“Tiến sĩ Khang, đây là vật thí nghiệm mà ngài đã đặt, xin vui lòng ký nhận.



Người vận chuyển vật thí nghiệm mặc bộ đồ bảo hộ, cầm tập tài liệu điện tử để giao thiệp với Vu Yếm.


Hai nhân viên vận chuyển khác tháo rời hai lớp cách ly, lộ ra một thùng vận chuyển bán trong suốt, khí lạnh tỏa ra khiến người ta nghĩ rằng đây hẳn là một thùng ướp lạnh.


Còn về vật thể cuộn tròn bên trong thì vẫn bất động, giống như đã chết.


Vu Yếm xác nhận trên tài liệu giao nhận và nhận được một phần thông tin về vật thí nghiệm cấp S này.


Lật qua lật lại thì nhận thấy đây chỉ là những thông tin đơn giản.


Nghe nói vật thí nghiệm này đã trải qua rất nhiều cuộc thí nghiệm, nhưng những dữ liệu chi tiết về các thí nghiệm đó hiển nhiên sẽ không dễ dàng giao cho anh.


Nhân viên vận chuyển thu hồi tài liệu và nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại Vu Yếm và ba trợ lý nghiên cứu của anh.


Vu Yếm tiến đến chiếc thùng vận chuyển cao ngang người, cúi xuống quan sát kỹ.


Nhiệt độ của thùng vận chuyển rất thấp, lớp chất liệu giống kính đã đóng một lớp sương mỏng, vì vậy anh chỉ có thể nhìn thấy một bóng hình mờ ảo.


Nhiệt độ thấp như vậy là để đưa vật thí nghiệm vào trạng thái ngủ đông, thuận tiện cho việc vận chuyển và cũng để kìm hãm các loại virus trong cơ thể của vật thí nghiệm này.


Mẫu thí nghiệm có mã số S-V-012, S đại diện cho cấp bậc, V biểu thị hướng nghiên cứu chính là virus.


Tài liệu đơn giản vừa rồi cho biết, sau nhiều cuộc thí nghiệm, bây giờ hắn mang trên mình hơn hai mươi loại virus chết người.


Thật sự là một nguồn lây nhiễm khổng lồ, chẳng trách vì sao người vận chuyển phải mặc đồ bảo hộ ngay cả khi cách thùng vận chuyển.


“Trước tiên hãy chuyển vào hộp quan sát, ngưng trạng thái đông lạnh và đưa vào khu vực nuôi dưỡng.



Vu Yếm ra hiệu cho Tiểu Cao thực hiện việc này, bản thân anh đút tay vào túi quan sát.


Anh xem Tiểu Cao thao tác với các thiết bị như thế nào, âm thầm đối chiếu với những ký ức của Khang Thế.


Sau khi xuyên không, hệ thống đã truyền cho anh một phần ký ức của Khang Thế, giúp anh nhanh chóng hòa nhập với thân phận này.



Nhưng việc một người tiếp nhận toàn bộ ký ức của người khác dễ gây ra sự hỗn loạn về nhận thức, vì vậy những ký ức thuộc về Khang Thế đó đã được xử lý và khá mơ hồ.


Vu Yếm không thể hoàn toàn nắm vững nghiên cứu và kiến thức của người kia chỉ vì những ký ức này, anh cần phải dần dần làm quen với nhiều thứ.


Khu vực nuôi dưỡng sau hai ngày chuẩn bị đã gần đạt được hiệu ứng bể chứa rừng nhiệt đới mà Vu Yếm mong muốn, có cây xanh, núi giả và gỗ mục.


Hộp quan sát chứa vật thí nghiệm nguy hiểm được cánh tay robot hạ xuống “bể rừng nhiệt đới”, cuối cùng Vu Yếm cũng nhìn rõ được hình dạng của đối phương.


Vật thí nghiệm cuộn tròn trong hộp trong suốt có hình dạng gần giống với một người thanh niên gầy gò.


Mái tóc bạc dài ngang vai, làn da lộ ra đầy những vết thương cũ và mới, chồng chất lên nhau, những vết khâu lan rộng đến cổ và ngực ẩn giấu của đối phương.


Cả người hắn giống như bị cắt xẻ vô số lần rồi khâu lại.


Dị biến thể cấp thấp thường có hình dạng động vật, càng giống người thì càng tiến hóa thành công và cấp bậc càng cao.


Điểm khác biệt lớn nhất về ngoại hình giữa vật thí nghiệm trước mặt này với con người có lẽ là lưng của hắn.


Phần xương bả vai của hắn có hai cánh thịt mỏng dính vào cơ thể, một nửa cánh bị mất trông cũng đã tàn tạ và rách nát, cố gắng chống đỡ cơ thể một cách vô ích.


[ ding —— phát hiện mục tiêu nhiệm vụ của thế giới này, hiện đang kích hoạt dữ liệu giám cho người giám sát.

]

Trong khi Vu Yếm quan sát vật thí nghiệm, hệ thống đúng lúc đưa ra thông báo.


Theo lời nhắc của hệ thống, Vu Yếm thấy trên đầu vật thí nghiệm xuất hiện một vài hàng dữ liệu.


[ giá trị sinh mệnh hiện tại: 2/100 (nguy kịch) ]
[ trạng thái hiện tại: Tỉnh táo (giá trị đau đớn quá cao) ]
[ cảm xúc hiện tại: Cảnh giác, bình tĩnh ]

Còn một hàng được đánh dấu màu đỏ [ giá trị nguy hiểm: 60/100]

Giá trị nguy hiểm được đánh dấu màu đỏ mới là điều mà người giám sát như Vu Yếm cần quan tâm nhất, theo hệ thống, một khi giá trị nguy hiểm vượt quá một trăm thì phải tiêu diệt hắn.


Trước khi ký kết hợp đồng xuyên không, Vu Yếm đã tìm hiểu kỹ về công việc mà mình sắp đảm nhận.


Thế giới mà anh xuyên đến là một thế giới có khả năng xảy ra đại tuyệt chủng sinh vật theo tính toán của hệ thống, thủ phạm chính tất nhiên là "phản diện" này.



Để cân bằng, chúng nó thiết lập một "nhân vật chính" trong thế giới này để kiềm chế phản diện.


Tuy nhiên, trong dự đoán, khả năng thất bại của phe nhân vật chính vẫn còn rất lớn, vì vậy hệ thống một lần nữa chọn một người từ thế giới khác không nằm trong chuỗi nhân quả của thế giới này để giám sát phản diện, giảm thiểu rủi ro.


Trước đó, hệ thống đã nhiều lần nhấn mạnh sự đáng sợ và nguy hiểm của phản diện, lúc này khi nhìn thấy hắn, Vu Yếm chỉ cảm thấy thật sự là một kẻ xui xẻo đáng thương.


“Sao hắn không nhúc nhích gì vậy, chẳng lẽ chết rồi sao?” Tiểu Cao lo lắng hỏi.


Cậu sợ nếu mẫu thí nghiệm chết, cấp trên sẽ trút giận lên đầu bọn họ.


“Chưa chết.

” Vu Yếm trả lời.


Không chỉ chưa chết, mà hắn còn tỉnh táo nữa.

Chỉ còn hai điểm sinh mệnh, lại còn bị vận chuyển trong nhiệt độ thấp như vậy mà vẫn duy trì được sự tỉnh táo, quả là một sinh vật ngoan cường.


“Đây là vật thí nghiệm cấp S sao, lần đầu tiên tôi nhìn thấy, thật giống con người.



Một trợ lý nghiên cứu ở lại đây thì thầm, trên khuôn mặt lộ vẻ không nỡ.


Trợ lý nghiên cứu bên cạnh lập tức kéo cô lại, ra hiệu cho cô đừng nói những lời như vậy trước mặt cấp trên.


Toàn bộ viện nghiên cứu đều biết rằng Khang Thế ghét nhất dị biến thể, nói chúng giống người sẽ bị Khang Thế coi là sỉ nhục, chắc chắn sẽ nổi giận.


Nhà nghiên cứu nhận ra mình đã lỡ lời nên mặt tái mét.


Vu Yếm không nhìn các cô, giả vờ như không nghe thấy gì, đi rót một cốc trà nóng, quay lại nói: “Ở đây không còn chuyện gì nữa đâu, các cô cậu quay về phòng thí nghiệm của mình đi.



Ba trợ lý nghiên cứu như sống sót sau thảm hoạ, nhanh chóng rời đi.


Bọn họ vừa mới đi, một vị khách đã đến.


Là một trong bốn nhà nghiên cứu cấp cao của viện nghiên cứu, người phụ trách kế bên đây, Lục Thu Phong.



Người này có mối quan hệ khá tốt với Khang Thế nguyên bản, chủ yếu là cả hai đều không mấy thiện cảm với dị biến thể, cùng thuộc phe “ghét dị biến thể” ở trong giới.


Khang Thế thích tra tấn vật thí nghiệm, Lục Thu Phong thì có thủ đoạn rất tàn nhẫn.


Vì vậy, hai người còn lại không có bất kỳ động tĩnh gì, Lục Thu Phong trước tiên đến xem náo nhiệt.


“Ồ, đây là vật thí nghiệm cấp cao đó à? Đúng là hàng cao cấp, quả thật là hình dạng của một con người.



Lục Thu Phong nhìn vào hộp quan sát một lúc rồi cười tủm tỉm nói.


“Sao không động đậy gì vậy, lật hắn lại để xem mặt nào, không biết mặt trông như thế nào.



Lục Thu Phong bận rộn với thực nghiệm trong một thời gian, chưa gặp “Khang Thế” trong vài ngày qua, lúc này đưa ra ý kiến mà không thấy phản hồi, quay đầu lại nhìn thì thấy người kia đang nằm trên ghế dài trong văn phòng uống trà.


Mái tóc thường xuyên chải chuốt gọn gàng giờ đây xõa xuống trán, khiến “Khang Thế” trông trẻ trung hơn nhiều so với tuổi thật.


Thái độ thư thái, lười biếng, khác xa so với dáng vẻ cao quý, trang trọng thường ngày.


Lục Thu Phong ngạc nhiên nhìn anh, sau đó nhận ra có điều không đúng.


“Không đúng rồi, thầy Khang, đồ chơi mà thầy mong đợi lâu đến tay rồi, cứ để ở đó mà nhìn, không bắt đầu làm gì à? Điều này không giống thầy nhỉ.



“Còn khu vực nuôi dưỡng này nữa, tại sao thầy lại đặt nhiều thứ lộn xộn vào đây, trước đây không phải thầy nói là khu vực nuôi dưỡng đặt quá nhiều thứ sẽ cản trở việc quan sát vật thí nghiệm sao? Còn cả dáng vẻ của thầy như này…”

Vu Yếm liếc nhìn anh ta: “Trưa nay cùng nhau đi nhà ăn ăn cơm?”

Lục Thu Phong: “…Tôi đang nói về vật thí nghiệm.



Vu Yếm: “Trưa nay đến gọi tôi.



Mặc dù người này cũng không phải là người tốt, nhưng người tốt cũng sẽ không làm bạn với “Khang Thế”.

Nếu đã chủ động tìm đến, tận dụng anh ta để làm quen với các khu vực khác của viện nghiên cứu cũng được.


Không thể kích động Khang Thế hành hạ vật thí nghiệm mới, Lục Thu Phong cảm thấy chán nản và rời đi.


Không có ai làm phiền, Vu Yếm từ từ xem xét hồ sơ của vật thí nghiệm 012.


Sau khi đọc kỹ hồ sơ mỏng manh vài lần, anh ngước nhìn bể rừng nhiệt đới để thư giãn thì phát hiện ra 2 điểm giá trị sinh mệnh không đáng kể trên đầu của 012 chỉ còn 1 điểm mong manh.


Trông có vẻ như sắp chết bất cứ lúc nào.



Điều rắc rối nhất của phản diện là ở chỗ này, không thể để giá trị nguy hiểm của đối phương vượt quá giới hạn, cũng không thể để đối phương chết sớm khi chưa đến lúc.


Hắn chết sớm thì cốt truyện sau đó sẽ bị ảnh hưởng, nhân vật chính không thể nghiên cứu ra một loạt thuốc tiến hóa.


Vu Yếm gọi hệ thống.


[ hệ thống, có phải hắn sắp chết rồi không? Tôi cần làm gì không? ]

[ người giám sát cần hoàn thành cốt truyện gốc, sử dụng thuốc cao cấp để cứu phản diện, duy trì sự sống cho hắn.

]

Vu Yếm nhớ lại rằng để hành hạ vật thí nghiệm cấp cao lâu hơn, nhân vật gốc đã chi một khoản tiền lớn để mua một loại thuốc kích thích sự sống cấp cao, hiện vẫn được cất giữ trong két sắt đựng thuốc.


Không thể lười biếng được nữa, bắt đầu theo cốt truyện thôi.


May mắn là nghiên cứu sinh vật biến dị hiện tại anh chưa làm được, còn chữa bệnh cứu người thì khá phù hợp với chuyên môn.


Mặc bộ đồ bảo hộ để ngăn chặn virus trên người vật thí nghiệm, Vu Yếm lấy ống thuốc đó và bước vào khu vực nuôi dưỡng.


Anh đi vòng quanh hộp quan sát, sờ mó một lúc rồi nhấn công tắc, hộp quan sát phát ra âm thanh mở ra, lộ ra người đang hấp hối ở giữa.


Bộ đồ bảo hộ trên người Vu Yếm có chất liệu đặc biệt, không hề nặng nề, khi đôi bàn tay đeo găng chạm vào cơ thể của 012, thậm chí có thể cảm nhận được làn da lạnh lẽo và trơn trượt của hắn.


012 cuộn tròn người lại nên rất khó để tiêm thuốc, Vu Yếm ấn vào vai hắn để cố gắng mở hắn ra.


Theo động tác của anh, 012 cử động.


Hắn đột ngột quay mặt sang một bên, lộ ra đôi mắt màu bạc giống hệt mái tóc.


Đôi mắt trong veo quá mức khiến người ta cảm thấy hơi sợ hãi, đặc biệt là khi trong mắt hắn không có bất kỳ cảm xúc nào.


Nhìn thấy đôi mắt của hắn, rất ít người sẽ nghĩ rằng hắn là một "con người", đó là đôi mắt của một con vật không có cảm xúc.


Đã biết từ thanh trạng thái trên đầu hắn rằng hắn đang tỉnh táo, Vu Yếm cũng không bị giật mình khi hắn đột ngột mở mắt, chỉ nhìn thêm vài lần vào con ngươi dọc nhỏ xíu của hắn, rồi lấy thuốc ra pha.


Đôi mắt 012 nhìn chằm chằm vào Vu Yếm, đột nhiên ngẩng đầu lên, tạo tư thế tấn công.


Vu Yếm không hề chớp mắt, một tay ấn hắn xuống, dựa vào kinh nghiệm đối phó với những người đàn ông say rượu gây rối ở bệnh viện trước đây, khống chế chặt bệnh nhân không yên ổn, thành công tiêm thuốc vào cơ thể hắn.


Kim tiêm đâm vào cơ thể đầy sẹo, đôi cánh tàn tạ của 012 run rẩy, quét qua tay Vu Yếm rồi bất lực rũ xuống.


— TRANS: BÁCH LÍ NAM LI

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương