Vì Sao Đêm Ấy
7: Chương 6


Ninh Sơ nhíu mày, hỏi Nhiễm Duyệt: “Cô còn thể làm gì nữa?”
“Làm gì à?” Nhiễm Duyệt ngẫm nghĩ một chút, đáp “Chỉ là học thêm một chút thôi … sao vậy?”
Ninh Sơ không hài lòng với câu trả lời của nàng, hỏi tiếp: “Vậy chuyện với Kiếm thị Cức Thiên là sao?”
“Kiếm thị Cức Thiên?” Nhiễm Duyệt không rõ.
“Cô thật sự đã làm hỏng thanh Kim Cương?”
“Ah…” Nhiễm Duyệt hiểu rõ hơn, kinh ngạc hỏi lại, “Thúc bảo thằng nhóc tóc trắng vừa nãy là kiếm thị của Cức Thiên phủ á? Kim Cương … là kiếm của lệnh chủ Cức Thiên phủ?!”
“Chớ giả vờ giả vịt với ta nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!” Giọng Ninh Sơ lộ vẻ nóng nảy, nghe như đang chất vấn.
Nhiễm Duyệt nhất thời không dám tin mình đã đối phó một “nhân vật lớn” như vậy, nàng mất chút thời gian mới có thể hiểu rõ tất cả.
Đó là chuyện mấy ngày trước…
Từ xưa tiên ma đã đối đầu nhau.

Cức Thiên phủ đứng đầu ma đạo lại còn còn làm nhiều việc ác.

Ngày nọ, đệ tử Linh Túc cung phát hiện ra một phân đà của Cức Thiên phủ.

Sau khi bẩm lên Ngọc Điệt chân nhân, chân nhân lệnh bảo phải diệt cỏ tận gốc lúc này mới hạ lệnh tiễu trừ.
Với cấp bậc của Nhiễm Duyệt đương nhiên không tới phiên nàng ra chiến trường, nàng chỉ được làm chân tạp vụ viện trợ phía sau.

Hôm đó, Nhiễm Duyệt đang theo mấy sư tỷ sư muội cùng nhau đi vận chuyển đan dược thì bất ngờ gặp phải Cức Thiên phủ ngay dọc đường.

Mọi người biết rõ sức mạnh của Cức Thiên phủ nên không dám liều mạng, chỉ đành cố hết sức ẩn núp, cẩn thận tránh lui.
Cho tới khi đến một khe núi, Nhiễm Duyệt dừng bước, nói với sư tỷ đồng hành rằng: “Để muội cản bọn chúng, sư tỷ mau hộ tống đan dược rời đi trước đi.”
Vị sư tỷ kia tên là Tân Dao, khi nghe lời này liền nhíu mày: “Một mình muội sao được?”
Nhiễm Duyệt cười, hai tay chập vào nhau, ý bảo: “Bí quyết thiết trướng của muội thế nào sư tỷ biết mà.” Sau đó nàng lại ngoảnh về một hướng, trong giọng nói ngập tràn niềm vui, “Huống hồ, muội cũng đâu chỉ có một mình.”
Tân Dao nhìn theo tầm mắt nàng chỉ thấy cách đó không xa có một thiếu niên đang đứng trên tảng đá.

Thiếu niên kia trông mới chỉ tầm 16 tuổi đang ngước mắt trông về phía xa.

Gió mùa hè lồng lộng, thổi vào bộ trang phục sắc tím nhạt của cậu, ống tay áo thêu hình hoa lan phất phơ, trông thật là cuốn hút.

Cậu nghe lời Nhiễm Duyệt, không quay đầu lại, mệt mỏi cất lời: “Ừ, ừ, để ai đó thể hiện nào.”
Nhiễm Duyệt bất mãn, mắng cậu: “Ai thể hiện?! Cậu cũng có phá được bí quyết thiết trướng của ta đâu?”
Thiếu niên cười một tiếng, nhảy xuống, đi tới trước người Nhiễm Duyệt, nói: “Chỉ có một chiêu như vậy thì sao nắm chắc được.”
“Cậu___”
Thiếu niên này không phải người phàm mà là chiến linh của Nhiễm Duyệt, tên Yến Hoàn.

Dù cho Nhiễm Duyệt đã sớm quen với thái độ như vậy của cậu nhưng ít nhiều gì vẫn có chỗ không phục, đang định cãi lộn thêm mấy câu, Yến Hoàn chợt đổi đề tài, nói với Tân Dao: “Mau đi thôi, sắp tới rồi.”
Dù không yên lòng nhưng Tân Dao ngẫm nghĩ cẩn thận: trong chúng sư tỷ sư muội đi cùng cũng chỉ có Nhiễm Duyệt là có chút bản lĩnh, giờ cứ từ chối chỉ e …
“Được!” Tân Dao hạ quyết tâm, dặn dò Nhiễm Duyệt: “Hành sự cẩn thận.

Khi đưa thuốc đến nơi rồi, ta sẽ dẫn người tới giúp muội.”
“Ừm.” Nhiễm Duyệt vừa đáp lại đã thấy ma khí đang ập tới gần.

Nàng khoát tay ý bảo Tân Dao mau rời đi, sau đó lập tức xoay người lại, vận bí quyết thiết trướng.

Lá chắn bảo vệ chỉ trong chớp mắt đã hiện lên, chấn động hai vách núi, mặt đất chấn động đá núi lăn xuống sinh ra làn khói bụi mù nhằm mục đích che mắt kẻ thù.
Bụi mù tan đi, bốn bề tĩnh lặng.

Nhiễm Duyệt nhìn đống đất đá chặn lấy con đường núi, tĩnh tâm chờ đợi.
Đột nhiên trên con đường núi tĩnh lặng vang lên tiếng cười khẽ, kiếm khí cũng theo tới, phá tan hết đất đá chắn đường trong khe núi.

Nhiễm Duyệt lùi lại mấy bước, tập trung nhìn thì thấy bóng ma tụ lại trên con đường phía trước.

Trông hình dáng thì có vẻ là hình kiếm.
Nếu là kiếm thì phải nhiều đến thế nào nhỉ?
Không để Nhiễm Duyệt kịp nghĩ, chỗ bóng ma kia đã chuyển động rồi thoắt biến mất.

Sau đó một thanh cự kiếm màu trắng bạc từ trên trời giáng xuống cắm thẳng vào núi.

Theo với đó, một bóng hình gầy nhỏ bay tới hạ xuống nơi chuôi kiếm.

Nắng chói chang làm mờ ngũ quan của gã chỉ có mái đầu bạch kim là tỏa sáng.
“Thể hiện được có thế mà cũng đòi ngăn cản ta?” Gã mở miệng, giọng nói nghe là biết của người trẻ tuổi.
Vậy mà khi tiếng nói gã vừa dứt bóng hình sắc tím nhạt chợt lóe lên, lưỡi kiếm sắc bén đâm thẳng vào cổ gã.

Gã phản ứng cực nhanh, ngửa mặt ra, tránh được đòn tấn công.
“Haiz, lỡ rồi.” Bóng áo tím nhạt hạ xuống, chính là Yến Hoàn.

Cậu cầm kiếm trong tay, lùi lại gần bên Nhiễm Duyệt.
Nhiễm Duyệt gật đầu, rút kiếm ra tay, hỏi: “Chỉ có mình gã?”
“Ừ, có một này thôi.” Yến Hoàn đáp.
“Thế chẳng phải càng có thêm phần thắng sao?!” Nhiễm Duyệt cười cất lời, trông thấy người tóc bạch kim đứng lên, chỉ là một thằng nhóc 14, 15 tuổi thôi.

Nàng ngẫm nghĩ một chút rồi ra chiêu đâm tới.
Yến Hoàn không nói gì, cũng tiến công theo nàng.
Thằng nhóc tóc bạch kim phát hiện đòn tấn công tới gần bèn tung người nắm cự kiếm trắng bạc lên, nghênh đón kiếm của Nhiễm Duyệt.
Sau mấy chiêu, Nhiễm Duyệt mỉm cười.

Thanh kiếm lớn như vậy khi ra chiêu ắt chỉ tập trung vào việc chém, bổ xuống.

Vung lên càng cao, khe hở càng nhiều.

Cứ liều mạng tấn công, chờ đợi chính là sơ hở.

Hạ quyết tâm như vậy, nàng lập tức điều chỉnh chiêu thức, chỉ lấy điểm, đâm, hất, chém làm chủ, nếu lưỡi kiếm giao nhau, nàng cũng không quá cố sức đối kháng, chỉ mượn lực hóa giải.
Thiếu niên tóc trắng vốn tưởng có thể thắng nhẹ nhàng ai ngờ sắp sửa đánh tới trăm chiêu, lòng gã không khỏi gấp gáp, ra tay cũng thô bạo hơn.
Trông thấy cự kiếm lại tiếp tục đánh xuống, Nhiễm Duyệt vung kiếm lên đỡ, thuận thế lộn thanh kiếm, đè cự kiếm kia xuống dưới.

Biến hóa như vậy khiến cho chiêu thức của thiếu niên kia bị vô hiệu hóa, nàng không dám chậm trễ, hắng giọng gọi: “Tiểu Yến!”
Yến Hoàn chờ đã lâu, nghe thấy lệnh, cậu không do dự xuất kiếm vẫn đâm thẳng vào cổ họng như cũ.

Kiếm này thế tới rất mạnh, gã kia dù có quăng kiếm tránh ra nhưng vẫn bị đâm rách cổ.

Máu tươi phun ra, vạch một dải màu rực rỡ trên đường núi.

Một kích đắc thủ, Yến Hoàn vẫn không dừng tay.

Thân pháp cậu cực nhanh, kiếm quang sáng lóa, thiếu niên tóc trắng lại mất đi binh khí nhất thời không thể chống đỡ, chỉ có thể hoảng sợ tránh né.
Mắt thấy đã nắm chắc phần thắng, Nhiễm Duyệt đang hết sức hân hoan chợt nghe thấy gã kia gọi: “Kim Cương!”
Tiếng gọi vừa dứt, thanh cự kiếm trắng bạc bay lên, chĩa thằng về hướng Yến Hoàn.

Yến Hoàn liếc thấy, nghiêng người để đó mặc cho cự kiếm chém vào sau lưng, trường kiếm trong tay vung lên, nhắm vào cổ tay thiếu niên kia.

Thiếu niên lùi nhanh, miễn cưỡng bảo vệ hai tay nhưng cổ tay vẫn bung máu như cũ.

Gã không dám khinh thường, vội nắm lấy cự kiếm trong tay, dựng tạm lá chắn phòng thủ.
Trông thấy thiếu niên đã cầm kiếm trong tay, Yến Hoàn bèn dừng truy kích.

Cậu lùi xuống mấy bước, giễu cợt: “Còn tưởng là nhân vật lợi hại thế nào, chẳng qua chỉ biết dựa vào binh khí, không vui tí nào.”
Thiếu niên điều chỉnh hơi thở, nhìn cậu chằm chằm: “Ngươi … ngươi không phải là người phàm?”
“Giờ mới phát hiện ra?” Yến Hoàn vẩy máu trên lưỡi kiếm ra, đáp, “Đối địch với Linh Túc cung mà ngay cả “Chiến linh” cũng chưa từng nghe tới sao?”
Cậu còn chưa nói xong đã nghe Nhiễm Duyệt mắng mỏ: “Cậu làm gì đó?! Sao không tránh đi?!”
Yến Hoàn bất đắc dĩ quay đầu lại, “Có chết được đâu.” Cậu nói xong còn cố ý bồi thêm một câu, “Cô là tiếc phải chữa thương hay là tiếc y phục …” Vậy mà một khắc trông thấy Nhiễm Duyệt, cậu lại tự nuốt xuống lời sắp nói.

Sắc mặt Nhiễm Duyệt trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt nhìn cậu tràn đầy giận dữ và trách móc, còn có cả lo lắng và ân cần tràn đầy tựa như bao phủ lấy cậu.

Cậu cười than thở, cất lời: “Được rồi, biết rồi, lần sau nhất định sẽ né.”
Lúc này Nhiễm Duyệt mới thả lỏng, nàng cau mày đang định mắng cậu tiếp chợt nghe thiếu niên tóc trắng cười lạnh, bảo: “Xem thường ta sao?”
Nghe thấy gã nói, Nhiễm Duyệt và Yến Hoàn đều tập trung lại, cẩn thận đề phòng.
Thiếu niên tóc trắng cười gằn ngẩng đầu lên, “Chiến linh … Được, ta xem xem Chiến linh lợi hại thế nào!”
Lúc nói, người gã chợt phát sinh biến hóa, máu tươi trên miệng vết thương hóa thành màu trắng bạc, sau đó cả da thịt cũng nảy sinh biến hóa theo.

Không mất bao lâu, trông dáng vẻ gã đã không có nửa phần liên quan tới loài người, hoàn toàn như kim loại được tinh luyện mà thành.
Ma khí xung quanh chỉ trong chớp mắt đã lan tràn, đâm vào da thịt đau nhức.

Nhiễm Duyệt vừa thấy, nói khẽ với Yến Hoàn: “Các sư tỷ đã đi xa rồi, chúng ta cũng …”
“Cô đi trước.” Yến Hoàn nói xong lập tức tung người lên tấn công thiếu niên tóc trắng.
“Tiểu Yến!” Nhiễm Duyệt muốn ngăn cản nhưng nào có thể so với tốc độ của Yến Hoàn.
Trông thấy kiếm của Yến Hoàn đâm thẳng vào con mắt trái của mình, thiếu niên kia lại tỏ vẻ khinh thường, thậm chỉ khóe môi còn hơi vểnh lên.
Mắt là bộ phận yếu ớt nhất trên cơ thể.

Cho tới trước khi trường kiếm bị bẻ gãy, Yến Hoàn vẫn ôm suy nghĩ này.

Khi đoạn kiếm gãy phản chiếu vào trong mắt, cậu phản ứng kịp, nghiêng đầu tránh đi.

Cậu bình ổn tâm thần, chẳng kịp thay đổi tư thế đã giơ tay lên đánh ra một chưởng.

Theo chưởng lực của cậu, gió cắt như dao, phi thẳng tới.
Vậy mà khi chạm tới thiếu niên kia lại bị văng ra cả.

Thiếu niên phủi áo quần, bật cười: “Hahaha, cái gì vậy, mềm quá đi.” Gã vừa cười vừa nâng cự kiếm lên, “Chiến linh à, cũng chỉ được đến thế thôi … Cương phong phá sát! Bách túy hình!”
Trong phút chốc, kiếm như ồn ào kêu gọi, kiếm khí ùn ùn kéo tới, tránh cũng không tránh được.

Dù đã sớm không còn thân thể, Yến Hoàn vẫn giơ tay lên theo bản năng, làm thế phòng ngự.
Đúng lúc này, cậu nghe Nhiễm Duyệt hét lên, gần trong gang tấc: “Tiểu Yến! Cúi đầu!”
Nhiễm Duyệt phi thân tới, hai tay chắp lại, vận bí quyết thiết trướng, tiến lên đón lấy ngàn vạn kiếm khí.
Kim thạch va vào nhau vang dội, đinh tai nhức óc.

Cho tới khi tất cả đã yên tĩnh, lọt vào tai vẫn là giọng của Nhiễm Duyệt.
“Chặn … chặn được rồi!” Nhiễm Duyệt reo vui, quay lại nói với Yến Hoàn.


“Cậu thấy không, ta chặn được rồi!”
Thấy nụ cười của nàng, Yến Hoàn không tự chủ được mà thở phào nhẹ nhõm nhưng kiếm quang tới sau đó lại khiến cho cậu kinh hãi.

Cậu lao người lên trước, kéo Nhiễm Duyệt lại, bảo vệ nàng bên trong lòng.

Nhiễm Duyệt hoảng sợ, nhìn qua bả vai Yến Hoàn, nàng trông thấy thiếu niên tóc trắng vung kiếm chém xuống.
Nếu hứng lấy nhát chém này, Yến Hoàn, cậu ta …
Có lẽ vì ý muốn bảo vệ quá sức mãnh liệt lại thêm lòng tin vào lần ngăn trở thành công trước đó, một khắc đó, Nhiễm Duyệt dùng hết sức đẩy Yến Hoàn ra, chống hai tay lên trước.
Lá chắn vô hình vững vàng chặn lại cự kiếm trắng bạc.
“Nực cười!” Thiếu niên tóc trắng giễu cợt một tiếng, tay tăng thêm mấy phần lực.
Nhiễm Duyệt chỉ thấy cơn đau nhức lan xuống dọc theo hai cánh tay, xông thẳng vào lồng ngực, chấn động ngũ tạng.

Nhưng nàng quyết không lùi, hai tay vững như bàn thạch.
Giằng co như vậy khiến cho thiếu niên càng thêm nôn nóng.

Gã nâng lưỡi kiếm lên, tiếp tục tụ lực chém xuống.
Nhiễm Duyệt trông thấy không khỏi vui mừng.

Khi lưỡi kiếm chạm tới lá chắn bảo vệ có một tích tắc bị bắn lên, chính trong nháy mắt đó, nàng vung chưởng thét: “Điệp*!”
(*điệp: chồng chất lên)
Lá chắn bảo vệ mở ra, dày thêm ba lớp.

Thiếu niên kia không ngờ sẽ có biến hóa này nên bị đánh văng ra.

Gã đứng lên đang định tiếp tục tấn công chợt nghe thấy tiếng động nho nhỏ.

Gã cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trên thanh cự kiếm trắng bạc xuất hiện một vết nứt.
“Không thể nào … làm sao có thể …” Thiếu niên vạn phần kinh ngạc, giọng cũng run rẩy.
Nhiễm Duyệt thở hổn hển, mỗi một hơi thở đều khuấy lên cơn đau trong người.

Cảnh trước mắt dần trở nên mơ hồ, ký ức cuối cùng còn đọng lại chính là tiếng gọi không ngớt bên tay nàng của Yến Hoàn.
Không ổn rồi, chỉ có khi nào cậu ta tức giận thì mới gọi đầy đủ tên nàng:
“Nhiễm Duyệt!”

Sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Suy nghĩ lan tràn dần dần bộc phát đau đớn.

Nhiễm Duyệt biết không thể tiếp tục như vậy vội ngừng nhớ lại.
“Chính là vậy …” Nhiễm Duyệt nói với Ninh Sơ, “Chỉ là bí quyết thiết trướng mà thôi.”
Ninh Sơ nghĩ ngợi trong chốc lát, lắc đầu bảo: “Bí quyết thiết trướng làm sao có thể chống đỡ được…”
“Nói tới cùng, cũng không phải là bí quyết thiết trướng bình thường.” Nhiễm Duyệt cười, “Ta đã thay đổi một chút.”
“Thay đổi?” Ninh Sơ không hiểu.
“Ừ.” Nhiễm Duyệt nói, “Bí quyết thiết trướng bình thường có hình tấm thuẫn phải không? Nhưng nếu muốn bảo vệ nhiều người thì tấm thuẫn quá nhỏ, vậy nên ta luyện thêm một chút khiến cho nó giống như vùng bảo vệ triển khai ngay trên đỉnh đầu.

Cứ như vậy, ba đến năm người cũng có thể bảo vệ được.

Thức này, có tên “khung”.”
(*Khung: bầu trời)
“Cô ngăn trở kiếm khí Kim Cương chính bằng chiêu này?” Ninh Sơ hỏi.
“À, cái đó hả, là “Lân”.” Nhiễm Duyệt giải thích, “Chia bí quyết thiết trướng ra thành vô số tấm thuẫn tròn, chỉ cần chú ý tới góc độ, cho dù tên có bắn tới từ phương nào cũng có thể chặn được nhưng so độ cứng thì không mạnh bằng các chiêu khác.”Nàng nói càng thêm hăng, “Trừ chiêu đó ra còn có “Điệp”, “Trất”, “Đắp” … ta gọi đó là 12 thức bí quyết thiết trướng.”
(*Điệp: chồng lên, Trất: lược, Đắp: nắp vung, ô)
Ninh Sơ kinh ngạc nhìn nàng, hoàn toàn không thể thốt nên lời.
Nhiễm Duyệt ngượng ngùng cười một tiếng, nói: “Xin lỗi, cứ nói là lại thành liên miên mãi, chỉ là chút mánh khóe nhỏ bề ngoài thôi.” Nàng nghe lời mình nói mà lòng dậy lên mất mát.
Vốn nàng nghiên cứu những “mảnh khóe nhỏ” đó là vì bổ trợ cho Yến Hoàn, giờ những thứ này đâu còn ý nghĩa …
Nàng cười ngao ngán, đang định đứng dậy làm việc khác để dừng những suy nghĩ lung tung này lại thì thấy tay mình nặng trịch.

Nàng hoài nghi ngước mắt nhìn thì thấy tay Thần tôn vẫn đang đặt lên tay nàng, dường như hoàn toàn không có ý lấy ra.


Nàng thoáng lúng túng, không thể làm gì khác ngoài lên tiếng nhắc: “Này, tay …”
Thần tôn nghe vậy, vội rút tay về.
“Xin lỗi.” Thần tôn hỏi, “Vẫn không thể chạm sao?”
“Hả?” Nhiễm Duyệt không hiểu.
Lúc này, Viêm Lung đứng bên cất lời, “À, ra là vậy, không thể chạm vào à.” Cô nàng cười hỉ hả tới gần bên Thần tôn, “Ta hiểu rồi nhé, rõ ràng có thể mang theo chủ nhân cùng né tránh vậy mà lại dùng cơ thể mình đi ngăn cản, ra là bị kêu không được chạm vào.”
Nhiễm Duyệt bị lời này thức tỉnh.

Đúng rồi, mới trước đây thôi, dường như còn mắng chàng ta “Đừng chạm vào ta”…
Viêm Lung thở dài, mỉm cười nói với Nhiễm Duyệt: “Đừng bắt nạt người ta như vậy nữa.

Đầu óc của Thần tôn này không được ổn lắm đâu.”
Nhiễm Duyệt đang không biết làm thế nào cho phải chợt nghe Ninh Sơ nhắc Viêm Lung: “Lại định làm gì đấy?”
Viêm Lung cười ha hả, không ngại ngùng ngả lên vai Thần tôn.

“Thấy trận chiến trước đó là hiểu mà, lúc giao thủ với ta y đã hạ thủ lưu tình biết nhường nào.” Viêm Lung nói, “Rõ ràng như vậy nên mới không nhịn được mà săn sóc y hơn.”
Thần tôn nghe cô nàng nói, chàng ta mỉm cười dịu dàng, cất lời: “Đa tạ.”
“Đừng khách khí.” Viêm lung thuận thế ôm hắn vào, cười vui vẻ.
Ninh Sơ không nhìn nổi, đỡ trán xoay đi, than: “Các người cứ tùy ý, ta đi nghỉ trước.”
Anh ta vừa đi, Viêm Lung liền buông lỏng tay ra, vui vẻ theo sát, “Ai ôi, thế nào vậy, ghen à?”
Ninh Sơ làm gì còn để ý tới cô nàng, cứ thế ngoảnh đi tĩnh tọa.
Nhiễm Duyệt đưa mắt nhìn hai người họ rời đi cũng không biết nên cười hay không.

Đợi tới khi quay đầu lại chợt thấy Thần tôn đang nhìn nàng.
Ánh nhìn không e dè kia làm nàng lúng túng.

Mắt nàng chớp chớp, nàng đang định quay đi nhưng vừa rồi nghe thấy như vậy lại thấy giờ tránh đi thế không khỏi quá thất lễ.

Nàng hạ quyết tâm, tiến lên đón lấy ánh mắt chàng ta, cất tiếng: “Cái đó … cũng không phải không thể chạm …”
Thần tôn kia trông hơi ngơ ngác.
“Aiz, tóm lại …” Nhiễm Duyệt thở dài, “Chuyện như vậy từ từ hẵng nói.” Nàng cũng không biết nhìn thẳng vào đối phương nói chuyện là một chuyện tốn sức tới như vậy, dường như hao hết cả sinh lực của nàng.

Nàng gãi đầu đang định nói mấy câu ngủ ngon lại thấy mặt Thần tôn dính mấy vết nhơ, trông thật gai mắt.
Chàng ta là do Yến Hoàn xả thân đổi lại, nàng nên quý trọng mới phải …
Chính vì nghĩ như vậy nên đáy lòng nảy sinh cảm giác dịu dàng.

Nhiễm Duyệt giơ tay trỏ vào má mình, nói với Thần tôn: “Trên mặt, bị dính bẩn.”
Thần tôn gật đầu, giơ tay lên xoa.
Trông thấy vết nhơ vẫn còn, Nhiễm Duyệt lấy khăn tay ra, thấm ướt nước.

Lòng thầm nghĩ chắc chàng ta không nhìn thấy nên nàng cũng không phí công khua tay múa chân nữa, cứ lau luôn là được.
Chàng ta không tránh né, cứ yên lặng để nàng làm.
Đến khi lau sạch xong, Nhiễm Duyệt hé miệng cười, lùi lại.

Vừa lùi xuống đã đón lấy ánh mắt của chàng ta nhưng lần này, nàng không tránh nữa.
Lửa bập bùng ánh vào trong đôi mắt chàng ta, hiện lên những dải sáng.
Nàng mỉm cười nhìn chàng ta, cất lời khen chân thành:
“Ừm.

Thật là đẹp.”
~
Tác giả:
Tadada, chào mọi người, mặc dù lại chậm nhưng mình lại trở lại rồi đây ~~~
Dĩ nhiên nguyên nhân chậm rất rõ ràng nà, chương này tương đối dài đó …
[Na Chích: dơ ghê gớm …]
Xem xong chương này hẳn mọi người đã có một hiểu biết sâu sắc hơn về nữ chính hệ vật lí.
Lực và phản lực là gì hẳn mọi người đều hiểu!!!
Sau đây, mặc dù không quá quan trọng nhưng mình vẫn tiết lộ cho mọi người một đoạn trích nhé ~~~.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương