Dụ Kiêu cụp mắt xuống, ánh mắt tập trung vào que thử thai, thế giới lập tức trở nên yên tĩnh.
Lượng thông tin hơi lớn khiến anh phải mất một phút rưỡi mới tiêu hóa được, sau đó niềm vui lóe lên trong mắt, anh cầm lấy đồ rồi đứng dậy: “Anh…” Còn chưa nói xong đã bị túi xách của Thích Vãn nện xuống.
Giọng cô vừa khóc vừa tức giận vừa tủi thân, cô cầm túi xách đập vào cánh tay Dụ Kiêu: “Đồ lừa đảo, em không tin anh nói bậy nữa! Ai nói một lần cũng không sao, vì sao em một lần đã dính chưởng?”
“Món quà” này đến quá đột ngột làm cô hoàn toàn không chuẩn bị, dọc đường tới đây đầu óc choáng váng, phản ứng đầu tiên chính là tìm Dụ Kiêu tính sổ!
Đều tại anh, đồ đàn ông thối!
Mang thai rồi sẽ không thể làm tiểu tiên nữ nữa, dáng người biến dạng cân nặng tăng vọt, đến lúc đó váy cưới cũng không mặc được.
Rõ ràng cô mới mười tám tuổi, còn là một đứa bé, thực không thể tượng tưởng được về sau sẽ có một đứa nhóc chân ngắn mập mạp đuổi theo gọi mẹ T.T
Thích Vãn càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, khóe miệng bẹp xuống, tuyến lệ như bị ai đó mở khóa không ngăn lại được.
Dụ Kiêu nắm cánh tay cô ôm vào ngực mình, khóe mắt mang ý cười: “Xin lỗi, anh cũng không ngờ mình lại bắn súng chuẩn vậy.”
Thích Vãn đấm vào ngực anh, tức giận nói: “Anh còn dám nói, đều tại anh đấy!”
“Được rồi, trách anh.”
Dụ Kiêu khom lưng bế cô ngồi trở lại ghế sofa, đặt cô vợ nhỏ ngồi lên đùi mình.
Anh nhìn ba que thử thai, hai que bắt đầu mờ dần vì thời gian để lâu, anh hỏi: “Em phát hiện khi nào?”
Thích Vãn ôm cổ anh, không mở mắt mà vùi mặt vào hốc cổ vì không muốn nhìn thứ đồ kia: “Mấy ngày trước thân thể em không khỏe, nghỉ ngơi không tốt, ăn gì cũng không ngon miệng.”
Dụ Kiêu: “Vậy tại sao không nói cho anh biết?”
“Ban đầu em chỉ nghĩ mình bị cảm nhẹ nên không nghĩ tới phương diện này, mãi đến hai ngày này bắt đầu có phản ứng nôn mửa mới phát hiện.”
Dư Tiêu đặt đồ xuống sờ trán cô một lượt, nhiệt độ cơ thể hình như hơi cao: “Hai ngày qua em cảm thấy khó chịu sao không nói cho anh biết?”
“Còn không phải sợ chậm trễ công việc của anh sao!” Thích Vãn liếc anh: “Anh xem em tri kỉ biết mấy, đâu giống như anh bên ngoài lịch sự bên trong cầm thú.

Anh nói làm sao bây giờ!”
Dụ Kiêu: “Đi, chúng ta đi bệnh viện.”
Mang thai là đại sự, chỉ cầm mấy que thử thai anh không thể an tâm.

Dụ Kiêu ôm Thích Vãn lên, sửa sang hình tượng cho cô một phen rồi nắm tay cô ra ngoài.
Trợ lý Tiểu Quách canh bên ngoài nghịch điện thoại, thấy hai người nắm tay nhau bước ra là biết “báo động chiến tranh” đã được dỡ bỏ.
Anh ta thở phào, cười hề hề đi theo sau bọn họ hỏi: “Kiêu ca, chúng ta đi đâu?”
Dụ Kiêu: “Đi bệnh viện, bây giờ cậu đi tìm đạo diễn xin phép đi.”
“Sao lại đi bệnh viện?” Tiểu Quách nhìn Thích Vãn, thấy sắc mặt cô không tốt lắm liền hỏi: “Chị dâu không khỏe sao?”
Khóe miệng Dụ Kiêu bất giác nhếch lên, đáy mắt đều là đắc ý: “Tôi sắp làm ba.”
Tiểu Quách: “……” “Fuck! Kiêu ca trâu bò!”
Dụ Kiêu lườm anh ta.
Tiểu Quách: “Không phải không phải, ý em là chúc mừng!”
Thích Vãn hất tay Dụ Kiêu bước vào trong xe, nếu bây giờ có một cái lỗ cô nhất định lập tức nhảy xuống không chút do dự!
—–
Đến bệnh viện, bác sĩ đo nhiệt độ cho Thích Vãn, hỏi cô về thời gian hành kinh rồi lại cho cô một danh sách các xét nghiệm khác nhau.
Cuối cùng là xét nghiệm máu, Thích Vãn dáng người nhỏ gầy mạch máu nhỏ, y tá trực đâm kim hai lần cũng chưa tìm được ven.

Cô đau đến mức muốn khóc, chôn trong lòng Dụ Kiêu không dám lên tiếng.
Lần đâm kim thứ ba vẫn không thành công còn lãng phí 3 ống máu, Dụ Kiêu nhìn đau lòng, cau mày trầm giọng nhắc y tá cẩn thận một chút.

Y tá lấy máu tuổi còn trẻ, lần đầu tiên đứng gần với ảnh đế như vậy không tránh khỏi hơi lo lắng, Thích Vãn lại khó tìm ven, thất bại vài lần trong lòng càng run lên.
Y tá trưởng không nhìn được nữa trực tiếp cầm ống tiêm trong tay y tá trẻ nói “để tôi làm đi”.

Cô ta vỗ nhẹ vào cánh tay Thích Vãn, một lần thành công tìm đúng ven, lông mày nhíu chặt của Dụ Kiêu mới buông lỏng đôi chút.
Trong lúc chờ đợi kết quả xét nghiệm, Thích Vãn cầm bông băng đè vết kim trên cánh tay, vì sai sót của cô y tá nhỏ mà cổ tay cô đã nổi xanh một mảng lớn.
Thích Vãn: “Khám thai đã đau như vậy, về sau sinh con làm sao bây giờ? Xong rồi xong rồi, em sắp mắc chứng trầm cảm trước sinh rồi.”
Dụ Kiêu bị cô nói đùa nở nụ cười, anh ôm cô vào lòng nhẹ giọng an ủi: “Không đâu, anh sẽ ở bên em, sẽ không để em phải chịu uất ức trước sinh.”
Thích Vãn nhéo cằm anh một cái: “Em không tin cái miệng lừa bịp của anh nữa, nếu không phải anh em đã không phải chịu tội này.

Đều tại anh đấy!”
Dụ Kiêu bắt được ngón tay nghịch ngợm rồi hôn nhẹ lên trán cô: “Được, đều tại anh.”
Có lẽ trong lòng sớm đã chuẩn bị nên hai người không quá căng thẳng kết quả, Thích Vãn oán trách nhưng vẫn ngọt ngào.
Y tá trưởng cầm tờ xét nghiệm tiến vào, mỉm cười nói: “Dụ tiên sinh, chúc mừng anh, kết quả xét nghiệm là dương tính.

Vợ anh đang mang thai năm tuần, các chỉ số đều bình thường.”
Dụ Kiêu tiếp nhận, Thích Vãn cũng nghiêng người nhìn.
Các loại chỉ số làm cho người ta thấy như lọt vào trong sương mù, chỉ có hàng dưới cùng ghi rõ: Xác nhận mang thai.
Thích Vãn: “……”
Cô tuyệt vọng ngã xuống giường, nhấc chăn lên che kín đầu.
Mặc dù cô đã dùng que thử thai xét nghiệm, trong lòng ít nhiều chuẩn bị sẵn phần nào nhưng cuối cùng xác định trong bụng có một nhóc con, tâm trạng cô vẫn cực kỳ vi diệu, nhất thời có chút không thể chấp nhận được.
Y tá trưởng kỳ quái hỏi Dụ Kiêu: “Vợ của anh sao vậy?”
Dụ Kiêu nhìn thoáng qua người trên giường, cười nhẹ: “Không có việc gì, cô ấy vui quá thôi.”
Thích Vãn: “……”
Vui em gái anh!
Y tá trưởng gật đầu không hỏi thêm, quay sang giải thích một số chú ý khi mang thai, Dụ Kiêu cẩn thận nghe đồng thời hỏi trợ lý giấy và bút, ghi chép cặn kẽ.
“Vợ anh gầy quá, về phải tẩm bổ nhiều thêm cho cô ấy, đừng quá mệt nhọc chú ý nghỉ ngơi.”
“Cuối cùng là cái quan trọng nhất, ba tháng đầu thai kỳ là giai đoạn then chốt, thai nhi không ổn định không thích hợp sinh hoạt vợ chồng.”
Ngòi bút Dụ Kiêu dừng lại, người trên giường cũng khẽ động thân thể.
Anh nhìn thoáng qua Thích Vãn, nhướng mắt hỏi y tá: “Còn sau ba tháng thì sao?”
Y tá: “Sau ba tháng có thể nhưng không thể quá phóng túng, nhất định phải chú ý vệ sinh và tư thế nếu không sẽ gây hại cho thai nhi.”
Dư Tiêu nhếch môi: “Vâng cám ơn, tôi nhớ kỹ.”
Thích Vãn trong chăn mặt nóng bừng lên.
Người đàn ông này có còn là người không, cô thế này mà anh vẫn nghĩ đến sinh hoạt vợ chồng!

Mang thai là chuyện trọng đại, trên xe về nhà Dụ Kiêu đã gọi điện cho trưởng bối hai nhà, chia sẻ với bọn họ niềm vui sướng được thăng chức làm ba.
Đinh Văn Sơ đang làm đẹp với một người bạn, nghe tin con gái mang thai bỗng ngồi bật dậy, hưng phấn kéo mặt nạ xuống: “Cái gì? Mẹ không nghe lầm chứ? Con nói lại xem?”
Dụ Kiêu: “Tiểu Vãn mang thai, đã năm tuần rồi ạ.”
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng la và tiếng cười vui sướng, Thích Vãn cách di động cũng tưởng tượng được hoàng hậu nương nương nhà cô hạnh phúc thành dạng gì rồi.
Đinh Văn Sơ lại hỏi đống tình huống, các vấn đề như đã kiểm tra chưa, bác sĩ nói như thế nào, thai nhi ổn định không, cuối cùng vẫn là lo lắng nên chưa kịp làm đẹp xong đã quyết định về nhà xem con gái.

Dụ Kiêu nói được, anh cúp điện thoại quay sang nhìn vợ bên cạnh, chỉnh lại mái tóc rối bù của cô rồi dùng bộ đồ của mình đắp lên người cô.
Trên đường từ bệnh viện trở về, Thích Vãn giận dỗi mặc kệ anh, cô dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, gió lạnh từ cửa sổ xe thổi vào khiến người ta tỉnh táo.
Dường như mọi kế hoạch tương lai của cô đều bị xáo trộn, cô không biết phải làm gì với studio, hỗn lễ tổ chức thế nào, trong đầu không suy nghĩ được gì.

Nghiêm túc mà nói cô không hề chuẩn bị trước, cô cảm thấy mình còn là một đứa trẻ huống chi phải chăm sóc đứa trẻ khác.
Nhưng một chút hoang mang lo lắng trong lòng dần bị một niềm vui khác làm lu mờ.
Sinh mệnh nhỏ bé này là kết tinh của cô và Dụ Kiêu, là minh chứng cho tình yêu của họ.
Trước mặt đột nhiên hiện lên một hình ảnh, một đứa bé xinh xắn mũm mĩm ngọt ngào gọi Dụ Kiêu là ba gọi cô là mẹ, cảm giác này dường như rất tốt.
Nghĩ đến đây, cô lại có chút mong chờ ngày nào đó gặp mặt sinh mệnh nhỏ bé này.
Hừm, không biết nhóc con chân ngắn này có được thừa hưởng nhan sắc trời phú của cha mẹ hay không, nếu không đẹp cô sẽ nhét lại nó vào bụng sinh đứa khác!
Thích Vãn cong mắt, cố gắng làm cho mình chấp nhận “món quà” đột ngột này.
Cô hơi dựa vào vai Dụ Kiêu: “Sau này anh phải đối tốt với em một chút.”
Dư Tiêu: “Được.”
Thích Vãn: “Cho dù có bảo bảo, người anh yêu nhất vẫn là em!”
Dụ Kiêu thấp giọng hứa: “Ừm, yêu nhất là em.”
Lúc này Thích Vãn mới hài lòng cong miệng thỏa mãn.
Cô điện thoại ra kéo Từ Nguyên và Sở Hàm vào lại nhóm, đổi tên nhóm thành 【 Hai phụ nữ mang thai quốc bảo và hai cẩu độc thân đi lạc 】.
Thích Vãn: 【 Các cậu sắp được làm mẹ nuôi rồi, mau chuẩn bị tốt lì xì, cảm ơn.


Sở Hàm: 【?? Nhanh vậy sao? Không tận hưởng thế giới hai người? 】
Thích Vãn: 【 Tính sai … 】
Ngôn Mông: 【 Thật tốt quá! Hai chúng ta có thể kết thân gia rồi, cho hai đứa nhóc tìm hiểu nhau.


Từ Nguyện: 【 Haha, các cậu đã lo đến hôn sự đời sau còn tớ và Sấu Sấu vẫn là chó độc thân, tạm biệt! 】
……
Xe dừng ở cửa biệt thự, Thích Vãn nói cô không còn sức bước đi, Dụ Kiêu để cô làm nũng ôm cô xuống xe.
Hôm nay tình cờ dì giúp việc qua dọn dẹp, thấy hai người về sớm nên chuẩn bị dép.
Dụ Kiêu khom lưng tự mình thay giày cho Thích Vãn, còn bảo dì đi siêu thị mua vài đôi dép chống trượt và thảm chống trượt trong phòng tắm.
Dì ấy nghe tin Thích Vãn có thai cũng rất vui, nói thẳng muốn mua thêm thực phẩm bổ sung dinh dưỡng để bồi bổ cho cô, còn muốn đi mua một con gà về hầm cho Thích Vãn.
Không qua bao lâu Đinh Văn Sơ cũng tới, đi cùng còn là ba vợ Thích Yến Thần một ngày kiếm tỷ bạc.
Sau khi cúp điện thoại Đinh Văn Sơ lập tức gọi cho Thích Yến Thần, biết mình sắp có cháu ngoại, Thích Yến Thần rời hội nghị giữa chừng cùng vợ đến thăm con gái và tiểu bảo bối trong bụng.
Vốn dĩ hai người lớn lo lắng người trẻ tuổi quá bận rộn công việc, ngay cả hôn lễ cũng không vội, muốn cháu ngoại không biết phải đợi đến bao giờ.

Lần này tốt rồi, niềm vui đến bất ngờ bọn họ không phải lo lắng nữa.
Cả nhà ngồi lại trò chuyện một lúc, Đinh Văn Sơ dặn dò con gái những điều cần chú ý khi mang thai.

Thích Yến Thần suy nghĩ sửa sang phòng trống thành phòng cho em bé, ông nhất thời hứng khởi gọi ngay cho trợ lý muốn anh ta liên hệ với công ty thiết kế.

Ông muốn tạo một thiên đường nhỏ cho đứa cháu ngoại nhỏ của mình.
Trò chuyện đến hôn lễ, Đinh Văn Sơ hỏi: “Vậy hai đứa dự định tổ chức đám cưới thế nào? Tận dụng thời gian này hay đợi sau khi đứa bé ra đời?”
Thích Yến Thần không hề nghĩ ngợi vội vàng nói: “Nhất định là sinh xong rồi làm, hôn lễ mệt mỏi Tiểu Vãn không chịu được dày vò.”
Tề Vạn lập tức phản đối: “Không được! Nhất định phải làm trước khi sinh!”
Đinh Văn Sơ: “Tại sao?”
Thích Vãn: “Sinh con xong dáng người biến dạng thì mặc váy cưới thế nào, con không chịu đâu! Hôn lễ của con phải xinh đẹp nhất, từng sợi tóc trên người phải hoàn mỹ.”
Cô liếc nhìn Dụ Kiêu: “Hơn nữa nếu không làm hôn lễ thì ai sinh con cho anh ấy chứ?”
Thích Yến Thần oán trách trừng mắt con gái: “Con nhóc này, lúc trước ba thúc giúc hai đứa làm hôn lễ không làm, bây giờ tại thân thể quan trọng hơn lại vội vàng làm lễ cưới là thế nào!”
Dụ Kiêu im lặng một lúc rồi đột nhiên nói: “Tiểu Vãn nói đúng ạ, trước khi sinh em bé nhất định phải tổ chức hôn lễ.

Đây là tôn trọng cô ấy và Thích gia.

Kế hoạch ban đầu của bọn con là đợi qua thời gian bận rộn này rồi mới chuẩn bị cho hôn lễ, giờ kế hoạch phải đẩy lên trước thôi ạ.


Anh suy nghĩ một lúc còn nói: “Như vậy đi, chuyện chuẩn bị đám cưới cứ để con làm, Tiểu Vãn chỉ cần an tâm làm cô dâu là được.”
Thích Vãn híp mắt cười ôm lấy tay anh: “Vị tiên sinh này rất có ý thức giác ngộ đó.”
Thích Yến Thần và Đinh Văn Sơ ăn cơm tối xong mới trở về nhà, sau khi họ rời đi, Thích Vãn cùng mệt mỏi về phòng ngủ.
Dụ Kiêu trong phòng sách gọi cho Đường Gia nói chuyện rất lâu.

Thích Vãn mang thai là chuyện lớn, Dụ Kiêu quyết định quay xong bộ phim hiện tại trong một năm tới không nhận thêm công việc khác nữa, toàn bộ hành trình là bên cạnh chăm sóc Thích Vãn.
Đường Gia bày tỏ đã hiểu, sắp xếp công việc giúp anh.

Một tuần sau, phân diễn của Dụ Kiêu trong đoàn phim chính thức hoàn thành, cuối cùng anh có thể yên tâm ở cạnh Thích Vãn.
Mấy ngày nay tình trạng thể chất của Thích Vãn không được tốt lắm, uể oải, kém ăn, người gầy một vòng.

Để cô ở nhà một mình Dụ Kiêu thực sự lo lắng nên đã để cô chuyển về nhà mẹ đẻ vài ngày, vừa kết thúc công việc lập tức đón cô về.
Thích Vãn về biệt thự Thích gia giống như một con công nhỏ bay ra khỏi lồng, nhanh chóng muốn bay trở về bên người Dụ Kiêu.
Bảy ngày ngắn ngủ, hoàng hậu nương nương không cho cô làm bất cứ việc gì, cô nghịch điện thoại thì nói có bức xạ, xem TV thì nói có hại cho mắt, làm việc thì nói mệt nhọc, đi ngủ thì bảo thiếu vận động không tốt cho em bé.
Nếu tiếp tục ở đây cô không biết em bé có sao hay không nhưng cô nhất định sẽ bị uất ức tiền sản mất.
Căn biệt thự ở Trúc sơn Vân Thành đang sửa sang phòng cho bé, Dụ Kiêu và Thích Vãn tạm thời chuyển đến một phòng nhỏ rộng 300m2 trong thành phố.
Thời điểm cuối năm đang đến gần, studio của cô còn vài dự án cuối cùng là có thể nghỉ nhưng tình trạng hiện tại thực sự không cho phép cô quan tâm quá nhiều chuyện công việc, chỉ có thể thỉnh thoảng đến studio xem tiến độ.
May mắn các nhiếp ảnh gia trong studio rất giàu kinh nghiệm, không cần cô mỗi ngày đốc thúc cũng có thể hoàn thành tốt việc quay chụp.
Nháy mắt đã đến giao thừa.
Tết âm lịch năm nay Dụ Chinh mang Lâm Căng và hai đứa nhỏ sang Bỉ để đón năm mới cùng Hướng Thu.
Vốn Dụ Kiêu cũng định đi nhưng Thích Vãn vừa mang thai không thể đi máy bay đường dài nên ăn tết trong nước.
Đêm giao thừa, Dụ Kiêu và Thích Vãn cùng nhau về ngõ nhỏ Bắc Môn ăn tất niên.
Đại viện Thích gia vô cùng náo nhiệt, Dụ Kiêu cùng Thích Yến và ông nội Thích chơi cờ, Đinh Văn Sơ và bà nội Thích chuẩn bị cơm tất niên, Thích Vãn là phụ nữ có thai yên tâm thoải mái nằm trên ghế đu của ông nội cướp đoạt tivi với các em họ.
Thích Vãn đổi kênh hoạt hình chuyển sang “Thịnh thế Trường An” mới phát sóng gần đây: “Peppa Pig có gì hay, mau đi làm bài tập nghỉ đông đi!”
Em họ: “Mẹ nói hôm nay năm mới không cần phải làm bài tập.”
Thích Vãn mặt không thay đổi: “Vậy mấy đứa xem phim truyền hình đi cùng chị và cháu họ chưa ra đời đi.”
Cậu em họ tức giận nắm chặt tay: “Chị, bà nội nói chị dưỡng thai càng nên xem phim hoạt hình.

Tiểu bảo bảo xem không hiểu những phim yêu đương này!”

Thích Vãn nâng điều khiển lên cao không chịu đưa cho cậu nhóc: “Em biết cái gì, là chị muốn cho em bé ngắm mỹ nam mỹ nữ về sau sinh ra mới có bộ dáng xinh xắn! Hơn nữa đây không phải là phim yêu đương, đây là quyền mưu.

Quyền mưu em hiểu không? Bổ sung chỉ số thông minh đấy!”
Em họ nhỏ nhẹ: “Chị muốn nhìn soái ca thì nhìn anh rể đi, không phải anh ấy đẹp trai nhất sao? Nếu muốn xem mỹ nữ thì chị tự soi gương hoặc tự chụp ảnh, trong lòng em chị là xinh đẹp nhất.”
Cô em họ lạnh lợi lại miệng ngọt dỗ cho Thích Vãn vui như hoa trả lại điều khiển, cô ngồi vào bên cạnh Dụ Kiêu nhìn anh chơi cờ.
Dụ Kiêu vô cùng thân mật vuốt nhẹ mũi cô: “Biết hạ cờ vậy không?”
Thích Vãn “a..” một tiếng, chợt nói: “Thì ra bọn anh chơi cờ vây à, em còn tưởng mọi người chơi cờ năm quân.”
Cô nhìn bàn cờ hồi lâu mà không hiểu nên từ bỏ, cầm máy ảnh lên bảo Dụ Kiêu quay mặt ra nhìn vào ống kính, sau đó chỉnh màu cho đẹp rồi đăng weibo: 【 Giao thừa hạnh phúc, tình yêu 】
Cư dân mạng:
【 Giao thừa vui vẻ nhé chị dâu! 】
【 Giao thừa cũng không quên tung cẩu lương, làm fan cp thật không sai.


【 Dụ Kiêu đang chơi cờ cùng ba vợ sao? A a a a a, cảm giác rất ấm áp! 】
【 Bao giờ tôi mới được ngọt ngào như vậy? 】
【 Một người huyết thư! Tiểu Dụ Kiêu mời đăng lên nhật báo! 】
【 Hai người huyết thư! Tiểu Thích Vãn mời đăng lên nhật báo 】

【 Mười vạn người huyết thư! 】
Thích Vãn: Ha ha nhớ rồi nhớ rồi, chờ tôi làm hôn lễ xong sẽ nói cho mọi người.
Đến đêm, người một nhà ngồi cùng nhau xem tiết mục cuối năm vừa ăn cơm tất niên.
Năm nay có Dụ Kiêu ở đây, ông nội Thích có thêm một người cùng ông uống rượu nên càng vui vẻ, tửu lượng cháu rể còn tốt hơn con trai nhiều.
Nếu không phải bà nội Thích nói ông bị cao huyết áp không cho ông uống quá nhiều thì ông có thể ngồi uống cùng Dụ Kiêu tới sáng mồng 1.
Thích Vãn trước nay không có hứng thú gì với tiết mục cuối năm, ăn cơm xong có chút mệt mỏi nên trở về phòng ngủ trước.
Cũng không biết cô ngủ bao lâu, lờ mờ còn có thể nghe thấy mấy đứa nhỏ đốt pháp cười rộn ràng, trong lúc mơ mơ màng màng có người nằm bên cạnh vươn tay ôm cô vào trong ngực.
Thích Vãn mở ánh mắt mông lung, thấy người đàn ông vì thức đêm mà cằm nổi râu lún phún.
Cô chui vào lòng anh, nhẹ nhàng hỏi: “Uống cùng ông nội bao nhiêu rượu?”
Dụ Kiêu: “Không nhiều lắm, chỉ mấy chén.”
“Mấy chén Bạch Cửu chứ gì?”
Dụ Kiêu cúi đầu “uhm” một tiếng.
Thích Vãn: “Em biết mà, ông nội là lão sâu rượu.”
“Không sao, ông nội vui là được.”
Dụ Kiêu vòng tay ôm sát cô vào người mang theo mùi rượu, nụ hôn rơi xuống lông mày, mắt, sống mũi, đôi môi lưu luyến triền miên.
Thích Vãn vốn tưởng rằng anh chỉ mơn trớn một chút sẽ ngừng, dù sao bây giờ cô có bảo bảo không thể làm chuyện xấu.
Nhưng anh kìm nén đã lâu, hôm nay lại uống không ít rượu, thân thể mềm mại trong ngực khó tránh khỏi cảm giác ngứa ngáy, dần dần nụ hôn cũng thay đổi còn muốn nhiều hơn nữa.
Muốn cô.
Thích Vãn thở hổn hển đặt tay trên vai anh, thật tốn sức mới có thể đẩy ra
“Anh làm gì vậy, em còn đang mang thai đấy, bác sĩ nói ba tháng đầu không được.”
Nhưng Dụ Kiêu đã không kìm nén được nữa, anh hôn từng tí từng tí lên người cô, sau cùng đầu ngón tay chậm rãi xoa khóe môi ẩm ướt mà trơn bóng của cô, điều chỉnh đầu cô chậm rãi hướng xuống.
Thích Vãn lập tức nhận ra anh muốn làm gì, gần như muốn đứng lên theo phản xạ: “Em không muốn, anh đừng có mong.”
Dụ Kiêu dỗ dành cô: “Một lần thôi.” Sau đó anh ấn đầu nhỏ của cô xuống thêm một chút nữa.
Mỗi lần đều dùng giọng này dỗ dành, Thích Vãn cảm thấy mình cần phải miễn dịch, cô trừng mắt nhìn: “Anh thật là đồ cặn bã!”
Tất nhiên, cuối cùng vẫn phải có người thỏa hiệp.
Chỉ trùng hợp, mỗi lần thỏa hiệp đều là Thích Vãn mà thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương