Vi Quan Hào Môn
-
Chương 1
Edit +Beta: Anky
Nhiễm Việt vừa mới kết thúc một cuộc họp kéo dài, đầu có hơi đau, vì vậy ngồi lại tại chỗ nhắm mắt dưỡng thần, cũng không vội vã rời đi.
Những người khác đã thu dọn xong tài liệu, từ từ rời khỏi phòng họp.
Một lúc sau, có một dì công nhân vệ sinh vào quét dọn, thấy trên ghế chủ vị còn người ngồi, cũng sợ hết hồn, không biết có nên tiếp tục quét dọn không.
Nhiễm Việt mở hai mắt ra, có chút thất thần yên lặng mấy giây, mới cầm lấy văn kiện trên bàn, đứng dậy đi ra phòng họp.
Giày da đế thấp đạp lên gạch men bóng loáng, tạo nên tiết tấu cộc cộc vang vọng trong hành lang yên tĩnh.
Lúc đi qua phòng làm việc của tổng giám đốc, phát hiện Tần Trí Dật không ở bên trong, chắc là lại đi đâu phóng túng đến quên mất chuyện đi làm rồi.
Khóe miệng Nhiễm Việt gợi lên một tia cười lạnh, nghĩ thầm Tần Trí Dật không tới làm việc cô càng bớt phiền.
Mới vừa nghĩ tới đây, Tần Trí Dật lại gọi điện thoại đến.
Anh ta ở bên kia cà lơ phất phơ nói: “Trợ lý Nhiễm, hiện tôi có chút việc, sẽ không đến công ty, cuộc họp vẫn thuận lợi chứ?”
Giọng Nhiễm Việt bình thản trả lời: “Mọi việc thuận lợi.”
“Nếu mẹ tôi gọi điện thoại đến tra hỏi công việc, cô biết phải làm sao chứ.” Tần Trí Dật không yên tâm dặn dò cô.
Nhiễm Việt tập mãi thành thói quen trả lời: “Tôi biết rõ.”
Vì vậy Tần Trí Dật hài lòng thỏa mãn cúp điện thoại, để bận rộn cái mà anh ta gọi là “chuyện nghiêm túc” đấy.
Nhiễm Việt trở lại phòng làm việc, còn chưa ngồi nóng ghế, lại có trợ lý cầm văn kiện đến cho cô xem.
Là bản báo cáo dự toán của một bộ phim điện ảnh vốn đầu tư ít, Nhiễm Việt nhanh chóng xem qua, sau đó ký tên mình lên, lại đóng con dấu Tần Trí Dật lên.
Bởi vì Tần Trí Dật gần như mỗi ngày đều không đến công ty, cho nên Nhiễm Việt thay mặt anh ta bảo quản con dấu cá nhân, đề phòng khi khẩn cấp cần.
Trợ lý cũng không dám dừng lại lâu, vội vàng cầm lấy văn kiện bước nhanh rời đi.
Nhiễm Việt vuốt huyệt thái dương, thầm hừ một tiếng xả giận, đứng dậy đi đến trước cửa sổ sát đất, xuyên qua thủy tinh, nhìn từng tòa nhà cao tầng mọc san sát như rừng rậm.
Ba năm trước, cô không phải tên Nhiễm Việt, mà là con gái thứ tư của phú hào nổi danh Giản Vinh Quang, tên Giản Du, mặc dù chỉ là con gái riêng được nhận về, nhưng dù gì cũng có thân phận tiểu thư cao quý, trừ việc phải nhìn sắc mặt nữ chủ nhân Liên Lệ ra, mọi việc khác xem như an ổn.
Cho đến khi cô bị buộc gả cho tam thiếu gia của Tần gia, trên đường đi tuần trăng mật gặp tai nạn xe mà mất mạng, khiến cuộc sống nhìn như an ổn của cô, bỗng kết thúc.
Không ngờ cô còn có một ngày tỉnh lại, nhưng lần thức tỉnh này, cuộc sống của cô xảy ra sự thay đổi điên đảo, cô nhập vào một thân thể xa lạ, một con người hoàn toàn khác.
Nhiễm Việt đưa tay phải chạm lên cửa sổ thủy tinh, từng tia cảm xúc lành lạnh thấm vào lòng bàn tay cô, làm cô thoáng hoàn hồn.
Trong ba năm này, xảy ra quá nhiều chuyện xưa, khiến cô không đành lòng hồi tưởng, nếu không cẩn thận nhớ tới, cả trái tim sẽ trở nên nặng trĩu, ngay cả hô hấp cũng là một loại gánh nặng.
Xoay người rời khỏi cửa sổ, cô ấn đường dây nội bộ gọi trợ lý Lưu mang một ly cà phê vào, có một ông chủ bỏ bê không quản công việc, áp lực công việc của một trợ lý đặc biệt như cô vô cùng lớn.
Tiểu Lưu rất nhanh bưng cà phê vào, “Trợ lý Nhiễm, lúc nãy Tần phu nhân gọi điện thoại đến, tôi nói với bà ấy cô đang họp.”
Nhiễm Việt “Ừ” một tiếng, bày tỏ biết rồi.
Tiểu Lưu nhân cơ hội lại nói đến mấy khách hàng đã sắp xếp lịch hẹn trước, Nhiễm Việt suy nghĩ một chút, từ chối vài người trong đó, “Gần đây quá bận, mấy xã giao không gấp thì từ chối đi.”
Tiểu Lưu nhận chỉ thị xong liền ra ngoài.
Nhiễm Việt uống hết một ly cà phê, một lát sau mới cảm thấy đầu không còn đau nữa, vì vậy lấy lại tinh thần xử lý công việc.
Buổi chiều Nhiễm Việt rời khỏi công ty sớm, để tránh dòng xe giờ cao điểm, lái xe đến đại trạch Tần gia.
Thân phận của Nhiễm Việt tất nhiên không chỉ đơn giản là trợ lý đặc biệt của Tần Trí Dật, mà còn là người tâm phúc nhất của Tần phu nhân, một mình cô kiêm mấy chức vụ, trong đó quan trọng nhất, chính là giúp đỡ Tần phu nhân xử lý chuyện kinh doanh riêng tư, phần này, là tài sản riêng của Tần phu nhân, không liên quan đến nhà chồng Tần gia và nhà mẹ đẻ Đỗ gia.
Kỳ thật lúc đầu thân phận của Nhiễm Việt, cũng chỉ là cận vệ kiêm chân chạy cho Tần phu nhân mà thôi.
Từ một cận vệ cho tới hiện tại là trợ lý đặc biệt nắm quyền lớn, toàn bộ quá trình cũng không phải chỉ một lần là được, âm mưu quỷ kế trong hào môn, từ lúc bắt đầu Nhiễm Việt còn kinh hãi cho tới bây giờ cũng chết lặng rồi, thật sự là đã trải qua rất nhiều.
Mà có thể bò đến vị trí cao hôm nay, dựa vào lực lượng của một mình cô tất nhiên là không đủ, sau lưng Nhiễm Việt, còn có một đồng minh cường đại.
Về phần người đồng minh kia, Nhiễm Việt cũng không quá nguyện ý nhớ tới.
Tần gia là danh môn vọng tộc nổi danh ở thành phố H, quá trình gây dựng cơ nghiệp có thể kể ngược dòng từ thời Minh mạt Thanh sơ*, là hào môn chân chính vừa phú vừa quý.
(*Minh mạt Thanh sơ: cuối thời nhà Minh đầu thời nhà Thanh.)
Ai cũng nói không giàu quá ba đời, nhưng Tần gia trải qua những năm tháng lay động hỗn loạn, từ lúc vượt qua đại dương đến khi vinh quy bái tổ, rồi cho tới bây giờ tạo nên thế chân vạc ở thành phố H, nội tình của gia tộc truyền thống này, không phải hào môn bình thường nào cũng có thể so sánh được.
Đại trạch Tần gia ở trong khu sầm uất thành phố H, chiếm một vùng đất rộng lớn, từ Nhất Nam Đường đến Nhị Nam Đường, một đường toàn là tường rào rất dài của Tần gia, nói là đại trạch, trên thực tế giống một tiểu khu biệt thự hoa viên hơn, các căn biệt thự nhìn qua giống như một thể, nhưng lại là xây dựng theo ý thích, vườn hoa ngăn cách ở giữa, không gian vô cùng lớn.
Bởi vì diện tích kiến trúc khổng lồ, cho nên đại trạch phân ra cửa trước, cửa sau và cửa hông, mỗi lần Nhiễm Việt đến đều chọn ra vào ở cửa hông, bởi vì từ nơi này đi vào, gần với Cẩm Tú Viên của Tần phu nhân nhất.
Dừng xe ở bãi đỗ trong cửa hông, Nhiễm Việt quen cửa quen nẻo đi về phía Cẩm Tú Viên, đoạn đường này cô đã đi qua vô số lần, cho dù nhắm mắt lại đi cũng không thành vấn đề.
Tiến vào Cẩm Tú Viên, người giúp việc mở cửa cho cô, cũng dành cho cô một nụ cười sáng lạn, Nhiễm Việt khẽ gật đầu với bà ấy, rồi đi vào trong đại sảnh.
Lúc đầu, mỗi lần cô đối mặt với Tần phu nhân Đỗ Liên Trân, đều phải xây dựng tâm lý nhiều lần trong lòng, mới không còn cảm xúc mất khống chế, cho dù ai nhìn thấy kẻ thù đưa mình vào chỗ chết, cũng sẽ không có tâm tình tốt.
Rất nhiều lúc, cô đều hận không thể nhào tới một đao đâm chết đối phương, dù sao cô đã từng chết một lần, còn sợ gì nữa? Mỗi lần ý niệm này vừa xuất hiện, lại bị cô miễn cưỡng đè xuống.
Chết không có gì đáng sợ, hai mắt nhắm lại là hết, nói không chừng còn được giống như cô, may mắn trọng sinh thành một người khác, từ chết mà sống lại.
Nhiễm Việt không muốn để Đỗ Liên Trân chết quá đơn giản, cô nhất định phải nhìn thấy Đỗ Liên Trân sống không bằng chết mới được, đây chính là mục đích cuối cùng để cô ẩn nhẫn nhiều năm.
Vòng qua bình phong, chính là đại sảnh lầu một, được trang hoàng theo phong cách châu Âu, xa hoa lại quý khí.
Đỗ Liên Trân đang ngồi trên sofa uống trà, gương mặt tinh xảo vì được bảo dưỡng tốt làm cho bà ta có vẻ trẻ hơn tuổi, tuyệt đối không giống người hơn năm mươi.
Đỗ Liên Trân là một người cẩn thận tỉ mỉ, thân là nữ chủ nhân của hào môn, nhất cử nhất động của bà ta đều bị chú ý, cho nên ngay cả ở nhà, chỉ cần bước ra khỏi phòng ngủ, gương mặt bà ta vĩnh viễn đều tinh xảo, quần áo đẹp đẽ quý giá, các loại quy củ lễ nghi, đều đã thâm nhập tận xương tủy, có thể chính xác đến mức trường hợp nào nên lộ ra nụ cười nào, độ cong của nụ cười giống như được đo lượng bằng thước, quả thực chính là một quyển bí quyết ( Sổ tay chuẩn bị lễ nghi của quý phu nhân danh viện) di động.
Những thứ này đều là Tần phu nhân trong mắt người ngoài, ở trong lòng Nhiễm Việt, Đỗ Liên Trân chính là một lão yêu quái biết đi, mang một lớp mặt nạ tinh xảo hoàn mỹ, nội tâm lại tà ác hơn bất kỳ ai, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị ăn thịt người.
Giản Du đối với Tần phu nhân mà nói, ngay cả sự quen biết căn bản cũng chưa có, nhưng đối phương vì muốn loại bỏ Tần tam thiếu, mà thuận tiện hại luôn cả cô, hạng người này, không phải lòng dạ rắn rết vậy là gì?
Đỗ Liên Trân giương mắt nhìn cô một cái, cười nói: “Tiểu Việt đến rồi?”
Nhiễm Việt âm thầm hít thở một hơi, đè xuống cảm giác ghê tởm cuồn cuộn trong lòng, nói: “Đúng vậy, phu nhân.”
“Đừng đứng nữa, ngồi đi.” Đỗ Liên Trân khẽ nhếch môi dưới, bảo cô ngồi xuống nói chuyện, thái độ của bà ta đối với Nhiễm Việt, xem như là vẻ mặt ôn hoà.
Nhiễm Việt đáp một tiếng, rồi ngồi vào chiếc ghế sofa đơn.
Đỗ Liên Trân thuận miệng hỏi: “Bên công ty giải trí, mọi việc đều bình thường chứ.”
Nhiễm Việt trả lời: “Vâng, nhị thiếu đầu tư vài bộ phim, tiền lời cũng không tệ.”
Nghe thấy con trai được khen, người làm mẹ tất nhiên cao hứng, Đỗ Liên Trân cười khẽ vài tiếng, nói: “Cô chớ khen nó, nó có tính nết gì tôi còn không rõ sao, thằng bé này, chính là thích chơi bời, cũng không biết lúc nào mới có thể chịu yên ổn làm việc.”
Nhiễm Việt ở trong lòng cười lạnh, nghĩ thầm cho dù anh ta có thể chịu làm việc yên ổn, tôi cũng không đồng ý.
Ngoài miệng lại nói: “Nhị thiếu thông minh linh hoạt, ánh mắt độc đáo, buộc anh ấy làm công việc có nề nếp, mới là làm khó anh ấy.”
Nụ cười của Đỗ Liên Trân cũng không thu lại, nói: “Dù như thế, nhưng cũng không thể mặc nó chơi loạn lên, cô ở bên cạnh nó, phải giúp tôi để ý nó nhiều chút.”
“Tôi sẽ, phu nhân.”
Lúc này Đỗ Liên Trân mới hài lòng, lại đổi đề tài, “Bên Đỗ Thị muốn mở đại hội cổ đông, lúc đó cô đi theo tôi một chuyến, nghe nói lần trước cô đến đó làm việc, có người làm khó dễ cô, tôi cũng muốn nhìn thử xem ai mà to gan như vậy.”
Nhiễm Việt nói: “Cũng không quan trọng, sau đó chuyện cũng được giải quyết rồi.”
“Người của tôi, đến chỗ nào cũng không thể để bị coi thường được.”
Trong lòng Nhiễm Việt hơi chuyển, nghe ra trong lời nói của bà ta mang theo chút trách cứ, hiển nhiên là đang trách cô không đủ kiên cường, vì vậy nói: “Lần sau tôi sẽ chú ý.”
Đỗ Liên Trân hài lòng gật đầu, hỏi vài câu về tình hình kinh doanh riêng, rồi giữ cô ở lại ăn chút điểm tâm, mới để cho cô rời đi.
Đi ra Cẩm Tú Viên, Nhiễm Việt trầm mặt nhanh chóng đi tới bãi đậu xe, vẻ mặt vội vàng, giống như sau lưng có quái vật gì đó đang đuổi theo cô.
Ngồi vào trong, lưu loát lái xe ra khỏi bãi, đến khi ra khỏi cửa Tần gia, cô giẫm chân ga một cái, chiếc xe giống như một trận gió chạy toán loạn ra ngoài.
Cô cũng không có điểm đến, chỉ tiếp tục chạy theo con đường phía trước, cho đến khi hai bên đường dần dần ít người, lúc này cô mới ngừng xe, bước nhanh chạy đến bên thùng rác ven đường, “nôn” một tiếng, hung hăng nôn hết ra.
Mỗi lần đi Cẩm Tú Viên ăn cái gì đó, cô đều muốn nôn, không phải thức ăn của bọn họ có độc, mà là do ảnh hưởng từ tâm lý, Nhiễm Việt biết rõ đây là bệnh tâm lý, nhưng cô chưa từng nghĩ tới muốn trị, bởi vì bệnh này có thể từng thời khắc nhắc nhở cô, Đỗ Liên Trân có huyết hải thâm thù với cô.
Sau khi toàn bộ dạ dày trống rỗng, lúc này Nhiễm Việt mới có tinh thần quan sát xung quanh, phát hiện khi nãy mình đạp chân ga, đã đi thẳng tới ngoại ô thành phố.
Đã đến giờ cơm tối, nhưng cô vừa mới nôn ra một hồi, tạm thời không muốn ăn, dứt khoát đặt mông ngồi vào vỉa hè hình răng cưa trên đường, một mình ngồi trên con đường trống trải mà ngẩn người.
Lần này ngồi xuống, trực tiếp ngồi đến tám, chín giờ, cô mới tiếp tục lái xe quay về chỗ ở.
Ban đầu cô ở trong tiểu khu Dụ Cư bên cạnh nhà họ Tần, là chung cư đầu tiên của Tần gia, về sau đã trở thành ký túc xá của công nhân viên, Nhiễm Việt chỉ cần nghĩ đến đó là địa bàn của Tần gia, cô lại không thể ngủ yên, về sau đến làm việc ở công ty giải trí, cô mới tìm được cái cớ để dọn ra.
Lúc trước khi dọn nhà, Tần phu nhân vì muốn thu mua cô, còn chuẩn bị bỏ tiền ra giúp cô mua nhà ở, nhưng bị cô cự tuyệt, nhà của mình ở, vẫn nên do mình bỏ tiền mua mới an tâm.
Hiện thời nhà mới và công ty cách nhau rất gần, cũng cách khá xa nhà họ Tần, đây là nơi cô vừa ý nhất.
Lái xe tiến vào gara tầng ngầm, lại vào thang máy đi thẳng đến tầng một, cô vừa xoa cái cổ mỏi nhừ vừa mở cửa.
Trong phòng một mảnh mờ tối, sau khi cô đóng cửa lại, mới chuẩn bị sờ đến công tắc điện mở đèn, không ngờ sau lưng đột nhiên xuất hiện một bóng người, đẩy sau lưng cô, trực tiếp đẩy cô nằm sấp lên tường.
Nhiễm Việt vừa mới kết thúc một cuộc họp kéo dài, đầu có hơi đau, vì vậy ngồi lại tại chỗ nhắm mắt dưỡng thần, cũng không vội vã rời đi.
Những người khác đã thu dọn xong tài liệu, từ từ rời khỏi phòng họp.
Một lúc sau, có một dì công nhân vệ sinh vào quét dọn, thấy trên ghế chủ vị còn người ngồi, cũng sợ hết hồn, không biết có nên tiếp tục quét dọn không.
Nhiễm Việt mở hai mắt ra, có chút thất thần yên lặng mấy giây, mới cầm lấy văn kiện trên bàn, đứng dậy đi ra phòng họp.
Giày da đế thấp đạp lên gạch men bóng loáng, tạo nên tiết tấu cộc cộc vang vọng trong hành lang yên tĩnh.
Lúc đi qua phòng làm việc của tổng giám đốc, phát hiện Tần Trí Dật không ở bên trong, chắc là lại đi đâu phóng túng đến quên mất chuyện đi làm rồi.
Khóe miệng Nhiễm Việt gợi lên một tia cười lạnh, nghĩ thầm Tần Trí Dật không tới làm việc cô càng bớt phiền.
Mới vừa nghĩ tới đây, Tần Trí Dật lại gọi điện thoại đến.
Anh ta ở bên kia cà lơ phất phơ nói: “Trợ lý Nhiễm, hiện tôi có chút việc, sẽ không đến công ty, cuộc họp vẫn thuận lợi chứ?”
Giọng Nhiễm Việt bình thản trả lời: “Mọi việc thuận lợi.”
“Nếu mẹ tôi gọi điện thoại đến tra hỏi công việc, cô biết phải làm sao chứ.” Tần Trí Dật không yên tâm dặn dò cô.
Nhiễm Việt tập mãi thành thói quen trả lời: “Tôi biết rõ.”
Vì vậy Tần Trí Dật hài lòng thỏa mãn cúp điện thoại, để bận rộn cái mà anh ta gọi là “chuyện nghiêm túc” đấy.
Nhiễm Việt trở lại phòng làm việc, còn chưa ngồi nóng ghế, lại có trợ lý cầm văn kiện đến cho cô xem.
Là bản báo cáo dự toán của một bộ phim điện ảnh vốn đầu tư ít, Nhiễm Việt nhanh chóng xem qua, sau đó ký tên mình lên, lại đóng con dấu Tần Trí Dật lên.
Bởi vì Tần Trí Dật gần như mỗi ngày đều không đến công ty, cho nên Nhiễm Việt thay mặt anh ta bảo quản con dấu cá nhân, đề phòng khi khẩn cấp cần.
Trợ lý cũng không dám dừng lại lâu, vội vàng cầm lấy văn kiện bước nhanh rời đi.
Nhiễm Việt vuốt huyệt thái dương, thầm hừ một tiếng xả giận, đứng dậy đi đến trước cửa sổ sát đất, xuyên qua thủy tinh, nhìn từng tòa nhà cao tầng mọc san sát như rừng rậm.
Ba năm trước, cô không phải tên Nhiễm Việt, mà là con gái thứ tư của phú hào nổi danh Giản Vinh Quang, tên Giản Du, mặc dù chỉ là con gái riêng được nhận về, nhưng dù gì cũng có thân phận tiểu thư cao quý, trừ việc phải nhìn sắc mặt nữ chủ nhân Liên Lệ ra, mọi việc khác xem như an ổn.
Cho đến khi cô bị buộc gả cho tam thiếu gia của Tần gia, trên đường đi tuần trăng mật gặp tai nạn xe mà mất mạng, khiến cuộc sống nhìn như an ổn của cô, bỗng kết thúc.
Không ngờ cô còn có một ngày tỉnh lại, nhưng lần thức tỉnh này, cuộc sống của cô xảy ra sự thay đổi điên đảo, cô nhập vào một thân thể xa lạ, một con người hoàn toàn khác.
Nhiễm Việt đưa tay phải chạm lên cửa sổ thủy tinh, từng tia cảm xúc lành lạnh thấm vào lòng bàn tay cô, làm cô thoáng hoàn hồn.
Trong ba năm này, xảy ra quá nhiều chuyện xưa, khiến cô không đành lòng hồi tưởng, nếu không cẩn thận nhớ tới, cả trái tim sẽ trở nên nặng trĩu, ngay cả hô hấp cũng là một loại gánh nặng.
Xoay người rời khỏi cửa sổ, cô ấn đường dây nội bộ gọi trợ lý Lưu mang một ly cà phê vào, có một ông chủ bỏ bê không quản công việc, áp lực công việc của một trợ lý đặc biệt như cô vô cùng lớn.
Tiểu Lưu rất nhanh bưng cà phê vào, “Trợ lý Nhiễm, lúc nãy Tần phu nhân gọi điện thoại đến, tôi nói với bà ấy cô đang họp.”
Nhiễm Việt “Ừ” một tiếng, bày tỏ biết rồi.
Tiểu Lưu nhân cơ hội lại nói đến mấy khách hàng đã sắp xếp lịch hẹn trước, Nhiễm Việt suy nghĩ một chút, từ chối vài người trong đó, “Gần đây quá bận, mấy xã giao không gấp thì từ chối đi.”
Tiểu Lưu nhận chỉ thị xong liền ra ngoài.
Nhiễm Việt uống hết một ly cà phê, một lát sau mới cảm thấy đầu không còn đau nữa, vì vậy lấy lại tinh thần xử lý công việc.
Buổi chiều Nhiễm Việt rời khỏi công ty sớm, để tránh dòng xe giờ cao điểm, lái xe đến đại trạch Tần gia.
Thân phận của Nhiễm Việt tất nhiên không chỉ đơn giản là trợ lý đặc biệt của Tần Trí Dật, mà còn là người tâm phúc nhất của Tần phu nhân, một mình cô kiêm mấy chức vụ, trong đó quan trọng nhất, chính là giúp đỡ Tần phu nhân xử lý chuyện kinh doanh riêng tư, phần này, là tài sản riêng của Tần phu nhân, không liên quan đến nhà chồng Tần gia và nhà mẹ đẻ Đỗ gia.
Kỳ thật lúc đầu thân phận của Nhiễm Việt, cũng chỉ là cận vệ kiêm chân chạy cho Tần phu nhân mà thôi.
Từ một cận vệ cho tới hiện tại là trợ lý đặc biệt nắm quyền lớn, toàn bộ quá trình cũng không phải chỉ một lần là được, âm mưu quỷ kế trong hào môn, từ lúc bắt đầu Nhiễm Việt còn kinh hãi cho tới bây giờ cũng chết lặng rồi, thật sự là đã trải qua rất nhiều.
Mà có thể bò đến vị trí cao hôm nay, dựa vào lực lượng của một mình cô tất nhiên là không đủ, sau lưng Nhiễm Việt, còn có một đồng minh cường đại.
Về phần người đồng minh kia, Nhiễm Việt cũng không quá nguyện ý nhớ tới.
Tần gia là danh môn vọng tộc nổi danh ở thành phố H, quá trình gây dựng cơ nghiệp có thể kể ngược dòng từ thời Minh mạt Thanh sơ*, là hào môn chân chính vừa phú vừa quý.
(*Minh mạt Thanh sơ: cuối thời nhà Minh đầu thời nhà Thanh.)
Ai cũng nói không giàu quá ba đời, nhưng Tần gia trải qua những năm tháng lay động hỗn loạn, từ lúc vượt qua đại dương đến khi vinh quy bái tổ, rồi cho tới bây giờ tạo nên thế chân vạc ở thành phố H, nội tình của gia tộc truyền thống này, không phải hào môn bình thường nào cũng có thể so sánh được.
Đại trạch Tần gia ở trong khu sầm uất thành phố H, chiếm một vùng đất rộng lớn, từ Nhất Nam Đường đến Nhị Nam Đường, một đường toàn là tường rào rất dài của Tần gia, nói là đại trạch, trên thực tế giống một tiểu khu biệt thự hoa viên hơn, các căn biệt thự nhìn qua giống như một thể, nhưng lại là xây dựng theo ý thích, vườn hoa ngăn cách ở giữa, không gian vô cùng lớn.
Bởi vì diện tích kiến trúc khổng lồ, cho nên đại trạch phân ra cửa trước, cửa sau và cửa hông, mỗi lần Nhiễm Việt đến đều chọn ra vào ở cửa hông, bởi vì từ nơi này đi vào, gần với Cẩm Tú Viên của Tần phu nhân nhất.
Dừng xe ở bãi đỗ trong cửa hông, Nhiễm Việt quen cửa quen nẻo đi về phía Cẩm Tú Viên, đoạn đường này cô đã đi qua vô số lần, cho dù nhắm mắt lại đi cũng không thành vấn đề.
Tiến vào Cẩm Tú Viên, người giúp việc mở cửa cho cô, cũng dành cho cô một nụ cười sáng lạn, Nhiễm Việt khẽ gật đầu với bà ấy, rồi đi vào trong đại sảnh.
Lúc đầu, mỗi lần cô đối mặt với Tần phu nhân Đỗ Liên Trân, đều phải xây dựng tâm lý nhiều lần trong lòng, mới không còn cảm xúc mất khống chế, cho dù ai nhìn thấy kẻ thù đưa mình vào chỗ chết, cũng sẽ không có tâm tình tốt.
Rất nhiều lúc, cô đều hận không thể nhào tới một đao đâm chết đối phương, dù sao cô đã từng chết một lần, còn sợ gì nữa? Mỗi lần ý niệm này vừa xuất hiện, lại bị cô miễn cưỡng đè xuống.
Chết không có gì đáng sợ, hai mắt nhắm lại là hết, nói không chừng còn được giống như cô, may mắn trọng sinh thành một người khác, từ chết mà sống lại.
Nhiễm Việt không muốn để Đỗ Liên Trân chết quá đơn giản, cô nhất định phải nhìn thấy Đỗ Liên Trân sống không bằng chết mới được, đây chính là mục đích cuối cùng để cô ẩn nhẫn nhiều năm.
Vòng qua bình phong, chính là đại sảnh lầu một, được trang hoàng theo phong cách châu Âu, xa hoa lại quý khí.
Đỗ Liên Trân đang ngồi trên sofa uống trà, gương mặt tinh xảo vì được bảo dưỡng tốt làm cho bà ta có vẻ trẻ hơn tuổi, tuyệt đối không giống người hơn năm mươi.
Đỗ Liên Trân là một người cẩn thận tỉ mỉ, thân là nữ chủ nhân của hào môn, nhất cử nhất động của bà ta đều bị chú ý, cho nên ngay cả ở nhà, chỉ cần bước ra khỏi phòng ngủ, gương mặt bà ta vĩnh viễn đều tinh xảo, quần áo đẹp đẽ quý giá, các loại quy củ lễ nghi, đều đã thâm nhập tận xương tủy, có thể chính xác đến mức trường hợp nào nên lộ ra nụ cười nào, độ cong của nụ cười giống như được đo lượng bằng thước, quả thực chính là một quyển bí quyết ( Sổ tay chuẩn bị lễ nghi của quý phu nhân danh viện) di động.
Những thứ này đều là Tần phu nhân trong mắt người ngoài, ở trong lòng Nhiễm Việt, Đỗ Liên Trân chính là một lão yêu quái biết đi, mang một lớp mặt nạ tinh xảo hoàn mỹ, nội tâm lại tà ác hơn bất kỳ ai, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị ăn thịt người.
Giản Du đối với Tần phu nhân mà nói, ngay cả sự quen biết căn bản cũng chưa có, nhưng đối phương vì muốn loại bỏ Tần tam thiếu, mà thuận tiện hại luôn cả cô, hạng người này, không phải lòng dạ rắn rết vậy là gì?
Đỗ Liên Trân giương mắt nhìn cô một cái, cười nói: “Tiểu Việt đến rồi?”
Nhiễm Việt âm thầm hít thở một hơi, đè xuống cảm giác ghê tởm cuồn cuộn trong lòng, nói: “Đúng vậy, phu nhân.”
“Đừng đứng nữa, ngồi đi.” Đỗ Liên Trân khẽ nhếch môi dưới, bảo cô ngồi xuống nói chuyện, thái độ của bà ta đối với Nhiễm Việt, xem như là vẻ mặt ôn hoà.
Nhiễm Việt đáp một tiếng, rồi ngồi vào chiếc ghế sofa đơn.
Đỗ Liên Trân thuận miệng hỏi: “Bên công ty giải trí, mọi việc đều bình thường chứ.”
Nhiễm Việt trả lời: “Vâng, nhị thiếu đầu tư vài bộ phim, tiền lời cũng không tệ.”
Nghe thấy con trai được khen, người làm mẹ tất nhiên cao hứng, Đỗ Liên Trân cười khẽ vài tiếng, nói: “Cô chớ khen nó, nó có tính nết gì tôi còn không rõ sao, thằng bé này, chính là thích chơi bời, cũng không biết lúc nào mới có thể chịu yên ổn làm việc.”
Nhiễm Việt ở trong lòng cười lạnh, nghĩ thầm cho dù anh ta có thể chịu làm việc yên ổn, tôi cũng không đồng ý.
Ngoài miệng lại nói: “Nhị thiếu thông minh linh hoạt, ánh mắt độc đáo, buộc anh ấy làm công việc có nề nếp, mới là làm khó anh ấy.”
Nụ cười của Đỗ Liên Trân cũng không thu lại, nói: “Dù như thế, nhưng cũng không thể mặc nó chơi loạn lên, cô ở bên cạnh nó, phải giúp tôi để ý nó nhiều chút.”
“Tôi sẽ, phu nhân.”
Lúc này Đỗ Liên Trân mới hài lòng, lại đổi đề tài, “Bên Đỗ Thị muốn mở đại hội cổ đông, lúc đó cô đi theo tôi một chuyến, nghe nói lần trước cô đến đó làm việc, có người làm khó dễ cô, tôi cũng muốn nhìn thử xem ai mà to gan như vậy.”
Nhiễm Việt nói: “Cũng không quan trọng, sau đó chuyện cũng được giải quyết rồi.”
“Người của tôi, đến chỗ nào cũng không thể để bị coi thường được.”
Trong lòng Nhiễm Việt hơi chuyển, nghe ra trong lời nói của bà ta mang theo chút trách cứ, hiển nhiên là đang trách cô không đủ kiên cường, vì vậy nói: “Lần sau tôi sẽ chú ý.”
Đỗ Liên Trân hài lòng gật đầu, hỏi vài câu về tình hình kinh doanh riêng, rồi giữ cô ở lại ăn chút điểm tâm, mới để cho cô rời đi.
Đi ra Cẩm Tú Viên, Nhiễm Việt trầm mặt nhanh chóng đi tới bãi đậu xe, vẻ mặt vội vàng, giống như sau lưng có quái vật gì đó đang đuổi theo cô.
Ngồi vào trong, lưu loát lái xe ra khỏi bãi, đến khi ra khỏi cửa Tần gia, cô giẫm chân ga một cái, chiếc xe giống như một trận gió chạy toán loạn ra ngoài.
Cô cũng không có điểm đến, chỉ tiếp tục chạy theo con đường phía trước, cho đến khi hai bên đường dần dần ít người, lúc này cô mới ngừng xe, bước nhanh chạy đến bên thùng rác ven đường, “nôn” một tiếng, hung hăng nôn hết ra.
Mỗi lần đi Cẩm Tú Viên ăn cái gì đó, cô đều muốn nôn, không phải thức ăn của bọn họ có độc, mà là do ảnh hưởng từ tâm lý, Nhiễm Việt biết rõ đây là bệnh tâm lý, nhưng cô chưa từng nghĩ tới muốn trị, bởi vì bệnh này có thể từng thời khắc nhắc nhở cô, Đỗ Liên Trân có huyết hải thâm thù với cô.
Sau khi toàn bộ dạ dày trống rỗng, lúc này Nhiễm Việt mới có tinh thần quan sát xung quanh, phát hiện khi nãy mình đạp chân ga, đã đi thẳng tới ngoại ô thành phố.
Đã đến giờ cơm tối, nhưng cô vừa mới nôn ra một hồi, tạm thời không muốn ăn, dứt khoát đặt mông ngồi vào vỉa hè hình răng cưa trên đường, một mình ngồi trên con đường trống trải mà ngẩn người.
Lần này ngồi xuống, trực tiếp ngồi đến tám, chín giờ, cô mới tiếp tục lái xe quay về chỗ ở.
Ban đầu cô ở trong tiểu khu Dụ Cư bên cạnh nhà họ Tần, là chung cư đầu tiên của Tần gia, về sau đã trở thành ký túc xá của công nhân viên, Nhiễm Việt chỉ cần nghĩ đến đó là địa bàn của Tần gia, cô lại không thể ngủ yên, về sau đến làm việc ở công ty giải trí, cô mới tìm được cái cớ để dọn ra.
Lúc trước khi dọn nhà, Tần phu nhân vì muốn thu mua cô, còn chuẩn bị bỏ tiền ra giúp cô mua nhà ở, nhưng bị cô cự tuyệt, nhà của mình ở, vẫn nên do mình bỏ tiền mua mới an tâm.
Hiện thời nhà mới và công ty cách nhau rất gần, cũng cách khá xa nhà họ Tần, đây là nơi cô vừa ý nhất.
Lái xe tiến vào gara tầng ngầm, lại vào thang máy đi thẳng đến tầng một, cô vừa xoa cái cổ mỏi nhừ vừa mở cửa.
Trong phòng một mảnh mờ tối, sau khi cô đóng cửa lại, mới chuẩn bị sờ đến công tắc điện mở đèn, không ngờ sau lưng đột nhiên xuất hiện một bóng người, đẩy sau lưng cô, trực tiếp đẩy cô nằm sấp lên tường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook