Vị Lai Chi Bách Nhập Hào Môn
-
Chương 98
Vài lời tâm sự:
Tuần này tôi xin off vì phải ôn thi, sau thi còn đi du lịch vài ngày nữa, cho nên tuần sau về tôi úp truyện tiếp nhé.
PS: Chương 100 là H kéo rèm á =")))
Edit: Thủy Tích
Dạ Vân Sâm đạt thành hiệp nghị với chị gái của Phụng lão phát triển ra ngoài dự liệu của mọi người, vì thế trong lúc Cố Duệ lòng nóng như lửa đốt chạy đến liền nhận được cuộc gọi của cậu, theo bản năng mày nhíu lại, nửa tin nửa ngờ bắt máy, khi nghe thấy thanh âm quen thuộc truyền đến, nhất thời liền sửng sốt.
Cố Vân Hiên ngồi bên cạnh đương nhiên nhìn thấy mọi động tác của hắn, từ khi điện thoại vang lên y liền nhìn chằm chằm Cố Duệ, sợ sẽ bỏ qua bất cứ tin tức gì, cho nên khi nhìn thấy Cố Duệ nhíu mày, mày y nhăn so Cố Duệ còn khoa trương hơn, bất quá trên mặt vẫn kiệt lực biểu hiện ra bộ dáng vô cùng lãnh tĩnh, nhưng trong lòng kỳ thật đã rất khẩn trương. Bất quá, giây tiếp theo liền nhìn thấy Cố Duệ tỏ ra sửng sốt, cũng không biết bên kia điện thoại người nọ nói gì, biểu tình cả người hắn lập tức thay đổi, không khỏi nhắc nhở gọi một tiếng: "Anh?"
Mà lúc này, Cố Duệ đã khôi phục bình tĩnh, không đáp lại, chỉ thản nhiên quét mắt nhìn Cố Vân Hiên một cái, bên trong ánh mắt còn mang theo nhu hòa chưa trút hết, mặt khác lại ôn nhu nói với người bên kia đầu dây: "Anh đang trên đường, em chờ anh một chút."
Trong lòng Cố Vân Hiên dâng lên một trận kích động, loại ngữ khí cùng ánh mắt này, chỉ xuất hiện trước mặt Dạ Vân Sâm mà thôi, như vậy không cần đoán cũng biết được người bên kia tuyệt đối chính là Dạ Vân Sâm!
Quả nhiên, sau khi cúp máy, không đợi Cố Vân Hiên truy hỏi Cố Duệ liền chủ động lên tiếng: "Là Vân Sâm gọi." Tiếp theo liền nói một địa điểm khác cho tài xế, phân phó ông ấy quay đầu xe đi về hướng ngược lại.
Cố Vân Hiên không giấu được kinh ngạc, "Xảy ra chuyện gì?" Biểu tình của Cố Duệ so với vừa rồi tựa như hai người, mới vừa rồi là một gương mặt lạnh đến khiến người sợ hãi, mà ngay cả y cũng có chút khiếp sợ, chẳng dám hó hé gì, nhưng sau khi tiếp điện thoại khí tràng quanh thân hắn liền thay đổi, tuy rằng vẫn mặt không đổi sắc nhưng đã không đáng sợ nữa.
Cố Duệ nhìn ra y có điều nghi hoặc, liền đem những lời Dạ Vân Sâm nói với mình đơn giản nói lại một lần, Cố Vân Hiên ở một bên nghe được sửng sốt hồi lâu mới kịp phản ứng, "Cho nên nói, Vân Sâm hợp tác với người bắt cóc cậu ấy sao?" Hướng phát triển của chuyện này có chút kỳ quái nha! Mệt y lúc trước còn lo lắng như vậy...
Cố Duệ hơi hơi vuốt cằm, tin tức này nhiều ít khiến hắn thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhưng tinh thần buộc chặt vẫn không thể nào lơi lỏng được, chỉ cần còn chưa nhìn thấy Dạ Vân Sâm hắn liền không có biện pháp thật sự an lòng. Dù sao bây giờ Dạ Vân Sâm còn trong tay đối phương, không bài trừ đối phương đột nhiên đổi ý đâu.
Nhưng không quản nói như thế nào, tin tức này cũng coi như là một tin tốt.
"Vân Sâm cũng khá lắm!" Cố Vân Hiên sợ hãi nói, "Lá gan còn lớn như vậy, thế nhưng dám đề chuyện hợp tác với đối phương." Thật sự làm đảo điên ấn tượng trước đây Dạ Vân Sâm cho y. Dù là một người từng trải cũng chưa chắc thành thục được như vậy, ấy mà một người thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, gặp phải chuyện này thế nhưng không bị dọa cho choáng váng còn dám nói chuyện hợp tác với đối phương, quả thật là rất tài giỏi! Cố Vân Hiên phát hiện y càng thêm vừa lòng vị chị dâu này rồi!
Quý phụ trung niên cho phép Dạ Vân Sâm gọi điện thoại cho Cố Duệ, bà ấy cũng là một người vô cùng sảng khoái, nếu đã đáp ứng hợp tác cùng Dạ Vân Sâm thì liền lấy một phương thức khác đối đãi với cậu, bà đưa cậu đến một căn biệt thự cách không xa, nơi đó là chỗ đặt chân của bà trong khoảng thời gian này, kiến trúc quý tộc phương Tây, dùng để nghỉ ngơi cũng rất không tồi.
Chưa đến nửa giờ, xe của Cố Duệ cùng Cố Vân Hiên đã dừng tại trước cổng biệt thự. Lúc người bảo vệ canh cửa dẫn hai người đi vào, Dạ Vân Sâm đang mặt đối mặt uống trà với quý phụ trung niên, nửa ngày ở chung, bà ấy thỉnh thoảng biểu hiện ra vô cùng thưởng thức Dạ Vân Sâm, sau khi nhìn thấy Dạ Vân Sâm tỏ ra yêu thích căn biệt thự này, liền trực tiếp hứa hẹn chờ bà có được Phụng gia sẽ đem căn biệt thự này cho Dạ Vân Sâm.
Sau khi suy tư trong chốc lát, Dạ Vân Sâm liền thoải mái đáp ứng. Dù sao ở B thị cũng không ảnh hưởng gì tới cậu, huống hồ kiến trúc này cậu thật sự rất thích, nhận cũng không mất gì còn không bị bà nghi ngờ, cớ sao không đồng ý chứ?
Hai người trò chuyện đến vui vẻ, vừa nhấc mắt liền nhìn hai anh em Cố gia đã đi tới cửa phòng, Dạ Vân Sâm theo bản năng đứng lên, mắt mở trừng trừng nhìn Cố Duệ đi về phía mình, còn chưa kịp mở miệng, liền bị ôm vào trong một cái ôm quen thuộc, lực đạo vô cùng lớn, thắt lưng cậu thiếu chút bị gãy ra thành hai, nhưng cậu cũng vui vẻ chịu đựng, cũng dùng sức ôm lại, đem mặt chôn trong ngực hắn.
Một khắc kia, trái tim hai người rốt cục không còn treo lủng lẳng trên không nữa.
Cố Vân Hiên đứng một bên sờ sờ mũi, lần đầu tiên nhìn thấy anh trai mình để lộ cảm xúc ra ngoài, loại cảm giác này thật sự vô cùng mới lạ, hơn nữa, còn có chút kinh khủng...
Cảm khái mà thở dài, y dời tầm mắt khỏi hai người, đi đánh giá gian phòng đồng thời dư quang nơi khóe mắt phiêu đến trên người một người khác đang ngồi không động đậy trong phòng, nhất thời sắc mặt trầm xuống, bà ấy cũng phát hiện ra ánh mắt y, cũng không có bị ý lạnh trong mắt y dọa sợ, ngược lại khẽ mỉm cười gật gật đầu với y, Cố Vân Hiên nhất thời bị bà mặt dày làm kinh ngạc!
- --- Sao lại có cảm giác gặp được người bạn già vậy chứ? Rõ ràng đây là người đã bắt cóc chị dâu của mình...
Quý phụ tựa hồ cũng biết trong lòng y đang nghĩ gì, nhưng bà cũng không chút nào để ý, nhìn y một cái sau đó liền chuyển dời sang trên người Dạ Vân Sâm cùng Cố Duệ, lúc này Cố Duệ đã buông Dạ Vân Sâm ra, ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm Dạ Vân Sâm, Dạ Vân Sâm bị hắn nhìn hơi hơi có chút quẫn bách, dù sao chung quanh còn có những người khác, nhưng vẫn theo thói quen nắm chặt tay Cố Duệ không buông ra.
Quý phụ đem sự hỗ động giữa bọn họ xem trong mắt, nhớ tới lời đồn đãi trước kia về Cố Duệ, hơn nữa hình tượng của Cố Duệ trước nay đều lạnh lùng thản nhiên, nhất thời cảm thấy có chút ngoài ý muốn, tầm mắt tới tới lui lui trên người hai người họ, một bộ dáng như có điều suy nghĩ, nhưng lại sinh ra chút may mắn, từ thái độ của Cố Duệ quan tâm lo lắng cho Dạ Vân Sâm thế này, nếu bà chưa hợp tác với Dạ Vân Sâm, kết quả cuối cùng như thế nào bà cũng không dám khẳng định.
Hiện tại hợp tác với Dạ Vân Sâm, đối với song phương bọn họ mà nói thì đều là kết quả tốt nhất.
Tuần này tôi xin off vì phải ôn thi, sau thi còn đi du lịch vài ngày nữa, cho nên tuần sau về tôi úp truyện tiếp nhé.
PS: Chương 100 là H kéo rèm á =")))
Edit: Thủy Tích
Dạ Vân Sâm đạt thành hiệp nghị với chị gái của Phụng lão phát triển ra ngoài dự liệu của mọi người, vì thế trong lúc Cố Duệ lòng nóng như lửa đốt chạy đến liền nhận được cuộc gọi của cậu, theo bản năng mày nhíu lại, nửa tin nửa ngờ bắt máy, khi nghe thấy thanh âm quen thuộc truyền đến, nhất thời liền sửng sốt.
Cố Vân Hiên ngồi bên cạnh đương nhiên nhìn thấy mọi động tác của hắn, từ khi điện thoại vang lên y liền nhìn chằm chằm Cố Duệ, sợ sẽ bỏ qua bất cứ tin tức gì, cho nên khi nhìn thấy Cố Duệ nhíu mày, mày y nhăn so Cố Duệ còn khoa trương hơn, bất quá trên mặt vẫn kiệt lực biểu hiện ra bộ dáng vô cùng lãnh tĩnh, nhưng trong lòng kỳ thật đã rất khẩn trương. Bất quá, giây tiếp theo liền nhìn thấy Cố Duệ tỏ ra sửng sốt, cũng không biết bên kia điện thoại người nọ nói gì, biểu tình cả người hắn lập tức thay đổi, không khỏi nhắc nhở gọi một tiếng: "Anh?"
Mà lúc này, Cố Duệ đã khôi phục bình tĩnh, không đáp lại, chỉ thản nhiên quét mắt nhìn Cố Vân Hiên một cái, bên trong ánh mắt còn mang theo nhu hòa chưa trút hết, mặt khác lại ôn nhu nói với người bên kia đầu dây: "Anh đang trên đường, em chờ anh một chút."
Trong lòng Cố Vân Hiên dâng lên một trận kích động, loại ngữ khí cùng ánh mắt này, chỉ xuất hiện trước mặt Dạ Vân Sâm mà thôi, như vậy không cần đoán cũng biết được người bên kia tuyệt đối chính là Dạ Vân Sâm!
Quả nhiên, sau khi cúp máy, không đợi Cố Vân Hiên truy hỏi Cố Duệ liền chủ động lên tiếng: "Là Vân Sâm gọi." Tiếp theo liền nói một địa điểm khác cho tài xế, phân phó ông ấy quay đầu xe đi về hướng ngược lại.
Cố Vân Hiên không giấu được kinh ngạc, "Xảy ra chuyện gì?" Biểu tình của Cố Duệ so với vừa rồi tựa như hai người, mới vừa rồi là một gương mặt lạnh đến khiến người sợ hãi, mà ngay cả y cũng có chút khiếp sợ, chẳng dám hó hé gì, nhưng sau khi tiếp điện thoại khí tràng quanh thân hắn liền thay đổi, tuy rằng vẫn mặt không đổi sắc nhưng đã không đáng sợ nữa.
Cố Duệ nhìn ra y có điều nghi hoặc, liền đem những lời Dạ Vân Sâm nói với mình đơn giản nói lại một lần, Cố Vân Hiên ở một bên nghe được sửng sốt hồi lâu mới kịp phản ứng, "Cho nên nói, Vân Sâm hợp tác với người bắt cóc cậu ấy sao?" Hướng phát triển của chuyện này có chút kỳ quái nha! Mệt y lúc trước còn lo lắng như vậy...
Cố Duệ hơi hơi vuốt cằm, tin tức này nhiều ít khiến hắn thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhưng tinh thần buộc chặt vẫn không thể nào lơi lỏng được, chỉ cần còn chưa nhìn thấy Dạ Vân Sâm hắn liền không có biện pháp thật sự an lòng. Dù sao bây giờ Dạ Vân Sâm còn trong tay đối phương, không bài trừ đối phương đột nhiên đổi ý đâu.
Nhưng không quản nói như thế nào, tin tức này cũng coi như là một tin tốt.
"Vân Sâm cũng khá lắm!" Cố Vân Hiên sợ hãi nói, "Lá gan còn lớn như vậy, thế nhưng dám đề chuyện hợp tác với đối phương." Thật sự làm đảo điên ấn tượng trước đây Dạ Vân Sâm cho y. Dù là một người từng trải cũng chưa chắc thành thục được như vậy, ấy mà một người thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, gặp phải chuyện này thế nhưng không bị dọa cho choáng váng còn dám nói chuyện hợp tác với đối phương, quả thật là rất tài giỏi! Cố Vân Hiên phát hiện y càng thêm vừa lòng vị chị dâu này rồi!
Quý phụ trung niên cho phép Dạ Vân Sâm gọi điện thoại cho Cố Duệ, bà ấy cũng là một người vô cùng sảng khoái, nếu đã đáp ứng hợp tác cùng Dạ Vân Sâm thì liền lấy một phương thức khác đối đãi với cậu, bà đưa cậu đến một căn biệt thự cách không xa, nơi đó là chỗ đặt chân của bà trong khoảng thời gian này, kiến trúc quý tộc phương Tây, dùng để nghỉ ngơi cũng rất không tồi.
Chưa đến nửa giờ, xe của Cố Duệ cùng Cố Vân Hiên đã dừng tại trước cổng biệt thự. Lúc người bảo vệ canh cửa dẫn hai người đi vào, Dạ Vân Sâm đang mặt đối mặt uống trà với quý phụ trung niên, nửa ngày ở chung, bà ấy thỉnh thoảng biểu hiện ra vô cùng thưởng thức Dạ Vân Sâm, sau khi nhìn thấy Dạ Vân Sâm tỏ ra yêu thích căn biệt thự này, liền trực tiếp hứa hẹn chờ bà có được Phụng gia sẽ đem căn biệt thự này cho Dạ Vân Sâm.
Sau khi suy tư trong chốc lát, Dạ Vân Sâm liền thoải mái đáp ứng. Dù sao ở B thị cũng không ảnh hưởng gì tới cậu, huống hồ kiến trúc này cậu thật sự rất thích, nhận cũng không mất gì còn không bị bà nghi ngờ, cớ sao không đồng ý chứ?
Hai người trò chuyện đến vui vẻ, vừa nhấc mắt liền nhìn hai anh em Cố gia đã đi tới cửa phòng, Dạ Vân Sâm theo bản năng đứng lên, mắt mở trừng trừng nhìn Cố Duệ đi về phía mình, còn chưa kịp mở miệng, liền bị ôm vào trong một cái ôm quen thuộc, lực đạo vô cùng lớn, thắt lưng cậu thiếu chút bị gãy ra thành hai, nhưng cậu cũng vui vẻ chịu đựng, cũng dùng sức ôm lại, đem mặt chôn trong ngực hắn.
Một khắc kia, trái tim hai người rốt cục không còn treo lủng lẳng trên không nữa.
Cố Vân Hiên đứng một bên sờ sờ mũi, lần đầu tiên nhìn thấy anh trai mình để lộ cảm xúc ra ngoài, loại cảm giác này thật sự vô cùng mới lạ, hơn nữa, còn có chút kinh khủng...
Cảm khái mà thở dài, y dời tầm mắt khỏi hai người, đi đánh giá gian phòng đồng thời dư quang nơi khóe mắt phiêu đến trên người một người khác đang ngồi không động đậy trong phòng, nhất thời sắc mặt trầm xuống, bà ấy cũng phát hiện ra ánh mắt y, cũng không có bị ý lạnh trong mắt y dọa sợ, ngược lại khẽ mỉm cười gật gật đầu với y, Cố Vân Hiên nhất thời bị bà mặt dày làm kinh ngạc!
- --- Sao lại có cảm giác gặp được người bạn già vậy chứ? Rõ ràng đây là người đã bắt cóc chị dâu của mình...
Quý phụ tựa hồ cũng biết trong lòng y đang nghĩ gì, nhưng bà cũng không chút nào để ý, nhìn y một cái sau đó liền chuyển dời sang trên người Dạ Vân Sâm cùng Cố Duệ, lúc này Cố Duệ đã buông Dạ Vân Sâm ra, ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm Dạ Vân Sâm, Dạ Vân Sâm bị hắn nhìn hơi hơi có chút quẫn bách, dù sao chung quanh còn có những người khác, nhưng vẫn theo thói quen nắm chặt tay Cố Duệ không buông ra.
Quý phụ đem sự hỗ động giữa bọn họ xem trong mắt, nhớ tới lời đồn đãi trước kia về Cố Duệ, hơn nữa hình tượng của Cố Duệ trước nay đều lạnh lùng thản nhiên, nhất thời cảm thấy có chút ngoài ý muốn, tầm mắt tới tới lui lui trên người hai người họ, một bộ dáng như có điều suy nghĩ, nhưng lại sinh ra chút may mắn, từ thái độ của Cố Duệ quan tâm lo lắng cho Dạ Vân Sâm thế này, nếu bà chưa hợp tác với Dạ Vân Sâm, kết quả cuối cùng như thế nào bà cũng không dám khẳng định.
Hiện tại hợp tác với Dạ Vân Sâm, đối với song phương bọn họ mà nói thì đều là kết quả tốt nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook