Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
18: Giả Vờ Làm Chính Nhân Quân Tử Cái Gì


Bên trong phòng vô cùng đơn giản, màu sắc chủ đạo là trắng xám, tất cả đều mang dáng vẻ của phòng mới, không có chỗ nào là cố tình thiết kế, một nửa diện tích trên tầng hai là ban công ngoài trời, ngoài đó để mấy cây dù lớn và ghế nằm, ngôi nhà này hệt như một tờ giấy trắng, màu duy nhất thấy được là màu xanh biếc, xanh nhạt, xanh lá mạ, xanh đậm, xanh thẫm,...!Vô số sắc xanh đan xen vào nhau tạo cho người khác cảm giác hy vọng và tràn đầy sức sống.
Lướt mắt qua một lần, tất cả đều là cây xanh.
Chân của Bạch Đường đã tốt hơn nhiều, lúc đi đứng cũng không còn đau nữa, cậu ôm cún con, có chút cảnh giác mà quan sát nơi ở mới, cậu nhìn thấy giữa nhà bếp và phòng khách có một vách ngăn cây cối rất lớn, nối liền từ trần nhà đến sàn nhà, cậu đến gần xem thì phát hiện vách ngăn này được chạm rỗng(1), dây thường xuân leo khắp vách, có vài cái rễ xanh biếc cong cong lộ ra, rũ ở bên ngoài.
Bạch Đường căng thẳng nhìn xung quanh, khóe mắt nhìn thấy alpha đang ở trong nhà bếp, cậu nhanh chóng gạt mấy thân cây về trên giá.
Tuy Tưởng Vân Thư đang vo gạo nhưng mắt vẫn tỉ mỉ quan sát tình trạng của Bạch Đường, từ nãy đến giờ, không biết Bạch Đường làm gì mà cứ căng thẳng đứng trước vách ngăn dây thường xuân, hệt như ăn trộm.
Anh kiên nhẫn chờ đợi, một lúc lâu mới thấy Bạch Đường khẽ đưa tay lên nhét mấy dây thường xuân không nghe lời mà rớt xuống về lại trên giá, nhưng có một cây vô cùng cứng đầu, nhét lên lại rớt xuống, cậu nhét lên lần nữa nhưng nó vẫn rớt xuống, Bạch Đường chẳng biết phải làm sao, con ngươi khẽ run lên, nắn nắn ngón tay nhìn về phía anh.
Tưởng Vân Thư lập tức cụp mắt vờ như không biết gì, vô cùng nghiêm túc khuấy nước gạo đã vo hơn mười phút, khóe môi khẽ cong lên, mỉm cười hiền từ hệt như cha già, có chút cảm giác thành tựu như con mèo nuôi đã lâu giờ đây đã chịu vươn móng từ lồng sắt mà dò xét thế giới bên ngoài.
Thấy Bạch Đường lượn từ bên này qua bên kia, còn cách nhà bếp một khoảng thì anh mới nói: "Bạch Đường, trên lầu có hai phòng ngủ, cậu đi xem xem mình thích phòng nào đi?"
Bạch Đường không hề nghĩ ngợi, rụt rè nói: "...!Ngài chọn trước đi ạ."
Tưởng Vân Thư nói ngay: "Tôi muốn chọn phòng bên trái." Phòng bên phải hướng nắng, chiếu sáng rất tốt, anh thuận mắt nhìn qua dây thường xuân trên vách, thấy cái rễ nhỏ không nghe lời kia đã bị vắt vài vòng trên giá.

Bạch Đường theo bản năng nói: "Dạ...!Em cảm ơn ngài." Sau đó cậu mới muộn màng nhận ra có gì đó không thích hợp, cậu không được phép ngủ trên giường chứ đừng nói chi là có một căn phòng của riêng mình, nhưng vấn đề là alpha chỉ đưa ra hai lựa chọn khiến người ta dễ dàng sa vào, việc vừa nãy chính là một ví dụ điển hình.
Nhưng bản thân đã đồng ý rồi, Bạch Đường đang rối rắm mình có nên mở miệng cứu vãn tình hình hay không thì lại nghe alpha nói: "Bạch Đường mau đặt tên cho chó đi, tôi không muốn nghĩ đâu, đau đầu lắm."
Câu này rất thần kì, là tôi không muốn làm mới ném qua cho cậu, quan hệ chủ động bị động thoáng cái đã thay đổi.
Quả nhiên Bạch Đường lộ ra vẻ chần chờ, cậu rất muốn đặt tên cho chó, mỗi đêm đi ngủ đều tưởng tượng nếu mình có thú cưng thì sẽ đặt tên là gì, mà tên thì cũng đã nghĩ ra lâu rồi, cậu thử hỏi: "Ngài ơi, có thể gọi là Đường Đen được không ạ?"
"Đương nhiên là được chứ." Tưởng Vân Thư cong cong khóe môi, nói rất chắc chắn: "Tên rất dễ nghe."
Bạch Đường không ngờ alpha lại dễ nói chuyện như vậy, cậu sững sờ, vẻ mặt lập tức thả lỏng, cảm xúc vui mừng lan trên gương mặt trắng nõn, cậu cúi đầu nhìn cún con đang cọ lung tung trong lòng, nhỏ giọng gọi hết lần này đến lần khác: "Đường Đen! Đây là tên của em, Đường Đen, Đường Đen nhỏ."
Tưởng Vân Thư dùng nguyên liệu có sẵn để làm vài món ăn, trong tay Bạch Đường cầm hai chén cơm đi sau lưng alpha, cậu nhìn thấy bàn ăn thì đột nhiên ngẩn người, ngay sau đó căng thẳng đưa mắt nhìn xung quanh.
"Sao vậy?" Tưởng Vân Thư vô cùng tự nhiên nhận lấy hai chén cơm từ tay Bạch Đường, trong lòng biết rõ hẳn là Bạch Đường đang tìm thứ thay thế cho cái bàn nhỏ.
Ánh mắt Bạch Đường dừng lại trên cái thùng loa nhỏ.
Tưởng Vân Thư tỏ vẻ ngờ vực: "Chỗ đó chắc không đủ chỗ cho hai chúng ta đâu."
Vẻ mặt Bạch Đường bối rối, tầm mắt mơ hồ chuyển đến chậu hoa trên giá.

Tưởng Vân Thư phản đối: "Bẩn lắm."
Tóm lại Bạch Đường muốn ngồi chỗ nào thì Tưởng Vân Thư liền đi theo tới đó, cuối cùng anh dùng thái độ kiên định ép Bạch Đường bước ra bước đầu tiên —— ngồi trên bàn ăn cơm.
Sau khi ăn trưa xong, Tưởng Vân Thư đi tắm rồi đi ngủ, hồi chuông cảnh báo vẫn luôn vang lên trong đầu anh, anh nhớ lại ở thế giới cũ là do mình mệt mỏi quá độ mà xuất huyết não dẫn đến tử vong, vào thời khắc này rốt cuộc anh cũng cảm thấy sợ, không phải sợ mình lại chết mà là sợ sau khi mình chết thì sẽ chẳng còn ai bảo vệ Bạch Đường.
Sáng ngày hôm sau, thư ký Hứa đi vào công ty, nhìn thấy sếp đang ngồi ngay ngắn, không biết đã đọc sách ung thư học được bao lâu rồi.
Thư ký Hứa đã chết lặng từ lâu: "Chào buổi sáng sếp Tưởng."
Tưởng Vân Thư gật đầu: "Ừm."
Thư ký Hứa đang định đi làm việc khác thì chợt khịt mũi, nghi ngờ nói: "Sếp Tưởng có ngửi thấy mùi gì là lạ không? Mùi tanh ấy."
Tưởng Vân Thư nghiêm túc nói: "Không có."
"Không có hả? Mùi nồng lắm mà?" Thư ký Hứa ngửi trái ngửi phải, "Hơi giống mùi của...!chợ bán đồ ăn á."
Vẻ mặt Tưởng Vân Thư nghiêm túc, chỉ muốn đuổi người, "Ra ngoài làm việc đi."

Thư ký Hứa ngờ nghệch đi ra.
Tưởng Vân Thư lập tức thở phào, anh lấy thịt ba chỉ heo cột kín được giấu dưới gầm bàn, nơi được xếp sách ngay ngắn ra rồi bỏ vào trong tủ lạnh, sau đó mở cửa sổ ra để không khí tươi mát tràn vào.
Thật ra sáng nào anh cũng đi chợ mua ba bốn cân thịt heo, sau đó bỏ vào vài lớp bao mũ rồi đem đến văn phòng để tiến hành "giải phẫu".
Không luyện tập thường xuyên thì chẳng những xúc cảm sẽ giảm mà tay cũng sẽ không ổn.

Với lại thịt heo sau khi dùng xong thì còn có thể đem về nhà nấu ăn, quá tiện ấy chứ.
Chỉ là không ngờ hôm nay thư ký Hứa lại đến sớm, Tưởng Vân Thư chỉ mới dọn dẹp xong, còn chưa kịp lùa gió tản mùi.
Cũng may là chưa bị nhìn thấy, bằng không trên mặt thư ký hứa sẽ bày ra biểu cảm "Giật cả mình, đường đường là chủ tịch vậy mà lại mổ heo ở văn phòng" hay là "Chấn động má ơi, vậy mà anh lại có sở thích này".
Tưởng Vân Thư vừa vẽ điểm tựa vừa nghĩ Bạch Đường đã dậy chưa, đã ăn sáng chưa, lúc này điện thoại chợt vang lên, anh nhìn qua, là số lạ.
Anh bắt máy, "A lô..."
"Sếp Tưởng, xuất viện hồi nào mà không cho đám anh em chí cốt này biết vậy!" Đầu kia nói, "Không có sếp Tưởng tụi tao chơi không vui, tối nay làm một trận nha?"
Anh em chí cốt? Bạn của nguyên chủ sao? Tưởng Vân Thư khẽ nhíu mày, anh nói: "Cũng được, cậu..."
"Được rồi!" Đầu kia vô cùng vui vẻ, "Địa chỉ đã gửi qua điện thoại mày rồi, tám giờ tối nay không gặp không về."

Tưởng Vân Thư khó hiểu nhìn điện thoại bị ngắt máy, người này không nghe được chữ "cậu" sau câu nói của anh sao?
Anh lập tức gọi điện nói cho Bạch Đường tối nay anh sẽ về trễ một chút, lúc đó dì giúp việc sẽ qua nấu cơm cho cậu, vẫn là dì beta cũ để cậu không sợ.
Tám giờ tối, Tưởng Vân Thư đến đúng giờ, nơi này xa hoa trụy lạc chẳng biết tên gì, âm nhạc đinh tai nhức óc, trên sân khấu có một nhóm thanh niên quần áo hở hang đang cong eo nhảy nhót, đám người dưới sân khấu thì hò hét chói tai, anh vô cảm xuyên qua đám đông, được nhân viên đưa đến một căn phòng.
Tưởng Vân Thư sớm đã muốn đi về, trong đầu đều là suy nghĩ người đã có gia đình thì không nên tới những nơi thế này, khi anh vừa định xoay người rời đi thì cửa chợt mở, một tên alpha quần áo xộc xệch khoác tay lên vai anh, đùa giỡn: "Sếp Tưởng đã tới mà sao lại không vào? Đủ người cả rồi, chỉ chờ mỗi mày thôi."
Tưởng Vân Thư yên lặng gạt cái tay trên vai mình xuống, giữ khoảng cách với tên alpha.
Ý cười trên mặt alpha thoáng khựng lại, gã lại bá vai Tưởng Vân Thư thêm lần nữa, nhướng mày: "Sao mới một thời gian không gặp mà mày lạ vậy? Thôi được rồi, chơi trước đi, chơi rồi thì mày sẽ hứng!"
Quanh mũi Tưởng Vân Thư toàn là mùi thuốc lá nồng nặc, anh có hơi khó chịu, thế nhưng không ngờ cảnh tượng phía sau cánh cửa lại khiến anh suýt chút nữa nôn hết cơm đêm qua ra.
Một thiếu niên trắng nõn yếu ớt, cả người trần trụi bị mấy tên alpha cao lớn ấn xuống, miệng bị căng ra hết mức, chân bị bẻ rộng ra, nước mắt xen lẫn nước miếng lẫn lộn trên mặt, trên sàn còn vương vài giọt máu tươi.
"Tối nay chỉ có một omega thôi à, sếp Tưởng có phiền khi tụi tao chơi trước không?" Tên alpha kia đùa giỡn cười cười rồi chỉ sang phòng bên cạnh, "Phòng đó còn có mấy đứa beta, đều là khẩu vị của sếp Tưởng, chọn đi?"
Tưởng Vân Thư buồn nôn, sắc mặt kém vô cùng, anh đột ngột hất tay tên alpha ra rồi bước ra ngoài, giọng nói vô cùng lạnh lẽo: "Xin lỗi vì không thể chơi cùng."
Alpha kia nhiều lần bị mất mặt, lúc này cũng bạo phát, gã hừ lạnh, trào phúng nói: "Không phải chứ sếp Tưởng, giả vờ làm chính nhân quân tử cái gì? Chịch nhiều như vậy, mỗi lần chơi điên nhất không phải là mày sao?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương