Nam nhân kia không có ở đây.

Không mở mắt ra Nam Hân Nhạc cũng biết trong phòng không có ai, điều này khiến nàng cảm thấy lạ. Mỗi ngày chỉ cần nàng tỉnh, Khúc Lang Tịnh nhất định ở đây, sau đó sẽ tự mình uy nàng uống thuốc.

Nghĩ đến chén thuốc, đầu lông mày không tự giác chau chặt.

Thuốc đó chén sau so với chén trước càng đắng hơn, nếu nàng không uống, hắn tuyệt đối sẽ dùng miệng uy nàng khiến nàng ngoan ngoãn uống thuốc, hắn lại không để nàng cho nàng một hớp uống cạn, mà dùng thìa chậm rãi uy nàng.

Động tác chậm chạp khiến chén thuốc nguội dần, mà thuốc đã nguội lại càng đắng hơn.

Không phải chưa từng bị thương, cũng không phải chưa uống qua thuốc, nhưng Nam Hân Nhạc lần đầu phát hiện mình ghét thuốc đắng như thế.

Thuốc này làm miệng nàng qua vài ngày sau vẫn cảm thấy đắng, lúc nuốt nước bọt cũng cảm thấy giống như đang uống thuốc.

Nàng biết Khúc Lang Tịnh cố ý, hắn muốn xem nàng có phản ứng gì, muốn nàng tức giận, chỉ cần nàng để ý đến hắn, giọng nói hắn đều đầy vẻ đắc ý.

Hắn lấy việc nàng chật vật làm vui, mỗi cử động của hắn, mỗi một câu nói đều có mục đích trêu chọc nàng.

Càng không để ý đến hắn, hắn sẽ càng hứng thú hơn, người như vậy khiến nàng khó có thể thăm dò được tính cách của hắn.

Nàng cho rằng hắn muốn nhốt nàng ở đây vĩnh viễn, cho đến khi hắn không còn thích thú, vì vậy đối với vết thương trên người, nàng cũng không trông cậy hắn thật sự điều trị.

Nhưng những thứ thuốc kia dù đắng, cũng không thể phủ nhận được công hiệu của nó, mà vết thương trên người được hắn ngày đêm thay thuốc, miệng vết thương đang dần dần tốt lên.

Nam Hân Nhạc thử cử động ngón tay, tay nàng không còn vô lực nữa, miệng vết thương dần tốt lên, thể lực nàng cũng đang khôi phục.

Như vậy nàng có thể dễ dàng động thủ.

Nhưng nàng không thể tùy tiện hành động, đối với cơ thể của nàng Khúc Lang Tịnh nhất định kiểm tra, nhưng hắn dám chữa trị cho nàng, nhất định có nắm chắc, không sợ nàng động thủ.

Nam Hân Nhạc khẽ mím môi, nghĩ đến lúc hắn giúp nàng thay thuốc, khi đó nàng không có một chút sức lực, hắn hạ thuốc để nàng không thể động thủ.

Lúc hắn thay băng giúp nàng, người nàng dựa sát vào hắn, ngực dính vào lồng ngực hắn, má thì dựa vào bên cổ hắn.

Trên người hắn có mùi thuốc thoang thoảng, có lúc cánh tay cử động sẽ đụng phải ngực nàng, lau qua nhũ hoa, nàng nhắm mắt lại, đối với động tác của hắn không nghe không hỏi.

Thân thể nàng nổi lên phản ứng tự nhiên, nàng biết nhũ hoa của mình lúc bị ma sát sẽ đứng thẳng, cảm nhận tay hắn lúc đụng phải nhũ hoa sẽ tạm ngừng, hơi thở của hắn thở ra trên vai nàng, làn da nàng không khỏi nổi lên phản ứng.

Lúc này nàng sẽ nghe tiếng cười nhẹ của hắn.

“Hân Nhi, nàng có biết đàn hương trong phòng chứa dược thôi tình không?”

Mũi ngửi mùi đàn hương, Nam Hân Nhạc mở mắt, nàng ngồi dậy, nghĩ đến điều hắn nói.

“Đàn hương này không có hại, chỉ có cùng người khác giới tiếp xúc thân thể thì thôi tình mới có tác dụng, nhìn xem, không phải nàng có phản ứng sao?”

Hắn trêu chọc nàng tìm vui, ngón tay lướt nhẹ xuống bộ ngực, nhẹ nhàng khảy nhẹ nhũ hoa đứng thẳng làm nàng phát ra tiếng thở gấp, lại lập tức mím môi nuốt xuống.

Mỗi một lần thay thuốc, hắn sẽ trêu chọc nàng như thế, mà mùi đàn hương vẫn không biến mất.

Hắn không muốn thân thể của nàng, lại sờ qua mỗi một tấc da trên người nàng, nàng cắn môi nhẫn nhịn phản ứng động tình, mỗi lần thay xong thuốc nàng đều vô lực tựa vào người hắn thở dốc, ngón tay hoàn toàn không cử động nổi chứ đừng nói đến động thủ giết hắn.

Nàng biết hắn không phải không muốn thân thể của nàng, lúc hắn trêu đùa nàng, nàng cũng cảm nhận được dục vọng dưới người hắn, nhưng hắn không vội muốn nàng, bởi vì phản ứng của nàng làm hắn vui vẻ hơn, nàng càng phản kháng, hắn càng vui vẻ, đối với nàng càng thích thú.

Nam Hân Nhạc rũ mắt xuống, nàng xuống giường, trên người phủ bạch y mỏng, áo này lớn hơn so với nàng, phủ xuống tới bắp đùi nàng mà phía dưới không có bất kỳ cái nào khác.

Nàng nhích chân, bước về phía trước, không nhìn thấy gì nàng cũng chỉ có thể lấy tay sờ soạng.

Nàng không phải muốn chạy trốn, mắt không nhìn thấy, nàng sẽ không khờ dại cho rằng mình có thể trốn thoát, chẳng qua cơ thể nàng dính dính khó chịu, hàng ngày nàng chỉ lau người – đương nhiên là nam nhân ấy động thủ, đối với việc bị Khúc Lang Tịnh sờ soạng khắp thân thể nàng cũng không có bất kỳ cảm giác, coi như hắn chiếm hữu nàng, nàng cũng không sao.

Từ một khắc bước chân lên chiến trường, nàng đã không còn xem mình là nữ nhân, thân thể này ai muốn thì cứ lấy đi, nhưng mạng của nàng chỉ có nàng mới có thể nắm trong tay.

Nghe tiếng nước chảy bên ngoài, nương theo âm thanh nàng bước ra ngoài.

Ba!

Đá phải vật gì đó, nàng nhăn mi, nghe âm thanh cái ghế ngã xuống.

Nàng theo hướng bên phải mà di chuyển, đi về phía trước lại vấp phải cái ghế trên đất, cả người chật vật ngã nhào trên đất.

Nam Hân Nhạc không phát ra một tiếng, chỉ là đầu lông mày nhíu chặt, đôi mắt không thể nhìn thấy khiến nàng ảo não, nàng không thích cảm giác không nắm bắt được trong tay.

Bò dậy, đầu gối truyền tới đau đớn, sắc mặt nàng không đổi, đưa tay sờ về phía trước, nghe thấy tiếng nước bên ngoài, từ từ đi về phía trước.

Nàng đụng được cánh cửa, đẩy mở cửa, mò mẫm bước ra.

Nghe tiếng nước truyền tới từ bên trái, nàng đi về phía bên trái, ngửi thấy mùi lưu huỳnh nhàn nhạc, là ôn tuyền?

Lông mày cau chặt vì điều này mà giản ra, cảm giác buồn bực vì không thể tự giúp mình cũng vơi bớt, môi mím chặt khẽ nhếch lên.

Đúng lúc chuẩn bị đi về phía trước, Nam Hân Nhạc cảm giác được cái nhìn chăm chú từ phía trước, lập tức thu lại nụ cười nhạt, nàng dừng chân, gương mặt không cảm xúc nhìn về phía trước.

Nghe tiếng bước chân, Khúc Lang Tịnh mở mắt, sau khi thấy môi nàng gợi lên nụ cười nhạt thì giật mình, gương mặt lạnh nhạt trước giờ bởi vì cười mà trở nên nhu hòa, ánh mắt cũng hiện lên chút vui vẻ, không còn bình tĩnh vô ba.

Chỉ một nụ cười nhạt lại như ngày xuân khiến lòng người rung động.

Nhưng chỉ chớp mắt, nụ cười kia đã biến mất, ánh mắt khôi phục tỉnh táo như bình thường, yên lặng nhìn thẳng về phía hắn.

Khúc Lang Tịnh không khỏi cảm thấy đáng tiếc, hắn nhìn còn chưa đủ.

Hắn bước chậm về phía trước, ôn tuyền thuận theo bước chân của hắn mà tạo sóng, bọt nước theo lồng ngực hắn trượt xuống hòa vào trong nước, hắn lười biếng dựa lên phiến đá trắng trong ôn tuyền, gác tay lên, mắt đen nhìn thẳng Nam Hân Nhạc.

Nàng chỉ mặt chiếc áo đơn của hắn, cổ áo mở rộng để lộ ra bả vai nhỏ đang băng bó, hắn nhìn đôi chân thon dài kia, chạm vào miệng vết thương trên đầu gối.

“Té ngã?” Tính toán thời gian thì nàng cũng đã thức, nhưng hắn không vội trở về nhà vì muốn xem nàng sẽ làm gì, không nghĩ đến nàng sẽ đến ôn tuyền.

Nghe lời hắn hỏi, Nam Hân Nhạc rũ mắt xuống.

Khúc Lang Tịnh cũng không trông cậy nàng trả lời hắn, ngoại trừ lúc động tình, cảm xúc của nàng rất ít dao động, nụ cười vừa rồi giống như đóa hoa, xuất hiện vội vàng nhưng khiến người khó quên.

Tròng mắt đen hơi trầm xuống, hắn nghĩ đến nụ cười thoáng qua kia.

“Sao không đến đây?” Hắn lên tiếng, giọng nói ẩn chứa khiêu khích: “Hay là…..Không dám?”

Nàng không nói, di chuyển bước chân, tay cũng không đưa lên sờ soạng nữa mà xuôi theo thân người, đi về phía trước giống người bình thường, tự ái của nàng không cho phép nàng yếu đuối trước mặt hắn.

Khúc Lang Tịnh khẽ híp mắt, thấy nàng vừa vặn còn cách bờ ôn tuyền hai bước chân thì dừng lại, hắn nhíu mày, nhìn thẳng ánh mắt của nàng.

Đôi mắt đen kia trùng hợp cũng đang nhìn về phía hắn, giống như thật sự nhìn thấy được hắn.

Lỗ tai nhạy cảm nghe tiếng hô hấp của hắn cùng hơi nóng ôn tuyền phát ra, Nam Hân Nhạc dừng chân lại, sau đó cuối đầu xuống, phát hiện hắn đang nhìn nàng không chớp mắt.

Nàng đưa tay cởi nút áo, đan y rơi xuống bên chân, thân người kiều diễm không chút che đậy, trần trụi đứng trước mặt hắn.

Không có chút thẹn thùng, dù sao nàng cũng nhìn không thấy, cứ coi như không có ai là được.

Nam Hân Nhạc phớt lờ ánh mắt bên trái, mò chân về phía trước, lúc mũi chân đụng nước thì nàng âm thầm thở ra, bước về trước, nàng không biết phía dưới nước có bậc thềm, Khúc Lang Tịnh định lên tiếng nhưng lại ngậm miệng, lấy tay chống má nhìn nàng.

Quả nhiên nàng giẫm hụt chân, không ngờ phía dưới có hố, cả người nhào về phía trước, ngã ùm vào ôn tuyền.

Lúc này Khúc Lang Tịnh mới đưa tay kéo nàng: “Ở đây có bậc thềm nàng không thấy sao?” Ôm nàng vào lòng, hắn dịu dàng nhỏ tiếng.

Mặc dù nín thở ngay lập tức, nhưng Nam Hân Nhạc vẫn bị sặc, che miệng ho nhẹ, đẩy tay hắn ra, lạnh nhạt nói: “Ta có nhìn thấy hay không, ngươi không phải rất rõ ràng hay sao.” Mắt nàng mù nhưng biết rõ chỗ hắn ngồi.

Nàng trả lời làm hắn nhếch môi, đưa tay nâng cằm nàng lên: “Hai mắt này nói nhìn không thấy thì ai sẽ tin tưởng.” Mắt rõ ràng bị mù nhưng vẫn xinh đẹp như vậy, không chút sợ hãi, phát ra khí thế bức người.

“Thế nào? Ngươi không tự tin vào độc của mình sao?” Nàng trào phúng.

“Chứ sao…..” Khúc Lang Tịnh đang định trả lời, Nam Hân Nhạc đột nhiên công kích cổ họng hắn, tôc độ nhanh chóng làm người không ứng phó kịp.

“Ha ha!” Tiếng cười nhẹ phát ra, thân thể nàng đột nhiên run rẩy, vô lực ngã xuống, vết thương trên vai giống như bị chém vài đao, đau đến cắn răng, mồ hôi lạnh toát ra.

“Hân Nhi lạnh nhạt, Hân Nhi không bao giờ nói nhiều, hôm nay thế nào nói nhiều vậy đây?” Khúc Lang Tịnh nâng nàng dậy: “Vết thương trên vai nàng bị ta hạ một loại thuốc, nếu không thay thuốc đúng giờ, sau nửa canh giờ sẽ phát tác, rất đau sao?”

“Ngươi…..” Nam Hân Nhạc cực lực nhịn đau, thở ra, cắn răng lên tiếng: “Ngươi đã sớm tính toán thật tốt!”

Cho nên lúc nàng tỉnh trong nhà mới không có ai, mà hắn ở ôn tuyền chờ nàng tới gần, tạo cơ hội cho nàng.

“Không, nếu nàng ngoan ngoãn, ta thật sự muốn thay thuốc giúp nàng.”

Nhưng nàng đột nhiên nói nhiều, hắn cũng đành phải phối hợp.

Nam Hân Nhạc nhắm mắt lại, biết nhất cử nhất động của mình đều bị đối phương đoán trúng, nàng nắm chặt quyền, móng tay cắm thật sâu vào trong thịt.

Nàng sẽ không cầu xin hắn, vết thương này nàng nhịn được.

Nhìn gương mặt nàng trắng bệch, mồ hôi lạnh ướt trán vẫn không kêu lên một tiếng, Khúc Lang Tịnh không khỏi than nhẹ: “Thật là bướng bỉnh!” Nhưng nàng như vậy mới khiến hắn hứng thú.

Hắn tự tay lau mồ hôi lạnh trên trán nàng: “Chỉ cần nàng cười cho ta xem, ta sẽ giải hết độc cho nàng.”

Nàng mở mắt, cười theo ý nguyện của hắn, chẳng qua nụ cười kia cực lãnh, đầy ý khinh thường và chế nhạo, sau đó nàng thả lỏng thân mình ngất đi.

Khúc Lang Tịnh ôm nàng, vuốt tóc dính trên má nàng, nhìn gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đôi môi mềm mại bị nàng cắn nát.

Mà lông mày nàng vẫn cau chặt, không lộ ra một chút yếu ớt, tựa như con người của nàng, cho dù đến phút cuối cũng không lên tiếng cầu xin.

Đầu ngón tay lau vết máu trên môi, hắn nhìn gương mặt cho dù ngủ mê man vẫn bướng bỉnh: “Bướng bỉnh như vậy…..Xem ra cứng đối cứng không được rồi!”

Hắn thì thầm, con ngươi đen sâu kín lướt qua một chút ánh sáng.

******

Tỉnh lại lần nữa, miệng vết thương đã không còn đau, Nam Hân Nhạc mở mắt, ngước nhìn thấy mái nhà.

Nàng sững sờ, mắt của nàng…..Nàng nhìn thấy rồi!

Nhanh chóng đứng dậy, nàng nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình ở trong phòng trúc, bàn ghế trong nhà toàn bộ làm từ trúc, bên phải có kệ sách, trên kệ chất đầy sách, kế bên là thư án, bên cạnh cửa sổ đang mở là chiếc ghế dựa, một quyển sách đặt trên ghế, đàn tranh được đặt trên bàn bên cạnh. (Ta mù văn tả cảnh hồi còn đi học phổ thông, mn thông cảm nhé nhé)

Phòng trúc không lớn, nhưng nhìn cách bày biện đồ đạc trong phòng thì có thể nhìn ra chủ nhân nơi này rất biết thưởng thức.

“Nàng tỉnh sớm hơn ta nghĩ.” Giọng nói ôn nhuận truyền tới từ cửa, Nam Hân Nhạc ngước mắt nhìn về phía nam nhân.

Đó là gương mặt cực kỳ đẹp, không phải loại tuấn mỹ đoạt hồn người mà là kiểu tuấn nhã sạch sẽ như ánh trăng, khí chất trên người ôn nhuận như ngọc, tóc đen rủ xuống, được buộc tạm bằng khăn lụa, quần áo trắng nho nhã như tiên nhân, khiến người dễ dàng dỡ xuống phòng bị.

Nhưng ánh mắt Nam Hân Nhạc cực lãnh, nàng nhớ kỹ giọng nói này, nhìn chằm chằm ánh mắt nam nhân, nàng không coi thường thâm trầm trong mắt hắn.

Nam nhân này tuyệt đối không giống như vẻ bề ngoài vô hại của hắn, ít nhất mấy ngày này nàng đã tường tận thủ đoạn của hắn rồi, chẳng qua vì sao hắn lại giải độc trên người nàng? Hắn muốn làm cái gì?

Không để ý đến sự cảnh giác của nàng, Khúc Lang Tịnh đi vào trong nhà, đưa chén thuốc trên tay cho nàng: “Đúng lúc thuốc được chuẩn bị tốt, thừa dịp còn nóng uống đi!”

Nhìn chằm chằm chén thuốc đen nhánh, nàng đưa tay đón lấy, ngửa đầu một hơi uống cạn, nhưng lại không đắng giống như trước, so với cái đắng lúc trước, lần này ngược lại giống như nước đường rồi.

“Này, không sợ ta hạ độc?” Khúc Lang Tịnh ngồi lên ghế, khuôn mặt tuấn nhã đầy ý cười, nhìn thấy nàng, hai mắt lấp lánh hữu thần, làm tâm hắn dao động.

“Có cần thiết sao?” Buông chén xuống, nàng nhàn nhạt nhìn về phía hắn: “Lấy năng lực của ngươi tùy thời đều có thể hạ độc ta, cần gì phải hạ trong chén thuốc?”

“Thật cảm ơn sự đánh giá của nàng đối với ta.” Có thể được Tu La Tướng quân khen ngợi chính là vinh hạnh.

“Giải độc trên người ta, ngươi không sợ chết sao?” Nàng hạ mắt, phát hiện nội lực của mình vẫn chưa khôi phục nhưng sức lực đã trở về, hơn nữa mắt nàng đã hết mù.

“Nàng nói đi?” Hắn cười hỏi, tư thái nho nhã, nụ cười thong dong nhìn như vô hại trên gương mặt tuấn mỹ nhưng lại ẩn chứa thâm trầm.

Nam Hân Nhạc ngước mắt, phát hiện cho dù mình nhìn thấy được vẫn không cách nào nhìn thấu ý nghĩ của hắn, hắn đối với bản thân rất có tự tin hay vẫn cho rằng nàng thật sự vẫn bị hắn nắm trong tay?

“Khúc Lang Tịnh, đừng tự tin như thế!” Nàng sẽ không khuất phục.

“Ta biết ta đang đối mặt với một con mãnh hổ.” Hơi không chú ý sẽ bị cắn đứt cổ: “Nhưng mà ta luôn luôn thích thuần hóa mãnh hổ.”

Thấy con ngươi đen lướt qua đạo ánh sáng, nụ cười bên môi hắn càng sâu hơn: “Nàng muốn giết ta mà ta lại muốn thuần hóa nàng, nàng cảm thấy ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng?”

“Hiện giờ ta có thể nói cho ngươi biết đáp án.” Đôi mắt đen hiện ra sát ý, khí thế lẫm liệt khiến người kinh sợ, nhưng thần sắc Khúc Lang Tịnh vẫn không thay đổi.

“Hân Nhi, nàng xác định muốn động thủ?” Tay hắn lay động dây đàn, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc, nụ cười nhạt bên môi như nước.

Nhưng trong lòng Nam Hân Nhạc không khỏi run nhẹ, nàng thu lại sát khí, biết không thể cứng đối cứng cùng hắn, mặc dù hắn không có võ công, nhưng công phu hạ độc của hắn so với võ lực còn đáng sợ hơn.

Khúc Lang Tịnh nhếch môi, đôi mắt xinh đẹp nhìn nàng: “Hân Nhi, nàng là người thông minh.” Mà hắn, thích nhất là nói chuyện cùng người thông minh.

“Mục đích của ngươi rốt cuộc là cái gì?” Nàng lạnh lùng mở miệng hỏi.

“Có lẽ…..Làm cho nàng yêu ta.” Hắn tò mò, khi đó nàng còn hay không hấp dẫn hắn như thế này.

“Cái gi?” Nam Hân Nhạc hoảng hốt vì lời nói của hắn.

Khúc Lang Tịnh đứng dậy, khuôn mặt tuấn mỹ đầy ý cười, con ngươi tối tăm trầm tĩnh nhìn người đang không hiểu ý của hắn: “Nàng muốn giết ta mà ta lại muốn làm nàng yêu ta, nàng nói, chúng ta ai sẽ thắng?”

“Ngươi…..” Nam Hân Nhạc nhìn hắn, không hiểu hắn đang nghĩ gì.

“Chúng ta đánh cược! Thời gian ba tháng rưỡi, chỉ cần nàng có thể giết ta, nàng thắng.” Hắn hấp dẫn nàng: “Hoặc là…..Nàng cũng có thể để ta yêu nàng, chỉ cần khiến ta mất phòng bị, nàng sẽ có cơ hội giết ta…..

Tiếng nói ôn nhuận hấp dẫn nàng, Nam Hân Nhạc rũ mắt xuống, một lát sau mới lên tiếng.

“Được!”

Nàng đánh cược cùng hắn.

******

“Đây là gì?”

Ngày thứ hai đặt cược, Khúc Lang Tịnh mang những thứ chuẩn bị đã lâu thả vào trên ghế, Nam Hân Nhạc nhìn những thứ đó khó hiểu.

Khúc Lang Tịnh liếc nhìn nàng một cái, nhếch môi cười: “Quần áo.”

Nàng đương nhiên biết là quần áo, chẳng qua là…..: “Đây là nữ trang.” Nhìn những trang phục màu sắc thanh nhã, chất liệu mềm mại kia, đầu lông mày nàng nhẹ nâng.

“Đương nhiên.” Chuẩn bị vì nàng, đương nhiên là nữ trang: “Chẳng lẽ nàng muốn mặc quần áo của ta?”

Nhìn áo đơn trên người nàng, hắn lấy một món từ trên bàn ra: “Nàng xem, ngay cả cái yếm ta cũng chuẩn bị tốt.” Bây giờ nàng không mặc yếm, cảnh xuân xinh đẹp như ẩn như hiện dưới áo đơn trắng.

Nam Hân Nhạc nhìn cái yếm trên tay hắn, đột nhiên không biết nói gì.

Từ mười năm trước nàng đã không mặc nữ trang nữa chứ đừng nói là yếm, nàng luôn dùng vải quấn chặt bộ ngực lại.

“Nàng không phải là chưa từng mặc yếm chứ?” Khúc Lang Tịnh nhìn nét mặt của nàng duy đoán, sau đó nhìn thấy đôi đồng tử thoáng qua chút thẹn thùng.

Hắn nhịn không được mà bật cười.

“Cười cái gì?” Nam Hân Nhạc lạnh lùng trừng hắn.

“Không có gì.” Khúc Lang Tịnh ho nhẹ, nén cười, nhưng trong mắt vẫn đầy ý cười: “Có cần ta dạy nàng cách mặc không?”

“Không cần!” Nàng khẽ mím môi: “Ta không mặc cái này, đưa cho ta nam trang.” Nàng sẽ không mặc những thứ nữ trang này.

“Thật sao?” Giọng điệu Khúc Lang Tịnh đầy vẻ thất vọng: “Đáng tiếc, thiếu mất một cơ hội để hấp dẫn ta, đối với người mặc nam trang ta sẽ không động lòng…..”

Hắn đặt cái yếm xuống: “Vậy không thể làm gì khác hơn là mang đống y phục này vứt đi.”

“Đợi chút.” Nam Hân Nhạc lên tiếng.

“Ừ?” Hắn nhíu mày nhìn nàng.

“Đi ra ngoài.” Đắn đo thật lâu, nàng mới lên tiếng.

Khúc Lang Tịnh nén cười, nghe lời ra khỏi phòng trúc.

Hắn nghe tiếng mở cửa, xoay người lại, ánh mắt kinh diễm.

Nam Hân Nhạc mặc bộ nữ trang màu xanh nhạt, nàng cao hơn so với nữ tử bình thường, dưới bạch sa lộ ra dáng người phiêu dật, thắt lưng tôn lên eo thon nhỏ, tóc dài chạm vai, giống như thiếu niên thanh tú lại pha lẫn nét dịu dàng của nữ nhân. Ánh mắt nàng vẫn lạnh nhạt, nhưng hắn nhận thấy trong mắt nàng có nét không tự nhiên, nhìn nàng như vậy có chút đáng yêu.

“Rất đẹp.” Nhìn chằm chằm mắt nàng, hắn cười nhạt, thật lòng khen ngợi: “Nếu có thể cười nữa thì đẹp hơn.”

Cười!?

Nam Hân Nhạc lạnh lùng nhìn hắn, mặc mấy thứ áo lưới này đã là cực hạn của nàng, sao nàng có thể cười với hắn?

“Ngươi cười làm ta vui vẻ, sẽ mê hoặc được ta.” Giọng nói hắn rất dịu dàng: “Có nhớ chúng ta đang đánh cuộc không?”

Nàng chớp mắt, con ngươi rủ xuống, mất một lúc, bờ môi lờ mờ hiện lên một chút tươi cười, đôi mắt đen nâng lên, ánh mắt thâm thúy khiến tâm Khúc Lang Tịnh đột nhiên co rút.

Nàng thật sự rất đẹp, chói lóa làm người khác không thể mở mắt.

“Xem ra ngưởi rất cố gắng để thắng nha!” Một lúc sau hắn nhàn nhạt phun ra một câu, tròng mắt đen vẫn tham lam nhìn nàng cười.

Mà nàng nghe thấy lời hắn, bờ môi cười nhạt càng sâu hơn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương