Vi Quang
-
Chương 26
Edit by An Nhiên
Tiểu Ninh nghi ngờ Chu Húc vẫn chưa quên được bạn trai cũ của hắn.
Không có dấu hiệu gì, ngày đó sau khi trở về, Chu Húc vẫn giống như mọi khi, hai người vẫn một ngày gửi mấy tin nhắn, buổi tối gọi một cuộc điện thoại, Chu Húc cũng không lại nói từ “Các em” nữa.
Nhưng Tiểu Ninh rất không vui.
Cậu không thích ngày đó Chu Húc nói như vậy —— “Các em không hiểu được” —— cái này không phải là đem cậu với Trần Dịch Hoành kia đặt cùng một chỗ so sánh ư? Cái tên Trần Dịch Hoành kia, không phải là người đã ngoại tình sao…? Dựa vào cái gì mà vẫn luôn ở trong lòng Chu Húc chứ.
Tiểu Ninh lại hoài nghi, tên Trần Dịch Hoành kia, nói không chừng mỗi ngày đều gửi tin nhắn gọi điện thoại cho Chu Húc, Chu Húc có trả lời gã không? Tiểu Ninh thật muốn kêu Chu Húc chặn số gã, nhưng lời này nếu ra khỏi miệng, chẳng phải sẽ lộ chuyện cậu lén xem điện thoại của hắn sao?
Ngoại trừ nghi ngờ chuyện bạn trai cũ, trong đầu Tiểu Ninh chỉ còn lại chuyện “Làm thế nào để lừa được Chu Húc lên giường lần nữa”. Tiểu Ninh không thể không thừa nhận, nam nhân quả nhiên là động vật suy nghĩ dựa vào nửa người dưới, hôn hai lần, cậu cũng đã cứng rắn, lòng nóng như lửa đốt, muốn làm bước tiếp theo rồi.
Tuy rằng mông bị cắm rất không thoải mái, nhưng mà phía trước được liếm… rất thích.
Nếu dựa theo tốc độ của người thành thực Chu Húc, bọn họ hôn đến ngày tháng năm nào mới có thể tiến hành bước tiếp theo? Hơn nữa hôn ở trong công viên hay trong rừng cây có gì hữu dụng đâu, giữa ban ngày ban mặt, muốn làm chút gì đó cũng không làm được.
Tiểu Ninh cảm giác hình như mình có chút sắc. (sắc trong sắc nữ:”>)
Sáng thứ bảy sau khi dạy xong, Chu Húc kêu Tiểu Ninh đến nhà hắn ăn trưa. Vừa nhận được học bổng với lương gia sư xong, Tiểu Ninh vui sướng đáp ứng, cất tiền vào trong phong bì, Chu Húc vừa mở cửa, cậu sẽ đưa phong bì cho hắn.
Chu Húc tiếp nhận phong bì, hỏi là vật gì.
“Học bổng với lương dạy thêm của em. Trong này có năm nghìn đồng, trước tiên trả lại cho anh.” Tiểu Ninh cao hứng nói, lần đầu tiên trả năm nghìn, giống như bước từng bước nhỏ về phía trước, tiếp tục bước hai mươi mấy bước nữa, là cậu có thể đến điểm cuối rồi.
Chu Húc ban đầu không muốn nhận, hắn không muốn Tiểu Ninh gấp gáp trả tiền, bình thường nếu muốn mua gì hoặc có việc gấp thì phải làm sao. Tiểu Ninh khăng khăng muốn trả hắn, năm lần bảy lượt cường điệu mình còn có trợ cấp khó khăn, còn có tiền làm thêm, đủ dùng rồi.
Cuối cùng Chu Húc nhận, nhưng vẫn nói nếu có việc gì cần gấp, nhất định phải nói với hắn.
Tiểu Ninh muốn sớm trả hết nợ, đứng ở vị trí ngang hàng với Chu Húc, để cho bằng hữu Chu Húc biết cậu không phải là lừa gạt tiền Chu Húc, cũng muốn để cho bọn họ biết, cậu tuyệt đối tốt hơn Trần Dịch Hoành, thích hợp với Chu Húc hơn Trần Dịch Hoành.
Chu Húc nhận tiền, cười nói: “Vậy hôm nay vừa vặn xem như chúc mừng em nhận học bổng.” Dứt lời từ trong phòng bếp bưng ra một bát cơm thịt bò tiêu đen nóng hổi thật lớn, để Tiểu Ninh mau chóng nếm thử mùi vị.
“Tôi chiên thịt bò trên chảo, chắc là chưa đủ mềm, em nếm thử xem.” Chu Húc xấu hổ nói, “Có lẽ không ngon bằng căng tin chỗ em.”
Bên trên phần cơm trắng tròn mẩy rưới một muôi lớn nước sốt thịt bò tiêu đen, mùi thơm xông vào trong mũi.
Tiểu Ninh nghe mùi cơm thơm, cảm giác trái tim trướng đến khó chịu.
Sau khi mẹ mất, qua thật nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên có người đặc biệt vì cậu mà học một món mới, đặc biệt vì cậu mà làm một bữa cơm.
Cậu không muốn để Chu Húc nhìn ra tâm tình khác thường của mình, vùi đầu nuốt một miệng cơm lớn, ăn như hổ đói, liên tục nói: “Ăn ngon, ăn quá ngon!”
Cậu hơi xấu hổ, lại có chút sợ hãi Chu Húc biết được tâm tư của mình, cậu muốn có được Chu Húc, muốn đến mức bất chấp dù thế nào cũng phải có được.
Còn muốn đem tất cả những người hay vật có thể ảnh hưởng đến quan hệ giữa cậu và Chu Húc đuổi đi, ví dụ như hoa khôi của khoa, ví dụ như Trần Dịch Hoành, ví dụ như bằng hữu Chu Húc.
Buổi chiều hai người đi ra ngoài tản bộ một hồi, bữa tối Chu Húc nấu cháo ngũ cốc, xào hai món thức ăn, Tiểu Ninh ăn rất ngon miệng. Cơm nước xong, Chu Húc còn kiên trì muốn đưa Tiểu Ninh đến nhà học sinh cậu dạy, mà rõ ràng Tiểu Ninh có thể tự mình bắt xe buýt qua.
Lúc đến nhà học sinh, Tiểu Ninh ở trên xe lèo nhèo một hồi, cuối cùng đến lúc không thể không tạm biệt, vẫn không nghe thấy Chu Húc mở miệng kêu cậu buổi tối ở lại…
Tiểu Ninh biết Chu Húc là người thành thật như vậy chắc chắn sẽ không sớm thế này đã mời cậu về nhà qua đêm, dù sao cũng đã kết giao rồi, lúc này lại mời qua đêm, ý nghĩa sẽ không giống như trước kia nữa…
Nhưng Tiểu Ninh thật sự, thật sự rất muốn ở bên Chu Húc thêm một hồi, cho dù cái gì cũng không làm.
Gia sư bắt đầu từ bảy rưỡi, đến chín rưỡi thì kết thúc. Sau khi dạy xong, Tiểu Ninh một mình từ trong nhà học sinh đi ra, đột nhiên có một chủ ý.
Cậu ra khỏi nhà học sinh, bình thường đều sẽ bắt xe 598 ở trạm xe buýt gần đó, sau đó trên đường đổi sang xe 736 tới trường. Xe 736 cuối cùng là lúc mười giờ, thường ngày cậu đều tới kịp, gần đây trong nội thành đang thi công tàu điện ngầm, xe 598 đổi lộ tuyến, không đi qua nhà học sinh, Tiểu Ninh phải đi bộ hơn mười phút mới đến trạm xe buýt đầu tiên.
Hôm nay cậu từ trong nhà học sinh đi ra, không lập tức đi bắt xe buýt mà quẹo vào một hiệu sách gần đó, ở bên trong xem sách một hồi, mãi đến mười giờ mới từ tiệm sách đi ra, chậm rì rì đi về phía trạm xe tiểu khu Bắc Đô. Đến trạm xe tiểu khu Bắc Đô, Tiểu Ninh không bắt xe buýt, cũng không bắt taxi, chỉ đứng tại chỗ. Tối tháng ba vẫn rất lạnh, hàn phong thổi Tiểu Ninh đến tay chân rét run.
Chu Húc bình thường trước mười rưỡi sẽ gọi cho cậu một cuộc điện thoại, quả nhiên Tiểu Ninh run rẩy đợi một hồi, điện thoại liền vang lên.
Chu Húc hỏi cậu về tới trường chưa, Tiểu Ninh đã lạnh đến giọng cũng run, nói: “Vẫn chưa.”
Chu Húc nghe ra giọng cậu không đúng, hỏi: “Em không ở trên xe?”
“Hôm nay xe không tới, hình như xây tàu điện ngầm nên đổi lộ tuyến, không bắt kịp chuyến cuối…”
“Vậy phải làm sao?”
Đến nhà anh ngủ, trong bụng Tiểu Ninh nghĩ thế, nhưng không dám nói thẳng ra như vậy, cố ý nói: “Em đang tìm cách, chắc là ngồi xe nào đó đến nửa đường rồi bắt xe về trường.”
Quả nhiên Chu Húc nghe cậu nói như vậy, trực tiếp nói: “Không cần phiền phức như vậy, buổi tối tới nhà tôi ở. Em ở đâu, tôi qua đón em, được không?”
Tiểu Ninh vui mừng, nói: “Được ạ, em đang ở ngay trạm xe buýt, em tự bắt xe buýt qua là được rồi, buổi tối rất lạnh, anh đừng đi ra ngoài.”
Nhưng Chu Húc nhất định tới đón cậu, nói xe buýt còn phải đi đường vòng, hắn lái xe đến nhanh hơn.
Lúc Chu Húc đến, rõ ràng hắn sốt ruột đi ra ngoài, áo khoác cũng không mặc, trên người vẫn mặc quần áo ở nhà. Tiểu Ninh vừa lên xe, hắn liền sờ lên mặt Tiểu Ninh, sờ thấy một mảnh lạnh ngắt, lập tức nâng nhiệt độ hệ thống sưởi trong xe lên mấy độ.
Tiểu Ninh giống như con chuột nhỏ ăn trộm được kẹo, vui vẻ cực kỳ.
Về đến nhà thì đã gần mười một giờ, Chu Húc sợ Tiểu Ninh cảm lạnh, kêu cậu đi tắm nước nóng, còn đun trà gừng cho cậu uống.
Tiểu Ninh tắm xong đi ra, một cốc trà gừng nóng đã được đặt sẵn trên bàn trong phòng sách, để trong bình giữ nhiệt. Tiểu Ninh cầm cốc trà lên, uống một ngụm, nóng thẳng vào trong lòng.
Lòng cậu ngứa, rục rịch.
Tiểu Ninh nghi ngờ Chu Húc vẫn chưa quên được bạn trai cũ của hắn.
Không có dấu hiệu gì, ngày đó sau khi trở về, Chu Húc vẫn giống như mọi khi, hai người vẫn một ngày gửi mấy tin nhắn, buổi tối gọi một cuộc điện thoại, Chu Húc cũng không lại nói từ “Các em” nữa.
Nhưng Tiểu Ninh rất không vui.
Cậu không thích ngày đó Chu Húc nói như vậy —— “Các em không hiểu được” —— cái này không phải là đem cậu với Trần Dịch Hoành kia đặt cùng một chỗ so sánh ư? Cái tên Trần Dịch Hoành kia, không phải là người đã ngoại tình sao…? Dựa vào cái gì mà vẫn luôn ở trong lòng Chu Húc chứ.
Tiểu Ninh lại hoài nghi, tên Trần Dịch Hoành kia, nói không chừng mỗi ngày đều gửi tin nhắn gọi điện thoại cho Chu Húc, Chu Húc có trả lời gã không? Tiểu Ninh thật muốn kêu Chu Húc chặn số gã, nhưng lời này nếu ra khỏi miệng, chẳng phải sẽ lộ chuyện cậu lén xem điện thoại của hắn sao?
Ngoại trừ nghi ngờ chuyện bạn trai cũ, trong đầu Tiểu Ninh chỉ còn lại chuyện “Làm thế nào để lừa được Chu Húc lên giường lần nữa”. Tiểu Ninh không thể không thừa nhận, nam nhân quả nhiên là động vật suy nghĩ dựa vào nửa người dưới, hôn hai lần, cậu cũng đã cứng rắn, lòng nóng như lửa đốt, muốn làm bước tiếp theo rồi.
Tuy rằng mông bị cắm rất không thoải mái, nhưng mà phía trước được liếm… rất thích.
Nếu dựa theo tốc độ của người thành thực Chu Húc, bọn họ hôn đến ngày tháng năm nào mới có thể tiến hành bước tiếp theo? Hơn nữa hôn ở trong công viên hay trong rừng cây có gì hữu dụng đâu, giữa ban ngày ban mặt, muốn làm chút gì đó cũng không làm được.
Tiểu Ninh cảm giác hình như mình có chút sắc. (sắc trong sắc nữ:”>)
Sáng thứ bảy sau khi dạy xong, Chu Húc kêu Tiểu Ninh đến nhà hắn ăn trưa. Vừa nhận được học bổng với lương gia sư xong, Tiểu Ninh vui sướng đáp ứng, cất tiền vào trong phong bì, Chu Húc vừa mở cửa, cậu sẽ đưa phong bì cho hắn.
Chu Húc tiếp nhận phong bì, hỏi là vật gì.
“Học bổng với lương dạy thêm của em. Trong này có năm nghìn đồng, trước tiên trả lại cho anh.” Tiểu Ninh cao hứng nói, lần đầu tiên trả năm nghìn, giống như bước từng bước nhỏ về phía trước, tiếp tục bước hai mươi mấy bước nữa, là cậu có thể đến điểm cuối rồi.
Chu Húc ban đầu không muốn nhận, hắn không muốn Tiểu Ninh gấp gáp trả tiền, bình thường nếu muốn mua gì hoặc có việc gấp thì phải làm sao. Tiểu Ninh khăng khăng muốn trả hắn, năm lần bảy lượt cường điệu mình còn có trợ cấp khó khăn, còn có tiền làm thêm, đủ dùng rồi.
Cuối cùng Chu Húc nhận, nhưng vẫn nói nếu có việc gì cần gấp, nhất định phải nói với hắn.
Tiểu Ninh muốn sớm trả hết nợ, đứng ở vị trí ngang hàng với Chu Húc, để cho bằng hữu Chu Húc biết cậu không phải là lừa gạt tiền Chu Húc, cũng muốn để cho bọn họ biết, cậu tuyệt đối tốt hơn Trần Dịch Hoành, thích hợp với Chu Húc hơn Trần Dịch Hoành.
Chu Húc nhận tiền, cười nói: “Vậy hôm nay vừa vặn xem như chúc mừng em nhận học bổng.” Dứt lời từ trong phòng bếp bưng ra một bát cơm thịt bò tiêu đen nóng hổi thật lớn, để Tiểu Ninh mau chóng nếm thử mùi vị.
“Tôi chiên thịt bò trên chảo, chắc là chưa đủ mềm, em nếm thử xem.” Chu Húc xấu hổ nói, “Có lẽ không ngon bằng căng tin chỗ em.”
Bên trên phần cơm trắng tròn mẩy rưới một muôi lớn nước sốt thịt bò tiêu đen, mùi thơm xông vào trong mũi.
Tiểu Ninh nghe mùi cơm thơm, cảm giác trái tim trướng đến khó chịu.
Sau khi mẹ mất, qua thật nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên có người đặc biệt vì cậu mà học một món mới, đặc biệt vì cậu mà làm một bữa cơm.
Cậu không muốn để Chu Húc nhìn ra tâm tình khác thường của mình, vùi đầu nuốt một miệng cơm lớn, ăn như hổ đói, liên tục nói: “Ăn ngon, ăn quá ngon!”
Cậu hơi xấu hổ, lại có chút sợ hãi Chu Húc biết được tâm tư của mình, cậu muốn có được Chu Húc, muốn đến mức bất chấp dù thế nào cũng phải có được.
Còn muốn đem tất cả những người hay vật có thể ảnh hưởng đến quan hệ giữa cậu và Chu Húc đuổi đi, ví dụ như hoa khôi của khoa, ví dụ như Trần Dịch Hoành, ví dụ như bằng hữu Chu Húc.
Buổi chiều hai người đi ra ngoài tản bộ một hồi, bữa tối Chu Húc nấu cháo ngũ cốc, xào hai món thức ăn, Tiểu Ninh ăn rất ngon miệng. Cơm nước xong, Chu Húc còn kiên trì muốn đưa Tiểu Ninh đến nhà học sinh cậu dạy, mà rõ ràng Tiểu Ninh có thể tự mình bắt xe buýt qua.
Lúc đến nhà học sinh, Tiểu Ninh ở trên xe lèo nhèo một hồi, cuối cùng đến lúc không thể không tạm biệt, vẫn không nghe thấy Chu Húc mở miệng kêu cậu buổi tối ở lại…
Tiểu Ninh biết Chu Húc là người thành thật như vậy chắc chắn sẽ không sớm thế này đã mời cậu về nhà qua đêm, dù sao cũng đã kết giao rồi, lúc này lại mời qua đêm, ý nghĩa sẽ không giống như trước kia nữa…
Nhưng Tiểu Ninh thật sự, thật sự rất muốn ở bên Chu Húc thêm một hồi, cho dù cái gì cũng không làm.
Gia sư bắt đầu từ bảy rưỡi, đến chín rưỡi thì kết thúc. Sau khi dạy xong, Tiểu Ninh một mình từ trong nhà học sinh đi ra, đột nhiên có một chủ ý.
Cậu ra khỏi nhà học sinh, bình thường đều sẽ bắt xe 598 ở trạm xe buýt gần đó, sau đó trên đường đổi sang xe 736 tới trường. Xe 736 cuối cùng là lúc mười giờ, thường ngày cậu đều tới kịp, gần đây trong nội thành đang thi công tàu điện ngầm, xe 598 đổi lộ tuyến, không đi qua nhà học sinh, Tiểu Ninh phải đi bộ hơn mười phút mới đến trạm xe buýt đầu tiên.
Hôm nay cậu từ trong nhà học sinh đi ra, không lập tức đi bắt xe buýt mà quẹo vào một hiệu sách gần đó, ở bên trong xem sách một hồi, mãi đến mười giờ mới từ tiệm sách đi ra, chậm rì rì đi về phía trạm xe tiểu khu Bắc Đô. Đến trạm xe tiểu khu Bắc Đô, Tiểu Ninh không bắt xe buýt, cũng không bắt taxi, chỉ đứng tại chỗ. Tối tháng ba vẫn rất lạnh, hàn phong thổi Tiểu Ninh đến tay chân rét run.
Chu Húc bình thường trước mười rưỡi sẽ gọi cho cậu một cuộc điện thoại, quả nhiên Tiểu Ninh run rẩy đợi một hồi, điện thoại liền vang lên.
Chu Húc hỏi cậu về tới trường chưa, Tiểu Ninh đã lạnh đến giọng cũng run, nói: “Vẫn chưa.”
Chu Húc nghe ra giọng cậu không đúng, hỏi: “Em không ở trên xe?”
“Hôm nay xe không tới, hình như xây tàu điện ngầm nên đổi lộ tuyến, không bắt kịp chuyến cuối…”
“Vậy phải làm sao?”
Đến nhà anh ngủ, trong bụng Tiểu Ninh nghĩ thế, nhưng không dám nói thẳng ra như vậy, cố ý nói: “Em đang tìm cách, chắc là ngồi xe nào đó đến nửa đường rồi bắt xe về trường.”
Quả nhiên Chu Húc nghe cậu nói như vậy, trực tiếp nói: “Không cần phiền phức như vậy, buổi tối tới nhà tôi ở. Em ở đâu, tôi qua đón em, được không?”
Tiểu Ninh vui mừng, nói: “Được ạ, em đang ở ngay trạm xe buýt, em tự bắt xe buýt qua là được rồi, buổi tối rất lạnh, anh đừng đi ra ngoài.”
Nhưng Chu Húc nhất định tới đón cậu, nói xe buýt còn phải đi đường vòng, hắn lái xe đến nhanh hơn.
Lúc Chu Húc đến, rõ ràng hắn sốt ruột đi ra ngoài, áo khoác cũng không mặc, trên người vẫn mặc quần áo ở nhà. Tiểu Ninh vừa lên xe, hắn liền sờ lên mặt Tiểu Ninh, sờ thấy một mảnh lạnh ngắt, lập tức nâng nhiệt độ hệ thống sưởi trong xe lên mấy độ.
Tiểu Ninh giống như con chuột nhỏ ăn trộm được kẹo, vui vẻ cực kỳ.
Về đến nhà thì đã gần mười một giờ, Chu Húc sợ Tiểu Ninh cảm lạnh, kêu cậu đi tắm nước nóng, còn đun trà gừng cho cậu uống.
Tiểu Ninh tắm xong đi ra, một cốc trà gừng nóng đã được đặt sẵn trên bàn trong phòng sách, để trong bình giữ nhiệt. Tiểu Ninh cầm cốc trà lên, uống một ngụm, nóng thẳng vào trong lòng.
Lòng cậu ngứa, rục rịch.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook