Đám cưới được tổ chức hoành tráng, một số đoạn clip quay cảnh buổi lễ được lan truyền trên mạng bàn tán sôi nổi suốt mấy ngày nay.
Cư dân mạng bị cảm động bởi tình yêu cổ tích giữa hai người, sau đó các món đồ như váy cưới, nhẫn cưới cũng được săn lùng vì giá cả và nhãn hiệu, những món đồ kiểu dáng tương tự cũng được ăn theo xuất hiện.
Ban đầu Dụ Kiêu và Thích Vãn không muốn tiết lộ chi tiết đám cưới nhưng trên mạng đã sớm lan truyền ồn áo nên bọn họ cũng không chơi trò thần bí nữa, trực tiếp đăng vlog đám cưới lên weibo, thuận tiện quảng cáo cho studio.
Cư dân mạng lại lần nữa bị ăn chanh.
Ba là Thích Yến Thần, chồng là Dụ Kiêu, anh họ là Đinh Toản, bạn thân là Ngôn Mông và Sở Hàm, bản thân lại có vẻ đẹp bẻ cong các cô gái, chắc chắn kiếp trước Thích Van đã giải cứu cả hệ ngân hà phải không? Thử hỏi có người con gái nào không muốn trở thành Thích Vãn?
Lúc đầu Thích Vãn lướt weibo gặp bình luận này chỉ cảm thấy mọi người nói có hơi cường điệu, bề ngoài cô đâu có tốt như vậy, mọi người không biết trên con đường trưởng thành này cô đã mất những gì.
Mãi về sau khi biết mình mang song thai, cô mới cảm thấy mình nào có giải cứu hệ ngân hà, mẹ nó đây là vận may cứu vớt toàn vũ trụ mới đúng!!
Hết thời gian 3 tháng đầu, Dụ Kiêu cùng Thích Vãn đến bệnh viện khám thai định kỳ.

Tất cả chỉ số đều bình thường, thai nhi khỏe mạnh, bác sĩ chỉ vào màn hình nói: “Kiểm tra phát hiện 2 tim thai”.
Thích Vãn khi đó còn chưa hiểu nên hỏi lại: “Hai tim thai là cái gì?”
Bác sĩ: “Chính là cô mang song thai.”
Thích Vãn: “……”
Dụ Kiêu ngồi ở bên cạnh cũng ngẩn ra theo.
“Ý anh là trong bụng tôi có 2 bào thai?”
Bác sĩ in kết quả ra và chỉ vào một dòng chữ rõ ràng trên đó: “Không sai, cô thực sự mang song thai.

Trước mắt thai nhi phát triển trong bụng bình thường, cô tiếp tục chú ý điều dưỡng và bổ sung dinh dưỡng nhé, cân nặng của cô còn quá gầy.”
“Được, chúng tôi biết rồi.”
Dụ Kiêu nhận báo cáo khám thai và ghi nhớ những gì bác sĩ đã dặn.
Trên đường tới bãi đỗ xe, Dụ Kiêu nắm chặt tay Thích Vãn cả hai không nói chuyện với nhau, trong đầu chỉ toàn nghĩ về những gì bác sĩ vừa nói.
Trở lại xe, Thích Vãn nhìn chằm chằm vào kết quả kiểm tra một lúc lâu.
Trước đây cô có tò mò về việc rất nhiều người nổi tiếng lần đầu có thể dễ dàng mang song thai nên đã cố ý tra một số thông tin trên mạng.

Trong trường hợp thụ thai không nhân tạo và gia đình không có tiền sử sinh đôi thì khả năng mang thai đôi là rất rất nhỏ.
Mà bây giờ thật bất ngờ lại rơi vào người cô, cô vẫn thấy có chút khó tin.
Dụ Kiêu bên cạnh đã gọi điện cho bố mẹ hai bên để báo tin vui, tâm trạng anh cũng giống cô kích động và hạnh phúc đủ để chứng minh cô không phải đang nằm mơ.

Cô nghĩ có lẽ Thích Vọng ở trên trời chúc phúc cho cô, để hai tiểu bảo bối từ khi mới lọt lòng đã có bạn đồng hành không phải cô đơn.
Dụ Kiêu: “Mẹ, con vừa cùng Tiểu Vãn đi khám thai, bác sĩ nói cô ấy mang song thai.”
“Sao cơ, con không nghe sai chứ, thật có hai đứa?”
Phản ứng của Đinh Văn Sơ cũng giống như Thích Vãn, lúc đầu không thể tin được sau đó kích động đến mức không nói được lời nào nên Dụ Kiêu nhanh chóng chụp ảnh kết quả kiểm tra gửi cho bà xem.
Dụ Kiêu cất điện thoại thấy Thích Vãn vẫn không nói gì, anh choàng tay qua vai cô, hôn lên trán cô một nụ hôn nhẹ: “Bà xã, em vất vả rồi.”
Thích Vãn từ từ định thần lại, cô nở nụ cười: “Tài bắn súng của anh cũng chuẩn đấy nhỉ? Không chỉ bắn trung còn trúng hai.”
Dụ Kiêu nói đùa: “Đó không phải công lao của mình anh, anh chỉ cung cấp đạn thôi.”
Thích Vãn hờn dỗi trừng mắt nhìn lại: “Lái xe, về nhà mau.”
Dụ Kiêu khởi động xe: “Không vội, chúng ta đến một nơi trước.”
“Đi đâu?”
Dụ Kiêu một tay xoay vô lăng tay kia nắm chặt tay cô tỏ vẻ bí hiểm: “Đến nơi rồi sẽ biết.”
Sau nửa giờ, xe dừng ở lối vào trung tâm mua sắm Vạn Thần ở trung tâm thành phố, Dụ Kiêu tháo dây an toàn cẩn thận đội mũ đeo khẩu trang cho Thích Vãn.
Thích Vãn kéo khẩu trang xuống hỏi: “Anh muốn mua gì hả?”
“Uhm” Dụ Kiêu trả lời: “Mua đồ dùng cho em bé.”
Việc trang trí phòng bé ở nhà đã gần hoàn thành, khoảng thời gian trước Thích Vãn đã mua rất nhiều quần áo và đồ chơi cho bé nhưng bây giờ xác nhận là sinh đôi nên thứ gì cũng phải mua hai phần.
Thích Vãn: “……”
“Nhưng chúng ta không biết là con trai hay con gái làm sao mà mua được?”
Dụ Kiêu cười: “Vậy thì mua cả nam và nữ.”
Anh mở cửa xe dắt tay cô vào trung tâm thương mại.
Cửa hàng mẹ và bé nằm trên tầng 2, nhân viên lễ tân rất nhiệt tình, vừa vào cửa đã đi theo Thích Vãn và Dụ Kiêu hỏi họ cần gì, giới thiệu vài câu phát hiện hai người có chút quen mắt thì che miệng kêu lên: “Ah, hai người là…”
Thích Vãn nhanh chóng làm động tác “im lặng” ngăn cản nhân viên thu hút ánh mắt người khác.
“Chúng tôi chỉ tùy tiện xem nên không muốn bị nhận ra.

Bạn khiêm tốn một chút, lát nữa tôi sẽ bảo chồng tôi kí tên cho bạn nhé!”
Dụ Kiêu: “…”
Mặc dù tiếng gọi “chồng tôi” này khiến thể xác lẫn tinh thần của anh đều sung sướng nhưng cô bán anh như vậy có phải không tốt lắm không?
Nhân viên bán hàng gật đầu nhanh hơn chim gõ kiến, càng giới thiệu nhiệt tình.
Loanh quanh một vòng mất một lúc lâu Dụ Kiêu và Thích Vãn mới chọn được hai chiếc giường sơ sinh thoải mái, mua rất nhiều đồ dùng cho bà bầu và em bé, cuối cùng lang thang trong khu quần áo trẻ em gần nửa tiếng.

Thích Vãn là một người không kiềm chế được bản thân khi nhìn thấy những bộ quần áo đẹp, sau khi mang thai cô càng thích mua quần áo cho tiểu bảo bối, tưởng tượng sau này tiểu bảo bối mặc vào sẽ đáng yêu biết bao.
Những chiếc váy công chúa nhỏ này thật quá dễ thương!
Hai người chọn đi chọn lại hơn chục bộ.

Dụ Kiêu ngoài miệng nói mua cả quần áo nam nữ nhưng cuối cùng trong giỏ hàng đồ của con gái rõ ràng là nhiều hơn con trai.

Có thể thấy được trong lòng người đàn ông này rất muốn có con gái, là ông bố của con gái điển hình.
Thích Vãn hỏi anh: “Lỡ như sinh hai đứa con trai làm sao bây giờ? Mấy bộ váy nhỏ này ai mặc?”
Dụ Kiêu so sánh hai đôi giày công chúa trả lời: “Vậy chúng ta phải cố gắng tiếp, tranh thủ sinh hai đứa con gái nữa”.
Thích Vãn: “……”
“Anh còn là người không hả? Trong bụng em đã có hai đứa, anh còn muốn sinh hai đứa nữa!”
“Anh không sinh được, em phải tự sinh!”
“Anh cứ nằm mơ giữa ban ngày đi!”
Dụ Kiêu: “Tích cực hưởng ứng chính sách sinh con thứ hai của quốc gia, cố gắng học tập khoa học phát triển.”
Thích Vãn: “……”
“Anh lưu manh, anh có lý!”
Dụ Kiêu mỉm cười nắm tay vợ, anh bỏ đôi giày nhỏ cuối cùng vào giỏ hàng rồi quẹt thẻ tính tiền.
Nhân viên tiếp đón hai người hoàn thành đơn hàng trong ánh mắt ghen tị của đồng nghiệp, chỉ đơn hàng này cô đã hoàn thành nhiệm vụ tiêu thụ của cả tháng, lại còn nhận được chữ kí nam thần tự tay viết, quả thực hạnh phúc như muốn bay lên.

Dưới sự chăm sóc cẩn thận của Dụ Kiêu, Thích Vãn mang thai cũng bớt khó khăn hơn.
Thời gian giữa thai kỳ, cảm giác thèm ăn của cô từ từ trở lại, cơ thể cũng dần trở nên có thịt hơn.

Đinh Văn Sơ ngày nào cũng bắt dì nấu món bổ dưỡng cho cô, có khi nửa đêm đói bụng Dụ Kiêu cũng dậy làm bữa khuya cho cô.
Sau bốn năm tháng, bụng của Thích Vãn dần lộ rõ, cân nặng tăng lên trông thấy, những bộ quẩn áo mua trước kia đều không mặc vừa nữa.
Cô theo dì thu dọn tủ quần áo mới phát hiện mình có nhiều quần áo như vậy, rất nhiều đều quên mua từ khi nào.


Chúng gần như mới tinh, bỏ đi có chút lãng phí nhưng không bỏ năm sau ra kiểu dáng mới thì cô cũng không nhớ đến để mặc nó nữa.
Vốn Thích Vãn muốn đưa cho Sở Hàm và Từ Nguyện nhưng dáng hai người họ có lẽ không vừa với kích thước của cô, cuối cùng sau một hồi suy nghĩ, cô gửi tin nhắn cho Ôn Thời Niệm.
Ngày hôm sau, ngỗng trắng nhỏ mang theo một chiếc vali to bự tới gõ cửa, chuẩn bị kế thừa “gia sản” của Thích Vãn.
Thích Vãn nhìn chiếc vali to 28 inch nuốt nước bọt: “Ngỗng nhỏ, em định đến nhà chị ăn cướp đấy à?”
Ôn Thời Niệm đồng thời cũng đánh giá Thích Vãn trợn tròn hai mắt: “Chị Tiểu Vãn, có vài câu em không biết có nên nói không?”
Thích Vãn đương nhiên biết cô nhóc muốn nói cô béo nên uy hiếp nói: “Không được nói, câm miệng! Nếu không chị sẽ ném em vào nồi nước hầm canh đấy!”
Ngỗng trắng nhỏ bỗng im bặt, ra hiệu ngậm miệng.
Dì giúp việc thấy có khách đến vội vàng chuẩn bị dép, Ôn Thời Niệm vừa đổi giày vừa lén lút nhìn quanh nhà hỏi: “Kiêu ca có ở nhà không?”
Dụ Kiêu xem như nửa ông chủ của Ôn Thời Niệm, mặc dù cô ấy cũng làm phù dâu trong đám cưới nhưng bây giờ còn vẫn có chút sợ anh.

Nếu Dụ Kiêu ở nhà thì cô sẽ cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Thích Vãn: “Không có đâu, anh ấy bị Hứa Sí Hoài gọi tới công ty có chuyện muốn nói.”
Nhắc đến Hứa Sí Hoài, trên mặt Ôn Thời Niệm thoáng hiện lên chút không tự nhiên nhưng nhanh chóng che giấu đi.

Cô chuyển đề tài, mang theo vali cùng Thích Vãn lên lầu.
Ôn Thời Niệm: “Em mang theo vali lớn như vậy cũng không thừa rồi.

Chị nghĩ xem, bây giờ chị đang mang thai không chỉ không mặc vừa quần áo còn không thể dùng nhiều mỹ phẩm phải không? Em sẵn sàng nhận hết, hãy dùng tiền đập vào người em đi.”
Thích Vãn liếc nhìn cô nhóc: “Xin lỗi làm em thất vọng rồi, tất cả mỹ phẩm của chị đều dành cho phụ nữ mang thai.”
Ôn Thời Niệm: “…”
Cuối cùng Thích Vãn nhét đầy vali quần áo cho Ôn Thời Niệm cũng không thấy đau lòng, không bao lâu vaili hết chỗ Thích Vãn còn lấy cho cô nhóc một chiếc vali khác.

Cả hai ở trong phòng ngủ cả buổi chiều, Thích Vãn vừa thu dọn đồ đạc vừa trò chuyện cùng ngỗng trắng nhỏ.
“Hai hôm trước chị xem hotsearch thấy gần đây em nhận một bộ phim mới là nữ chính, nam chính là lưu lượng đang hot à?”
Ôn Thời Niệm sắp xếp son môi gật đầu nói: “Vâng, mấy ngày nữa em vào đoàn rồi.”
Thích Vãn: “Chị đã nói mà, bộ dáng em đẹp như vậy nhất định sẽ hot.

Nhìn xem, hiện tại không phải tốt rồi sao?”
“Vâng, hình như là vậy.” Ôn Thời Niệm lấp lửng đáp.
Thích Vãn nhận ra cô nhóc có chút kỳ lạ, vì vậy cô ngồi xổm xuống hỏi: “Em sao vậy? Bị ai bắt nạt?”
Ôn Thời Niệm lắc đầu.
Thích Vãn vẫn cảm thấy không đúng: “Em sẽ không bị đạo diễn quy tắc ngầm đó chứ?!”

Ôn Thời Niệm: “Không không không phải, không thể nào.”
Cô do dự hồi lâu cuối cùng lắp bắp hỏi: “Chị Tiểu Vãn, chị cảm thấy… Hứa tổng… người này thế nào??”
“Hứa Sí Hoài?!”
Thích Vãn nhìn Ôn Thời Niệm một hồi: “Em và anh ta …?”
“Không có không có.” Ôn Thời Niệm liên tục phủ nhận, cắn môi nói: “Em chỉ tùy tiện hỏi thôi, bởi vì lúc trước anh ta hay tới đoàn phim của chúng ta thăm hỏinên đột nhiên em nghĩ tới.”
Thích Vãn đặt những thứ trong tay xuống, chống cằm nghĩ nghĩ một lúc mới đáp: “Chị biết anh ấy từ lúc mười tuổi, khi đó anh ấy chính là tiểu bá vương trong đại viện, sau khi lên cấp ba là kiểu ngày nào cũng có nữ sinh vây quanh.”
“Nói như thế nào nhỉ, nếu nói là bạn bè thì Hứa Sí Hoài thật sự rất nghĩa khí cũng rất thú vị, nhưng để làm đối tượng khác phái thì chị khuyên em không nên tới quá gần anh ấy, người này có chút nguy hiểm.”
“Nguy hiểm?” Ôn Thời Niệm hỏi: “Ý của chị là?”
Thích Vãn: “Trong ấn tượng của chị, từ khi còn đi học anh ấy đã có bạn gái hết người này tới người khác nhưng thời gian của mỗi bạn gái đều không dài.

Quần là áo lượt, nhị thế tổ, công tử đào hoa, mấy từ này dùng lên người anh ấy đều phù hợp.”
Cô thở dài nói: “Không biết đến bao giờ anh ấy mới tìm được người nắm được trái tim khiến lãng tử quay đầu”.
Ôn Thời Niệm lặng lẽ nắm chặt lòng bàn tay, nhớ lại những lời Hứa Sí Hoài cự tuyệt Phó Hinh lần trước.

Tiểu bảo bảo mỗi một ngày lớn dần leo chu kì thai nhi.
Thích Vãn mang thai một cặp song sinh nên bụng to hơn nhiều so với người bình thường, buổi tối đi ngủ nằm xuống rất khó chịu.

Trong giai đoạn sau của thai kỳ, chất lượng giấc ngủ kém đi, người cũng trở nên đặc biệt lo âu, tính tình thay đổi, chuyện gì không hài lòng cô cũng khóc.
Mỗi lần như vậy Dụ Kiêu đều ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô dỗ dành như đứa trẻ.
Những người mang thai đặc biệt không có cảm giác an toàn, Thích Vãn chôn mặt vào ngực anh khóc nức nở, quấn lấy anh nói yêu cô, nói cho dù sau này có bảo bảo thì người quan trọng nhất trong lòng anh vẫn luôn là cô.
Cuối cùng sau mười tháng dày vò, cách một tuần trước ngày dự sinh, Thích Vãn được người nhà đưa vào bệnh viện uy tín nhất Đố đô để chờ sinh.
Đến ngày quan trọng cả nhà đều có mặt, ngay cả bà nội Thích cũng không ngồi yên ở nhà nhất định phải đòi tới chờ ngoài phòng sinh.
Thích Vãn bị đau dữ dội, cổ tử cung mở tương đối chậm.

Toàn thân đau đến run lên mồ hôi ướt đẫm quần áo, cô nắm chặt tay áo Dụ Kiêu khóc sướt mướt.
Dụ Kiêu không không nỡ để Thích Vãn chịu khổ nên sau khi thảo luận với Đinh Văn Sơ, anh quyết định cho Thích Vãn dùng phương pháp “sinh con không đau”.
Kỹ thuật “sinh con không đau” thực sự rất phổ biến ở nước ngoài nhưng không được áp dụng rộng rãi ở Trung Quốc, may mắn hai nhà đều là những người có tư tưởng tiến bộ, không cho rằng “sinh con không đau” là đi ngược quan niệm truyền thống không tốt cho phụ nữ mang thai.
Sau khi giảm đau, Thích Vãn cuối cùng cảm thấy như được sống lại, cổ tử cung đã mở hết được bác sĩ đẩy vào phòng sinh.
Sau hai tiếng đồng hồ, hai đứa nhỏ không muốn dày vò mẹ nữa mà ngoan ngoãn chui ra khỏi bụng mẹ.
Bác sĩ: “Chị gái sinh 11:05 phút nặng 3,05kg, em trai sinh 11:15 phút nặng 3,45kg.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương