Vi Sư Phụ
-
Chương 44
Hai mươi năm sau, hoang giới.
“A Lạc, gọi sư phụ.” Phó Thanh Viễn nói bằng giọng điệu không đổi.
Tang Lạc chỉ có thể nhẹ nhàng làm theo lời chàng, thở gấp nói: “Ừm dạ, sư, sư phụ.”
Ngay sau đó, đằng sau bức màn nước nhỏ giọt, một người đàn ông tóc đen trong bộ y phục xanh bước ra, ôm trong tay một nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn với mái tóc xõa dài. Hai người đi lướt qua nhẹ nhàng tránh những giọt nước đọng trên đỉnh đầu, rời khỏi chỗ này.
Trở về ngôi nhà của sư đồ hai người, Phó Thanh Viễn tiện tay ném một quả cầu lửa vào đống rễ cây đang cháy dở được bao quanh bởi những tảng đá thành một vòng tròn. Ngọn lửa bốc lên cao, ngay sau đó tất cả mọi thứ xung quanh đều được làm sáng lên.
Ngồi xuống bên đống lửa, Phó Thanh Viễn cũng không có ý định bỏ đồ đệ xuống mà vẫn ôm lấy nàng. Tang Lạc khéo léo tìm một vị trí thoải mái trong vòng tay của sư phụ, sau đó kéo tay của sư phụ đặt lên eo của mình.
“Lúc nãy đụng trúng hòn đá bên đó, sư phụ xoa giúp con.”
Phó Thanh Viễn nhìn đồ đệ trông giống như một con mèo con ăn no nê nép mình trong vòng tay của chàng, một tiếng ừm trầm lắng phát ra từ mũi, hai tay nhẹ nhàng dùng sức ấn vào eo của nàng. Mặc dù biểu hiện vẫn như cũ, nhưng sự dịu dàng trong mắt đã khiến cả người chàng cũng nhẹ nhàng hơn.
Tang Lạc đột nhiên cảm thấy hơi sững sỡ khi nhìn thấy sư phụ như vậy. Hai mươi năm qua ngày nào nàng cũng sống rất hạnh phúc, được sư phụ sủng ái đến mức nàng thấy mình chẳng trưởng thành lên chút nào mà ngày càng làm nũng với sư phụ một cách vô thức. Ngoại trừ nguyên do song tu, bộ công pháp mà nàng tu luyện sắp đột phá tầng bảy nên Tang Lạc cảm thấy tâm thái của bản thân ngày càng trẻ ra.
Về phần sư phụ, Tang Lạc chợt nhớ tới tới người sư phụ lúc đầu ở trong rừng nói nhận nàng làm đệ tử đó, đột nhiên cảm thấy chàng cũng có sự khác biệt rất lớn, cả người cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Và còn bởi vì mấy năm gần đây không còn thường xuyên đi săn giết yêu thú, sát khí trên người cũng giảm đi rất nhiều, cả con người chàng giống như một thanh kiếm được cất vào trong bao kiếm. Đôn hậu hướng nội, thậm chí khi đối mặt với nàng có thể được gọi là dịu dàng.
Sư phụ vì nàng mà thay đổi rất nhiều, suy nghĩ như vậy nàng liền cảm thấy hài lòng lạ thường ~ Tang Lạc nép mình vào l ồng ngực ấm áp của chàng, mỉm cười và nắm lấy mái tóc đen dài buông xõa một bên của sư phụ và vòng nó vào trong tay.
Thời gian hai mươi năm trong mắt tu sĩ là không đáng để nhắc tới, hơn nữa hai người họ có thể coi như là rút lui khỏi thế gian sống ẩn dật, đồng thời dung nhan của họ cũng không có gì thay đổi, nên dần dần cũng không để ý nhiều đến thời gian.
Cứ như vậy chớp mắt một cái đã hai mươi năm, Tang Lạc có lúc cũng thở dài như thế này, thở dài xong liền quay người nở nụ cười lao vào vòng tay đang mở rộng của sư phụ, để chàng bế mình đi.
Có thể do Phó Thanh Viễn luôn dùng hắc tuyền thủy trong không gian để tu luyện và Tang Lạc luôn dùng bạch tuyền thủy trong không gian của Phó Thanh Viễn để bồi bổ cơ thể, nên dưới tác dụng của hai dòng hắc bạch linh tuyền thủy đồng hành với nhau trong không gian huyền bí, sư đồ hai người càng ngày càng hiểu ý nhau, bất kể ở phương diện nào cũng đều như vậy.
Có lẽ chính vì sự hợp ý này, tu vi của hai người đều tăng lên rất nhanh. Tang Lạc sắp đột phá tầng bảy của bộ công pháp mà đến nay vẫn chưa biết tên của nó và Phó Thanh Viễn cũng đạt đến tầng năm của kỳ kim đan. Tốc độ này nhanh đến nỗi khiến cho Phó Thanh Viễn cảm thấy có gì đó không ổn nên chàng bắt đầu có ý thức giảm bớt việc tu luyện, dành nhiều thời gian hơn ở bên cạnh đồ đệ.
Sau chuyện hai mươi năm trước, mặc dù hai người không nói rõ ràng gì, nhưng dường như hai người họ cứ như vậy mà ở bên nhau, đến một chút đấu tranh cũng không có, cứ như thể họ vốn nên sống bên nhau như thế này.
Và cho đến nay, cho dù không cần nói ra cũng đã hiểu được tình cảm của đối phương. Thời gian từ từ biến hai sư đồ họ thành một diện mạo phù hợp nhất cho nhau.
“Sư phụ, người từng nói kỳ nguyên anh thì có thể mở ra kết giới của hoang giới…” Tang Lạc đột nhiên kéo sợi tóc đen trên tay.
“Không đi, cứ ở chỗ này.” Phó Thanh Viễn trả lời không chút do dự, bàn tay nhẹ nhàng ấn eo chỗ mà đồ đệ nói bị đụng trúng.
Như vậy Tang Lạc mới vui vẻ an tâm tiếp tục nép mình vào trong vòng tay của sư phụ. Nàng không muốn rời khỏi đây chút nào, cứ như vậy tiếp tục sống ở đây cùng với sư phụ. Có một số người không thích cuộc sống đơn điệu như thế này, nhưng Tang Lạc thật may mắn khi gặp được người sư phụ bình thường và đơn giản giống như nàng.
Nàng và sư phụ đều may mắn như nhau, bởi vì có thể tìm được người mình yêu và được ở bên nhau mãi mãi là điều hạnh phúc nhất. Mỗi ngày nhìn thấy đối phương cũng muốn mỉm cười, muốn gần gũi, chỉ cần ở bên nhau là sẽ cảm thấy ngày tháng bình yên. Có một loại người, gặp nhau và ở bên nhau bạn sẽ phát hiện, bạn không cần lo lắng có một ngày người đó sẽ bỏ rơi bạn, không cảm thấy lo lắng về sự được và mất, nghỉ đến người đó thôi thì trong lòng tràn đầy sự an tâm.
Cho nên, Tang Lạc phát hiện sư phụ muốn làm cho nàng cảm thấy nếu rời khỏi chàng thì sẽ có tâm trạng rối bời, nên cũng mỉm cười phối hợp tất cả, để cho sư phụ âm thầm học cách chăm sóc nàng tốt hơn, sau đó ngày càng nuông chiều nàng hơn.
“Sư phụ sư phụ, đau vai.”
Sau khi xoa bóp eo xong sư phụ chuyển sang vai tiếp tục xoa bóp.
“Sư phụ, khát nước.”
Trong tay Phó Thanh Viễn xuất hiện một cốc linh tuyền thủy, chàng nhấp một ngụm rồi đút cho nàng bằng miệng mình, sau đó tiếp tục xoa bóp vai cho nàng như không có chuyện gì xảy ra.
“E hèm, sư phụ con muốn đi tắm.”
Phó Thanh Viễn không nói lời nào bế Tang Lạc đứng dậy, sau đó cởi y phục giúp nàng.
“Khoan đã, sư phụ con không muốn đi tắm hi hi ~ Lúc nãy con chỉ thuận miệng nói vậy thôi ~” Tang Lạc ngồi trên cánh tay của sư phụ, ôm đầu của chàng cười ngốc nghếch. Nàng mới không ngốc như vậy, vừa mới thoát ra từ người của sư phụ, nếu để sư phụ tắm cho nàng nhất định sẽ bị… cám dỗ mà chủ động làm thỏa mãn sư phụ.
Nhắc đến cũng thấy kỳ lạ, rõ ràng lần nào sư phụ cũng đều không làm gì hết nhưng luôn làm cho nàng không thể kiểm soát được. Bộ dạng lẳng lơ cởi một nửa y phục đó quả là quá hấp dẫn, ánh mắt lạnh lùng mê người mang theo vẻ ham m/uốn kia chỉ cần nhìn nàng một cái, nàng cũng cảm thấy thở không nổi. Cho nên, không cần biết bao nhiêu lần, chỉ cần sư phụ muốn, cuối cùng nàng cũng nhất định ngoan ngoãn phối hợp.
Phó Thanh Viễn không nói gì ôm lấy Tang Lạc ngồi lại chỗ cũ, nhận lấy cuốn sách mà Tang Lạc lấy ra từ trong không gian, lặng lẽ xem. Tang Lạc đã dọn sạch toàn bộ căn nhà khi rời khỏi ngôi nhà ở Linh Quang giới, đương nhiên những cuốn sách trong thư phòng đều để hết trong không gian mang đến đây, nàng và sư phụ thỉnh thoảng cũng xem sách.
Ngừng nghỉ không bao lâu, Tang Lạc nhìn sư phụ đang đọc sách lại cảm thấy ngứa tay, nàng nằm bò lên lưng chàng, buộc mái tóc dài đã lâu không được cắt tỉa thành những bím tóc nhỏ. Nàng làm thế nhưng Phó Thanh Viễn cũng không nói một lời nào, còn hơi khom người xuống để tiện cho nàng nằm bò trên lưng mình.
“Sư phụ, sắp đến giờ rồi, chúng ta so tài với nhau đi?” Tang Lạc tết hết mái tóc của sư phụ, sau đó ha ha ha cười khúc khích một lúc thưởng thức kiệt tác của mình, rồi lại vui vẻ tháo những bím tóc đã buộc trước đó ra.
“Ừm.” Phó Thanh Viễn chưa bao giờ từ chối bất kỳ yêu cầu nào của đồ đệ, đương nhiên ngoại trừ một số thời điểm đồ đệ cầu xin chậm lại chàng sẽ coi như không nghe thấy.
Cất cuốn sách đi, Phó Thanh Viễn cứ như vậy cõng người đồ đệ đang bò trên lưng chàng đến bãi đất trống có ánh sáng mặt trời chiếu vào, nơi mà Tang Lạc thường đến làm điêu khắc gỗ.
Rút thanh kiếm Thanh Dương ra, Phó Thanh Viễn nhìn đồ đệ đang nghiêm túc cầm thanh kiếm Tang Tử, cổ tay khẽ cử động. Khoảnh khắc tiếp theo, thanh kiếm ở ngay phía sau lưng của Tang Lạc. Vóc dáng thấp bé của Tang Lạc và thanh kiếm trong tay vừa tới thắt lưng của Phó Thanh Viễn, nhưng khi kiếm của nàng sắp chạm đến góc áo của Phó Thanh Viễn, Phó Thanh Viễn đã rời khỏi chỗ đó, chuôi kiếm trên tay chạm nhẹ vào sau gáy của Tang Lạc.
“Một lần.”
Tang Lạc bĩu môi quét thanh kiếm ra sau, nhưng vẫn quét không trúng, sau đó đỉnh đầu lại bị chuôi kiếm lạnh lẽo điểm một cái. Tiếp đó chính là…
“Hai lần.”
“Ba lần.”
“Ba mươi lần, chấm dứt ở đây.” Phó Thanh Viễn nói xong, một chút th ở dốc cũng không có, chàng bế Tang Lạc gần như nằm liệt trên mặt đất lên, vừa xoa xoa lưng của nàng vừa chậm rãi đi về.
“Lại một lần nữa không đánh trúng được sư phụ.” Nằm bò trên vai của Phó Thanh Viễn, Tang Lạc thở dài. Vừa nãy sư phụ dùng chuôi kiếm điểm vào gần như từ trên xuống dưới trên người nàng, nếu là đánh nhau thật sự thì có nghĩa là nàng cũng đã chết ba mươi lần rồi.
“Con không dùng sương khí, đó mới là vũ khí lớn nhất của con.”
“Sương khí đó đương nhiên không thể dùng trên người sư phụ rồi ~ nếu lỡ tay làm tổn thương người thì phải làm sao ~” Tang Lạc mỉm cười hôn lên mặt của sư phụ.
Bây giờ đã ở tầng sáu, sương khí của nàng có thể làm tan chảy da thịt người dưới kỳ kim đan, trước đây Tang Lạc chỉ sử dụng sương khí này để làm điêu khắc gỗ hoặc mở đường chặt rễ cây đào ao, sau đó khi săn giết yêu thú, sau khi quan sát sư phụ nàng đã đưa ra kết luận này.
Những thứ không có sự sống bình thường đó nàng có thể trực tiếp sử dụng sương khí để ăn mòn, nhưng đại khái khi nàng ở tầng bốn mới có thể sử dụng sương khí để ăn mòn những tu sĩ trúc cơ trở xuống hoặc những yêu thú có cấp bậc tương ứng, ở tầng sáu nàng gần như có thể ăn mòn cơ thể của những tu sĩ kỳ kim đan trở xuống.
Nên biết rằng tu vi của tu sĩ càng cao thì độ dẻo dai của cơ thể càng lớn, trừ phi tu vi cao hơn, nếu không cho dù là tu sĩ cùng cấp bậc cũng không dễ dàng gây sát thương lớn. Bởi vì Tang Lạc tu luyện công pháp đặc biệt nên Phó Thanh Viễn vẫn chưa thể đoán được trình độ tu vi cao thấp của nàng, bây giờ theo phương pháp này gần như là trúc cơ cấp cao rồi, bởi vì sức mạnh của loại sương khí đó còn có thể hơn thế nữa.
Bởi vì bao nhiêu năm nay, Phó Thanh Viễn và Tang Lạc đều cảm thấy rằng họ sẽ mãi mãi ở trong hoang giới này, nên đối với việc tu luyện cho dù không buông lơi, cũng không có cảm giác bức bách. Bây giờ phương thức thường xuyên sử dụng kiếm để so tài trực tiếp này chẳng qua là Phó Thanh Viễn chơi đùa với Tang Lạc, sẵn tiện rèn luyện nhận thức và phản ứng của nàng trước nguy hiểm mà thôi.
Nói chung đây là cách hai người giao lưu tình cảm với nhau, mặc dù mấy năm qua Tang Lạc đơn phương bị sư phụ ức hiếp, nhưng nàng vẫn rất vui vẻ.
Trong những năm gần đây vì yêu cầu của Tang Lạc, Phó Thanh Viễn mới bắt đầu dẫn Tang Lạc thỉnh thoảng đi khắp nơi trên bề mặt hoang giới, giống như khi họ lần đầu tiên đến hoang giới.
Toàn bộ hoang giới này rất rộng lớn, trong hai mươi mấy năm sư đồ hai người cũng chỉ di chuyển trong một khu vực nhỏ, sau khi làm quen với các địa điểm trong khu vực đó Tang Lạc bắt đầu quấn lấy đòi Phó Thanh Viễn dẫn nàng ra ngoài. Với thái độ luôn nuông chiều đồ đệ xưa nay của Phó Thanh Viễn, chàng rất dễ dàng bị cái nhìn kỳ vọng của đồ đệ mình đánh bại.
Sau đó cứ vài tháng một lần, Phó Thanh Viễn sẽ cùng Tang Lạc rời khỏi nhà, đi du ngoạn ở hoang giới, ngắm nhìn cảnh vật mới ở hoang giới.
Họ đi qua những đỉnh đá vừa cao vừa dốc, vách núi đá dài xen lẫn đường chân trời; đi qua bãi cát vàng mênh mông, tận hưởng làn khói đơn độc và hoàng hôn đỏ rực trên sa mạc; nhìn thấy những cây cổ thụ chết khô, chạm một cái biến thành tro bụi bay đi; nhìn thấy vô số yêu thú tướng mạo hoặc hung tàn hoặc diễm lệ mà trước giờ chưa từng thấy…
Lại là một chuyến đi khác, sư đồ hai người đến chỗ xa hơn so với chuyến đi trước, bất ngờ nhìn thấy một hồ nước xanh mênh mông dưới chân núi. Mặt hồ trong xanh như bầu trời xung quanh được bao bọc bởi lớp cát trắng mịn, thỉnh thoảng gợn sóng theo làn gió.
Đó là lần đầu tiên sư đồ hai người phát hiện ra nguồn nước trên mặt đất ở hoang giới, Tang Lạc vui mừng xin ở lại chơi thêm vài ngày, Phó Thanh Viễn cũng đồng ý với nàng giống như trước đây.
Sau đó, Tang Lạc không cẩn thận rơi xuống hồ, hồ nước trông có vẻ cạn đột nhiên có một lực kéo, Tang Lạc toàn thân không có sức lực không thoát ra được và bị hút vào trong đó.
Điều cuối cùng nàng nhìn thấy là sư phụ của nàng đang lao về phía nàng, khuôn mặt luôn điềm đạm của chàng đã sụp đổ ngay lúc đó.
“A Lạc, gọi sư phụ.” Phó Thanh Viễn nói bằng giọng điệu không đổi.
Tang Lạc chỉ có thể nhẹ nhàng làm theo lời chàng, thở gấp nói: “Ừm dạ, sư, sư phụ.”
Ngay sau đó, đằng sau bức màn nước nhỏ giọt, một người đàn ông tóc đen trong bộ y phục xanh bước ra, ôm trong tay một nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn với mái tóc xõa dài. Hai người đi lướt qua nhẹ nhàng tránh những giọt nước đọng trên đỉnh đầu, rời khỏi chỗ này.
Trở về ngôi nhà của sư đồ hai người, Phó Thanh Viễn tiện tay ném một quả cầu lửa vào đống rễ cây đang cháy dở được bao quanh bởi những tảng đá thành một vòng tròn. Ngọn lửa bốc lên cao, ngay sau đó tất cả mọi thứ xung quanh đều được làm sáng lên.
Ngồi xuống bên đống lửa, Phó Thanh Viễn cũng không có ý định bỏ đồ đệ xuống mà vẫn ôm lấy nàng. Tang Lạc khéo léo tìm một vị trí thoải mái trong vòng tay của sư phụ, sau đó kéo tay của sư phụ đặt lên eo của mình.
“Lúc nãy đụng trúng hòn đá bên đó, sư phụ xoa giúp con.”
Phó Thanh Viễn nhìn đồ đệ trông giống như một con mèo con ăn no nê nép mình trong vòng tay của chàng, một tiếng ừm trầm lắng phát ra từ mũi, hai tay nhẹ nhàng dùng sức ấn vào eo của nàng. Mặc dù biểu hiện vẫn như cũ, nhưng sự dịu dàng trong mắt đã khiến cả người chàng cũng nhẹ nhàng hơn.
Tang Lạc đột nhiên cảm thấy hơi sững sỡ khi nhìn thấy sư phụ như vậy. Hai mươi năm qua ngày nào nàng cũng sống rất hạnh phúc, được sư phụ sủng ái đến mức nàng thấy mình chẳng trưởng thành lên chút nào mà ngày càng làm nũng với sư phụ một cách vô thức. Ngoại trừ nguyên do song tu, bộ công pháp mà nàng tu luyện sắp đột phá tầng bảy nên Tang Lạc cảm thấy tâm thái của bản thân ngày càng trẻ ra.
Về phần sư phụ, Tang Lạc chợt nhớ tới tới người sư phụ lúc đầu ở trong rừng nói nhận nàng làm đệ tử đó, đột nhiên cảm thấy chàng cũng có sự khác biệt rất lớn, cả người cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Và còn bởi vì mấy năm gần đây không còn thường xuyên đi săn giết yêu thú, sát khí trên người cũng giảm đi rất nhiều, cả con người chàng giống như một thanh kiếm được cất vào trong bao kiếm. Đôn hậu hướng nội, thậm chí khi đối mặt với nàng có thể được gọi là dịu dàng.
Sư phụ vì nàng mà thay đổi rất nhiều, suy nghĩ như vậy nàng liền cảm thấy hài lòng lạ thường ~ Tang Lạc nép mình vào l ồng ngực ấm áp của chàng, mỉm cười và nắm lấy mái tóc đen dài buông xõa một bên của sư phụ và vòng nó vào trong tay.
Thời gian hai mươi năm trong mắt tu sĩ là không đáng để nhắc tới, hơn nữa hai người họ có thể coi như là rút lui khỏi thế gian sống ẩn dật, đồng thời dung nhan của họ cũng không có gì thay đổi, nên dần dần cũng không để ý nhiều đến thời gian.
Cứ như vậy chớp mắt một cái đã hai mươi năm, Tang Lạc có lúc cũng thở dài như thế này, thở dài xong liền quay người nở nụ cười lao vào vòng tay đang mở rộng của sư phụ, để chàng bế mình đi.
Có thể do Phó Thanh Viễn luôn dùng hắc tuyền thủy trong không gian để tu luyện và Tang Lạc luôn dùng bạch tuyền thủy trong không gian của Phó Thanh Viễn để bồi bổ cơ thể, nên dưới tác dụng của hai dòng hắc bạch linh tuyền thủy đồng hành với nhau trong không gian huyền bí, sư đồ hai người càng ngày càng hiểu ý nhau, bất kể ở phương diện nào cũng đều như vậy.
Có lẽ chính vì sự hợp ý này, tu vi của hai người đều tăng lên rất nhanh. Tang Lạc sắp đột phá tầng bảy của bộ công pháp mà đến nay vẫn chưa biết tên của nó và Phó Thanh Viễn cũng đạt đến tầng năm của kỳ kim đan. Tốc độ này nhanh đến nỗi khiến cho Phó Thanh Viễn cảm thấy có gì đó không ổn nên chàng bắt đầu có ý thức giảm bớt việc tu luyện, dành nhiều thời gian hơn ở bên cạnh đồ đệ.
Sau chuyện hai mươi năm trước, mặc dù hai người không nói rõ ràng gì, nhưng dường như hai người họ cứ như vậy mà ở bên nhau, đến một chút đấu tranh cũng không có, cứ như thể họ vốn nên sống bên nhau như thế này.
Và cho đến nay, cho dù không cần nói ra cũng đã hiểu được tình cảm của đối phương. Thời gian từ từ biến hai sư đồ họ thành một diện mạo phù hợp nhất cho nhau.
“Sư phụ, người từng nói kỳ nguyên anh thì có thể mở ra kết giới của hoang giới…” Tang Lạc đột nhiên kéo sợi tóc đen trên tay.
“Không đi, cứ ở chỗ này.” Phó Thanh Viễn trả lời không chút do dự, bàn tay nhẹ nhàng ấn eo chỗ mà đồ đệ nói bị đụng trúng.
Như vậy Tang Lạc mới vui vẻ an tâm tiếp tục nép mình vào trong vòng tay của sư phụ. Nàng không muốn rời khỏi đây chút nào, cứ như vậy tiếp tục sống ở đây cùng với sư phụ. Có một số người không thích cuộc sống đơn điệu như thế này, nhưng Tang Lạc thật may mắn khi gặp được người sư phụ bình thường và đơn giản giống như nàng.
Nàng và sư phụ đều may mắn như nhau, bởi vì có thể tìm được người mình yêu và được ở bên nhau mãi mãi là điều hạnh phúc nhất. Mỗi ngày nhìn thấy đối phương cũng muốn mỉm cười, muốn gần gũi, chỉ cần ở bên nhau là sẽ cảm thấy ngày tháng bình yên. Có một loại người, gặp nhau và ở bên nhau bạn sẽ phát hiện, bạn không cần lo lắng có một ngày người đó sẽ bỏ rơi bạn, không cảm thấy lo lắng về sự được và mất, nghỉ đến người đó thôi thì trong lòng tràn đầy sự an tâm.
Cho nên, Tang Lạc phát hiện sư phụ muốn làm cho nàng cảm thấy nếu rời khỏi chàng thì sẽ có tâm trạng rối bời, nên cũng mỉm cười phối hợp tất cả, để cho sư phụ âm thầm học cách chăm sóc nàng tốt hơn, sau đó ngày càng nuông chiều nàng hơn.
“Sư phụ sư phụ, đau vai.”
Sau khi xoa bóp eo xong sư phụ chuyển sang vai tiếp tục xoa bóp.
“Sư phụ, khát nước.”
Trong tay Phó Thanh Viễn xuất hiện một cốc linh tuyền thủy, chàng nhấp một ngụm rồi đút cho nàng bằng miệng mình, sau đó tiếp tục xoa bóp vai cho nàng như không có chuyện gì xảy ra.
“E hèm, sư phụ con muốn đi tắm.”
Phó Thanh Viễn không nói lời nào bế Tang Lạc đứng dậy, sau đó cởi y phục giúp nàng.
“Khoan đã, sư phụ con không muốn đi tắm hi hi ~ Lúc nãy con chỉ thuận miệng nói vậy thôi ~” Tang Lạc ngồi trên cánh tay của sư phụ, ôm đầu của chàng cười ngốc nghếch. Nàng mới không ngốc như vậy, vừa mới thoát ra từ người của sư phụ, nếu để sư phụ tắm cho nàng nhất định sẽ bị… cám dỗ mà chủ động làm thỏa mãn sư phụ.
Nhắc đến cũng thấy kỳ lạ, rõ ràng lần nào sư phụ cũng đều không làm gì hết nhưng luôn làm cho nàng không thể kiểm soát được. Bộ dạng lẳng lơ cởi một nửa y phục đó quả là quá hấp dẫn, ánh mắt lạnh lùng mê người mang theo vẻ ham m/uốn kia chỉ cần nhìn nàng một cái, nàng cũng cảm thấy thở không nổi. Cho nên, không cần biết bao nhiêu lần, chỉ cần sư phụ muốn, cuối cùng nàng cũng nhất định ngoan ngoãn phối hợp.
Phó Thanh Viễn không nói gì ôm lấy Tang Lạc ngồi lại chỗ cũ, nhận lấy cuốn sách mà Tang Lạc lấy ra từ trong không gian, lặng lẽ xem. Tang Lạc đã dọn sạch toàn bộ căn nhà khi rời khỏi ngôi nhà ở Linh Quang giới, đương nhiên những cuốn sách trong thư phòng đều để hết trong không gian mang đến đây, nàng và sư phụ thỉnh thoảng cũng xem sách.
Ngừng nghỉ không bao lâu, Tang Lạc nhìn sư phụ đang đọc sách lại cảm thấy ngứa tay, nàng nằm bò lên lưng chàng, buộc mái tóc dài đã lâu không được cắt tỉa thành những bím tóc nhỏ. Nàng làm thế nhưng Phó Thanh Viễn cũng không nói một lời nào, còn hơi khom người xuống để tiện cho nàng nằm bò trên lưng mình.
“Sư phụ, sắp đến giờ rồi, chúng ta so tài với nhau đi?” Tang Lạc tết hết mái tóc của sư phụ, sau đó ha ha ha cười khúc khích một lúc thưởng thức kiệt tác của mình, rồi lại vui vẻ tháo những bím tóc đã buộc trước đó ra.
“Ừm.” Phó Thanh Viễn chưa bao giờ từ chối bất kỳ yêu cầu nào của đồ đệ, đương nhiên ngoại trừ một số thời điểm đồ đệ cầu xin chậm lại chàng sẽ coi như không nghe thấy.
Cất cuốn sách đi, Phó Thanh Viễn cứ như vậy cõng người đồ đệ đang bò trên lưng chàng đến bãi đất trống có ánh sáng mặt trời chiếu vào, nơi mà Tang Lạc thường đến làm điêu khắc gỗ.
Rút thanh kiếm Thanh Dương ra, Phó Thanh Viễn nhìn đồ đệ đang nghiêm túc cầm thanh kiếm Tang Tử, cổ tay khẽ cử động. Khoảnh khắc tiếp theo, thanh kiếm ở ngay phía sau lưng của Tang Lạc. Vóc dáng thấp bé của Tang Lạc và thanh kiếm trong tay vừa tới thắt lưng của Phó Thanh Viễn, nhưng khi kiếm của nàng sắp chạm đến góc áo của Phó Thanh Viễn, Phó Thanh Viễn đã rời khỏi chỗ đó, chuôi kiếm trên tay chạm nhẹ vào sau gáy của Tang Lạc.
“Một lần.”
Tang Lạc bĩu môi quét thanh kiếm ra sau, nhưng vẫn quét không trúng, sau đó đỉnh đầu lại bị chuôi kiếm lạnh lẽo điểm một cái. Tiếp đó chính là…
“Hai lần.”
“Ba lần.”
“Ba mươi lần, chấm dứt ở đây.” Phó Thanh Viễn nói xong, một chút th ở dốc cũng không có, chàng bế Tang Lạc gần như nằm liệt trên mặt đất lên, vừa xoa xoa lưng của nàng vừa chậm rãi đi về.
“Lại một lần nữa không đánh trúng được sư phụ.” Nằm bò trên vai của Phó Thanh Viễn, Tang Lạc thở dài. Vừa nãy sư phụ dùng chuôi kiếm điểm vào gần như từ trên xuống dưới trên người nàng, nếu là đánh nhau thật sự thì có nghĩa là nàng cũng đã chết ba mươi lần rồi.
“Con không dùng sương khí, đó mới là vũ khí lớn nhất của con.”
“Sương khí đó đương nhiên không thể dùng trên người sư phụ rồi ~ nếu lỡ tay làm tổn thương người thì phải làm sao ~” Tang Lạc mỉm cười hôn lên mặt của sư phụ.
Bây giờ đã ở tầng sáu, sương khí của nàng có thể làm tan chảy da thịt người dưới kỳ kim đan, trước đây Tang Lạc chỉ sử dụng sương khí này để làm điêu khắc gỗ hoặc mở đường chặt rễ cây đào ao, sau đó khi săn giết yêu thú, sau khi quan sát sư phụ nàng đã đưa ra kết luận này.
Những thứ không có sự sống bình thường đó nàng có thể trực tiếp sử dụng sương khí để ăn mòn, nhưng đại khái khi nàng ở tầng bốn mới có thể sử dụng sương khí để ăn mòn những tu sĩ trúc cơ trở xuống hoặc những yêu thú có cấp bậc tương ứng, ở tầng sáu nàng gần như có thể ăn mòn cơ thể của những tu sĩ kỳ kim đan trở xuống.
Nên biết rằng tu vi của tu sĩ càng cao thì độ dẻo dai của cơ thể càng lớn, trừ phi tu vi cao hơn, nếu không cho dù là tu sĩ cùng cấp bậc cũng không dễ dàng gây sát thương lớn. Bởi vì Tang Lạc tu luyện công pháp đặc biệt nên Phó Thanh Viễn vẫn chưa thể đoán được trình độ tu vi cao thấp của nàng, bây giờ theo phương pháp này gần như là trúc cơ cấp cao rồi, bởi vì sức mạnh của loại sương khí đó còn có thể hơn thế nữa.
Bởi vì bao nhiêu năm nay, Phó Thanh Viễn và Tang Lạc đều cảm thấy rằng họ sẽ mãi mãi ở trong hoang giới này, nên đối với việc tu luyện cho dù không buông lơi, cũng không có cảm giác bức bách. Bây giờ phương thức thường xuyên sử dụng kiếm để so tài trực tiếp này chẳng qua là Phó Thanh Viễn chơi đùa với Tang Lạc, sẵn tiện rèn luyện nhận thức và phản ứng của nàng trước nguy hiểm mà thôi.
Nói chung đây là cách hai người giao lưu tình cảm với nhau, mặc dù mấy năm qua Tang Lạc đơn phương bị sư phụ ức hiếp, nhưng nàng vẫn rất vui vẻ.
Trong những năm gần đây vì yêu cầu của Tang Lạc, Phó Thanh Viễn mới bắt đầu dẫn Tang Lạc thỉnh thoảng đi khắp nơi trên bề mặt hoang giới, giống như khi họ lần đầu tiên đến hoang giới.
Toàn bộ hoang giới này rất rộng lớn, trong hai mươi mấy năm sư đồ hai người cũng chỉ di chuyển trong một khu vực nhỏ, sau khi làm quen với các địa điểm trong khu vực đó Tang Lạc bắt đầu quấn lấy đòi Phó Thanh Viễn dẫn nàng ra ngoài. Với thái độ luôn nuông chiều đồ đệ xưa nay của Phó Thanh Viễn, chàng rất dễ dàng bị cái nhìn kỳ vọng của đồ đệ mình đánh bại.
Sau đó cứ vài tháng một lần, Phó Thanh Viễn sẽ cùng Tang Lạc rời khỏi nhà, đi du ngoạn ở hoang giới, ngắm nhìn cảnh vật mới ở hoang giới.
Họ đi qua những đỉnh đá vừa cao vừa dốc, vách núi đá dài xen lẫn đường chân trời; đi qua bãi cát vàng mênh mông, tận hưởng làn khói đơn độc và hoàng hôn đỏ rực trên sa mạc; nhìn thấy những cây cổ thụ chết khô, chạm một cái biến thành tro bụi bay đi; nhìn thấy vô số yêu thú tướng mạo hoặc hung tàn hoặc diễm lệ mà trước giờ chưa từng thấy…
Lại là một chuyến đi khác, sư đồ hai người đến chỗ xa hơn so với chuyến đi trước, bất ngờ nhìn thấy một hồ nước xanh mênh mông dưới chân núi. Mặt hồ trong xanh như bầu trời xung quanh được bao bọc bởi lớp cát trắng mịn, thỉnh thoảng gợn sóng theo làn gió.
Đó là lần đầu tiên sư đồ hai người phát hiện ra nguồn nước trên mặt đất ở hoang giới, Tang Lạc vui mừng xin ở lại chơi thêm vài ngày, Phó Thanh Viễn cũng đồng ý với nàng giống như trước đây.
Sau đó, Tang Lạc không cẩn thận rơi xuống hồ, hồ nước trông có vẻ cạn đột nhiên có một lực kéo, Tang Lạc toàn thân không có sức lực không thoát ra được và bị hút vào trong đó.
Điều cuối cùng nàng nhìn thấy là sư phụ của nàng đang lao về phía nàng, khuôn mặt luôn điềm đạm của chàng đã sụp đổ ngay lúc đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook