Vị Rượu Trên Môi
-
Chương 60
Quanh co trong thôn nửa ngày cuối cùng hai người mới tìm được một cửa hàng giá rẻ nho nhỏ, Thích Vãn đoán khách mời khác ở bên ngoài về chắc hẳn cũng nóng nực nên mua một lúc 6 lon cola.
Bà chủ cửa hàng là một phụ nữ trung niên, vừa mới trông thấy hai ba cái máy quay đi đằng sau hai người còn cảm thấy kỳ quái, nhìn kỹ mới phát hiện là đại minh tinh đến, khuôn mặt tươi cười chào đón, nhất quyết không chịu nhận tiền của Thích Vãn mà chỉ cần Dụ Kiêu ký tên cho bà là được.
Mua Cocacola xong, hai người tay trong tay trở về.
Thích Vãn mua được nước mình thích, mặt mày thỏa mãn, tâm trạng vô cùng khoan khoái.
Về đến nơi, hai cặp đôi kia cũng đã mang theo nguyên liệu nấu ăn về rồi.
Vốn còn tưởng rằng Lâm Nhiễm cùng Cảnh Phi Vũ đi hái rau xanh sẽ đơn giản, nhưng tổ tiết mục không hố khách quý không phải tổ tiết mục, bọn họ chọn vườn rau ở trên sườn núi, hai người đi bộ tới nơi đã mệt muốn ngất đi, trở về còn phải đeo hai cái giỏ trúc nặng nề.
Lâm Nhiễm không muốn lên núi kia lần nữa, dứt khoát hái một lần đầy ắp nguyên liệu về, đủ sáu người vượt qua ba ngày hai đêm.
Nguyên liệu đã đủ, mọi người phân công bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.
Lúc đầu Thích Vãn muốn giúp đỡ nhưng sợ mình nổ phòng bếp làm mấy khách quý bị hù dọa.
Bình thường bếp gas ở nhà cô cũng không biết dùng, giờ đổi thành bếp nhóm lửa đời cũ cô lại càng không hiểu.
May mắn hai nữ khách quý kia cũng không phải hình tượng hiền thê lương mẫu, tay cầm muôi chủ yếu vẫn là ba người đàn ông, bọn họ chỉ rửa nguyên liệu đưa chén đĩa, bầu không khí trong phòng ấm áp lại ngọt ngào.
Đồ ăn lên bàn đã là bốn giờ chiều, cũng không biết bữa này là cơm trưa hay cơm tối.
Người bị đói ăn gì cũng thấy ngon, huống chi hôm nay Dụ Kiêu tự mình xuống bếp, Thích Vãn nể mặt ăn hai bát cơm, giảm béo gì đó đều nói sau, hôm nay khổ cực như vậy nhất định phải ăn nhiều.
Cặp đôi Phàn Khinh Mộng và Thẩm Yến nói là tỷ đệ luyến nhưng nhà gái rất dính người cũng rất thích làm nũng, hai người lúc nào cũng ôm ấp, lúc ăn cơm cũng muốn đút cho nhau ăn, ban đầu cư dân mạng xem còn cảm thấy rất ngọt, nhưng nhìn lâu lại cảm thấy đôi này quá nhàm chán.
So sánh thì hai đôi còn lại bình thường hơn nhiều.
Lâm Nhiễm và Cảnh Phi Vũ bên nhau nhiều năm, hai người rất có ăn ý lại không quá ngọt ngấy.
Còn Thích Vãn và Dụ Kiêu, từ khi ngồi lên bàn giao lưu với nhau, trong mắt Thích Vãn chỉ có đồ ăn, rất nghiêm túc ăn hết món này tới món khác, người xem trước màn hình chỉ nhìn cô ăn cơm cũng không khỏi tự giác nuốt nước bọt theo.
Dụ Kiêu biết Thích Vãn thích ăn tôm, lại sợ cô ngại bóc bẩn tay nên cẩn thận giúp cô bóc vỏ tôm, anh còn nhặt hành gừng tỏi mà cô không thích ra ngoài.
Anh đặt tôm bỏ vào bát của cô, Thích Vãn ngước mắt cười, trong mắt có ánh sáng lóe lên.
Tất cả động tác đều rất tự nhiên, tựa như đã quen thuộc lặp lại trăm lần, thế nhưng người xem trước màn hình vẫn bị ngọt đến ngạt thở.
Mưa đạn:
【 Ánh mắt cưng chiều này, chết tôi rồi.
】
【 Rất ngọt nha, thấy cảnh này hoàn toàn có lý do tin tưởng bọn họ tuyệt đối không phải hôn nhân thương mại! 】
【 Rất thích hình thức ở chung của đôi này.
】
【 Oa oa oa, tình yêu ngọt ngào bao giờ tới lướt mị đây? 】
【 Kiêu ca của tui thật dịu dàng! 】
….
Cơm nước xong xuôi thời gian cũng không còn sớm, mọi người dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp thì trời đã tối.
Hôm nay là ngày đầu tiên ghi hình, mọi người đi đường núi, kiếm nguyên liệu, nấu ăn đều mệt mỏi, trò chuyện trong phòng khách chốc lát, Thích Vãn lấy lễ vật mình chuẩn bị tặng cho mọi người, xác định tổ tiết mục không còn nhiệm vụ khác nên mỗi người tự về phòng nghỉ ngơi.
Hôm nay Thích Vãn mệt chết, phòng mở điều hoà, Dụ Kiêu lo cô nửa đêm đá chăn sẽ bị lạnh nên trước khi đi tắm đã ghé sang phòng cô xem qua, quả nhiên phát hiện cô mở điều hoà rất thấp, tóc cũng ướt sũng nằm trên gối.
Anh nhíu nhíu mày lại, tìm điều khiển điều hòa chỉnh nhiệt độ cao lên một chút, kéo cô từ trên giường lên: “Sao không sấy tóc đã ngủ rồi?”
Thích Vãn mơ mơ màng màng tựa trên vai anh, đầu nhỏ cọ cọ: “Buồn ngủ lắm, không còn sức sấy nữa.”
“Không được, sẽ bệnh mất, ngày mai rời giường đau đầu thì làm sao?”
Thích Vãn bắt đầu chơi xấu: “Không đâu, giờ đang mùa hè, mở điều hòa nhanh khô lắm.”
Dụ Kiêu không đồng ý, lấy chân cô xỏ vào dép lê: “Không được, đi sấy tóc.”
Thích Vãn vẫn không nhúc nhích.
Dụ Kiêu không có cách, trực tiếp vén chăn lên, bế cô kiểu công chúa đến phòng tắm rồi đặt cô ngồi lên bồn rửa tay.
Tất cả phát sinh quá đột ngột, Thích Vãn giật nảy mình, đùi tiếp xúc với đá cẩm thạch lạnh buốt, cả người cô đột nhiên tỉnh táo, hai tay bảo vệ ở ngực: “Anh làm gì? Còn đang quay đấy, đừng làm loạn.” Nửa câu sau rõ ràng thấp giọng, nháy mắt ra hiệu cảnh cáo anh.
Dụ Kiêu gõ trán cô một cái, tìm máy sấy: “Nghĩ gì thế, anh muốn giúp em sấy tóc.”
“…”
“À…”
Thích Vãn lúng túng buông tay ra, chống vào mặt bàn, mặc Dụ Kiêu sấy tóc cho mình.
Tiếng máy sấy có chút ồn ào, Dụ Kiêu vuốt tóc cô rất nhẹ nhàng, thấy cô vẫn cúi đầu không nói lời nào, anh dời máy sấy cúi xuống thấp giọng bên tai cô: “Em nghĩ anh muốn làm gì?”
Thích Vãn trừng mắt, nhéo một cái lên lưng anh.
Nhéo không nổi, cơ bắp anh quá cứng.
Thực ra cũng không thể trách cô hiểu sai, ai kêu người đàn ông này ở nhà rất không thành thật, lúc làm chuyện xấu ở phòng tắm toàn thích ôm cô ngồi lên bồn rửa tay, cho nên cô mới vô thức nghĩ rằng…
Dụ Kiêu hôn nhẹ lên mặt cô một rồi rồi tiếp tục sấy tóc giúp cô.
Bình luận trên màn hình một đám chua loét, đang say sưa hăng hái thì thông báo kết thúc trực tiếp đành phải khóc lóc hẹn nhau ngày mai cùng gặm đường.
Sấy tóc xong, Dụ Kiêu lại ôm cô trở về, anh hôn lên trán cô một nụ hôn chúc ngủ ngon để cô yên tâm đi ngủ còn mình đi tắm rửa.
Nhưng lúc này cơn buồn ngủ của Thích Vãn đều tiêu tán, không ngủ ngay được nên cô mở điện thoại chuẩn bị load weibo.
Cô tham gia ghi hình cả ngày không biết hướng gió trên mạng, mở điện thoại ra mới biết mình biết mình và Dụ Kiêu lại lên hot search rồi.
Trực tiếp vừa kết thúc không bao lâu đã có người cắt nối biên tập các đoạn cô diss tổ đạo diễn cùng các cảnh cô và Dụ Kiêu vung đường, còn có “tuyển tập biến hình của bạch phú mỹ, tôi khổ quá mà”.
Mấy video bị dân mạng lan truyền điên cuồng, còn có người @tag weibo tập đoàn Vạn Thần, kêu gọi kim chủ ba ba mau chạy tới tài trợ thay tổ tiết mục!
Thích Vãn: “…”
Cư dân mạng đều là nhân tài!
Tiện tay ấn mở một video, chính là đoạn cô lần mò bắt tôm, bóng dáng nhỏ yếu bất lực cả người lấm lem bùn khiến bản thân cô cũng chua xót muốn khóc theo.
Làm tiên nữ nhiều năm như vậy, cứ thế đã bị tổ tiết mục kéo xuống hạ phàm rồi.
Cô chia sẻ video này tới wechat Thích Yến Thần: 【 Baba, con thật đáng thương đúng không? 】
Lúc này Thích Yến Thần vừa làm việc xong, nhìn thấy tin nhắn của con gái cũng chỉ hừ lạnh một tiếng: 【 Bình thường quá nuông chiều con rồi, để con chịu khổ một chút cũng tốt, bây giờ đã biết kiếm sống không dễ chưa? 】
Thích Vãn: ???
Sao lại không giống dự đoán? Cách thức trả lời không phải là bá đạo ném hợp đồng nói “con gái, tiết mục này ba đã giúp con mua lại rồi” sao?
Sao lão ba nhà cô không thương xót con con gái chút nào vậy?
Thích Vãn tức giận vô cùng, ngón tay nhanh chóng ấn phím: 【 Con có phải con gái ruột của ba không? 】
Lão ba trực tiếp không nhắn lại.
Thích Vãn: “…”
Tuyệt vọng, hai người chân ái, con chỉ là ngoài ý muốn TOT
Hờn dỗi trong chốc lát điện thoại lại nhận được tin nhắn, cô còn tưởng rằng ông già nhà mình rốt cuộc biết đau lòng con gái, không nghĩ tới là Lâm Căng gọi điện thoại hỏi thăm tình huống hôm nay, nói thân thể quan trọng nhất, bảo cô tham gia hoạt động không nên quá liều, chị dâu còn yêu thương hơn ba mẹ ở nhà khiến cô cảm động rưng rưng.
Hàn huyên cùng Lâm Căng một hồi, đêm cũng muộn, Thích Vãn tắt điện thoại chuẩn bị đi ngủ, nằm trên giường chốc lát nhưng lật qua lật lại không ngủ được, cô cứ cảm thấy có chỗ nào đó không thoải mái.
Kìm nén hồi lâu, cô phát wechat cho Dụ Kiêu: 【 Anh đã ngủ chưa? 】
Dụ Kiêu rep rất nhanh: 【 Chưa, sao vậy? 】
Thích Vãn: 【 Anh có cảm giác cái giường này ngủ rất không thoải mái hay không? 】
Dụ Kiêu: 【 Giường cứng sao? 】
Thích Vãn: 【 Cũng không phải, chính là cảm thấy rất không quen, giống như thiếu gì đó.
】
Một lúc sau cửa bị mở ra, mượn ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ, Dụ Kiêu đi đến bên giường cô vén chăn lên nằm xuống, kéo người cô vào ngực mình, cằm đặt lên trán cô: “Là bởi vì thiếu anh sao?”
Thích Vãn không ngờ anh lại sang đây, cô ôm cái eo gầy gò của anh, mặt không ngừng cọ xát, nhỏ giọng nói: “Hình như vậy.”
Cô nhớ tới gì đó còn nói: “Thế nhưng anh không ngủ ở đây được, buổi sáng ngày mai còn trực tiếp đấy.”
Ngón tay Dụ Kiêu mơn trớn làn da bóng loáng trên đầu vai tinh tế của cô: “”Không sao, trước lúc trực tiếp ngày mai anh về lại phòng là được rồi.”
Đây cũng là một biện pháp, Thích Vãn gật gật đầu.
Ngực của anh có sức mạnh khiến cô an tâm, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới.
—
Ngày hôm sau trực tiếp bắt đầu lúc 8h sáng, đang dịp nghỉ hè nên rất nhiều cư dân mạng vừa mở mắt đã mở điện thoại vào phòng live.
Lâm Nhiễm cùng Cảnh Phi Vũ đã thể dục xong trở về, hai người một ca sĩ một MC, đều có thói quen luyện giọng sáng sớm.
Sau khi trở lại phòng ngủ, trên lầu vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, chắc là hôm qua đều mệt mỏi nên nằm ỳ ngủ nướng.
Tổ đạo diễn còn chưa tuyên bố nhiệm vụ, Lâm Nhiễm cùng Cảnh Phi Vũ cũng không muốn đi quấy rầy, hai người ở phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho mọi người.
Mùi thơm bay lên tầng 2, Phàn Khinh Mộng bị đói tỉnh theo mùi thơm xuống lầu, trông thấy có bữa sáng vội vàng đi gọi Thẩm Yến rời giường.
Mưa đạn:
【 CP ngọt nhất nhà chúng ta sao còn chưa chịu rời giường? 】
【 camera trong phòng không mở, chắc là còn đang ngủ.
】
【 Không đúng, bình thường Kiêu ca cũng có thói quen thể dục buổi sáng, hay là ra ngoài chạy bộ còn chưa có trở lại? 】
Người xem thảo luận ầm ĩ anh một lời tôi một lời, Lâm Nhiễm bưng bữa sáng lên bàn, Thẩm Yến hỏi: “Kiêu ca và Tiểu Vãn còn chưa dời giường sao?”
Cảnh Phi Vũ: “Hình như chưa, chắc là hôm qua mệt mỏi quá.”
Đạo diễn: “Hôm nay có nhiệm vụ, đi kêu hai người bọn họ dậy đi.”
Thẩm Yến nghe vậy chạy lên lầu ba gõ cửa phòng Dụ Kiêu: “Kiêu ca, anh dậy chưa? Đạo diễn nói còn có nhiệm vụ, anh tranh thủ thời gian gọi Tiểu Vãn dậy rồi cùng ăn điểm tâm sáng.”
Xung quanh im lặng, bên trong cũng không có động tĩnh gì, không có ai đáp lại anh ta.
Thẩm Yến lại gõ cửa lần nữa: “Kiêu ca, anh…”
Lời còn chưa nói hết, một tiếng “kẽo kẹt” vang lên, nhưng là cửa phòng sát vách.
Dụ Kiêu đang mặc dở áo, một tay chống cửa, hai đầu lông mày còn lộ vẻ buồn ngủ: “Ừm, chúng tôi sẽ dậy ngay, tối hôm qua hơi mệt nên ngủ thêm.”
Thẩm Yến: “…”
Lời này tôi không biết nên tiếp như nào.
Mưa đạn:
【…….
】
【 Từ phòng Thích Vãn ra 】
【 Trọng điểm nè, hôm qua rất mệt!!! 】
【 A a a a trực tiếp xong chúng ta đã bỏ lỡ cái gì rồi? 】
【 Xe lửa nhỏ đong đưa giai điệu 】
【 Sinh bảo bảo, sinh Bảo Bảo, sinh Bảo Bảo! 】
【 Long phượng thai, long phượng thai, long phượng thai~ 】
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook