Vì Nơi Ấy Có Anh!
-
1: Mở Đầu
Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại anh như thế này, trong khung cảnh kia, ở thành phố xa lạ ấy....
*****
"Này Ngọc Nhi, thử bơi ra kia đi, chỗ kia nhìn có vẻ không sâu lắm đâu, cậu có dám ra đó không?".
Giọng nói của Thanh Trà ngân vang bên tai cô.
Hồi ấy cô mới chỉ là một cô bé tám tuổi thoạt nhìn rất xinh xắn, đáng yêu với đôi mắt sáng thuần khiết còn chưa hiểu chuyện.
Cô nhớ rõ hôm ấy là một ngày hè mát trời, 5 giờ sáng cô cùng đám bạn của mình học bơi tại một bể bơi dưới khu chung cư cô sống.
Đây mới chỉ là ngày thứ ba cô học bơi hay nói chính xác hơn là mới chỉ làm quen với nước.
Trong thời gian đợi thầy chuẩn bị, với bản tính vốn tò mò, Ngọc Nhi cùng đám bạn đã chạy sang hồ nước sâu.
Khu bể bơi này khá rộng và được xây kết hợp cả bể người lớn và trẻ em, bên trái là bể trẻ em, bên phải dành cho người lớn.
Ở giữa được ngăn cách bằng một hàng rào inox tuy nhiên dễ dàng có thể trèo qua.
Bể nơi được lát đá màu xanh dương trông rất bắt mắt.
Xung quanh là những hàng cây to cổ thụ, ở dưới lấp ló bóng những cây hoa cỏ lau rung rinh trong gió sớm.
5 giờ sáng, khách bơi ở đây không nhiều, ngoài ra bể người lớn còn dùng cho những trẻ em đã biết bơi đến tập luyện vậy nên Ngọc Nhi cùng đám bạn có thể dễ dàng đi qua mà không bị nghi ngờ gì.
Đứng ở chỗ nông nhất nhìn sang bên kia bờ khoảng chừng 50m.
Bể bơi được thiết kế sâu dần nên ở chỗ này nước mới chỉ chạm tới mắt cá chân Ngọc Nhi.
Đúng lúc đó một đứa trong lũ bạn cô hùa theo câu vừa rồi của Thanh Trà mà trêu: "Chắc Ngọc Nhi không xuống được đâu, cậu ấy mít ướt còn nhát gan như vậy mà".
Nhìn lướt qua đám bạn đang cười cợt, Ngọc Nhi không khỏi tức giận và càng muốn chứng tỏ mình làm được cho lũ bạn thấy.
Cô không nói gì mà từ từ tiến về phía trước.
Càng đi nước càng cao dần lên tới bụng của cô.
Cô cảm thấy sợ, vô cùng sợ bởi vì từ bé tới giờ cô chưa từng được đi bơi, chưa từng tới bể bơi to như vậy và điều quan trọng hơn là cô không biết bơi.
Tay cô run rẩy liên hồi, chân cô như dính chặt xuống đáy bể.
Cô không dám bước tiếp.
Ngọc Nhi quay mặt lại nhìn đám bạn đang dõi mắt theo cô.
Tưởng cô sợ hãi và không dám đi tiếp Thanh Trà lại càng cười to: "Ngọc Nhi, cậu sợ rồi à? Biết ngay mà, cậu thật nhát gan, sợ rồi thì lên bờ đi".
Cô nghe thấy rõ mồn một từng chữ Thanh Trà nói, thầm nhủ không sao đâu và dũng cảm bước xuống tiếp.
Càng đi nước càng dâng cao từng chút từng chút một.
Nước tới ngực, tới cổ rồi lên tới miệng cô.
Bấy giờ cô vô cùng sợ hãi, chân run lên cầm cập và không dám bước tiếp nhưng nghĩ tới những lời trêu chọc của đám bạn, những lời khiêu khích của Thanh Trà cô lại nhắm mắt bước xuống.
Cho tới khi đến một bậc đá cô dừng lại, nước lúc này đã gần lên tới mũi cô.
Cô biết chỉ cần bước thêm một bước nữa mình sẽ hoàn toàn ngập trong nước.
Thế rồi cô bước xuống, nước đã hoàn toàn nhấn chìm cô, những làn nước liên tiếp chui vào họng, vào mũi khiến cô không thở được.
Ngọc Nhi ra sức vùng vẫy để nổi lên trên hít thở không khí nhưng vô vọng.
Đám bạn cô ngơ ngác nhìn nhau và dường như sợ hãi mà bỏ chạy.
Cô tưởng chúng nó sẽ gọi người tới nhưng mãi chẳng thấy đâu.
Nước vẫn tiếp tục chui vào mũi khiến cô không thể hô hấp.
Thế rồi dần dần cô hết sức và từ từ chìm xuống, cô cảm thấy không gian xung quanh yên tĩnh lạ thường, không còn tiếng nói chuyện, không còn tiếng cười đùa của đám bạn nữa mà thay vào đó là một khoảng không tĩnh lặng.
Những tưởng cô sẽ không hít thở được mà ngất lịm đi thì đột nhiên một bàn tay đã kéo cô lên trước khi cô kịp mất đi ý thức.
Cô còn nhớ rõ anh ấy nắm tay cô rất chặt, rất chặt dù cho cô có đạp mạnh vào bụng anh để ngoi lên hít thở thì anh vẫn không buông cô ra.
Anh cố gắng chịu cơn đau đớn kịch liệt do sức đạp của một người chết đuối vớ được cọc đem lại.
Cô cảm thấy mình như vừa gặp gỡ thần chết vậy, thật kinh khủng.
Anh giúp cô vỗ lưng để nước thoát ra ngoài.
Anh vỗ rất nhẹ như sợ làm cô đau và hỏi han cô liên tục.
Anh hỏi những gì cô không còn nhớ nữa bởi tâm trạng cô lúc này đang rất khiếp sợ, hoảng loạn.
Anh nhẹ nhàng an ủi và nói với cô rằng: "Đừng sợ, sau không biết bơi thì đừng tới chỗ nước sâu." Giọng anh rất nhẹ, rất khẽ như đang thì thầm vào tai cô.
Tiếng nói dịu dàng như rót mật ngọt vào tai khiến cô như chìm sâu vào đáy mắt đen láy của anh.
Cô rất muốn cảm ơn anh nhưng dường như có thứ gì đó đang nghẹn trong cổ họng khiến cô không thể cất thành lời cứ ngơ ngác nhìn anh.
Cô không nhớ rõ mình về bằng cách nào, cũng không nhớ rõ diễn biến sau đó ra sao.
Điều duy nhất cô nhớ là anh đã cười nhẹ nhàng và bảo cô rằng: "Không sao rồi, lần sau chú ý nhé".
Cô không nhìn kĩ anh trông thế nào, cũng không thể mở miệng hỏi tên anh, chỉ biết rằng trông anh lớn hơn cô bốn, năm tuổi và ánh mắt anh rất ấm áp, nhẹ nhàng...
Mùa hè năm ấy, cô đã luôn chờ đợi anh ở bể bơi, thậm chí khi đi học mỗi lần đi qua bể cô luôn dừng lại rất lâu để kiếm tìm bóng dáng anh nhưng không thấy.
Anh không biết kể từ hôm đó anh đã trở thành ánh sáng của cuộc đời cô...
*****
Ngọc Nhi thức dậy sau giấc mơ dài rồi nằm ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà.
Đã nhiều năm nay cô luôn mơ thấy giấc mơ ấy, giấc mơ kinh hoàng nhớ lại khi mình cận kề cái chết nhất, giấc mơ chứa đựng hình bóng của anh.
Cô hy vọng mình có thể gặp lại anh biết bao.
Hy vọng có thể cảm ơn anh.
Hy vọng có thể biết tên anh là gì.
Dù cho có biết anh đã từng tuyệt tình với mình năm mười tám tuổi ra sao, dù biết cơ hội rất mỏng manh, thậm chí cô còn không nhớ rõ khuôn mặt của anh nhưng chẳng phải người ta hay nói nếu niềm tin là điều quý giá thì tại sao không cất giữ một chút trong trái tim mình sao? Vậy thì cô sẽ vẫn tin, tin một ngày có thể gặp lại anh.
Đứng dậy sửa soạn quần áo và chuẩn bị kéo vali ra sân bay.
Hôm nay Ngọc Nhi có chuyến bay tới Hội An để tiếp nhận cuộc phỏng vấn của phóng viên Lâm đồng thời cũng lấy thêm dữ liệu và cảm hứng cho sáng tác của mình.
Cô là một nhà văn mới nổi gần đây do sáng tác ra cuốn sách được đông đảo mọi người yêu thích.
Cuốn sách ấy kể về cuộc sống thường nhật của các trẻ em nghèo ở Châu Phi.
Cô đã sống cùng tụi nhỏ vài tháng để ghi chép và trải nghiệm cuộc sống nơi đây.
Sau nhiều lần suy nghĩ, cô chỉ đơn giản đặt tên cho cuốn sách là: "Phép màu".
Tên cuốn sách đã thu hút nhiều độc giả.
Trong sách cô viết rất nhiều về hoạt động của những đứa trẻ ở đó.
Các em không có cha mẹ mà ở cùng với người vú già tại trại trẻ tị nạn.
Mỗi bữa các em chỉ được ăn một chút bánh mì và sữa tươi.
Các em tuy nghèo, tuy cuộc sống không đầy đủ nhưng luôn nghĩ ra đủ trò vui chơi.
Dù chỉ đơn giản là ném đá vào lọ thôi các em cũng có thể chơi cả ngày không chán.
Những câu từ trong sách đã chạm tới trái tim người đọc.
Ngay sau đó, cuốn sách đã xuất bản và được bán chạy tại các cửa hàng trên toàn quốc.
Phần đông mọi người đều cảm thương cho những số phận bất hạnh nhưng cũng khâm phục trước tinh thần lạc quan, vui vẻ của các em.
8 giờ sáng, máy bay đáp xuống sân bay Đà Nẵng.
Ngọc Nhi kéo vali ra khỏi sân bay và thuê một khách sạn gần đó.
Cô dự định sẽ thăm quan Đà Nẵng và ghi chép, quay chụp lại khung cảnh nơi đây rồi mới tới Hội An gặp phóng viên Lâm.
Đà Nẵng quả thực rất đẹp, bầu trời trong xanh với những đám mây trôi lơ lửng, nhẹ nhàng.
Thời tiết nơi đây tuy có hơi nóng nhưng nó không phải cái nắng gắt ngoài miền Bắc.
Có lẽ bởi thế mà cứ khi vào hè, đây sẽ luôn là điểm đến lí tưởng của mỗi gia đình.
Dạo quanh chụp ảnh một hồi, Ngọc Nhi ghé vào quán caffe gần đó nghỉ ngơi và ghi chép lại cảm nhận của mình.
Đây là thói quen của cô đã hình thành từ những năm học đại học, cô rất thích ghi lại cảm nhận của bản thân khi đặt chân tới một vùng đất mới hay thấy thứ gì đó mới lạ.
Buổi trưa, cô ghé vào một quán Mì Quảng ven đường để ăn trưa.
Mì Quảng hay còn gọi là Mì Quảng Khô được sử dụng sợi mì dày và dai được làm từ bột gạo cùng các nguyên liệu như thịt heo, thịt gà, tôm, chả lụa kèm với chút nước lèo từ xương hầm, ăn cùng với rau sống tạo nên độ ngọt tự nhiên, đậm đà.
Đây là lần đầu cô ăn món đặc sản nổi tiếng này và phải tấm tắc khen ngon trước hương vị tuyệt vời của nó.
Thưởng thức xong bữa trưa, cô cũng không nán lại lâu mà bắt xe về khách sạn thu dọn đồ.
2 giờ chiều, thời tiết đã nóng hơn buổi sáng, không khí oi bức lan toả vào trong căn phòng khách sạn nhỏ.
Ngọc Nhi dọn đồ và trả phòng rồi bắt xe đi tới điểm gặp mặt phóng viên Lâm ở Hội An.
Bác tài là một người cởi mở và luôn hỏi han cô không ngừng bằng tiếng địa phương.
Cô là người gốc Hà Nội, khi nghe giọng bác nói có chỗ hiểu chỗ không nhưng vẫn lịch sự trả lời lại.
Con người nơi đây rất thân thiện và mến khách.
Xe dừng tại một tiệm nước nhỏ, cô xuống xe và trả tiền bác tài.
Bước vào bên trong quán, không gian trong đó nhẹ nhàng, tường được sơn màu vàng với những hoạ tiết hoa giấy đẹp mắt.
Đây dường như đã trở thành điểm đặc trưng ở Hội An tạo cho người ta cảm giác thư giãn, thoải mái.
Cô nhìn quanh quán một lượt và thấy một người đàn ông ăn mặc lịch sự, mặt mũi sáng sủa, trên bàn anh ta để máy ảnh cùng những vật dụng khác đang vẫy tay về phía mình nên cô kéo vali tới gần chỗ anh ấy.
"Xin chào, cô là nhà văn Ngọc Nhi đúng không? Rất vui được gặp cô, tôi là phóng viên Lâm".
Chàng trai trẻ cởi mở bắt chuyện và chào hỏi.
Cô cũng lịch sự đáp lại và nở một nụ cười mỉm với anh.
"Chào anh, tôi là Ngọc Nhi, nghe danh anh đã lâu hôm nay mới có dịp gặp mặt, mong anh chiếu cố thêm".
Sau màn dạo hỏi đầu, hai người bắt đầu phỏng vấn sâu về cuốn sách mới nổi gần đây của Ngọc Nhi.
Thấm thoát đã 5 giờ chiều, phóng viên Lâm ngại ngùng mời cô đi ăn tối nhưng do cô thấy trong người không được khoẻ nên đã khéo léo từ chối.
Tạm biệt phóng viên Lâm và mong sẽ có cơ hội gặp lại vào lần tới, cô bước chân nhẹ nhàng ra khỏi quán.
Ngọc Nhi kéo vali lê bước đi tìm khách sạn gần đó nhưng mãi không thấy chỗ nào ưng ý.
Cô đành tạm dừng chân tại một ghế đá ven đường để nghỉ ngơi và ngắm nhìn phong cảnh Hội An buổi xế chiều.
Bỗng nhiên cô bắt gặp một hình bóng thấp thoáng chạy vụt qua.
Anh mặc bộ quần áo cảnh sát đặc nhiệm màu đen, chạy ngang qua cô rất vội vã.
Giây phút anh chạy qua ấy trái tim cô như khựng lại.
Chàng trai có đôi mắt đen láy nhìn rất mạnh mẽ và cương trực, dáng người anh cao ráo, thẳng tắp mặc trên mình bộ cảnh phục trông rất đỗi đẹp mắt.
Cô không biết đó có phải là anh hay không chỉ mô hồ có cảm giác với anh chàng đó.
Định chạy theo để xác nhận nhưng đúng lúc có cậu bé vấp ngã trước mắt khiến cô bị kéo ngược trở lại, vội vàng đỡ đứa bé lên hỏi han.
Khi quay ra đã không còn thấy anh nữa.
Liệu đó có phải là anh? Có phải chàng trai đã vô tình trở thành ánh sáng của đời cô hay không?...
*****
#Bản quyền thuộc: Maiimit26.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook