Vị Hôn Thê Trà Xanh Của Thái Tử
-
Chương 14
“Ta đã ở Tướng phủ một thời gian dài, ngoài kia đều gọi ta là nghĩa nữ của phủ, điều này ta chưa từng phủ nhận. Được làm nghĩa nữ của Tướng gia và phu nhân là phúc phần của ba kiếp của ta.”
“Nhưng giờ ta đã có người trong lòng, còn phu nhân lại muốn quyết định hôn sự của ta với người khác. Ta dù có lòng biết ơn nhưng cũng không muốn làm điều trái với lương tâm mình.”
“Hôm nay trước mặt mọi người, ta muốn nói rõ ràng: ta chỉ tạm trú ở Tướng phủ, chưa qua phủ thiếp, chưa lên gia phả, không phải là nghĩa nữ. An Ngữ Như là An Ngữ Như, hôn sự của ta chỉ có mình ta định đoạt, ngoài ta ra, không ai có thể quyết định.”
“Lời ta nói hôm nay chính là thế, ba lần cúi đầu này đã trả hết ân tình của Tướng gia và phu nhân dành cho ta, hôm nay ta sẽ rời khỏi Tướng phủ, không còn làm phiền nữa.”
Sự việc diễn ra bất ngờ, khiến mẫu thân không biết phản ứng thế nào, gương mặt vừa lúng túng vừa khó xử.
Ta bèn lên tiếng, làm ra vẻ khuyên nhủ:
“An tỷ tỷ cần gì phải làm vậy? Tỷ đã đến tuổi lập gia thất, phụ mẫu cũng chỉ là lo nghĩ cho tỷ, chúng ta cũng sẽ tôn trọng ý nguyện của tỷ, hà tất phải quyết liệt như thế?”
An Ngữ Như nhìn ta, lạnh lùng đáp:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Tử Cầm tiểu thư không cần phải khuyên, ta đã quyết ý, sẽ không đổi ý. Hai chữ ‘tỷ tỷ’ này về sau cũng đừng gọi nữa.”
Mẫu thân nhắm mắt lại, một lúc sau mở ra, vẻ mặt vừa buông xuôi, vừa có chút giận dữ, lại xen lẫn chút nhẹ nhõm.
“Được rồi, nếu ngươi đã quyết định như vậy, ta cũng không ngăn cản nữa. Từ đầu đến cuối, Tướng phủ ta đã đối xử tử tế với ngươi, vậy là đủ rồi.”
“Vâng.”
An Ngữ Như cúi đầu hành lễ, rồi chậm rãi lui về đứng bên cạnh Tề Vương.
Mọi người xung quanh bắt đầu thì thầm bàn tán, phần lớn là về thân phận của An Ngữ Như.
Có người nói nàng ta không biết liêm sỉ, con gái khuê các lại dám tự quyết hôn sự của mình.
Cũng có người cho rằng nàng ta vô ơn, vừa thành danh đã bội bạc Tướng phủ, vong ơn bội nghĩa.
Cũng có người ca ngợi nàng ta là người hết mình vì tình yêu, dám đấu tranh cho hạnh phúc của mình.
Lại có người cho rằng nàng bị Tướng phủ ức hiếp, quá đau khổ nên mới đưa ra quyết định này.
Nhưng giờ phút này dù họ nói gì ta cũng chẳng bận tâm, một khi lời đã nói ra thì không thể thu lại, An Ngữ Như giờ đây đã không còn liên quan gì đến Tướng phủ.
Chỉ có điều, vẻ mặt của Tề Vương hiện tại là thứ ta mong muốn được nhìn thấy nhất.
Tề Vương rõ ràng không ngờ An Ngữ Như lại có thể bày trò như thế này, hơn nữa sau khi nói xong còn đến đứng bên cạnh hắn, ý định rõ ràng là muốn theo hắn rời khỏi đây.
Dù rằng Tề Vương mê mẩn sắc đẹp, nhưng đối với An Ngữ Như, có lẽ hắn chỉ giữ tâm lý vui chơi, hưởng thụ, thế thôi.
Còn chuyện cưới gả, chắc chắn chỉ là lời nói suông.
Hành động hôm nay của An Ngữ Như chính là cho hắn thấy nàng không phải người dễ dàng điều khiển, cũng chẳng phải người dễ bỏ qua, điều này không hề phù hợp với dáng vẻ ngoan hiền yếu đuối mà nàng vẫn thể hiện. Một sự bất mãn nhỏ giờ đây dễ dàng biến thành khoảng cách giữa hai người.
Tiệc tan, mẫu thân vì đau đầu nên đi nghỉ trước, ta thay mẫu thân tiễn từng vị khách.
Tô Triệt là người cuối cùng ở lại:
“Tử Cầm tiểu thư vừa ra tay, quả thật khiến mọi người kinh ngạc đó.”
Ta lườm một cái:
“Nếu muốn nói muội tâm cơ sâu nặng, thì nói thẳng đi, cần gì phải vòng vo!”
Tô Triệt bật cười khẽ, đưa tay xoa đầu ta:
“Cho dù tâm cơ sâu nặng, ta vẫn thích.”
Ta cảm giác mặt mình lại đỏ lên, vội đẩy tay chàng ra:
“Thái tử ca ca nay thay đổi nhiều thật đấy, từ trước giờ chẳng hề nói những lời này.”
“Khi lòng đã tràn đầy, nói gì cũng chẳng thấy ngượng.”
Tô Triệt thay đổi sắc mặt, hỏi ta:
“Nhưng lòng đã tràn đầy rồi, ta vẫn chưa được thực hiện. Không biết bao giờ mới có thể thấy ba chữ ‘Thái tử phi’ đứng trước tên nàng đây?”
Ta ngẩn người hồi lâu mới hiểu ý hắn là muốn hỏi ta khi nào là thời điểm thích hợp để xin tứ hôn.
Thái tử nạp phi vốn là do Hoàng hậu chọn, Hoàng thượng hạ chỉ, nào tới lượt ta định đoạt!
Nhưng Tô Triệt lại suy nghĩ cẩn trọng, thậm chí còn muốn biết ý ta về thời gian.
“Sắp rồi, Thái tử ca ca, chỉ còn một việc cuối, xong rồi chúng ta sẽ thành thân. Trước lễ cưới, muội sẽ tặng huynh một món quà lớn.”
“Nhưng giờ ta đã có người trong lòng, còn phu nhân lại muốn quyết định hôn sự của ta với người khác. Ta dù có lòng biết ơn nhưng cũng không muốn làm điều trái với lương tâm mình.”
“Hôm nay trước mặt mọi người, ta muốn nói rõ ràng: ta chỉ tạm trú ở Tướng phủ, chưa qua phủ thiếp, chưa lên gia phả, không phải là nghĩa nữ. An Ngữ Như là An Ngữ Như, hôn sự của ta chỉ có mình ta định đoạt, ngoài ta ra, không ai có thể quyết định.”
“Lời ta nói hôm nay chính là thế, ba lần cúi đầu này đã trả hết ân tình của Tướng gia và phu nhân dành cho ta, hôm nay ta sẽ rời khỏi Tướng phủ, không còn làm phiền nữa.”
Sự việc diễn ra bất ngờ, khiến mẫu thân không biết phản ứng thế nào, gương mặt vừa lúng túng vừa khó xử.
Ta bèn lên tiếng, làm ra vẻ khuyên nhủ:
“An tỷ tỷ cần gì phải làm vậy? Tỷ đã đến tuổi lập gia thất, phụ mẫu cũng chỉ là lo nghĩ cho tỷ, chúng ta cũng sẽ tôn trọng ý nguyện của tỷ, hà tất phải quyết liệt như thế?”
An Ngữ Như nhìn ta, lạnh lùng đáp:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Tử Cầm tiểu thư không cần phải khuyên, ta đã quyết ý, sẽ không đổi ý. Hai chữ ‘tỷ tỷ’ này về sau cũng đừng gọi nữa.”
Mẫu thân nhắm mắt lại, một lúc sau mở ra, vẻ mặt vừa buông xuôi, vừa có chút giận dữ, lại xen lẫn chút nhẹ nhõm.
“Được rồi, nếu ngươi đã quyết định như vậy, ta cũng không ngăn cản nữa. Từ đầu đến cuối, Tướng phủ ta đã đối xử tử tế với ngươi, vậy là đủ rồi.”
“Vâng.”
An Ngữ Như cúi đầu hành lễ, rồi chậm rãi lui về đứng bên cạnh Tề Vương.
Mọi người xung quanh bắt đầu thì thầm bàn tán, phần lớn là về thân phận của An Ngữ Như.
Có người nói nàng ta không biết liêm sỉ, con gái khuê các lại dám tự quyết hôn sự của mình.
Cũng có người cho rằng nàng ta vô ơn, vừa thành danh đã bội bạc Tướng phủ, vong ơn bội nghĩa.
Cũng có người ca ngợi nàng ta là người hết mình vì tình yêu, dám đấu tranh cho hạnh phúc của mình.
Lại có người cho rằng nàng bị Tướng phủ ức hiếp, quá đau khổ nên mới đưa ra quyết định này.
Nhưng giờ phút này dù họ nói gì ta cũng chẳng bận tâm, một khi lời đã nói ra thì không thể thu lại, An Ngữ Như giờ đây đã không còn liên quan gì đến Tướng phủ.
Chỉ có điều, vẻ mặt của Tề Vương hiện tại là thứ ta mong muốn được nhìn thấy nhất.
Tề Vương rõ ràng không ngờ An Ngữ Như lại có thể bày trò như thế này, hơn nữa sau khi nói xong còn đến đứng bên cạnh hắn, ý định rõ ràng là muốn theo hắn rời khỏi đây.
Dù rằng Tề Vương mê mẩn sắc đẹp, nhưng đối với An Ngữ Như, có lẽ hắn chỉ giữ tâm lý vui chơi, hưởng thụ, thế thôi.
Còn chuyện cưới gả, chắc chắn chỉ là lời nói suông.
Hành động hôm nay của An Ngữ Như chính là cho hắn thấy nàng không phải người dễ dàng điều khiển, cũng chẳng phải người dễ bỏ qua, điều này không hề phù hợp với dáng vẻ ngoan hiền yếu đuối mà nàng vẫn thể hiện. Một sự bất mãn nhỏ giờ đây dễ dàng biến thành khoảng cách giữa hai người.
Tiệc tan, mẫu thân vì đau đầu nên đi nghỉ trước, ta thay mẫu thân tiễn từng vị khách.
Tô Triệt là người cuối cùng ở lại:
“Tử Cầm tiểu thư vừa ra tay, quả thật khiến mọi người kinh ngạc đó.”
Ta lườm một cái:
“Nếu muốn nói muội tâm cơ sâu nặng, thì nói thẳng đi, cần gì phải vòng vo!”
Tô Triệt bật cười khẽ, đưa tay xoa đầu ta:
“Cho dù tâm cơ sâu nặng, ta vẫn thích.”
Ta cảm giác mặt mình lại đỏ lên, vội đẩy tay chàng ra:
“Thái tử ca ca nay thay đổi nhiều thật đấy, từ trước giờ chẳng hề nói những lời này.”
“Khi lòng đã tràn đầy, nói gì cũng chẳng thấy ngượng.”
Tô Triệt thay đổi sắc mặt, hỏi ta:
“Nhưng lòng đã tràn đầy rồi, ta vẫn chưa được thực hiện. Không biết bao giờ mới có thể thấy ba chữ ‘Thái tử phi’ đứng trước tên nàng đây?”
Ta ngẩn người hồi lâu mới hiểu ý hắn là muốn hỏi ta khi nào là thời điểm thích hợp để xin tứ hôn.
Thái tử nạp phi vốn là do Hoàng hậu chọn, Hoàng thượng hạ chỉ, nào tới lượt ta định đoạt!
Nhưng Tô Triệt lại suy nghĩ cẩn trọng, thậm chí còn muốn biết ý ta về thời gian.
“Sắp rồi, Thái tử ca ca, chỉ còn một việc cuối, xong rồi chúng ta sẽ thành thân. Trước lễ cưới, muội sẽ tặng huynh một món quà lớn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook