chỉ còn cách dừng tay lại thôi. Hơn nữa, ta chỉ có thể để mặc cô để cho cô bình tĩnh lại không quậy nữa, dù sao cô cũng không mất trí đến nỗi xuống tay với một đứa trẻ nên có sao đâu.” Yến Vũ xua xua tay nói một cách không quan tâm.
Sau đó nàng ấy có chút hưng phấn lắc lắc vò rượu bên cạnh, “Nhắc tới mới nhớ trong trấn này còn có rượu ngon uống nữa, tuy không có linh khí như linh tửu mà cô mua cho ta ở chợ tu chân trước kia, nhưng vị của nó cũng không tệ ~ đúng rồi, cô còn muốn uống rượu không? Nhưng nếu cô muốn uống thì tự mình đi mua, đừng giành của ta nữa.”
“Ta sẽ không uống nữa đâu!” Tang Lạc nghiến răng nói.
“Hây, ta phải đến an ủi đứa bé đó, mong là nó sẽ không coi ta là một người kỳ quặc có mấy sở thích đặc biệt.” Tang Lạc vừa buồn bã nói xong, Yến Vũ liền cười phụt một tiếng.
“Cô chính là một người như vậy, cũng chỉ là một cậu bé người phàm, có gì đâu mà quan tâm. Nếu đổi thành một tu sĩ thì cậu bé bẩn thỉu đó bây giờ nói không chừng bị giết chết rồi, cô cứ toàn cố chấp bởi những điều nhỏ nhặt này thôi.” Yến Vũ nói một cách không quan tâm, đôi mắt đầy vẻ coi thường tính mạng con người.
Tang Lạc nhướng mày, nói không khách khí: “Rõ ràng không phải loại người như vậy thì đừng có làm ra vẻ lạnh lùng như vậy.”
Vẻ mặt lạnh lùng của Yến Vũ ngay lập tức tan vỡ, thẹn quá hóa giận liếc nàng một cái: “Làm ra vẻ như thế này sẽ đỡ rắc rối hơn đó, một đứa ngốc như cô thấy nhiều chuyện gai mắt thì muốn giúp đỡ, thật tò mò muốn biết cô làm sao sống sót được trong mấy chục năm qua.”
“Á ~ Vậy người có sở thích tọc mạch giống như ta đôi khi còn bốc đồng hơn cả ta ơi, ta cũng tò mò muốn biết làm cách nào để sống sót qua mấy chục năm nay đó!” Tang Lạc ngẩng cao đầu, khinh thường nói: “Tốt xấu gì nếu tôi không chắc chắn thì sẽ không ra tay, tỷ xem lại tỷ…”
“Tốt xấu gì tỷ đây cũng là một tu sĩ tự do đơn độc một mình hai mươi mấy năm, kinh nghiệm phong phú hơn cô, biết lúc nào có thể ra tay, cô chỉ là một con chim non nớt!”
“Biết khi nào có thể ra tay sao?” Tang Lạc giả vờ kinh ngạc nhìn nàng ấy, “Vậy lần trước và lần trước trước đó nữa tại sao lại xuất hiện hai đứa tọc mạch là chúng ta, suýt chút nữa bị mấy tên tu sĩ truy sát hả?”
“Đó là một tai nạn, tai nạn có hiểu không? Sống trên đời sao có thể không có tai nạn ngoài ý muốn!” Yến Vũ vừa nói vừa vỗ vào vò rượu.
Hai người phụ nữ trừng mắt nhìn nhau rồi hứ một tiếng quay đầu đi. Bình tĩnh lại một lúc rồi khó chịu đồng thời quay đầu lại, nhìn vẻ mặt của đối phương rồi không kiềm được cười phụt một cái. Sau khi hai người họ hơi quen với nhau rồi thì những tình huống này ngày càng xảy ra thường xuyên hơn.
Tính khí vui đùa kiểu này rõ ràng là một trải nghiệm mới mẻ đối với hai người, nên họ thường chơi đùa một cách vô thức. Đương nhiên, cuối cùng cả hai đều nhìn mỉm cười cho qua.
Bởi vì những ngày này đi khắp nơi cùng với Yến Vũ trải qua rất nhiều chuyện, Tang Lạc cũng có vẻ vui vẻ hơn một chút, ít nhất cũng cãi nhau cười đùa với bằng hữu thân nhất là Yến Vũ.
“Được rồi, ai muốn cãi với cô, mau đi an ủi cậu nhóc của cô đi.” Yến Vũ lên tiếng trước, xua xua với nàng, chợt nhớ tới cái gì đó nói thêm một câu: “Cậu nhóc đó là hỏa mộc thủy tam linh căn, những đứa trẻ có linh căn trong thế giới người phàm cũng không nhiều, cô tiện tay tóm lấy một đứa thì trúng ngay một đứa có linh căn.”
Hỏa mộc thủy tam linh căn? Tang Lạc sửng sốt, nàng và sư phụ cũng là hỏa mộc thủy tam linh căn. Chẳng, chẳng lẽ cậu bé trong đó là sư phụ của mình?
Ngay khi xuất hiện ý nghĩ này Tang Lạc lập tức xua tan. Nàng không thể may mắn đến như vậy được, tiện tay tóm một đứa trẻ lại chính là sư phụ của mình lúc nhỏ, tỷ lệ này còn thấp hơn mua vé số trúng độc đắc ở kiếp trước.
Nói đến đây, nàng cũng không biết chính xác tuổi của sư phụ, nàng có hỏi qua một lần nhưng sư phụ không chịu trả lời nên sau đó cũng cho qua luôn. Cho nên bây giờ sư phụ nàng đã ra đời hay chưa nàng cũng không biết! Tu sĩ trong giới tu chân cũng không ít, tu sĩ có hỏa mộc thủy tam linh căn cũng không phải chỉ có nàng và sư phụ, cho nên đây có thể là một sự trùng hợp.
Mặc dù cảm thấy là không thể, nhưng khi bước qua nhìn thấy cậu nhóc đang ngồi thu mình lại trong góc, Tang Lạc bất giác cũng có chút căng thẳng khi đến gần.
Cậu nhóc ngồi trong góc, co rúm người lại một cách đáng thương, nhìn thấy Tang Lạc bước lại gần thì sợ hãi lùi về phía sau, cơ thể nhỏ bé run rẩy và gần như muốn dính chặt vào tường.
Tang Lạc thấy vậy liền dừng lại cách nó vài bước chân, ngồi xổm xuống, khuôn mặt nở một nụ cười dịu dàng nói: “Cậu bé, hôm qua tỷ tỷ uống say, cho nên không biết mình đã làm gì, làm đệ hoảng sợ rồi phải không? Thật sự xin lỗi, tỷ nhận lỗi với đệ được không?”
Bởi vì Yến Vũ có khuôn mặt xinh đẹp, còn khuôn mặt của Tang Lạc trông có vẻ đáng yêu và trẻ con, nên càng dễ gây rắc rối. Cho nên hai người họ đều mua liễm dung đan làm cho mình trông bình thường hơn một chút. Hầu như những nữ tu sĩ đều mong muốn mình càng xinh đẹp càng dễ thu hút càng tốt, thì ngược lại hai người này lại có suy nghĩ giống nhau đến ngạc nhiên.
Sử dụng liễm dung đan, khuôn mặt của hai người đúng là khác xa một trời một vực, cùng lắm có thể coi là thanh tú. Nhưng dù sao Tang Lạc tu tiên bao nhiêu năm nay, ở hoang giới lại không có những chuyện đấu đá và hắc ám kia, được sư phụ nuôi dưỡng đến tâm tính ôn hòa, lại quen tính dịu dàng, nở một nụ cười như vậy thực sự khiến cậu bé bình tĩnh lại.
Tang Lạc đương nhiên có thể cảm nhận được cậu bé đang nhìn chằm chằm nàng qua mái tóc dài đen rối, trông có chút do dự. Vì vậy nàng không ngừng mỉm cười, nói bằng giọng nhẹ nhàng hơn: “Tỷ và tỷ tỷ bên đó đều là tu sĩ tu tiên, hai tỷ đây sẽ không làm tổn thương những người phàm bình thường như đệ đâu, đệ có thể yên tâm được chưa?”
Cậu bé co ro trong góc nhìn nàng và rụt rè nghiêng đầu nghi hoặc hỏi: “Tu sĩ tu tiên là gì, ngươi, các ngươi không phải là yêu quái sao? Đừng ăn thịt ta, ta không có thịt, thân, thân thể lại dơ, ăn không ngon đâu…”
Tang Lạc không nhịn được cười phụt một cái, nàng che miệng cười híp mắt. Nàng thực sự không ngờ một ngày nào đó lại bị một cậu bé xem như là yêu quái. Nhưng nghĩ cũng phải, quả thực có rất nhiều người phàm không biết đến sự tồn tại của những người tu tiên.
Nhìn thấy Tang Lạc cười, cậu bé đột nhiên không dám hỏi nữa mà lo lắng cuộn người lại, bàn chân đen nhẻm không mang giầy co lại vì quá căng thẳng.
Lúc này Tang Lạc mới phát hiện bởi vì đã ôm đứa trẻ bẩn thỉu này ngủ cả đêm nên ngực trước của mình cũng bị bẩn. Có lẽ nàng nên đi tắm, nhưng trước đó…
“Bé ngoan, nói cho tỷ tỷ biết đệ tên là gì?” Tang Lạc cố gắng gần gũi hơn, cậu bé với đôi mắt sáng cũng có chút không nhịn được. Vì vậy sau khi im lặng một lúc, Tang Lạc nghe thấy một giọng nói yếu ớt đáp trả lại: “Nhị… Nhị Cẩu Tử.”
Nhị Cẩu Tử? Cái tên này, nói thế nào nhỉ, có một loại cảm giác trong dự đoán và ngoài dự đoán. Tang Lạc cười một cách trong lòng, một chút may mắn duy nhất trong lòng cũng biến mất, rõ ràng đã xác định đứa bé trước mặt không phải là sư phụ, nhưng nàng vẫn cảm thấy không muốn từ bỏ.
Cậu bé không hiểu nổi vị đại tỷ tỷ kỳ quái trước mặt đang nghĩ gì, nhưng cậu có thể mơ hồ cảm nhận được nỗi buồn của nàng. Chẳng lẽ là nàng đã phát hiện cậu đã che giấu tên thật của mình? Nhưng nếu thật đúng là như vậy thì nàng nên tức giận chứ không phải vẻ mặt buồn bã như bây giờ. Đã lâu rồi không ai hỏi tên của cậu, cậu cũng gần như quên mất mình vẫn còn một cái tên khác, là cái tên chưa từng có ai gọi trong trí nhớ mơ hồ.
Cậu bé lẳng lặng nhìn Tang Lạc, không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm vào nàng với đôi mắt ẩn sau mái tóc dài.
Khi Tang Lạc định thần lại, nhìn thấy cậu bé vẫn còn rất sợ nàng, nàng chỉ có thể bất lực mỉm cười nhìn cậu bé. Nhìn qua mái tóc đen bù xù và bộ y phục nhìn không ra màu sắc, Tang Lạc đột nhiên muốn tắm cho cậu.
Tang Lạc nghĩ tới là làm, đó là do thói quen được chiều chuộng bởi chính sư phụ của mình.
“Để tỷ tắm cho đệ nha, sau đó tỷ tỷ dẫn đệ đi ăn cơm, xem như là chuộc lỗi vì đã làm đệ sợ, thấy sao ~” Ngay khi tiếng nói của Tang Lạc vừa dứt thì nghe thấy bụng cậu bé trước mặt kêu lên ùng ục.
Cậu bé im lặng ôm lấy bụng, âm thầm nuốt nước bọt, có chút do dự.
“Đừng lo lắng, tỷ thật sự không phải là yêu quái ăn thịt người, nếu là yêu quái thì đệ đã bị ăn thịt tối qua rồi.” Tang Lạc đột nhiên cảm thấy tâm trạng tốt hẳn lên, hiếm thấy nàng có hứng thú trong việc trêu chọc một đứa trẻ.
Cậu bé vẫn còn đang lưỡng lự ở đó thì Tang Lạc đã bế cậu lên đặt trên bãi đất trống của ngôi miếu đổ nát. Nàng tiện tay xé rách bộ y phục nát của cậu, đợi khi cậu bé nhớ ra rằng mình muốn vùng vẫy thì Tang Lạc đã dùng phép ngưng tụ quả cầu nước và gội đầu cho cậu trước. So với sử dụng phất trần quyết thì Tang Lạc vẫn thích cảm giác dùng nước để gội rửa hơn.
Đang là mùa hè, nước ngưng tụ ra cũng không lạnh, ngược lại còn thấy mát mẻ. Mái tóc cậu bé với ướt đẫm, cậu kinh ngạc nhìn quả cầu nước mà Tang Lạc tiện tay ngưng tụ ra, một lúc sau mới lắp bắp hỏi: “Tỷ, tỷ là thần tiên phải không?”
Đang bận xử lý mớ tóc rối này, Tang Lạc nghe thấy những lời này cười nói, “Cũng gần như vậy, nhưng tỷ không lợi hại như thần tiên. Nói một cách đơn giản thì chính là, tu sĩ có thể thông qua tu luyện trở thành thần tiên, có hiểu không?”
Đắm chìm trong sự phấn khích khi được nhìn thấy thần tiên, cậu bé bất giác cử động cơ thể tr/ần trụi, vẻ mặt ngốc nghếch muốn nói cái gì đó nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Thôi thì dùng sương khí cắt hết toàn bộ phần tóc rối đi, như vậy mới xử lý xong mái tóc. Tiếp theo Tang Lạc chợt cảm thấy kỳ lạ khi bắt đầu tắm cơ thể cho cậu bé, mặc dù ngày thường nàng hơi mềm lòng một chút, nhưng cũng không đến mức tắm cho một đứa trẻ vì áy náy chứ.
Cuối cùng quy kết thành tình tiết phát tác từ bản năng người mẹ, Tang Lạc cũng không để ý đến việc kỳ cọ cơ thể cậu bé. Cậu bé khoảng bảy, tám tuổi đứng ở đó, tắm xong thì khuôn mặt cậu nhìn cũng rất thanh tú, mái tóc ướt đẫm dính vào gò má. Lúc này cậu mím môi, hai má ửng đỏ che lấy con chim nhỏ phía trước, trông bộ dạng mắc cỡ nhưng vẫn cố chống đỡ, thật là thú vị.
Tuy nhiên, sau khi rửa sạch những vết bẩn đó, trên cơ thể cậu bé lộ ra những vết bầm tím và trầy xước, trên thân hình gầy gò có thể nhìn thấy xương sườn trước ngực. Tang Lạc thấy vậy thì lại không cười được nữa.
Khi tắm rửa xong, cậu bé gầy gò cúi đầu che con chim nhỏ của mình ngồi xổm xuống.
Tang Lạc nhịn cười, tìm y phục cho cậu trong không gian. Y phục mà nàng mua đều là loại có thể tự động điều chỉnh kích thước, mặc dù đắt hơn so với những loại y phục bình thường, nhưng nàng vẫn còn có một đống lớn linh tinh, hoàn toàn có thể bỏ ra số tiền nhỏ này.
Tìm một hồi, Tang Lạc lấy ra một chiếc váy màu vàng tơ, vẫy tay dịu dàng cười nói với cậu bé: “Bé ngoan, cần tỷ tỷ mặc giúp cho không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook