Vì Sắc Mà Tu Luyện
-
76: Bày Mưu Tính Kế
Thời gian thoáng chốc đã hơn 10 ngày trôi qua trong tông môn, các đệ tử cùng hộ pháp chấp sự, không khỏi nháo nhào một phen, thi nhau bàn tán về việc xảy ra hôm đó.
Bên trong đại điện.
“Hừ, ta đã nói mà lão khú đế đó bá dơ, giết tiểu nha đầu rồi mau mau triệu tập tất cả tông môn khai chiến với long tộc… nếu hôm đó ngươi không cản, là ta đã lụm đầu hắn rồi” Giọng tức giận hừ một tiếng của Quang Thiên vang lên.
Các trưởng lão đối với vị lão tông chủ này cũng lười so đo tổ bố phí nước miếng, rồi các trưởng lão nồng cốt Quang Minh tông phân tán ánh mắt đều nhìn nhau thật sâu suy nghĩ không lẽ cứ như vậy mà chết, sao mà lãng xẹt vậy? Dẫu biết là đây là nơi thực lực vi tôn người yếu tôn thờ kẻ mạnh Ngư đại cật tiểu ngư ( Cá lớn nuốt cá bé ), không biết giữ mồm kín miệng là chết bất đắc kỳ tử, nhưng cái này cũng quá cẩu huyết đi.
Nha đầu này làm gì mà chọc giận lão Long Thủ Đạo để hắn tính tình trầm ổn không hiện ra mặt, lại phải hạ sát thủ với một tiểu bối?.
Trăm phương không mối giải nghi hoặc mà cục viện thêm rối rắm đau đầu, nhưng vẫn lĩnh mệnh làm theo lời lão tông chủ.
Nhị trưởng lão dẫn đầu đi tụ họp các hộ pháp chấp sự cùng các đệ tử nội môn cùng hạch tâm, chỉ ngoại môn ở lại trấn thủ tông môn, dù có điều động cũng chả giúp được gì.
Đúng lúc này Quang Thiên cư nhiên từ bảo toạ bất ngờ đứng bật dậy nói.
“Trở lại, quay lại rồi”“Hả cái gì quay lại lão tông chủ, là lão Long Thủ Đạo đem nhân thủ đánh úp chúng ta???” Các trưởng lão cũng bật dậy nghi hoặc đến ngưng trọng, ngươi cũng thật là đúng lúc quá nha ta vừa quyết đi tụ nhân thủ sống mái một trận thì ngươi tự tìm đến cửa.
Nhưng bọn này sai chỉ thấy nét mặt Quang Thiên hiện lên nét cười rộ.
“Long tộc cái rắm, là tiểu nha đầu Ngọc Diệu ta vừa cảm ứng được linh lực của nó, mau mau đi đến phòng nó xem ta cảm ứng được bên phía tây” Các trưởng lão mộng bức nhìn nhau, thở phào bà mẹ nó còn tưởng cái gì mà kích động như vậy thì ra là tông chủ trở về, chậm đã??? Tông chủ quay lại rồi.
“Cái kia, thật con mẹ nó thật là chuyện tốt” Mấy lão cũng không kiềm nén được mà vui sướng cười ha hả lên ngự không bay tới chỗ phía tây.
“Chúng ta đến nhầm địa phận rồi?” Thái ánh mắt quái gở nhìn chung quanh một lượt trước mắt, quay sang hỏi nhị nữ tại bên, lần lượt Uyển Ngọc Diệu và Tô Tuyết.
Sau hoan lạc qua đi, mười ngày đắm chìm trong giấc mơ “Say nằm mỹ nhân ôn nhu nhuyễn hương, tỉnh nắm quyền thiên hạ bên mỹ nữ kết thúc, hắn cũng không quên việc truyền công pháp cho hai nàng cùng tứ nữ Âm Dương Ngự Sắc Dục, vốn dĩ hắn định cho chúng nữ ra ngoài cả.
Nhưng chúng nữ lại từ chối muốn ở lại bế quan vì cùng hắn song tu gặt được đại thu hoạch và đơn giản bên trong linh khí gấp mười lần các nàng muốn mau thăng tiến cảnh giới còn song hành với hắn, không muốn bị bỏ lại quá xa, hắn bất đắc dĩ các nàng ai cũng là bảo bối của hắn làm sao có chuyện đó, cũng không cản được sự quyết tâm chúng nữ, đành giao lại thiên tài địa bảo “bảo khố giữ hộ giùm của Thủy Long tộc cho các nàng tu luyện” chỉ chừa lại chút ít.
Và cũng có nhị nữ là muốn ra ngoài, một người là phải quản hạt tông môn là Uyển Ngọc Diệu, một người lại muốn về thăm phụ mẫu là Tô Tuyết, vốn dĩ nàng cũng gặt hái được ít thu hoạch cảm ngộ về thiên phú như ngộ tính, khi được hắn truyền công pháp nhưng nàng vẫn quan trong việc này, hơn nên cố nén hưng phấn về báo cho phụ mẫu mình một hỉ tin, lại nói thứ hắn chừa lại là để gặp bá phụ Tô Phú giao lại cho y, cũng xem như của hồi môn cầu thân Tô Tuyết trưng cầu ý kiến phụ mẫu cho nàng bên cạnh mình.
“Thiếp nghĩ đúng là đây rồi Quang Minh tông… chỉ là phòng của thiếp làm sao lại như bãi hoang tàn vậy nha?” Uyển Ngọc Diệu cũng không khỏi nghi hoặc nhìn giáp một vòng đánh giá rồi thấy như cũ rất quen mắt thì nói chỉ có khuê phòng nàng là bay màu.
“Chúng ta đến đại điện xem sao để thiếp hỏi các trưởng lão là rõ” Uyển Ngọc Diệu vô thức dâng lên một cổ lửa giận, đây là ý gì mình vừa rời khỏi mấy ngày khuê phòng đã tan hoang như nhà không chủ, đây là đánh mặt nàng muốn xoán vị tông chủ này, thật không để nàng vào mắt?.
Đúng là vô pháp vô thiên, ôm một bụng hoả diễm bừng bừng, nàng ngự không bay hướng đại điện tìm các trưởng lão ba mặt một lời hỏi cho ra lẽ, Thái rùng mình thật sợ a nàng lúc này như cọp cái vậy, Tô Tuyết cười cười nắm tay hắn gật đầu, cũng chỉ có vậy bắt đầu sóng gió là cao tầng tông môn, mới biết được sự việc ngọn nguồn rồi hai người ngự không đi hướng đại điện cùng nàng.
“Lão bà tông môn nàng đây là có lễ diễu hành?” Thái nhịn không được hỏi một câu.
Khi trong thấy quy tụ hơn vạn người đông xếp ngay hàng thẳng lối ở quảng trường phía trước là bậc thang cao ngất liên đới với đại điện, như diễu hành vậy rất trang trọng cùng hầm hố không kém hoành tráng khí thế cao như cờ bay phấp phới, quảng trường các đệ tử đứng thẳng tấp luôn hô khẩu hiểu “DIỆT LONG TỘC BÁO THÙ CHO TÔNG CHỦ”.
“Thiếp không biết, cứ mau đến đại điện trước đã không phải sẽ rõ sao” Thủy Băng Tịch cũng một mảnh mờ mịt.
Lửa giận càng xung thiên, nàng rời đi mới 10 ngày mà cả tông môn đã nháo nhào loạn đến nhường này, nàng muốn diện kiến thử xem tên nào cả gan ăn gan hùm mật báo dám triệu tập các đệ tử lại hồ nháo.
“Tiểu nha đầu hahaha, ngươi đúng là còn sống” Lúc này giọng Quang Thiên vang lên từ phía đại điện kích động thập phần.
“Lão gia gia?” Thủy Băng Tịch cũng không ngờ tới, giọng này nàng quá lâu đã không nghe qua rồi, nhưng vẫn rất quen thuộc liền hạ giọng hỏi.
“Tông chủ thật này, đúng là không chết ta nói mà làm sao Long Thủ Đạo lại hạ thủ với một tiểu bối” Đại trưởng lão cùng tam, tứ, ngũ, lục trưởng lão cũng kích động không kém khoa tay múa chân ôm chầm nhau cười ha hả.
“Mọi người nói gì vậy nha, cái gì mà còn sống với chết nha, ngược lại là lão gia gia ngài xuất quan khi nào, còn đây nữa là có việc gì trọng đại sao, khi không tụ tập lại làm gì?” Thủy Băng Tịch khó hiểu nhìn các trưởng lão nói một tràng nghi hoặc, rồi lại rơi lên thân ảnh già nua Quang Thiên ánh mắt hỏi thăm cùng lo lắng.
Bởi nàng biết tuổi thọ lão gia sắp cạn việc trọng yếu mới xuất quan chẳng hạn sinh tử tồn vong của tộc hoặc có thiên địch tập kích tông môn, nhưng nhìn hiện trường này nàng nghĩ chắc có việc khác cần sử dụng, có nghĩa là lão gia gia triệu tập nhân thủ rồi, nếu không ngoài nàng còn ai có chức vị cao hơn để gọi một quần hùng đệ tử cùng chấp sự hộ pháp như vậy.
“Haizz lão già ta không việc gì mau vào đại điện rồi nói” Quang Thiên bất lực nhìn nàng, cô nương này càng ngày lắm mồm hơn rồi, y cũng là người đã chiếu cố nàng từ khi còn nhỏ, bắt gặp thiên phú của nàng, bắt nàng về tông môn bồi dưỡng cũng kiêm thân gia gia và là vi sư của nàng, chỉ là lâu nay hắn sắp cạn thọ nên phải lánh đời tự phong ấn mình, y còn chấp niệm là đợi nha đầu này đại khái đạt đến cảnh giới Độ Kiếp đỉnh phong, hoặc có thể trẻ già măng mọc câu chuyện trường kỳ phi thăng tiên giới chẳng hạn, và… số ít khác, mới có thể yên lòng rời đi hắn cũng nhiều lần muốn xung kích cảnh giới thử một lần, nhưng già rồi sợ chết khí huyết hăng hái không như thời còn thiếu niên, nên an phận thủ thường sống lẻ loi qua ngày đợi đại hạn lâm đầu.
Bên trong đại điện.
“Long Thủ Đạo, Long Thủ Đạo là ai ta”.
Thái trầm ngâm suy nghĩ liền vò đầu bứt tóc đi qua đi lại, a hắn vỗ hai tay cái bốp như bừng tỉnh không lẽ là Thủy Long tộc??.
“Nghĩ ra chuyện gì sao?” Uyển Ngọc Diệu và Quang Thiên thấy thất thố như vậy nhìn hắn ánh mắt hiếu kỳ hỏi.
Hắn lắc đầu xoay qua nhìn Quang Thiên thử thăm dò hỏi.
“Tiền bối tên đó có phải là Thủy Long tộc?”“Tiểu tử này là…” Lúc này Quang Thiên mới chú ý đến Thái nhìn một vòng trên xuống dưới như sinh vật kỳ lạ.
“Đây là phu quân… của tiểu nữ lão gia gia” Uyển Ngọc Diệu cũng không giấu diếm chậm rãi bình thản mà nói gương mặt hơi hồng hồng hiển nhiên là ngại ngùng rồi.
Nhưng khi nói xong nàng cảm giác đón nhận những ánh mắt cổ quái, dị nghị, soi mói của các vị trưởng lão, làm nàng không khỏi chột dạ gương mặt từ hồng thoáng đỏ như gấc, đơn giản vì các vị trưởng lão biết thân thế của hắn, là cháu nàng ấy mà nàng lại là a di của hắn, bây giờ thì lại không ngượng miệng gọi là phu quân chỉ có các trưởng lão mới biết được việc này.
“Ồ đây là ý lang quân của tiểu oa nữ ngươi sao, rất tốt lão gia còn tưởng nha đầu ngươi sẽ ế cả đời chứ?” Quang Thiên gật đầu đánh giá thấy tên này bề ngoài rất bình thường, nhưng linh tính mách bảo hắn, bảo đảm tiểu tử này ẩn tàng rất giỏi là long trong loài người rất có khí khái 18 đã là Hợp Thể đỉnh phong thiên phú không tồi chắc hậu thuẫn rất kinh người rất sứng đôi vừa lứa.
Thái thấy vậy trừng mắt mấy lão già này nên mấy tên trưởng lão mới thu hồi ánh mắt.
“Ồ ngươi lại biết hắn là Thủy Long tộc, không lẽ ngươi là người lão già đó tìm?” Quang Thiên như tìm được điểm mấu chốt chuyện này quái gở nhìn hắn đi một vòng hỏi ngược hắn.
Thái chột dạ vậy là đúng rồi, giết nhi tử cùng 3 trưởng lão không tìm ta mới là lạ, nhưng hắn thắc mắc là lão già này chẳng những còn tìm được hắn tận ổ, hắn đâu có lưu lại dấu vết gì… Chờ đã hình như là có, hắn dò xét bên trong nhẫn trữ vật lôi ra một lệnh bài Thủy Long tộc lúc trước còn giữ lại bên mình quên vứt đi, không lẽ lão đánh hơi bằng thứ đồ này, chứ hắn nghĩ không ra, ăn xong chùi mép rất sạch sẽ nha, nhưng mặc kệ nói thế nào tìm ta ư, lão già ngươi thật là ngại đủ sống lâu, ta đã thủ hạ lưu tình không đại khai sát giới diệt tộc, không cảm tạ bổn thiếu thì thôi còn muốn tìm cắn ngược lão tử, hừ diệt con mẹ nó đi thì hơn, xem lão tử bài mưu tính kế mượn đao lão bà sực mày đây.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook