Vì Sao Duy Nhất Trên Bầu Trời
-
Chương 12
Lại Hiểu Sương: “Trên thực tế, tuần trước số người follow đã vượt qua một trăm vạn*.”
*một trăm vạn = một triệu.
“Nếu mời được nó mình tán thành cả hai tay! Mình là fan trung thành, Tròn Ung Ủng rất đáng yêu, đêm nào mình cũng phải lên xem ảnh, là món ăn tinh thần của mình đó!”
“Tốt thì tốt, nhưng chắc gì chúng ta đã mời được. Tôi có người bạn trước ở đoàn phim “Nữ hoàng quảng cáo”, nghe nói bọn họ cũng nhìn trúng danh tiếng của Tròn Ung Ủng ở trên mạng, muốn cho nó đóng vai thú cưng của nam chính, cuối cùng lại bị từ chối một cách vô tình. Chủ nhân của nó không muốn để nó đi đóng phim.”
“Thử xem thôi, phim của chúng ta có thể nói là đầu tư nhiều hơn “Nữ hoàng quảng cáo”, tiếng nói cũng sẽ khác nhau…”
“Cô là ai?” Chu Bội Bội đột nhiên hỏi.
Mọi người lập tức im lặng. Chị ta vẫn ngồi trên ghế, ánh mắt lại rời xuống Giản Duy ở đối diện, cũng vào lúc này mọi người mới lần đầu tiên chú ý tới, trong này có người không không quen. Tầm mắt của Chu Bội Bội từ trán cô đi xuống, đến con mắt, cuối cùng dừng ở trên khẩu trang.
Cô ta lặp lại câu hỏi: “Cô là ai?”
Giản Duy cảm thấy ánh mắt của Chu Bội Bội thật lạnh, như một tảng băng, dọc theo sống mũi cô trượt xuống, rơi từng giọt lên da thịt.
Mọi người thấy dáng người của Giản Duy yểu điệu, mặc dù đeo khẩu trang, cũng có thể nhìn ra giá trị nhan sắc không thấp. Huống chi mang khẩu trang vốn là cách ăn mặc thường gặp của minh tinh, lập tức hiểu lầm: “Là diễn viên mới vào đoàn sao? Chào cô…”
“Không phải.” Giản Duy lắc đầu, nhấc thứ gì đó trong tay: “Tôi không phải là diễn viên, trong đây mới đúng.”
Đó là một cái lồng mèo, mọi người vừa rồi không chú ý, sau khi nhìn rõ không khỏi trợn to hai mắt.
Xảy ra chuyện gì vậy? Lại đưa mèo tới!
Sắc mặt Bạch Lộ thật sự trở nên khó coi: “Là ai dẫn cô vào? Chúng tôi có mèo, cứ coi như nó không thích hợp, cũng không tới lượt mấy con mèo linh tinh bên ngoài. Kiểm tra an toàn đạt tiêu chuẩn chưa? Gây thương tích cho Bội Bội thì ai chịu trách nhiệm!”
Cô ta nói rất khó nghe, có người lộ ra vẻ mặt không đồng ý, nhưng đa số đều âm thầm gật đầu. Chu Bội Bội khó hầu hạ như vậy, nếu thật sự bị thương, cả đoàn phim cũng sẽ theo đó gặp chuyện không hay.
Huống chi, ai biết mèo của cô ta trông thế nào? Nếu không đủ đẹp, còn không bằng dùng con mèo của Bạch Lộ.
Giản Duy không trả lời, để lồng mèo xuống dưới đất, kéo khóa ra. Các cô gái nghe được một tiếng “Ngao”, một bóng dáng màu trắng do do dự dự thò cái đầu nhỏ ra. Một giây sau, nó chui ra, vòng quanh lởn vởn bên chân cô, như trái bóng nhỏ, cuối cùng vùi đầu, trốn ra phía sau Giản Duy.
Ở trong ánh mắt kinh ngạc cùng không thể tin nổi của mọi người, Giản Duy ôm lấy nó, lắc lắc móng vuốt của nó, cười nói: “Xin được chào hỏi mọi người, đây là Tròn Ung Ủng.”
HẾT CHƯƠNG 4
Tác giả có lời muốn nói: Chu Bội Bội không thích Giang Ngật, Giang Ngật cũng không thích Chu Bội Bội, cho nên sẽ không xuất hiện tình tiết kinh điển hai cô gái tranh một chàng trai đâu…
*một trăm vạn = một triệu.
“Nếu mời được nó mình tán thành cả hai tay! Mình là fan trung thành, Tròn Ung Ủng rất đáng yêu, đêm nào mình cũng phải lên xem ảnh, là món ăn tinh thần của mình đó!”
“Tốt thì tốt, nhưng chắc gì chúng ta đã mời được. Tôi có người bạn trước ở đoàn phim “Nữ hoàng quảng cáo”, nghe nói bọn họ cũng nhìn trúng danh tiếng của Tròn Ung Ủng ở trên mạng, muốn cho nó đóng vai thú cưng của nam chính, cuối cùng lại bị từ chối một cách vô tình. Chủ nhân của nó không muốn để nó đi đóng phim.”
“Thử xem thôi, phim của chúng ta có thể nói là đầu tư nhiều hơn “Nữ hoàng quảng cáo”, tiếng nói cũng sẽ khác nhau…”
“Cô là ai?” Chu Bội Bội đột nhiên hỏi.
Mọi người lập tức im lặng. Chị ta vẫn ngồi trên ghế, ánh mắt lại rời xuống Giản Duy ở đối diện, cũng vào lúc này mọi người mới lần đầu tiên chú ý tới, trong này có người không không quen. Tầm mắt của Chu Bội Bội từ trán cô đi xuống, đến con mắt, cuối cùng dừng ở trên khẩu trang.
Cô ta lặp lại câu hỏi: “Cô là ai?”
Giản Duy cảm thấy ánh mắt của Chu Bội Bội thật lạnh, như một tảng băng, dọc theo sống mũi cô trượt xuống, rơi từng giọt lên da thịt.
Mọi người thấy dáng người của Giản Duy yểu điệu, mặc dù đeo khẩu trang, cũng có thể nhìn ra giá trị nhan sắc không thấp. Huống chi mang khẩu trang vốn là cách ăn mặc thường gặp của minh tinh, lập tức hiểu lầm: “Là diễn viên mới vào đoàn sao? Chào cô…”
“Không phải.” Giản Duy lắc đầu, nhấc thứ gì đó trong tay: “Tôi không phải là diễn viên, trong đây mới đúng.”
Đó là một cái lồng mèo, mọi người vừa rồi không chú ý, sau khi nhìn rõ không khỏi trợn to hai mắt.
Xảy ra chuyện gì vậy? Lại đưa mèo tới!
Sắc mặt Bạch Lộ thật sự trở nên khó coi: “Là ai dẫn cô vào? Chúng tôi có mèo, cứ coi như nó không thích hợp, cũng không tới lượt mấy con mèo linh tinh bên ngoài. Kiểm tra an toàn đạt tiêu chuẩn chưa? Gây thương tích cho Bội Bội thì ai chịu trách nhiệm!”
Cô ta nói rất khó nghe, có người lộ ra vẻ mặt không đồng ý, nhưng đa số đều âm thầm gật đầu. Chu Bội Bội khó hầu hạ như vậy, nếu thật sự bị thương, cả đoàn phim cũng sẽ theo đó gặp chuyện không hay.
Huống chi, ai biết mèo của cô ta trông thế nào? Nếu không đủ đẹp, còn không bằng dùng con mèo của Bạch Lộ.
Giản Duy không trả lời, để lồng mèo xuống dưới đất, kéo khóa ra. Các cô gái nghe được một tiếng “Ngao”, một bóng dáng màu trắng do do dự dự thò cái đầu nhỏ ra. Một giây sau, nó chui ra, vòng quanh lởn vởn bên chân cô, như trái bóng nhỏ, cuối cùng vùi đầu, trốn ra phía sau Giản Duy.
Ở trong ánh mắt kinh ngạc cùng không thể tin nổi của mọi người, Giản Duy ôm lấy nó, lắc lắc móng vuốt của nó, cười nói: “Xin được chào hỏi mọi người, đây là Tròn Ung Ủng.”
HẾT CHƯƠNG 4
Tác giả có lời muốn nói: Chu Bội Bội không thích Giang Ngật, Giang Ngật cũng không thích Chu Bội Bội, cho nên sẽ không xuất hiện tình tiết kinh điển hai cô gái tranh một chàng trai đâu…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook