Nam Hân Nhạc ôm chặt lấy thân đệ đệ ba tuổi, hai mắt kinh sợ nhìn chằm chằm Cấm vệ quân bao vây bốn phía.

Thi thể của người hầu nằm la liệt trên đất, nhìn những ánh mắt quen thuộc kia, bên tai nàng giống như còn có thể nghe thấy tiếng khóc thét của bọn họ trước khi chết, cơ thể run rẩy càng nhiều, nhìn mặt đất đầy máu cùng thi thể, nàng càng ôm chặt đệ đệ, không để hắn nhìn thấy tình cảnh tàn nhẫn này.

Nàng sợ hãi cắn chặt môi, không dám nhìn tiếp thi thể trên đất, dời ánh mắt đặt trên người Đại tỷ vẫn đứng trước bọn họ.

“Thánh chỉ đến------” giọng nói bén nhọn của lão nhân mặc cung trang màu xanh viền vàng vang lên, tay giờ cao thánh chỉ, bễ nghễ nhìn bọn họ.

Thấy Đại tỷ quỳ xuống, Nam Hân Nhạc cũng ôm đệ đệ quỳ xuống.

Thường công công mở thánh chỉ ra, giọng nói bén nhọn vang lên: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Nam vương gia thông địch phản quốc, tội không thể tha, theo luật tru di cửu tộc, nhưng Hoàng thượng niệm tình gia tộc Nam thị nhiều đời trung thành, vì triều đình lập nhiều công lao hãn mã, Nam vương gia cùng Nam vương phi đã tự sát để chuộc tội, vả lại Tam nhi tử còn nhỏ tuổi, Hoàng thượng không đành lòng, cho nên miễn tội, nghĩ đến dưới gối đương kim Hoàng thượng không con, nguyện thu Nam tiểu vương gia làm con, cũng thu Nam Nhị quận chúa làm nghĩa nữ, phong hào Hỉ Nhạc Công chúa, Nam Đại quận chúa kế thừa vị trí Thánh nữ hoàng triều, bảo vệ hoàng triều phồn thịnh (phồn vinh thịnh vượng)…”

Nghe hai chữ ‘Thánh nữ’, Nam Hân Nhạc không thể tin mở to mắt, ngẩng đầu lên.

“Hiện tại lệnh cho Điện hạ cùng Công chúa lập tức tiến cung, Thánh nữ vào Bạch tháp để tế ti dạy đạo, cuối năm sẽ tiếp nhận chức vị Thánh nữ. Khâm thử!” Tuyên đọc xong, hai tay Thường công công đưa ra thánh chỉ.

“Không…” Nam Hân Nhạc lắc đầu, muốn ngăn cản Đại tỷ.

Nam Ngụy Tử cúi đầu xuống, hai tay cung kính tiếp chỉ: “Nam Ngụy Tử cẩn tiếp thánh chỉ, tạ chủ long ân!”

“Hảo” Thường công công hài lòng gật đầu, vuốt cây phất trần màu trắng: “Vậy xin mời Điện hạ và Hỉ Nhạc Công chúa cùng tiểu nhân quay về cung.”

“Đợi chút” Nam Ngụy Tử ngẩng đầu, một đôi mắt tím phát sáng chói mắt, mà cùng với đôi mắt tím là khuôn mặt khuynh thành như ánh sao trên bầu trời, dung nhan tuyệt mỹ làm cho mọi người phải ngừng thở.

“Thường công công có thể dàn xếp dùm, để Ngụy Tử cùng đệ muội ở chung với nhau một ngày cuối cùng, ngày mai hãy đưa bọn họ tiến cung.” Nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh thỉnh cầu.

“Này…” Thường công công trầm ngâm, lúc này mới gật đầu: “Được, tiểu nhân trở về bẩm báo với Hoàng thượng, ngày mai lại mời Điện hạ và Công chúa tiến cung. Tiểu nhân sẽ cho Cấm vệ quân canh giữ bên ngoài vương phủ, bảo vệ an toàn của ba người Điện hạ thật tốt.”

Nói là bảo vệ, thực ra là giám thị, điều này bọn họ đều hiểu.

“Cảm tạ công công!” Nam Ngụy Tử rũ mắt.

“Vậy tiểu nhân cáo lui.” Thường công công khom người hành lễ, dẫn một đám Cấm vệ quân rời khỏi đình viện.

Sau khi bọn họ rời khỏi, Nam Hân Nhạc lập tức bắt lấy tay Đại tỷ. “Tỷ, sao tỷ lại đáp ứng…..Thánh nữ….. Làm sao có thể?”

Thánh nữ? Đây chẳng qua là cách gọi dễ nghe, người Hoàng tộc có ai mà không biết, cái gọi là Thánh nữ chính là vật sở hữu riêng của Hoàng đế. Thậm chí chỉ cần Hoàng đế lên tiếng, Thánh nữ phải đi thị tẩm, mà đối tượng là hoàng thân các nước.

Đây là bí mật của Kim Lăng hoàng triều, chỉ có Hoàng tộc mới biết, nếu không phải tổ tiên từng cưới Công chúa hoàng triều làm thê, Nam cung gia cũng không biết được bí mật này. Hơn nữa ngậm chặt miệng, không dám nói ra.

Mà nàng biết được bí mật này, là do năm trước Hoàng thượng đề nghị với phụ thân, hy vọng tỷ tỷ đến Bạch tháp học tập, hơn nữa kế nhiệm chức Thánh nữ.

Khi đó phụ vương thấy tư chất của tỷ tỷ mềm yếu, vả lại tuổi còn nhỏ không chịu nổi trách nhiệm nặng nề nên uyển chuyển từ chối, khi đó nàng còn không hiểu vì sao phụ vương lại cự tuyệt? Có thể trở thành Thánh nữ, vinh hiển như thế thì phụ vương nên cao hứng mới đúng nha!

Nhưng lúc trở về phủ thì sắc mặt phụ vương lại cực kỳ khó coi, mẫu phi nghe phụ vương thuật lại sắc mặt cũng trở nên nặng nề, nàng nhất thời tò mò, kéo lấy tỷ tỷ núp ở ngoài cửa sổ nghe lén phụ mẫu nói chuyện, mới biết Thánh nữ cũng không phải thủ hộ hoàng triều, mà là món đồ chơi của hoàng thân quốc thích.

Thân là Nam Vương Đại quận chúa, làm sao tỷ tỷ có thể chấp nhận…..

“Nhạc Nhi, muội biết vì sao tỷ đáp ứng không?” Ngược lại với muội muội đang hoảng loạn, khuôn mặt Nam Ngụy Tử bình tĩnh, ngay từ lúc Thường công công bắt đầu tuyên đọc thánh chỉ, nàng đã đoán được ý đồ của Hoàng đế.

Công cao chấn chủ, phụ vương tay cầm binh phù, nắm giữ 80 vạn binh mã, hơn nữa gia tộc Nam thị lại có thế lực ở triều đình, Hoàng đế đã sớm nghi kỵ từ lâu, muốn tìm cơ hội lật đổ Nam gia.

Nam Hân Nhạc nhất thời im lặng, nàng kinh ngạc nhìn tỷ tỷ, đương nhiên hiểu được nguyên nhân-----tỷ tỷ vì mình và đệ đệ.

Tuy được phong làm Hoàng tử và Công chúa, nhưng nàng biết, nàng và đệ đệ là con tin, một khi vào cung, chuyện gì xảy ra cũng không ai biết.

“Tỷ tỷ…..đau…..” Nam Phi Vũ bị ôm đau, kháng nghị đẩy nhẹ Nhị tỷ.

Nam Hân Nhạc vội vã buông tay ra, “Vũ Nhi ngoan, nhắm mắt lại.” Giọng nói run rẩy, nàng cố nhẹ giọng, vẫn ôm đệ đệ ở trong lòng, tay đè ở sau đầu hắn, phòng ngừa hắn quay sang nhìn bên cạnh.

Cúi đầu nhìn đệ đệ vẫn còn nhỏ, nàng cắn chặt môi: “Đại tỷ, chúng ta cứ bị Hoàng đế thao túng như vậy sao?”

Cái gì thông địch phản quốc?! Phụ vương luôn trung thành và tận tâm với Kim Lăng Hoàng triều, sẽ không làm ra loại chuyện đó.

Rõ ràng Hoàng đế cố kỵ binh quyền trên tay phụ vương, vì vậy gán cho phụ vương tội danh thông địch phản quốc.

Phụ vương bị nhốt vào đại lao, phụ vương luôn xem trọng thanh danh nên không chịu nổi nhục nhã, vì chứng minh mình trong sạch, bày tỏ sự vô tội bằng cách tự vẫn. Mẫu phi nghe tin phụ vương tự vẫn, người vốn rất yêu phụ vương nên không muốn tiếp tục sống một mình, lập tức đi theo phụ vương.

Trước khi tự vẫn, nàng an bày thân tín, bí mật hộ tống ba người bọn họ xuất phủ, nào ngờ Hoàng đế lại nhanh hơn một bước, sai người bao vây bốn phía vương phủ, giết chết nô bộc và thị vệ.

Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn những nô bộc ngày thường cùng mình chơi đùa chết đi ngay trước mặt, chỉ có thể nhìn hộ vệ trung thành canh giữ trước người bọn họ từng người ngã xuống, chỉ có thể ôm chặt lấy đệ đệ, che kín lỗ tai, bịt kín mắt của hắn, sợ hãi núp ở phía sau Đại tỷ.

Biết rõ tất cả đều là âm mưu của Hoàng đế, nhưng bọn họ vẫn không có cách nào kháng cự như trước.

Nam Hân Nhạc oán hận nhắm mắt lại, lại nhịn không được mà rơi lệ.

“Nhạc Nhi…..” Thấy muội muội luôn quật cường rơi lệ, Nam Ngụy Tử không khỏi than nhẹ, nàng biết muội muội không cam lòng và oán hận, bởi vì nàng cũng vậy.

Cứ khuất phục Hoàng đế như thế, các nàng đều không cam tâm.

Mở ánh mắt phẫn hận ra, Nam Hân Nhạc nhìn về phía Đại tỷ, dung nhan khuynh quốc này giống mẫu phi như đúc…..Không! Thậm chí còn hơn hẵn mẫu phi ba phần, mắt tím xinh đẹp thêm nhiều phần thần bí.

Khuynh thành như thế, là họa chứ không phải phúc.

Trước khi mẫu phi tự vẫn, từng rưng rưng sờ má tỷ tỷ, nói những lời này.

Nàng nghĩ đến thọ yến năm ngoái của Hoàng đế, phụ vương mang theo bọn họ đến tham dự, mẫu phi xinh đẹp hiền thục khiến mọi người hâm mộ phụ vương có phúc khí, nhưng khi bọn họ thấy tỷ tỷ, thì bữa tiệc liền yên tĩnh không tiếng động; cũng là sau thọ yến không lâu, Hoàng đế liền đưa ra đề nghị muốn tỷ tỷ kế nhiệm chức Thánh nữ.

Khi đó phụ vương có thể cự tuyệt mà Hoàng đế đáp ứng, nhất định là do nghi ngại binh quyền trên tay phụ vương. Mà bây giờ phụ vương không còn…..còn ai có thể ngăn cản Hoàng đế? Đưa nàng và đệ đệ vào cung, không phải vì muốn dùng hai người các nàng ra để khống chế tỷ tỷ sao?

“Tỷ, chúng ta chỉ có thể chấp nhận như vậy sao?” Hoặc là chúng ta có thể theo chân phụ vương, nhưng mà Phi Vũ còn nhỏ như thế…..Nam Hân Nhạc ôm chặt lấy đệ đệ.

“Không” Nam Ngụy Tử nhẹ nhàng phun ra một chữ, nàng ngồi xổm xuống, bàn tay thon dài vuốt nhẹ tóc đệ đệ: “Nhạc Nhi, muội đã quên oan khuất của phụ vương cùng nỗi hận của mẫu phi sao?”

Nam Hân Nhạc chấn động mạnh, nghĩ đến lúc phụ vương bị bắt thì tức tối, mẫu phi tự vẫn thì rơi lệ, nàng cắn chặt môi.

“Vũ Nhi có thể làm Hoàng tử trong bao lâu?” Nam Ngụy Tử lầm bầm thật nhỏ, mắt tím trầm tĩnh hiện lên tịch mịch.

Vũ Nhi….. Nhìn tiểu đệ trong lòng, Nam Hân Nhạc cắn chặt môi hơn, tơ máu chảy ra, trong nháy mắt nhỏ xuống.

Vũ Nhi còn nhỏ như thế, trong cung lại phức tạp, phi tần tranh sủng, vì tranh quyền đoạt lợi, để đi lên ngôi vị Hoàng thái hậu, thủ đoạn gì mà không xuất ra? Mặc dù Vũ Nhi không phải con ruột của Hoàng đế, nhưng được Hoàng đế thu nhận làm nghĩa tử thì cũng sẽ có cơ hội, đối với những phi tần kia mà nói, sự tồn tại của Vũ Nhi chính là cây gai nguy hiểm.

Một khi tiến cung, tánh mạng của Vũ Nhi tùy thời đều khó giữ, nhìn Tiểu đệ đệ trong lòng, nghĩ đến ấm áp trong lòng tùy thời đều có thể biến thành thi thể lạnh lẽo trên đất….. Nàng không khỏi rùng mình.

Không!

Nam Hân Nhạc nắm chặt tay, “Vũ Nhi sẽ không có chuyện gì.” Mặc dù giọng nói vẫn run rẩy, nhưng giọng điệu của nàng lại rất kiên định, nàng nhìn về phía Đại tỷ.

“Muội sẽ bảo vệ hắn.” Nàng kiên định, vẻ mặt hèn nhát biến mất trong nháy mắt, lúc này, nàng không còn là Nam Vương gia Nhị quận chúa ngây thơ trong sáng nữa.

Nàng bình tĩnh nhìn dung nhan khuynh thành của Đại tỷ, “Muội cũng sẽ bảo vệ tỷ.” Nàng sẽ không mềm yếu núp phía sau Đại tỷ nữa.

Nam Ngụy Tử cười, nàng nhẹ nhàng lau nước mắt trên khuôn mặt muội muội. “Nhạc Nhi trưởng thành rồi.”

Nam Hân Nhạc dùng sức nháy mắt xua đi nước mắt, cầm tay tỷ tỷ, nàng nở nụ cười, kiên định nói: “Đừng lo, trong cung muội sẽ bảo vệ Vũ Nhi thật tốt.” Nàng sẽ lấy tính mạng ra để bảo vệ.

Một năm này, sắp được mười tuổi, trong lòng Nam Hân Nhạc yên lặng thề, từ hôm nay trở đi, nàng sẽ không khóc, cũng không tiếp tục yếu đuối nữa.

Nàng sẽ bảo vệ tất cả những người nàng coi trọng----Không tiếc giá nào.

Kim Lăng hoàng triều mùa xuân năm 120, Nam Vương nổi loạn, bị giải vào đại lao, tự vẫn mà chết, Nam Vương phi sợ tội tự vẫn, thế lực Nam thị tại triều đình bị tiêu diệt.

Tháng mười cùng năm, Đức Khang Đế đột nhiên qua đời vì bệnh, Đông cung không con, nghĩa tử Nam Phi Vũ kế vị, đổi hiệu thành Nam Hi, Đông Lăng Vương được phong làm Nhiếp chính vương, cùng quần thần phụ tá tiểu Hoàng đế.

Nam Hi năm thứ hai, Thánh nữ kế nhiệm, cùng lúc đó, phương Bắc báo tin thắng trận, chiến tranh kéo dài mười năm với Bắc man di kết thúc thắng lợi, cả nước vui mừng, cho là vì được Thánh nữ che chở, danh hiệu ‘Thánh nữ mắt tím’ được truyền tụng khắp các nước.

Từ đó dân chúng đều tin tưởng, có Thánh nữ ở đây, Hoàng triều vĩnh viễn thái bình thịnh vượng.

Nhưng, thái bình chính là dùng máu tươi để đổi lấy---- ---

-----

Lợi thương lưu loát đâm xuyên thân thể kẻ địch, máu tươi theo ngân thương bắn ra, chiến sĩ mặc chiến bào màu bạc không chút lưu tình thu hồi trường thương, chuông đỏ buộc ở đầu thương phát ra tiếng đinh đang như âm thanh đòi mạng.

Chiến tranh kéo dài, âm thanh giết chóc không dứt, hai quân đối chiến. Dẫn đầu là tướng quân mặc ngân bào, đeo mặt nạ quỷ màu bạc che nữa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đen trầm tĩnh cùng đôi môi mỏng lãnh lệ.

Hắn cưỡi ngựa đi về phía trước, theo sát phía sau là binh lính mặc áo lam. Trường thương nhanh chóng quét ngang quân địch, quét tới nơi nào, máu tươi bắn ra, âm thanh càn quét, nhất nhất đòi mạng của kẻ địch.

Thấy Tướng quân dũng mãnh, phía sau, các binh tướng sĩ khí đại phát, tiến công về phía trước, chém giết quân địch.

Mà quân địch mặc áo giáp màu vàng cũng không cam lòng yếu thế, không sợ mà đáp trả, tiếng ‘Giết’ phát ra không ngừng, nhuộm chiến trường thành một màu đỏ máu.

Đột nhiên, tiếng trống hiệu vang lên.

Quân áo vàng lập tứng biến hóa đội hình, một đám phục binh từ bên trái xông ra, nhanh chóng tập kích kẻ địch, mà hậu phương bên phải cũng xông ra một đội phục binh khác.

Biến hóa bất ngờ khiến mọi người không kịp ứng phó, một đại hán mặc chiến giáp lập tức rống to: “Tướng quân, có mai phục!”

Thấy phục binh dần dần bao vây, Ngân bào tướng quân biết bọn họ bị trúng kế, con ngươi màu đen không có một tia hoảng loạn, hắn tỉnh táo giơ cao trường thương. Nhìn thấy động tác của hắn, quân áo xanh đã trải qua huấn luyện, dần dần bao vây thành vòng tròn, bảo hộ Ngân bào tướng quân ở bên trong, dần rút lui.

Mặc dù bị bao vây, ngân thương vẫn lưu loát giết địch, chiến mã dưới thân hí dài, dưới sự khống chế của hắn, vó sau đá lên, đá bay một gã địch nhân đang đến gần.

Hắn cổ vũ khích lệ vuốt ve chiến mã, trường thương tiếp tục càn quét, vừa lấy tay ra hiệu, cho tướng lãnh dẫn theo binh sĩ nhanh chóng rút lui.

Nhìn thấy chỉ thị, đại hán rống to: “Mau lui lại! Trở về phòng thủ!”

Mà Ngân bào tướng quân thì bảo vệ ở phía sau, chiến mã nâng cao vó trước hí vang, ánh mặt trời phản chiếu lên chiến giáp màu bạc, phát ra khí thế lẫm liệt, trường thương lạnh lẽo dính máu phát ra hàn quang, mặt quỷ hung ác phệ huyết, quân áo vàng nhìn thấy phải hốt hoảng.

Tu La tướng quân—Mãng tướng Kim Lăng hoàng triều, Tu La ra tay, có đi không về.

Thấy Tướng quân khí thế oai nghiêm, sĩ khí quân áo xanh càng tăng, bọ họ rống to, liều chết đánh về phía kẻ địch, tuân theo chỉ thị, nhanh chóng lui về phía sau.

Kỳ dị chính là quân áo vàng không tiếp tục truy kích, thậm chí để bọn hắn dể dàng rút lui, lại một trận chiến không phân thắng bại.

Trở lại chiến doanh, Ngân bào tướng quân xuống ngựa.

“Chăm sóc thương binh, thống kê thương vong.” Giọng nói hơi thấp từ cánh môi mỏng truyền đến, hắn sãi bước tiến vào doanh trướng.

Tiến vào lều, hắn không cởi chiến bào ngay lập tức, mà thả trường thương trên tay lên bàn, ngồi vào tấm thảm da hổ, nhắm mắt chờ đợi.

Ước chừng nửa canh giờ sau, một nam nhân cao lớn tiến vào doanh trướng, chiến bào trên người nam nhân vẫn dính đầy cát vàng máu đen, vừa tiến vào lều, lập tức rống lên bằng giọng thô to.

“Tướng quân, lần này chúng ta tổn thất nghiêm trọng! Đám mọi rợ hèn hạ kia lại chơi ám chiêu. Cứ nghĩ lần này chúng ta thắng chắc, không ngờ lại nhảy ra hai đội binh mã…..”

“Thương vong bao nhiêu?” Giọng nói thấp lạnh nhạt ngắt lời hắn.

Bị ngắt lời, Trương Trùng gãi gãi đầu, “A, vừa mới kiểm tra, tổn thất hơn năm trăm binh sĩ, bị thương nhẹ ước chừng hơn một trăm người, nặng thì khoảng hai trăm.”

Nghe thuộc hạ báo cáo, Ngân bào tướng quân im lặng, chỉ nhắm mắt trầm mặc, khí thế trên người lại lạnh lẽo, làm Trương Trùng rùng mình.

Hắn không nhịn được liếc trộm Tướng quân, nhưng trên mặt Tướng quân mang mặt nạ, làm hắn không nhìn ra được biểu tình của ngài ấy, cũng không hiểu được ngài ấy đang nghĩ gì.

Nói đến vị Tướng quân này, là một tryền kỳ ở Kim Lăng hoàng triều, bốn năm trước Uyên quốc xâm phạm, không ngừng công kích biên thùy, âm mưu xâm lược Hoàng triều, đúng lúc Nhiếp chính vương phái binh ra ứng chiến, thì Thánh nữ nói nhìn thấy thiên mệnh vĩ đại, sau đó Tướng quân lại đột nhiên xuất hiện, được Hoàng thượng phong chức Tướng quân, ban binh phù, giao cho 80 vạn đại quân, chỉ vì Thánh nữ nói có hắn ở đây, Hoàng triều ta vĩnh viễn được bảo hộ.

Tự nhiên nhảy ra một vị Tướng quân không tên không tuổi, hơn nữa Tướng quân này lại không có địa vị, trên khuôn mặt mang nửa mặt nạ quỷ đáng sợ, mọi người chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt và miệng của hắn.

Cộng thêm vóc người hắn không cao lại gầy, nhìn giống như tiểu tử mới lớn, hắn hiểu thế nào là mang binh đánh giặc sao?

Bọn họ đương nhiên không phục, nhưng ngại quân lệnh, chỉ có thể ngoan ngoãn phục tùng, hơn nữa cũng muốn xem vị Tướng quân này sẽ làm được gì.

Nhưng chỉ mới nửa năm, bọn họ không dám tiếp tục coi thường vị Tướng quân vô danh này.

Bởi vì chỉ nửa năm ngắn ngủi, Uyên quốc xâm lược liền bị tiêu diệt! Nửa năm này, bọn họ thấy được Tướng quân dũng mãnh, ngài tuyệt đối tiên phong đánh giặc, một cây ngân thương quét qua, kẻ địch gào khóc không ngừng, võ nghệ cao cường khiến người khác bội phục không thôi.

Trừ điều đó ra, điều binh điểm tướng, binh pháp,Tướng quân không gì không thông, chỉ cần Tướng quân đem theo binh mã, không trận nào không thắng.

Ngân sắc chiến bào, trường thương lợi hại, chuông máu đòi mạng, từ nay trở đi, các nước lân cận đều biết Kim Lăng hoàng triều trừ bỏ có Hộ quốc thánh nữ, Nhiếp chính vương khôn khéo thiện chiến, còn có một Tu La tướng quân bảo vệ hoàng triều. có ngân diện Tu La ở đây, không ai có thể dễ dàng xâm phạm Hoàng triều.

Sản vật Kim Lăng hoàng triều rất phong phú, bốn phía có nhiều quốc gia vây quanh, không ngừng xâm lược, muốn chiếm lĩnh vật tư phong phú của Hoàng triều.

Mà kể từ sau khi Tướng quân xuất hiện, những quốc gia tham lam kia an phận không ít, không nghĩ đến Viêm Lăng quốc lại đột nhiên đưa quân đến xâm lược.

Viêm Lăng quốc nằm ở phía Tây, từ xưa đã nổi tiếng kiêu dũng thiện chiến. Vốn dĩ phía Tây không có quốc gia, chỉ có mấy bộ tộc, mà Viêm Lăng tộc là một trong số đó. Bọn họ từng bước đánh chiếm các bộ tộc khác, sau đó thống nhất phía Tây, tự lập quốc gia.

Viêm Lăng quốc hung mãnh thiện chiến nổi tiếng khắp nơi, xưa nay không ai dám đi trêu chọc, mà Viêm Lăng quốc lại không cam lòng khi chỉ chiếm cứ phía Tây, vẫn không ngừng khiêu khích, công kích dân chúng biên cương, bọn họ sớm giới bị rất lâu, quả nhiên, chiến sự hai nước diễn ra.

Trận đánh này kéo dài đã hai năm, vẫn dằn co như cũ. Kỳ thật, vốn dĩ một năm trước bọn họ có cơ hội thắng, Viêm Lăng quốc coi như thiện chiến, nhưng hữu dũng vô mưu.

Mà Tướng quân bọn hắn không phải là kẻ không có đầu óc, tùy tiện đưa ra một chiến thuật nhỏ cũng đủ thắng những tên mọi rợ không não kia. Ai ngờ một năm trước đám man tử kia đột nhiên trở nên thông minh, hiểu cách vận dụng chiến thuật. Bọn họ phái người đi thám thính, cũng không tra được gì.

Kết quả, trận này lại kéo dài thêm một năm.

“Tướng quân, bọn họ vì sao dễ dàng thả chúng ta đi? Rõ ràng đã bao vây chúng ta, có thể thâu tóm chúng ta!” Trương Trùng gãi đầu, mới vừa rồi thật hung hiểm, bọn họ cho là sẽ thắng, ai ngờ đối phương có mai phục, nhưng không thừa thắng công kích bọn họ, ngược lại để bọn họ dễ dàng lui binh.

“Đúng là có thể tóm, cũng có thể thắng, nhưng song phương thương vong nhiều hơn, đối với ai cũng không có lợi.” Dễ dàng thả bọn họ, đối phương chính là nghĩ đến điều này đi? Chó cùng bứt giậu, coi như bị bao vây, chỉ cần còn có hắn, binh sĩ Kim Lăng cũng sẽ không đầu hàng, bởi vì hắn không chỉ là Tướng quân, hắn còn là tinh thần của tướng sĩ Kim Lăng.

Mà nghĩ muốn giết hắn, phải trả cái giá thật lớn, cho dù bị trúng kế, hắn cũng nắm chắc giết phá vòng vây, đối phương chính là nghĩ đến điều này.

Nếu giết hắn không được, vậy chỉ có thể dụng tâm chiến đấu.

Bọn họ vốn nghĩ sẽ thắng, lại nhảy ra hai đội phục binh, kết quả ngoài dự đoán này nhất định ảnh hưởng đến tâm tình binh lính.

Mà trận đánh kéo dài hai năm, trong lòng binh lính nhất định nôn nóng, hơn nữa…..

“À? Có ý gì?” Nghe không hiểu Tướng quân nói gì, khuôn mặt Trương Trùng nghi hoặc, thấy Tướng quân không trả lời, hắn cũng chỉ có thể gãi gãi má: “Bất quá Tướng quân, mùa đông lại đến rồi, mùa này cũng không thể đánh tiếp được.”

Đúng vậy, mùa đông khắc nghiệt lại đến rồi.

Đối phương chính là nghĩ đến điều này, mùa này đánh giặt thật sự không tốt, vì vậy hai bên đều có chung suy nghĩ, mùa đông tạm đình chiến.

Đối phương vốn định làm hao tổn thể lực của bọn họ, ở đây là địa bàn của Viêm Lăng, lương thực đầy đủ, mà Kim Lăng lại không có.

Coi như lương thực được tiếp tế đầy đủ, tâm tình binh sĩ cũng không yên, trận đánh càng kéo dài, lòng người càng bất an nóng nảy.

“Sắp tới lễ Mừng năm mới rồi, thật muốn về nhà mừng năm mới quá!” Trương Trùng lẩm bẩm, nắm tóc, có chút xúc động hỏi: “Tướng quân, người nghĩ trận này còn phải đánh bao lâu nữa?”

Phải đánh bao lâu nữa…..

“Vẫn không tra được Quốc sư Viêm Lăng là ai sao?” Chỉ cần trừ đi người này, trận chiến này lập tức có thể kết thúc. Dù thiện chiến đi nữa, cũng chỉ biết dùng vũ lực.

“Không được, hoàn toàn tra không được, thám tử ẩn nấp trong địch doanh cũng không thấy quân sư nào.” Tra xét một năm cũng không tra được, Trương Trùng cũng bắt đầu hoài nghi có quân sư này hay không.

“Phải không.....?” Hắn hạ mắt, một đạo sáng xẹt qua tròng mắt đen.

Mùa đông khắc nghiệt sao? Vậy là còn thời gian bốn tháng…..

--- ------ ------

“Một cơ hội tốt như vậy lại bị bỏ qua? Huynh nghĩ cái gì vậy? Thiếu chút nữa là có thể giết chết con quỷ đáng ghét kia, kế sách thật vất vả mới thành công, chúng ta sẽ thắng đó!”

Trong quân doanh Viêm Lang, tiếng gầm tức tối phát ra trong từ trong chủ trướng, Viêm Lăng quốc Tam hoàng tử, cũng là Viêm Lăng Đại tướng quân, tức giận đi tới đi lui.

“Tên quỷ kia làm sao có thể giết chết dễ dàng, lần đầu tiên ngươi cùng hắn đối chiến, không phải xém mất mạng đó sao.” Tiếng nói nhẹ phát ra từ sau màn trúc.

Gia Luật Khôi tức thì im lặng, thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn rèm trúc: “Đó là ngoài ý muốn!”

Ai biết cái tên Quỷ tướng quân kia hèn hạ như vậy, đánh thì đánh thôi! Chơi cái gì hỏa công, kết quả thiêu cháy cả một vùng, lúc hắn đang chỉ huy, đột nhiên một mũi tên bắn về phía hắn, nếu không phải hắn kịp thời tránh thoát, thì mũi tên kia không phải cắm trên vai hắn mà là trái tim của hắn rồi.

Kết quả là đành phải lui binh, lần đầu tiên trong đời, Gia Luật Khôi hắn phải chật vật như vậy, hắn không phục, thù này nhất định phải báo.

Ai ngờ đối phương lại vẫn cứ đùa giỡn chiến thuật, biết không đánh được bọn họ, liền đùa giỡn làm tiêu hao thể lực và tính nhẫn nại của bọn họ.

Ngay lúc sắp phải thua, lão Nhị đột nhiên hiến kế, giúp bọn hắn lật ngược tình thế.

Tình hình này làm bọn họ vô cùng kinh ngạc, hắn biết Viêm Lăng quốc giành được chính quyền trên ngựa, dùng võ lập quốc, trọng võ khinh văn, mà Nhị ca văn nhược này luôn bị bọn họ xem thường.

Không ngờ đến cuối cùng là vị Nhị ca luôn bị bọn họ khi dễ này giúp đỡ, nếu không có hắn, Viêm Lăng quốc đã phải thua ngay từ một năm trước.

Nhưng bây giờ vất vả lắm mới có cơ hội thắng, vậy mà phải bỏ cuộc, bảo hắn làm sao không tức? Nhị ca đang suy tính cái gì?

“Có thể ngoài ý muốn suốt một năm, thật giỏi cho cái lý do ngoài ý muốn.” Một năm qua, Tam đệ này của hắn thường chạy ra từ quỷ môn quan, nếu không phải hắn da thô thịt cứng, tứ chi phát triển, chỉ sợ cái mạng ngu xuẩn này đã bị quỷ bắt mất rồi.

“Lại nói, lần này đối phương trúng kế bởi vì chiến sự kéo dài suốt hai năm, đối phương có chút nóng nảy mới có thể bị trúng kế, nhưng ngay lúc trúng kế kia, hắn liền tỉnh táo lại.” Hắn đứng ở nơi xa quan sát chiến sự, thấy rõ ràng hết thảy.

Quân Kim Lăng bao vây thành vòng tròn trong nháy mắt, kỷ luật nghiêm cùng với phản ứng mau lẹ khiến người bội phục, bọn hắn vừa đánh vừa lui, vừa bảo vệ Tướng quân, mà Tu La tướng quân cầm đầu cũng không sợ hãi chút nào, cho dù bị bao vây, khí thế vẫn không giảm, khí thế đó giống như tiếng trống cổ vũ sĩ khí binh sĩ.

Ngay lập tức hắn biết được, nếu tiếp tục chiến đấu, đối với Viêm Lăng quốc cũng không có chỗ tốt, chỉ là gia tăng thương vong mà thôi, vậy thì không bằng đánh tâm lý đi.

Vì vậy hắn mới hạ lệnh, để đối phương lui binh. Tưởng rằng có thể thắng, cuối cùng lại thất bại, nhất định khiến binh sĩ mất hết sĩ khí, hơn nữa mùa đông sắp đến, binh lính Viêm Lăng bọn họ đã sớm quen với khí hậu ở đây, nhưng lính Kim Lăng thì không.

Trận này đánh càng lâu, lòng người càng nóng nảy.

Huống chi, Tu La tướng quân giống như chưa từng đánh qua trận chiến nào lâu như thế, chiến tích lúc trước của hắn, đều là trong vòng một năm thu phục quân địch, mà lần này lại đánh tới hai năm…..

Hắn nghĩ binh lính Kim Lăng nhất định sẽ vì thế mà nóng nảy, thời gian quyết định hết thảy, chiến tích bất bại không thể tiếp tục duy trì, sĩ khí sẽ bị hạ thấp.

“Tỉnh táo?” Cái rắm! Tên quỷ kia giống như con khỉ, còn muốn thủ hạ bao vây bảo vệ hắn! Cái gì mà Tu La tướng quân? Haaaa…! Cuối cùng cũng không phải sợ chết!” Gia Luật Khôi hừ khinh thường.

“A Khôi, ngươi nên mừng vì những kẻ đối chiến với ngươi trước kia đều giống ngươi, nếu không ngươi cũng không thể nào thắng nhiều trận như vậy.” Tiếng thở dài nhàn nhạt truyền ra từ phía sau rèm trúc.

“Có ý gì?” Nhị ca đang khen hắn sao? Tại sao hắn không cảm thấy cao hứng.

“Tóm lại, bốn tháng sau ngừng đánh, để binh lính nghỉ ngơi thật tốt!” Hắn nhỏ giọng, tiếng đàn tranh truyền tới từ sau rèm.

“A!” Nghe âm thanh đàn tranh, biết Nhị ca muốn kết thúc buổi nói chuyện, Gia Luật Khôi không thể làm gì khác hơn không cam lòng mà gãi gãi đầu, lầm bầm ra khỏi doanh trướng: “Thật là…..Không hiểu được suy nghĩ của mấy người đọc sách…..”

Trước khi lão Tam ra khỏi doanh trướng, giọng nói lạnh nhạt truyền ra từ sau rèm trúc.

“Phải rồi, hôm nay lúc ta đang quan sát trận chiến, phát hiện có người núp ở chỗ tối nhìn ta, ta đã cho người bắt giữ, chính đệ xử lý đi.”

“Đệ hiểu rõ rồi, đệ sẽ xử lý.” Khuôn mặt Gia Luật Khôi hiện lên sát khí, thân phận của Nhị ca không thể bị tiết lộ.

“Sau khi xử lý, nhớ kỹ đưa đến chỗ quân Kim Lăng.” Hắn nhàn nhạt phân phó một câu.

“Vì sao?” Gia Luật Khôi đặt câu hỏi.

Nhưng đáp lại hắn chỉ có tiếng đàn.

Biết Nhị ca không để ý đến hắn, Gia Luật Khôi tiếp tục nói thầm: “Giải thích một chút thì có sao? Biết động não là giỏi à…..”

Không để ý tới lão Tam đang lãi nhãi, hắn hạ mắt, đầu ngón tay thon dài trắng nõn thong thả khảy đàn tranh.

Tiếng đàn tạo thành khúc nhạc du dương, như hồ nước chảy lăn tăn gợn sóng, nhìn như dịu dàng, lại nghe không ra được tình cảm của người đàn.

Tu La tướng quân…..Hắn nghĩ đến người mặc chiến bào màu bạc, mặt nạ che khuất khuôn mặt, nhưng hai tròng mắt đen sáng chói, lóng lánh kiên định bất khuất, so với ngân bào trên người còn sáng ngời hơn.

Hắn quan sát từ xa vô số lần, thân hình mảnh khảnh giúp hắn hành động mau lẹ, khí thế mạnh mẽ như ngọn lửa, cho dù bị giam trong tù cũng không chút nào do dự. Hai mắt kia, lấp lánh hào quang, cực kỳ chói mắt.

Hắn không khỏi tò mò, dưới mặt nạ là dạng người nào, khuôn mặt thế nào mới có được ánh mắt sáng ngời kiên định đó?

Hắn gia nhập chiến sự này do không muốn nhìn thấy Viêm Lăng bại trận, dù sao đây cũng là quốc gia của hắn, huống chi Đại ca cũng lên tiếng cầu xin hắn, thân là đệ đệ cũng không thể không giúp. Lại nói hắn cũng không thể nhìn lão Tam chết vì không có đầu óc, cho dù ngu xuẩn thế nào đi nữa, suy cho cùng cũng là đệ đệ của mình.

Hắn đối với việc tập võ không có hứng thú, Viêm Lăng quốc dùng võ vi tôn, tuy hắn là Nhị hoàng tử, nhưng trời sanh tính tình hắn lạnh nhạt, không có hứng thú với quyền thế.

Hắn không sống ở Hoàng cung mà sống trong núi rừng, cuộc sống đơn giản, rất ít người biết đến sự tồn tại của hắn, mà hắn xưa nay luôn làm theo ý mình, có rất ít thứ khiến hắn hứng thú, nhưng bây giờ…..

Nghĩ đến đôi mắt kiên định, cánh môi màu nhạt giương nhẹ.

Sắp đến mùa đông khắc nghiệt, hai bên đình chiến, đối phương có thể nhẫn nại sao? Hôm nay hắn biết đối phương nóng nảy, nếu không cũng sẽ không trúng kế kẻ thù.

Đối địch, phải tránh vội vàng xao động, một khi xao động……

Hắn nhàn nhạt cười, tiếng đàn vấn vương trong doanh trướng, giống như dệt lưới, im lặng chờ đợi...

Đêm, tuyết đầu mùa còn chưa đến, cơn gió thổi đã mang theo hàn ý.

Một hắc ảnh bay trong đêm, lặng lẽ tiến vào doanh trướng Viêm Lăng quốc, tránh thoát binh lính đi tuần, thân thủ di động nhanh nhẹn trong các doanh trướng.

Hắn biết đây là hành động nguy hiểm, một khi bị phát hiện, hắn không chắc có thể trốn thoát, nhưng tình thế hiện tại bắt buộc hắn phải làm như thế.

Hôm nay Viêm Lăng quốc đưa đến một thủ cấp, đó là thám tử mai phục trong doanh trướng Viêm Lăng, hắn luôn chọn thám tử có tính tình tinh tế cẩn thận, thân phận bị phát hiện nhất định có nguyên nhân.

Hắn lớn mật giả thiết, thám tử kia phát hiện ra quân sư Viêm Lăng quốc, hơn nữa nhất định cũng bị phát hiện, cho nên mới mất mạng.

Viêm Lăng quốc ngu ngốc đưa thủ cấp đến thị uy, nhưng cũng khiến hắn hoài nghi quân sư này đang ở trong doanh trại Viêm Lăng. Mặc dù không xác định, nhưng hắn nhất định phải đến tra xét.

Nếu hắn may mắn đoán trúng, vậy hắn có thể ngay lập tức lấy mạng người này, nếu không, ít nhất cũng biết được đối phương là ai.

Hắn vẫn không biết nội tình của đối phương, địch trong tối ta ngoài sáng, đối với bọn họ cực kỳ bất lợi, nếu biết rõ đối phương là ai, vậy thì có thể tra rõ lai lịch, ngày sau cũng dễ xuống tay.

Đương nhiên, ngay bây giờ nếu có thể giải quyết đối phương là tốt nhất, giảm bớt phiền toái sau này.

Hắn nhanh chóng đi tới chủ trướng, bên trong đèn đuốt sáng trưng, tiếng đàn truyền ra từ bên trong.

Là đàn tranh cổ! Viêm Lăng tướng quân ngu xuẩn đạn (đàn) đàn tranh cổ? Làm sao có thể? Hắn không tin cái tên ngu ngốc chỉ biết dùng vũ lực sẽ biết đàn tranh, vậy…..

Mắt híp lại, hắn đang chuẩn bị bước vào trong, lại phát hiện không đúng.

Có sát khí!

Hắn biết mình trúng kế, đưa thủ cấp của thám tử đến không phải vì thị uy mà dẫn hắn vào bẫy.

Hắc ảnh lập tức lùi về sau, muốn rời khỏi doang trướng.

“Phản ứng rất nhanh! Tiến lên bao vây!”

Trong nháy mắt, đèn đuốc sáng rực, một đám binh lính nhanh chóng tiến lên, vây hắn ở bên trong.

“Hừ hừ, thật là can đảm! Dám một mình đến quân trướng Viêm Lăng.” Gia Luật Khôi hừ lạnh, tay cầm đại đao đứng giữa đám binh sĩ.

Bị bao vây, người mặc hắc y không có bất kỳ sợ hãi, miếng vải đen che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt sáng ngời.

“Ánh mắt này…..” Gia Luật Khôi trợn mắt, cảm thấy ánh mắt này rất quen thuộc, rất giống cái tên chỉ biết che mặt quỷ: “Tu La tướng quân?”

Hắn vừa dứt lời, bốn phía lập tức nổi lên dao động.

“Yên lặng!” Hắn rống to, binh sĩ lập tức an tĩnh: “Không nghĩ đến nha! Tu La tướng quân đỉnh đỉnh đại danh thế nhưng đại giá quang lâm.” Hắn lên tiếng, lộ ra nụ cười khát máu.

Nhưng người đang bị bao vây vẫn bình tĩnh, ánh mắt nhàn nhạt.

Hắn lạnh nhạt khiến Gia Luật Khôi không có thú vị: “Hừ! Không nói không quan hệ, Lão tử khó chịu ngươi đã lâu, hôm nay nhất định phải…..”

“A---“

Tiếng kêu đau đớn đột nhiên ngắt lời hắn.

Hắc y nhân di động trong nháy mắt, lưỡi kiếm trên tay đâm về phía địch nhân, bóng dáng rất nhanh bay ra, giết phá vòng vây.

Biến hóa bất ngờ làm Gia Luật Khôi sửng sốt: “Đáng chết! Còn ngây ra đó làm gì? Mau đuổi theo! Bắn tên!” Hắn tức giận dậm chân, Tu La quỷ đáng chết! Thừa dịp hắn đang nói chuyện mà đánh lén.

Binh lính vây đánh không ngừng, Hắc y nhân rất nhanh công kích, lưỡi kiếm trên tay chém qua, máu tươi tóe ra.

Những mũi tên bắn không ngừng về phía hắn, hắn mới đánh rơi mũi tên nhọn, người bên cạnh lại công kích đến, hắn nhanh chóng xoay người đánh trả, nhưng mũi tên lại bay ra từ phía bên trái, hắn lưu loát tránh thoát, lại không tránh được mũi tên phía bên phải.

“Ưm!” Đầu tên cắm vào bả vai, hắn buồn bực hừ một tiếng, dùng kiếm công kích, nhanh chóng xoay người bay lên, lợi kiếm xoay quanh, ngân châm phóng ra, địch nhân bao vây bốn phía không kịp tránh thoát, đồng loạt ngã xuống, mà hắn thừa cơ phi thân trốn thoát.

“Đáng chết! Mang cung đến!” Thấy một đám người mà không làm gì được một người, Gia Luật Khôi tức giận rống to, đón lấy cung tên giương bắn.

Cảm nhận được mũi tên phía sau, hắn nhanh chóng xoay người chém gãy tên, nhưng không ngờ Gia Luật Khôi bắn tên mạnh mẽ quá mức, khiến tay hắn tê rần.

Mới chém rơi một mũi tên, mũi tên khác lại bắn tới, nhắm ngay giữa ngực hắn.

Máu tươi tràn ra, hắn cắn răng chịu đựng cơn đau, dùng mũi kiếm quét qua cây đuốt bên cạnh, để ngọn lửa bén vào lều kế bên.

Trận lửa mạnh mẽ, cắn nuốt những lều xung quanh trong nháy mắt.

Ngọn lửa bất ngờ ập tới khiến quân Viêm Lang hốt hoảng, đang lúc không biết nên cứu hỏa hay tiếp tục công kích kẻ địch, Hắc y nhân thừa cơ trốn khỏi quân doanh Viêm Lăng.

“Đáng chết! Mau cứu hỏa!”

Trước khi rời khỏi, hắn nghe Gia Luật Khôi rống lên, cánh môi giương nhẹ.

-----

Gió thổi vù vù.

Hắc ảnh nhanh chóng bay nhanh, tiến vào trong rừng tối đen, thương thế trên người khiến hắn nhíu mày, hơn nữa cảm thấy cả người bắt đầu vô lực.

Không đúng!

Hắn dừng chân, vô lực dựa vào cây bên cạnh, nương theo ánh trăng mờ ảo, cúi đầu nhìn vết thương.

Máu màu đen, đáng chết! Không nghĩ đến đám mọi rợ kia thế mà lại dùng độc.

Tay run run, hắn bẻ gãy thân tên, đưa tay rút ra mũi tên.

“Ưm!” Lông mày nhăn lại, cơ thể run rẩy vì đau đớn, nhưng hắn không rên một tiếng, bẻ gãy tiếp một cây tên khác, đang muốn đưa tay rút ra, lại nghe âm thanh cành cây bị giẫm truyền đến từ bên phải.

“Ai?” Hắn phòng bị nhìn về phía bên phải.

Đối phương không lên tiếng, nhưng hắn cảm giác được đối phương đang đến gần, nghe tiếng bước chân hư không vô lực là của người không biết võ công.

Phát hiện này khiến hắn thả lỏng cảnh giác, nhưng không dám xem nhẹ.

Đứng thẳng người, trước mắt chỉ một mảnh tối đen, làm hắn không nhìn rõ phía trước.

Hắn cắn chặt môi, muốn dùng đau đớn làm cho mình thanh tỉnh, nhưng hắc vụ trước mắt lại không tiêu tan, chân của hắn đã bắt đầu nhũn.

Độc bắt đầu phát tác!

“Ngươi…..”

“Đứng lại!” Hắn nhấc kiếm lên, lấy tai xác định phương hướng.

“Ngươi bị thương.” Giọng nói thanh nhuận truyền vào tai hắn, sau đó là tiếng bước chân đến gần.

“Không được lại đây!” Hắn quát khẽ, tay cầm kiếm bắt đầu run rẩy, đầu óc cũng trở nên mơ hồ, hắn dùng lực lắc đầu, cảm giác được người lạ mặt đến gần hắn hơn, hắn nắm chặt chuôi kiếm đâm về phía trước, cổ tay truyền đến đau đớn, kiếm trên tay nhất thời rơi xuống.

Mà trước mắt ngày càng tối, chân của hắn nhất thời mềm nhũn, cả người ngã về phía trước.

Đối phương đưa tay ôm lấy hắn, tay vô ý kéo miếng vải trên mặt hắn, miếng vải đen rơi xuống, dưới ánh trăng mờ nhạt, lộ ra gương mặt thanh tú đầy đau đớn.

Mà tay vừa vặn đặt ngay trước ngực, cảm xúc mềm mại khiến người lạ hoảng hốt.

Đưa tay mở rộng vạt áo ngực, thấy bộ ngực được quấn bởi tấm vải trắng, tròng mắt đen không nháy, mà đôi môi nhạt khẽ gợi lên…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương