Đến lúc tôi hoàn hồn thì Cố Ninh đã sớm chạy mất, tôi che miệng, trong đầu suy nghĩ rất loạn.

Cố Ninh hôn tôi, cậu ấy vậy mà lại hôn tôi, nụ hôn môi chạm môi ấy khiến người ta chỉ có thể nghĩ đến một chuyện duy nhất – cậu thích tôi, giống như tôi thích Đàm Phỉ mà thích tôi.
Hiểu được điều này thì thái độ của Cố Ninh đối với việc tôi có bạn gái là hoàn toàn dễ hiểu, vốn dĩ tôi cho rằng cậu ấy đố kị với tôi, ấy vậy mà bây giờ nhận ra người cậu ấy đố kị lại là Đàm Phỉ.
Tôi đạp xe thật nhanh về nhà dưới ánh nắng chói chang, đầu đầy mồ hôi vọt vào nhà tắm tắm nước lạnh, sau đó ngã lăn lên giường miên man suy nghĩ, đến tối thì lên cơn sốt nhẹ, cả người đều mơ mơ màng màng.
Tôi rất thích Cố Ninh, nhưng tuyệt đối không giống kiểu thích mà cậu ấy dành cho tôi.

Chúng tôi đều là con trai, nào có hai thằng con trai nào lại ve vãn lẫn nhau tình chàng ý thiếp? Tôi nhớ hình như ngày trước đã từng nghe qua về đồng tính luyến ái, chẳng lẽ Cố Ninh là đồng tính sao? Mỗi khi chúng tôi cùng nhau chơi bóng, ăn cơm, nói chuyện phiếm, mỗi khi tôi đèo cậu ấy sau xe thì cậu luôn dùng ánh mắt ái mộ nhìn tôi ư?
Tôi cảm thấy vô cùng kì lạ, nhưng xen lẫn trong cảm giác đó lại là một sự hưng phấn khó hiểu.

Tôi có rất nhiều điều muốn hỏi cậu, cậu thích tôi từ lúc nào, tại sao cậu lại thích tôi, tại sao lại nói rất ghét bản thân mình, sau này chúng tôi còn có thể làm bạn không?
Tôi nhịn không được lôi di động ra gọi điện cho Cố Ninh nhưng cậu không nghe máy, lần thứ hai gọi lại thì điện thoại bên kia tắt máy luôn, tôi vẫn cố chấp gửi cho cậu vài cái tin nhắn nhưng đều không có hồi âm.
Có lẽ Cố Ninh vẫn còn xấu hổ chưa nghĩ ra nên đối mặt với tôi như thế nào, tôi cũng biết có thể quan hệ giữa chúng tôi sẽ không thể khăng khít như lúc trước được nữa, lại không ngờ rằng từ nay Cố Ninh hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của tôi.
Không lâu sau số điện thoại của cậu ấy báo ngưng sử dụng, cũng không thấy đăng nhập QQ nữa, tôi muốn đến nhà tìm cậu nhưng nhận ra mình căn bản không biết nhà cậu ấy ở chỗ nào.

Cố Ninh trốn tránh tôi, sau khi hôn tôi lại chẳng có một câu giải thích nào mà dứt khoát chặt đứt quan hệ giữa hai đứa.

Tôi không thể chấp nhận được kiểu cắt đứt này, dường như phát điên mà đi tìm cậu, dò hỏi từng người trong lớp đã từng tiếp xúc với cậu vậy mà lại không có ai có thể nói ra điều mà tôi mong muốn.
Khi ấy tôi thật sự rất hận cậu, ở trong lòng thầm mắng cậu là tên nhu nhược, thế nhưng lửa giận trong tôi mỗi khi bùng lên thì lại bị hình ảnh cậu khóc ngày ấy dập tắt.

Tôi chỉ muốn nắm lấy cổ áo cậu dạy dỗ tử tế, rằng cậu ấy không những cưỡng hôn tôi mà còn chơi trò không từ mà biệt, dù là việc nào thì cũng đáng đánh ngàn lần, thế nhưng tôi càng muốn nói với cậu là không cần chán ghét bản thân, mặc kệ là xuất phát từ tính hướng hay lòng đố kị, đều không cần chán ghét bản thân.
Sau khi Đàm Phỉ điền nguyện vọng, chúng tôi không đến phương Bắc mà chọn một trường đại học ở miền Trung.

Đến nghỉ hè trường tôi mới dựng bảng vàng thi đại học năm nay, tôi thấy Cố Ninh quả nhiên đã vào được Đại học N, đây là tin tức nhỏ nhoi cuối cùng về cậu mà tôi có, nhưng dựa vào điểm này thì tôi vẫn chẳng thể tìm thấy cậu.
Đến gần khai giảng tôi lại trở về trường cũ một lần nữa, một mình tôi đi trên sân thể dục, nghe tiếng chuông leng keng báo hết giờ vang lên từ khu dạy học.

Từ thiếu niên đến thanh niên, từ gặp nhau đến ly biệt, rồi cũng đến lúc phải đường ai nấy đi, tôi cũng nên dũng cảm mà tiến về phía trước, thế nhưng cánh cổng trường quen thuộc và trụ bóng rổ đã cùng bạn bè nhảy lên vô số lần như tạo thành một sự nuối tiếc đặc biệt nhất chỉ dành cho mùa hè cuối cùng mang tên tốt nghiệp.

Tôi nhìn hoàng hôn dần dần buông xuống, ánh chiều tà nhuốm đầy hương vị của nỗi niềm chia tay.
———-

Sau khi vào đại học, tính cách hướng ngoại giúp tôi chạy nhảy khắp nơi như cá gặp nước.

Tôi bận rộn gia nhập hội học sinh, bận rộn tham gia các hoạt động xã đoàn, mỗi ngày đều bị lấp kín bởi lịch trình nên tôi và Đàm Phỉ không thể tránh khỏi bắt đầu xa cách, những lần cãi nhau cũng vì thế mà tăng lên, mà chúng tôi lại chưa học được cách bao dung cho nhau nên mối tình đầu này chỉ kéo dài vỏn vẹn một năm liền kết thúc.
Ở đại học tôi quen biết Lâm Gia Nhạc, Gia Nhạc là bạn cấp ba của một người sống chung phòng kí túc với tôi nên thường xuyên chạy đến đây chơi, tính cách chúng tôi hợp nhau nên nhanh chóng trở thành bạn tốt.

Mỗi ngày ở cạnh Gia Nhạc đều rất vui vẻ, y thông minh hài hước, nhiệt tình hoạt bát, tôi coi y là người bạn thân nhất ở đại học cho đến một ngày sau này y uống say đột nhiên ôm lấy tôi, nói mình thích tôi.
Tôi lại ngây người lần nữa, không nhịn được mà nhớ tới Cố Ninh năm đó, mặc dù gặp cùng một tình huống nhưng tôi vẫn không biết phải làm gì.

Tôi thật sự không hiểu tại sao bản thân cứ phải khiến bạn thân động lòng, nếu lần này tôi từ chối Gia Nhạc thì liệu có phải tôi cũng mất đi y không?
Tôi định giả vờ như ngày hôm đó chưa từng có chuyện gì xảy ra, thế nhưng Gia Nhạc lại không để tôi thực hiện ý định này.

Y khác với Cố Ninh, y không né tránh cũng không khóc, trực tiếp kéo tôi đến góc hành lang không người trong kí túc xá buộc tôi cho y một đáp án.
“Cậu và tôi ở bên nhau hoặc coi như tôi không còn là bạn của cậu nữa.” Y không cho tôi một sự lựa chọn thứ ba.
Tôi ngoài miệng ậm ừ nhưng đến chính mình cũng không hiểu rõ cảm giác trong lòng, vì thế Gia Nhạc không làm thêm hành động vô nghĩa mà dứt khoát ấn tôi lên tường hôn.

Sau khi hôn xong, y nhìn vào mắt tôi hỏi: “Cậu có chán ghét không? Có thấy ghê tởm không?”
Tôi ngỡ ngàng không nói nên lời, chỉ lắc đầu theo bản năng.

Năm đó khi Cố Ninh hôn tôi, tôi cũng không hề cảm thấy ghê tởm.
Gia Nhạc dường như thở phào nhẹ nhõm, y ôm tôi, dụi mặt vào cần cổ tôi, giọng nhẹ nhàng hơn: “Trương Dịch, tôi thích cậu, ở bên tôi được không?”
Tôi không nói gì cũng không đẩy y ra.
Gia Nhạc lại vội vã nói thêm: “Không nói gì thì tôi coi như cậu đồng ý rồi.”
Sau đó, tôi và Gia Nhạc thuê chung một căn phòng nhỏ ngoài trường, trải qua chuỗi ngày chỉ có hai người.

Chúng tôi cùng đến trường, cùng về nhà, ở kỳ thi tốt nghiệp mệt mỏi khuyến khích lẫn nhau, cuối tuần lười ra ngoài thì cùng ăn đủ loại sủi cảo đông lạnh, y thường giễu cợt khẩu âm phương Nam của tôi rồi bị tôi cầm coca ướp lạnh nhét vào trong quần áo, y thích đột nhiên hôn tôi, lúc bị tôi ẩn ngã thì lại chơi xấu la to đồ lưu manh.

Chúng tôi cũng sẽ cãi vã, khi nổi giận thậm chí còn đánh nhau, thế nhưng không bao lâu thì lại làm hòa rồi cùng lăn lên giường.
Tôi rất thích Gia Nhạc, so với sự xa cách của Đàm Phỉ thì tôi thấy sớm chiều ở chung, ngày ngày trôi qua sinh động ngọt ngào càng khiến tôi cảm nhận được cảm giác yêu đương chân chính.
Ngành học của Gia Nhạc là kỹ sư dân dụng, sau khi tốt nghiệp thì vào làm ở một công ty liên doanh không tồi, công ty này tham gia rất nhiều dự án công trình ở nước ngoài, làm đến năm thứ hai thì Gia Nhạc được chuyển tới một nước nhỏ ở Châu Phi sử dụng tiếng Pháp.
Mỗi năm Gia Nhạc chỉ về nước nửa tháng vào Tết âm lịch để thăm người thân, đương nhiên y muốn về thăm cha mẹ trước nên cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian dành cho tôi.


Tôi thích y nhưng lại hận múi giờ và khoảng cách, hai người đều vô cùng bận rộn, hẹn gọi video để trò chuyện thường xuyên không thể không hủy bỏ.

Xa mặt cách lòng rốt cuộc cũng khiến tình yêu ngày nào dần dần nguội lạnh, chúng tôi bắt đầu chỉ trích đối phương thờ ơ lãnh đạm, dùng những hồi ức tốt đẹp trong quá khứ để đi đến kết luận – người đã thay đổi rồi.
Chúng tôi thật sự đã thay đổi sao? Hay là vì thời gian và khoảng cách đã nuôi dưỡng cảm giác không an toàn này quá tốt, làm cho chúng tôi lầm rằng đối phương đã không còn như xưa?
Thế nhưng đoạn đường này của tôi và Gia Nhạc cuối cùng vẫn đi đến điểm kết thúc.
Khi chia tay tôi nằm dài trên giường suốt cả cuối tuần, động đậy một chút thôi cũng thấy mỏi mệt.

Khắp nơi trong căn phòng này đều tràn ngập hồi ức của tôi và Gia Nhạc, y đi rồi tôi cũng không bận tâm thay đổi bài trí, mọi thứ xung quanh vẫn quen thuộc như vậy, nhưng tôi biết bóng dáng của y sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây nữa.
Một thời gian sau, cấp trên tìm tôi nói rằng công ty có ý đề bạt tôi, tuy được thăng chức nhưng sẽ phải chuyển đến một chi nhánh khác, ông hỏi ý tôi liệu có đồng ý với lần chuyển đổi nhân sự này không.

Lúc ấy tinh thần tôi vẫn hơi sa sút, rất muốn đổi hoàn cảnh sống khác để thay mới bản thân, vừa khéo chi nhánh tôi được điều đến ở Thành phố N – nơi có Đại học N, cũng là nơi luôn ở một góc nhỏ xíu trong lòng tôi, tôi gần như không chút do dự mà đồng ý.
Tôi chưa bao giờ quên đi Cố Ninh, tuy rằng đã thật lâu tôi không nhớ về cậu.

Mấy năm nay cũng có lúc tôi tự hỏi chính mình rốt cuộc suy nghĩ của tôi dành cho Cố Ninh là gì, từ lúc gặp mặt đến khi ly biệt, tôi chưa từng sinh ra cảm giác yêu đương với cậu, nhưng vì nụ hôn kia mà tôi cũng không muốn đem tên cậu định nghĩa thành một người bạn bình thường.

Thậm chí tôi còn cho rằng chính cậu ấy đã khiến tôi chấp nhận tình cảm của Gia Nhạc, không chỉ bởi cậu giúp tôi giác ngộ mà còn vì dưới đáy lòng tôi luôn tồn tại cảm giác áy náy mơ hồ.
Đúng vậy, tôi luôn cảm thấy có lỗi với Cố Ninh.

Rõ ràng là cậu rời đi bỏ lại tôi nhưng tôi vĩnh viễn không quên được nét mặt lo âu và giọt nước mắt của cậu khi ấy.

Cậu ấy nhất định rất thích tôi, không chừng còn có thể là yêu, tôi không có trách nhiệm phải xin lỗi một người yêu thầm mình nhưng cũng không thể thôi căm giận bản thân vì đã thờ ơ với tình yêu ấy.
Nhưng tôi còn thể làm gì đây? Lúc ấy tôi không thể vì cậu ấy mà vứt bỏ Đàm Phỉ, càng không thể bối rối mà cùng cậu ở bên nhau.

Mấy năm nay cắt đứt liên lạc, tôi chỉ có thể cách núi cao sông dài mà yên lặng chúc phúc cậu, chúc cậu có tiền đồ sáng lạn, chúc cậu gặp được người sẽ khiến cậu rung động, chúc người kia cũng sẽ đem lòng yêu thương cậu.
Thế nhưng nếu, nếu như có một ngày chúng tôi có thể gặp lại, nếu khi ấy cậu vẫn cô độc một mình và tôi vẫn lẻ loi bước tiếp thì tôi mong rằng mình có được cơ hội thử đến bên cạnh cậu, an ủi cậu.

Tôi không biết liệu cậu có còn quan tâm tới sự đáp lại muộn màng từ mối tình yêu thầm thời niên thiếu này không, nhưng tôi hy vọng mình có thể từ người khiến cậu rơi nước mắt trở thành người sẽ lau từng giọt nước mắt cho cậu.
———-

Tôi làm quen rất tốt với môi trường mới, mỗi ngày vất vả chăm chỉ làm việc, cũng nhanh chóng hòa đồng với đồng nghiệp ở đây.
Trong công ty có một tiền bối họ Chu từng học cùng trường đại học với tôi, ngày thường giúp đỡ tôi rất nhiều, mấy tháng trước anh cầu hôn bạn gái thành công, tuần rồi anh đưa thiệp mời cho tôi nên hôm nay tôi cố tình chuẩn bị một hồng bao thật dày, cùng những đồng nghiệp khác đến chung vui cùng anh.
Và tôi gặp lại Cố Ninh ở nơi này.
Tôi nhìn gương mặt tươi cười không xa của cậu, nháy mắt chìm vào dòng hồi ức xưa cũ.

Tôi nhớ đến con đường đêm muộn vang vọng tiếng hát, nhớ đến mồ hôi tuôn rơi ở sân thể dục, nhớ đến cảm xúc khi chạm vào má trái của cậu, nhớ đến nụ hôn đầu tiên vụng về mà cậu trao tôi dưới ánh nắng chói chang, thậm chí còn nhớ được cả mùi hương hoa xoài thoang thoảng dịu nhẹ.

Tôi không có tâm trạng tiếp tục trò chuyện, cũng chẳng ăn được gì mà cầm đôi đũa trong tay run nhè nhẹ, cố gắng ngăn cản bản thân không lập tức tìm cậu chào hỏi.
Tôi thấy cậu đứng dậy đi về hướng wc liền nhanh chóng đứng lên theo sau, thế nhưng vẫn không dám lên tiếng gọi cậu.

Chỉ là chào hỏi bạn học cũ thôi mà, rốt cuộc tôi đang lo sợ điều gì chứ? Tại sao trái tim lại đập nhanh thế này, đến cả hít thở cũng thấy khó khăn?
Kết quả là tôi vẫn ngập ngừng mà nhìn cậu quẹo vào wc.
Tôi đứng bên ngoài đợi một hồi, cuối cùng Cố Ninh cũng đi ra, cậu có thói quen đi đường thường cúi thấp đầu nên không chú ý tới tôi.

Lúc cậu đi qua người tôi thì tôi rốt cuộc không kìm nén nổi nữa, thốt lên cái tên đã nhiều năm không nhắc tới: “Cố Ninh.”
Cho dù đã qua lâu đến vậy nhưng chỉ liếc một cái cậu đã nhận ra tôi.

Cố Ninh hai mươi sáu tuổi đã không còn để lộ ra sự kinh ngạc thất thố nữa, nhưng người cậu vẫn hơi cứng lại, dừng vài giây rồi mới đáp lại tôi: “Trương Dịch.”
Tôi cố gắng làm biểu hiện của mình trông tự nhiên hết mức có thể, nói: “Hôm nay đồng nghiệp của tôi kết hôn, không ngờ là sẽ gặp lại cậu ở đây.”
Cố Ninh không nhìn thẳng vào tôi, tôi có thể cảm nhận được sự căng thẳng toát ra trên người cậu, cảm giác này thậm chí cũng ảnh hưởng đến tôi.
Giọng của cậu vẫn rất ôn hòa: “Trùng hợp quá, cô dâu hôm nay là chị họ của tôi.

Hai chúng ta cũng… rất nhiều năm không gặp.”
“Đúng vậy, tốt nghiệp cấp ba xong cũng không có tin tức gì của cậu.” Chúng tôi đều biết lý do cho việc cắt đứt liên lạc này, vậy nên không khí nhất thời càng thêm xấu hổ.

Cả hai đều yên lặng chốc lát, tôi lên tiếng đề nghị: “Chỗ này không tiện nói chuyện, cậu có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?”
Đây là ám chỉ tiếp tục nói chuyện, hẳn là Cố Ninh cũng hiểu được, gật đầu đáp ứng: “Được.”
Bây giờ đã vào cuối hè, sau khi mặt trời xuống núi thì thời tiết cũng không còn nóng bức, chúng tôi sóng vai đi chậm rãi, tôi cố tìm một vài chủ đề để trò chuyện: “Năm đó tôi xem bảng vàng thấy cậu đỗ vào Đại học N, sau khi tốt nghiệp chắc cậu vẫn luôn ở đây nhỉ, cậu đang làm gì thế?”
Cố Ninh đáp: “Tôi làm giáo viên dạy toán ở trường cấp ba, thứ hai tuần sau là khai giảng rồi.”
Tôi cười nói: “Giáo viên trung học nha, thực sự rất hợp với cậu.”
Cố Ninh hỏi: “Vậy còn cậu, không ngờ là cậu cũng ở Thành phố N?”
“Đầu năm nay vừa chuyển tới, bị sếp cử đến làm việc ở chi nhánh công ty bên này.”
“Ồ.” Cố Ninh vốn là người ít nói, nhiều năm trôi qua cậu ở trước mặt tôi lại trở về vẻ nhút nhát ban đầu.
Vì thế tôi lại lựa lời nói tiếp: “Cậu có nhớ hôm vừa thi đại học xong lớp chúng ta liên hoan đến nửa đêm, tối hôm ấy cậu về nhà tôi, chúng ta cũng cùng nhau đi bộ thế này không? Thế nhưng khi đó trên đường chẳng có ai cả, cậu còn muốn tôi hát cho cậu nghe, tôi ca hát tệ thật.”
Trên mặt Cố Ninh hiện lên ý cười: “Tôi vẫn nhớ hôm ấy cậu hát Ánh trăng nói hộ lòng em.”

“Đúng rồi, chỉ là chớp mắt đã tám năm trôi qua.” Tôi cảm thán.
Cố Ninh không tiếp lời tôi, chúng tôi đi thêm một lúc, tôi đang nhìn dòng người xe cộ tấp nập thì nghe cậu lên tiếng: “Xin lỗi cậu.”
Tôi hơi bối rối: “Gì cơ?”
Cố Ninh lặp lại: “Tôi xin lỗi vì sự cố năm đó.”
Rốt cuộc chúng tôi vẫn nói đến việc này.
“Khi ấy tôi không khống chế được… hôn cậu, lúc đó tôi vừa lo lắng vừa hối hận, loại chuyện này… dù là đứa con trai nào cũng không thể chấp nhận được, chắc cậu cũng thấy rất ghê tởm nhỉ, cậu còn có bạn gái rồi nữa…” Cố Ninh ngập ngừng, giọng nói cũng run rẩy: “Lúc ấy tôi thực sự rất sợ, sợ cậu chất vấn tôi, càng sợ cậu sẽ… chán ghét tôi.

Tôi chỉ có thể trốn tránh cậu, thậm chí còn không dám giải thích hay xin lỗi cậu, tựa như chỉ cần không chạm mặt cậu thì có thể giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.” Cố Ninh dừng bước, cúi đầu thật thấp: “Là tôi quá yếu đuối, đã làm sai cũng chỉ biết trốn tránh, ngày trước dù là chuyện tôi cưỡng ép cậu hay đột ngột biến mất, tôi đều thực lòng xin lỗi.
Bộ dạng của Cố Ninh làm tôi nhớ đến tiết thể dục năm nào, mà hôm nay cậu thoạt nhìn còn bất lực hơn so với ngày đó, vậy thì tôi có nên ngốc nghếch mà giúp cậu giống khi ấy nữa không?
Tôi lên tiếng hỏi cậu: “Mấy năm nay cậu sống có tốt không?”
Dường như Cố Ninh vẫn đang đợi tôi chỉ trích, nghe thấy những lời này thì hoang mang ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi: “Cũng ổn… khá tốt.”
“Vậy là được rồi.” Tôi mỉm cười với cậu: “Chỉ cần nhiêu đây là đủ.”
Cậu hơi sốt ruột mở miệng: “Trương Dịch…”
Tôi ngắt lời cậu: “Tôi không thấy cậu ghê tởm, mặc dù lúc đó tôi thật sự rất giận cậu nhưng tôi chưa từng chán ghét cậu.

Cậu không biết đâu, sau khi chia tay với Đàm Phỉ tôi còn từng có bạn trai, tôi luôn cảm thấy bởi vì có cậu nên tôi mới dễ dàng chấp nhận chuyện này như thế.”
Tôi nhìn vào mắt cậu, nói tiếp: “Sau lại nhớ đến sự việc kia, tôi nghĩ rốt cuộc tôi cũng đã hiểu được cảm xúc của cậu khi ấy, mấy năm nay vẫn luôn hy vọng cậu có thể sống thật tốt, bây giờ nghe cậu nói thì cuối cùng tôi cũng yên tâm được rồi.”
Cố Ninh ngơ ngẩn nhìn tôi, dường như không thể tin rằng khúc mắc mấy năm qua của cậu cứ thế bị tôi nhẹ nhàng bâng quơ tháo gỡ như vậy.

Tôi nhìn cậu chăm chú, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, đầu nguồn là trái tim đang nhảy lên rực nóng.

“Sao lại không nói gì?” Tiếp đó vươn tay nhéo nhẹ má cậu, động tác này giữa hai người đàn ông có vẻ rất đột ngột lại quá mức thân mật, tôi nói tiếp: “Không thì cười một cái vậy.”
“Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu Trương Dịch.” Cố Ninh cố treo một nụ cười xiêu vẹo, thật là không đẹp chút nào, nếu hiện tại trước mắt tôi là Cố Ninh của tám năm trước thì tôi còn nghĩ rằng cậu đang muốn khóc đấy.
Tôi cố gắng nói nhẹ nhàng hơn: “Được rồi, chuyện quá khứ không nhắc lại nữa, chúng ta là bạn học cũ đã cách xa nhiều năm như thế, bây giờ khó lắm mới có thể gặp lại, chắc chắn không thể mất liên lạc nữa.

Vừa khéo tôi đến Thành phố N lâu đến thế rồi mà vẫn luôn vùi đầu làm việc, chưa từng đến chỗ nào hay ho để chơi, lúc trước cậu đến chỗ tôi là tôi quan tâm cậu, bây giờ tôi đến địa bàn của cậu thì cậu cũng nên làm tròn trách nhiệm của dân địa phương nhỉ?”
Cố Ninh gật đầu thật mạnh: “Đương nhiên, chỉ cần tôi có thời gian, nhất định sẽ không bạc đãi cậu.”
Tôi thử thăm dò hỏi: “Vậy nếu như tôi hẹn cậu ra thì liệu có ai để ý… như là ghen gì đó?”
Cố Ninh sửng sốt một chút rồi mới phản ứng lại, ngượng ngùng phủ nhận: “Không có, không ai để ý đâu.”
Tôi nhẹ nhõm thở một hơi: “Tôi cũng vậy.”
Đây là đang cố ý nói rằng mình độc thân, cũng được coi là một kiểu ám chỉ khá rõ ràng đúng không?
“Vậy à…” Có lẽ Cố Ninh cũng hiểu được điều này nên cậu lại cúi đầu xuống rồi.
Hình như cậu vẫn chưa đổi được tật xấu thích đi trốn, vậy thì lúc này chỉ có thể đến phiên tôi chủ động tiến tới: “Không thì ngày mai đi luôn nhé? Dù sao cuối tuần tôi cũng rảnh, cậu cũng chưa khai giảng, cậu có thể đưa tôi đi dạo, tìm quán ăn ngon hoặc xem một bộ phim cũng được, cậu thấy thế nào?”
Cố Ninh ngẩng đầu mỉm cười, nụ cười xinh đẹp giống như khi đồng ý cùng tôi chơi bóng rổ năm nào: “Được.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương